Mình là một người không mạnh mẽ về sức khỏe , thể hình cũng như không vững vàng tâm lý , vì vậy mình muốn rèn luyện kĩ năng nói chuyện , giao tiếp để bù lại khiếm khuyết trên , ai có tài liệu gì hướng dẫn cách nói chuyện cho phù hợp với từng hoàn cảnh , đối tượng giao tiếp hay những gì có liên quan thì chia sẻ cho mình với . Mình xin cám ơn !
Muốn học cách nói chuyện gây thiện cảm cho người khác mà lại đòi tài liệu thì đúng là bó tay. Lên nhà van hóa thanh niên: -lớp nghệ thuật giao tiếp -lớp nghệ thuật nói chuyện trước đám đông
Bạn ơi cho mình hỏi , lớp học này thì thường đối tượng học là những ai , một lớp có đông không và cách giảng dạy của giảng viên là như thế nào ? thanks!
trớt quớt, người ta không tự tin mới nhờ giúp mừ đi học mấy lớp giao tiếp đó nghe đồn chỉ dạy mình những cái bề mặt thôi, nhưng vậy cũng xem như tạm, vì ít ra cũng đã có thêm tự tin sau khi qua trường lớp đàng hoàng, còn thực tế thế nào thì thật là phải tham gia mới biết được !!
Kỹ năng nói à: Dễ quá chời luôn. Bạn chỉ việc mở mồm và nói (đùng có vấp nhé) nói tất cả mọi vấn đề. Ví dụ nhé: "thưa quý vị hôm nay tôi sẽ trình bày một vấn đề mà nhiều người quan tâm, sự quan tâm bao giờ cũng hướng vào một vấn đề và vấn đề đó mở ra một sự quan tâm mới về vấn đề khác, và vấn đề khác đó nếu được sự quan tâm của nhiều người sẽ đưa trở lại vấn đề cũ cũng như vấn đề cũ nếu không được quan tâm sẽ nảy sinh ra vấn đề mới mà để giải quyết vấn đề mới này chúng ta phải dùng vấn đề cũ để chắp nối thành một khối bằng sự quan tâm cần thiết của chính chúng ta". Thế là mọi người vỗ tay rào rào
Có truyện vui vui giúp bạn Hassan đây: mọi người ngồi dưới đã bắt đầu nức nở. Nếu lễ truy điệu làm ở khách sạn thì đến cả những anh hầu bàn, thậm chí những bác đầu bếp cũng sụt sùi nước mắt. Cuộc đời tôi cứ trôi đi như thế đó, các tôn huynh ạ. Một lần, cách đây bốn năm tôi đi nghỉ phép. Chả là tôi có một người bạn từ hồi để chỏm tên là Hami. Tôi đi nghỉ ở Xtămbun và trên ô tô buýt tôi gặp cái chàng Hami ấy. Chúng tôi ôm ghì lấy nhau mà hôn. Bao nhiêu năm không gặp còn gì. Chắc các bạn còn nhớ, lúc nãy tôi vừa kể rằng những bài diễn văn của tôi đã làm rơi nước mắt từ thầy giáo cho đến thượng cấp. “Này, cậu về chơi với mình một ngày nhé - Hami đột nhiên bảo - Ngày mai bọn mình làm lễ khánh thành nhà máy.” Tôi nhận lời. Cái quãng tôi vừa chỉ tay ấy là nơi chúng tôi rời ô tô buýt. Ðêm ấy tôi ngủ nhà Hami. Hôm sau chúng tôi đến nhà máy. Nhà máy thế nào, các bạn đừng có hỏi vội! Cả một sân toàn là cừu, bò, lạc đà và trâu. - Sao nhà máy lại nuôi cừu nhỉ? Bữa ấy chính tôi cũng thắc mắc. Hami bảo tôi rằng súc vật dùng vào tiệc khao. Bầy cừu được tắm sạch, lông được nhuộm phẩm hồng, sừng được sơn son, rồi được sắp vào hàng lối ngay ngắn. Như thường lệ, sau lễ khánh thành, lúc nhà máy bắt đầu hoạt động là lập tức đàn súc vật bị chọc tiết. Băng khánh thành vẫn căng. Bàn tiệc đã chuẩn bị. Mọi thứ đã xong, mọi nhẽ đã ổn định. Khách lần lượt đến từ sáng. Nhà máy nằm giữa một khu đất lớn, thếm à chả mấy chốc khu đất đã thành một biển người đông nghìn nghịt. Ðến trưa thì ô tô đã đậu một hàng dài. Bạn Hami của chúng ta bước lên diễn đàn. Vì không có tài nói nên bạn ấy ấp úng mấy chỗ, cuối cùng mới được một câu: “Bây giờ quan trên tôn kính của chúng ta, người mang hạnh phúc về đây, sẽ khởi động cho toàn nhà máy”. Ai cũng nghĩ quan trên sẽ bấm một cái nút, nói cách khác, sẽ phát một tín hiệu và trước mắt mọi người cả nhà máy sẽ hoạt động. Vị quan đó bước lên một cái bục cao, lấy ngón tay ấn một cái nút, xong lại ấn lần nữa, rồi lại ấn lần thứ ba. Lúc ông ta vừa vươn tay về phía cái nút thì ở phía sau người ta đã đè nghiến những con vật xuống đất và kề dao vào cổ. Vị quan cứ ấn mãi cái nút mà nhà máy vẫn bất động. Bực mình vì vị quan mãi không làm xong cái nhiệm vụ cỏn con đó, Hami đứng lên tự tay nhất mạnh chiếc nút. Kết quả vẫn vậy. Trong đám đông đã có người cười rúc rích, nhiều người lộ vẻ chán nản ra mặt. Ala, lạy thánh Ala! Bối rối, Hami chạy xuống chỗ tôi. Mặt anh ta tái nhợt, đôi mắt hoảng hốt. “Cứu mình với! - Anh ấy van lơn - Mình sẵn sàng hôn tay hôn chân cậu, cậu bảo gì mình cũng xin vâng. Hỏi ai giúp được mình bây giờ thì chỉ còn cậu. Cậu lên diễn đàn và nói một lời đi! Cậu hiểu không, chúng mình đã chuẩn bị xong để khởi động nhà máy, chỉ còn quên cái dây cua-roa bánh đà nữa thôi. Bây giờ chúng mình đi mắc dây, còn cậu lên nói cho khoảng mười phút. Phi cậu không ai làm nổi. Mình van cậu lên nói đi, nói gì cũng được, gọi là trấn an ấy mà. Tôi còn biết làm gì khác được? Tình bằng hữu thôi thúc. Tôi đành lên bục. “Kính thưa các vị quí khách - Tôi mở đầu như vậy. Nhưng thậm chí tôi đã biết tên nhà máy là gì đâu. Hôm qua lúc đêm khuya về nhà Hami, Hami có đem chuyện nhà máy ra kể nhưng quả thật là tôi đã quên mất, lúc ấy mệt quá, buồn ngủ rũ mắt. Thế là chân tôi thì đứng trên bục, còn mắt tôi thì đảo quanh nhà máy, cố tìm hiểu xem chức năng của nó là gì. Thế nhưng tôi không sao đoán ra được. Giá phỏng tôi biết là nó sản xuất ô tô hay là sản xuất đường mật thì tôi có thể nói suốt ngày đêm. Ðằng này tôi cứ nhìn quanh mà không thấy Hami đâu cả. Phát điên lên. Nhưng biết làm sao, tôi bèn nói: “Kính thưa các vị quý khách, đại quý khách! Tất cả chúng tôi... đều có... cái vinh hạnh... được chào đón... các vị. Các vị đã chẳng quản.. muôn dặm đường xa... trăm điều mỏi mệt... để đến đây... chia vui. Nhưng thế chưa đủ! Và... lát nữa đây, thưa các vị, trước mắt các vị... nhà máy sẽ bắt đầu hoạt động, nhà máy đứng đầu cả nước...” Trên bàn có một cái bình. Tôi cầm lên rót nước ra cốc, đồng thời ngoảnh vội vè phía người đứng sau lưng tôi bảo: “Tìm ngay Hami và bảo anh ấy rằng, dù mắc cua-roa hay làm cái khỉ gió gì đi nữa thì cũng phải nhanh lên đấy” Người ấy trả lời khẽ: “Cua-roa mắc rồi mà máy vẫn không chạy. Hóa ra là quên bánh xe răng trục chính. Bây giờ còn đi tìm.” Tôi lập tức giảng giải cho đám quần chúng biết thế nào nghĩa là “nhà máy”. Tiếng “nhà máy” bắt nguồn từ đâu mà vào trong tiếng Thổ Nhĩ Kỳ ta. - Thế nhưng chính ngài có biết không? - Một người cùng phòng trên tàu hỏi. - Bạn vàng của tôi ơi, quả thật tôi cũng không có ý niệm gì cả. Tôi không biết mà thính giả của tôi cũng không biết. Rồi tôi nói nhà máy xuất hiện ra làm sao, tôi giải thích rằng chữ “nhà máy” bắt nguồn từ tiếng Latinh, tôi kể về lịch sử phát triển các nhà máy, tôi thông báo địa điểm xuất hiện nhà máy đầu tiên. Có một lúc tôi thoáng nhìn thấy Hami. Anh ta ra dấu van lơn: “Cậu cứu mình nhé, cứ nói dài vào”. - “Thưa các vị tôn khách - Tôi lại nói tiếp - Lát nữa nhà máy hoạt động các vị sẽ thấy nhà máy này không giống một nhà máy nào khác. So với những nhà máy tương tự trên thế giới thì nhà máy này xếp hạng nhất...”. Tôi nhìn đồng hồ, từ lúc tôi nói mới có năm phút. Tôi lại nhấc cái bình nước: “Máy móc lại làm sao thế? - Tôi vội hỏi người đứng phía sau - Ðến bây giờ vẫn chưa lắp được bánh răng à?” - Dạ, lắp rồi nhưng máy vẫn không chuyển. Ngài Hami bảo gửi lời cám ơn ngài và xin ngài nói dài thêm chút nữa. Tìm mãi hóa ra anh em thợ quên lắp cái nồi hơi nhỏ. Bây giờ sắp xong rồi ạ”. Nửa tiếng sau: “Hỏi bây giờ đất nước ta cần cái gì nhất? Các vị hãy thử trả lời câu hỏi ấy xem!” Tôi đưa mắt nhìn những gương mặt đang hướng về tôi: “Tất nhiên, các vị đều biết rằng đất nước ta cần nhất là nhà máy. Vì sao lại cần nhà máy? Vì rằng nhà máy có nồi hơi, có trục truyền động, có mô tơ, có máy cái, nhà máy có ông giám đốc, có người gác cổng, có nhân viên, có căng-tin, có ống nước. Và nếu thiếu một chi tiết đi thì nhà máy không tài nào vận hành được. Sau khi chúng tôi đã giảng giải cho các vị rõ về cái chân lý đó... chúng tôi xin phép một lần nữa được nói rằng: “Xin nhiệt liêt hoan nghênh các bậc khách đại tôn đại quý!” Còn bây giờ, nếu được các vị cho phép, tôi xin kể đôi điều về các nhà máy. Trước hết phải hiểu nhà máy là gì? Nhà máy nghĩa là nhà máy. Chừng nào chúng ta chưa thấm nhuần cái chân lý đó chúng ta sẽ không bao giờ khởi động được nó. Hoặc giả...” Vừa lúc đó có người đặt trước mặt tôi một mảnh giấy. Tôi đọc lượt. Thì ra là của Hami. “Cậu cứu mình với. Nhân danh những gì thiêng liêng nhất, cậu phải nói nữa. Cái ống khói lẽ ra phải ở nóc lò thì thợ lại lắp nhầm vào cửa sổ phòng ông giám đốc. Bây giờ đang đục một lỗ mới. Ðừng có ngừng lời đấy, kẻo mà chết mình.” Tôi nhìn thính giả: “Mới nhận được một bức điện - Tôi bảo họ - Nhân dịp khánh thành nhà máy này, các nước láng giềng anh em gửi lời chúc mừng ta và đặt hàng trước.” Nước trong bình đã cạn. Mặt trời đã lặn. Chiều xuống. Bóng tôi buông màn. Còn tôi cứ nói, có lúc tôi được biết một điều đáng kinh ngạc là máy móc đã xong mà chỉ còn quên thuê thợ điều khiển. “Ngài nói thêm chút nữa cứu chúng tôi với - Người đứng sau lưng tôi van vỉ - chúng tôi đã cho người đi gọi thợ rồi.” Nhưng đến đây sức chịu đựng của tôi đã kiệt. Tôi túm lấy vai người ấy lôi ra trước micrô “Thưa quí vị - Tôi nói - Bây giờ nhà chuyên gia này sẽ kể vắn tắt vài lời về nhà máy chúng ta...” Tôi nhảy đại xuống chạy ù về nhà. Ðến nơi tôi lên ô tô chuồn thẳng. Thế là tôi cũng chẳng hay cái nhà máy có chạy được không. Còn Hami thì tôi chả gặp đâu cả. Nghe nói năm ngoái anh ta dẫn đầu một đoàn đi thăm Châu Âu.
Sách về giao tiếp thì nhiều vô số, chỉ sợ bạn đọc xong nó ngộ chữ, thành ra điên điên khùng khùng. Nếu thích có chút lý thuyết thì rinh quyển "Đắc Nhân Tâm", về mà đọc. Học về giao tiếp thì cũng tốt. Nhưng nếu đi sâu thì nó tách ra rất nhiều nhánh, nào là nghi thức giao tiếp, tâm lý cá thể, cái tôi, tâm lý đám đông, nguyên tắc của bộ não và các năng lực tư duy.... Muốn giao tiếp tốt thì hay nhất là cứ chọn những chỗ nào đông người mà lao vào. Nếu có chân xin vào mấy công ty chuyên về tổ chức sự kiện thì khá ngon. Hơi mệt 1 chút nhưng trình lên nhanh.
Hix , bạn chạm vào đúng vết thương lòng của mình rồi ::( . Sách vở thì mình đọc không ít nhưng ko thấy có hiệu quả mấy . cái mình cần chỉ là một phong cách bên ngoài đứng đắn lịch sự và cách tổ chức công việc thường ngày sao cho khoa học thôi . có lẽ mình sang nhà văn hóa thanh niên học thử vậy . Ai đã từng học ở đây cho mình hỏi đối tượng học thường là những ai và lứa tuổi như thế nào ? cách thức dạy học của trung tâm ( đi đôi với thực hành hay giảng suông ?) mình xin cám ơn!
Học thì cứ học đi, chắc chắn đã là giao tiếp thì thế nào họ cũng cho thực hành. Cái quan trọng là qua lớp học đó, bạn có cơ hội tiếp xúc với những con người mới. Giao tiếp là giữa người với người chứ không phải giữa người với quyển sách, bài giảng.
Học môn Planning và Public Speaking của trường tớ thì 2 cái này chuẩn, có điều trường ko có dạy cho người ngoài. Tự tin và ứng xử thì phải giao tiếp nhiều mới có. Ví dụ như tớ: 3 năm trước, kinh nghiệm giao tiếp ko có, ứng xử bằng zero, tình yêu thì nông toẹt . Cũng từ đó đi lên mà giờ mới khá lên :p
Có ai tham gia thử khóa học này chưa ? cho mình hỏi đối tượng tham gia thường ở lứa tuổi nào ? vì mình gọi điện sang nhà VHTN , họ tư vấn rằng để học các lớp này thì học viên phải có nền tảng , nói chung là phải khá chững chạc rồi . Nếu ko tham gia khóa học sẽ " bơi" ngay!
lớp tâm lý nhiều đối tượng học lắm, tiếp tân, giám đốc, sinh viên, nói chung là nhiều, có người lớn tuối và cả mí em teen nữa , cứ thử xem sao đi
để cái awata chết cười . ăn nói thì là do trời sinh rồi . mà ko biết bạn bao nhiêu tuổi. nếu bạn có một người bạn có tài ăn nói, chém gió thì bạn lên đi chơi cùng người đó nhiều hơn để học hỏi tù họ . ví dụ có 1 câu tớ thấy hơi hay hihi . khi bạn hỏi một cô gái hay nói chuyện với ai đó về việc tình cảm . ví du: bạn có người yêu chưa . nếu người ta bảo chưa thì thì ngon. còn bảo rồi thì đừng có im re nha phải chém lại ngay. tớ thấy câu này có vẻ nhiều tác dụng : có người yêu thì có làm sao đâu , chừng nào bạn chua lên xe hoa thì đó vẫn chỉ là 1 cuộc cạnh tranh Sằng phảng . mấy em nghe câu này thì hoảng ngay và chỉ biết nói câu " tùy cậu" hoặc ko nói gì >>>> mình vẫn còn đầy thể diện khi bị từ chối . còn gặp em nào chém gió cao quá thì ><>><<><><>><<>