VN mình những câu nói kiểu như "con yêu mẹ , con yêu ba" hình như chỉ khi còn bé mới nói ,càng lớn càng khó nói . tôi yêu mẹ tôi rất nhiều , thế mà chả bao giờ nói được , có khi đến cả hành động còn ko làm . Nhớ lại hôm bữa tự nhiên nhớ mẹ , fone về gặp nói linh tinh , mãi mới nói được câu "con nhớ mẹ nên gọi về hỏi thăm" mà ngượng chết được. Có vài đứa bạn sao thấy nó nói chuyện với mẹ nó qua fone hay thế ko biết , mình thì chỉ vài câu là cúp máy cái rụp
dân châu á , ta khác châu âu và Mỹ ở chỗ yêu ba yêu mẹ là sao . tụi nó lớn lên đi ở riêng hết , dù trai hay gái cũng thế , có đứa nào thèm quan tâm đến bố mẹ nó đâu , thỉnh thoảng có về thăm nhà xem bố mẹ sống ra sao rồi lại đi tiếp . có những ông bà già tây thì về già phải vào viện dượng lão mặc dù con cái còn sống . cũng có trường hợp con cái bên tây ở với bố mẹ nhưng ít kinh khủng . còn châu á chúng ta con trai thì toàn ở với bố mẹ cho đến lúc 250 , lúc nào cũng gặp mặt nhau cả , cười nói vui vẻ . Ngày lễ ngày tết cho các cụ đi chơi , sinh nhật hay làm 30 năm ngày cưới cho các cụ đều có quà cho 2 cụ cả . Như vậy còn hơn cả nói mấy câu : con yêu ba yêu mẹ ý chứ .
nói thì thường hay dành cho các cháu nói : con yêu ông bà nội ngoại nhứt mình lớn rồi người ngoài tưởng làm nũng ông bô bà bô ngại chết
Em đang ở lứa tuổi trưởng thành nên có nhiều bất ổn trong tinh thần và tình cảm, thế thôi. ^^ Thiếu vắng tình cảm và sự yêu thương chăm sóc của mẹ, thiếu vắng vòng tay ấm áp của mẹ ngay từ lúc bé đã khiến em không thể thấy và không thể hiểu được niềm hạnh phúc khi có mẹ nó tuyệt vời như thế nào em ạ. ^^ Chị nghĩ bố chắc vất vả lắm mới nuôi dạy em khôn lớn từng này khi bố vừa là bố, vừa là mẹ. ^^ Tuy nhiên, có thế nào đi nữa, bố vẫn không thể nào là mẹ được. ^^ Sự chăm sóc của người bố chắc chắn không thể nào giống được sự nâng niu, chăm sóc của người mẹ. ^^ Sis biết hiện trong lòng em đang khao khát được mẹ ôm ấp, vỗ về lắm. Sis hiểu hiện em đang rất ước ao mình cũng có mẹ như bao người. ^^ Vậy thì đừng để ai hay chính mình làm tổn thương đến mẹ cho dù em chưa biết được cái cảm giác ấy là như thế nào nhé. ^^ Sis tin rằng em không phải là cậu bé vô cảm hay gì gì đó như em nói đâu!!! ^^
Poor you... Thực sự nếu người nào đó không tồn tại trong tâm trí và cả trong đời sống thể chất của cậu một giây một phút nào thì khó nảy sinh cảm xúc lắm.
Cảm nghĩ về mẹ à =__= Vừa ghét vừa thương, nói nhiều, không phải, nói quá nhiều là đằng khác =____= Mới bị nói nữa đây này =___=!
hồi bé nghe ông kể . có cái ông này ngày xưa đi lính cho tây , chỉ điểm cho tây , giết hại dân lành dữ lắm . Được nó cho làm đồn trưởng tỉnh Bắc Ninh . sau này về già chết , chôn trong đất làng . Đêm ấy trời mưa to , nghe nói là nước sông lên cao dữ lắm , sáng ra người ta thấy xác ông ý nằm ở trên mặt đất rồi . khiếp chưa
Mẹ à , mẹ tớ là 1 người phụ nữ bình thường như bao nhiêu người phụ nữ , người mẹ khác , tớ được mẹ kể là mẹ gặp bố khi cả 2 đi học , bố tớ thì suất thân từ 1 vùng quê nghèo ( nghệ an ) , mẹ thường nói với tớ là mẹ yêu bố vì tính chân thật , bố không bao giờ nói dối mẹ cả..... đó là chuyện về mẹ tớ khi tớ chua sinh ra ...... sau này khi đẻ tớ do điều kiện cuôc sống mẹ và bố chuyển về quê , tớ sông với bà ngoại lúc ấy là 5 tuổi và tớ xa mẹ vài năm , lúc còn nhỏ tớ không nhớ rõ lắm chỉ được bà kể lại là bà hỏi tớ : Con có nhơ mẹ không ? Tớ trả lời : có Bà hỏi : sao con không khóc ? Tớ trả lời : mẹ dạn là con trai không được khóc :'> Đối với tớ gia đình là nơi tớ yêu nhất : Bố : bố ít nói , nhưng ông luôn là tấm gương cho tớ noi theo Mẹ : nếu yêu 1 người con gái , tớ muốn cô ấy có 1 phần là mẹ tớ Bà : ngoài bố mẹ ra bà luôn là người đùm bọc che trở cho tớ :'>
chiu buồn cùng chủ topic::( làm sao có thể tự tạo cho mình một cảm xúc từ những định nghĩa về mẹ mà người ta vẫn hay nói dc. riêng mình thì mẹ ... ừ cứ như một bà chủ nợ (của riêng mình thui nhé:p) đáng mến:'>
Có một câu truyện như thế này Có thể câu chuyện này có vẻ hợp với một số người, nhưng có vẻ không hợp với bác chủ topic cho lắm. Vậy sao bác chủ không thử làm vậy, mua thiệp về trong nhưng ngày trọng đại của mẹ, nghĩ về mẹ như mẹ chỉ đi đâu đó khá xa và khá lâu (bên kia đại dương chẳng hạn đó) và mẹ bác giao phó trách nhiệm nuôi dưỡng bác cho bố bác. Tình cảm của bác dành cho bố bác cũng sẽ được truyền tới mẹ bác. Riêng trong cuộc sống thường ngày mỗi người đảm nhiệm một trách nhiệm, bố là bố và mẹ là mẹ, nhưng bố bác quả là vất vả khi phải đảm nhiệm cả hai trách nhiệm nặng nhọc đó. Vậy hãy cố gắng giúp đỡ bố bác làm việc nhà, chăm sóc tới bố hơn đi. Bố đi làm nhậu say về muộn thì pha nước mát cho bố uống, đỡ bố ủi quần áo, gấp quần áo, rửa chén bát...Bây giờ khi còn trẻ còn có khả năng chăm sóc bố thì hãy làm trong khả năng đó, để sau này đi làm rồi vất vả sẽ khó hơn đấy. Cố lên bác.
nha tôi cũng thế .hồi bé bà nội mất( người tôi yêu hơn cả bố mẹ) tôi cũng chả khóc hay buồn.đơn giản với tôi là bà đã mệt.cần được nghỉ ngơi và bà đã đi ngủ...sau này tôi sẽ gặp lại bà.chỉ tiếc là sau đấy nhà chia tài sản thừa kế và tôi phải từ giã con phố cổ Hàng Bạc thân quen đã gắn bó với tôi cả thời thơ ấu cũng như tôi đã gắn bó với bà.rồi bố bỏ mẹ đi lấy người khác.mẹ tôi yếu đuối và đã chịu nhiều đau khổ nên tôi cũng ko dám tâm sự đê mẹ buồn thêm.sau 4 lần chuyển nhà va bây h tôi vẫn chưa thể ổn định đc cuộc sống,nhiều khi có những nỗi buồn,tiếc nuối về 1 thời đã xa nhưng tôi vẫn tự nhủ mình phải sống sao cho xứng với những ngươi mình đã yêu thương.bây h cứ mỗi khi buồn tôi lại đạp xe về lại con phố cũ.nhớ về bà.nhớ về 1 thưở hạnh phúc.phải cố gắng sống ko phải chỉ vì những gì ta mong muốn ma còn vì những người ta yêu( it ra la mẹ,ông thầy giáo cũ bị tai biến não..)._.tớ ma chat nhảm mong anh em bỏ qua nhé.đôi lúc thấy cô đơn nên muôn chia sẻ
Mới coi xong bài post đầu tiên. 1/ Bạn ko hề là một con người m....d.... hay vô cảm, chẳng qua là tụi bạn của bạn chửi một người mà bạn chưa hề biết mặt, cũng chưa từng có cơ hội cho bạn tình yêu thương. 2/ Nói thật, khi người thân mình ( mình ko kể gia đình của mình gồm ba mẹ và anh chị nhé) qua đời mình cũng ko hề thấy buồn chi cả, thậm chí mình ko được như bạn, cả xót cũng ko có, nhưng vẫn cứ phải làm bộ là mình rất đau buồn, đó là bởi vì ( theo ý mình) những người mà mình gọi là thân ấy hầu như chẳng có chút kỷ niệm cũng như tình cảm nào với mình, cả năm chỉ gặp nhau một ngày rồi cười xã giao thôi thì làm sao mà thương được chứ? Có mẹ là điều rất hạnh phúc của con người, dù bị chửi bị mắng cũng ko sao, khi mẹ có việc gì thì mình sẽ là người đầu tiên xông ra bảo vệ mẹ. Cuối cùng mình muốn nói với chủ topic, bạn là một con người có cái tâm rất tốt, nếu bạn ko có được diễm phúc mà trời cho mỗi đứa trẻ thì thôi bạn hãy cố gắng trong tương lai bạn sẽ là một người mẹ tốt ( nếu bạn là nữ) hay sẽ kiếm cho con mình một người mẹ tốt ( bạn là nam). Chúc bạn vui vẻ:-*
cảm giác khi vòi vĩnh bố mẹ nó ra làm sao ấy nhỉ? từ lúc hơn 1 tuổi đã ko sống cùng bố, 5 tuổi ko sống cùng mẹ nũa nên ko biết cái cảm giác ây nó thế nào? bác nào có thể miêu tả hộ e ko
Với ai mình ko biết nhưng với mình thì hầu như ko có chuyện này.....:'> Cứ hễ vòi vĩnh một chút là mẹ phát tiết lên, khôn hồn thì chạy cho lẹ, ko là ăn đòn ::( Nhưng mình nghĩ thứ cảm giác đó chắc vui lắm, như mình là công chúa vậy, và cảm nhận đựơc tình thương của mẹ dành cho mình, tóm lại được vòi vĩnh là đặc quyền của con cái, ko cần phải là tiền bạc hay điện thọai di động, chỉ cần mỗi tối giả bộ nũng nịu" mẹ hôn con con mới đi ngủ", vậy cũng vui lắm rồi:p
Cảm giác vòi vĩnh ai đó, em đã quên rồi, đã bao lâu này không vòi vĩnh ai, có gì thì dùng đấy, không có thì hỏi 1, 2 câu bố mẹ không cho thì em thôi, em không khái lắm mấy vụ xuống giọng nịng nọt.