Đầu năm mới, tạm thời cảm thấy thoải mái vì không khí vui vẻ xung quanh và có nhiều thời gian nhàn rỗi. Nhưng đó cũng chỉ là cảm xúc tạm thời, có thể xem là "giả dối" vì sự thật áp lực thì vẫn tồn tại, sau khoảng thời gian rỗng này vẫn là 1 mớ các deadline. Áp lực thì có rất nhiều loại khác nhau. Áp lực thời gian, áp lực số lượng công việc, áp lực về tính chất công việc, áp lực về trách nhiệm... Không biết mọi người có thể xoay trở thế nào, và phản ứng ra sao với áp lực các loại ? Khi Post bài trong Box thế này, dĩ nhiên là do có tâm sự, có nỗi niềm bứt rứt trong lòng. Mỗi khi người ta nói về cái gọi là "Có thể chịu được áp lực", tôi tự hỏi thế nào để có thể xem là chịu được áp lực bây giờ ? Tất nhiên mỗi người có 1 khả năng chịu đựng áp lực khác nhau. Tôi không biết là làm cách náo có thể "nâng cấp" khả năng chịu được áp lực, cũng như giải thoát được những cảm giác tiêu cực mà áp lực đem đến. Mỗi khi ngập đầu trong áp lực, tôi lại rơi vào trạng thái cực kỳ căng thẳng, chán nản, mất ăn mất ngủ, buồn vui thất thường, rất hay phiền muộn. Nguy hiểm nhất là cảm giác mất phương hướng. Giống như có quá nhiều sợi chỉ đan xen vào nhau, cứ đứng nhìn và ủ ê, không biết phải làm thế nào. Thời gian trôi qua lãng phí, mà không thể xốc tay bắt đầu giải quyết công việc nào. Những công việc hiện tại cũng đồng thời bị đình trệ và giảm chất lượng rất nhiều. Nếu xét về độ quan trọng, thì gần như cái nào cũng quan trọng, không làm không được. Có nhiều người quá giỏi, họ giống như "siêu nhân" có thể làm được rất nhiều việc cùng lúc, và giải quyết rất ổn thỏa... Nghĩ đến đó lại thấy mình kém cỏi, nhưng quả thật không biết làm cách nào để tăng cường khả năng chịu đựng áp lực của bản thân...
điều duy nhất có thể gia tăng khả năng chịu được áp lực trong công việc là kinh nghiệm thực tế. Khi chưa có kinh nghiệm xử lý tình huống hay xử lý project trơn tru thì thường hay cảm thấy áp lực đè nặng, deadline gần kề dễ tạo cảm giác lo lắng về những vấn đề mà thường mình có thể giải quyết được. Tuy nhiên do chưa đủ kinh nghiệm làm việc nên dễ đẩy mình vào trạng thái stress và suy nghĩ về deadline , về chất lượng sản phẩm nhiều dẫn đến ăn ko ngon ngủ ko yên, từ đó tinh thần kém ổn định và hay bị quá tải. Chưa có kinh nghiệm cũng dẫn đến việc sắp xếp tiến trình thực hiện công việc thiếu khoa học, dễ dẫn đến khó khăn khi sửa chữa sản phẩm, từ đó làm chán nản hơn. Kinh nghiệm ở đây là, cứ đâm đầu vào làm, được cái nào hay cái đó. bắt tay vào làm mới giải quyết đc vấn đề. còn ngồi đó lo lắng thì đến mùa quýt cũng ko ra. Cái nào mình xử lý đc thì xử lý, còn hiện thời chưa xử lý đc thì cũng đừng lo lắng thái quá. cứ tập trung vào giải quyết những gì mình có thể để giảm tải gánh nặng thời gian. Và nhất là phải ăn ngủ điều độ tránh tinh thần bị ảnh hưởng. Hồi mới ra đi làm mình cũng sợ sệt nhiều thứ lắm, deadline, áp lực công việc, áp lực sợ mình ko hoàn thành đc sản phẩm tốt. Làm được 1 thời gian thì mới thấy mình toàn lo hão, bản thân mình giải quyết được hết. Chúc bạn may mắn.
Thường xuyên sống trong sợ hãi, may là luyện đc 1 cái rất hay giống như phản lực : bình tĩnh trong giây phút tuyệt vọng. Mày càng muốn tao chết thì tao càng phải sống và sống tốt. Càng ghét mày thì tao càng phải hơn mày.Càng sợ thì càng cố gắng nhiều hơn Não lúc nào cũng chạy trong trạng thái tính toán phương án tối ưu ko có chỗ mà lo hay sợ. Năm qua làm đc nhiều điều mà k thể nào ngờ mình có thể làm đc.
Nếu là công việc thì mình chỉ khuyên bạn là trăm hay ko bằng tay quen. Một khi làm gì nhiều đến nỗi thành phản xạ, thì bạn sẽ thành siêu nhân trong công việc đấy. Chúc bạn sớm giải tỏa được áp lực và gặp nhiều thành công trong cuộc sống
mình muốn sửa là phần lớn những người trong số này không phải là siêu nhân hay xmen gì cả, mà họ hiểu được 1 cái chân lý khá đơn giản để né tránh áp lực là Everything will be okay in the end. If it's not okay, it's not the end. mọi thứ đều có hướng giải quyết kể cả có những thứ gần hết dealine cũng có cách để khắc phục càng bình tĩnh bao nhiêu thì càng dễ tìm ra cách giải quyết vấn đề nhanh chóng thực sự thì tính tới nay là hơn 27 năm mình sống mình chưa bao giờ hiểu được cái cảm giác "cực kỳ căng thẳng, chán nản, mất ăn mất ngủ, buồn vui thất thường, rất hay phiền muộn" như của cậu chủ thớt cả, nhiều lần cũng dính khá nhiều việc vướng mắc cùng lúc nhưng mà ngồi lo lắng mãi cũng chả kiếm đc cách nào ổn thỏa đẻ giải quyết cả nên mình cứ mặc xác nó thích ra sao thì ra, ấy thế mà cuối cùng mọi thứ lại tự êm đẹp, đâu về chỗ đấy mình cực kỳ thích cái yaoming meme vì nó phản ánh rất rõ cái cách sống của mình
ôi... tính toán thì chắc cũng đã tính rồi, đường đi cũng vạch rồi, giờ là áp lực để đạt kết quả mong đợi. Em nghĩ cần liệt kê phân chia công việc thực hiện theo hướng quan trọng và ko quan trọng lắm, cái nào phải làm gấp và cái nào ko gấp lắm. Từ đó biết làm cái gì trước cái gì sau để giảm gánh nặng áp lực. Tính xa ko bằng tính gần, điều em rất tâm đắc gần đây chính là thực hiện tốt những gì của ngày hôm nay, chuyện ngày mai để ngày mai lo, vì ngày mai ta ko lường được biến số. Nếu ta vui vẻ, và làm tốt những điều ta muốn làm trong ngày hôm nay thì vô hình chung cũng là cái đà cho ngày hôm sau, để rồi kết quả cuối cùng dù như thể nào ta cũng sẽ mãn nguyên, mà thường là ko đến nỗi ^^ Em xuề xòa quen rồi, cái trên chỉ là nghiêm ra trong 1 cuốn sách, vẫn đang trong quá trình kiểm tra thực hiện, chia sẻ với anh.
Ko giúp đc bác chủ thớt gì nhiều nhưng mà theo kinh nghiệm của em thì nên tập chấp nhận hoàn cảnh và ngay lập tức tìm cách giải quyết những điều trước mắt , được đến đâu thì đến , Just do it . Còn một điều nữa là phải tự tin vào năng lực của bản thân , đừng nghĩ rằng người khác hơn mình cái gì như kiểu :
Cám ơn mọi người đã comment. Thật sự mà nói, những người "siêu nhân" ấy có thật chứ. Không ở đâu xa, gamevn này, có khá nhiều Mem dù chỉ mới mười tám đôi mươi, nhưng rất giỏi Anh văn, sử dụng tốt thêm vài loại ngôn ngữ nữa, học hành giỏi, kiến thức xã hội tốt... Trong khi bản thân cố gắng nhiều mà vẫn cảm thấy chưa hài lòng với trình độ Anh ngữ, các thứ tiếng khác thì cũng chỉ sơ sơ. Nếu nói về áp lực, thì đó cũng là áp lực chủ đạo từ phía gia đình. Mẹ tôi là người quá giỏi, bà là trẻ mồ côi từ nhỏ, nhưng tự bươn vải, sống và học (luôn đứng 1), trở thành bác sỹ, cái gì bà cũng giỏi, cũng biết làm, vừa làm công việc của mình, vừa tham gia hoạt động xã hội nhưng việc trong nhà vẫn giỏi hơn bất kỳ người nội trợ nào (chưa kể đã ngoài 50 nhưng ngoại hình chỉ tầm...30). Chính vì vậy, không như những người con trai khác, từ nhỏ đến lớn tôi phải sống trong áp lực của 1 người mẹ "hoàn hảo". Bà luôn muốn tôi phải đứng 1, cái gì tôi cũng phải biết làm, phải sống cho thật tốt. Xung quanh tôi cũng là những người rất giỏi, tôi tự đặt họ làm mục tiêu để cố gắng chạy theo. Tuy nhiên tôi lại không chịu nổi áp lực đó. Quãng thời gian còn học Đại Học đối với tôi thật mệt mỏi, điên cuồng. Tôi vừa phải học trên trường (đi học = xe bus), về nhà là phải lao đầu vào các công việc nhà (nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa, lau chùi...). Tối học Anh văn, học và học dường như không bao giờ là đủ. À, còn chưa kể đến việc phải tham gia sinh hoạt Đoàn, HỘi sinh viên vì là Cán bộ... Tôi hoàn toàn kiệt sức, suy dinh dưỡng, hạ đường huyết, ngất xỉu... dẫn tới cái kết cuộc bi thảm sau đó mà có lẽ tôi sẽ không kể ra ở đây. Cho dù nó đã qua, nhưng tàn tích để lại vẫn quá lớn. Có thể nói, tôi đã trượt bánh, té ngã, và.... bị qua mặt. Bây giờ dù có leo lên xe để chạy tiếp thì vết thương vẫn còn đó, dù cố gắng cách mấy vẫn đi sau người khác. Đến tận bây giờ tôi vẫn không thoát được các áp lực. Những việc cần làm,.. quá nhiều ! Mặc dù vẫn đang làm (và có vẻ tiến triển tốt), nhưng thật sự tôi thấy nặng nề, rất nặng nề. (Có lẽ... thêm 1 phần nữa là tôi tự đặt kỳ vọng quá cao vào bản thân, khi làm 1 việc, tôi không muốn làm cho có, hoặc làm xuề xòa, nên thường nghĩ mình phải làm thật "hoàn hảo"). ... Và nếu không nâng cấp khả năng chịu đựng "áp lực", sợ rằng cái ngày tiếp tục vấp ngã sẽ tới... Tôi biết là lên mạng than thở thế này chả hay ho chút nào, nhưng các bác cũng thông cảm tôi rất vui, vì nói thiệt chỉ Post ở đây thôi ngoài ra không tỉ tê ở đâu khác (Tôi ko sống online, ko chơi FB mà cũng ko chat YH). Càng không nói với ai kể cả bạn bè, vì bạn bè tôi giờ đứa nào cũng thành đạt nói thiệt tôi đang ngưng liên lạc tụi nó 1 thời gian vì thấy ngại phải đối diện... (nhất là với bạn nữ). Và sự thật là những gì tôi đang làm đều có kết quả rất tốt, chỉ là chưa thật sự như mong muốn và kỳ vọng của bản thân ...
Bác ạ, ngày Tết nhiều khi nghĩ lại cả năm mình làm đượcgì, đã được gì sẽ thấy mình thua kém rất nhiều người khác bác ạ. Em nói thật có những người thực sự mình khó có thể so sánh được, họ hưởng một nền giáo dục cũng như những hoàn cảnh rất tốt để phát huy khả năng của họ, có những người dẫn đường kỳ cực kinh nghiệm và nhiều cơ hội mình không thể nào có được. Chính vì vậy mà họ trở thành những siêu nhân trong mắt mình. Nhưng mình nhìn vậy, để biết là có những đỉnh cao mà có thể hướng tới chứ ko phải đẻ tự ti là mình ko bằng họ bác ạ. Như bên ngoại em, toàn nhưng nhân vật rất siêu nhân, nói ra thì mình ko sánh được với họ, mà trong lúc trà dư tưủ hậu thì họ cũng chia sẽ với mình là có những cái có khi cả đời ko đạt được nhưng vẫn phải luôn hướng tới, vẫn phải có khát khao đạt được, từ từ mình sẽ dần hoàn thiện mình chứ ko thể tự nhiên mà đạt được đâu bác ạ. Mỗi người một cảnh bác ạ, xem mình ĐÃ LÀM TỐT NHẤT VỚI NHƯNG GÌ MÌNH CÓ chưa, chứ so với người khác thì vô cùng lắm. Đầu năm em tâm sự với bác vậy, có gig ko phải bác bỏ quá cho :(
Mẹ bạn tính cũng y hệt như mẹ tôi, và tôi nói luôn là 2 bà mẹ như vậy ko phải là " hoàn hảo " trong mắt tôi. Tôi ko thích kiểu bị đặt áp lực lên người, trở thành 1 người tốt thì tôi tán thành, còn phải đứng số 1, phải biết mọi thứ thì tôi ko đồng tình, làm việc phải có niềm đam mê, sự yêu thích thì mới có hiệu quả và thành tựu, nếu chỉ bon chen cố dành lấy cái vị trí nọ kia thì mãi mãi chỉ chìm đắm trong cái hư ảo tranh giành, kiến thức là 1 bể vô hạn, có học bao nhiêu cũng chỉ làm người ta bớt ngu dốt đi và bớt ngu dốt hơn so với những người khác, sao có thể nói là " Biết ", với " Giỏi " hay " Hoàn Hảo " được. Ko quan tâm, ko đố kị hơn thua, chủ động học hỏi tìm hiểu những cái mình thích ( chứ ko phải mẹ mình thích, người khác thích hay xã hội đú theo ), làm việc với hết sức mình, ko đặt nặng kết quả, ko bận tâm đến thành tích ra sao, quan trọng là mình ngộ thức lãnh hội được như thế nào. Cách hay nhất có thể loại bỏ áp lực là chỉ nên làm những việc mà mình muốn, mình thích, và chủ động nghỉ khi đã đủ, giãn bớt thời gian dành cho việc khác. Và quan trọng nhất là khi căng thẳng mệt mỏi thì nên nghỉ ngơi 1 mình trong không gian yên tĩnh, đừng nên để bất cứ ai quấy rầy. Có điều như thế thì hơi tự kỉ dễ mắc bệnh trầm cảm, nhưng ít nhất là ko bao giờ rơi vào tình trạng thiếu hụt năng lượng.
Ý kiến của các bác tôi rất quý và lắng nghe. Vì có người để lắng nghe tâm sự và hồi âm cũng là 1 niềm vui lớn mà. Chuyện bị áp đặt thì nói thật là từ nhỏ tới lớn cuộc sống của tôi nó đã như vậy đấy bác. Ngay cả sau khi đã vào Đại Học, đồ tôi mặc cũng là đồ.. cũ của cha mẹ tôi, hoặc là đồ Si đa do mẹ chọn (và mẹ thấy đẹp), thế nên nó cực kỳ lỗi mốt. Không phải vì gia đình nghèo, ngược lại thì đúng hơn, đấy là do tính tiết kiệm và giản dị hóa của mẹ. Nhưng do đã quen nên tôi cũng vui vẻ chấp nhận (lúc đó), bây giờ thì tôi cực kỳ hối hận khi nhận ra tất cả những thứ áp đặt đó tác động tệ hại như thế nào tới cuộc đời của tôi. Thậm chí cái chuyện tôi đậu vào XHNV - ĐHQG ... với mẹ cũng là sự xấu hổ (so với con người ta học Y, Ngoại thương...). Bỏ qua trường Điện ảnh, chỉ vì nó mang tiếng "Cao đẳng" (Lúc đấy chưa lên thành ĐH như giờ). Cuộc sống gò ép khiến tôi cũng không còn muốn nghĩ tới chuyện làm theo ý thích của mình nó dễ dàng thế nào.... Nhưng quả thật dù thích thì bây giờ tôi cũng...khó làm lắm. Đơn giản, điển hình là chuyện ăn mặc. Em gái tôi thì bảo tôi vẫn còn trẻ, sao không thử mặc áo thun - quần jean ? Mà lúc nào cũng đóng thùng ? Nhưng sự thật mặc những bộ đồ đó vào tôi thấy "ngượng" cứ như bắt phải mặc váy vậy ! Có những thứ khó thay đổi, có những thứ thay đổi được nhưng phải rất chật vật... chính nó làm tôi thấy những việc mình làm hết sức nặng nề so với người thường. Buồn phiền nhất có lẽ là chuyện học Anh văn. Dù Anh văn tôi cũng khá, nhưng nó chưa đủ, nó chưa giỏi, còn quá nhiều người giỏi hơn nhiều. Dù bỏ thời gian ra học rất nhiều nhưng tốc độ thấm khá chậm, có lẽ quá tuổi để tiếp thu nhanh rồi. Trong khi đó tôi rất muốn học cho giỏi 1 vài thứ tiếng khác nhưng TA, chủ đạo để kiếm miếng cơm còn chưa Master thì còn thời gian đâu mà lao theo. Dù giao tiếp và ăn nói khá, nhưng vẫn không ổn, mà tập hoài cũng không hơn được, vẫn giả, vẫn có gì đó không tự tin, có gì đó không tự nhiên ....
Em cũng hiểu cái chuyện muốn bắt đầu những thứ ( mà mình coi là ) rất bình thường đối với những người cùng tuổi mình của bác . Những cái đấy khi có được rồi thì mình sẽ thấy là nó đơn giản đến ko ngờ thôi . Để làm được thì chắc mình phải có những người bạn tốt , hay ít ra cũng đừng lập dị quá , ko thì chỉ còn cách thay đổi môi trường và làm lại từ đầu , nói thế ko biết bác có hiểu ko. Bản thân em cũng có quen một số người rất là siêu nhân ( quen cả qua gamevn ) nhưng khi nói chuyện thì thấy họ rất bình thường và cũng có những vấn đề riêng . Cứ nhìn theo những người hơn mình mãi thì chả biết bao giờ là đủ và dẫn đến 1 chuyện là quá cả nghĩ như bác thôi . Để mặc những chuyện rắc rối nặng lòng qua 1 bên ( chứ ko quên ) và làm việc cũng là 1 kĩ năng , em nghĩ kĩ năng này được rèn luyện rất nhiều trong thời sinh viên . Càng lớn thì mặt càng dày thôi ... còn nhiều điều nữa ko biết nói thế nào nhưng em nghĩ bác nên thay đổi hơn là luyện tập . Edit thêm sau khi đọc lại bài của bác : em cũng từng có một thời gian rất khủng hoảng và những chuyện ko sao quên được như bác tâm sự thôi , nhưng sau đó em đã tập bơ đi và quen dần , tự thay đổi dần dần . Đến khi vào đại học thì mọi chuyện đến với em rất tự nhiên và thoải mái hơn hẳn , kể cả học hành và mọi thứ khác , tất nhiên vẫn có những thứ khiến mình rất nặng lòng , nhưng nói chung mình cứ để nó đấy , ko vui cũng ko buồn . Nhiều khi em nghĩ con người chính mình là khó giải thích nhất =)
em cũng giống bác, tuy ko phải quá nhiều việc nhưng cũng cảm thấy áp lực: áp lực công việc là nhiều nhất, rồi trách nhiệm với gia đình, với bạn gái, với bạn bè... thực sự cảm thấy phiền muộn nhiều hơn, rất hiếm khi được vui vẻ 1 cách gọi là trọn vẹn
Tôi chỉ có 1 áp lực duy nhất là áp lực với chính mình. Còn lại các áp lực khác thì tác động 10% là cao và k xuyên suốt. Còn về hoàn cảnh thì nói chung bi đát hơn nhiều, thực sự k muốn kể ra và cũng k muốn nhớ đến vì bây giờ nó chả còn là 1 lý do cho bất cứ 1 cái gì nữa. Anh văn thì từ lớp 9 đến h là ko học ( cả chính lẫn thêm ) ko chép bài, ko làm bài, ko học bài, ko từ điển mọi hình thức, gv phổ thông k buồn kiểm tra tập . Nó k phải công cụ kiếm tiền tuy nhiên làm việc với ng nn smooth Nc đc cả ngày Ingame nc với bọn nn nó k biết là ng vn.
Cách giảm bớt áp lực deadlines trong công việc mà Vi thấy hiệu quả nhất là ColdRain phải lên kế hoạch mỗi ngày xem hôm đó bạn phải làm những gì, vào lúc mấy giờ. Khi có kế hoạch hẳn hòi, rõ ràng thì mình sẽ bớt stress hơn. Và cũng nên biết không phải kế hoạch lúc nào cũng trôi trải 100% như mình muốn, nên phải biết lưu động, be spontaneous. Khi rối tung lên, bạn nên ngừng tất cả công việc lại vài phút và hít thở sâu vào. Công việc của Vi ít có áp lực deadline. Áp lực mỗi ngày với Vi là làm sao đừng chết người. Làm việc phải nhanh, nhưng phải chính xác. Bệnh viện Vi làm là state-funded nên bệnh nhân luôn đông nghẹt. Đôi khi không đủ phòng khám nên luôn phải khám cho nhanh để nhường chỗ cho người kế tiếp. Có khi khám xong, cho bệnh nhân ra về với toa thuốc mới mà Vi lại lo không biết họ sẽ ra sao, INR thấp quá hy vọng họ ko bị tai biến, INR cao quá hy vọng họ ko bị hemorrhage. Rồi có lần 1 bệnh nhân xin đi Philippines 6 tháng. Đáng lẽ cứ mỗi 3-4 tuần thì ông cần phải vào check INR, nhưng 6 tháng thì Vi biết nói sao đây? Nếu nói yes thì lỡ ổng có bị gì thì Vi sẽ là người chịu trách nhiệm. Nếu nói No thì ổng cũng đi. Nên cuối cùng Vi nói khơi khơi, ko yes mà cũng ko no. Nói chung, ngành nghề nào cũng có áp lực riêng của nó. Điều quan trọng là mỗi sáng thức dậy bạn có thấy vui khi đc đi làm không (làm công việc mình yêu thích) và lòng yêu nghề đó có đủ mạnh để bạn đối diện với tất cả áp lực đó không? Ráng lên nhé.