Tựa: From Dawn Till Dark Tác giả: Axetylen Thể loại: Phiêu lưu, giả tưởng... Rating: Teen Summary: Câu truyện về một cuộc hành trình của những con người sống trên một trái đất xa lạ. Song: http://www.youtube.com/watch?v=Tsvmgr0liP4 0 Trái đất hàng nghìn năm sau, đó là thời điểm nhân loại chuẩn bị gặt được tất cả quả xấu từ chính những hạt giống mình gieo ra. Thiên nhiên biến đổi nặng nề do sự ô nhiễm, động vật tiến hoá thành đủ thứ loại quái vật dị dạng, dị hình, thực vật có hại phát triển nhanh chóng và lấn chiếm hệ sinh thái của những loài khác. Đặc biệt hơn tất cả là sự xuất hiện của một quái vật mới toanh, một sinh vật trông giống hệt như một cây cổ thụ khổng lồ nhưng với kích thước nhân lên hàng chục lần, thức tỉnh sau hàng chục triệu năm ngủ lịm từ kỷ phấn trắng. Từ dưới lòng đất sâu thăm thẳm, Yggdrasil - cái tên các nhà khoa học đặt cho nó - đã mọc rễ của nó dài đến tận các thành phố nằm cách xa nó đến hàng trăm cây số, phá huỷ nền móng của những toà nhà cao chọc trời, bóp nát các công trình xây dựng ngầm, đập vỡ đường ống nước và kéo đứt tất cả dây cáp…v…v…Chỉ trong vòng vài chục năm xuất hiện, con quái vật cổ đại này đã xoá sổ đi gần một nữa số lượng công trình của nền văn mình loài người. Song song với sự xâm lăng của con quái vật đó, trên thế giới, những cuộc xung đột thường niên giữa các quốc gia vẫn diễn ra như là món ăn không thể thiếu. Chẳng có một nước nào chịu hào phóng trích một phần trong viện trợ quân sự để đi tiêu diệt Yggdrasil, Liên Hợp Quốc thì đã tan rã cách đây một nghìn năm rồi, còn con cháu sau này của các lãnh đạo lại chẳng ai muốn chịu thiệt về phần mình. Vì những lý do đó, một thoả thuận “chung tay cứu thế giới” đã được ký kết một cách miễn cưỡng giữa các cường quốc, mà theo đó họ sẽ phải bất đắc dĩ ra tay cứu trợ các quốc gia bị thiệt hại đồng thời cử đi một nhúm nhỏ tèo teo trong quân đội của mình, cùng hợp sức với quân đội của các nước khác để tiêu diệt Yggdrasil. Và cũng nhân cơ hội đó, một số quốc gia đã quyết định thử nghiệm một số loại vũ khí tối tân mà họ chưa dám đem dùng trên chiến trường thật, còn với tấm bia tập bắn là Yggdrasil thì họ chẳng cần ngại ngùng hay e thẹn gì nữa. Thế nhưng, mãi đến nhiều năm sau thì lãnh đạo các nước tham chiến mới nhận ra việc dùng Yggdrasil để thử nghiệm vũ khí là sai lầm khi nó đã cô tình tạo ra thêm 2 con quái vật khủng khiếp mới cho trái đất: người sinh học Minotaurus và Yggdrasil “lửa”. Vài trăm năm sau khi những nỗ lực tấn công cuối cùng của con người bị Ys “lửa” dập tắt, loài người đã chấp nhận sự hiện diện của Ys như là một phần vốn có của trái đất. Cái giá phải trả chính là sự lụi tàn của nền văn minh đã làm thức dậy con quái vật đó, âu cũng là điều tất yếu phải xảy ra. Sự chấm dứt của nền văn minh loài người đã tạo ra một cuộc đại hồi sinh cho hàng trăm ngàn dạng sự sống vốn đã biến mất trên hành tinh này, mở ra một kỷ nguyên mới của sự tranh giành quyền thống trị trong lịch sử của trái đất. Sau những chuỗi ngày dài đằng đẵng chìm trong đêm tối, bình minh liệu rồi sẽ có trở lại với Trái Đất?
1 Sau cuộc đại khủng hoảng toàn cầu kéo dài suốt nhiều thập kỷ vì cái chết của một vật thể trừu tượng gọi là “nền kinh tế”, con người đã bắt đầu quen dần và thích nghi với cuộc sống nữa văn minh, họ vẫn có thể tiếp tục sử dụng các phương tiện hiện đại, nhưng phải chấp nhận các sợi dây leo mọc quấn quanh nhà mình như minh chứng cho sự tồn tại của tự nhiên, mọi nỗ lực xua đuổi chúng ra khỏi khu vực họ sống đều là vô ích. Thậm chí nếu đốt cả cái nhà đi thì hôm sau nơi ấy cũng sẽ trở thành tổ ấm cho một trăm bầy sóc rừng. Phải, chúng ta có thể nói đây là một cuộc xâm lược vô cùng nhân từ của tự nhiên. … Thị trấn New Kroy, nổi tiếng với bức tượng “nữ thần tự nhiên” - thực chất là một cái cây to đã chết khô nằm trơ trọi và lạc loài giữa đường phố. Hình dạng của cái cây gợi cho mọi người liên tưởng đến tượng “Nữ thần tự do” xa xưa của New York cho nên người dân ở đây quyết định đặt cái tên New Kroy cho thị trấn để tưởng nhớ. Theo lời của vài người trong thị trấn này thì thực chất nơi đây cũng từng là trung tâm của một trong những thành phố hiện đại bậc nhất của nền văn minh cũ không kém gì New York, chỉ đó điều cụ thể là thành phố nào thì không ai biết cả. Khi bình minh đến trên thị trấn hiền hoà này, ánh sáng mặt trời tuy vẫn toả sáng đầy đủ như hàng triệu thiên niên kỷ qua, nhưng những người dân ở đây vẫn phải thường sống bên trong bóng râm. Lý do là vì sự hiện diện của hàng chục những toà nhà chọc trời đã bị bỏ hoang đứng nghiêng ngả chắn hết gần như toàn bộ ánh sáng. Lũ trẻ ở đây vẫn thường lén leo lên những toà nhà cao tầng ấy để chơi trốn tìm, thậm chí là những tầng cao nhất dù đã bị cấm tiệt, đâu đó vẫn có người nghĩ rằng bên trong những toà nhà ấy có con người sinh sống hoặc sinh vật nào đó trú ẩn, sự thực là chẳng có ai đó hay có thứ gì ở đó cả, chỉ là những bức tường rêu phủ cùng những thanh trụ đã quá tải hay kêu cọt kẹt đến ghê rợn mỗi khi có gió lớn lùa qua. Người dân ở đây dựng những căn nhà mái ngói để sống, chúng được đặt móng ở những chỗ đất vốn là những con đường nhựa cho xe ô tô chạy, nay đã bị xới tung lên bởi rễ cây của con Yggdrasil. Những nhà máy sản xuất nhu yếu phẩm cần thiết cho cuộc sống được xây dựng bởi sự đóng góp của người dân, thanh niên xung phong đến làm và được trả công bằng sản phẩm, đôi khi là đồng Washington hoặc đồng Kỳ Lân, là hai loại tiền tệ đang được sử dụng phổ biến hiện nay mà những người trao đổi hàng hoá từ phương xa đem tới. Nghe đâu chúng vẫn còn cạnh tranh thị trường với nhau y chang như thời xa xưa. Dù chỉ là một cuộc sống tạm bợ nhưng người dân của New Kroy hài lòng về nó, họ sinh sống và phát triển một cách vừa đủ mà vẫn cân bằng với tự nhiên, không tranh giành, đấu đá, trộm cắp, một cộng đồng nhỏ hiền hoà bên trong một thị trấn gần như hoang tàn. ….. Joseph Rune là một cư dân của thị trấn này, công việc hiện tại của anh là nhân viên của cơ sở phân phối, bán hàng của các nhà máy ở New Kroy. Trước khi đến với công việc nhàn hạ này, anh là một lính đánh thuê hoạt động cho các nhóm quân đội lẻ tẻ còn sót lại của các khu vực lân cận. Anh rời đội năm 24 tuổi để về chăm sóc cha mình cùng một đứa em gái mới nhận nuôi, nữa năm sau đó anh nhận được tin toàn bộ đồng đội của mình đã bị tiêu diệt trong một trận đánh xáp lá cà với quân của hội Thiên Sứ - một tổ chức gồm các chiến binh mang đôi cánh màu trắng, họ có những khả năng vượt xa người thường. Cha của Joseph, ngài Aaron Rune cũng từng là một quân nhân, ông bị liệt hai chân trong chiến tranh với bọn người sinh học Minotaurus. Khi gia nhập đội đánh thuê năm 20 tuổi, Joseph gửi cha mình cho một người bác sống ở một ngôi làng nhỏ chăm sóc, thế nhưng vài năm sau thì ngôi làng đó gặp biến cố vì bị những sinh vật kỳ lạ từ trong rừng tấn công. Cha anh may mắn sống sót được sau đợt tấn công nhưng người bác của Joseph thì không, bất đắc dĩ anh phải rời khỏi đội của mình để về chăm sóc người cha già của mình, lúc đó ông còn dẫn về một cô bé tên là Anithiel Jolia Lackblood. Ani có vẻ ngoài rất kỳ lạ, cô bé sở hữu một màu tóc hiếm thấy là màu trắng, đôi mắt thì đỏ, ngoài ra cô còn có mấy cái răng khểnh dài bất thường, trông chúng dễ thương nhưng có vẻ cũng rất nguy hiểm. Joseph và Aaron hay nghi ngờ về việc Ani có thể là một sinh vật hút máu nào đó, trừ việc nó dường như rất sợ máu nhưng ngược lại rất thích những vật có màu đỏ...Jose cũng thường gọi con bé là Cherry vì loại trái cây đỏ mọng này là loại trái cây yêu thích của nó. Cherry đột ngột qua đời một năm sau đó mà không rõ nguyên nhân, để lại một nỗi đau vô hạn cho cha con nhà Jospeh lẫn những ai ở New Kroy có biết đến cô bé dễ thương này. Sự thiếu vắng hình bóng nhỏ nhắn và tiếng cười ngây thơ thường nhật của Cherry trong nhà tạo ra một cú sốc lớn với cha của Joseph, ông đã trở thành như một kẻ bị bắt mất linh hồn từ đó, cứ lầm lầm lì lì, ăn ít, ngủ cũng ít đi. Bản thân Jose cũng nhiều lần suýt gục ngã vì sự mất mát quá lớn này, nhưng trong thâm tâm anh vẫn cố gắng gượng dậy vì người cha già tội nghiệp của mình. Joseph vẫn nghĩ rằng có lẽ sự đau buồn do cái chết của Cherry mang lại sẽ cứ tồn tại mãi cho đến ngày cha anh mất mới thôi. Nhưng rồi vào một ngày nọ, có một chuyện xảy ra đã thay đổi tất cả mọi thứ. ….. Ngày hôm đó chính là dịp sinh nhật của Cherry, có lẽ là 14 tuổi, Jose không dám chắc chắn bởi vì quá khứ của con bé anh hầu như không biết một tí gì, anh chỉ biết có mỗi ngày sinh của nó từ cha mình. Và bởi vì không muốn con bé phải chịu cô đơn lạnh lẽo trong ngày này, Jose đã xin nhà máy cho phép anh nghỉ sớm vài tiếng để anh có thể đem hoa đến thăm mộ con bé trước khi màn đêm buông xuống. Cherry khi còn sống rất thích những bông hoa màu đỏ mọc dại ở trên mái của những ngôi nhà cũ bỏ hoang, chúng thường mọc theo từng cụm 3 đoá, bản thân Jose cũng không biết chúng là loại gì, dường như là một loại hoa mới chưa có ai đặt tên, bởi thế anh đành tự gọi chúng là hoa Ani. Cầm trên tay một nhánh Ani với 3 đoá hoa đỏ rực, Jose bước chậm rãi trên con đường trải đá dẫn từ khu cư trú đến nghĩa trang của thị trấn New Kroy. Thị trấn này luôn rất rất vắng vẻ, bên ngoài đường đi thường chẳng có lấy một bóng người, vốn là tàn tích của một thành phố đổ nát nên càng đi ra xa thì sẽ gặp ngày càng nhiều các dấu tích cũ chưa được trùng tu cùng với sự có mặt của rễ cây con Yggdrasil đang nằm chạy dài trên mặt đường. Dưới ánh nắng chiều tà của buổi chạng vạng, khu nghĩa trang hiện ra trước mắt Jose mang một màu vàng cam buồn đến thê lương, những chiếc lá khô cứ tiếp tục rơi và rơi mãi làm cho bãi cỏ xanh mướt ở nơi đây phủ đầy sắc vàng và đỏ, những thứ màu sắc của tự nhiên gợi cho người ta cái cảm giác nhớ nhà đến vô hạn. Joseph tự hỏi là tại sao bản thân mình cũng mang cảm giác đó bây giờ, anh đang ở đây, ở quê nhà của mình, nhưng tại sao vẫn luôn mơ hồ cảm thấy một nỗi nhớ về một nơi nào đó trong vô thức, một nơi mà chính anh cũng không chắc là có thực sự tồn tại hay không. Thở ra một hơi mạnh ra để xua tan những suy tưởng mông lung, Jose đi vào bên trong cánh cổng bằng sắt xiêu vẹo của khu nghĩa trang và tiến về phía ngôi mộ nhỏ bị phủ đầy lá vàng của Cherry. Và ngay vào lúc ấy, anh đã phát hiện một chuyện kỳ lạ xảy ra ở bên trong này. Đang đứng trước mộ của Cherry là một kẻ thần bí mặc bộ đồ đen có khăn trùm che khuất mặt, sự hiện diện của hắn ở đây làm Jose cảm thấy ngỡ ngàng, trong phút chốc anh chẳng biết phải làm gì ngoài việc đứng quan sát hắn từ phía xa. Trong một thoáng suy nghĩ, Jose cứ tưởng mình đã gặp được tử thần. Sau một lúc đứng yên lặng rất lâu ở đó, kẻ kia đột nhiên cử động, hắn tiến một bước gần hơn đến mộ của Cherry, rồi gã cúi xuống, lấy một vật gì đó từ áo ra và đặt nó lên trên bia mộ. Jose cố gắng tập trung quan sát vật mà gã kia vừa đặt xuống từ đằng xa, anh thấy dường như nó là một thứ tròn tròn nhỏ và có màu đỏ. Và khi bất chợt nhận ra đó là gì thì Jose đã không thể ngăn cho mình không thốt lên “Một quả cherry ?” Kẻ lạ mặt kia nghe thấy tiếng động thì lập tức phát giác ra sự hiện diện của Joseph, hắn đột ngột xoay người và chạy đi mất. “Này anh, khoan đã !”-Jose gọi lớn và lập tức đuổi theo Gã này là ai? Tại sao lại hắn biết Cherry? Tại sao lại biết trái cây ưa thích của nó? Tại sao biết mộ con bé nằm đây?...Hàng trăm câu hỏi ồ ạt tràn đến trong đầu Jose nhưng lúc này anh chỉ có thể cố gắng hết sức đuổi theo kẻ kia thì mới mong có được câu trả lời. “Này đứng lại, tôi chỉ muốn hỏi một vài chuyện thôi.” Dường như bỏ ngoài tai tiếng Jose đang gọi, kẻ lạ mặt này càng mỗi lúc chạy một nhanh hơn, bản thân là một lính đánh thuê chuyên nghiệp nhưng Jose cũng phải rất vất vả mới theo được mỗi nhịp tăng tốc của hắn. Jose nhớ ra hình như là đằng sau khu rừng nằm sát bên nghĩa địa là một hàng rào sắt kiên cố, vậy cho dù kẻ kia chạy sâu vào trong rừng thì hắn cũng sẽ gặp phải đường cụt, anh mong có thể bắt kịp được kẻ này khi hắn lúng túng vì gặp phải hàng rào. Sau khi miệt mài, cố sức đuổi theo kẻ áo đen kia trong hơn 3 phút, tốc độ chạy chóng mặt của cả hai đã nhanh chóng đẩy họ gần đến hàng rào sắt nhanh hơn so với dự định. Jose nghĩ có lẽ mình sắp bắt được hắn rồi, chỉ cần anh tăng tốc thêm một chút nữa. Thế nhưng, đứng trước cái hàng rào cao đến 3 thước, kẻ lạ mặt kia không hề nao núng, hắn bỗng gập người và nhún chân nhảy lên, chỉ cần đúng một lần là đã bay vượt qua nó trước sự chứng kiến của Jose. “Cái gì thế này?”-Jose ngạc nhiên thốt lên Kiệt sức sau cuộc rượt đuổi, Jose biết sức mình lúc này còn không đủ để trèo chứ nói chi nhảy qua cái hàng rào này, anh đành bất lực đứng sau những song sắt nhìn kẻ thần bí kia chạy mất hút vào trong rừng sâu.
well, những gì góp ý mình cũng đã nói với axe rồi. Nhìn chung thì truyện tương đối hợp lý tuy có đôi chỗ có lẽ là có thể làm tốt hơn, btw mình khá thích đề tài "hàng ngàn năm sau của tg". Truyện có hơi hướm old school nhưng k sao, k phải cái gì mới cũng là tốt, cái cũ xài lại vẫn hiệu quả như thường.
Đọc phần prolouge đến đầu chương 1 thì cứ ngỡ đây sẽ là truyện hài , nhưng từ khi câu chuyện của Cherry xuất hiện thì plot đã trở nên nghiêm túc . (dù mình ko khỏi ngỡ ngàng khi đột nhiên đang nói chuyện về Cherry rồi nói ra một câu: Cherry đã chết ). Văn phong của Axe vẫn tốt như mọi khi, không có gì phải bàn cãi và mình cũng chưa đủ trình để bàn cãi . Nghi ngờ rằng tên áo đen chính là một thành viên của hội Angel , và Cherry chắc cũng liên quan phần nhiều . Đến giờ chúng ta vẫn chưa biết Cherry chết ra sao . cho nên phần nhiều cô nàng vampire có thể sống dậy . Đặt gạch chờ chương sau .
1. Lúc đầu cứ tưởng Axe viết về Học Viện Pháp Thuật nhưng hóa ra lại là Phiêu Lưu 2. Vampire Loli 3. Nhân vật bí hiểm có khả năng bật cao kia thì một là Werewolf, hai là Vampire(Tớ nghiêng về cái này hơn và Axe cũng khoái chủ đề vampire). Có khả năng hắn là người thân với cô bé 4. Tiêu đề truyện có vẻ ấn tượng(Nhưng dịch là gì nhỉ? :()
Tựa truyện nếu dịch nôm là: Từ ánh bình minh đến màn đêm. Dịch kiểu là: Từ khi bình minh bắt đầu đến khi màn đêm buông xuống Miêu tả con người hòa hợp với thiên nhiên hay đấy. Ta luôn thích những kiểu hòa hợp thế này Love at first night Một sự mâu thuẫn dễ thương
Từ bình minh cho đến khi tàn lụi ================================== Khởi đầu không thấy gì mấy, Giọng văn vẫn như nước chảy Hứa hẹn phiêu lưu nhiều đấy. Đặt gạch chờ chap sau nhé ấy
@mọi người: xin cám ơn tất cả mọi người đã ủng hộ truyện mới này : D Đây là một dự án mà mình quyết định sẽ theo đến cùng, dùng chủ đề truyện truyền thống không mới, không cũ để có thể dễ dàng cho tất cả mọi người đọc theo dõi, mong vẫn luôn nhận được sự ủng hộ nhiệt tình. @Kagi: Vì một số lý do mà việc miêu tả ngoại hình của jospeh trong chap 1 sẽ làm câu chuyện diễn biến gượng gạo, cho nên xin dành nó cho chap sau : D
Quan trọng là nếu có nhiều người ủng hộ thì chắc chắn bạn Axe có thể đi tới đích đc ^^ Khi truyện Happy Dark Time đã ngừng xuất bản thì mình thấy rất đáng làm tiếc vì đó là 1 trong những truyện hay nhất trong box Mình hy vọng truyện mới này sẽ hay hơn và ổn định hơn HDT Cố lên nha ^^ Ký tên: Kẹo Bông
@Kẹo: bạn cứ yên tâm, mình sẽ cố gắng theo cho đến tận cùng : D ------------ 2 Từ xa xưa, tổ tiên của chúng ta dù chưa hiểu biết nhiều nhưng họ vẫn có thể dễ dàng nhận ra rằng : chẳng có gì trên thế giới này là tồn tại vĩnh cữu. Thậm chí với những thứ vô hình như các chân lý và cả dòng thời gian thì chúng đều có điểm khởi đầu và chắc chắn đến lúc nào đó sẽ biến mất. Ý nghĩ về tất cả những gì chúng ta đang có hiện tại rồi sẽ biến mất một ngày nào đó, trở thành hư không, trở thành quên lãng… đã khiến cho con người tự hỏi : mục đích thật sự của việc tồn tại là gì? Đã có rất nhiều những nhà hiền triết, khoa học, lãnh đạo tôn giáo, chính trị, kể cả thường dân trên khắp thế giới đưa ra câu trả lời về vấn đề này. Có người nói mục đích thực sự của việc sống chính là để lại dấu ấn của mình trên cuộc đời này, có người bảo đó là đem lại hạnh phúc cho người khác, người thì bảo sống chỉ đơn giản là sống thôi…mỗi câu trả lời của họ đều mang một phần ý nghĩa đúng đắn nào đó của sự tồn tại, nhưng vẫn không có câu trả lời nào là đủ để thoả mãn tất cả mọi người. Trong khi thực sự vẫn chưa có câu trả lời nào diễn tả được đầy đủ chân lý của sự sống, thì con người vẫn cứ tiếp tục kéo dài thêm sinh mệnh ngắn ngủi của mình, để mỗi ngày lại được nếm trải cái ý nghĩa của nó ngay trước mắt mà không cần dùng thêm bất cứ ngôn từ hoa mỹ nào. … Hay có lẽ nếu không coi nó là chân lý hay ý nghĩa thì chúng ta sẽ sống mà dễ thở hơn chăng? ----------- Mặt trời đã khuất dạng sau chân trời, màn đêm đang buông dần xuống thị trấn New Kroy, ở cách xa nơi đó về phía nam, một phần mảnh rừng dùng làm nơi chôn cất những người đã khuất vẫn còn rực lên màu vàng úa, ở giữa nơi ấy, một con người nhỏ bé ngồi đó như một dấu chấm đen, lặng lẽ trơ trọi giữa khung cảnh đổ nát trải dài đi đến hết tầm mắt. Người kia như đang cố thủ thỉ điều gì với một ai đó, nhưng ở nơi đây thì làm gì còn ai ngoài anh ta? ….. “Thứ mà hôm nay anh mang tới cho em có vẻ còn thua cả một kẻ lạ mặt, Cherry nhỉ? Trẻ con thì chung quy cũng thích đồ ăn hơn là hoa, phải không ?” Joseph ngồi ôm gối trước bia mộ nhỏ bé của Cherry, mắt nhìn đăm đăm những đoá hoa đỏ anh đặt trên nấm mộ, trong lòng rối bời với những cảm xúc không xác định. Có lẽ là sau chuyện ban nãy, Joseph bỗng cảm thấy Cherry, tuy đã mất, nhưng nó vẫn thuộc một thế giới nào đó quá xa vời với cha con của Jose. Phải, khi nó còn sống, dường như luôn có một sự xa cách nào đó hiện diện giữa con bé với tất cả mọi người xung quanh, và cho đến ngày hôm nay thì Jose mới có đủ thời gian để ngẫm nghĩ lại chuyện đó. “Rút cuộc thì người đã đến thăm em ngày hôm nay là ai thế, Cherry?” Jose đặt câu hỏi một cách mông lung, nó giống như là hỏi chính mình hơn, vì anh biết Cherry không thể nào trả lời cho anh biết được. Jose cũng không biết mình phải nói gì hơn lúc này, anh đã không còn lý do gì để nhắc lại những kỷ niệm của con bé khi còn sống nữa, nhất là khi bỗng dưng vào ngày hôm nay anh chợt nhận ra một năm sống chung với nhau của họ không có gì là to tát cả, anh chẳng biết gì về con bé, Cherry cũng không cần phải biết về Jose hay cha anh để làm gì. Chung quy thì, đến tận lúc này Jose mới nhận ra rằng quan hệ giữa họ như là những người lạ mặt sống chung một nhà vậy. Và cứ thế cho đến khi màn đêm buông xuống, Joseph vẫn ngồi lặng im, vùi đầu vào trong hai cánh tay với những cảm xúc hoang mang không thể giải thích được trong lòng. ….. Từ sau cuộc đại khủng hoảng, hầu hết người dân đều bỏ nơi ở cố định của mình để đi tìm những miền đất mới có cuộc sống khá khẩm hơn, những người ở lại thì may mắn sở hữu một lượng lớn ve chai miễn phí mà những người đi biệt xứ vứt lại. Nói thế không phải có nghĩa là xấu, vì nếu biết cách dùng, số ve chai còn lại này có thể còn đem lại nhiều lợi ích hơn đống ngọc ngà châu báu mà những kẻ hành hương đã vét sạch trước khi lên đường nhiều. Một trong những minh chứng rõ ràng nhất cho việc này đó chính là sự hiện diện của một thứ năng lượng hiếm có ở những nơi hoang tàn: điện. Joseph cũng thực sự không biết là người dân ở đây làm như thế nào, nhưng họ đã làm được một việc phi thường đó là làm hoạt động lại nhà máy phát điện bỏ hoang cách thị trấn gần cả chục cây số, rồi còn sửa chữa luôn cả những đường dây bị hư hỏng nặng nề trong thành phố, tạo một mô hình mạng lưới điện tiết kiệm và an toàn để chia sẻ cho tất cả cư dân ở đây mà không hề tính phí lấy một đồng. Tuy là thế, nhưng thị trấn chỉ cung cấp điện cho người dân từ 5 giờ đến 9 giờ tối mỗi ngày để sinh hoạt, đối với những nhà máy thì đương nhiên là ngoại lệ. Vì chỉ có 4 tiếng đồng hồ buổi tối là có điện nên hầu hết mọi người đều tranh thủ sử dụng thời gian này để làm các công việc yêu thích của mình. Vào thời điểm đó, thị trấn New Kroy nhìn thoáng qua sẽ không khác với những thành phố xưa kia là bao, vẫn tràn ngập ánh sáng của những bóng đèn nhân tạo. Nhưng nếu đứng nhìn từ trên những toà nhà cao tầng nhìn xuống sẽ chỉ thấy một nhúm sáng nhỏ trong không gian mênh mông nơi bóng tối bao phủ gần như khắp mọi nơi. Ánh sáng phát ra từ nơi này chỉ như là một ngọn đèn nhỏ bé yếu ớt trong cơn bão mịt mù. ….. Trên con đường tối được chiếu sáng bởi một phần ánh đèn từ những căn nhà chung quanh, một thanh niên tóc đen, bận áo khoác màu nâu cùng loại quần xanh cho binh lính đang bước đi chậm rãi dọc trên con đường của thị trấn. Anh đi chậm không phải vì thư giãn mà là đang cố kiếm ra nhà của mình trong hàng loạt những căn nhà trông hao hao nhau nằm thành dãy ở đây. Joseph biết nếu mình không về thì chắc chắn sẽ bỏ phí thời gian sử dụng điện quý báu, ông bố của anh hầu như chẳng thèm động đến những thiết bị điện như bóng đèn hay quạt máy trừ khi thật sự cần đến chúng lắm lắm. Có lẽ đối với người đã trở nên u ám như Aaron thì việc ở một mình trong bóng tối khiến ông cảm thấy dễ chịu hơn, ngược lại với Joseph, mỗi ngày vẫn được thấy thứ ánh sáng nhân tạo phát ra từ những bóng đèn kia mới thực sự khiến cho anh dễ chịu, nó như là một dấu hiệu nói lên rằng chúng ta vẫn còn đang sống, gần với sự văn minh, không phải là mù loà, tăm tối như là đã đến ngày tận thế. Hầu như ai cũng cố xua tan đi cái ý nghĩ là mọi chuyện rồi có thể đi đến hồi kết, họ sợ cái gọi là ngày tận thế, họ cố sống và quên đi sự thực là thế giới ngoài kia đang dần dần lụi tàn đi theo thời gian. Vào thời đại này, cứ mỗi buổi sáng thức dậy và biết mình vẫn còn sống chứ không chết trong cái thế giới tàn bạo này thì bạn cũng đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. ….. Ngày hôm nay quả là lạ, khi vừa trở về nhà và thấy đèn điện bật sáng trưng thì Joseph đã biết có chuyện gì đó không bình thường. Tuy vậy, anh cũng không nghĩ đó là chuyện gì quá nghiêm trọng cho đến khi mở cửa và bước vào trong. “Con về rồi đây ! “ Đúng là có cái gì đó rất lạ, nếu nói hôm nay nhà vắng tanh thì không đúng, trước giờ nhà cửa vốn đã vắng hoe thế này rồi, nói nó ảm đạm, u ám hay sáng sủa, sạch sẽ, ngăn nắp hơn lại càng không phải. Thứ mà đang hiện diện trong nhà này, dù chẳng thể gọi là “thứ” khi nó không hữu hình trên phương diện vật chất, nhưng nó dường như là năng lượng lan truyền đi của một cảm xúc nào đó rất tích cực. Joseph có thể cảm thấy điều đó khi bản thân đang bước dần đến gần phòng ăn. “Bố?”-Jose lên tiếng gọi Nhưng Aaron không có ở đó, phòng ăn thì vẫn không được ngăn nắp cho lắm như suốt mấy tháng qua, có vẻ như chẳng có thứ gì thay đổi ở đây cả, chỉ có việc Aaron tự động mở điện khi tối đến vẫn là lạ nhất. Sau khi chuẩn bị bữa tối bằng những túi thực phẩm đóng gói mà nhà máy phát cho mình, Jose đi lên lầu tìm cha mình để mời ông xuống dùng bữa, anh đoán có lẽ ông lại leo lên căn phòng nhỏ trên gác mái để ngồi ngẫm nghĩ một mình như mọi khi cũng nên. Nhưng một lần nữa Jose lại phán đoán sai, trên căn gác xép - nơi sạch sẽ duy nhất trong nhà - chẳng có ai ở đó cả, cửa sổ thì vẫn đang mở toang và gió lồng lộng thổi vào làm màn cửa bay phấp phới. Khẽ tiến về phía cửa sổ, Jose đứng nhìn ra cảnh vật tối tăm bên ngoài trong chốc lát, sau đó anh kéo hai cánh cửa sổ đóng lại và đi xuống nhà. Thật lạ khi ngay cả nơi duy nhất anh nghĩ là luôn có mặt cha mình cũng không có lấy một bóng người, trong nhà giờ chỉ còn mỗi cái phòng chứa sách cũ là Jose chưa tìm, mà cái phòng ấy thực ra chính là cái nhà kho dưới tầng hầm. Cái nơi ấy thì Joseph lại không nghĩ rằng một người tàn tật như Aaron có thể xuống được đó. Nhưng có lẽ ngày hôm nay là một ngày tuyệt vời cho những suy đoán sai lầm của Joseph, vì khi ra đằng sau nhà, nơi có lối thông dẫn xuống tầng hầm, anh đã thấy cánh cửa hầm mở toang. Tò mò dâng lên nhưng biết mình phải luôn cảnh giác, Jose quyết định trở vào trong nhà lấy khẩu súng lục mang theo để đề phòng. Tiến xuống phía trong cánh cửa căn hầm đang mở toang, anh thở phào khi thấy nó được ai đó gài lại cẩn thận để tránh gió giật cửa, sẽ chẳng có tên trộm nào rãnh rỗi làm chuyện đó nên anh đoán có lẽ người đang ở trong hầm này chính là cha mình. Đi sâu hơn vào phía trong, không gian xung quanh bắt đầu sáng dần lên so với bên ngoài, nhưng đó là ánh sáng tù mù màu vàng cam của những ngọn đèn dầu, bên trong nhà kho chỉ chứa toàn những vật cũ và ít khi có ai lui tới nên Jose cũng chẳng bắt bóng đèn ở đây làm gì. Giờ nghĩ lại thì anh thấy thật là cực khổ cho việc tìm kiếm thứ gì đó ở đây vào ban đêm. Phòng chứa sách cũ vốn là một nơi chứa đủ thứ hầm bà lằng sách vở, đồng nát và những thứ lặt vặt khác tìm thấy ở những toà nhà bỏ hoang xung quanh. Những cuốn sách cũ đều có các trang bị ố vàng như loại giấy làm từ bả mía ngày xưa, chúng dính chặt vào nhau, cố gắng gỡ ra chỉ tổ khiến những trang ấy tanh bành, mà dù có gỡ ra được thì mực trên trang giấy đã nhoè đến độ chỉ nhìn cũng muốn hoa mắt. Nhưng bất chấp những điều ấy, vẫn có những cuốn sách được bảo quản tốt đến nỗi nhìn cứ tưởng chúng chỉ bị nhúng nước mới đây thôi. Joseph đưa mắt nhìn quanh khắp phòng chứa đồ, anh chợt thấy cha mình đang ngồi ở một cái bàn ở gần đó, vẫn mặc cái áo rằn ri màu lính như mọi khi, chòm râu quai nón đã bạc phơ nổi bật trong bóng tối, dưới chân ông là một đống sách nằm rơi vãi khắp nơi, trang sách mở ra và gió thổi qua ổ cửa làm các trang sách đập lên nhau tạo tiếng giấy nghe giòn tai. Anh không biết cha mình đang nghiên cứu thứ gì, nhưng thật hiếm khi thấy ông ngồi đọc thứ gì đó, cha con họ ít khi dùng sách, kể cả khi nó nằm chình ình ở trước mặt, có lẽ đó là do thói quen. “Bố, bố đang làm gì ở dưới này vậy? Mau lên ăn tối thôi.”-Jose gọi cha mình và tiến lại gần Aaron không trả lời lại, ông chỉ lẳng lặng tháo cặp kính lão xuống, đưa tay dụi mắt cho đỡ mỏi rồi quay sang nhìn con trai mình. “Joseph, tối nay con có bận chuyện gì không?” “Buổi tối thì chắc không, trừ khi nhà máy điện lại bị trục trặc nữa thôi.”-Jose trả lời “Thế thì ăn tối xong, con theo bố ra đây một lát nhé.” “À vâng, nhưng đi đâu ạ ?” “Ừm, lát nữa ta sẽ nói cho con biết.”-Aaron nói rồi đẩy bánh xe lăn đi-“Thôi, chúng ta đi lên nhà lại thôi.” “Để con đẩy bố lên.” “Thôi không cần đâu, ta có thể tự lên được, con ở lại dọn giùm ta chỗ sách rơi vãi này nhé, ta chẳng tài nào nhặt chúng lên hết được.”-Aaron nói rồi quay đi “Vâng…” Sau khi Aaron đi rồi, Jose quay lại dọn dẹp những cuốn sách như bố mình đã nhờ. Tuy nói là dọn dẹp nhưng Jose chỉ nhặt những cuốn sách đó lên, chồng chúng lên nhau rồi đặt đại vào chỗ nào đấy vì quả thật ở dưới đây đã khá bừa bộn rồi, không cần thiết phải đột xuất ngăn nắp làm gì. Đi đến gần cái bàn mà ban nãy cha mình ngồi, Jose có để ý nhìn vào cái trang trong cuốn sách Aaron đang đọc, chữ nghĩa ở trong đấy nhỏ và chi chít đến nỗi khiến Jose cảm thấy nản, anh chỉ để ý thấy nổi bật lên hình vẽ một sinh vật lạ nằm cuộn tròn trong một thứ như là quả trứng trông khá đáng sợ. “Không lẽ đây là truyện kinh dị sao? Mà cha mình có hứng thú với loại truyện này từ khi nào vậy?”-Jose tự hỏi Không có thời gian để ý đến những chuyện đó nữa vì cái bụng đói, Jose gập cuốn sách lại và đem nó chồng lên đống sách ban nãy mình để trong góc, sau đó anh thổi tắt đèn dầu rồi đi lên. … Vài tiếng sau bữa tối, thời điểm lúc đó khoảng trên dưới 10 giờ đêm, toàn bộ điện đã cúp, bên ngoài trời thì bắt đầu đổ mưa, Joseph nhìn cơn mưa qua ô kính ngán ngẩm trong khi Aaron chẳng hề để ý đến những gì xảy ra xung quanh, tâm trí ông vẫn đang dành sức lực dể suy nghĩ về chuyện gì đó trông có vẻ phiền não. “Mưa thế này thì chúng ta vẫn đi chứ ạ?”-Joseph quay lại hỏi cha mình-“Hay là để sáng sớm mai.” “Không, đừng đợi nữa, chúng ta đi ngay bây giờ đi.”-Aaron đáp ….. Sau khi cả hai đã ra khỏi nhà và xích chặt cánh cửa lỏng leo lại, Joseph mặc áo mưa vào rồi cõng cha mình ra chiếc xa lăn đặt ngoài con đường đá phẳng vì anh không thể nào đẩy nổi nó ở con đường bị hư hại gần những căn nhà này. Sau khi đặt ông xuống ghế xe lăn, Joseph lấy cái áo mưa thứ hai trùm lên cho cha mình rồi hỏi “Chúng ta đi đâu giờ này hả bố ?” “Chúng ta ra nghĩa trang, bố muốn thăm mộ của Cherry.”-Aaron nói “Ơ? Nhưng giờ này đã trễ quá rồi, lại còn mưa, hay là để mai đi bố ơi.” “Con cứ đưa ta tới đó đi, ta cũng có chuyện muốn nói với con khi tới đó.” Joseph phân vân, anh không biết có nên chiều ý cha mình để ông đội gió, đội mưa đi ra nghĩa trang vào giờ này không, hay là nên vì sức khoẻ của cha mình mà làm trái ý của ông. “Đi thôi nào, Joseph !”-Aaron giục “Thôi, có ra đó thêm lần nữa cũng không sao, mình cũng muốn kiểm tra xem mộ con bé có bị gì không trong thời tiết mưa gió thế này?”-Jose nhủ thầm “À khoan, lấy cái gói đó cho bố ! “-Aaron bỗng chỉ về phía hàng rào, nơi có một thứ gì đó dài dài được gói lại và được dựng đứng ở đó. Joseph cảm thấy thứ gì đó như là thanh gỗ dày, tròn và nặng khi đến nhấc vật đó lên, nhưng việc cơn mưa lạnh thấu xương đang tuôn xối xả xuống da thịt mình khiến anh bận tâm nhiều hơn là có thứ gì nằm trong cái túi nọ. Sau khi đặt cái gói ấy lên xe lăn cho Aaron giữ, Jose nhờ ông cầm giùm đèn pha để soi đường đi cho mình, sau đó anh bắt đầu đẩy chiếc xe lăn bánh đi. Trong thoáng chốc, Jose bỗng nghĩ : đi trong một đêm tối đen mù mịt như thế này khiến cho anh có cảm giác như sẽ không bao giờ có thể quay trở về được nữa.
1. Cherry là Ma Cà Rồng nên đêm nay sẽ hồi sinh. 2. Đó là lý do Aaron đem cái cọc gỗ đi để đâm vào tim cô bé. 3. Hy vọng truyện này hay hơn cả HDT(Mặc dù HDT mở đầu thích hơn nhiều ) 4. Nếu điều 1 và 2 là đúng thì dự đoán chap tới sẽ có những kẻ lạ mặt tới cứu cô bé 5. Cherry sẽ là nhân vật có tầm quan trọng trong truyện đây
Truyện này mình đọc vào cứ cảm tưởng rằng đang chơi Fallout 3 , mà có khi Fallout 3 lại sướng hơn đấy chứ :(. Nail the vampire , mà ko biết rằng xác của Cherry còn nguyên vẹn ko để mà nail nó . Sao ông Aaron không đưa tỏi cho Joseph, kêu con trai ra rắc ngoài mộ Cherry vài củ cho em nó mừng thay vì phải cất công ra tận đây lận .
@Gia: mình cũng mong có thể làm được những gì HDT đã làm @for: không được như Fallout đâu, và cũng đừng hy vọng cấu trúc đô thi ở đây có cái gì đó quá science fiction, hi hi btw, thanks cả hai người vì đã comment : D --------- 3 Đối với những người lính, cuộc sống của họ dường như chỉ có ý nghĩa khi có thể dấn thân, cống hiến sức mình trên chiến trường, không phải để bắn giết, mà là chiến đấu vì thứ mà mình cho là đáng để chiến đấu cho chúng. Đó có thể là chính nghĩa, là gian tà, không quan trọng, chỉ cần người lính cho rằng nó đáng cho họ hy sinh bản thân mình để bảo vệ. Sẽ có lúc lý tưởng của họ sẽ thay đổi, có thể họ nhận ra đâu là đúng đâu là sai, hoặc họ thích lý tưởng của phe này hơn phe kia, dù thế nào, họ vẫn sẽ cứ tiếp tục chiến đấu cho đến khi tìm thấy con đường đi đích thực của mình. Có phải mọi con đường mà những người lính đi đều có chung một điểm đến? Nếu đúng như vậy thì sao họ lại phải chiến đấu lẫn nhau ngay từ đầu? Có lẽ chúng ta nên thử cùng nhau vác súng ra chiến trường để tìm câu trả lời, rồi bạn sẽ thấy chẳng có câu hỏi nào là có lý khi ở đó cả. -------- Ngẫm nghĩ về một người lính vào cuối cuộc đời của họ, khi mà những lý tưởng thời trai trẻ của họ lụi tàn, lúc đó họ sẽ coi thứ gì là lẽ sống? Joshep và Aaron đang tự hỏi là mình đang cố bám víu vào thứ gì để tiếp tục sống? Đôi khi chỉ vào những lúc như thế này, trơ trọi trong đêm tối bất tận và cơn mưa lạnh lẽo, họ mới cảm thấy trong lòng mình nhẹ tênh. Con đường quen thuộc phía trước mặt họ giờ bỗng trải dài đến vô tận, dường như không bao giờ có điểm đến, nhưng như những lính mới ngơ ngác không biết thứ gì đang chờ mình ở phía trước, họ cảm thấy một chút phấn khích. Có phải đây là cái gọi là : thà cứ đi mà hy vọng vẫn còn hơn chạm được đến đích chăng? ….. “Joseph, ta biết là quá đường đột khi yêu cầu con đưa ta đi vào đêm tối và thời tiết như thế này. Nhưng những gì ta mà ta sắp yêu cầu còn làm có thể khiến con rất khó xử nên ta chỉ có thể nói cho con biết một khi chúng ta đã đến nơi…” Joseph chỉ im lặng vì anh thực sự không biết phải nói gì hơn. “Nhưng trước tiên, ta muốn con hãy xem thứ này đã.” Aaron lấy một vật gì đó từ trong áo mình, đưa ra đằng sau cho Joseph, khi vừa chạm tay vào vật đó, Jose ngay lập tức cảm nhận thấy một cảm giác rất gần gũi. “Thứ này là…” Để tìm hiểu coi tại sao lại có cảm giác thân thuộc đó, Jose nhanh tay gỡ lớp vải quấn quanh vật đó ra. Khi nhìn thứ đang cầm trên tay mình sau đó, Jose đã không thể ngăn mình không la lên “Đây là…con búp bê gỗ của Cherry!”-Jose ngạc nhiên nhìn cha mình-“Sao lại như vậy?...Con nhớ chúng ta đã chôn nó cùng với con bé rồi mà.“ Sự xuất hiện kỳ lạ của con búp bê gỗ được đẽo gọt sơ sài này khiến cho Jose không thể hiểu nổi, anh cứ nhìn trân trân vào bố mình, và ông cũng chỉ lặng lẽ đáp “Sáng nay khi đến thăm con bé, bố đã thấy nó được đặt ở trước mộ…” “Sao cơ ?” “Lúc đầu bố nghĩ là có ai đó đã làm lại con búp bê ngày xưa của con bé rồi đặt ở đó, nhưng sau khi xem xét thật kỹ thì bố nhận ra: đây đích thực là con búp bê gỗ đầu tiên mà Cherry đẽo thành công khi nó còn sống.” Như là một phản xạ, Jose lật con búp bê ra đằng sau để tìm chứng cứ xác nhận cho chuyện đó, anh cò nhớ hồi đó mình đã giúp Cherry khắc tên của nó vào đó, nhưng do không được chắc tay nên để lại một vết rạch dài xéo qua chữ R đầu tiên, nó đặc trưng đến nỗi chẳng thể tạo ra cái thứ hai trên đời được. “Vết rạch hỏng trên chữ R…”-Giọng Jose run run-“Đúng là nó rồi, đúng là con búp bê mà tự tay con bé đã làm…” Joseph cảm thấy hai mắt của mình nhoè đi, anh đặt con búp bê sát ngực như muốn ôm thật chặt nó vào lòng, trái tim anh chợt lại cảm thấy đau nhói, cứ như là anh vừa mới đánh mất người thân của mình lần nữa. “Rút cuộc là chuyện gì đang diễn ra thế này?” “Ta cũng đang thắc mắc điều đó giống như con vậy.”-Aaron nói-“Bởi vậy ta muốn con đi cùng ta đến nghĩa trang để kiểm tra.” “Kiểm tra? Chúng ta sẽ làm gì ở đó?” “Cứ đến đó đi rồi con sẽ biết, Jose ạ.” ….. Cơn mưa trong đêm đã kéo dài hơn một tiếng đồng hồ từ lúc Jose và Aaron rời khỏi nhà và mỗi lúc nó lại một to hơn, tưởng chừng như là có bão đang kéo đến. Những chiếc áo mưa họ mặc đã gần như quá tải với lượng nước mưa rơi xuống, lúc họ đến được nghĩa trang thì cũng là lúc cơn mưa vừa phải ban nãy đã chuyển thành cơn mưa lớn trút nước như thác đổ. Hai người họ nhìn cảnh tượng những ngôi một ở đây bị gió mưa vùi dập mà xót xa, trông những ngôi mộ này họ lại nhớ đến ngôi mộ của Cherry, thế là hai cha con lật đật chạy lại đó và đặt một tấm bạt phủ lên trên. Bản thân của họ cũng không thể chống đỡ nổi cơn mưa này với hai chiếc áo mưa mỏng manh, may là Jose có mang theo một vây dù, nó giúp cho họ giảm bớt sự khó chịu do những hạt mưa rơi trực tiếp vào mình và nhờ đó có thể dễ dàng để nói chuyện hơn. ….. “Mộ của mẹ…ở đâu hả bố?” Jose và cha mình đứng lặng một lúc rất lâu trước ngôi mộ của Cherry, cả hai chẳng nói gì với nhau trong suốt thời gian đó, rồi Joseph đã phá vỡ không gian yên tĩnh đó trước tiên. Anh chợt nhớ đến mẹ của mình, người mà anh chẳng còn nhớ một chút gì về bà cả, nghe nói bà đã mất không lâu sau khi anh vừa tròn 15 tuổi, anh cứ lấy làm lạ là trong thời gian bà còn sống tại sao lại không đến thăm mình một lần? Có phải do cha anh đã làm điều gì không phải với bà ấy, hay là do chính bà ấy không muốn gặp đứa con ruột của mình? Cha anh hay lảng tránh những câu hỏi đó và khi đã lớn Jose cũng không còn nhớ đến chúng nữa. Giờ đây khi đã trưởng thành, anh cảm thấy không cần nhận lại người mẹ của mình cũng được, anh chỉ muốn đến thăm mộ bà ấy như việc phải làm của một người con thôi. “Ta không biết, Jose ạ. Nhưng quê hương mẹ con ở Altanas, ta nghĩ khi mất bà ấy chắc sẽ được chôn cốt ở nơi đó…”-Aaron lặng lẽ trả lời “Đó là nơi như thế nào, sao con chưa nghe đến nó bao giờ?” “Ta cũng không biết nhiều về nơi đó, nhưng nếu thực sự trong thâm tâm con muốn đến đó để thăm mộ mẹ mình, chắc chắn sẽ có ngày con đến được nơi ấy…” “Ơ, sao bố biết ạ?” “Mẹ con đã nói từng một lần với ta như vậy…Bà ấy nói định mệnh sẽ dẫn đường cho bước chân của những con người thân thuộc trở về với nhau một ngày nào đó…” Joseph cảm thấy những lời cha mình thật lạ lùng, dù anh biết nó là những lời nói thật. Mẹ anh rút cuộc là người như thế nào? Tại sao gia đình anh lại chia cắt? Liệu có một ngày nào đó anh đến được nơi gì đó mà cha anh nói không? Trong lúc Joseph vẫn còn đang ngẫm nghĩ về những điều đó thì Aaron lặng nhìn ra ngoài trời, khẽ đưa tay hứng những giọt nước mưa, ông nói “Cơn mưa đã dịu dần đi, đã đến lúc rồi.” Jose sực nhớ ra lý do mình đến đây, nhưng anh cũng thực sự chưa rõ mình sẽ phải làm gì, cho đến khi cha anh gỡ cái gói lúc nãy ông mang theo ra, Joseph ngạc nhiên khi thấy những thứ ở bên trong đó: xẻng và cuốc. “Bố, những thứ này dùng để làm gì ?” Aaron cố nén một hơi thở phiền não “Khi bố nói muốn đến đây kiểm tra, tức là bố muốn chúng ta sẽ kiểm tra cho đến cùng.” ….. “Không, con không đời nào làm như vậy được !” Đi ra nghĩa địa vào giữa đêm với cuốc và xẻng, còn ai có thể nghĩ đến chuyện gì khác ngoài việc đào mộ? Nhưng tại sao lại phải quật mộ của Cherry lên? Không lẽ là vì con búp bê kia sao? Joseph đã hỏi cha mình như vậy, nhưng không hiểu sao anh chẳng muốn có câu trả lời một chút nào. “Ta nghi ngờ mộ con bé đã bị xâm phạm.”-Aaron nói-“Nhưng không phải là trộm mộ hay tảo mộ, mà còn có một nguyên nhân khác sâu xa hơn.” “Nguyên nhân sâu xa ư? Là gì chứ?” “Ta không thể chắc điều gì cả ! Đó là lý do ta muốn đào cỗ quan tài lên để kiểm tra.” Joseph bỗng chợt nhớ đến những chuyện chiều nay, khi có kẻ lạ mặt nào đó có khả năng nhảy cao đáng kinh ngạc đến viếng mộ của Cherry. Rồi con bé Cherry, nó có những đặc điểm kỳ lạ và đặc trưng cho một giống loài huyền thoại mà anh có đọc trong các câu truyện dân gian. Nhưng không lẽ nào điều đó lại là sự thật… “Bố…”-Jose hỏi Aaron như là xác nhận mối nghi ngờ của mình-“Không lẽ bố nghĩ…con bé…đã sống lại?” Aaron thở dài “Ta đã bảo là ta không chắc rồi mà.” “Không thể nào, trên đời này làm gì có ai có thể chết đi sống lại được, Cherry đâu phải thần tiên hay là ma quỷ, bố biết mà. Trừ khi…” Jose bất chợt mở to hai mắt, một thoáng rùng mình do sợ hãi chạy dọc qua sống lưng anh, anh thậm chí không dám tin cái điều mà chính mình sắp nói ra “Trừ khi…con bé…vẫn còn sống…” Và rồi, như là một hành động có phản xạ, Joseph nhào người đến lấy cây cuốc và xẻng của bố mình, tiến đến chỗ ngôi mộ và bắt đầu đào. Một nỗi sợ hãi to lớn đang trào dâng trong người của Joseph, áo anh ướt đẫm không biết là do nước mưa hay mồ hôi của sự sợ hãi. Anh sợ, rất sợ, vì có thể anh đã dùng chính tay của mình để chôn sống Cherry vào ngày hôm đó. ---------- Đã hơn một tiếng từ khi Joseph bắt đầu đào như một kẻ điên trong cơn mưa lạnh giá, tâm trí của anh lúc này không còn bất cứ thứ gì ngoài sự sợ hãi. Mỗi nhát xẻng đưa đất ra khỏi nấm mồ của Cherry như một nhát đâm vào tim Jose, anh không biết cái gì đang đợi mình đằng sau lớp đất kia, và bởi vì thế nên anh mới sợ hãi, sợ đến mức cả thân thể muốn đổ gục xuống. Tay chân Joseph nhức mỏi không thể tưởng tượng, da từ hai bàn tay gần như muốn sứt ra do những chỗ gồ ghề trên cán xẻng, quần áo Jose ướt đẫm nước mưa len lỏi vào từ bên ngoài chiếc áo mưa, mặt anh dính đầy đất cát và chúng tái đi do cái lạnh thấu xương đang lan dần vào trong cơ thể. Mọi thứ ở đây như chỉ muốn quật ngã Joseph ngay lập tức, nhưng rồi cái đau, cái lạnh do chúng gây ra cũng chẳng là gì so với cái mà Jose đang phải đối mặt. Aaron không biết nói gì hơn để trấn an con trai mình, ông cũng chẳng thể giúp anh được một tay, chỉ có ngồi im lặng là giải pháp duy nhất cho ông. PHẬP ! Jose cắm chiếc xẻng xuống mặt cát, Aaron nhận thấy anh đã đào được xuống tới gần cỗ quan tài, và lúc này anh đang dùng hai tay cào xuống mặt đất để đẩy nốt chỗ cát còn lại đi. Bên trong thâm tâm của hai con người này đang hồi hộp chờ đợi, thứ mà họ thấy sẽ là gì đây? Là cái xác đang phân huỷ hay là cỗ quan tài trống rỗng. Giây phút đối mặt với nỗi sợ lớn nhất của họ đã gần kề “Không…” Dường như nghe thấy Joseph mình đang lẩm bẩm điều gì đó, Aaron bỏ cây dù đi và đẩy xe lăn lại gần lỗ huyệt, cái ông thấy là con trai mình đang ngồi thất thần nhìn trân trân vào thứ ở phía dưới chân nó. Nhưng đó là thứ gì? “Sao lại thế này?...Sao lại…không có…”-Joseph tiếp tục lẩm bẩm “Jose !”-Aaron gọi lớn-“Đã có chuyện gì? Con đã thấy gì?” Jose quay mặt về phía cha mình, khuôn mặt anh thoáng hiện lên sự nhẹ nhõm “Em ấy…không có ở dưới này, bố à. Cỗ quan tài của Cherry…đã biến mất !”
1. Không ngoài dự đoán, đã có kẻ đưa Cherry đi 2. Hướng đi của cậu chuyện chắc chắn sẽ giống mấy phim giả tưởng của Mỹ 3. Lúc đầu cứ ngỡ Axe sẽ viết truyện thể loại Magic School Life, sau đó cứ nghĩ truyện này là kiểu phiêu lưu ma thuật, ai dè......
Và em Cherry đã bị một giáo phái nào đó bắt về để hồi sinh hoặc nghiên cứu . Chương sau: Joseph vũ trang đi tìm em gái trong vô vọng và tìm mộ mẹ . (sao anh này có duyên với mộ thế ).
^From a womb to a tomb, that's life <- tự nhiên nghe ngươi nói mộ với mẹ, ta nhớ câu này Thích cách miêu tả của Axe trong truyện này, từ cách sinh hoạt của người dân thích ứng với cuộc sống mới, tình cảm của Jose với Cherry khi cô độc ngồi cạnh mộ cô bé, không khí hồi hộp về hành vi khác thường của ông bố Aaron cho đến sự căng thẳng như muốn chối bỏ sự thật ở cảnh đào mồ. You rock, dude Ông bố có vẻ biết gì đó về chuyện đã xảy ra. Thường những người biết nhiều lại chết sớm, với những tiết lộ úp úp mở mở. Thôi hy vọng Jose sẽ không thành đứa mồ côi ở những chương sau