Những câu chuyện ý nghĩa !!!

Thảo luận trong 'Tâm sự' bắt đầu bởi tini_lam, 17/7/04.

  1. BuomVang84

    BuomVang84 Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    29/12/05
    Bài viết:
    21
    Nơi ở:
    Graveyard
    Một cô gái hỏi ban trai rằng: "Anh thấy em có dễ thương không ?". Chàng trai bảo "Không", cô gái hỏi "Anh có thích em không?" Chàng trai bình thản trả lời "Không", cô gái bắt đầu khóc và hỏi "Nếu em chết anh có buồn không?", chàng trai vẫn trả lời "không", cô gái khóc và toan chạy đi. Chàng trai níu cô lại và nói "Em không dẽ thương vì em quá đẹp, anh không thích em vì anh yêu em, nếu em chết anh sẽ không buồn vì anh sẽ chết cùng với em".


    BU0MVANG_suutam
     
  2. chan_doi__

    chan_doi__ Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    22/10/06
    Bài viết:
    5
    Ngày ấy, khi cô gái và chàng trai đang yêu nhau thắm thiết. Mỗi lần gọi điện thoại, hai người chuyện trò tưởng chừng không bao giờ dứt. Cuối cuộc gọi, luôn là cô gái gác máy trước, sau khi đã cố nấn ná, không muốn nói lời tạm biệt, chàng trai lại từ từ cảm nhận hơi ấm còn vương lại của giọng nói trong không trung, và một nỗi buồn man mác, vấn vương, lưu luyến.

    Sau đó, hai người chia tay. Cô gái nhanh chóng có người yêu mới, một anh chàng đẹp trai, hào nhoáng. Cô gái thấy rất mãn nguyện, và cũng rất đắc ý. Nhưng rồi về sau, cô dần dần cảm thấy giữa hai người dường như thiêu thiếu một điều gì đó, sự bất an đó khiến cho cô thấy như có một sự mất mát mơ hồ. Là điều gì vậy nhỉ? Cô cũng không rõ nữa. Chỉ là khi hai người kết thúc cuộc gọi, cô gái cảm thấy khi mình chưa kịp nói xong một nửa câu "Hẹn gặp lại", thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng "cạch" cúp máy. Mỗi lúc như vậy, cô luôn thấy cái âm thanh chói tai đó như đóng băng lại trong không trung, rồi xuyên vào trong màng nhĩ. Cô cảm thấy dường như người bạn trai mới giống như một cánh diều đứt dây, đôi tay yếu ớt của mình sẽ không thể níu giữ được sợi dây vô vọng đó.

    Rồi cũng đến một ngày, hai người cãi nhau. Anh chàng đó chán nản, quay người bỏ đi. Cô gái không khóc, mà cảm thấy như là được giải thoát.

    Một hôm, cô gái chợt nhớ đến người yêu đầu tiên, bỗng thấy bùi ngùi: Chàng "ngốc" đợi nghe cô nói xong câu "Tạm biệt". Cảm xúc đó khiến cô nhấc máy. Giọng của chàng trai vẫn chân chất, bình thản như xưa. Cô gái thì chẳng thốt lên lời, luống cuống nói "Tạm biệt"

    Lần này cô không gác máy, một xúc cảm khó gọi thành tên khiến cô im lặng lắng nghe sự tĩnh lặng của đầu dây bên kia.
    Chẳng biết bao lâu sau đó, đầu dây bên kia vọng đến tiếng của chàng trai, "Sao em không cúp máy?" Tiếng của cô gái như khản lại, " Tại sao lại muốn em cúp máy trước?". "Quen rồi". Chàng trai bình tĩnh nói, "Anh muốn em cúp máy trước, như vậy anh mới yên tâm".

    "Nhưng người cúp máy sau, thường cảm thấy nuối tiếc, như vừa để tuột mất một điều gì." Cô gái hơi run run giọng. "Vì vậy, anh thà nhận sự mất mát đó, chỉ cần em vui là đủ." Cô gái không kìm nổi mình, bật khóc, những giọt nước mắt nóng hổi thấm đẫm cả vùng kí ức tình yêu thuở nào. Cuối cùng, cô cũng hiểu ra rằng, người không đủ kiên nhẫn để nghe cô nói hết câu cuối cùng, không phải là người mà cả đời này cô mong đợi. Hoá ra, tình yêu đôi khi thật giản đơn, chỉ một chút đợi chờ, đã có thể nói lên tất cả.
     
  3. eproject

    eproject Mr & Ms Pac-Man Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    10/10/06
    Bài viết:
    130
    Truyện hơi khó hiểu, mong mọi người chưa hiểu thì ngẫm nghĩ tới khi nào hiểu thì thôi:

    Một nhà văn nổi tiếng đi bộ trong công viên, gặp một lão trọc phú ngạo mạn, con đường hẹp chỉ cho một người lách qua.

    Lão trọc phú lên tiếng:
    -Ta không bao giờ nhường đường cho kẻ ngu ngốc!
    -Còn tôi thì tôi nhường.-nhà văn đáp lại và đứng sang một bên.

    Lão trọc phú tím mặt, im lặng bỏ đi...

    Hết truyện
     
    X-9 thích bài này.
  4. bedieumt

    bedieumt Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    18/10/06
    Bài viết:
    5
    Ngày xưa,khi em là người yêu của V,em đã phải khóc nhiều hơn là cười,đau khổ nhiều hơn là hạnh phúc.V đã xem em như là 1 con búp bê,1 món đồ chơi không hơn không kém,dẫu biết V không yêu em,dẫu biết tình yêu của mình đang bị lợi dụng,nhưng không hiểu sao em vẫn không thể dứt V ra được.
    Đến bây giờ nghĩ lại,em thấy sao lúc đó mình mù quáng quá,ngu ngốc quá.Từng đồng tiền em dành dụm cả năm trời đã đi theo V hết rồi,và từ lúc đó,em không còn tiền để đưa cho V ăn chơi nữa,và cững từ lúc đó,V khinh thường em ra mặt.Ngày nào,đêm nào gọi điện cho V,em đều nghe V hỏi đúng 1 câu : "Em có tiền không?" . Cuối cùng,chuyện gì đến cũng phải đến thôi,lời chia tay được nói ra,không phải V nói mà là em.Em không chịu đựng nổi nữa...Và...anh đã đến...
    Anh là bạn ở cùng phòng với V,em biết số điện thoại của anh cũng là do tình cờ mà thôi,vì đã có lần V lấy điện thoại của anh để nhắn tin cho em.Anh đã an ủi,động viên em qua từng tin nhắn,mặc dù anh chưa từng gặp mặt em.Rồi 1 ngày,anh đề nghị chúng ta gặp nhau.Em hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy anh.Trông anh chững chạc hơn,đứng đằn hơn nhiều so với tuổi 24.Nghe anh nói chuyện,em rất thích...Đến khi về nhà,em cứ nghĩ về anh hoài,và em rất vui khi nghe anh nói rằng : "Anh nhớ em".1 thời gian sau,anh đã nói rằng anh yêu em.Em không tin vào tai mình...
    Bạn bè em đứa nào cũng khuyên em là đừng nên quen anh,vì dù sao anh cũng là bạn của V,là nguời yêu cũ của em,ai cũng sợ em bị lợi dụng lần nữa,ai cũng lo lỡ như anh đang giúp V trả thù em thì sao?Em nghĩ về vấn đề này suốt mấy đêm liền,và cuối cùng em quyết định sẽ nhận lời yêu anh.Thực ra em đã có cảm tình với anh ngay lần đầu gặp mặt,và em tin,anh không giống như V.Đúng như vậy.Anh rất thương em,cưng chiều em hết mực,mặc dủ bị gia đình em phản đối vì em còn đi học,nhưng anh vẫn nói rằng anh sẽ chờ em,cho đến khi em tốt nghiệp và vào được Đại Học...
    Đền bây giờ,mặc dù anh và em quen nhau chưa được bao lâu,nhưng em cảm thấy mình đã yêu nhau từ lâu lắm rồi.Tình yêu anh dành cho em quá nồng nàn,quá tuyệt vời,nếu ngày đó mình không tình cờ biết số điện thoại của nhau thì không biết bây giờ em có sống vui vẻ như bây giờ được không nữa.Anh đã đến,đã xuất hiện trong đời em lúc em tuyệt vọng nhất.Phải nói rằng,em rất biết ơn anh.Em cảm ơn anh nhiều lắm.Dù con đường trước mắt sẽ còn nhiều khó khăn,nhưng em tin chúng ta sẽ đủ sức để vượt qua tất cả,chỉ cần anh yêu em,và...em cũng yêu anh...

    [​IMG]
     
  5. pttiger

    pttiger Fire in the hole!

    Tham gia ngày:
    8/6/05
    Bài viết:
    2,577
    Nơi ở:
    Xa, rất xa
    Một chàng trai sắp tốt nghiệp Đại học. Đã từ lâu anh mơ ước một chiếc xe thể thao tuyệt đẹp được trưng bày ở cửa hiệu. Và anh đã nói với cha điều ước muốn đó.

    Ngày tốt nghiệp đến, anh háo hức chờ đợi...

    Buổi sáng, người cha gọi anh vào phòng riêng. "Con trai, ta rất tự hào về con" - ánh mắt ông nhìn anh thật trìu mến. Rồi ông trao cho anh một hộp quà được gói rất sang trọng. Ngạc nhiên, chàng trai mở hộp quà và thấy một quyển sách được bọc bằng vải da, có tên chàng trai được mạ vàng. Tức giận, anh ta lớn tiếng với cha: "Với tất cả tiền bạc cha có, mà chỉ có thể tặng con một quyển sách này thôi sao?". Rồi anh chạy vụt ra khỏi nhà và vứt quyển sách vào góc phòng.

    ... Nhiều năm trôi qua, chàng trai giờ đã trở thành một nhà kinh doanh thành đạt. Anh có một ngôi nhà khang trang và một gia đình hạnh phúc. Nhưng người cha đã già và một hôm anh nghĩ mình cần phải đi gặp cha. Anh đã không gặp ông ấy kể từ ngày tốt nghiệp. Trước lúc lên đường, anh nhận được một bức điện tín báo rằng người cha đã qua đời và ông trao toàn bộ quyền sở hữu cho con trai. Anh cần phải trở về ngay lập tức để chuẩn bị mọi việc. Khi bước vào ngôi nhà của cha, bỗng nhiên anh thấy một nỗi buồn và ân hận khó tả xâm chiếm tâm hồn anh. Đứng trong căn phòng ngày xưa, nhưng kí ức trong anh ùa về... Và bất chợt, anh nhìn thấy quyển sách khi xưa nằm lẫn trong mớ giấy tờ quan trọng của cha ở trên bàn, nó vẫn còn mới nguyên như lần đầu anh nhìn thấy cách đây nhiều năm.

    Nước mắt lăn dài trên má, anh lần giở từng trang, bỗng có một vật gì đó rơi ra... Một chiếc chìa khóa!!! Kèm theo đó là tấm danh thiếp ghi tên người chủ cửa hiệu, nơi có bán chiếc xe thể thao mà anh từng mơ ước. Trên tấm danh thiếp còn ghi ngày tốt nghiệp của anh và dòng chữ "Đã trả đủ".

    Theo Net
     
  6. Mr.Samurai

    Mr.Samurai T.E.T.Я.I.S

    Tham gia ngày:
    25/8/06
    Bài viết:
    551
    Nơi ở:
    100%..100%...
    Chuyện về 1 cậu bé khi sinh ra đã được gia đình đặt nhiều kì vọng.Nhưng càng lớn cậu lạng càng lấy đi niềm hy vọng ấy của mọi người..ƯỚc mơ của cha ,của mẹ về 1 bác sĩ tương lai cũng tan dần theo năm tháng..Cậu đã sa đọa vào những giá trị ảo trên mạng để rồi chuốc lấy hậu quả đáng tiếc..1 năm như vậy..2 năm như vậy....đến lúc THk như 1,như 2 năm cũ cậu vẫn online đều đều với bạn bè trên mạng..để rồi khi nhận ra lỗi lầm thì đã quá muộn...Cậu luôn tự dằn vặt bản thân mình ngay cả trong cơn mê .......
    Hãy đừng để bạn giống như cậu bé đó,hãy cố gắng vì những người thân yêu của bạn!
    Is me!!!!!!
     
  7. petern

    petern °˖✧Bmì patê✧˖° Administrator

    Tham gia ngày:
    24/9/03
    Bài viết:
    3,235
    Dạo quanh mấy tờ báo điện tử, tôi thấy dòng tựa đề: “Các nước trên thế giới chuẩn bị đón Noel” hay đại loại như thế. Quả thật, sắp đến Giáng Sinh rồi. Giờ này đi đâu cũng thấy người ta rộn rịp bày trí ông già Noel, cây thông, tuyết, hang đá, đèn màu... Các cửa hàng đồng loạt treo bảng hạ giá. Người ta chuẩn bị đón Giáng Sinh. Giáng Sinh là gì mà người ta phải đón? Giáng Sinh là đêm khuya 24 rạng sáng 25 tháng 12, cũng là ngày, đêm bình thường như bao đêm ngày khác sao lại phải đón?
    À thì đó là ngày kỷ niệm sự kiện Chúa Giêsu, con Thiên Chúa ra đời. Vậy đúng ra là mừng Chúa ra đời chứ đâu phải mừng cái đêm 24 rạng sáng 25 đó. Nếu vậy thì thử xem con người đón mừng Chúa đến như thế nào nhé.
    Cách đây hơn 2000 năm, khi Chúa đến, người ta bận rộn đón tiếp những người khách trọ giàu, ăn nhậu, nên không ai có chỗ nào trống trong nhà để đón Chúa cả. Kết quả là Chúa phải chào đời trong máng cỏ của lừa, ngựa, chiên, bò, trong một hang đá. Và những người đón Chúa lại lạ những người chăn chiên, hạng người dốt nát, nghèo hèn, và lưu manh nhất trong xã hội thời đó. Họ là phường đầu trộm đuôi cướp, đêm đêm trộm súc vật rồi tụ tập đốt lửa sưởi ấm ngoài đồng để chia chác nhau.
    Những tay giáo sĩ, kinh sư thuộc lòng Kinh Thánh đã biết trước Chúa sẽ đến (vì Kinh Thánh đã nói rõ) nhưng không ông nào ló mặt ra đón Chúa. Các ông quá bận rộn tính toán, buôn bán, hơn thua, tìm mưu tìm kế làm những chuyện cho riêng mình, nên làm sao nhận ra Chúa, mà nếu có nhận ra cũng có thời gian đâu mà đón tiếp.
    Ngày nay cũng thế, hơn một tháng nữa mới đến ngày mừng Chúa đến. Vậy mà, người ta đã chen nhau đi shopping, để mua cho được những bộ đồ đẹp nhất, ưng ý nhất. Người ta lo tính xem bữa đó sẽ đi chơi ở đâu. Người ta nghĩ xem đêm đó sẽ party nơi nào, món gì...? Người ta tính toán bữa đó sẽ du lịch ở đâu?
    Có mấy ai lên kế hoạch xem bữa đó sẽ làm gì để khi Chúa đến, Chúa cảm thấy thoải mái? Bữa đó phải làm gì để Chúa bớt lạnh? Bữa đó phải làm gì để Chúa đỡ đói lòng?...
    Càng buồn hơn khi những người tự hào mình là môn đệ của Chúa (trong đó có tôi) cũng thế. Những môn đệ này có vẻ khá hơn một tí là tính xem bữa đó đi một lễ nào đó cho xong bổn phận (chọn lễ nào cho tiện giờ đi chơi). Rồi cũng trở về với những bàn nhậu, cuộc chơi, quần là áo lụa xênh xang xuống phố, và vỗ ngực tôi là người Công Giáo đây.
    Vì quá bận rộn ăn, nhậu, vui, chơi, khoe quần áo mới, nên có mấy ai thấy Chúa đến bên vệ đường đang run rẩy chìa nón ra xin ít tiền thừa, cơm dư. Mặc quần áo mùa đông, đúng mốt, ấm áp như thế nên mấy ai thấy Chúa đang co ro nằm run rẩy vì lạnh dưới mái hiên nhà ai đó...
    Và như vậy, sau hơn 2000 năm, hài nhi Giêsu vẫn liên tục bị xua đuổi ra chuồng bò. Có chăng ngày nay ở thành thị hiện đại không có chuồng bò, thì Chúa bị xua ra vệ đường, gốc cây, gầm cầu, bãi rác, miệng cống nào đó.
    Chẳng trách, đêm Noel nào người ta cũng hát: “Đêm đông lạnh lẽo Chúa sinh ra đời, nằm trong hang đá, nơi máng lừa...” Không biết khi hát, hoặc khi nghe bài hát đó, có ai chạnh lòng, chạy ra hang đá để đưa hài nhi Giêsu vào nhà mình sưởi ấm hay không? Không biết khi nào bài hát ấy được sửa lại: “Đêm đông lạnh lẽo Chúa sinh ra đời, nằm trong nôi ấm, trong mái nhà...”
    Đến khi nào ngày lễ Giáng Sinh thật sự là ngày người ta đón Chúa ra đời? Đến khi nào, người ta dám mở toang cửa nhà, tâm hồn ra để đón Chúa đây? Vì yêu thương nhân loại Thiên Chúa đã ban con một của Ngài cho con người. Vậy mà đã 2000 năm trôi qua, con Thiên Chúa vẫn cô đơn với đám lừa, ngựa, chiên, trong hang đá Bêlem. Tội nghiệp cho Chúa quá, Chúa ơi!
    ( từ blog của 1 người trên mạng )
     
  8. 804

    804 Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    22/1/07
    Bài viết:
    4
    Cái ôm

    Cái ôm rất có ích cho sức khỏe chúng ta. Nó giúp tăng cường hệ miễn dịch, chữa lành những nỗi thất vọng, giảm căng thẳng và mang lại một giấc ngủ ngon. Nó tiếp thêm cho chúng ta một nguồn sinh lực mới, giúp con người trẻ lại và không hề gây ra bất cứ một tác dụng phụ nào. Cái ôm chính là một phương thuốc diệu kỳ.

    Cái ôm luôn tự nhiên. Nó là một hợp chất hữu cơ ngọt ngào, không chứa bất cứ thành phần nhân tạo nào, không gây ô nhiễm, rất thân thiện với môi trường và hoàn toàn lành tính.

    Cái ôm là một món quà lý tưởng, thích hợp cho mọi dịp, đem lại niềm vui cho cả người trao lẫn người nhận, chứng tỏ rằng bạn luôn quan tâm đến người ấy, không cần phải có một lớp giấy gói bóng láng, và dĩ nhiên, bạn có thể trao tặng lại cho người đã tặng mình.

    Cái ôm gần như là hoàn hảo về mọi mặt. Nó không cần pin để rồi hết năng lượng, không lạm phát, không gây béo phì, không cần lương tháng, chống được trộm cướp và không phải tính thuế.

    Cái ôm là một nguồn lực không được sử dụng đúng mức nhưng lại có nhiều sức mạnh kỳ diệu. Khi chúng ta mở rộng trái tim và vòng tay của mình cũng chính là lúc chúng ta động viên người khác cũng làm như vậy.

    Hãy nghĩ đến những người thân, những người bạn trong cuộc đời mình. Bạn có điều gì muốn nói với họ? Bạn có muốn chia sẻ vòng tay của mình cho họ? Hay là bạn đang chờ đợi và hy vọng người ấy sẽ chủ động điều đó? Đừng chờ đợi! Hãy là người khởi đầu!

    - Charles Faraone

    Chúng ta cần 4 cái ôm mỗi ngày để có thể tồn tại, 8 cái ôm mỗi ngày để duy trì cuộc sống; và 12 cái ôm mỗi ngày để có thể lớn lên.

    - Virginia Satir
     
  9. 804

    804 Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    22/1/07
    Bài viết:
    4
    Nếu ngày mai chẳng bao giờ đến nữa

    Nếu tôi biết đó là lần cuối.
    Ngắm nhìn em bên gối ngủ say,
    Tôi sẽ xiết chặt em trong vòng tay hơn nữa
    Và cầu mong thánh thần hãy hiểu biết về tình yêu.

    Nếu tôi biết đó là lần cuối.
    Được nhìn em quay gót bước đi,
    Tôi sẽ giữ và cầm tay em thật chặt
    Và trò chuyện để em nán lại bên tôi.

    Nếu tôi biết đó là lần cuối.
    Mỗi cử chỉ và lời nói của em
    Tôi sẽ mở rông ký ức tâm hồn,
    Để ghi nhớ trong lòng tôi mãi mãi.

    Nếu tôi biết đó là lần cuối.
    Tôi sẽ dành thời gian đọc ánh mắt em
    Và nói rằng: " Tôi yêu em nhiều lắm"
    Thay vì lặng im chắc em biết lâu rùi.

    Nếu tôi biết đó là lần cuối.
    Được chia sẻ xúc động cùng em...
    Cứ ngỡ mình còn nhiều dịp nữa
    Nên để thời gian trôi qua, trôi qua ...

    Tin chắc rằng mình có ngày mai
    Để bù đắp những tháng ngày trước đó
    Và cứ nghĩ cơ hội sẽ luôn hào phóng
    Còn nhiều dịp để sửa chữa lỗi lầm hôm qua.

    Sẽ luôn có một ngày tôi muốn
    Để cho tôi nói được lời yêu em,
    Và luôn còn nhiều cơ hội khác nữa
    Để thực hiện điều tôi có thể làm cho em.

    Nhưng nếu điều tôi nghĩ là sai
    Và hôm nay là tất cả những gì tôi có
    Tôi muốn nói tôi yêu em biết bao
    Và mong mọi người đừng quên điều đó.

    Nếu bạn chờ đến ngày mai
    Sao hôm nay không làm ngay điều đó?
    Vì nếu ngày mai kia chẳng có
    Bạn sẽ hối tiếc cho ngày qua.
    Vì đã không dành thêm ít phút
    Cho nụ cười, cái ôm chặt và nụ hôn.

    Vậy hôm nay hãy chia sẻ với
    nhưng người bạn yêu mến
    Và bày tỏ họ yêu bạn biết bao nhiêu.
    Hãy dành thời gian cho lời cảm ơn, xin lỗi
    Và hãy mở rộng lòng tha thứ, yêu thương.

    Để nếu Ngày Mai không bao giờ đến nữa,
    Bạn sẽ không bao giờ phải hối tiếc Ngày Hôm Nay.

    Nào ai dám chắc mình có ngày mai
    Dù bạn còn xuân hay mái đầu đã bạc.
    Và hôm nay có thể là cơ hội lần cuối
    Để bạn mở lòng với những người yêu thương
     
    X-9 thích bài này.
  10. Mi_an_lien

    Mi_an_lien Hợp vô cùng hợp táng đởm hợp kinh tởm hợp lồng lộn Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    30/11/06
    Bài viết:
    678
    Nơi ở:
    Xì gòn
    Câu chuyện của em đơn giản thui, nó nói về tình cảm của người mẹ đối với con cái mình:

    Một cô gái trẻ gặp 1 người phụ nữ có 4 đứa con trên đuờng. Cô gái trẻ hỏi:
    -Cô ơi cô, cô có tới 4 đứa con thì làm sao cô chia đều được tình cảm của mình cho cả 4 đứa con?
    -Thưa cô, tui ko chia nó mà nhân nó lên làm 4 lần
     
  11. darkdragon91

    darkdragon91 C O N T R A

    Tham gia ngày:
    22/5/05
    Bài viết:
    1,571
    Nơi ở:
    land of death
    Ngày xưa trên một hoang đảo nọ, tất cả mọi cảm giác của con người cùng chung sống với nhau: Hạnh Phúc, Buồn Phiền, Kiến Thức, ... và trong số đó có cả Tình Yêu. Một hôm có tin cho hay rằng chẳng bao lâu nữa, hòn đảo sẽ chìm xuống biển, vì thế mọi dân cư trên đảo phải chuẩn bị thuyền bè để rời khỏi đảo nhằm tránh tai hoạ sắp giáng xuống. Tình Yêu là kẻ cuối cùng còn lại trên đảo. Bạn xem đấy, Tình Yêu luôn chờ đợi đến phút cuối cùng, cho tới khi nào chẳng thể cứu vãn được mới chịu bỏ đi.

    Hòn đảo gần chìm hẳn dưới làn nước, Tình Yêu quyết định lên tiếng cầu cứu.

    Sang Giàu lái một chiếc thuyền lớn đi qua. Tình Yêu gọi:" Bạn Sang Giàu ôi, bạn có thể cho tôi đi cùng không?"

    Sang Giàu đáp: "Không, không được đâu. Thuyền của tôi chở đầy vàng bạc, đâu còn chỗ cho bạn".

    Tình Yêu bèn nhờ anh Tự Cao cũng vừa lái một chiếc tàu lớn và rất đẹp đi qua: "Bạn Tự Cao ạ, bạn làm ơn giúp tôi nhé!".

    "Tôi không giúp gì được cho bạn đâu, người bạn ướt sũng thế kia không khéo lại làm hỏng cả chiếc tàu xinh đẹp của tôi thì chết mất " Tự Cao trả lời Tình Yêu.

    Lúc ấy Buồn Phiền vừa đi ngang qua, Tình Yêu cũng nhờ Buồn Phiền giúp đỡ: "Buồn Phiền ôi, bạn hãy chở tôi đi theo bạn nhé!". Thế nhưng Buồn Phiền từ chối: "Tình Yêu ạ, tôi buồn đến nỗi chỉ có thể ở được một mình mà thôi".

    Hạnh Phúc lướt qua, nhưng Hạnh Phúc không nghe thấy tiếng khóc thầm xin mọi người giúp đỡ của Tình Yêu vì Hạnh Phúc đang yêu đời.

    Thình lình, một giọng nói vang lên: "Đến đây Tình Yêu ơi, tôi sẽ mang bạn đi cùng tôi." Đó là một người lớn tuổi. Tình Yêu vui sướng đến nỗi quên hỏi tên ông cụ.

    Khi thuyền cập vào nơi khô ráo, ông cụ lẳng lặng ra đi. Tình Yêu cảm thấy mình đã mang ơn và thiếu ông một món nợ lớn. Tình Yêu hỏi thăm bác Kiến Thức: " Bác ạ, người đã giúp cháu là ai thế ?"

    Kiến Thức đáp: "Đó là Thời Gian".

    "Thời Gian ư - Tình Yêu hỏi tiếp - Nhưng tại sao bác Thời Gian lại giúp cháu ?"

    Kiến Thức cười một cách khôn ngoan rồi đáp " Bởi vì chỉ có Thời Gian mới có thể hiểu nổi Tình Yêu lớn đến đâu ".
     
  12. squall-loire

    squall-loire Legend of Zelda

    Tham gia ngày:
    15/10/05
    Bài viết:
    945
    Nơi ở:
    Edea's garden
    Họ gặp nhau trong một bệnh viện khi đang đi dạo. Cả hai đang ở độ tuổi 17. Trong một chớp mắt, bốn mắt nhìn nhau, hai trái tim non trẻ rộn lên một niềm xúc động sâu sắc.


    Họ đọc trong mắt nhau một nỗi thương cảm bi ai. Kể từ hôm đó họ không còn cô đơn nữa.

    Đến một ngày cả hai được thông báo rằng bệnh tình của họ không có cách nào chữa trị nữa. Trước khi được gia đình đón về nhà, họ ngồi bên nhau một buổi tối, hẹn hò cùng nhau cố gắng vượt qua số phận. Họ hứa sẽ mỗi tuần viết cho nhau hai lá thư để chúc phúc và động viên nhau. Rồi hôm sau họ chia tay nhau.

    Thấm thoắt đã ba tháng trôi qua. Cô gái ngày càng yếu ớt. Một hôm cô gái cầm trong tay bức thư của chàng trai gửi đến rồi thanh thản khép đôi bở mi, miệng thoáng mỉm cười mãn nguyện. Bà mẹ cuống cuồng gọi con, nhưng cô gái đã ra đi. Bà gỡ lá thư trong tay cô ra và đọc: " ... Khi số phận đã đùa giỡn với sinh mệnh của em, em không nên sợ hãi vì bên cạnh em luôn có anh và mọi người quan tâm đến em. Anh đang khoẻ dần lên, anh sẽ đến với em một ngày gần đây, em sẽ không cô đơn".

    Hôm sau bà mẹ mở tủ của con gái, phát hiện ra vài chục lá thư đều do con gái bà viết, bỏ sẵn vào phong bì, dán tem đàng hoàng. Phía trên tập thư là mẩu giấy cô con gái viết cho bà mẹ. "Mẹ ơi, đây là tập thư con viết cho một người bạn trai mà chúng con đã có lời hẹn ước đi cùng nhau suốt quãng đời còn lại. Nhưng con thấy mình yếu đi nhanh chóng, sợ không giữ được lời hứa ấy. Con đã viết sẵn những lá thư này, mỗi tuần mẹ gửi giúp con một lá cho anh ấy để anh ấy nghĩ con vẫn còn sống và đang động viên anh ấy vượt lên trên bệnh tật. Con chỉ mong anh ấy có đủ niềm tin để sống tiếp. Con gái của mẹ".

    Bà mẹ lần theo địa chỉ ghi trên bì thư để đến nhà chàng trai. Bà nhìn thấy trên bàn là một tấm ảnh của một thanh niên trẻ, tràn đầy sinh khí và sức sống được viền dải băng đen. Bà vô cùng ngạc nhiên khi biết chàng trai đã ra đi cách đây một tháng. Bà mẹ chàng trai nước mắt lưng tròng chỉ vào chồng thư đặt bên cạnh khung ảnh và kể rằng: "Con trai tôi đã mất cách đây một tháng, nhưng trước khi ra đi, nó dành ba ngày ba đêm để viết những lá thư này. Nó nhờ tôi mỗi tuần gửi cho cô bạn gái nào đó một lá. Nó bảo cô gái ấy cũng đang trông mong chờ đợi sự cổ vũ động viên của nó. Thế là cả tháng nay tôi thay con trai gửi những lá thư này đi, không biết cô gái ấy có nhận được không..."

    Bà mẹ của cô gái lao đến ôm chầm lấy bà mẹ của chàng trai và khóc không thành tiếng. Khi hai bà mẹ đã hiểu ra tất cả, hai bà quyết định vẫn cứ hàng tuần gửi cho nhau một lá thư mà con họ đã để lại. Họ bảo làm như thế để "Vì một ước nguyện cao cả..."
     
  13. quangut

    quangut Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    3/12/05
    Bài viết:
    32
    Tình yêu thật sự là gì

    Thư của mẹ gửi con gái,

    Có lẽ nụ hôn chiều nay vẫn làm con ngây ngất. Tim mẹ như ngừng đập khi nhận ra đó là con, và cậu bạn vẫn đến giúp bố sửa máy vi tính! Vậy là con gái mẹ, 18 tuổi, đã yêu và đã hôn!

    Thực lòng, điều đầu tiên mẹ muốn là ngăn cấm con. Mẹ muốn nói với con về kỳ thi đang lúc nước sôi lửa bỏng. Về chuyện “hãy đợi” đến khi đủ chín chắn. Nhưng cuối cùng, mẹ quyết định để con tự lựa chọn. Bởi nếu đó không phải là những cảm xúc thoáng qua mà là một tình yêu thực sự thì sẽ là điều đáng tiếc...

    Tình yêu thật sự là gì?

    Tình yêu thật sự không phải là cảm xúc, dù nó thường đến cùng những cảm xúc mạnh đến mức làm con người choáng ngợp. Tình yêu không thể kéo dài nếu hai người chỉ có cảm xúc với nhau.

    Sự hiểu biết lẫn nhau mới là nền tảng của tình yêu thật sự. Con có thể “phải lòng” một chàng trai thậm chí chưa bao giờ nói chuyện. Nhưng để có một tình yêu thật sự, con cần phải tìm hiểu về người ấy. Bởi biết về tư cách và cá tính người mình yêu là vô cùng quan trọng.

    Cùng chung một mục đích sống sẽ giúp cho con và người ấy có được tình yêu dài lâu, bởi các con sẽ đi cùng hướng suốt cuộc đời. Nếu tham vọng của con trở thành một doanh nhân quốc tế, còn điều duy nhất người ấy mong ước là một mái ấm sum vầy, no đói có nhau, thì chắc chắn là xung đột sẽ nảy sinh. Nếu con khao khát một cuộc sống đổi thay, đầy thử thách, còn người ấy yêu một cuộc sống tĩnh lặng, thanh thản, thì dù cảm xúc có lớn đến mấy, sẽ cũng có lúc những cá tính sẽ va chạm. Và tình yêu sẽ tan vỡ cho dù hai người vẫn còn cảm xúc với nhau.

    Tình yêu không phải là tình dục. Tình dục được tạo ra cho hôn nhân - một sự cam kết lâu dài. Nếu vượt ra ngoài hôn nhân, tình dục chỉ mang lại hậu quả khắc nghiệt: có thai ngoài ý muốn, những căn bệnh lây lan qua đường tình dục, điều tiếng dư luận, và có thể cả sự xấu hổ tủi thẹn. Một mối quan hệ chỉ dựa trên sự ham muốn. Con có hiểu không?

    Tình yêu là sự lựa chọn. Là một sự cam kết. Mặc dù cảm xúc là một phần không thể thiếu được của tình yêu, mặc dù tình dục là một phần của hôn nhân, thì tình yêu cũng không thể tồn tại nếu chỉ dựa vào những điều đó. Nếu con hỏi mẹ tình yêu là gì, thì mẹ sẽ nói với con:

    • Yêu, là nhìn thấy ở người đó những điều không hoàn hảo mà vẫn yêu.

    • Yêu, là muốn mang lại cho người mình yêu những điều tốt đẹp nhất.

    • Yêu, là không mất trí, vẫn học quên mình, vẫn dành trái tim cho gia đình và bè bạn...

    • Yêu, là dành thời gian, công sức để tìm hiểu tâm hồn và tính cách của nhau.

    • Yêu, là dành thời gian và công sức để tìm hiểu và yêu quý những gì mà người con yêu gắn bó.

    • Yêu, là tin tưởng và hiểu biết lẫn nhau.

    • Yêu, là nếu tranh cãi thì không thường xuyên và cũng không nghiêm trọng.

    • Yêu, là nếu tranh cãi chỉ giúp hiểu nhau hơn và tình yêu bền vững hơn.

    • Yêu, là hướng tới một mối quan hệ lâu dài.

    • Yêu, là khi xa cách, chỉ thấy yêu hơn và gắn bó hơn.


    Tình yêu là vậy, con ạ!

    Chỉ yêu nếu đó là tình yêu thật sự. Mẹ tin vào sự lựa chọn của con.

    Mẹ của con,
     
  14. anaconda_baby

    anaconda_baby Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    28/8/05
    Bài viết:
    68
    Nơi ở:
    kobiet
    Quá hay!!!Típ đi bạn ơi!!!!
    Poste nữa đi!!!!Ủng hộ các pác!!!!
    Cảm động lém!!!
     
  15. Triệu_Vỹ

    Triệu_Vỹ Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    14/8/05
    Bài viết:
    121
    Nơi ở:
    *Censored*
    Huyền Thoại 1 người lính

    Trong không quân có lưu truyền 1 mãi 1 câu chuyện về huyền thoại VÕ SĨ GIÁP.đang làm nhiệm vụ canh giữ bầu trời thì máy bay gặp sự cố hiểm nghèo, bắt Đuộc phải hạ cánh xuống 1 cánh đồng thuộc huyện Vĩnh Tường( Vĩnh Yên).Tốc độ của máy bay còn rất nhanh, giữa hàng cây cao có 1 mảnh ruộng bằng phẳng có thể hạ cánh.Giáp vừa cho máy bay hạ cánh thì phát hiện trc mặt tầm 100 mét có 1 khu trường cấp 3 đang giờ học nên rất đông người.Nếu tiếp tục để máy bay đi tiếp thì nguy hiểm sẽ là ko tránh khỏi cho những em học sinh.Giáp đã quyết định ngoặt tay lái cho máy bay lao vào những hàng cây cao.Máy bay chồm lên, cắm xuống.Và Giáp đã hi sinh trong tư thế giành sự hiểm nguy cho mình, bảo vệ cuộc sống cho các em học sinh.Những người đầu tiên đến cấp cứu cho chiến sĩ không quân quả cảm đó kể lại: trên môi Giáp vẫn còn 1 nụ cười hài lòng vì đã tránh đc tai nạn cho mọi người, câu nói cuối cùng của người chiến sĩ anh hùng đó là:" Chú ý tên lửa dưới cánh máy bay.Cho người đến tháo, còn nguy hiểm...".

    Trích và chỉnh sửa từ blog ERAGON của chiến sĩ không quân tập sự Trung
     
  16. ToiYeuToi

    ToiYeuToi Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    8/5/07
    Bài viết:
    18
    Ở 1 ngôi làng nọ có 2 người bị bắt vì ăn trộm cừu. Theo luật lệ của làng thì tên trộm sẽ bị xăm trên trán chữ "Trộm" và sẽ bị mọi người xa lánh và ruồng bỏ. Một người không chịu đựng được sự xỉ nhục và cô đơn nên đã rời làng ra đi. Người kia quyết tâm ở lại. Dù bị mọi người khinh chê và ghét bỏ nhưng anh vẫn không nản lòng. Anh cố gắng hòa đồng và thân ái với mọi người, anh thường giúp tất cả mà chẳng hề lấy công và trong lòng rất vui. Một thời gian dài vết xăm trên trán anh đã phai mờ chỉ còn lại duy nhất chữ "T". Một người khách phương xa, thấy người có chữ T trên trán lấy làm lạ bèn hỏi người dân trong làng:"Chữ T trên trán người đó có ý nghĩa gì?". Người kia đáp:"Tôi không biết, có lẽ đó là chữ "Thánh"...
     
  17. ToiYeuToi

    ToiYeuToi Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    8/5/07
    Bài viết:
    18
    Ngày xưa ở vùng đất xa xôi nọ có hai anh em trẻ tuổi . Họ cũng giống như bất kỳ chàng trai trẻ nào mà bạn có thể bắt gặp hôm nay .
    Tuy nhiên , tính khí của hai anh em lại rất ngỗ nghịch . Và mọi chuyện trở nên nghiêm trọng khi hai người bắt đầu đi trộm cừu của nông dân trong vùng - một hành vi bị coi là trọng tội . Một lần nọ , cả hai anh em bị bắt quả tang . Dân làng quyết định trừng phạt họ bằng cách thích lên trán họ chữ “ ST ” ( Sheep Thief : tên trộm cừu ) như một dấu ấn tội lỗi sẽ theo họ mãi mãi .
    Một trong hai anh em họ vì quá xấu hổ nên đã bỏ đi biệt xứ . Kể từ đó , chẳng còn ai biết được tin tức gì về anh ta .
    Còn người thứ hai , vô cùng ân hận , đã ở lại làng và cố gắng hết sức để bù đắp lại những lỗi lầm của mình . Lúc đầu , mọi người đều e dè và chẳng muốn dính líu gì với anh ta . Tuy nhiên, anh vẫn quyết tâm hoán cải .
    Hễ trong làng có ai đau yếu anh đều tìm đến ân cần chăm sóc và lo lắng . Bất cứ ai có việc gì nặng nhọc , anh đếu tới giúp đỡ hết mình , chẳng cần biết đó là ai , giàu có hay nghèo . Cứ như thế , anh luôn sống vì người khác mà chẳng hề đòi ban thưởng hay trả công .
    Nhiều năm trôi qua , một bữa nọ có một vị khách bộ hành đi ngang qua ngôi làng . Trong lúc ngồi ở quán nước ven đường , ông ta trông thấy một ông lão , trên trán có khắc 2 chữ “ ST ” ngồi gần đó . Bất kỳ ai trong làng đi ngang qua cũng đều dừng lại kính cẩn chào hỏi ông lão , đám trẻ con chơi xong cũng chạy đến sà vào lòng ông lão . Tất cả mọi người đều kính trọng ông lão .
    Thấy ngạc nhiên , người khách lạ hỏi thăm vị chủ quán :
    Hai ký tự “ ST ” trên trán ông lão kia có nghĩa gì thế ?
    Tôi cũng không rõ nữa . Chuyện xảy ra cách đây lâu lắm rồi - Người chủ quán đáp . Sau đó , ông ngừng lại suy nghĩ một chút rồi nói - nhưng theo tôi chắc nó có nghĩa là “ Thánh nhân ” ( Saint ) .
    ___________________________
    Câu chuyện đẹp về tình bạn:
    Một đôi bạn thân cùng nhau đi du lịch . Trong một lần tranh luận , họ cãi nhau , một người đã tát người kia . Người bị tát cảm thấy bị xúc phạm , không nói gì mà chỉ viết lên cát : " Hôm nay người bạn thân của tôi đã tát tôi " . Họ tiếp tục chuyến du lịch đến một vùng hoang vu , người bị tát suýt bị cát vùi , may mắn dược bạn cứu . Tỉnh lại , người đó lại khắc lên đá : " Hôm nay người bạn tốt của tôi đã cứu tôi " . Đứng bên cạnh , người bạn hiếu kỳ hỏi : " Tại sao lúc mình tát cậu , cậu lại viết lên cát , bây giờ lại khắc lên đá ? " Người này trả lời : " Khi bị bạn làm tổn thương nên viết vào nơi dễ quên , gió sẽ thổi lấp đi . Ngược lại , nếu được giúp đỡ hãy nên khắc sâu trong đáy lòng . Ở nơi đó , bất cứ ngọn gió nào cũng không thể xoá lấp được . "
    ___________________________
    Sống là động nhưng trong lòng luôn bất động.
    Sống là thương nhưng trong lòng không vấn vương.
     
  18. SAUROM@

    SAUROM@ Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    18/8/07
    Bài viết:
    0
    .Sau một hồi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi nín thở, nhìn sâu vào mắt Lê và nói thật chậm, thật rõ:

    - Tao yêu mày, thật đấy!

    ốc bươu vàng. ếch ộp. Bạn có nghĩ ra còn con vật nào có đôi mắt mở lớn hơn mắt của Lê lúc này không?

    - Mày điên vừa thôi! – Lê hét lên với tông nữ cao rất xuất sắc, tay không quên nện cho tôi một cú thần chưởng thật lực.

    - Tao hoàn toàn nghiêm túc mà! – Bằng giọng hết sức nhẫn nại, tôi kiên trì giải thích cho nó hiểu – Mày biết đấy, tao là con trai, mày là con gái, bọn mình lại chơi với nhau rất thân, chuyện tao yêu mày là lẽ đương nhiên thôi, có gì mà phải kinh ngạc đến thế?

    Lê bụm miệng ú ớ, mặt xanh mét, chắc nó không tin rằng cái thằng nhóc đẹp trai (chuyện) hôm qua còn mặc cả quà Noel với Tết ta gộp chung vào làm một như tôi lại có thể thổ lộ với nó một điều thần kỳ đến vậy. Nhưng như tôi đã nói rồi đấy, chuyện chúng tôi yêu nhau, hay ít ra là tôi yêu nó đã, là thứ hiển nhiên như thể ngày nào cũng phải có buổi sáng và buổi chiều vậy.

    - Mày… mày…

    Chà, tệ thật, bây giờ Lê không động chân động tay nữa mà chuyển sang nói lắp bắp và run lập cập. Tôi hơi phiền lòng một chút vì điều này, tại sao nhận lời thương yêu lại tạo ra phản ứng trái chiều như vậy nhỉ? Đang băn khoăn tự hỏi mình, tôi đã thấy Lê đỏ bừng mặt đứng dậy (phải hết sức vất vả nó mới đứng vững được trên đôi Converse thấp tẹt của nó) rồi bỏ chạy thục mạng như bị ma đuổi sau lưng. Ô hay, tôi có doạ nạt gì nó đâu cơ chứ?

    Mang tâm trạng khó hiểu ấy cả buổi, tới giờ ra chơi, tôi lại một lần nữa rơi vào hoàn cảnh tương tự khi quay sang Huyền (ngồi cùng bàn) để nói cái điều hết sức dịu dàng:

    - Huyền này, tôi yêu bà.

    - Hớ hớ, ối làng nước ơi, ối trời ơi…

    Bực mình quá! Tôi chẳng nhớ rõ Huyền đã tru tréo lên thế nào nữa, chỉ biết là nó cứ thế gập cả người lại mà sặc sụa hệt như vừa bị hóc xương cá. Mãi một lúc sau, nước mắt nước mũi giàn giụa, nó quay sang tôi hổn hển không ra hơi:

    - Tôi hỏi thật chứ, có phải ông bị tôi đè nén hơi nhiều nên tâm thần đâm ra lẩn thẩn phải không? Nếu thế thì cứ nói thẳng ra tôi sẽ thương tình, chứ việc gì phải lòng vòng cho nó tốn xăng. Lại còn mất công tôi cười đau cả ruột ra thế này…

    - Tôi nói thật bà không tin à? - Tôi bình tĩnh đáp - Tôi yêu bà.

    Khựng lại. Mặt Huyền chuyển từ đỏ au (vừa cười xong mà) sang trắng bệch rồi lại về hồng nhanh chóng. Rồi hệt như Lê, nó bật thẳng dậy và chạy biến ra ngoài hành lang đông nghịt người, không để tôi tua lại đoạn giải thích mà ban nãy Lê cũng đã được nghe.

    2.- Này cu, từ sáng đến giờ tao thấy mày chỉ nói mấy câu mà đuổi được hai bà chằn lửa lớp mình chạy tóe khói rồi đấy. Có bí quyết gì truyền đạt lại cho anh em cùng lĩnh hội?

    Là Tuấn. Nó vừa ở đâu lon ton chạy đến chỗ tôi hóng hớt, chắc cũng cảm nhận được một phần những điều kỳ lạ vừa qua. Tôi thật thà bảo nó:

    - Tao có làm gì đâu, tao chỉ bảo là tao yêu chúng nó thôi mà.

    Bốp bốp. Tuấn nhảy dựng lên vỗ tay đầy kích động, nó đập mạnh vào vai tôi và nói, giọng thán phục tràn trề:

    - Chưởng quá tuyệt! Võ công này chỉ có đường xuất ra mà không có đường thu về, đối phương chống đỡ đằng nào cũng bị giáp công quyết liệt. Đàn em xin bái phục đại ca!

    - Vớ vẩn! - Tôi càu nhàu - Cả mày cũng không tin là tao nói thật à? Tao đang rất nghiêm túc đây.

    - Hả?

    Khá hơn Huyền và Lê, Tuấn không trố mắt, không bật cười, cũng không bỏ chạy. Nó chỉ đứng sững ở đấy, nhìn trân trân vào tôi, một cơ nhỏ trên mặt cũng không cử động. Tôi nhìn xuống đồng hồ: mất đúng ba mươi tám giây để lưỡi của nó có thể rung trở lại:

    - Thế có nghĩa là…

    - Là tao yêu chúng nó, một điều hết sức rõ ràng. Và mày nữa, tao cũng rất yêu mày. – Tôi mỉm cười.

    Như một cuốn phim quay chậm, Tuấn đang đứng bỗng từ từ… rớt xuống ghế. Tôi lại nhìn đồng hồ: lần này chỉ sau hai mươi hai giây, nó đã cuống quýt nắm lấy tay tôi, đặt tay lên trán tôi, vừa đoán nhiệt độ vừa nói một thôi một hồi:

    - Thằng này, mày ốm rồi đấy. Bị thiếu máu não hay là hạ đường huyết thế? Tao thấy mày hơi bắt đầu có dấu hiệu suy nhược bộ thần kinh trung ương…

    Tôi gạt tay Tuấn ra khỏi trán mình, dõng dạc:

    - Tao đang hết sức tỉnh táo. Chúng mày là bạn thân của tao, đã giúp đỡ tao rất nhiều, nếu không yêu thì tao ghét chúng mày chắc? Mà làm sao tao có thể không yêu chúng mày được cơ chứ?

    Nghe tới đây, Tuấn nuốt nước bọt đánh ực rồi thở phào một cái. Nó dịu giọng:

    - ừ thì ai chẳng biết. Nhưng thế thì chỉ bảo là gì gì đấy thôi, chứ mày nói là yêu nghe cứ như…

    - Gì gì là cái gì gì! Yêu thì dứt khoát phải là yêu, chẳng lẽ tao lại vòng vo nào là tao không ghét mày đâu, nào là tao cũng quý mày đấy, rồi lại còn tao thích chơi với mày? – Tôi gạt phắt đi – Tao cứ nói đúng cái tao nghĩ, thế thôi.

    - Nhưng… mày nói thế bọn con gái lại hiểu lầm… Mà tao là con trai nghe nó cũng kinh kinh thế nào ấy!

    - Hiểu lầm á? Thế chẳng lẽ chúng mày không yêu tao à? Không yêu thì ghét tao chắc? Mà ghét thì còn là bạn làm gì nữa?

    - Không phải, nhưng mà…

    - Chẳng nhưng nhị gì cả. Nếu mày tìm được một lý do để bạn bè không được yêu nhau một cách bình thường, vui vẻ, thân ái... thì mày thử nói xem? Chứ tao thì tao thấy đã là bạn thân, không yêu nhau không thân được! Mà yêu thì nói là yêu, quá đơn giản!

    - Mày…

    Khi đã bó tay, bó chân, bó… chiếu với lập luận của tôi, Tuấn chỉ còn biết thở dài ngao ngán. Mà cũng tại tôi nói đúng quá rồi còn gì, bật thế nào lại được, hà hà!

    Lê với Huyền đã trở lại lớp từ lúc nào. Chúng nó hùng hổ cùng tiến bước song song đến chỗ tôi, chắc vừa quán triệt tinh thần sẽ trị cho thằng nhóc láo lếu dám yêu cả hai bà chị cùng một lúc.

    - Cu! – Lê gằn giọng – Ban nãy mày vừa nói gì với tao?

    - Tao nói tao yêu mày – Tôi nói rất to.

    - Thế còn tôi? Ông đã nói gì? - Huyền lườm xéo.

    - Tôi cũng yêu bà.

    - Như thế là sao? – Cả hai đồng thanh.

    - Là tôi yêu bạn bè tôi, thế thôi. - Tôi mỉm cười - Đấy, mới thử thể hiện tình cảm một chút đã bị coi là bất thường rồi, tại vì ai cũng quen giấu giếm cả. Hãy coi yêu thương là một điều bình dị để có thể nói đến nó hằng ngày, như thế chẳng phải tốt hơn sao?

    Ba đứa bạn nhìn tôi mãi. Tôi cũng nhìn lại và ngoác miệng cười. Hệt như tôi đoán, miệng chúng nó cũng giãn dần sang hai bên, rồi dần dần, dần dần, những tiếng cười vang lên sảng khoái.

    Tại sao bạn không thử một lần cảm nhận sức mạnh của một lời (bày) tỏ tình (cảm) thẳng thắn nhỉ?

    Vì rõ ràng là không ai trong chúng ta lại từ chối nó - sự yêu thương- cơ mà…
     
  19. tnt304ksd

    tnt304ksd Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    13/9/07
    Bài viết:
    329
    hay ra phết nhưng đọc nhiều was chóng hết cả mặt:D:D:D
     
  20. SauThir.ZER

    SauThir.ZER Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    18/9/05
    Bài viết:
    253
    Nơi ở:
    Khắp thế giới
    Trách nhiệm và Bạn bè.


    Hồi xưa, có bốn người với những cái tên: Tất-cả-mọi-người, Một-vài-người, bất-cứ-người-nào-đó và không-người-nào... Một hôm, có một nhiệm vụ rất quan trọng, và Tất-cả-mọi-người phải làm nhiệm vụ này. Tất-cả-mọi-người giao nhiệm vụ cho Một-vài-người làm. Một-vài-người nghĩ rằng Bất-cứ-người-nào-đó sẽ làm nhưng cuối cùng thì Không-người-nào làm... Tất-cả-mọi-người rất tức giận vì lẽ ra Một-vài-người phải làm. Một-vài-người lại nghĩ rằng Bất-cứ-người-nào-đó có thể làm. Nhưng cuối cùng thì Không-người-nào làm cả!
     

Chia sẻ trang này