Ngày cũ qua để đón ngày mới. Tháng cũ qua để đón tháng mới. Năm cũ qua để đón năm mới. rút cục thì cũng năm tàn tháng tận. Một năm cũ sẽ trôi qua, và một năm mới sắp đến. Thật là dông dài để chuyện trò cũ và mới. Mà thực ra cái mới thường chỉ được nhận ra qua những tờ lịch, và những chiếc đồng hồ, trên tường, hay trên máy vi tính, trên điện thoại di động. Nhưng những gì được gọi là mới, có đích thực là mới không? Có cái gì hoàn toàn tinh khôi, mới mẻ, chưa từng được thấy, chưa từng được nghe không? — Không có cái mới nào mà chẳng can hệ với cái cũ. Chẳng có ngày mai nào mà không hệ trọng với hiện tại và quá vãng. Có một sự liên tục sinh ra và hủy diệt trong toàn bộ mọi sự mọi vật, hữu hình và vô hình. Cái mất đi làm duyên cho cái được sinh ra, cái được sinh ra lại làm duyên cho cái bị mất đi. Đã có sinh, tất có diệt. Đã có diệt, tất có sinh. Cái bị diệt bởi vậy không hoàn toàn mất đi, mà cái được sinh cũng không hoàn toàn khai sinh mới mẻ. sờ soạng đều duyên với nhau mà sinh, duyên với nhau mà diệt. Không có sự mất và được trong vận hành nhân quả và duyên sinh của quờ mọi sự. Vậy thì buồn không, khi một cái gì đó không còn nữa, và có vui không khi một cái gì đó mới xuất hiện? Chúng ta có mất đi cái cũ và được cái mới không? Suy nghiệm điều nầy không phải để vô cảm, nhạt với sự sinh-diệt, mà chính là để thấy một cách sâu sắc bản chất của mọi sự vật, để không bị khổ đau hệ lụy từ những hiện tượng vô thường xảy ra chung quanh, trong đời sống thông thường, và trong tâm thức. Khi nước lũ qua rồi, những kẻ cùng cực tiếp chuyện cúi xuống, quét dọn rác, chùi rửa nhà cửa, thăm lại vườn rau, thửa ruộng, xem còn gì, mất gì. người nhà, bạn bè, hàng xóm, ai còn ai mất. của nả, vật dụng trong nhà, thứ gì vướng kẹt lại trong sình lầy, thứ gì đã trôi đi. Khi bom đạn ngừng rơi, những người dân vô tội vừa gào khóc, vừa bươi tìm xác người thân trong những đống gạch vụn. láng giềng, hàng xóm, ai ở lại, ai đã bỏ đi tìm nơi chốn an ổn. Tai ương nầy, từ đâu, do ai? Vì cớ gì người ta đã hủy diệt hết thảy những gì chúng tôi gầy dựng nên. Nhân danh ai, nhân danh lý tưởng nào mà quý vị bắt chúng tôi phải cam chịu thảy, từ mất mát tài sản cho đến cả mạng sống của những người thân yêu nhất? Khi quý vị đạt được những gì mới, quý vị có biết là chúng tôi đã mất đi những gì cũ kỹ mà quý nhất hay không? Sau những thất bại nặng nề, hay một chiến thắng to lớn, hãy nhìn lại bức tranh đời sống: có những người buồn, có những người vui. Nhưng cái vui sẽ không lâu dài, và cái buồn cũng thế, không vĩnh viễn. Cái mới thực ra chỉ là làm cho sống lại cái cũ trong giai kỳ sắp tới; và muốn cái mới nầy không lăn theo dấu tích thương đau của cái cũ, người ta phải vận dụng, khơi dậy niềm thương yêu ở ngay nơi giây lát giao thừa, cái cũ chưa qua, cái mới chưa đến. Có tức thị phải bắt đầu ngay trong đương hiện, ngay nơi khoảnh khắc hiện tiền; có như vậy, tương lai gần nhất sẽ được vận hành và lưu chuyển bằng niềm thương yêu chứ không phải bằng tham lam, thù hận như người ta đã làm trong quá vãng. Tình thương luôn có mặt, không có mới -cũ, được-mất, nhưng sẽ là điều kỳ diệu để vực dậy niềm tin yêu trong đời sống, mang lại an lạc, hạnh phúc đích thực cho chính mình, cho vơ. Và dù thời tiết hà khắc băng giá thế nào, hãy vươn mình dậy. Bằng tình thương, chúng ta có thể cúi mình xuống săn sóc vết thương đời khi người cần đến, nhưng xoành xoạch, cần phải đứng thẳng với niềm hy vọng, hướng về ngày mai tươi sáng. Trích nguồn : https://truonghaitingiamcan.blogspot.com/2017/05/cu-va-moi-duoc-va-mat_28.html