Manchester United "Đội Hình Chúng Ta Đủ Mạnh"

Thảo luận trong 'Thể thao' bắt đầu bởi westerner, 15/6/19.

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. bokem130

    bokem130 Persian Prince Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    30/7/08
    Bài viết:
    3,704
    bao nhiêu bàn thắng bấy nhiêu lần key quảng cáo =))
     
  2. kevinzheng

    kevinzheng Red, Pokémon champion Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    24/3/09
    Bài viết:
    7,301
    Trong list trên dc mỗi Rodri ngon =)) May ra có Ndombele vớt vát dc nhưng mà là ở vị trí...CM =))
     
  3. nanka

    nanka Dragon Quest

    Tham gia ngày:
    15/12/05
    Bài viết:
    1,359
    t jason này còn ngáo hơn t dũng nữa
     
  4. Roony88

    Roony88 Dragon Quest Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    29/3/09
    Bài viết:
    1,344
    MU cuối mùa trc Luke Shaw chấn thương cái mấy trận cuối nát luôn.
    Giờ tuè khi Maguire chấn thương cũng nát luôn, ko biết trận C2 sẽ ra sao. Hy vọng có cúp để hè này đập tiền mua thêm hậu vệ, chớ nhìn Jones Baily thấy nản vcc
     
  5. squallkid4ever

    squallkid4ever Crash Bandicoot ♞ Blade Knight ♞ Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    3/10/06
    Bài viết:
    12,720
    Nơi ở:
    FF8-Balamb Garden
    Form toàn hòa với thua như này vào ck c2 đá như bòi như 1 thói quen thì bỏ mẹ :-"
     
  6. Shirogane

    Shirogane Dolce Far Niente Moderator ➹ Marksman ➹ Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    7/10/05
    Bài viết:
    15,087
    Nơi ở:
    Tatooine
    Cái này thì chưa hẳn, Jason ít ra nó còn phân tích tình huống khá chuẩn, phải cái hay vạ miệng thôi chứ thằng dung cửa đâu so với nó =))
     
  7. DkMuShiClone

    DkMuShiClone Fire in the hole!

    Tham gia ngày:
    18/4/19
    Bài viết:
    2,518
    phân tích kiểu giáo sư thôi, tức là nhìn tình huống rồi bôi vẽ câu chữ ra. Xem kênh có chuyên môn nó phân tích khác hẳn
     
    kevinzheng and Harry Kane like this.
  8. nhatanh

    nhatanh Samus Aran the Bounty Hunter Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    19/5/04
    Bài viết:
    6,456
    Nơi ở:
    Outworld
    Dù gì trận sau cũng giao hữu thôi, test debuff nốt phát này xem có đúng không đã, kiếm sẵn bài về Villarreal rồi :(game)

    https://www.theplayerstribune.com/articles/the-flight-eric-bailly-manchester-united
    [​IMG]

    Chuyến bay
    Eric Bailly
    Manchester United
    26/12/2019


    Năm 2010, tôi lên máy bay đi Burkina Faso.

    Đó là một trong những khoảnh khắc đáng sợ nhất cuộc đời tôi.

    3 năm trước đó, khi tôi mới 13, tôi đã nghỉ học để cố gắng trở thành một cầu thủ bóng đá. Ở Bờ biển Ngà, nghỉ học là một chuyện lớn. Chẳng hạn như bạn sống trong một căn nhà gỗ nhỏ ở Abidjan, như gia đình tôi ngày đó, bạn sẽ rất coi trọng việc học hành, bởi đó gần như chắc chắn là con đường duy nhất để có một cuộc sống tốt đẹp, tức là một chiếc giường ấm và đồ ăn trên bàn. Nên khi tôi quyết định, cha tôi ban đầu phản đối việc này.

    Nhưng lúc đó tôi đã được mời tham gia một giải đấu ở Burkina Faso, nơi sẽ có trinh sát đến từ các câu lạc bộ châu Âu. Đây là cơ hội để tôi lên chuyên nghiệp.

    Tôi đã đặt cược cuộc đời mình cho chuyến đi này. Tôi bắt buộc phải làm được.

    Nhưng khi tôi lên máy bay, thứ gieo nỗi sợ cho tôi lại chẳng liên quan gì tới bóng đá.

    Khi tôi được mời dự giải đấu, tôi hỏi cha mình sẽ sang đấy kiểu gì. Tôi không tin nổi câu trả lời của ong. "Bằng máy bay?" Burkina Faso ở sát vách Bờ biển Ngà, nhưng một tay trí giả nào đó đã quyết định chúng tôi sẽ nhốt mình vào một cái ống sắt và bắn lên trời với hi vọng rằng mọi người đều sẽ sống sót rơi xuống.
    [​IMG]

    Trước đó tôi chưa bao giờ lên máy bay cả.

    Và, tin tôi đi, nhìn cái là mọi người biết ngay.

    Khi tôi lên máy bay, nói thật lòng, tôi cảm thấy tính mạng mình đang bị đe doạ. Tôi lo lắng cực kì. Tiếp viên bảo tôi thắt dây an toàn. Nhưng kiểu gì? Đâu có nút bấm nào! "Dựng ghế lên," họ nói. Dựng ghế lên bằng cái gì?

    Xung quanh tôi mọi người đang cố tìm ghế của họ. Rồi chiếc máy bay bắt đầu rú lên. Uhm ... thế này có phải bình thường không? Động cơ gầm lên như thể chúng tôi đang sắp phóng vào vũ trụ. Tôi nhìn sang bên cạnh và thấy một nhóc nữa, thì ra là, cũng đang đi dự giải đấu - và đây cũng là lần đầu nó lên máy bay. Nhìn nó còn kinh hãi hơn tôi lúc đó, và tôi hiểu vì sao. Nó đang ngồi cạnh cửa sổ.

    Máy bay bắt đầu đi vào đường băng. Chúng tôi dừng nhìn nhau và cố gắng đối phó với sự sợ hãi của bản thân. Tôi nắm lấy ghế của mình và quyết định nhìn thẳng về phía trước. Tôi tự bảo mình rằng, Mình không di chuyển, mình không di chuyển.

    Rồi cũng cất cánh. Và khi chúng tôi càng bay lên cao, vì lí do nào đó, sự sợ hãi cũng tan biến. Tôi nghiêng sang, ngó ra ngoài cửa sổ và thấy Abidjan đang mờ dần khỏi tầm nhìn. Tôi cố tìm nhà mình, và những con phố ngày thường tôi sẽ đi bán điện thoại và thuốc lá. Nhưng tất cả những gì tôi nhìn được chỉ là cái sân bay, nơi tôi vừa tạm biệt cha mình.

    Tôi không nghĩ khi đó ông nhận ra được con trai mình có thể đi xa được tới đâu với món bóng đá này. Và thật lòng thì, ngay cả tôi cũng không.

    Nhưng chuyến bay này đang chuẩn bị thay đổi tất cả.

    Vì sao tôi lại kể mọi người nghe chuyện này sao? Ừ thì, như mọi người có thể đã biết, hiện tại tôi phải ngồi ngoài vì chấn thương đã được một khoảng thời gian. Tôi đã không được chơi bóng kể từ khi bị dính chấn thương đầu gối hồi tháng 4. Tôi đã đau, tôi đã phải chống nạng để đi lại. Tôi chưa bao giờ phải làm phẫu thuật như thế này. Thật không yên tâm khi phải nhận ra rằng, không quan trọng bạn lao động chăm chỉ tới đâu, cơ thể bạn có thể gặp vấn đề bất cứ lúc nào.

    Nhưng tôi vẫn luôn chuẩn bị tinh thần cho chuyện này. Vì chấn thương này, nó là một phần của một cuộc sống không có thực. Ý tôi là cuộc sống của một cầu thủ chuyên nghiệp là một cái bong bóng - nó có rất ít thứ tương tự với cuộc sống của người bình thường. Hẳn rồi, bị chấn thương vẫn đang rất khó khăn cho tôi với tư cách một cầu thủ, nhưng mọi thứ xảy ra khi tôi còn là thằng nhóc ở châu Phi còn khó khăn hơn nhiều. Và rồi mấy tháng vừa qua đã giúp tôi nhìn lại và nhớ ra tôi đã tới được đây như thế nào.

    Và đó là khi tâm trí tôi quay trở lại chuyến bay tới Burkina Faso.

    Mọi người đều biết về cuộc sống "giả" của tôi rồi.

    Giờ để tôi kể cho mọi người nghe về cuộc sống thật.

    Tới tận hôm nay tôi vẫn coi việc mình lên chuyến bay ấy là một phép màu nhỏ. Không phải vì tôi là một trong số rất ít cầu thủ được mời tham gia giải đấu, mà trên tất cả là bởi vì tôi được cho phép theo đuổi sự nghiệp bóng đá.

    Khi lên 9 tôi tới trường và đá bóng ngoài đường như hầu hết các cậu bé. Tôi cũng phụ giúp mẹ mình, Appoline, với đủ thứ việc trong nhà. Tôi vẫn luôn như vậy. Chút sức lực ít ỏi của mình, tôi đều cố dành hết để phục vụ mọi người. 2 người bọn tôi khi ấy còn sống cùng cả anh trai tôi, Thierry, ở một làng nhỏ có tên Bingerville (TN: cùng làng với Didier Drogba). Cha tôi, Désiré, ở cùng với chị tôi, Anna, ở thủ đô Abidjan, cố gắng tìm việc làm.

    Khi cha tôi được nhận làm, cả nhà chuyển tới Abidjan. Ở đó chúng tôi rất hạnh phúc. Nhưng sâu trong lòng tôi không còn thật sự muốn đến trường nữa. Mỗi khi đá bóng với các bạn, tôi cảm thấy mình có thể làm được nhiều hơn. Trở thành vận động viên chuyên nghiệp. Có thể là đến châu Âu chơi bóng.

    Nhưng ở Bờ biển Ngà rất khó để các ông bố chịu cho con mình nghỉ học vì bóng đá. Và nếu có một người ở cả nước này nhất định sẽ không cho phép, tôi nghĩ đó là cha tôi. Ông nói bản thân mình đã từng chơi bóng, nhưng thời của ông thì không có gì khác ngoài tới trường, không thì ông bà nội sẽ cho ăn đòn.

    Đồng thời, cha tôi cũng là một giáo viên tiểu học.

    Ông đúng là một nhân vật. Kỉ luật. Nghiêm khắc. Cổ điển. Ông luôn muốn những gì tốt nhất cho tôi, và khi tôi còn nhỏ thì đó là tính khiêm tốn và thái độ làm việc cực kì nghiêm túc. Khi tôi về nhà, ông sẽ luôn quát nạt tôi, sai tôi làm đủ thứ. Đặc biệt là quét dọn.
    "Này, Eric, giúp mẹ lau hành lang đi."

    "Này, Eric, đã lau bàn ghế chưa?"

    "Này, Eric, lau TV đi."

    Mỗi ngày ông sẽ đi làm về, ngả lưng xuống sofa trong phòng khách rồi bật TV lên xem thời sự. Ông có ghế sofa riêng mà không ai khác được ngồi lên! Ông bố điển hình, mọi người biết đấy? Ở Bờ biển Ngà luôn có chuyện kiểu này! Ghế sofa đủ cho 2 người ngồi, nhưng nó là chỗ của ông và chỉ một mình ông.

    Nếu cha tôi về muộn, thường là vì ông gặp một vài người bạn ở cùng khu. Họ sẽ tụ tập vào buổi chiều, khi mặt trời đang xuống và công việc đã xong. Mọi người trong khu sẽ làm việc của họ. Bọn con gái sẽ bày trò để chơi, bọn con trai sẽ đi đá bóng, các bà sẽ buôn chuyện, còn các ông như cha tôi sẽ chơi cờ.
    [​IMG]

    Rồi một ngày khi tôi 13 tuổi, cha tôi gây bất ngờ cho tôi. Ông bảo rằng, ừ, nếu con muốn chơi bóng, cứ làm như con thích đi. Tôi không nghĩ ông muốn nói với tôi điều đó, nhưng gia đình tôi vừa mới đón một cậu nhóc khác chào đời, Arthur, giờ chúng tôi có 4 anh chị em, và cha mẹ nghĩ rằng có thể sẽ không có đủ tiền để nuôi sống cả nhà. Nên là, vì đi học cần có tiền, cha tôi nói nếu tôi nghĩ tôi thật sự có thể làm nên chuyện nếu trở thành cầu thủ, tôi có thể thử.

    Tôi thật sự rất biết ơn. Tôi nghĩ, Mình phải tận dụng cơ hội này. Tôi còn chẳng để tâm việc tới được châu Âu. Tôi chỉ muốn trở thành cầu thủ chuyên nghiệp, biến đá bóng thành công việc.

    Tôi cũng muốn giúp gia đình mình nữa.

    Tôi bắt đầu tại một trung tâm huấn luyện. Tôi sẽ luyện tập vào 9 giờ sáng, rồi đi xe bus về nhà ăn uống nghỉ ngơi. Thỉnh thoảng tôi phải giấu mẹ, vì bà lo rằng nếu tôi đi ngoài đường giữa trưa thì tôi sẽ bị say nắng. Rồi tôi sẽ nhập bọn với đám bạn ngoài đường đi bán hàng. May mắn là chúng tôi luôn có thức ăn trong nhà, nhưng tôi không muốn dựa dẫm toàn bộ vào cha mẹ mình, nên tôi lúc đó bán điện thoại cũ và thuốc lá ngoài chợ đen.

    Sau một ngày dài tôi sẽ về nhà và thấy cha đang ngồi trên sofa.

    "Này, Eric, đỡ mẹ con dọn bếp đi."

    Lúc đó cha tôi không để ý quá nhiều vào sự nghiệp của tôi. Ông có xem bóng đá chuyên nghiệp, đặc biệt là đội tuyển quốc gia Bờ biển Ngà và Chelsea, nơi Didier Drogba thi đấu, nhưng ông không đến xem các trận tôi chơi.

    Nhưng rồi một ngày, khi tôi 14 tuổi, tôi đang tham dự một giải đấu mà đội của tôi đã vào tới chung kết. Có rất nhiều người tới xem xung quanh sân đất. Tôi đã chơi rất tốt, và sau đó mọi người tới chúc mừng tôi. Một người bạn của tôi trong số đó nói rằng, "Ồ, nhân tiện, ban nãy thấy bố mày tới xem mày đá đấy."

    Tôi hỏi, "Ý mày là sao, bố tao tới xem tao thi đấu á?"

    Nó trả lời, "Ừ, ừ, ông ấy đến xem mày thi đấu. Hết trận ông ấy đi ngay."

    Tối đó tôi về nhà nhà thấy ông đang ngồi trên sofa. "Ngồi xuống đi," ông nói, ý là ngồi xuống sàn nhà. "Bố đã xem con đá một trận hôm nay.... "

    Tôi chỉ nhìn ông.
    "Mọi người nói con chơi tốt ... ," ông nói. "Nhưng bố cũng không chắc, ờ ... mấy cầu thủ kia, họ quá tệ!"

    Ông lại nạt tôi lần nữa.

    Ông sẽ không bao giờ thừa nhận tôi chơi tốt, mọi người biết đấy? Mặc dù tôi biết là tôi đã chơi tốt. Nhưng sau hôm ấy, ông bắt đầu chú ý hơn.

    2 năm sau, tôi đang chơi ở một giải mà từ đó những cầu thủ xuất sắc nhất sẽ tiếp tục đại diện Bờ biển Ngà thi đấu ở Burkina Faso. Tôi đã được chọn ... và, ơn Chúa, máy bay đã hạ cánh an toàn. Ngay khi vừa tới nơi tôi đã hỏi người ta hôm nào chúng tôi phải quay lại. Tôi đã lo lắng vì chuyến bay về luôn rồi!

    Nhưng tôi cũng biết có rất nhiều thứ đang trên bàn cược. Giải đấu này gồm nhiều quốc gia thi đấu với nhau: Bờ biển Ngà, Burkina, Mali, Nigeria, Cameroon. Chúng tôi được nhắc rằng sẽ có trinh sát tới từ Villarreal, Torino, Espanyol, và cả một đội bóng Pháp nữa.

    Tôi cảm thấy mình đã chơi tốt. Sau 4 ngày thi đấu chúng tôi đều về với gia đình mình, trong khi ban tổ chức có một cuộc họp cuối cùng. Họ nói họ sẽ gọi cho huấn luyện viên của chúng tôi nếu có câu lạc bộ nào quan tâm. Tôi lên máy bay quay về Abidjan hi vọng rằng ai đó sẽ gọi cho huấn luyện viên của mình ở trung tâm.

    Vài tuần trôi qua.

    Giờ thì cha tôi đã tới xem mọi trận đấu của tôi. Hàng xóm đều nghe được rằng tôi đã tới Burkina Faso, và tôi nghĩ ông bắt đầu nhận ra thằng nhóc nhà mình thực sự có thể tiến xa được. Khi ông cùng hội bạn chơi cờ, họ cũng đã nghe về giải đấu. "Hoá ra con nhà ông đá bóng à?" họ nói. "Phải chăm lo cho nó đấy nhé."

    Một hôm sau đó không lâu, tôi và chị tôi vừa ra ngoài về. Mẹ tôi đang trong bếp nấu ăn, sớm hơn mọi hôm. Đột nhiên tôi thấy anh trai mình chạy vào phòng khách. Quái lạ thật. Khi tôi thấy cha đang ngồi trên sofa, tôi chờ bị sai đi quét dọn như mọi khi. Nhưng ông chẳng nói gì. Ông chỉ đang cười.

    Tôi về phòng mình thay đồ. Khi tôi quay lại, cha đặt tay lên cái nệm bên cạnh ông. "Tới đây ngồi đi," ông bảo.

    Ý cha là ngồi lên cái sofa đó á?

    Tôi ngồi xuống. Mặt vải cảm giác gần như mới, không giống cái nệm bên cha tôi, nó đã bị sờn đi sau nhiều trận của Chelsea và nhiều bản tin thời sự. Mẹ tôi bước từ bếp ra và ngồi cạnh chúng tôi. Anh tôi thì ngồi dưới sàn. Cứ như một buổi họp gia đình - nhưng người duy nhất họ gọi tới là tôi.

    Tôi khá chắc mình đã làm gì đấy rất sai rồi.

    "Không có chuyện gì đâu," cha tôi nói. Ông rất thích nói, đặc biệt là khi ông cảm thấy mình có uy quyền, và giờ ông đang nói như một vị thẩm phán chuẩn bị nện búa xuống.

    "Huấn luyện viên của con vừa ở đây," ông tiếp tục. "Ông ấy vừa về, nhưng ông ấy đã ở đây và ăn với cả nhà. Ông ấy có tin cho chúng ta."

    "Tin gì ... ?" Tôi hỏi.

    "Ừ thì, một câu lạc bộ đã gọi cho ông ấy...."

    Tôi bắt đầu lo lắng. "Câu lạc bộ nào ạ?!"

    Mẹ tôi bắt đầu bật cười. "Bình tĩnh đã nào," bà bảo tôi.

    "Con đang bình tĩnh mà!"

    "Ừm ... " cha tôi lại nói. "Câu lạc bộ này muốn con tới đó thử việc 3 tháng."

    "Câu lạc bộ nào??"

    “Espanyol.”

    [​IMG]

    Tôi nhảy khỏi sofa và tóm lấy mẹ tôi. Tôi ôm cha tôi. Nước mắt chảy ròng ròng xuống mặt. Tôi nói, "Con không thể tin nổi. Con không thể tin nổi."

    Đó là ngày hạnh phúc nhất đời tôi. Tôi đã tìm ra con đường đi tới bóng đá chuyên nghiệp. Tới Tây Ban Nha! Tối đó tôi không thể ngủ nổi, không thể. Cha tôi ra lệnh cho mọi người trong nhà không nói tin ra ngoài, vì nếu hàng xóm phát hiện ra thì mọi người sẽ tới chúc mừng, cho dù tôi mới chỉ được đề nghị thử việc. Nhưng khi đó tôi quá sao lãng để có thể để ý vào đó. Tôi chỉ liên tục nói đi nói lại với bản thân mỗi một câu. "Không thể nào ... không thể nào ..."

    Và hoá ra là, đúng là không thể nào thật.

    Không lâu sau đó, nội chiến nổ ra ở Bờ biển Ngà.

    Năm đó chúng tôi có lần bầu cử đầu tiên sau 10 năm. Để kể ngắn gọn, 2 chính trị gia bất đồng về việc người nào đã thực sự chiến thắng, từ đó châm ngòi bạo loạn khắp cả đất nước. Một trong số rất nhiều chuyện xảy ra là sân bay ở Abidjan bị chặn, tức là tôi không thể bay tới Tây Ban Nha để luyện tập cùng Espanyol.

    Chuyện đó thực sự đã giết tôi. Giấc mơ của tôi xem như đã bị huỷ hoại.

    Bây giờ tôi nên làm gì?

    Tôi không biết liệu mình có cơ hội nữa tại Espanyol không. Nhưng tôi có quá nhiều thứ để lo lắng trước khi nghĩ tới việc đó. Cuộc khủng hoảng này đã khiến việc mua đồ ăn trở nên khó khăn. Tôi đã phải ra ngoài và mang nước uống về nhà trong cái xô tôi đội trên đầu. Cha mẹ, chị gái, anh trai, em trai, tất cả chúng tôi đều phải chịu khổ. Và có nhiều người còn chịu đau khổ hơn xa chúng tôi.

    Cuộc chiến kéo dài hàng nhiều tháng. Khi nó kết thúc, tôi được biết rằng Espanyol vẫn còn quan tâm tới tôi. Họ vẫn chưa quên tôi.

    10 tháng sau khi họ phát hiện ra tôi tại Burkina Faso, tôi lên đường tới Tây Ban Nha để thử việc.

    Tôi thật sự rất biết ơn họ. Phần lớn mọi người ở Espanyol chưa tận mắt thấy tôi thi đấu, mà chỉ qua một số video quay lại ở Burkina Faso. Họ đã có thể nói, "Thôi thì thằng nhóc không đến được rồi, tìm chỗ khác vậy." Có rất nhiều tài năng ở châu Phi, phải không?

    Dù vậy, tôi biết đây vẫn chỉ là thử việc. Họ vẫn chưa đề nghị hợp đồng với tôi. Nếu tôi không lấy được hợp đồng, chuyến bay tới Burkina Faso cũng hoá ra vô nghĩa.

    Ngày tôi đi châu Âu, cả nhà tới sân bay tiễn tôi. Hôm trước đấy tôi cảm thấy không ổn, vì tôi chưa bao giờ đi xa nhà thế này. Đây sẽ không phải một chuyến đi ngắn tới nước láng giềng - sẽ là 3 tháng, ở tận châu Âu, một mình. Rất đáng kể với một người đã quen luôn ở cùng gia đình mình. Cả nhà chúng tôi cùng khóc ở sân bay.

    Vào lúc đó 3 tháng này cảm giác phải như 3 năm.

    Mẹ tôi là người lo nhất. Bà vẫn coi tôi như trẻ con, và lần này bà lo là tôi sẽ bị lạnh cóng. Tôi thì kiểu, "Mẹ, mẹ còn chưa bao giờ tới châu Âu, mà mẹ lại nói về cái lạnh ở đấy?"

    Bà bảo, "Không, không, vì mẹ xem trên TV thấy ở đấy rất lạnh."

    Đấy cũng là cái cách mà tôi thấy mình đứng ở sân bay Abidjan trong một bộ áo khoác mùa đông, đổ mồ hôi như điên.

    Chuyến bay này cũng đáng sợ. Đây không phải máy bay châu Phi. Đây là Air France, điểm đến Paris, hạng thương gia. Tôi cảm thấy lạc quẻ. "Ngồi đó," một người đàn ông bảo tôi. Ghế của tôi có một cái TV phía trước, nhưng tôi không dám sờ vào nút nào vì tôi sợ tôi sẽ làm hỏng thứ gì đó trên máy bay. Tôi quyết định đi ngủ cho lành.

    Khi hạ cánh xuống Paris, tôi phải tìm chuyến bay tiếp theo của mình, tới Barcelona. Tôi chỉ mang theo một cái ba lô, vì tôi không muốn mạo hiểm thêm chút hỗn loạn ở khu hành lí. Chỉ dẫn của tôi chỉ đơn giản là: hạ cánh, tìm máy bay và đi tiếp!

    Bằng cách nào đó tôi đã tìm được đúng cửa. Khi tới Barcelona, tôi hít một hơi thật sâu và cảm ơn Chúa là tôi đã tới nơi. Mọi thứ giờ ổn rồi, ít nhất là tôi nghĩ vậy.

    Nhưng Barcelona quá khác so với Abidjan. Mọi nơi tôi nhìn đều có ánh sáng. Xe cộ. Tiếng ồn. Không ai chào nhau trên phố. Tôi thì kiểu, Pfft, hoá ra châu Âu là thế này hả? Và cái lạnh! Đó là tháng 12, nếu ở Bờ biển Ngà thì luôn ấm áp ... cái lạnh thật không đỡ nổi. Hoá ra mẹ tôi từ đầu đã nói đúng.

    Tôi biết mình phải thích nghi thật nhanh. May sao, chỉ sau 1 tháng, câu lạc bộ bảo tôi, "Được rồi, chúng tôi đã thấy đủ. Chúng tôi muốn cậu."

    Tới tháng thứ 2 tôi đã kí hợp đồng với Espanyol.

    Tôi đã làm được. Tôi đã là cầu thủ chuyên nghiệp.

    Khi quay về Bờ biển Ngà, mọi người đã rất vui. Cả gia đình tôi ăn mừng. Cha tôi thì quá phấn khởi. Thậm chí ông còn vào bếp làm gà luôn! Rồi tôi quay lại Tây Ban Nha gia nhập đội trẻ của Espanyol.

    Lần đầu được nhận lương, tôi liền chuyển khoản về cho gia đình.

    Kể từ đó mọi thứ diễn ra rất nhanh. Tôi gia nhập Espanyol năm 2011, và 3 năm sau tôi được ra mắt đội một. Rồi tôi dành 18 tháng ở Villareal, và bất thình lình tôi đã chơi bóng cho Manchester United. Trong khoảng 5 năm tôi đã đi từ chỗ đi bán thuốc lá dạo vỉa hè ở Abidjan tới chơi bóng cho câu lạc bộ vĩ đại nhất thế giới.

    Thực tại của tôi đã bị đảo lộn. Bây giờ mọi người xem tôi như một ngôi sao, một người nổi tiếng. Tôi có đâu đó khoảng 2 triệu người theo dõi trên Instagram. Ở quê nhà tôi rất có danh tiếng.

    Nhưng tất nhiên chẳng có gì trong đó là thật.

    Là giả tạo hết. Một cuộc sống giả tạo.

    [​IMG]
    Trong khoảng 5 năm tôi đã đi từ chỗ đi bán thuốc lá dạo vỉa hè ở Abidjan tới chơi bóng cho câu lạc bộ vĩ đại nhất thế giới

    Sống một cuộc sống như vậy gần như không thể tránh khỏi khi bạn là cầu thủ ở cấp độ này. Tôi không nói về Manchester United với tư cách một câu lạc bộ, mà là mọi thứ xung quanh nó. Những người bảo bạn rằng họ yêu cách bạn thi đấu, nhưng rồi lại chi trích sau lưng bạn. Những người cúi mình trước bạn chỉ vì bạn thi đấu cho United, những người xem bạn là một cầu thủ thay vì là một con người thật sự.

    Tôi rất không thích điều đó. Hẳn rồi, tôi chơi cho United. Nhưng tôi vẫn chỉ là Eric.

    Nên làm ơn, hãy đối xử với tôi như Eric.

    Tất nhiên, tôi rất biết ơn với cuộc sống hiện tại. Tôi đã hi sinh rất nhiều để tới được đây, và tôi biết rất nhiều người còn không có nổi đồ ăn trên bàn, nhất là ở đất nước tôi. Tôi tự hào rằng mình đã có thể đưa gia đình tới châu Âu xem tôi thi đấu.

    Nhưng giữ cho mình bình thường, giữ cho mình khiêm tốn rất quan trọng với tôi. Mẹ tôi vẫn luôn dạy tôi như vậy. Một ngày bạn sẽ già đi, hoặc cơ thể bạn sẽ gặp vấn đề, và bạn sẽ phải giải nghệ. Và sau đó bạn sẽ làm gì? Bạn sẽ còn lại gì?

    Đó là lúc bạn quay lại cuộc sống thật sự của mình, và với tôi cuộc sống đó là về những thứ bình thường. Những thứ tuyệt nhất. Đó là được đi dạo loanh quanh Manchester với vợ tôi, Vanessa, và con trai lớn, Yoan.

    Đó là mời Juan và Paul sang ăn tối, giống như tôi sẽ làm với các bạn tôi ở Abidjan.

    Đó là về Bờ biển Ngà để gặp bạn bè và họ hàng, hoặc để xem lũ trẻ chơi trên phố, các bà buôn chuyện và các ông đánh cờ.

    Và trên tất cả, đó là gia đình.

    Họ sẽ không quay lưng với bạn.

    Không bao giờ.
    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 20/5/21
    warrior13, qk123, seaaza and 8 others like this.
  9. _Rain_

    _Rain_ Ame no Shinryū「高貴の」 CHAMPION ⚜ Duel Master ⚜ Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    13/3/09
    Bài viết:
    13,825
    Nơi ở:
    Làng Vũ Đệ
    Bác Nhatanh chất thế :4cool_beauty:
     
  10. _Rain_

    _Rain_ Ame no Shinryū「高貴の」 CHAMPION ⚜ Duel Master ⚜ Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    13/3/09
    Bài viết:
    13,825
    Nơi ở:
    Làng Vũ Đệ
  11. amorphous1234

    amorphous1234 mindless, formless, senseless

    Tham gia ngày:
    23/9/15
    Bài viết:
    12,073
    Phil Jones h thâm niên cao nhất MU rồi.
     
  12. westerner

    westerner Sonic the Hedgehog Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/9/07
    Bài viết:
    4,718
    Jones đầu bò lúc trẻ tiềm năng lắm đó. Được đánh giá là đá tảng có thể thay thế được Vidic. Nhưng rồi em nó say mê mấy em y tá của MU riết nên quên nghiệp đá banh rồi :D
     
  13. Roony88

    Roony88 Dragon Quest Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    29/3/09
    Bài viết:
    1,344
    Smalling Sir cungz cộp 12 chẹo kéo từ Fullham về, định build cặp Smalling - Jones mà thất bại quá. Đến thời Mou thì múc Baily, đc mấy trận đầu xong cũng ngáo cần. đến nản với mấy anh thủ
     
  14. chichigoku

    chichigoku Legend of Zelda Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    4/4/10
    Bài viết:
    916
    Dôn nét sờ ta nhớ có mùa đá được cả CB, RB với DMF, cháy khét lẹt. Thế rồi đi xuống xong mãi chả thấy ngoi lên, tiếc thật sự.
     
  15. Marvell

    Marvell Persian Prince Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    20/9/07
    Bài viết:
    3,591
    Dôn đầu bò, Bại lý đầu trâu, cả 2 cùng có nét giống nhau, chơi lăn xả bất cần thân thể nên cùng làm bạn thâm niên trong bệnh viện miết ... :))
     
  16. _Rain_

    _Rain_ Ame no Shinryū「高貴の」 CHAMPION ⚜ Duel Master ⚜ Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    13/3/09
    Bài viết:
    13,825
    Nơi ở:
    Làng Vũ Đệ
    Có khả năng Shola và Hannibal sẽ cùng ra sân ở trên cuối gặp sói :4cool_beauty::7cool_extreme_sexy_
     
  17. tieunhilang.

    tieunhilang. SPARTAN John-117 Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    4/10/11
    Bài viết:
    11,055
    Đặt cược cho 2 hattrick của 2 ẻm thôi. :6cool_sure:
     
  18. stolen3979

    stolen3979 Liu Kang, Champion of Earthrealm Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    28/11/05
    Bài viết:
    5,129
    Nơi ở:
    Thiếu Lâm Bạch Hạc
    Con hàng này ngon, sao nhà mình ko mua nhỉ
     
  19. Marvell

    Marvell Persian Prince Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    20/9/07
    Bài viết:
    3,591
  20. Xù Handsome

    Xù Handsome Legend of Zelda Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    19/5/05
    Bài viết:
    938
    Copy bên sai lai:
    Chùm tin CN Man đỏ từ The Athletic
    GK: Nhắm Heaton, tuy nhiên GK này có thể từ chối để đến chỗ có slot chính.
    Lee Grants hết hạn nhưng chưa quyết gia hạn hợp đồng hay không.
    Deano sẽ cân nhắc ra đi nếu mùa tới vẫn là 2nd GK
    CB: Varane là mục tiêu số 1 tuy nhiên cũng có một số nguồn thân cận CLB cho rằng anh sẽ ở lại Real. Pau Torres và Kounde là 2 mục tiêu dự phòng
    RB: Trippier là mục tiêu số 1, có trình độ và kinh nghiệm phù hợp cạnh tranh AWB
    CDM: Nhắm D.Rice là mục tiêu ưu tiên
    RW: Dẫn đầu vụ Sancho, Dortmund giảm giá từ 110m£ -> 80m£ thậm chí cân nhắc bán vs 70m£. Nhiều nguồn tin rằng năm nay thương vụ sẽ done
    ST: Nếu tài chính cho phép sẽ k ngại để đưa [​IMG] CR7 quay về OTF, staff của CLB đang theo dõi tình hình [​IMG] có thể rời Juve ngay mùa hè. Ole vẫn giữ liên lạc, tuy nhiên CR7 k phải ưu tiên vào lúc này.
    Man đỏ là 1 trong ( ít nhất ) 2 CLB đã đàm phán về Kane nhưng không khả quan. Mức giá để bán được cho là 120m£ + add-on, Man đỏ sẽ không chi hết tiền tươi mà các thêm người như Lingard định giá 25m£ hay cả Martial - người Tot gà vẫn theo dõi từ lâu.
    https://twitter.com/TheAthleticUK/s...jjgeybQjHD-8_OtiExlF7n_WOHeMWVoQqwdX1BapZQ4F8

    đúng là đầu mùa CN bơm hy vọng, rồi kỳ vọng giảm dần :))
     
    _Rain_ and meo02001 like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Chia sẻ trang này