Đề bài: Em hãy tả cảnh nhộn nhịp của sân trường em trong giờ ra chơi. Trong những ngày học trên lớp, em và các bạn ai cũng mong đến giờ ra chơi. Giờ ra chơi của trường em diễn ra từ cuối tiết hai và kéo dài 20 phút. Sân trường lặng yên, ngồi trong lớp mà nghe rõ tiếng lá xào xạc trôi trên mặt đất, thảng hoặc có tiếng bác bảo vệ bàn độ đá banh. Lớp học yên lặng vê lờ, tiếng phấn của cô giáo cạch cạch vang lên, như nhắc nhở chúng em rằng: “bọn mày có chép bài không đấy”. Bỗng tiếng trống trường vang lên đinh tai nhức óc. Cô giáo mặt mày nhăn nhó chắc vì không kịp giáo án. Nhưng cô làm nhà nước mà, kêu nghỉ thì nghỉ thôi. Thế là giờ chơi của chúng em bắt đầu. Sân trường khi nãy vắng tanh, nay đã lúc nhúc những người. Bọn chúng ùa ra như ong vỡ tổ, có bạn thì đá cầu, có bạn tụ tập nói chuyện, “thảng hoặc lại vang lên những tiếng đ* m*”. Em cũng như mọi ngày, tìm một bồn hoa vững chắc mà ngồi xuống, hay chân chống xuống đất, vững vàng như tượng đá. Đột nhiên cặp mắt của em bị một cái gì đó thu hút. Thì ra đó chính là bạn Nhi học cùng lớp em. Bạn ấy đang đi cùng 2 bạn nữ khác. Bạn Nhi thường thắt tóc bím, thân mình mảnh dẻ, tuy cơ thể chưa mấy phát triển, nhưng khuôn mặt cũng không phải tệ. Vừa bắt gặp ánh mắt của Nhi, em liền lập tức nhìn đi chỗ khác, giả vờ không quen. Em đoán lúc ấy trông em lạnh lùng tàn nhẫn lắm. Chả biết lòng Nhi có tan nát hay không, nhưng lát sau em thấy 3 đứa con gái đã vào căn tin mua kem. “Ôi đàn bà”- em tự nhủ, xong em đứng dậy đi loanh quanh để tránh ngồi lâu sinh trĩ. Em bắt gặp mấy bạn đang chơi nhảy dây. Trong đó có nhỏ Quyên lớp B. Em để ý Quyên lâu rồi, kể từ lần Quyên làm sao đỏ và bắt được em hết giờ chơi không chịu xếp hàng. Quyên nhảy dây giỏi lắm. Mỗi lần Quyên nhảy là chỏm tóc đằng sau cũng nhảy qua nhảy lại rất vui mắt. Đôi khi, khi mức đã cao lên, Quyên phải lộn mèo khiến cái váy bị tốc ngược lên, bám sát vào đùi, trông rất nữ tính. Nhưng nghe đâu Quyên đang quen thằng nào bên lớp đó rồi, hình như còn học thêm chung. Nghĩ đến đây em chợt cảm khái cho đời mình, có tài những giáo viên không nhận ra, có sắc nhưng bọn con gái không thèm ngó tới. Thế là em đi tìm mấy đứa con trai chơi đá cầu, dù sao thì chỉ có con trai mới đem lại hạnh phúc cho nhau. Có điều em vừa vào đá đã thua phải ra ngoài đứng. Đến lúc đến lượt em đá tiếp thì hết mẹ giờ chơi. Ôi đời! Giờ ra chơi mỗi ngày là lúc để em chiêm nghiệm lại cuộc đời mình, để nghiệm ra bạn thù, biết được đâu là phù du, đâu là thực tế. Giờ chơi tuy ngắn nhưng ý nghĩa lại lớn lao, có điều cũng làm em không có hứng để mà học tiếp. Miêu tả việc quét nhà Thử hỏi trên đời này có công ơn nào to lớn hơn ơn cha mẹ? Chỉ tránh, con trẻ lúc ấu thơ chưa có sức lực, khó lòng báo hiếu mẹ cha. Vậy nên vào một đêm mưa gió, trong lúc mẹ coi TV, bố đọc báo, em đã đứng giữa nhà dọc dạc cất tiếng, hòa theo tiếng sấm ngoài trời: “Từ nay, con sẽ thay mẹ quét nhà”. Thế là mỗi sáng, trước khi đến trường em đều quét nhà một lượt. Tiếng chuông báo thức vang lên, xuyên qua tai, thấm vào não, kính thích các dây thần kinh của em khiến em vươn tay tắt đi chuông báo. Em lăn qua đảo lại vài lần, rồi lừ đừ nhổm dậy. Đoạn em ngửa cổ lên hú một tràng dài. “đ* m* sáng sớm không cho ai ngủ hết!!!” Đấy là tiếng của bà Tư bún bò hàng xóm đáp lại lời em. Em đánh răng rửa mặt xong, cặp vở đã soạn từ hôm qua, liền bắt tay vào quét nhà. Em cầm cây chổi đã sỉn màu lên, bỗng như có luồng năng lượng truyền qua người. Qua mấy ngày quét dọn, chổi hiểu ý người, người hiểu ý chổi, tuy một mà hai, tuy hai mà một. Tay phải em đặt lên đoạn nửa trên cán chỗi, nếu hình dung là cơ thể nữ nhi, thì là tùy tiện để gần hai bầu ngực. Còn tay trái em thì khẽ đặt trên đầu cán chổi, chính là mái tóc bồng bềnh vậy. Hai chân em thả lỏng, người hơi cúi về trước. Tư thế này trong kiếm đảo là thủ chứ không công, nhưng dùng cho quét nhà thì là quét chứ không thủ. Tay em khẽ động, chiếc chổi như có linh tính, cũng di chuyển theo đôi tay của em. Chiếc chổi lướt trên sàn nhà, lúc qua lúc lại, lúc tới lúc lùi, lúc lên lúc xuống, ảo diệu phi thường. Những hạt bủi li ti, hạt nhẹ thì khẽ bay lên cao, hạt nặng thì nằm sát đất, bị kình lực truyền từ tay em xuống đầu chổi đưa đẩy tới lui không sao thoát được. Đột nhiên một mảnh giấy vụn to thoát khỏi vùng kiểm soát của đầu chổi. Mảnh giấy tuy mau lẹ, nhưng không thoát khỏi cặp mắt của em. Tay em lắc nhẹ, đầu chổi đã xoay một lòng lớn, rèm cửa sau lưng không có gió mà bay phần phật, mảnh giấy vụng đã được thu về, nằm yên bất lực. Em quét từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới. Tuy nhiên, em cho rằng thỉnh thoảng cũng nên quét từ dưới lên trên, từ ngoài vào trong để âm dương trong nhà được điều hòa, giúp người thân tránh tai kiếp. Quét xong, em để chổi lại góc nhà. Tuy người chỗi xa nhau, nhưng đã luyện đến mức này, tay không có chổi, nhưng trong lòng có chổi. Chỉ sợ tu luyện một thời gian nữa, không có chổi em cũng quét được nhà. Mỗi khi quét nhà xong, em cảm thấy như trút bỏ được gánh nặng trong lòng, tâm vô tạm niệm. Những hạt bụi trên sàn nhà, như bụi hồng trần trên vai áo bị em rũ sạch, khiến em đến trường với tâm trong sạch và thanh khiết vô cùng. Nếu có thể, em nguyện trọn đời trọn kiếp quét nhà cho ba mẹ em. http://forum.gamevn.com/threads/cung-nhau-lam-lai-tap-lam-van-cap-1-2.887319/
Văn học lắm để làm gì, lắm chữ như tau cuối cùng cũng đi làm cu li thôi. Đời đi học chỉ có ước mơ nghỉ hè 9 tháng nghỉ tết 3 tháng.