Mình xin nói trước là bài của mình khá dài nên có thể khiến mọi người khó chịu, mình sẽ bỏ vào Spoil (muốn tìm hiểu thì đọc), nhưng xin thề trên danh dự là những gì mình kể là chuyện thật và chính xác 90% chứ không bịa (tuy về thời gian có thể có chút sai lệch do trí nhớ mình kém). [spoil]Có lẽ nên bắt đầu từ năm mình học cấp 2, lúc đó tuy bạn bè trong lớp đã bắt đầu trò cặp kè và chọc ghẹo nhau, nhưng lúc đó mình khá là vô tư vô lự, hồn nhiên như thằng điên, không hề nghĩ đến chuyện bồ bịch là gì do tính mình vốn nhát tiếp xúc tình cảm với người khác (cả nam lẩn nữ, tất nhiên nữ thì càng nhát hơn). Mình cũng khá cộc tính, không biết 2 chữ Ga lăng là gì, có sở thích chọc cho con gái phát khóc và hay đánh nhau với mấy đứa con gái "nam tính" (con trai thì mình không dám đánh vì mình sợ bị ăn đòn). Nói chung là trong lớp rất được lòng các bạn. :P Khi đó mình nhớ là mình ngồi trên bàn 1 bạn nữ (chẳng nhớ bắt đầu từ lúc nào). Nói chung cũng chả thân thiết gì lắm, nhưng vì ngồi gần nên là đối tượng hay bị mình chọc, với lại tính nết cũng hiền lành (mình nghe thằng bạn kể là ngày xưa mình đối xử với bạn ấy rất tốt, kiểu như thấy gái xinh là quên luôn chiến hữu, nhưng bản thân mình thì không có ấn tượng gì cả, không biết thằng bạn nó bịa hay là mình bị bệnh Alzheimer nữa). Nhưng theo những gì mình nhớ được là cả mấy năm cấp hai mình chả có tí rung động đậy nào với người ấy (tuy thỉnh thoảng cũng tình cờ về chung đường), mãi cho đến khi người ấy đưa mình cuốn lưu bút (trong lớp mình tuy con gái đứa nào cũng trao tay lưu bút nhưng chỉ có 2 người đưa lưu bút cho mình, lạ thật, chả hiểu). Nói chung khi về nhà, cầm cuốn lưu bút và viết vài dòng vào đó, mình cảm thấy trong lòng khó tả. Hôm sau các bạn tặng nhau ảnh lưu niệm, nhưng lúc đó mình lại...nổi tự ái không thèm xin (do sợ bị bọn con gái trong lớp ghép đôi vớ vẩn), hối hận đến giờ. Lên cấp 3, 2 người không còn cơ hội gặp nhau nữa vì học khác trường, sau một thời gian (sau 1 năm) "tình cờ nghe lỏm" được biết trường mà người ấy học. Thế là từ đó mình có một thú vui tao nhã là tan học là đạp xe đến trường bạn ấy chơi, dĩ nhiên không bao giờ gặp mặt vì 2 trường cách nhau nửa tiếng đạp xe. Biết phải làm sao khi mà mình cũng phải đi học. Sau đó mình nảy ra một tối kiến là đến chủ nhật được nghỉ mình dậy sớm đạp xe đến trường người ấy, nhưng mà trời hỡi sao trường đó lại nghỉ vào chủ nhật giống trường mình thế không biết? Thật ra việc mình đạp xe đến trường người ấy mỗi tuần cũng chẳng vì mục đích gì cả, chắc tại mình rảnh hơi. Nhưng chắc vì ông trời ghét người hiền hay sao ấy mà lại cho mình cơ hội gặp mặt người ấy. Một lần tan trường tình cờ gặp mặt người ấy ở 1 tiệm sách cũ, mình mừng rỡ vội vàng giả vờ đánh trống lảng và chạy tà tà qua, thật xui xẻo là người ta nhìn thấy thật và gọi tên mình. Nói thật không hiểu sao mình thấy vui lắm các bạn ạ. Mình chắc chắn là người ấy có ý gì đó với mình vì người ấy chỉ hỏi thăm qua loa chuyện học hành của mình, trong khi không dám nhìn thẳng vào mặt mình (phải, mình chắc chắn vì mình có dám nhìn thẳng vào mặt người ấy đâu). Thế là giây phút gặp gỡ định mệnh trôi qua 1 cách lãng...nhách, ai về nhà nấy. 1 năm trôi qua, mỗi khi bọn bạn trong lớp gán ghép mình với 1 bạn nữ xinh xắn nào đó thì mình vội bào chữa bằng cách bốc phét là đã yêu 1 người học ở trường khác. Nghĩ rằng duyên đã hết, nhưng hình như còn nợ hay sao ấy, ông trời lại bắt mình gặp người ấy một lần nữa. Đó là ngày hội thao gì đó mình chả nhớ, một số trường cấp 3 phải tập hợp ngoài sân vận động. Lúc ra về, mình vôi vàng chạy đi tìm và thật may mắn, mình đã gặp người ấy. Lần này mình lấy hết can đảm nhìn thẳng vào...gáy người ấy (cũng may người ta không nhìn mình), và người ấy lại...hỏi bâng quơ chuyện học hành của mình, có phải mình vừa bị thi lại không, cố gắng học lên nhé...đại khái thế, đầu óc mình lúc đó nửa lùng bùng nửa trống rỗng, mình chẳng nói được câu nào ngoài câu chào và vài tiếng ậm ừ...ngó người ta khuất bóng mà mình thấy tim đau nhói, chả vui chút nào hết... :( Về nhà mình lại tự sướng bằng việc khẳng định người ta nhất định có ý gì với mình, nếu không chả ai quan tâm đến 1 thằng bạn không gặp mặt mấy năm trời học hành ra sao, thi cử thế nào...mà thôi, có lẽ đây là cơ hội cuối cùng, mình đã để nó vuột khỏi tay. Dù sao mình vẫn chưa đủ chín chắn để yêu bất kỳ ai, mà mình chả muốn yêu ai ngoài nàng. :) Cuối năm cấp 3, chẳng hiểu sao thằng bạn thân khốn khiếp của mình lại điều tra ra được người mình "để ý" là ai, mặc dù mình chỉ lỡ miệng bảo "trong lớp có đến 3 người trùng tên với người ấy, chắc chắn mày không biết đâu". Kể thằng này cũng tài như Sir lốchôm (nó khoái đọc truyện của ổng nên nhiễm máu thám tử). Mà chả hiểu nó suy luận kiểu gì mà ngay chóc người mình thích (đại khái nó tả 1 trong 4 đứa, xong mình khinh khỉnh mặt và bảo đại khái "còn lâu tao mới...", đến người ấy thì mình đánh trống lảng). Thế rồi chả hiểu nó làm thế nào mà mò ra địa chỉ của người ta. Bắt đầu từ đó mình (và thỉnh thoảng có cả thằng bạn) lại tìm ra một thú vui tao nhã mới, ngày ngày đạp xe qua nhà người ta để..."ngó". Chỉ gặp thoáng qua thôi là đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Thế rồi thi đại học, thằng bạn mình đậu, còn mình và người ấy cùng đậu vỏ chuối, đúng là duyên phận. Mẹ mình tức quá tống mình lên Xì Gòn (Oh my lover!), đúng là xa mặt cách lòng, từ đó mình không thể hằng ngày đạp xe tạt ngang nhà người ấy nữa, mà chỉ có thể làm vào lúc nghỉ hè hoặc lễ tết gì đó. Lại 1 năm nữa trôi qua, mình nghe thằng bạn chí cốt báo tin người ấy đã đi lấy chồng (nó giỡn thôi), thực chất nhà người ấy nằm trong diện giải tỏa và phải dọn đi đâu đó chả rõ, đúng là nghe như có sét đánh vào trong điện thoại (nó bảo người ta đi lấy chồng cho mình thất vọng rồi mới nói thật là giải tỏa cho mình đỡ thất vọng hơn, bố cái thằng hâm). Lại 1 năm nữa trôi qua (mà hình như là 2 năm mới đúng), mình cố gắng quên hình bóng người xưa mà sao không thể (vì cứ mỗi lúc sắp quên là lại có một thằng điên nhắc cho mình nhớ). Rồi cái thằng thám tử lừng danh ấy tuyên bố 1 câu làm mình lóe một tia hy vọng: "Tưởng đâu xa, hóa ra em của mày học chung trường với tao, chỉ khác khoa thôi, hè về tao dẫn mày đi kiếm". Trời ơi sao lại bắt con học ở Xì Gòn?! Vâng, đến hè nó tức tốc xách mình đi tìm người dấu yêu, và kìa! Bảng điểm tốt nghiệp, tên nàng nằm đó, loại Giỏi! Oh yeah! Mừng cho nàng còn bản thân mình thì bùn rụng rún...nàng tốt nghiệp vào năm 2009. Đó là thông tin cuối cùng về nàng mà mình nhận được. Lại thêm 2 năm nữa đã trôi qua mà nhớ lại còn thấy buồn, mà quên thì không được. Muốn tìm lại người ta để xem người ta sống thế nào, có việc làm ổn định chưa, chồng con gì rồi. Cũng là để dứt khoát tình cảm của mình luôn, hy vọng biết tin nàng đã có chồng và sống hạnh phúc thì mình sẽ có thể dứt khoát quên được nàng (hồi 3 tháng trước vừa nhận được tin đứa bạn học hồi cấp 3 đã lấy chồng, hơi qúa sốc). T~T[/spoil] Nói túm lai, viết dài mỏi tay. Giờ tui muốn tìm địa chỉ 1 người con gái, chỉ biết tên họ, chỉ biết ngày tháng năm sinh, chỉ biết từng học trường nào, khoa nào, ngoài ra những thông tin khác như gia đình, bạn bè...đều không có tí manh mối nào và bản thân tui hiện tại không ở cùng thành phố mà người ta từng ở, có cách chi tìm được không?
Buổi tối mà đọc hết đống này mình đau hết cả mắt Giờ DAC hỏi thằng thám tử xem có quen với bạn học cùng khoa em ấy rồi hỏi có sđt để liên lạc
trời, bác DAC giống mình quá, hồi cấp II cũng ngồi cạnh 1 bạn nữ không thân thiết lắm, giờ thời gian trôi qua ngẫm lại thấy hình như mình yêu người ta rồi. Giờ thỉnh thoảng vẫn qua nhà cô ý, nhưng nhà lúc nào cũng đóng cửa mà mình không dám gõ cửa vào hỏi han tình hình, nhiều lúc nghĩ hay là mình giả vờ làm người đưa thư hoặc bưu phẩm để dò hỏi xem thế nào mà không dám làm
Trời ơi, vậy là U còn may vì còn biết nhà người ta đấy, nhân cơ hội nên làm 1 cú quyết định luôn đi, chứ giữ mãi trong lòng nhiều khi nghĩ đến khó chịu lắm. Đời không để lường được chuyện gì xảy ra đâu, lúc tui vừa nghe tin nhà người ta giải tỏa thì lòng như trống rỗng, không nói nổi lời nào luôn. Thằng ấy hay đùa nên tui cứ mong nó nói đùa, chờ mãi đến khi về nhà được là vội chạy qua ngay, nhưng đến nơi thì cảm thấy như mình đã đánh mất 1 thứ gì đó rất quý giá, hối hận thì cũng không còn kịp nữa. Kể từ đó tui ít tiếp xúc với người ngoài hơn, lúc nào cũng buồn rầu, ai hỏi han gì thì giả vở cười cái như không có chuyện gì cho người ta đừng quan tâm đến nữa. Giờ đến khi vào lớp cũng chả ai dám đến gần (vì người ta nghĩ tui lập dị). :( Nếu nó có quen thì nhất định nó sẽ tự điều tra rồi báo cho tui biết ngay khi tìm thấy nhà rồi, toàn bộ sự vụ là do nó gây ra chứ tui có nhờ vả tiếng nào đâu. Nó chỉ biết nhà 1 số bạn học cấp 2 (hồi cấp 2 nó học lớp bên cạnh lớp tui, lên cấp 3 nó cũng học lớp khác nhưng tụi bạn hồi cấp 2 của tui lại học chung lớp nó). Có điều lâu quá không liên lạc nên tụi kia cũng không biết thêm thông tin gì cả. Tui tính hỏi ban quản lý sinh viên, nhưng sợ mình chả có quan hệ gì, thậm chí còn học khác trường, người ta sẽ không nói. Mà những lúc tui về quê được thì trường lại nghỉ, chẳng có ai làm việc. Liêu có cách nào tìm trên Internet lý lịch của sinh viên được không nhỉ? Tui chỉ tìm được tên, khóa, năm sinh...còn những thông tin khác nó không công bố. Vụ này cũng mắc cỡ lắm nên không dám chạy đi nhờ vả lung tung người quen.
Không biết bác có muốn vụ này công khai ra hay không thôi chứ thấy có gì khó đâu. Nhất là khi bác học chung lớp cấp 2. Nếu đã học thì chắc chắn sẽ có một hay vài người bạn thân, dù không hay nói chuyện nhưng chắc sẽ nắm rõ một số thông tin. Đơn giản nhất như sdt, cứ cho là không ai trong lớp bác học cùng cấp 3 với cô ấy nhưng chắc chắn cũng sẽ biết sdt thôi. H bác nói chuyện hoặc nhớ lại xem cô ấy hay nói chuyện với ai nhất, rồi từ đó lần mò ra hỏi thăm có biết không ? Đừng nói là ngoài thằng bạn kia, bác không giữ liên lạc với bất kì ai học cấp 2 nhá. p/s: mk, post xong thì mới thấy bác ko muốn làm rùm beng
Nên vào thẳng văn phòng quản lí hs-sv hỏi xem họ có giữ hồ sơ của bạn đó ko, thường thì mấy cái này ko quan trọng họ cũng chả giấu làm gì, chỉ sợ mấy ông trong đó lười biếng ko lục lại mà thôi, mà tốt nghiệp 2009 giờ chắc tỉ lệ còn 30:70 là cùng Đọc bài này xong ko biết mình có nên trở về hỏi thẳng người đó ko, yêu đơn phương từ hồi tiểu học, sau đó cũng quen được rồi chia tay vì 1 lí do nhảm nhí, đã 3 năm rồi vẫn chưa bao giờ đủ can đảm để nói " xin lỗi em, anh vẫn còn yêu em nhiều lắm"
nói chung bác giống mình....tình đơn phương có điều là con bên cạnh và cũng từ lúc cấp 2...2 đứa cũng thích nhau nhưng nhát...đi ngang nhà + liếc mắt đưa tình + gặp ngoài biển nhưng...etc..giờ cũng HCM rồi nên ...như bác nốt... http://music.yeucahat.com/mp3/vietnamese/2178-tinh-don-phuong-1~lam-truong.html Tặng bác 1 bài trước.......vặn loa to vào mới thể hiện đc hết sự tiếc nuối + ân hận... _Giờ muốn tìm thì bác phải cho người ta tên họ + địa chỉ + những gì bác biết để người khác biết giúp tìm chứ...nói chay thế ai giúp đc...=.=...
nhìn mẹt là biết cái style chữ hồng rồi khi nào chú bỏ được cái style này thì ông giời sẽ cho ông gặp lại người đó, cũng có khi người đó có bạn trai rồi cũng nên mà qua những dòng tự sướng của ông thì mềnh nhận xét là nàng không có chút tình cảm gì với ông đâu, đừng có mà mơ, MUHAHHAHAAHAHAHAHAH
cậu biết như thế thì cần nhờ ai nữa , nếu là người đó thì thôi , còn không quen thì cứ mạnh dạn làm quen , thích thì nhích , yêu luôn
Mình may mắn hơn DAC nhiều, cũng chuyện cấp 2 nhưng đc cái là vẫn giữ liên lạc và biết rõ mọi thông tin chi tiết của người ấy từ năm cấp 2 cơ, vì mình xác định từ đầu, nên điều tra từ năm cấp 2 và học thuộc trong 1' mọi thông tin của người ta. Giờ tốt đẹp rồi và đang cố gắng đẩy mối quan hệ tiến càng nhanh càng tốt . Dùng số ít thông tin như tên trường, họ tên, nick name hay dùng trên mạng. Cố gắng google cũng ra 1 số thông tin, tìm ra trang web trường, forum trường, forum lớp, nick Y!M của mấy đứa bạn ĐH cô ấy. Tìm xem có ai học cùng khóa cùng ngành mà còn ở trường đó học cao học hay làm thầy/cô không. Hy vọng có thể thêm 1 chút thông tin. Gợi ý chút thôi, chứ khả năng tìm đc cũng không cao. Có thể tìm đc và cô ấy có boy friend thì 1 là có topic đánh đồn, 2 là sẽ có topic than xui . Have fun !
Tiếc là đúng như vậy, ngoài thằng bạn kia tui không còn liên lạc với bất kỳ ai hồi học cấp 2 lẫn cấp 3. Bởi vì tính cách tui nó vốn không bình thường, ít người gần được. Trí nhớ tui cũng kém nữa, giờ chẳng nhớ được đứa nào, ra đường thỉnh thoảng có gặp ai đó mặt quen quen thì không nhớ tên, hoặc có đứa chạy lại hỏi thăm tui nhưng tui lại chẳng nhớ đó là ai. Nói chung là đối xử với mọi người khá tốt nhưng lại vô tâm. PS: Thằng kia là bạn thân từ hồi học mẫu giáo cơ, nhưng ngộ cái là chưa từng học chung lớp mà chỉ toàn học chung trường thôi. Nếu thế thì phải chờ đến khi có cơ hội về nhà, mà sợ là nó lại nghỉ hè không làm việc như hồi năm ngoái. Với lại có hỏi thì lấy lý do gì bây giờ, đâu tự dưng khơi khơi đi hỏi thông tin cá nhân con người ta được. :( To homunculus: Thanks, bài này từng nổi 1 thời, ngày xưa ngêu ngao hát mãi. ^_^ Những gì tui biết thì tui đã kể ra hết rồi, tên họ, địa chỉ của ai? Nếu của tui thì được, chứ người kia thì không được, sợ có người quen đọc thấy lại nhận ra. Ý tui muốn tự tìm và càng hạn chế để người khác biết càng tốt. Đại khái là mình tự đi hỏi (nếu hỏi bạn bè thì phải biết chắc chắn sẽ hỏi ra mới đi hỏi, hoặc hỏi quan quản lý thì không sao vì họ chả lên quen gì mình), hoặc tìm trên mạng (cái này làm rồi nhưng chỉ biết mấy cái thông tin về khoa và trường)... Tui không biết xài Facebook. Mà tui nghĩ nếu có trên Facebook thì mình Search Google cũng ra, tui Search tên thử thì được 1 bé nào đó lạ hoắc, còn 1 bé nữa ở tận đẩu tận đâu. Chữ hồng thì liên quan gì đến số phận. Nếu nàng không có chút tình cảm gì thì càng tốt, hoặc có bạn trai rồi thì càng tốt hơn nữa. Như vậy có thể dứt khoát quên đi hình bóng nàng. Vì thế bây giờ cần phải tìm được cái đã. Biết được nhiêu đó, nhưng chỉ biết thông tin thôi, còn người thì không còn ở đó nữa rồi, tốt nghiệp hồi năm 2009 mà. Thiệt hay giỡn đây? -_- Tui chưa từng tả hình dáng người đó thì mần gì bạn gặp được mà hình với chả như. :o Người ta đúng thuộc loại "gái ngoan", nhà nghèo, nên ít tiếp xúc với công nghệ. Theo tui điều tra được thì cho đến tận khi mất liên lạc (lúc chuyển nhà) nàng vẫn chưa có bạn trai (thế mới khổ, làm tui không dứt ra được), Web trường thì tìm ra rồi, nhưng mà nó sơ sài lắm, chẳng có tí thông tin gì, hình như không có Forum.
Mình cũng đang cố gắng tìm lại mối tình đầu hồi cấp 2... Search hết yahoo, facebook, google thì chỉ tìm được mỗi tí thông tin về chị gái của nhỏ hiện đang ở TPHCM...
Tìm thấy bói hoặc các nhà ngoại cảm giúp bạn. Mấy người trong chương trình "như chưa hề có cuộc chia tay" hoặc "truy tìm đồng đội"
Xin lỗi vì đã đào cái Topic từ đời nào lên nhưng mình nghĩ tốt nhất là không nên lập thêm Topic mới. Chuyện là vào một ngày không đẹp trời (hôm qua), mình tình cờ lên Google Search tên người ấy (cái này đã thành thói quen từ lâu, cách 1-2 tháng là mình lại làm thế 1 lần). Thật ra cũng chỉ Search vu vơ thôi chứ không hy vọng gì mấy, nhưng không ngờ là lần này lại tìm được rồi các bạn ạ. Cụ thể là người ấy hiện tại đã có việc làm và đã đăng ký đơn xin thăng chức (đại khái thế), hy vọng không phải chuyển công tác. Tuy không khẳng định chắc chắn là đúng người vì nó không có thông tin ngày tháng năm sinh, nhưng khả năng cao là đúng vì tên người ấy thuộc dạng đặc biệt rất khó trùng. Theo những gì mình biết thì cái người trùng tên ấy cùng tuổi, sống và làm việc tại Cần Thơ, đã tốt nghiệp đại học Cần Thơ năm 2009, làm việc đúng cái ngành mà người ấy chọn. Bởi vậy khả năng 90% là đúng người rồi. Thế nên mình vội vã nhắn tin cho thằng bạn thám tử nhờ nó tìm hộ địa chỉ công ty vì mình không tìm được bằng Google. Kết quả là bây giờ mình đã biết địa chỉ công ty. Nhưng từ hôm qua đến giờ suy nghĩ mông lung nên mình rất bối rối. Mình đã tìm người ấy biết bao năm rồi, bây giờ lại có chút hy vọng. Mình chưa tiết lộ lý do tìm địa chỉ công ty cho thằng bạn vì ngại không muốn nhiều người can dự vào, nhưng nó hỏi có thể giúp gì hơn không. Bây giờ mình đang bận học ở Sài Gòn, mình dự định gần nghỉ tết sẽ về rồi tìm công ty, nhưng có thể sẽ không gặp vì chắc tết thì người ta cũng nghĩ việc chứ. Nếu ngay bêy giờ mình về Cần Thơ ngay và cắm dùi trước công ty vài ngày thì có khả năng sẽ bắt gặp rồi từ đó có thể tìm ra địa chỉ hiện tại, nhưng mình không biết ăn nói thế nào với gia đình. Chờ lâu mình sợ người ấy sẽ chuyển công tác (đơn đã gửi từ tháng 7). Lỡ giờ về tìm cho đã nhưng không gặp hoặc nhầm người hoặc thậm chí địa chỉ công ty không đúng thì biết làm sao? Mà tìm được thât thì biết làm sao khi xa cách như vậy? Người ta đã có việc làm ổn định (đã đi làm được 1 năm), trong khi mình chưa có gì... Giờ mình không biết là nên vui hay buồn nữa... Phải làm sao đây?! Lẽ nào lại để mất cơ hội như những lần trước...