http://14.225.254.182/truyen/qidian/1/1042403234/ Chắc là cái này, nhắc mới nhớ mình cũng hết thuốc treo đó mấy tháng. Để bữa nào đọc lại.
hehe mấy truyện mới giờ đọc cũng nhiều mà cứ sao sao, ko đọng lại nhiều ký ức lắm . Đọc cũng được 100-200 chương là bỏ chán ko đọc tiếp. Có mấy bộ cũ là ấn tượng nhớ lâu
http://14.225.254.182/truyen/qidian/1/1037130857/ Sương lanh punk: thế giới mới Đang đọc, rất có phong cách quỷ bí chi chủ mấy chương đầu Xây dựng ,mô tả bối cảnh rất chi tiết
Ấn tượng nhớ lâu nhưng đọc lại cũng dội vd nhé. Gần đây đọc lại toàn chức nghệ thuật gia mà thấy tầm vóc thấp quá. Bật hack mà cũng không có gì lắm.
Spoiler Huy ngồi tựa lưng vào bức tường lạnh toát, ánh nắng xuyên qua song sắt gãy vụn như những mảnh kí ức không thể ghép lại. Cổ tay anh vẫn còn dấu kim cũ. Những vết sẹo dày đặc. Tâm hồn như đã bị rút cạn từng chút một. “Ta từng là một tu sĩ… Từng luyện khí, từng muốn vượt thoát khỏi trần gian, tìm đến đạo. Mà rồi sao? Một kẻ nói không với dục vọng, lại thèm khát nhất thứ làm mờ mắt người đời.” Anh bật cười khan. Tiếng cười lạc lõng trong căn phòng giam nhỏ hẹp. Không ai quan tâm. Mà anh cũng chẳng cần ai nghe. “Ngày đầu ta hút, là để quên… Ngày thứ hai, là vì nhớ cái cảm giác được quên. Ngày thứ ba, ta chẳng còn lý do nữa. Ta chỉ cần.” Huy ngước nhìn trần nhà, mốc meo, rêu phong. Mọi thứ ở đây đều tàn. Giống như anh. “Năm đó, ta bị ép quỳ trước tượng Phật, bị lột sạch pháp bảo, bị đày xuống trần. Sư phụ nói: Nếu con không vượt qua tâm kiếp, thì mãi mãi chỉ là phàm nhân giả tu. Ta nghĩ mình mạnh. Nhưng ta sai. Ta không lường trước được, ma tâm của mình.” Anh siết chặt tay. Đôi mắt đỏ hoe không phải vì nước mắt, mà là vì đêm qua lại lên cơn. Dù không còn thuốc, nhưng ảo ảnh thì vẫn chưa buông tha. “Nếu ai đó hỏi: có hối hận không? Ta không biết. Có thể có. Nhưng có ích gì đâu? Cái ta cần, là tha thứ. Nhưng ta biết đạo không tha thứ cho kẻ quay lưng.” Huy tựa đầu vào tường, nhắm mắt. Đêm nay, anh sẽ mơ lại những ngày còn ngồi trên đỉnh Thương Vân… Nơi gió lạnh tạt qua áo, nhưng tâm lại ấm như lửa. Chỉ tiếc người khi ấy đã không còn là ta. Spoiler Trên đỉnh núi Tử Phong, từng tia linh lực lấp lánh như sao đêm đang hòa vào đại trận hộ sơn. Huy – một tu sĩ luyện khí tầng năm – ngồi xếp bằng giữa vòng pháp trận, mồ hôi đẫm trán, linh khí từ đan điền hắn run rẩy đổ vào linh văn. Bên cạnh, hàng chục tu sĩ đồng cảnh giới cũng đang dốc sức hộ sơn. Tiếng chuông báo động vang lên từ tháp canh. Một đạo ánh sáng đỏ như máu chém ngang trời đêm — sát khí dội thẳng vào lòng người. Kẻ địch tới. Không ai rõ là tà tu, yêu vật, hay thế lực phương Bắc. Nhưng một điều không thể nghi ngờ: bọn chúng mạnh. Rất mạnh. “Trưởng lão xuất chiến rồi!” – ai đó hét lên. Từ đỉnh chủ phong, tám vị trưởng lão Kim Đan cưỡi mây mà đến, phía sau là vô số pháp bảo cấp cao lấp lánh như rồng thần phượng thánh, uy áp kinh thiên động địa. Trên bầu trời, ánh sáng chói lòa của pháp trận chạm trán với thần thông, bạo liệt như nhật nguyệt va chạm. Huy cắn răng, mắt mở to nhìn lên trời. Hắn chỉ là một tiểu tu sĩ, mười năm luyện khí vẫn chưa đột phá, ngày đêm chấp pháp, trông trận pháp, nấu đan, gánh nước... chẳng ai nhớ tên. Hôm nay, lần đầu được “tham chiến” – nhưng chỉ là rót linh lực làm mồi cho trận pháp. Thấy trời đất long trời lở đất, hắn rùng mình rút lui về một góc kín, ngã ra sau một hòn đá to rồi… giả chết. “Ta còn trẻ, tu vi thấp, chết thì ai thương?” – hắn thầm nghĩ. Thế rồi từ sau tảng đá, Huy lặng lẽ quan chiến. Mỗi chiêu mỗi thức của trưởng lão như thiên địa khai sáng, uy lực khiến cả linh mạch núi rung chuyển. Kẻ địch cũng không kém phần hung hiểm — một con yêu lang khổng lồ, toàn thân đen kịt, mắt đỏ như máu, dẫn đầu đội tà tu đánh thẳng vào đỉnh sơn môn. Huy nằm im thở dốc, tim đập thình thịch. Dưới ánh sáng mờ của pháp bảo, hắn mỉm cười khổ: “Tu đạo năm xưa, ta từng mơ một ngày đứng giữa thiên kiêu, tay cầm kiếm chấn sơn hà. Giờ thì... nằm đây nhìn người khác bay lượn như thần tiên, cũng coi như mãn nguyện.” Nhưng số phận vốn chẳng để ai yên quá lâu. Một tu sĩ Kim Đan trọng thương rơi xuống gần nơi Huy trốn, kéo theo dư ba của một đạo pháp quyết thất thoát. Một tia kiếm khí mất khống chế rẽ nhầm hướng, phá lệ đạo ly tâm, lao thẳng về phía bãi đá phía sau. Bất ngờ đạo kiếm khí xẹt qua bụng hắn. Không kịp kêu. Chết trong lặng lẽ. Giữa cuộc chiến chưa phân thắng bại.
à em nhớ ra có truyện gì hay lắm. Main xuyên không tới thế giới tương lai. Nơi mà con người bị 1 thế lực khác nô dịch, chúng tạo ra các tòa thap đen khắp thế giới bắt người vô để tra tấn, sau khi tra tấn chết thì tụi nó có pháp trận để hồi sinh sống lại tra tấn tiếp lặp di lặp lại vô hạn luôn. Main mới vô nằm luôn trong tháp phải thoát ra. Do main có skill ko bị đau nên bi tra tấn hoài ko mất lý trí vẫn còn tỉnh táo để suy nghĩ thoat được. Chứ người thường tra tấn 10 mạng là điên luôn rồi