Ai cũng có hoàn cảnh nhưng chuẩn mực phải có đủ. Nếu ko thế thì hiếp dâm hay giết người cũng có lý do sao
so sánh khập khiễng, chuyện cuộc sống gia đình có thước đo quy chuẩn của xã hội hay không, có hành vi nào về ăn riêng là phạm tội mà so với vi phạm pháp luật tổn hại xã hội
chuyện nhà ng ta, thày nhìn vào cho là vậy, người trong cuộc ko cho là vậy, đôi khi định kiến xh ảnh hưởng ng trong cuộc, đôi khi ng trong cuộc lại thấy đó là thoải mái bình thường, sao lạ vậy vì họ sống cuộc sống của họ, còn chúng ta có cuộc sống khác, hà cớ mãi áp đặt vào chung
Hoàn cảnh nào thì con cũng phải báo hiếu cha mẹ, và ta ko có phán xét gì ông kia, chỉ nói nhà 3 người mà để mẹ ăn riêng nó ra gì. Việc có mâu thuẫn nên nói trực tiếp ra rồi thảo luận nó vẫn tốt hơn là để âm ỉ.
Ko nói chuyện bất hiếu, nhưng ban ngày đi làm đã ít nhìn mặt nhau. Tối về có bữa cơm cả nhà ăn chung cho đầm ấm tình cảm, thì nay mẹ thui thủi 1 góc còn con trai với vợ ăn vui vẻ ăn cùng nhau. Các cụ già hay cả nghĩ, dễ tủi thân tự ái. Thương mẹ thì tính lại đi.
quan trọng là mẹ ông thớt có thoải mái với quyết định ấy ko, chúng ta đều không biết có ng mẹ đơn giản hạnh phúc là thấy con cái hạnh phúc, cũng có ng mẹ tiêu chuẩn quyết định hạnh phúc lại cao hơn
mẹ toi thấy con đi suốt ngày bận bịu đến tháng cho tiền nặng tay là vui vẻ, chả quan tâm quây quần hay tự ái tủi thân gì cả, mỗi ng định nghĩa các giá trị khác nhau, như nhà toi ai cũng đi làm có tiền rủng rỉnh hàng tháng là tuyệt rồi, ai cũng ở nhà thì buồn ra mặt, đến giờ như toi ko có tiền cũng phải đi cho khuất mặt chứ ở nhà là mệt mỏi mẹ con
Có tiền đưa mẹ xông xênh là ok rồi, mình làm mỗi tháng bao nhiêu đưa hết cho mẹ nhưng vẫn không đủ tiêu, vay mượn loạn lên. Buồn vì không cho mẹ ăn sung mặc sướng được. Tháng này thì lại mất việc, tuyệt vọng quá.
ủa đây là ai, thày huy của toi thân bất vô kỷ, tung hoàng trời tây, tự tung tự tác, tiền kiếm tự tiêu, thuốc chơi tự quấn, nay lại có gánh nặng phụ mẫu thế kia xem ra ko đúng lắm
Con người bình thường mình nghĩ ai cũng yêu quý bố mẹ thôi. Ngày xưa còn bé cứ nghĩ mặc nhiên tình thương của bố mẹ dành cho mình là điều hiển nhiên. Sau này ra đời bị người ta đấm vào mặt lia lịa mới thấy bố mẹ mình cho mình nhiều thế nào. Cho nên hạnh phúc nhất là kiếm được tiền để bố mẹ tiêu thoải mái. Mình muốn làm được hết bao nhiêu thì đưa cả cho phụ huynh, giữ lại 1 phần nhỏ để hút hít thôi.
Hầy! Nghĩ chớ nào đẻ xong đứa con hỏi sao nhà mình bà ăn riêng vậy, lớn lên con cũng cho mẹ ăn riêng nha he he he.
Chào các bác mình update tình hình đây Thực ra phương án giảm tiền chợ mình có nghĩ tới, nhưng rồi thì sao, tiền ko do chính tay mình tiêu xài, thì thế nào nói cũng được. Lỡ 1 bữa đẹp trời vk mình nói 1 câu tháng bao nhiêu tiền đây ăn mà bữa cơm thấy ko ổn, rồi mình trả lời sao. Chẳng lẽ mẹ mình từng này tuổi mà bắt phải ghi ngày này chi nhiêu đây nhiêu đây sao. Thế nên chỉ còn 1 cách duy nhất là cho tự nắm lấy chi tiêu để khỏi nghi ngờ. Và khi mình nói ra phương án ăn riêng, vk mình đồng ý ngay tức khắc, chỉ có nói là phải bàn lại để làm sao nói mẹ dễ chấp nhận Vậy mà ko, các bác à, mình ko thể hiểu nổi đàn bà Ăn riêng dc 1 ngày, vk mình 2-3 lần vào phòng mẹ khóc lóc đòi như lại cũ, cuối cùng mình hỏi vì sao, thì nói là vì ck, muốn để ck vui. Mình hoàn toàn ko chấp nhận câu trả lời này. Nếu vì mình mà chấp nhận, tức là còn lấn cấn trong lòng mà cam chịu, thì tới 1 ngày nào đó sẽ bùng phát. Trong khi mình đây, đưa ra phương án ăn riêng là đã suy nghĩ rất kĩ, mẹ già ko phải tất bật nấu ăn, mẹ cũng chỉ ăn rau luộc cá kho, không thích ăn đồ ăn chiên nướng như tụi mình; rồi mình tính phân chia việc chợ búa như thế nào, ko phải là mình chưa từng làm. Nhưng ko, quay lại như cũ, việc cãi nhau ăn riêng tạm thời tới đây xong, tới cãi nhau cái khác. Chuyện là khu mình tạm bị phong toả, vk đang mang thai nên mình cho về nhà mẹ ở để có đi khám thai thì dễ. Trong 3 ngày đó mình suy nghĩ rất nhiều thứ, những thứ ko hợp nhau, những câu nói làm mình trăn trở. Rồi tới hôm dỡ cách ly đón vk về, mình cư xử hoàn toàn bình thường, có chăng là 1 chút hơi ko tự nhiên. Phụ nữ mà, đoán ra ngay. Ban đầu gặng hỏi, mình nói là ko có gì, dạo này ot nhiều mình hơi đau đầu, mà mình đang đau đầu thật. Vậy mà ko vừa lòng, cứ gặng hỏi làm tới, mình bực quá mới nói toạc ra rằng, đang suy nghĩ về những điều ko hợp nhau, những câu nói đã nói lúc cãi nhau từ xưa giờ. Nhưng mà bây giờ mình đang suy nghĩ thôi, chưa sẵn sàng chia sẻ, hôm nay mình cũng đau đầu, cho mình 1-2 ngày đi rồi nói. Thế đấy và um lên, nói là cảm thấy nhục nhã khi bị ck nói như vậy. Rồi hôm nay mẹ vk qua, nói gì mình cũng nhịn, nhưng điều mình ko chịu được là nói mẹ mình là 1 phần nguyên nhân cãi nhau của 2 đứa. Mẹ mình đã làm gì mà phải bị nói như vậy. Các bác có cho rằng, mình xin 1 khoảng thời gian để suy nghĩ là sai. Mình rất sợ khi ko nghĩ kỹ, nói ra sẽ làm tổn thương người khác, lời nói đó sẽ nhớ mãi và ko rút lại được, đó là lý do mình cần suy nghĩ. Trong khi vk mình (và cả gia đình vợ), đều theo phong cách là có gì đều nói toạc ra, đúng sai gì tính sau, và sau khi cãi nhau, sắp xếp dc ổn thoả, thì coi như quên hết ?!? Mình lại ko nghĩ như vậy, như những lời vk nói lúc cãi nhau làm mình tổn thương, cho dù yêu vk đi chăng nữa, mình ko quên được, bởi vậy mình ko muốn làm như vậy, phải suy nghĩ kỹ rồi nói. Mình có là thằng thù dai ko Có lẽ từ giờ mình giấu kỹ cảm xúc hơn mà sống