Cặp mắt hoàng thái tử Câu Na La

Thảo luận trong 'Các quảng cáo khác' bắt đầu bởi phukiennhat, 12/11/17.

  1. phukiennhat

    phukiennhat Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    1/2/16
    Bài viết:
    0
    Thuở xưa ở Ấn Ðộ có một ông vua tên là A Dục trị dân rất công bình. Hồi còn trẻ, tính Ngài hay giận dữ nhưng dần dần Ngài trở nên nhân từ dịu dàng.


    Người con trước nhất của Ngài có cặp mắt đẹp nhân từ như chim “Câu Na La”. cho nên người ta gọi chàng là Câu Na La. Ðức vua rất đổi yêu mến, Hoàng hậu Liên Hoa là mẹ của hoàng thái tử.


    Hoàng hậu mất, vua A Dục lấy một người vợ tự cao và độc ác tên là Xích Di. Sau khi nàng sanh được một con, nàng ước ao nó sẽ được nối ngôi thay chân Câu Na La, và tuy không để lộ ra một cử chỉ gì, lòng nàng rất ghét người con ghẻ.

    Nhân khi vua mắc bệnh nặng, các thấy thuốc đành bó tay, nàng Xích Di tìm cách chữa khỏi, vua tỏ ý muốn tạ ơn nàng, nàng xin vua cho con nàng được nối ngôi. Thật trớ trêu cho vua A Dục. Ngài rất làm buồn rầu vì chẳng thể chiều lòng ân nhân, và Ngài nhắc lại lời hứa với chánh hậu lúc hấp hối là chỉ truyền ngôi cho hoàng thái tử Câu Na La mà thôi. Ngài nói: “Ta có thể bỏ ngôi báu chứ không thể phụ lời hứa được”.

    Thấy chuyện không lành, Xích Di xin vua cầm quyền chánh một ngày mà nàng sẽ định sau. Vua nghe lời, và nàng định nhân dịp ấy mà làm những việc gớm ghê.

    Trong nước có một thành gọi là Ðắc Xô Thi La nổi lên chống lại các quan thống trị của nhà vua. Chính hoàng hậu Xích Di cũng dính vào việc ấy.


    Rồi các đại biểu, Hoàng hậu đồng tình lời yêu cầu của họ, tâu vua rằng chỉ có Hoàng tử được dân thán phục và cho nên đưa dân đến chỗ bình an mà không có cuộc đảo chính vì. Vua nghe lấy làm bối rối, vì Ngài nghi Hoàng hậu có giả tâm.

    Có gì nguy hiểm bằng sai Thái tử đến một thành phiến loạn.

    Thấy vua lo lắng, Hoàng hậu ra cái vẻ đớn đau nói rằng: “Nếu nhà vua còn ngờ lòng nàng thì từ nay nàng không nói gì nữa”. Rồi nàng giả đò giận dỗi trả ấn lại cho vua, vì nàng biết thế nào vua cũng không nỡ thu. Thật thế, vua A Dục trọng lời hứa không dám lấy ấn lại. Thái tử cũng cố định xin đi, Ngài phải bằng lòng. Nhưng muốn chắc chắn Ngài định cho một đội quân đi phòng thân Hoàng tử. Hoàng tử chối từ việc ấy, vì ngài nghĩ muốn tránh sự đổ máu, phải hành động rất mau: Nếu đi với đạo quân thì mất nhiều ngày giờ. Ngài lại nói rằng: “Nào phải thấy gươm giáo như rừng, nghe tiếng ngựa hý, voi gầm, tiếng xe, tiếng trống, tiếng kèn, mà yên nhân tâm được đâu”.

    Vua không nói gì nữa. Thái tử từ giã Ngài, giã biệt nàng Ma Ða Vi rồi một mình cỡi ngựa Ma Ðăng La phi đi mau như gió. Chàng có ai ngờ sau lưng chàng có người kỵ mã phóng nước đại. Ðó là người rất sát sao với Hoàng hậu, đương mang trong mình một sứ mệnh có niêm ấn vua kỹ lưỡng.

    Hoàng thái tử cưỡi bạch mã đi mau như bay. Hai bên đường làng mạc núi đồi đồng lúa rừng xanh như thụt lui lại. Nhưng cái tên chàng còn đến nhanh hơn, vì dương thế mong ngài đến lắm. Họ sửa soạn tiếp chàng. Kẻ thì rắc hoa xuống đường, kẻ thì hái quả đến hiến, đâu đâu cũng dậy tiếng hoan hô. Nhân dân xin Thái tử tha tội vì nhân dân không dám nổi lên chống vua, mà chỉ vì bọn tham quan ô lại. Nghe tiếng kêu vang. Ngài lấy làm thương hại tha lỗi mà đi vào thành giữa tiếng nhạc vang dội. hoàng thái tử đặt lại thuế chọn người công bình ra trị dân; dân lấy làm mừng rỡ và phái đại biểu về tâu vua tỏ bụng giáp, và ca tụng hoàng thái tử đã đưa lại sự lặng.

    Nguồn: Cặp mắt hoàng thái tử Câu Na La

    Xem thêm:

    Bớ người ta! trộm cướp!

    Vật gì kỳ diệu nhất

    Vu Địch hỏi sư Đạo Thông

    Quốc sư Vô Nghiệp vọng tưởng
     

Chia sẻ trang này