Tôi kể người nghe đời Loan và Luận, một chuyện tình cay đắng Lúc tuổi còn thơ tôi vẫn thường mộng mơ đem viết thành bài ca Thuở ấy Luận vui như bướm trắng, say đắm bên Loan Loan như bông hoa ngàn, thương yêu vô vàn, Nguyện thề non nước sẽ không hề lìa tan Chuông đổ chiều sang, chiều tan trường về, Luận cùng Loan chung bước Cuối nẻo đường đi, đôi bóng hẹn mùa thi Loan khóc đợi người đi Lần cuối gặp nhau, Loan khẽ nói, thương mãi nghe anh, Em yêu anh chân tình nếu duyên không thành, Luận ơi Loan cắt tóc quên đời vì anh Thế rồi, Loan vào một thiền am, cắt tóc đi tu thật, Luận phi xe máy từ Sài Gòn về Long An tìm Loan, tìm đến thiền am, gọi Loan nhưng Loan không mở cửa, Luận bấm chuông, nhưng Loan cầm kéo cắt đứt dây, chuông rơi trúng đầu Luận. Luận đập cánh cửa gọi: - Loan ơi! Tại sao Loan bỏ Luận - Vì Loan không thể yêu Luận được - Vì sao - Vì người ta sẽ bảo luận loan là loạn luân