duyên cớ sa bẫy Trong cuộc sống, chúng ta cũng gặp nhiều chiếc bẫy đủ hình thù kích tấc và thô tế khác nhau mà chỉ vì tham lấn lướt, thiếu chánh niệm, không thấy hết những hiểm nguy tiềm ẩn bên trong hoặc chỉ nhìn thấy lợi trước mắt, mà trong kinh Đức Phật gọi là “tham đắm, mê loạn, phóng dật” mà chúng ta dễ dàng sa bẫy để rồi hành động theo “ý lực của người thợ săn bẫy mồi” thế cuộc này đầy dẫy những cạm bẫy mà chỉ cần phóng tâm lơ đễnh một tẹo, chúng ta sẽ sa hầm rớt hố liền thôi. Có nhiều cái bẫy chờ chực, chỉ cần lóa mắt với những lợi lạc trước mắt, đê mê trong thể lâng lâng với những lời ngon ngọt bùi tai, thiếu chánh niệm quán sát để nhìn thấy bản chất của vấn đề và không làm chủ được tâm tham là tự rước họa vào thân. Người giăng bẫy bao giờ cũng biết cách để những chiếc bẫy được ngụy trang khéo mà nếu không sắc bén, thiếu khôn ngoan, non kinh nghiệm và kém trong phán đoán, chúng ta dễ dàng trở thành nạn nhân chỉ vì cái tham làm hạn chế tầm nhìn. Một khi tâm bị “cận thị” và “loạn thị” mà vạn vật không tỏ rõ mà nhập nhòa trong tham dục, lý trí không đủ sáng để thấy thực chất thật của các pháp thì sập bẫy là điều dễ hiểu, chỉ còn là vấn đề thời kì mà thôi. Người chẳng khác khỉ: tự chui vào bẫy Tôi đọc câu chuyện về chiếc bẫy khỉ này trong cuốn “Transforming the Mind, Healing the World” của Joseph Goldstein lâu lắm rồi. Từ đó, rất nhiều lần, hình ảnh con khỉ mắc nạn luôn ở trong tâm não tôi. Tôi nghĩ đến cảnh huống rưa rứa của con người, khi bản thân tôi hoặc những người tôi quen biết phải trả giá với nắm thức ăn của tài, sắc, danh, thực và thùy trong tay, loay hoay mãi mà tay vẫn mắc trong trái dừa mà người ngoài cuộc thấy ngu độn đến vô lý. Ta cười khi một con khỉ mắc tay vào trái dừa chỉ vì miếng ăn, cố hết sức bình sinh để rút tay ra mà không chịu buông tay để bảo toàn mạng sống. Càng cố sức vùng vẫy để được tự do mà không muốn bỏ miếng thức ăn trên tay trong khi người thợ săn đang đi đến gần, con khỉ phải trả giá bằng cả mạng sống của mình. Con khỉ bị nạn chỉ vì nó mong đạt được điều muốn là miếng thức ăn quyến rũ mời gọi ở bên trong, chứ bản thân trái dừa không được thiết kế là cái bẫy mà hễ ai động đến là bị mắc nạn cả. Nguy cơ ‘mất’ nhiều thứ của những người này đang được bàn dân thiên hạ đưa lên bàn cân mổ xẻ và trở nên ‘câu chuyện trước khi vào ca’ ở hồ hết các cơ quan, công sở. Chắc nạn nhân trong cuộc cảm thấy đau đớn và khổ tâm lắm, nhưng khi nhằm nhò nỗi ê chề do lòng tham câu dắt, mọi sự ăn năn đã quá muộn màng và cánh cửa thế cục của người ấy coi như đã khép chặt lại với bao mất mát chẳng thể lường đến được! Với những gì tôi vừa miêu tả về chiếc bẫy khỉ và cách khỉ mắc nạn, với tâm lý thường tình ở con người là “việc người thì sáng, việc mình thì quáng,” ta có thể dễ dàng mai mỉa cười chê khỉ kém sáng dạ. Nếu đối mặt trong cảnh huống đó, ta nghĩ mình dễ dàng buông nắm thức ăn để được an toàn tính mệnh. Thế nhưng, dù rằng con người sáng ý hơn khỉ nhiều, chúng ta cũng không khá hơn là mấy! Đứng trước sự cám dỗ của tiền tài, danh vọng, những thứ quá quyến rũ, lôi cuốn mà những tưởng không cần đổ giọt mồ hôi nào, ta cũng có thể sở hữu dễ dàng thì tội gì không… thò tay vô! Mấy ai chế ngự được tâm mình trước một món ăn bốc mùi thơm ngon hấp dẫn và quyến rũ như thế. rút cục, chúng ta cũng bị mắc bẫy như con khỉ nọ, như đàn nai kia, nhưng ở mức độ vi tế hơn vì cuộc thế là một hàm số phức hợp với nhiều loại thèm muốn khi các căn tiếp xúc với trần cảnh phê chuẩn các mối quan hệ xã hội dằng dịt phức tạp hơn mà thôi. Trích nguồn : https://phatphapvedoisong.blogspot.com/2017/06/bai-hoc-tu-chiec-bay-moi.html Xem thêm : Hạnh nguyện anh Quảng Phước