Chưa một lần nắm tay nhau cùng ngắm hoàng hôn Để anh kể em nghe chuyện tình chìm sâu đáy đại dương trong lòng con ốc biển Sóng vô tâm bỏ rơi bờ cát sau bao lần hò hẹn Chú còng gió lang thang chạy trốn những tiếng cười. Ước một ngày được cùng em ngắm biển xanh màu mây trời Đêm nhặt vì sao nép vào nhau ngồi nghe sóng vỗ Khép rèm mi trao khát khao, trao nồng nàn đong đầy nhịp thở Dẫu biển sẽ giận hờn khi anh của riêng em... Đầu tựa mái đầu bên bờ cát dịu êm Anh ôm guita đàn và hát Em sẽ ôm anh từ đằng sau thật chặt Len lén đặt lên môi anh nụ hôn rồi nheo mắt mỉm cười. ...Nhưng anh biết rằng cũng chỉ là ước mơ thôi Với những tưởng tượng, những hình dung không bao giờ có Em chỉ là ước mơ, em mãi là nỗi nhớ... Như điệp khúc buồn díu dắt chạy từng đêm... Biết yêu biển từ khi biết yêu em... ________ Tác giả : Hoa Thanh Quế
Chẳng đêm nào em ngủ được đâu anh Khi nỗi nhớ hằn sâu thao thức Kỷ niệm ùa về - ánh mắt anh bất lực Lúc em đánh dấu ngày bằng nỗi nhớ rưng rưng Em không đành lòng vất bỏ những đau thương Mặc những buồn vui cứ đi về qua cánh cửa Vẫn biết rằng không còn cho nhau nữa Không còn được một lần nếm vị ngọt mùa mưa Vẫn còn trong em câu chuyện cổ xưa Đánh thức lòng em bằng nỗi buồn chất chứa Cổ tích nào cho anh một nửa Để thêm một lần nghe tiếng gió lưa thưa Em vẫn một mình trong tháng năm qua Kể từ lúc anh đến và ra đi từ đó Còn kịp không anh lời cuối cùng bỏ ngỏ Cháy rực một thời giờ còn lại tàn tro Không còn anh còn em chỉ còn lại bơ vơ Nhành hoa tím anh thường trêu mắc cỡ Còn lại trong em là màu hoa nhung nhớ Em cháy lòng khi viết những dòng thơ Chẳng đêm nào em ngủ được đâu anh Khi kỷ niệm cứ đục ngầu sóng sánh Anh biết không chúng vỡ thành trăm mảnh Gom góp trong hồn và một nửa theo anh. Chẳng đêm nào em ngủ được đâu anh.
Phố chiều nay, sao mà buồn đến lạ Vẫn chật kín người sao em thấy mênh mang Chắc bởi trong em chẳng còn cảm giác hân hoan Như lần nào nắm tay người xuống phố. Thu không anh… đã bao mùa lá đổ Mà em vẫn mải miết kiếm tìm như thể mới hôm qua Yêu được bao nhiêu mà đã vội chia xa Em tự trách ngày xưa sao không yêu anh nhiều hơn thế Cứ nghĩ “chia xa” là một điều không thể Hóa ra… chẳng có gì là không thể phải không anh? Mình xa nhau, có lẽ vì tình quá chông chênh Nên ta đã vô tình lạc mất nhau trên phố Lạc mất nhau trong một chiều ngược gió Lạc chốn đông người, em lạc chốn không anh. Phố ồn ào, mà em quá mong manh Em hoang hoải, chạy đi tìm anh trong nỗi nhớ Em bé nhỏ, Em dại khờ, Em bỡ ngỡ Anh ở đâu? Em chỉ có một mình. Người với người đuổi bắt nhau bởi hai chữ “vô tình” Để rồi lạc mất nhau trong vòng quay đó Để yêu thương mãi chỉ là những lời bỏ ngỏ Anh của em ơi! Ta lạc mất nhau rồi…
Chẳng thể nào anh lại giấu được em Em hiểu cả qua ánh mắt anh nhìn người con gái ấy Một chút đam mê,một chút thôi nhưng bỗng cháy Một chút cũng đủ làm tan vỡ trái tim em. Một chút thôi ngỡ là sẽ quên Nhưng sau tia chớp trời chẳng còn bình lặng Bão tố trong em khi nụ hôn anh hờ hững Khi anh thẫn thờ ngay cả lúc có em. Chẳng có gì để mà em ghen Em biết thế vì anh vẫn luôn đúng hẹn Hoa vẫn thắm chờ mỗi lần em đến Nhưng trong sâu thẳm lòng mình em đã biết mất anh. Nói đi anh hôm nay trời rất xanh Gió rất nhẹ, nắng vàng con đường nhỏ Em vẫn mong trời đẹp thế cho mỗi lần mình gặp gỡ Ngay cả là ngày mình sẽ nói xa nhau. Em sẽ buồn nhưng ko giận anh đâu Em sẽ khóc mà ko hề hờn trách Sẽ tự lau đi và tự lau nước mắt Như em sẽ làm cho những ngày sau. Em thà một lần thực sự đớn đau Một lần khóc nhưng một lần hạnh phúc Bởi em biết anh đã một lần thành thật Đã một lần anh đã vì em. Em đã buông tay hạnh phúc đã vỡ tan Nhưng em biết nó đã từng hoàn hảo Bởi em ko thể nâng niu gìn giữ Một cái gì đã rạn nứt từ lâu.
Không biết giờ này người bên ấy ra sao Có còn yêu em như ngày đầu mới gặp Hay chỉ bóng em hiện về trong thoáng chốc Rồi vùn vụt bay đi như ảo giác mộng thường? Đời ngăn mình hai đứa phải hai phương Khoảng cách là những đại dương ,những vùng trời rộng lớn Để đôi lúc ngay cả điều mơ ước Được bên nhau... cũng thấy khó vô cùng. Không biết giờ này anh có biết hay không? Em nhớ đến anh hơn những gì gọi nhớ Từng đêm buồn chỉ mình em cùng gió Thì thầm cho nhau nghe niềm rung cảm cho người Em nhớ anh ! Chỉ biết nhớ vậy thôi ! Bởi khoảng cách bao la em làm sao đắp nổi? Chỉ biết lặng im nghe tiếng lòng thầm gọi... "Phải hoán đổi làm sao em mới được bên người? "
Sẽ có một ngày E chẳng còn yêu A Chẳng ngược phố tan tầm hay ngược chiều gió thổi Sẽ có một ngày E chẳng còn nông nổi Chẳng vì một người lệ nóng hổi bờ môi Sẽ có một ngày E chẳng cần đến A Chẳng cần ai bên E từng ngày, từng tháng Sẽ có một ngày, E nhìn về quá vãng A chỉ là một vết lặng mà thôi Sẽ có một ngày E chẳng nhớ về A Mùa gió ấy, E chẳng còn khóc nữa Sẽ có một ngày, E chẳng còn héo úa Chẳng vì người chôn giấu nỗi đơn côi Sẽ có một ngày E chẳng nghĩ tới A Nỗi buồn E thả trôi về kí ức Sẽ có một ngày E chẳng còn đau nhức Vì một chuyện tình, giờ đã quá xa xôi … Sẽ có một ngày, E chẳng muốn gần A Con đường ấy cũng chẳng còn chung lối Sẽ có một ngày, E không còn bối rối Gặp A và mỉm cười: "Em sẽ bình yên thôi !" Và thế là, E chẳng còn yêu A…
Em sẽ thôi không gọi nữa tên anh Không hát nữa bài ca chiều mưa cũ Bờ vai xưa nỗi buồn em vùi ngủ Cũng cũ rồi, có phải tại trời mưa? Em sẽ thôi không mong nắng sang mùa Đem hong lại những vui buồn thủa trước Thời gian trôi xuôi, nỗi buồn chảy ngược Sợ lạc lòng trong nỗi nhớ về anh Em sẽ thôi quán cũ một mình Vờ nhỏ nhen để nói rằng mình đúng Vờ thản nhiên rằng mình không lạc lõng Giữa đông người làm sao thấy cô đơn… Em sẽ thôi những phút bồn chồn Ngóng đợi anh trên con đường lá đổ Và em chẳng còn ca câu Trịnh cũ “Áo xưa dù nhàu”, còn gọi tên nhau? -----Thanh Miu-----
Em là cô gái mang hài đỏ, Bỏ thế giới nhỏ, để yêu anh. Bỏ hết tuổi xanh người con gái, Vượt ngàn tự trọng, chỉ cần anh. Anh là chàng trai mang giầy xanh, Gương mặt lạnh tanh, chẳng ân cần. Đôi lúc tưởng gần, lại xa lắm. Thỉnh thoảng tay nắm mà như buông. Cô ấy là người mặt váy suông, Là người anh thương, khiến em buồn. Là người đến trước ngày em đến. Là người có hết được cả anh. Còn em thì chỉ có giầy xanh Và những mong manh chữ Nhân Tình. Chờ đôi lần vui ngày anh ghé, Để cởi hài đỏ, để bên anh. (Gia Đoàn)
Sẽ chẳng còn gì mà tiếc nuối đâu anh cánh đồng hoa cũ lại xanh màu cỏ dại những lối đi hoang những mùa mưa nằm lại một nắm tro tàn năm tháng tự bỏ quên! Sẽ chẳng còn gì muốn giữ lại ở bên ngoảnh đầu chỉ thấy những đền đài ảo tưởng xòe bàn tay chỉ thấy những nồng nàn vay mượn phai nhạt hết rồi trên những ngón tay xương! Sẽ chẳng còn gì mà níu kéo,vấn vương giấc mơ hôm ấy đã thuộc về sương khói nếu ngày hôm qua không ngu ngơ chờ đợi thì tội tình này đã chẳng phải long đong... Sẽ chẳng còn gì mà phải ngóng với trông khi bàn tay nắm mà lòng không muốn giữ khi lời yêu thương chỉ vô hồn câu chữ mà trái tim người như thể đã vô tâm! (P2T) S.Rain
Chờ A mây cũng lang thang Hoa nghiêng ra phố lá vàng rớt rơi Bóng chiều nghiêng xuống chân trời Hàng cây im lặng E ngồi đợi A Biết rằng người ấy không thương Nhưng sao lòng vẫn nhuốm đường si mê Vì A, E đã trót thề Con tim chỉ một bóng hình A thôi Dẫu cho gió có về trời Cho dù năm tháng dịch rời đến đâu Yêu A chẳng ngại trăng sầu Hoa rơi lệ rớt bên lầu tương tư Yêu A dù có thiên thu Con tim vẫn khắc chỉ yêu một người.