Đây là một fic mình sẽ viết trong thời gian tới và hiện tại chỉ mới viết được chương mở đầu cũng như đang ở giai đoạn phác thảo nội dung và nhân vật. Fic sẽ lấy bối cảnh cổ trang và trong một đất nước giả tưởng.Vì mình vẫn còn đi học nên thành ra tốc độ viết sẽ rất thất thường, cũng như đây là lần đầu tiên mình viết thể loại này nên có sai sót hay tình tiết có thể gượng gạo, nhàm chán là điều khó tránh khỏi. Vì vậy nếu bạn nào có hứng thú về nội dung fic thì có thể góp ý cho mình về diễn biến của fic hay về nhân vật. ------------------------------------------------------------------------------ Author: Leon Kenshin (LK) / Kang Chan (KC) Rating: 16+ Category: cổ trang + hoàng cung Nội dung: Phía sau tường thành cao rộng của Tử Cấm Thành có gì mà ai cũng muốn vào để rồi khó lòng trở ra được. Tử Cấm Thành là một nơi thế nào?
Đây là câu chuyện về một thế giới giả tưởng, một đất nước không có thật cùng những tình tiết và nhân vật hư cấu. Mọi sự trùng hợp đều là ngẫu nhiên. CHƯƠNG MỞ ĐẦU “Jo Gu là gia tộc trị vì đất nước Jang Goo ờ thời điểm hiện tại. Hoàng đế Kwon Juu năm nay đã ngoài bốn mươi, theo quy định của hoàng thất, Hoàng đế cần quyết định lập chiếu sắc phong Thái tử phòng khi bất trắc. Chuyện này là việc cực kỳ hệ trọng cho hoàng tộc, và nếu sự việc diễn biến theo lẽ thường, thì Kwon Juu sẽ không lo lắng nhiều như vậy. -Hoàng thượng lẽ nào đã quên chuyện của Tiên đế rồi sao mà còn chần chừ chuyện này? Thái tử đã được chúng ta đích thân chọn lựa, đảm bảo được quyền lợi của hoàng tộc và của bá tánh. – Đông Cung Yong Sue khuyên bảo. Đông Cung tuy đã ngoài sáu mươi nhưng ở bà lại không có nếp nhăn nào trên khuôn mặt đã chục năm ngự trị hậu cung và chia sẻ quyền lực với Tây Cung Kim Hwa. Tóc bà vẫn đen tuyền và mượt mà, bà thường búi tóc lên cao và hay cài chiếc trâm vàng có hình phụng hoàng. Hôm nay bà sử dụng son môi màu hồng nhạt và mặc bộ trang phục thêu hình hoa hải đường được dệt bằng tơ tằm thượng hạng của vùng Chang Mel. Một thị vệ bên ngoài cung bỗng vào tiếp kiến Đông Cung, gã nói Tây Cung đang đợi bên ngoài, gã hỏi Đông Cung có tiếp hay không. -Muội muội cũng đã tới rồi sao? Cho mời Tây Cung vào! – Đông Cung ra lệnh Tây Cung Kim Hwa cũng đã quá lục tuần, trông bà không được trẻ như Đông Cung. Tóc bà đã bạc nhiều, gương mặt có nhiều nếp nhăn và còn có cả những đốm tàn nhang nữa. Tóc bà cũng búi cao, bà cài cây trâm ngọc màu bạc. Bà không dùng son, môi bà nhìn khá nhạt và bộ trang phục bà mặc hôm nay trông tối màu và đơn giản hơn Đông Cung, không họa tiết, không màu mè, chỉ hai màu đen và trắng đối xứng nhau. -Muội muội tham kiến tỷ tỷ! – Tây Cung khấu đầu trước Đông Cung tại cửa vào. -Kim Hwa, muội cứ vào! – Nét mặt Đông Cung hơi chuyển sắc một chút, nhưng bà vẫn tỏ ra vui vẻ -Nhi thần khấu kiến Tây Cung mẫu hậu! – Hoàng thượng thấy Tây Cung bước vào thì khấu đầu ngay -Hoàng thượng cũng có mặt ở đây sao? – Tây Cung bước vào điện và ngồi xuống bàn - Vậy càng tốt, bổn cung có chuyện muốn trao đổi với tỷ tỷ! Về chuyện lập thái tử… -Chẳng phải chuyện này đã có quyết định lựa chọn rồi sao? Muội muội, muội lại muốn thay đổi chủ ý sao? – Đông Cung ngắt lời của Tây Cung -Tỷ tỷ, việc chọn Thái tử là chuyện hệ trọng của hoàng tộc. Chuyện này không phải chỉ là chúng ta muốn hay không, mà còn phải hỏi ý kiến của văn võ bá quan và hoàng thượng. Thế ý của hoàng thượng thế nào? – Tây Cung quay sang nhìn hoàng thượng Kwon Juu biết rõ người nào xứng đáng làm thái tử, người nào không xứng đáng. Dẫu vậy thì, việc này lại không nằm trong quyền hạn mà ông có thể can thiệp, mọi việc phải được xem xét và chọn lựa từ hoàng thất, trong đó, quyền hành của hai Hoàng Thái Hậu Đông Cung Yong Sue và Tây Cung Kim Hwa là cao nhất. Cả hai người đều không phải là mẹ ruột của Kwon Juu, năm xưa khi Tiên Đế băng hà, người đã không lập di chúc. Vì thế mà hai quý phi được Tiên đế sủng hạnh nhất đã liên kết với đại tướng quân Park So (lúc đó nắm giữ binh quyền, người có thế lực mạnh nhất trong triều thời gian đó) để ổn định triều can và danh chính ngôn thuận lựa chọn hoàng đế mới. Cả hai người này đều không có con với Tiên đế, vì vậy cả hai đã bàn bạc và quyết định đưa Kwon Juu lên, bất chấp sự ngăn cản của các trung thần. Kwon Juu là con trai một phi tần không được sủng hạnh, khi sinh ra Kwon Juu được một thời gian thì người này đã hóa điên và treo cổ tự tử trong một đêm mưa giông. Việc này Kwon Juu cũng chỉ nghe kể lại sau này. Kwon Juu đã được giao cho Tây Cung và Đông Cung nuôi dưỡng cũng như dạy bảo. Kwon Juu không có chủ kiến nào nhất định, người trưởng thành và trở thành hoàng đế theo sự sắp xếp của hai vị mẹ nuôi này. -Theo nhi thần thì, ai làm Thái tử cũng không có gì khác biệt, các vị mẫu hậu đã lựa chọn thì chắc chắn hoàng tử đó là một người đức hạnh anh minh. – Kwon Juu đáp lại lời của Tây Cung Kwon Juu có hai vị quý phi được ngài sủng ái và hai người này đều hạ sinh cho ngài một vị hoàng tử. Mỗi vị quý phi đều mong sao con trai mình được kế thừa đại nghiệp của hoàng thất. Yoo Ri quý phi được Đông Cung đưa lên, là con gái của tướng quân Park So, vì thế quyền lực phía sau của Yoo Ri quý phi rất mạnh và có ảnh hưởng tới sự lựa chọn thái tử. Quý phi còn lại là Moon Ji, con gái của Thượng quan học sĩ Mae Jung, quyền lực của Mae Jung tuy không mạnh bằng Park So, dẫu vậy sức ảnh hưởng trong triều can của người này cũng không kém Park So. Mae Jung theo bên phe của Tây Cung và Moon Ji được Tây Cung đưa lên làm quý phi. Kwon Juu không thể ngờ rằng, chính sự nhu nhược của ông và sự khống chế quyền hành của hai vị thái hậu mà sau này, hoàng cung đã xảy ra những tai họa đẫm máu khó có hồi kết thúc…” Trích “Lịch sử triều đại Jo Gu – thời đại Kwon Juu”
CHƯƠNG I ~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~- Suy tư, Hoàng huynh tốt và dạo đêm ~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~- -Đông Cung nương nương, người quá lo xa rồi. Người và Tây Cung nhiều năm nay đấu ngầm với nhau, dẫu vậy quyền lực thực sự vẫn thuộc về chúng ta. Người nghĩ hoàng thượng sẽ thuận theo ý của Tây Cung sao? Tối hôm đó, đại tướng quân Park So bí mật vào Đông Cung điện theo lời gọi của Đông Cung. Park So hiện là ông lão già hơn bảy mươi, dẫu vậy sức khỏe vẫn cường tráng và binh quyền đều nằm trong tay ông ấy. Ánh mắt của ông sắc bén và có thể nhìn thấu tim gan bất cứ kẻ yếu tim nào. Khuôn mặt ông đầy những nếp nhăn và toát lên vẻ thâm hiểm khó lường. -Hoàng thượng đã có ý muốn tách khỏi sự ảnh hưởng của ta và bà ấy, ông nghĩ ngoài mặt hoàng thượng vâng vâng dạ dạ với bổn cung hay với Tây Cung mà bên trong không có sự tính toán nào sao? Chỉ là, hoàng thượng đang chờ thời cơ, theo ta suy đoán là như vậy. – Đông Cung tỏ vẻ bất an -Nương nương nghĩ hoàng thượng sẽ liên kết với Tây Cung trước nhân dịp chọn Thái tử, và sẽ dần thoát khỏi ảnh hưởng của bà trước? Hoàng thượng nên biết còn có tôi hiện nắm giữ đại binh trong tay, nếu cần thì, không biết bên Tây Cung mạnh hơn hay của tôi mạnh hơn! – Park So cười vang một tràng – Nương nương quá đề cao hoàng thượng rồi đấy! -Ông nghĩ ông có thể nắm binh quyền trong tay mãi sao? Ông cũng không còn trẻ trung gì, rồi hoàng thượng sẽ tìm cách đoạt lại binh quyền từ tay ông. – Đông Cung thở dài – Park So à, chúng ta cũng đã già rồi. Liệu chúng ta có nên để hoàng thượng tự quyết mọi chuyện hay không? Park So trừng mắt nhìn Đông Cung, nét mặt tươi cười chợt biến sắc. -Nương nương, người nghĩ chúng ta sẽ được yên thân sao? Gia tộc của người đã dựa vào quyền thế thâm lạm bao nhiêu công quỹ, người nghĩ hoàng thượng sẽ bỏ qua việc này ư?. Bản thân tôi còn phải chia chát với cấp dưới, chúng tôi đã thiết lập một hệ thống hoàn chỉnh và bao nhiêu năm nay đều hoạt động như vậy. Người nghĩ muốn bỏ là bỏ dễ dàng vậy sao? Đã leo lên lung cọp thì phải tiếp tục ngồi trên đó, nếu người tự cho là mình đã lạm dụng quyền hành, vậy còn Tây Cung thì sao? Giả sử chúng ta đồng ý rút lui mọi việc, thì Tây Cung liệu sẽ làm như chúng ta? Hay chúng ta sẽ trở thành con mồi của bà ấy? Nương nương, người nên suy nghĩ lại! – Ông nhíu mày một cái -Ông nói cũng phải, chuyện này không thể giải quyết một sớm một chiều. Dẫu vậy, ta cảm thấy rất có lỗi với tâm nguyện của Tiên đế. Sau này xuống dưới suối vàng, liệu ta còn mặt mũi nào nhìn Tiên đế cơ chứ… -Nương nương hãy bảo trọng sức khỏe, tôi thấy người đã quá lo xa rồi. Dù có xảy ra chuyện gì thì vẫn còn có tôi và con gái luôn bên cạnh người. Cũng đã trễ rồi, tôi xin được cáo lui. Park So rời khỏi Đông Cung điện và khởi kiệu về phủ tướng quân. Ông đang suy tính nếu tình thế bất lợi, thì ông đành phải sử dụng hạ sách mà ông và Đông Cung đã nghĩ tới từ lâu. *** Hoàng tử Geu Jeou dậy sớm hơn thường lệ vào sáng nay, cậu có hẹn đấu kiếm với hoàng huynh của mình, hoàng tử Suu Woo. Geu Jeou là con trai của quý phi Moon Ji, năm nay mười bốn tuổi. Từ nhỏ, cậu đã được Tây Cung dạy dỗ với hy vọng cậu có thể trở thành Thái tử. Trong cung, Geu Jeou được mệnh danh là “hoàng tử mặt trời” vì cậu thường hay cười, một nụ cười ấm áp và thân thiện. Geu Jeou cao và gầy, ở cậu toát lên vẻ thư sinh nho nhã cùng gương mặt trẻ con. Điều này trái ngược hoàn toàn với “hoàng tử mặt trăng” Suu Woo. Suu Woo lạnh lùng, ít nói và thường tỏ vẻ cao ngạo với mọi người, cậu lớn hơn Jeou hai tuổi và có làn da trắng như tuyết cùng khuôn mặt bầu bĩnh già dặn. Suu Woo chú trọng thể lực (vì có ông ngoại là tướng quân Park So), vì vậy mà tuy cậu mới mười sáu tuổi, nhưng thân hình cậu to cao so với đồng trang lứa. Suu Woo và Gei Jeou từ nhỏ mỗi người đã được nuôi dạy theo hai hướng khác nhau. Geu Jeou thiên về văn chương, đàm đạo và cậu học kiếm pháp chỉ để phòng thân thì Suu Woo lại được đào tạo cả văn lẫn võ. Xét tài năng, thì Suu Woo hơn Geu Jeou rất nhiều. Dẫu vậy, luận tính cách, thì Geu Jeou lại có biệt tài thu phục lòng người ở sự giản dị và lòng chân thành của mình. Hai người tuy thuộc về hai phe đối đầu nhau, nhưng tình cảm anh em của cả hai cũng không tới nỗi nào. Mỗi tuần cả hai đều hẹn ở khu đất trống gần lãnh cung đấu kiếm. -Hoàng huynh, huynh tới rồi à? – Vừa thấy bóng Suu Woo, Geu Jeou vội chạy tới và cười thật tươi. Suu Woo thấy Geu Jeou tới gần mình thì bắt đầu rút kiếm. Geu Jeou quá quen với kiểu tấn công bất ngờ này của Suu Woo nên cậu lấy rút kiếm của mình ra đỡ và tấn công lại. Thân thủ của Suu Woo nhanh và dứt khoát hơn Geu Jeou, vì vậy chẳng mấy chốc cậu chiếm thế thượng phong và Gei Jeou đuối dần. -Hoàng huynh, đệ không đấu nữa đâu. Huynh dừng tay được rồi đó. Geu Jeou tính buông kiếm xuống thì lúc này đầu kiếm của Suu Woo đã kề sát cổ cậu. Ánh mắt Suu Woo sắt lạnh, Geu Jeou không chút hoảng hốt, cậu cười bảo: -Huynh lại như vậy nữa rồi. Huynh nỡ xuống tay với đệ sao? -Hai chúng ta thực chất ở thế đối đầu nhau, đệ không đề phòng ta thật sao? Đệ không sợ là ta vì quyền lợi của mình mà sẽ ra tay với đệ sao? – Suu Woo rút kiếm về và tuyệt nhiên không nhìn về Geu Jeou -Chắc chắn huynh sẽ không làm như vậy. Vì huynh là hoàng huynh của đệ mà! – Geu Jeou lại cười và chạy tới vịnh vai Suu Woo -Đệ đừng quá tốt bụng như vậy, sẽ không ai biết tương lai ngày sau ra sao đâu. Ta và đệ sinh ra đã định sẵn phải đối đầu như rồi, vậy mà sao đệ cứ đối xử tốt với ta vậy? Ngôi vị thái tử… Geu Jeou nói ngay, xen ngang lời của Suu Woo: -Đệ đã bảo với huynh rất nhiều lần rồi, đệ không quan tâm tới ngôi vị thái tử đó. Huynh biết không, ước muốn của đệ là sau này, đệ sẽ ra bên ngoài kia sống một cuộc đời tự do tự tại, làm những việc mình muốn. Đệ không thích ngôi vị thái tử, càng không thích cuộc sống trong hoàng cung này. Lúc nào cũng khép nép, cũng giữ lễ, huynh không thấy mệt mỏi sao? Suu Woo không nói lời nào, hai huynh đệ đi về hoàng cung, trên đường đi, chỉ mỗi mình Geu Jeou độc thoại, cố làm cho Suu Woo vui lên. Suu Woo khó có thể vô tư vô lo như hoàng đệ của mình, cậu từ nhỏ đã chịu biết bao là áp lực, từ Đông Cung, mẹ cậu cho tới ông ngoại… Nhiều lúc cậu hỏi hoàng đệ, rằng Jeou không bị bất cứ áp lực nào sao thì hoàng đệ đã trả lời rằng: -Có chứ, rất nhiều là đằng khác hoàng huynh ạ. Đệ cũng chẳng khác gì huynh, nhưng, đệ không thích bị sắp đặt như vậy. Cuộc sống này là của đệ, vì vậy đệ sẽ sống theo cách mà bản thân mình muốn. Suu Woo nhiều lúc khát khao có được tính cách muốn làm gì thì làm, bất cần mọi việc của Geu Jeou, nhưng, cậu khó mà làm được như hoàng đệ của mình. Và mong muốn đó cũng chỉ là mong muốn mà thôi. *** -Con lại đi gặp Suu Woo sao? Ta đã nói con bao nhiêu lần rồi, đừng đi gặp Suu Woo nữa. Lẽ nào con không hiểu điều mà ta lo sợ hay sao? – Quý phi Moon Ji trách mắng khi Geu Jeou vừa về cung Quý phi Moon Ji tính tình hiền thục, luôn dùng đạo nghĩa để dạy bảo Geu Jeou. Ở quý phi có vẻ đẹp thanh tú và dịu dàng mà khó ai trong hậu cung sánh bằng, kể cả quý phi Yoo Ri. Moon Ji không phải là dạng người cam chịu và dễ bị bắt nạt. Với sự hậu thuẫn của cha bà là Thương quan học sĩ Mae Jung và Tây Cung Kim Hwa nên so với quý phi Yoo Ri thì bà ngang tài ngang sức. Tuy bà thực tâm không mong muốn Geu Jeou lên ngôi thái tử, song nếu để Suu Woo lên thái tử thì thế lực của Yoo Ri sẽ mạnh hơn rất nhiều và điều này sẽ nguy hại cho con trai bà. Bà biết Geu Jeou bản tính không thích tranh chấp với ai, vì vậy bà chỉ có thể lựa lời mà nói. Tây Cung và cha bà cũng hiểu điều này nên họ bảo bà phải nghiêm khắc với Geu Jeou hơn nữa, dẫu vậy thì bà cũng khó mà can thiệp quá sâu vào hướng phát triển của hoàng tử. Geu Jeou là một người cứng đầu, việc cậu không muốn thì không ai ép buộc được. -Ngạc nương, mẹ đừng lo mà. Hoàng huynh không phải là hạng người đó đâu. Với lại, con tự biết bảo vệ bản thân mình. Con sẽ không sao đâu. - Geu Jeou nhìn bà rồi cười. -Geu Jeou, không hiểu sao, mỗi lần thấy con cười, thì mọi ưu tư phiền muộn về thế sự cũng qua đi. -Vậy thì con sẽ thường xuyên cười để ngạc nương không lo phiền gì nữa! – Geu Jeou lại cười, quý phi cũng chẳng biết phải nói gì hơn. “Nhưng Geu Jeou à, cuộc sống không đơn giản như những gì con nghĩ đâu. Dù sao thì, ta cũng mong con có thể giữ được nụ cười tươi sáng đó mãi…” *** Đêm nay, Đông Cung muốn dạo ngự hoa viên. Bà ra lệnh cho thái giám Jei Jong thắp đèn cùng đi với mình. Còn vài ngày nữa là tới đại lễ công bố thái tử, bà nghĩ kết quả đã rõ mười mươi. Điều hiện tại bà phải làm là xem động tĩnh từ phía Tây Cung. -Jei Jong, ngươi phục vụ bổn cung cũng đã nhiều năm rồi nhỉ? Ngươi thấy con người của bổn cung thế nào? -Nương nương là người thanh cao nhã nhặn, từ bi bát ái, độ lượng khoan dung, thiên hạ khó ai sánh bằng! Được phục vụ nương nương là phước lớn của hạ thần! – Hắn đáp bằng giọng cao sẵn có -Ngươi lúc nào cũng nói những lời hay ý tốt về bổn cung, chẳng rõ là lời nói xua nịnh hay là lời thật lòng? – Đông Cung hỏi tiếp -Tỷ tỷ ra sao người trong hoàng cung đều rõ, cần gì phải hỏi hắn? – Một giọng nói quen thuộc vang lên Tây Cung xuất hiện trước mặt Đông Cung, bà đi cùng với Jei Loi, thái giám cận thân. -Muội muội thỉnh an tỷ tỷ! -Không cần khách sáo. Ra là muội cũng có nhã hứng đi dạo vào đêm hôm nay sao? – Đông Cung mặt hơi biến sắc khi biết Tây Cung ở đây -Đêm nay trăng thanh gió mát, không gì thích hợp bằng. Tương thỉnh chi bằng ngẫu nhiên, tỷ có muốn dùng chút trà hoa quế mà muội mang theo không? – Tây Cung đáp lại, mặt vẫn tươi cười -Bổn cung không rảnh rỗi như muội, còn có thể an tâm dùng trà! -Có gì mà an tâm hay không an tâm vậy tỷ tỷ? Người không an tâm muội nghĩ là tỷ mới phải? -Ta chỉ lo lắng cho muội thôi, chỉ e sắp tới, muội sẽ không còn những ngày có thể an nhàn uống trà được nữa rồi! -Chưa tới phút cuối sao tỷ đã chắc chắn? Muội chỉ lo rằng tỷ tỷ quá lao tâm lao lực mà không giữ sức khỏe bản thân. Tỷ biết đó, chúng ta đâu còn trẻ gì nữa, cẩn trọng sức khỏe sẽ tốt hơn! -Cảm ơn muội đã quan tâm, trời cũng đã khuya, sương đêm lạnh giá, muội còn muốn ở đây sao? Bổn cung cáo lui trước! Đông Cung ra lệnh cho Jei Jong hồi cung, lần nào gặp Tây Cung cũng thế, không lúc nào mà hai người có thể yên bình được. Hôm nay Đông Cung cũng chẳng muốn tranh cãi với Tây Cung, bà chờ cho tới ngày hôm đó, ngày mà quyền lực sẽ chuyển giao và khi đó, có mười Tây Cung đi nữa thì bà cũng không sợ. -Nương nương, Đông Cung có vẻ rất tự tin về chuyện đó. Lẽ nào hoàng thượng sẽ… - Jei Loi nòi khẽ với Tây Cung -Hoàng thượng tự sẽ có chủ ý, nếu việc đó là đúng, thì người sẽ làm đúng, chúng ta không có quyền đoán trước quyền cơ. – Tây Cung trông bóng Đông Cung khuất dần, rồi bà cũng trở về Tây Cung điện.
Chapter II, III sẽ được post trong thời gian tới, mình sẽ cố gắng thêm thắt nội dung để tạo cao trào hơn cho fic. Đây là một fic rất đặc biệt với cá nhân mình nên mình sẽ tập trung viết nó khi EYES ON ME kết thúc, và 2 fic còn lại MID-AF RADIO và NƠI KHÔNG BÓNG HÌNH tạm thời hoãn tiếp.
Ừm, một fic cổ trang với nội dung tập trung về âm mưu tranh đoạt quyền lực, không phải từ giặc ngoại, thù ngoài mà là từ bên trong hoàng cung. Cái hay là việc tranh đoạt này hoàn toàn hợp pháp và công khai cho nên bản thân âm cảm giác mưu quyền lực trong truyện không lấy làm nặng nề lắm. Mình không thích thể loại này, tuy nhiên nếu nó là một câu truyện gắn liền với một kỷ niệm hay bộ phim bản thân yêu thích thì cảm giác mang lại sẽ rất đặc biệt. Ví dụ, mình rất thích Iljimae (bản Lee jun ki đóng) cho nên mỗi lần thấy phim Hàn quốc có bối cảnh làng quê thì mình lại phải xem cho bằng được, mong tìm lại bóng dáng của những ký ức ngày xưa khi coi bộ phim ấy, well... Nhận xét của mình là: cốt truyện rất cơ bản, rất phổ thông, khá giống Eyes on me, có cảm giác không thật sự hứa hẹn đẩy đến một kịch tính cao trào nào, mà tự cái cao trào nó đi song hành trong từ câu chữ được viết ra. Ngoài ra, cái cảm giác khi đọc đó là: không có gì mới mẻ nhưng cũng không hề nhàm chán. Nói chung, về mặt dẫn dắt thì Loen đã làm tốt. Mình chỉ có thể nói bấy nhiêu đó thôi, thông cảm nhé.
Mình vốn là người không giỏi suy luận và thiết kế tình huống phức tạp, nên khi viết fic hay khi làm story game mình luôn show mọi thứ ra và từ những thứ có sẵn đó, mình sẽ thêm thắt quá khứ, tương lai và tình huống sẽ xoay quanh trong vòng tròn đó, đôi khi sẽ có một vài sự kiện bên ngoài, nhưng vẫn không ảnh hưởng nhiều tới vòng tròn mình đã lập. Thành ra ai hay đọc fic của mình thì sẽ thấy lượng nhân vật mình thiết kế rất ít, và từ những nhân vật này mình sẽ phát triển tình tiết xoay quanh họ. Đó cũng là hạn chế của mình. Tuy nói là sẽ cố gắng xây dựng cao trào nhưng mình lại thích sự bình bình, thỉnh thoảng nổi lên chút cao trào. Vì hình như sau thời gian dài đọc sách, mình bị ảnh hưởng tới tính toàn thể hơn là tính riêng lẻ, nghĩa là, khi đọc hết toàn bộ fic thì người đọc mới hiểu gần như trọn vẹn những tình huống và sự kiện, nên fic mình viết đa số kén người đọc, cũng như do đề tài và cách xây dựng mình chọn.
CHƯƠNG II ~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~- Quyết định, tâm tư và suy tính ~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~- Đêm nay, Geu Jeou thu xếp một ít trang phục cùng ngân lượng vào một tay nải nhỏ rồi chờ tới nửa đêm, cậu âm thầm rời khỏi điện Thái tử bằng cồng sau. Dưới sự bố trí của Suu Woo, các thị vệ gác cung Thái tử đã bị gục bằng khói thuốc mê. Geu Jeou chỉ cần lặng lẽ rời khỏi mà không bị ai phát hiện. Để đề phòng bất trắc, Suu Woo bảo Geu Jeou nên cài trang thành thị vệ và đi cùng với cậu. -Huynh nghĩ chúng ta sẽ rời khỏi hoàng cung được chứ? Nếu không thành công, huynh sẽ bị liên lụy đó! -Đệ yên tâm, ta đã thu xếp đâu vào đó, ta chỉ hỏi đệ lại một lần nữa, đệ thực sự muốn rời khỏi hoàng cung sao? Geu Jeou nhìn Suu Woo, rồi ngửa mặt lên trời. Cậu chỉ cho Suu Woo những vì sao và nói: -Huynh có thấy những ngôi sao trên bầu trời không? Mỗi ngôi sao đều có vị trí và ánh sáng nhất định, cứ đến ngày nhất định, các ngôi sao sẽ xuất hiện và chu trình đó cứ tiếp tục mãi không ngừng. Đệ không muốn như chúng, đệ không thích mình bị sắp đặt như vậy. Bên ngoài bức tường thành cao lớn vô cảm này là cả một thế giới rộng lớn đang chờ đệ khám phá. Khi đệ nói lên điều này, huynh có thể cho là đệ ích kỷ, dẫu vậy, đệ vẫn muốn ích kỷ dù chỉ một lần. *** Những ngày trước đó, đại lễ sắc phong Thái tử được diễn ra trong sự chờ đợi của hai vị Hoàng thái hậu, của cánh quân đội Park So và cánh thư văn Mae Jung. Đại lễ được tổ chức tại đại điện hoàng thất, nơi thường được dùng làm những bữa tiệc tiếp đãi sứ giả nước ngoài cũng như các đại lễ lên ngôi, sắc phong cho các đời vua trước đó. Đại diện lúc này chia thành hai hàng xếp dài tượng trưng cho hai thế lực trong cung: hàng của các quan tướng võ do Đông Cung và Park So đứng đầu và hàng còn lại do Tây Cung và Thượng quan học sĩ Mae Jung dẫn đầu. Hai vị hoàng thái hậu này lập tức ngồi vào vị trí được thiết kế dành cho họ theo rìa hai hướng trái (Tậy Cung) và phải (Đông Cung) đối xứng và hoàng thượng cùng hai vị quý phi ngồi ở giữa. Hai vị hoàng tử thì phía dưới, ở vị trí giữa và phía trên hai hàng các quan. Suu Woo tỏ ra không ổn lắm, thỉnh thoảng cậu liếc nhìn hoàng đệ của mình xem tâm trạng của Jeou thế nào. Jeou tỏ vẻ điềm tĩnh và không tỏ vẻ quan tâm tới không khí xung quanh. Các quan lại phía dưới cũng bắt đầu xầm xì bàn tán trong khi chờ đến giờ linh công bố Thái Tử. Đông Cung hướng về phía Tây Cung và cười mĩm một cách đắc ý, như là bà đã nắm chắc phần thắng. Tây Cung thì không quan tâm tới Đông Cung cho lắm, bà hướng về hoàng thượng rồi đảo mắt xuống bên dưới. Rồi giờ lành cũng tới, hoàng thượng Kwon Juu bảo thái giám cận thân mang chiếu lệnh đã được người soạn từ trước ra và buổi lễ sắc phong chính thức bắt đầu. Các quan đại thần cùng hai vị hoàng tử bên dưới lập tức quỳ xuống rồi lắng nghe kim khẩu của hoàng thượng: -Hôm nay là ngày tốt lành để sắc phong Thái Tử. Vương triều Jo Gu chúng ta đã tồn tại hàng trăm năm, trải qua bao biến cố thăng trầm trong lịch sử. Nhờ ơn các vị Tiên Đế, tới triều đại của trẫm, xã tắc thái bình, người dân an cư lạc nghiệp. Việc chọn Thái Tử kế vị thật không phải chuyện dễ, hai vị hoàng tử Geu Jeou và Suu Woo mỗi người đều có những phẩm chất phù hợp với ngôi vị này. Trẫm đã rất băn khoăn và đắn đo suy xét. Nay, giờ linh đã tới, Thái tử đã được chọn là… Geu Jeou vẫn thản nhiên không chú ý gì tới những gì mà hoàng thượng đang nói, trong khi Suu Woo mồ hôi tuôn ra như tắm. -… hoàng tử Geu Jeou! Đại tướng Park So và Đông Cung mặt biến sắc, Suu Woo quay sang nhìn Geu Jeou với ánh mắt đỏ lửa, trong khi Geu Jeou thì ngẩn người trước những gì hoàng thượng thông cáo. Tây Cung và Thượng quan học sĩ tỏ ra hài lòng và nhìn nhau khẽ cười. Hoàng thượng bước xuống chúc mừng Geu Jeou và vỗ vai Suu Woo như để an ủi. Geu Jeou nhìn sang Suu Woo, cậu biết lần này Suu Woo gần như nắm chắc phần thắng trong tay, để rồi cuối cùng lại… Chính bản thân cậu còn ngạc nhiên hơn bất cứ ai. Cậu có tài cán gì mà phụ hoàng lại chọn làm Thái tử cơ chứ? Tối hôm đó, Geu Jeou được đưa sang phủ Thái từ, cậu chào từ biệt mẫu thân, Tây Cung cũng như ông ngoại. Trong đầu Geu Jeou lúc này đã suy tính kế hoạch khác và cậu cần có thời gian cũng như cậu cần sự giúp đỡ của Suu Woo. Cậu sẽ tìm cách liên lạc với Suu Woo và nhờ thỉnh cầu hoàng huynh giúp chuyện này. *** Lúc này, tại Đông Cung điện, Đông Cung và đại tướng Park So rất tức giận vì chuyện này. -Ông thấy chưa, bổn cung đã nói với ông từ trước, hoàng thượng đang tìm cách tách rời chúng ta và nghiêng về phía Tây Cung. Coi bộ hoàng thượng lúc này đã đủ lông đủ cánh rồi! -Nương nương đừng lo, bên quan văn học sĩ thì thế lực nào bằng bên chúng ta. Nếu cần, tôi sẽ phát động nội chiến ngay tức khắc! – Park So trấn an -Ông nghĩ ông còn quyền lực như xưa sao? Ông không biết hay ông giả vờ không biết vậy Park So? Bổn cung đã điều tra và nhận ra rằng, hoàng thượng đang âm thầm lôi kéo các tướng chủ chốt của ông về bên người. Cái ông nắm chỉ là binh quyền trên danh nghĩa, nếu cần, khi thời cơ tới, binh sĩ sẽ tự động phế truất ông mà thôi! Ông nghĩ ông còn oai vệ lắm sao? -Nương nương… Những gì người đang nói là thật sao… Hoàng thượng đã có ý định này rồi à! Hắn tưởng hắn có thể thoát khỏi chúng ta sao? Nếu hoàng thượng đã tuyệt tình thì lão phu cũng không giữ lễ nữa đâu! – Park So trừng mắt lên, giọng ông lúc này rất tức giận -Park So à, như ta đã nói, chúng ta đã già rồi, thời của chúng ta sẽ không còn kéo dài được bao lâu nữa đâu. Những gì chúng ta làm, trời biết, đất biết, người cũng biết. Lẽ nào ông không hiểu đạo lý này sao? Lẽ nào ông muốn tuổi già của ông vẫn sống không yên à? – Đông Cung lựa lời nói với Park So, bà có ý muốn thương lượng với hoàng thượng -Người muốn chúng ta thương lượng với hoàng thượng sao? Lão phu cũng đã từng nói với nương nương, dù chúng ta muốn thì phía Tây Cung thế nào, bà ấy dễ dàng để yên cho chúng ta à? Nương nương, từ lúc nào mà người trở thành như thế này? Một Đông Cung uy quyền, nói một là một, người người kính sợ đâu cả rồi? - Lời nói của Park So càng lúc càng gắt gỏng -Ông nghĩ là ta không lo sợ sao? Ônh nghĩ là bổn cung không có tính toán à? Đất nước này thái bình, dân chúng ấm no, ông muốn phát động nội chiến để được cái gì? Ông muốn công sức của các vị Tiên Đế đổ sông đổ biển hết, chỉ vì quyền lợi của cá nhân mỗi chúng ta ư? Park So, nếu ông nghĩ được phương án nào khả thi hơn thì hẵng nói với ta. Còn không thì… - Đông Cung lớn tiếng đáp lại -Nương nương, mình không vì mình, trời đất khó tha. Lão phu và nương nương đang đi cùng một con thuyền, có chết thì hai chúng ta cùng chết. Lão phu sẽ tìm cách giải quyết chuyện này, xin nương nương chớ bàn lùi nữa! Lão phu xin phép cáo từ! Park So đứng dậy rồi ra khỏi Đông Cung điện, Đông Cung cũng không muốn ngăn cản ông ta nữa. Đông Cung chợt cười một mình, bà lẩm bẩm: -Tây Cung, ván cờ này muội đã thắng! Haha, haha, haha! Đông Cung nhớ lại nhiều năm trước, lúc Tiên Đế còn sống, khi đó, bà đang là quý phi được Tiên Đế sủng ái và ngôi vị Hoàng hậu lúc này không còn xa nữa. Tuy bà không sinh cho Tiên Đế người con nào, nhưng xét về tài đức, bà có đủ và xuất thân của bà cũng là tiền đề để bà bước lên ngôi vị Hoàng hậu. Đông Cung xuất thân từ một gia đình quan chức tại kinh thành, cha bà đã dùng tiền lo lót để bà được tham dự kỳ thi tuyển tú nữ. Tình cờ, bà lọt ngay vào mắt xanh của Tiên Đế và phút chốc bà hóa thành phụng hoàng. Cô tú nữ Yong Sue ngày xưa ấy khuôn mặt thanh tú, dịu dàng, cô có học thức sâu rộng và có thể nói những lời hợp lòng Tiên Đế. Cô mong chờ một ngày nào đó, cô sẽ danh chính ngôn thuận bước lên ngôi vị mẫu nghi thiên hạ. Tuy nhiên, người tính khó bằng Tiên Đế tính. Khi người du hành nhân gian, ngài đã gặp một thiếu nữ tài sắc vẹn toàn tên là Kim Hwa và ngài đã rước nàng về cung, sắc phong làm phi tử. Yong Sue không chấp nhận chuyện này và để chứng tỏ uy quyền, cô đã thị uy với Kim Hwa. Tuy nhiên Yong Sue đã lầm, Kim Hwa chẳng phải là người dễ bị ăn hiếp. -Tỷ tỷ, tốt nhất là tỷ đừng làm những hành động mất thể diện này nữa. Nếu không, muội sẽ báo với hoàng thượng. Tới lúc đó, chỉ e là, ngôi vị quý phi hiện tại của tỷ cũng khó mà giữ được. -Cô dám nói chuyện kiểu đó với quý phi ta sao? -Sao lại không dám cơ chứ, hiện tại người hoàng thượng sủng hạnh nhất là tôi, là Kim Hwa này đây. Còn tỷ, lo mà giữ ngôi vị quý phi của tỷ đi! Từ đó, hai người dùng mọi cách để được sự yêu thương của Tiên Đế. Kim Hwa một năm sau được Tiên Đế sắc phong làm quý phi và lúc này ngang hàng với Yong Sue. Để dễ phân biệt, Tiên Đế cho xây Đông Cung điện ở hướng đông và gọi Yong Sue là Đông Cung quý phi, Tây Cung được được xây ở hướng Tây và Kim Hwa trở thành Tây Cung quý phi. LúcTiên Đế băng hà, triều can gần như nổi song, quyền hành lúc này trong cung gần như do đại tướng quân Park So nắm giữ. Vì lo sợ ông ta nổi loạn, nên Tây Cung và Đông Cung tạm gác thù hằn qua một bên rồi liên kết với Park So để ổn định triều can, đồng thời đưa con của phi tần hóa điên – Kwon Juu lên làm hoàng đế kế vị. Khi mọi chuyện đã xong thì Tây Cung âm thầm liên kết với Thượng quan học sĩ để tạo một thế cân bằng hơn cho quyền lực của mình, trong khi Park So có ý nghiêng về phía Đông Cung. Từ thời điểm này thì cả hai lại tiếp tục đấu đá ra mặt thông qua việc đưa những ý kiến trái ngược và bắt hoàng thượng Kwon Juu lựa chọn. Đông Cung nhớ đến đây thì bà thở dài, nay thì hoàng thượng đã tỏ ra muốn thoát khỏi sự lệ thuộc vào cả hai người. Tây Cung ơi, muội nghĩ là hoàng thượng thực sự về phe của muội sao? Không bao giờ đâu! *** Suu Woo đang ngồi trên kiệu được bốn thị vệ khiêng, cậu cùng Geu Jeou lúc này đóng giả một trong các thị vệ và đi ngoài hàng. Cậu đội nón che mặt cùng bộ trang phục khó ai nhận ra. Ra tới cổng Tử cấm thành, kiệu bị các binh sĩ canh gác chặn lại. Suu Woo hé đầu ra khỏi kiệu và bảo có việc ra ngoài thành gấp theo lệnh của Đông Cung. Binh lính thấy Suu Woo lập tức mở cổng và cho kiệu ra. Đi được một đoạn, Suu Woo xuống kiệu và dẫn Geu Jeou đi thêm một đoạn. Cả hai tới một nhà dân và thấy có hai con ngựa được cột chờ sẵn. -Huynh đã sắp xếp cả rồi, đệ lên ngựa đi. Huynh sẽ tiễn đệ ra khỏi kinh thành. – Suu Woo bảo -Hoàng huynh, huynh đưa đệ ra khỏi thành đệ đã biết ơn lắm rồi. Huynh không cần phải… -Trong thành có thể vẫn còn tai mắt của mọi người. Đưa đệ ra khỏi thành huynh cũng sẽ yên tâm hơn! Cả hai leo lên ngựa rồi phi thẳng về phía cổng thành. “Mẫu thân, Tây Cung và ông ngoại, con xin lỗi mọi người. Con phải ra đi, con phải tìm hiểu xem thế giới bên ngoài này thế nào! Tạm biệt mọi người” – Geu Jeou quay ra sau nhìn kinh thành lần cuối, cậu thấy hơi cay ở khóe mắt. Rồi cậu cùng Suu Woo tiếp tục hướng về khu vực ngoại thành. Lúc này, tại phủ tướng quân, Park So đang ngồi nhấm rượu một mình. Trong lúc ông và Đông Cung đang bất an thì ông lại nhận được một tin tốt lành. Ông không nghĩ là, mọi việc lại diễn ra theo hướng có lợi cho mình đến vậy. -Cháu ngoan của ta, cháu làm tốt lắm!