Không thể hiểu được , cái bệnh này xuất phát hồi nào và bắt đầu ra sao cũng không biết , nhưng nói thẳng ra thì cực kì " lạnh " .Cỡ như bất cứ người nào khác , nếu hỏi thì mình trả lời còn không thì thôi , ngay cả những đứa con gái cực xinh hay quái gì khác , đi trước mặt mình hay làm quái gì cũng chã làm mình quan tâm . Tuy lúc đầu cũng ko quan tâm lắm , đơn giản vì mình chã phải cần quan tâm , ko thấy cái hại gì nhiều , nhưng thời gian bắt đầu mệt vì cái bệnh này , tất cả bạn bè từ từ xa lánh ( ngay cả những nhỏ bạn chơi với nhau 2-3 năm ) , rồi từng thằng bạn thân ( từng ăn chung cái bánh hay nằm chung 1 cái giường ) , rồi những người mún làm quen điều rút lui thật lẹ !Rồi cách đây máy ngày , cố gắng đi chơi lại với tụi bạn , nhưng vẫn ko cải thiện được gì , mặc dù cực kì cố gắng để hòa đồng hay làm 1 cái gì đó , nhưng cứ nghe những gì tụi nó nói mình lại cảm thấy chã có chút cảm xúc gì , cực kì chán chường mặc dù toàn những câu hài mà nếu mình ngày xưa đã cười vỡ bụng rồi ! Ở nhà thì suốt ngày chui vào online , mở yahoo lên được người khác chào hỏi vài câu , nói vài từ nhãm nhí rồi thôi , cứ như mấy cái chủ đề nào điều chã làm mình bận tấm đến ấy ! nhớ lúc buổi tối , đang đi dạo thì bên kia có đụng xe , cả 2 người chết ngay tại chỗ , thế mà mình cứ tỉnh queo cứ như nó chã ảnh hưởng đến mình hay gì đấy ! Mệt mỏi quá :whew:
chứ người ta đụng xe thì để ý làm gì, chẳng lẽ chụp hình à ??> bạn bè : bạn bè là cái phường lợi dụng ấy mà gái : gái đẹp mà khoái mình thì chắc là moi móc túi, hoặc cho ăn dưa bở mấy ngày, cuối cùng là thương hại... nêu ko phải mấy điều ấy thì anh bạn cũng phải xì khói đỏ ra để giữ cái đẹp ấy nói chung là chả hại gì... cứ bệnh tiếp đi
bẹnh này là bệnh trầm cảm ! ...................... xin lỗii tớ ko phải là bác sỉ nên ko giải quyết dc :hug:
khá giống tôi. Ngay cả khi có hoa hậu đẹp nhất thế giới, hay là những người nổi tiếng nhất thế giới mà đến chỗ tôi đang sống, nhiều người bu lại xin chữ ký cũng chẳng làm tôi quan tâm, thậm chí chẳng cần biết đó là cái gì. Thậm chí có 1 con rất xinh đẹp đến bên tôi yêu cầu xin chữ ký tôi chẳng cần quan tâm hay biết nó là gì. Tôi biết mình ko phải cool man mà đó là tự ty thái quá.
Ngược với mình ......Chả thể nào vô tâm như vậy được. thấy chuyện gì hay ho, dù chẳng liên quan mấy đến mình cũng ra ngó ngó hỏi han người xung quanh ..... Con zai thì lạnh lùng chút cũng ko sao lắm , chứ như mình, có vẻ hơi bị nhiễu sự quá !!
Còn tui là thế này Trước em Tr : thấy người bị tai nạn : xông vô cứu, giúp liền bạn bè : help hết mình gái : giả lạnh lùng cho mấy em khoái Sau Tr: thấy chết chóc tai nạn : ờ thì người ta thất thế mình mới được " lên " chứ bạn bè : như cục phân, thích thì Battle tại chỗ liền, chấp có vũ khí luôn. gái : dê hết cỡ, ra vẻ thèm thuồng ngay, ai nghĩ gì kệ vậy của tui là bệnh gì ta ??
Dạo nì cũng cực kì ít nói , đúng hơn là rất ghét nói chuyện , nhiều khi rất bực mình khi người khác bắt chuyện hay cố ý nói chuyện với mình ( dù là bạn hay người nhà ) .Hôm bữa chủ nhật , rãnh chã bít làm gì xách cái xe ra quán cafê ngồi uống 1 mình , tự nhiên có mấy pé ở quán đó lại bắt chuyện , được vài câu thì mình tự nhiên thấy bực mình , quay lại nói những lời cực nặng làm pé ấy sợ mà trốn nhanh , sau 1 hồi mới ngẫm nghĩ thấy mình có lỗi , nhưng cái điều ấy biến mất nhanh chóng rồi cái " lạnh " lại trở về , cứ như là nó càng ngày càng chiếm hữu ! Mà đúng thật chuyện đời , mình càng ghét tiếp xúc nói chuyện thì càng có nhiều người lại bắt chuyện làm quen , ngay cả khi online lẫn ở ngoài ! giờ chã bít làm sao để hết ,để trở lại con người như xưa
khi càng lớn tuổi thì con người càng khó gần gũi nhau hơn ,nến sự cô đơn sẽ đến và biến ta thành 1 con người khác .dù cuộc sống này có đen bạc với mình thì cũng phải cố gắng vui vẻ sống vì tương lai còn nhiều chuyện còn chó má hơn hiện tại nhiều .cứng rắn mà bước
Em thì có cái tính là lâu không gặp hoặc nói chuyện cùng ai đó thì sẽ trở nên lạnh nhạt với ngừoi đó .NHư con chị hàng xóm mình hồi năm lớp 9 nói chuyện tâm sự như mưa rồi sau đó quên tịt , cuối cùng đền tận năm nay mới dám bắt chuyện lại .Gặp mấy đứa bạn cũ hòi lớp 9 học cùng trường cũng vậy . chả bao giờ thèm hất hàm chào hỏi chúng nó cả
tớ nghĩ cái này là trầm cảm tự ti hơi giống mình,,,trước đây nguyên nhân có thể là do cô đơn ,ít tiếp xúc-->ngại giao tiếp--->ít cảm xúc ---> lạnh lùng bạn thử mạnh dạn tham gia 1 vài hoạt động ngoại khóa của 1 diễn đàn nào đấy là có thể cải thiện được chút đỉnh,:) hay chơi thể thao với bạn bè ::) nói chung là các hoạt động mà cần nhìu người ấy :hug:
Nhiều lúc buồn chán cái gì đó chả muốn nói chuyện với ai. Nếu kéo dài như thế thì sẽ thành tâm lý "ngại" nói chuyện với người khác. Cứ thế mãi thì sẽ không còn bạn bè nữa. Phải chủ động vượt qua tâm lý "ngại" đó, nói chuyện, tâm sự với bạn bè. Tình bạn tốt đến mấy thì cũng phải vun đắp nó mới vững bền được. Nếu buồn thì cứ than buồn rồi tâm sự rồi trêu chọc nhau. Nhiều lúc cứ "ngại", nghĩ bắt chuyện với người khác thì có gì vui, nhưng ko phải thế. Hồi xưa mình cũng bị , nhưng một hôm chủ động bắt chuyện với mấy đứa bạn cũ, tự nhiên thấy rất vui. Khi nói chuyện nếu chỉ chào hỏi không thì tất nhiên là chán, phải nói nhiều chuyện khác, phải chủ động kể chuyện của mình, sau đó thì phải đặt câu hỏi để người kia nói. Tất nhiên là không phải ai cũng nhiệt tình nói chuyện, do nhiều lý do (đang bận?). Lúc đó thì đành tìm người khác. Cuối cùng là hãy tìm cách giải quyết vấn đề làm bạn buồn chán dẫn đến không muốn nói chuyện với người khác nữa. Vui rồi thì tự nhiên sẽ khác.
Tùy thôi Không phải lúc nào mình cũng thế. Cái quan trọng là mình nghĩ, có việc dek gì mà phải chào hỏi lại, thân thiện với những người khác trong khi mình không thích làm thế. Cứ làm đúng những gì mình nghĩ thôi, lúc nào gặp bạn bè thật sự, vui vẻ được với nhau thì có việc gì phải 'lạnh' ? Lắm lúc đang bận này bận kia suy nghĩ, có đứa nhảy ra nói nhảm, cầm dép đuổi ấy chứ lại Mà nghe kinh nghiệm ông anh nói lại là, nếu mình cởi mở với người ta trước thì người ta sẽ cởi mở lại với mình. Chắc là đúng, nhưng mà dạo này không có hứng
í tớ là ví dụ thôi,ko nhất thiết là mấy cái diễn đàn vì thật sự những cuộc off diễn đàn thường chán ,quanh đi cũng chỉ là cafe, mấy hành động như góp áo sách vở cho trẻ em mồ côi,cơ nhỡ hoặc các hoạt động tình nguyện như mùa hè xanh chẳng hạn :cool: đơn giản hơn thì rủ bạn mình chơi sport, đi du lịch và bớt ol đi
Tớ bảo, cậu cứ ra sân bóng đá hay bóng rổ, chỗ nào càng có mấy thằng mặt 'mảnh sành' càng tốt. Ra đấy đợi thằng nào ném bóng xong, cậu chạy ra a lê hấp bóng của nó rồi mang ra tự ném/đá như đúng rồi vào, bọn nó ra ý kiến thì cậu cứ bơ lác bọn nó đi theo cái phong cách 'lạnh' ấy Đảm bảo bọn nó cầm dép, cầm tông, thậm chí là 'mã tấu' rượt cậu, tha hồ tập luyện thể dục, thể thao, mà mức độ 'lạnh' cứ gọi là lên level
Tớ thì lại khác chút , trên lớp làm ra vẻ hòa đồng ,năng động , chứ về nhà thì "bế quan tỏa cảng " , chỉ cắm đầu vô game ,anime,manga , mấy hoạt động xã hội tớ chả bao giờ tham gia Tụi bạn tới nhà tớ cũng chả thèm tiếp , hễ ai vô phòng tớ là có cảm giác bực bội ,khó chịu , chỉ muôn tống khứ càng nhanh càng tốt . Nhiều lần muôn đi off trên GameVN lại ngại chả muốn đi Gặp bọn nước ngoài rất muôn giao tiếp , trò chuyện = English ,nhưng cuối cùng lại ngại ko dám tới thử Hễ đi chơi, học hay đi đâu chỉ mong muôn về nhà sớm , riết giờ tớ quen cảm giác cô đơn 1 mình rồi >_< Ai giúp tớ chữa bệnh này với
Mắc gì không đi Ông ở đâu ??? HCM thì chắc cuối năm tôi hứng lên sẽ làm 1 cú offline nữa @cold people: sau này mà lỡ được ấm 1 lần (bởi tình yêu, tình bạn lúc hoạn nạn) thì sẽ có lúc bạn ước được "lạnh" như xưa (tớ đang trong tình cảnh này... từng là cold man (# cool man))