[Fiction] Spring Song

Thảo luận trong 'Văn Học' bắt đầu bởi Axetylen, 8/7/12.

  1. Axetylen

    Axetylen C O N T R A

    Tham gia ngày:
    28/1/11
    Bài viết:
    1,840
    Nơi ở:
    Milky Way
    Tên: Spring Song
    Tác giả: Sadness Crystal
    Thể loại: Fantasy, Romance (maybe), Tragedy (maybe not)...
    Rating: Teen
    Summary: Trở thành một phần của những điều kỳ diệu, bước ra từ trong quá khứ, họ đến một thế giới không còn những khổ đau thực tại , nhưng mọi chuyện liệu có đơn giản như trong các câu truyện cổ tích.

    Status: On Going...
    Note: Đừng bị cái tên với summary truyện lừa tình nhé, hu hu. =((

    ----------​

    Chương 1

    Khi vừa mở mắt tỉnh giấc, hình ảnh cái trần nhà tối đen, xa xăm hơn mọi khi cùng những cơn đau ập đến cảm nhận của tôi, khi đó, tôi biết mình đã không còn ở nhà nữa.

    Nhưng thật lạ, tôi không có cảm giác hốt hoảng hay quan tâm xem bản thân đang ở đâu. Tôi chỉ muốn quay trở lại giấc ngủ dang dở của mình, dù cảm giác khó chịu do cơn đau nhức lan khắp người cứ ngăn cản ý định đó lại. Tự cho rằng mình hẳn có lý do để thức, tôi thả lỏng cơ thể, tập trung vào các giác quan, trải đều nó ra khắp không gian xung quanh, hy vọng sẽ tìm thấy thứ gì đó.

    Rồi tôi ngửi thấy mùi thuốc sát trùng, nghe âm thanh lặp lại đều đặn của máy đo nhịp tim.

    Nhận ra cảm giác có thứ gì đó thít chặt vào tay chân, tại những chỗ là xuất phát điểm của các cơn đau không ngừng âm ỉ.

    Vậy ra tôi đang ở trong bệnh viện sao ?

    Có tiếng người đang nói chuyện ở đâu đó, không biết có phải bởi không gian nền của căn phòng tôi đang nằm quá yên tĩnh hay không mà thanh âm từ họ đến chỗ tôi không có chút cản trở nào. Nói ngắn gọn hơn là nghe rõ mồn một đó.

    “Tội nghiệp thằng bé quá, mất hết gia đình và của cải chỉ trong có một ngày.”

    “Lại còn bị chấn thương ở đầu nữa chứ, cả ngày hôm qua nó gào khóc dữ dội, đến đêm thì quên mất luôn cả tên cha mẹ mình, quả thật rất bất hạnh.”

    “Rồi thằng bé sẽ ra sao nhỉ ? Hình như nó đâu còn họ hàng thân thích gì nữa.”

    “Chắc rồi sẽ được một cô nhi viện nào đó nhận nuôi thôi, riêng chuyện trong quá khứ thì không nhắc lại sẽ tốt hơn, đôi khi được quên đi thì mới là hạnh phúc.”

    Tôi nằm im lặng, thở từng nhịp đều và nhẹ, lắng nghe cuộc trò chuyện của những phụ nữ đang đứng bên ngoài căn phòng. Có vẻ họ đã cố giữ giọng mình nhỏ lắm rồi nhưng tôi vẫn nghe thấy, không thể trách họ, chỉ trách sao tai của mình lại nhạy quá thôi.

    Nhưng mà…những người đó đang nói về ai thế nhỉ ?

    Tôi hy vọng đó không phải là mình, làm sao quên đi có thể là hạnh phúc được…khi mà người ta biết mình đang quên chứ.

    Phải, hy vọng đó không phải là tôi.

    Nhưng…sao tự nhiên mắt của tôi lại nhoè đi thế này ? Sao tự dưng tôi lại thấy buồn ở trong lòng ghê gớm ?

    “…”

    Tôi không thích nơi này, thế nên, có lẽ tôi nên rời khỏi đây.

    ----------​

    Cậu bé có mái tóc hơi rối màu nâu, dáng người nhỏ, nước da nhợt nhạt vẫn đang nắm chặt cái áo gió mà cậu tiện tay với được từ trên giường xuống. Khi nhìn thấy cái tên được thêu trên đó, cậu chợt cảm thấy đầu mình hơi đau, giống như là vừa gỡ ra thứ gì đó ghim chặt trên đầu và làm cho những dòng chảy bên trong nó di chuyển trở lại vậy.

    Nhưng rồi sau đó, những suy nghĩ của cậu lại rơi vào bế tắc, đầu óc cậu lại trống rỗng không nhớ nỗi cái tên đó có liên quan đến mình thế nào. Cậu dừng nghĩ, tiếp tục để mặc cho đôi chân mình dẫn dắt đi theo vô thức, tới đâu thì tới, vì thực sự bản thân cậu cũng không biết sau khi rời khỏi cái bệnh viện kia rồi thì nên đi đâu tiếp theo.

    Đôi chân của cậu dẫn cậu đi qua những con đường đông đúc người qua lại, ánh đèn rực sáng loá cả mắt, tiếng còi xe và chuông điện thoại vang lên inh ỏi hoà vào dàn nhạc đêm trên phố. Mọi người tất bật với nhịp sống buổi đêm, người đi qua, kẻ đi lại, lẫn trong đó là một cậu bé bước đi dáng thất thểu, không xác định được phương hướng.

    Rồi đôi chân của cậu dẫn cậu rời xa dần đô thị để đến ngoại thành, ngọn gió lạnh bất chợt thổi qua cánh rừng khiến những hàng cây khẽ động, sau đó quấn lấy cơ thể gầy gò của cậu, khiến nó khẽ run lên.

    Có lẽ đã đến lúc dùng đến cái áo khoác rồi nhỉ ? Nếu không mặc nó vào thì cậu không biết mình cầm theo để làm gì nữa.

    Nhưng mặc nó vào rồi, có khi cậu cũng sẽ chấp nhận cái tên thêu trên đó là của mình luôn.

    Rogan Dungeon.

    …..

    Tôi lại tiếp tục cảm thấy đau đầu khi đứng từ xa nhìn về phía toà nhà ấy, nói toà nhà cho vui chứ đó chỉ là một đống lộn xộn gồm các cấu trúc đổ nát, gạch vụn và…tro tàn.

    Khói vẫn còn âm ỉ bốc lên từ trong cái nơi mà trí óc của tôi nhắc rằng trước kia nó từng là một dinh thự rất lớn, cơ ngơi của một gia đình giàu có mà mọi người đều thèm muốn, kể cả những gia đình hàng xóm khá giả sống xung quanh.

    Gì thì gì, nó giờ cũng chỉ còn là một đống xà bần cháy đen.

    Vì sao vô thức của tôi lại dẫn đến đây ? Tôi cũng không hiểu được.

    Có lẽ, giống như câu chuyện trong bệnh viện kia, giống như cái tên thêu trên áo khoác, nó có liên quan đến tôi chăng ?

    Tôi chẳng thể nhớ nỗi, nhìn thế nào cũng chẳng thấy quen thuộc.

    Đôi chân của tôi không muốn di chuyển nữa, nó đã quyết định dừng lại ở đây, không có nó, tôi chẳng biết mình nên đi đâu. Thế nên tôi cũng ngồi lạiđây, ngồi phía bên kia vỉa hè đối diện căn nhà, chờ đợi.

    Mà không biết thật ra mình đang chờ đợi thứ gì.

    Nhưng khác với cảm giác vô định, hụt hẫng khi đi qua những nơi khác trong thành phố, ở đây, ở gần căn nhà đã cháy đen này, tôi lại cảm thấy một chút ấm áp.

    Giá như mà…tôi có thể biết lý do là vì sao.

    …..

    Rogan cảm thấy giấc ngủ của mình có vẻ ngắn, khi cậu tỉnh dậy, cảnh vật xung quanh vẫn trông như cũ, con phố vắng lặng, tối tăm với vài ánh đèn vàng hiu hắt gợi nên một chút hy vọng về sự sống. Nhưng thực ra, cậu đã ngủ được hơn vài tiếng đồng hồ rồi, âm thanh của nền văn minh đã hoàn toàn chìm hẳn trong màn đêm, chỉ còn tiếng ếch nhái kêu, dế gáy, tiếng cành lá đung đưa và âm thanh róc rách trong trẻo của con suối bên dưới gầm cầu.

    Rogan hướng mắt về phía trước mặt, căn nhà đổ nát kia vẫn đứng đó, tồi tàn, lặng im.

    Ban nãy cậu đã nằm mơ, một giấc mơ rất lạ. Trong mơ, cậu thấy mọi thứ xung quanh là một màu trắng xoá, ngôi nhà kia thì đứng sừng sững trước mặt cậu, nguyên vẹn, không chút hư hại. Rồi cậu nghe thấy tiếng ai đó gọi mình, giọng nghe dịu dàng như của một người phụ nữ đôn hậu. Một tiếng gọi khác trầm hơn, của một người đàn ông. Nhìn qua hàng rào cửa sắt, cậu thấy họ, người đàn ông và người phụ nữ đó, tay họ ẵm theo một đứa bé gái trạc 6, 7 tuổi, tay kia đưa lên vẫy gọi cậu.

    Họ là ai ?

    Tại sao lại muốn cậu đi cùng họ ?

    Cậu không biết, cậu chỉ đứng đó nhìn họ, lâu thật lâu, cho đến khi những người đó cuối cùng cũng dừng vẫy tay và quay lưng đi vào bên trong căn nhà.

    Cũng đúng thôi, cậu đâu có phải là người nhà của họ đâu.

    Phải không nhỉ ?

    Nước mắt lại chảy xuống hai bên má Rogan, hình ảnh căn nhà bao phủ bởi ánh sáng trắng đục nhoè dần trong đôi mắt cậu, rồi tỉnh giấc, cậu trở về với màn đêm vốn có của vùng ngoại ô thị trấn.

    …..

    Tôi đứng dậy, nhìn lên màn đêm đầy sao.

    Bây giờ đang là mùa hè nhỉ ? Bầu trời quang đãng và cảnh vật trên cao rộng quá, khiến nỗi cô độc trong tôi dường như cũng bị kéo giãn theo. Giá như bản thân có thể hoá thành một loài chim, chao liệng tự do trên nền trời xanh thẳm như loài cá bơi trong đại dương…thì hay biết mấy.

    Suy nghĩ mộng mơ của tôi chỉ đến đó là dừng lại.

    UỲNH !!!

    Một vệt sáng lớn kéo dài phía bên khoé mắt trái của tôi, vội quay qua, tôi bất ngờ thấy một quả cầu lửa khổng lồ vừa bốc cháy trên không trung, ở rất xa nơi này.

    Lửa !

    Tôi khẽ ôm đầu của mình, khuỵ gối xuống và chống tay vào thành cầu.

    Sao nó lại đau thế này ? Trí nhớ ơi, xin đừng làm khổ tôi nữa chứ ! Sao không để cho tôi yên.

    Lửa !

    Thôi được, nếu đó là thứ mà ký ức muốn tôi tìm đến thì tôi sẽ chấp nhận nó vậy.

    Quay người, tôi nhìn theo hướng mà ngọn lửa khổng lồ ban nãy vừa bùng lên, sau đó bắt đầu chạy thật nhanh về phía đó.

    Lửa !

    Nó có lẽ sẽ thắp sáng con đường mù mịt tôi đang đi bây giờ chăng ?
     
  2. forgiuse

    forgiuse The Warrior of Light Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/7/08
    Bài viết:
    2,168
    Nơi ở:
    Another Reality
    Xem nào...Có vẻ như Rogan là con trai của một gia đình khá giả, bị hoả hoạn mà chết. Cậu ta đến được đây nhờ tiềm thức của mình ? Hay là do tác giả đang cố đánh lừa độc giả ? Mọi thứ vẫn ổn như mọi khi, nhưng mình vẫn chưa biết rõ tuổi tác của Rogan lắm :-?, chắc tầm 13-14 do mấy bà tám kia nhắc tới cô nhi viện.
    Đoạn cuối...trừu tượng quá. Mình vẫn không rõ lắm liệu đó là do trí tưởng tượng của Rogan tạo ra không, hay là có lửa thật ? :-?
     
    Axetylen thích bài này.
  3. Axetylen

    Axetylen C O N T R A

    Tham gia ngày:
    28/1/11
    Bài viết:
    1,840
    Nơi ở:
    Milky Way
    Không đánh lừa đâu, là Rogan đi theo tiêng gọi của trái tim thật mà, cậu cũng đoán đúng tuổi của thằng bé rồi đó, nó 13. Ngoài ra thì, ngọn lửa ở cuối chương là lửa thật đấy, bởi vì gia đình bị chết trong cơn hoả hạn nên Rogan khi nhìn thấy lửa là lặp tức bị đau đầu ấy mà.

    Cám ơn đã comment nhé :">
     
  4. Axetylen

    Axetylen C O N T R A

    Tham gia ngày:
    28/1/11
    Bài viết:
    1,840
    Nơi ở:
    Milky Way
    Chương 2

    Rogan dừng những bước chân vội vã của mình, kết thúc hành trình chạy bộ từ chỗ cậu nhìn thấy đốm lửa cho đến cây cầu xa xôi đằng xa, thứ nằm bắc qua con kênh có dòng chảy hướng vào lòng thành phố. Đứng trên đó quan sát xung quanh một lúc lâu, Rogan không thấy chỗ này có gì đặc biệt, còn đang nghĩ rằng có thể mình chỉ bị ảo giác, cậu lại chợt nghe thấy tiếng người thầm thì phát ra từ đâu đó quanh đây.

    Tìm đến những bậc thang dẫn xuống bên dưới gầm cây cầu, cậu chậm rãi tiến gần đến nơi phát ra tiếng, sau đó nhận ra bãi đá quen thuộc thường nằm cạnh những con suối, tiếng nước chảy trong đêm nghe như một bản giao hưởng êm dịu, dù lúc này nó mang theo những âm thanh hỗn tạp khác từ con người.

    Bên dưới gầm cầu không ngờ đang có rất nhiều người, phải mất một lúc cho đôi mắt quen dần với bóng tối thì Rogan mới nhận ra đám người này cũng chỉ là những đứa trẻ như cậu. Chúng không đứng cùng nhau mà đi thành từng nhóm hai đến năm người, cũng có đứa đi một mình như Rogan, trông vẻ mặt bọn họ có vẻ như là không quen biết nhau, vậy thì cái gì đã mang cả đám tới đây ?

    Ánh mắt của những người đến trước đồng loạt quay về phía Rogan, xăm soi cậu trong một lúc rồi sau đó quay đi. Có vẻ như việc cậu xuất hiện ở đây không lạ lùng cho lắm, giống như việc đám đầu tiên đến rồi xuất hiện thêm đứa thứ hai, thứ ba vậy.

    Vốn đã định mở lời hỏi thăm xem có chuyện gì ở đây nhưng rồi một tiếng động khác bỗng chen ngang vào suy nghĩ của cậu. Nhận ra đó dường như là tiếng ai đó đang rên rỉ, Rogan tò mò nhìn xung quanh, ánh mắt cậu dừng lại ở một vị trí không xa nơi mình đứng lắm, một đám bọn trẻ đang đứng bu lại xung quanh một người, có thể là người đang bị thương cũng nên ?

    Vẫn không chắc mình có phận sự gì ở đây, Rogan chỉ dám đứng bên ngoài quan sát, người đang nằm sải lai đằng kia có vẻ như là một người đàn ông, trạc chừng 40 tuổi, tóc hơi dài màu nâu, xoăn. Chiếc áo khoác rộng bên ngoài màu đen tuyền, có viền tay và cổ màu tím mà ông ta mặc thì trải dài trên đất, trông như một tấm thảm đỡ lấy người bị thương vậy. Mà ông ta bị thương ra sao thì Rogan không dám chắc, nhưng nhìn mặt mũi ông ta cứ như bị thứ gì đó làm nó xạm đen lại, có chỗ đỏ hoe và da bị toát cả ra, trông như là…

    “Làm gì bây giờ ? Có nên gọi cấp cứu không ? Trông ông ấy có vẻ như đang đau đớn sắp chết vậy ?”

    “Thích thì cứ gọi đi, tụi này không rãnh hơi đến thế đâu.”

    Tếng nói chuyện của mấy đứa trẻ gần đó lúc này đã dần rõ ràng hơn, Rogan đứng ngoài cẩn thận lắng nghe. Dù không biết nghe để làm gì, nhưng vì cậu chẳng biết phải đi đâu nên đã cất công đến đây rồi thì xem thử thực ra có chuyện gì xảy ra cũng được.

    Liệu có phải người đàn ông kia bị đám nhóc này hành hung để cướp giật không nhỉ ? Rogan nghĩ vậy trong đầu, nhưng rồi nhận ra nếu như điều này đúng thì cậu đã xong đời với tụi nó từ lúc nãy rồi còn đâu. Lý do khiến cậu không hoảng sợ bỏ chạy khi thấy có nhiều người ở dưới đây là vì ngoài đám con trai thì xen kẽ bên trong đó, cậu cũng thấy có vài đứa bé gái còn nhỏ tuổi hơn mình. Như một dấu hiệu theo kinh nghiệm, Rogan không cho rằng mình sẽ bị hại bởi ai đó ở đây.

    “Ai đó đưa người này về nhà chăm sóc vết thương đi, để ông ta nằm ngoài này thấy tội quá.”

    “Bọn này làm gì có nhà, mà dù có đi nữa cũng chẳng ai lại đi vác người lạ về đâu, nhỡ họ chết trong nhà mình thì rắc rối to với cảnh sát.”

    “Hay là đi về đi, tui không muốn dính vào chuyện này tí nào, cứ coi như đám tụi mình chẳng thấy gì tối hôm nay cả.”

    “Không lẽ bỏ mặc nhìn người này chết thật sao ?”

    Cuộc trò chuyện giữa đám nhóc mỗi lúc một căng thẳng hơn, có vẻ như tình huống như vậy lần đầu tụi nó gặp phải. Dù nhiều ý kiến có vẻ đúng đã được đưa ra, như gọi cấp cứu, đưa người bị thương vào trong chỗ ấm hơn để nằm. Rút cuộc, đề xuất vẫn chỉ là đề xuất, chưa có ai dám xung phong làm trước cả. Cũng không trách được, vì cả đám chỉ là mấy đứa trẻ mười mấy tuổi đầu, lại còn không quen biết nhau, những việc như thế này là quá sức đối với chúng.

    Rồi như là một kết quả tất yếu, không thể thống nhất ý kiến và cũng không có lý do để hợp sức cùng nhau cứu người, trên mặt mỗi đứa đã xuất hiện sẵn ý định rời khỏi đây. Thà bỏ đi rồi quên hết chuyện hôm nay còn hơn nhìn người kia chết để rồi bị nó ám ảnh suốt đời, đó là điều họ sẽ làm…dù nó cũng không hề dễ dàng tí nào. Sự lưỡng lự dường như đã chiếm chỗ trong tất cả quyết định được đưa ra, dù là quyết định cứu người hay rời khỏi đây.

    “Quá muộn để cứu người này rồi, mọi người cũng không cần tự trách mình.”

    Một giọng nói chợt vang lên giữa lúc bầu không khí im lặng căng thẳng ở nơi này đang tăng cao. Tất cả những ai có mặt ở đó, trừ người bị thương, đều quay lại nhìn về phía phát ra giọng nói đó. Rồi từ trong đám những đứa trẻ đứng ở xa, một người bước ra, một đứa con trai có mái tóc đen, đeo kính, một bên mắt bị che bởi phần tóc có vẻ khá dài trước mặt. Sau khi xuất hiện đằng trước những kẻ từ nãy giờ chỉ biết đứng từ xa quan sát như Rogan, cậu ta lại tiếp tục tiến về phía người đàn ông bị thương kia, rẽ những đứa trẻ đứng gần đó qua hai bên, sau đó ngồi xuống, cẩn thận xem xét và nói

    “Nhìn những vết thương trên cơ thể người này, có thể thấy là ông ta bị phỏng nặng, có thứ gì đó rất nóng đã tiếp xúc với cơ thể của ông ta, làm chết các tế bào và mạch máu trên da, đồng thời đốt cháy chúng. Trông bề ngoài thì không có vẻ nghiêm trọng, nhưng nhìn những lớp da đỏ tươi trên cơ thể là biết ông ta đang xuất huyết liên tục dưới chỗ da đã chết. Nhiệt độ cũng có thể đã tác động đến nội tạng bên trong cơ thể, bao tử của ông ta chắc đã cạn dịch và phổi đang sưng tấy vì chảy máu trong.

    Người đàn ông này sẽ chết, đó là điều chắc chắn, gọi cứu thương đến bây giờ đã là quá muộn rồi. Khi xe đến đây, có lẽ chỉ để chuyển xác đi thôi.”

    Cậu bé đeo kính kia đứng dậy, khẽ dùng ngón tay nâng gọng kính, lúc này Rogan mới nhìn thấy ánh mắt của cậu ta, một đôi mắt có vẻ sắc bén và rất kiên cường.

    “Do vậy, không phải là lỗi của chúng ta khi ông ta chết. Nếu ai đó có lòng thì cứ việc gọi cứu thương, để người đàn ông này không phải chết bờ chết bụi, trong lúc đó tôi sẽ hỏi xem liệu ông ta có điều gì đó muốn trăn trối không vậy.”

    Và gần như không đợi phản ứng của mọi người, cậu ta lại ngồi xổm xuống, thì thầm gì đó vào tai người đàn ông, hình như là đi hỏi ông ta đang muốn trăn trối gì đó không thật. Rogan cảm thấy vô cùng ngạc nhiên trước thái độ cực kỳ thản nhiên của người này, trông cậu ta có vẻ như chỉ ngang tuổi với cậu, nhưng sự điềm đạm mà cậu ta có được quả thật không đơn giản tí nào.

    Sau khi trao đổi qua lại thứ gì đó, cậu ta gật đầu rồi chợt lấy hai tay…lật người đàn ông kia lại.

    “Này, cậu đang làm gì thế hả ? Sao mà ác thế !” – Có tiếng con gái la lên

    “Là ông ta bảo tôi làm thế đấy chứ !” – Người kia chỉ thong thả trả lời

    Sau đó, cậu ta lại thản nhiên tìm kiếm, lục lọi khắp người của người đàn ông kia như tìm kiếm thứ gì đó. Mất một lúc sau, cậu ta tìm thấy một cái nải đeo ở hông, nhanh chóng tháo ra rồi lại nhướn người ra đằng trước, có vẻ như đang chuẩn bị lật người đàn ông kia nằm ngửa trở lại.

    Không thể chịu được nổi nữa, cuối cùng Rogan cũng phải lên tiếng.

    “Này, khoan…khoan đã, cậu lật mạnh thế sẽ làm ông ấy đau đấy ! Để…tôi giúp…”

    Phải, cậu đã cất tiếng nói đầu tiên của mình kể từ khi rời bệnh viện cho đến giờ, bởi vì không đành lòng nhìn một người sắp chết còn bị lật qua lật lại như cái bánh xèo.

    Rogan chờ phản ứng của cậu bé kia, thấy cậu ta có vẻ như đã nghe thấy và đang chờ mình. Cậu chầm chậm bước lại, ngồi xuống kế bên người đàn ông kia, đối diện cậu trai đeo kính, sau đó luồn tay xuống dưới đỡ tay và người của ông ta.

    “Được rồi, tôi đếm đến ba thì lật ông ấy lại nhé, một…hai…” – Không chần chừ, cậu bé kia đã vội ra hiệu - “…Ba !”

    …..

    Dù đã cố hết sức rồi, nhưng họ chỉ là hai đứa trẻ, chẳng thể nào đủ sức lật một người đàn ông trưởng thành lại mà không gây cho ông ta có chút trầy trụa nào. Sau tiếng la yếu ớt trong đau đớn của người đàn ông, Rogan dần lấy lại được bình tĩnh và ngồi quan sát cậu trai đeo kính kia từ tốn lấy ra những thứ linh tinh từ trong cái nải tay. Đa số là giấy tờ các loại, kiểu giấy nhìn có vẻ cũ, có nét cổ xưa, có vài cuốn sách và sổ tay nhìn cũng chẳng mới hơn, rồi bút, vài cái lọ đựng chất gì đấy. Rogan tò mò nhặt thử một tờ giấy lên xem nhưng chẳng thể nhìn ra nỗi nó viết cái gì vì kiểu chữ này cậu chưa thấy qua bao giờ.

    Những đứa trẻ ở xung quanh vẫn đứng lặng yên nhìn hai người Rogan đang làm việc, không nói, không phản ứng gì cả. Có vẻ như họ cũng đang chờ xem rút cuộc hai tên này tìm kiếm cái gì.

    Cái tay nải nhìn nhỏ như vậy mà chứa được nhiều đồ ghê.

    Mãi cho đến khi cậu bé đeo kiếng kia lấy ra một cuộn giấy khá lớn được buộc lại bằng vải đỏ, lúc đó thì người đàn ông vốn nằm im bất động dưới đất kia chợt bừng tỉnh, gượng đầu dậy, ông ta vươn cánh tay yếu ớt của mình về phía cuộn giấy, miệng lẩm bẩm thứ gì đó.

    Giống như là đang cố nói ra điều gì đó, cố nhắn nhủ điều gì đó cho chúng tôi.

    Gần như cùng một lúc, tôi và cậu trai đeo kiếng hạ thấp đầu xuống, ghé tai lại gần để nghe cho kỹ những lời mà người đàn ông kia nói ra

    “Đến…Ma…Macaire…khô…ng…được…đánh…mất…”

    Và…

    Lời nói của người đàn ông đến đó là chấm dứt.

    Mắt mở trừng trừng nhìn về phía cuộn giấy, cánh tay bị phỏng nặng đưa ra phía trước như đang với lấy thứ gì đó ngập tràn hy vọng.

    Thế nhưng…ông ta đã chết.

    Rogan ngồi bệt dưới đất, mở to hai mắt nhìn cái xác cứng đờ trước mặt mình. Chết, chết thật rồi sao ?

    Một người đã chết, ngay trước mặt cậu.

    Đây là sự thực sao ?

    Cậu bé đeo kiếng kia cũng ngồi im lặng trong chốc lát, sau đó thở dài một hơi, đưa tay vuốt mắt của người đã khuất. Rồi nắm chặt cuộn giấy trong tay, cậu ta đứng dậy.

    Xung quanh…

    Ánh mắt của mọi người đổ dồn về cuộn giấy nằm trong tay của cậu trai đeo kính, hoàn toàn quên mất trước mặt họ vừa có một người mới lìa đời.
     
  5. medassin

    medassin The Pride of Hiigara

    Tham gia ngày:
    13/3/09
    Bài viết:
    9,250
    Nơi ở:
    12 Casa, OF city
    E hèm, vô góp vui vài câu :">

    --------------------------------------

    Đầu tiên chào mừng comeback. Vẫn cái kiểu mở đầu bằng tâm trạng rất thường thấy trong mọi tác phẩm của cậu :D Rất dễ dẫn dắt câu chuyện. Câu chữ hầu như ko thừa, cơ mà ko biết nói cái này bao lần rồi nhỉ =))

    Rogan(không biết có đúng vậy không :-? vì chưa chắc cái tên trên áo là thật :D ). Dù gì với thân phận đầy bất hạnh(nhà cửa tan nát) của rogan thì lấy cái tên này hem chừng còn xui xẻo là đằng khác =))

    Phát hiện tác giả rất thích cái tên Rogan Dungeon. Không biết liệu nó có dính dáng gì đến toàn bộ tác phẩm của cậu k :D

    btw, new mission - new tragedy \m/
     
  6. Axetylen

    Axetylen C O N T R A

    Tham gia ngày:
    28/1/11
    Bài viết:
    1,840
    Nơi ở:
    Milky Way
    À, về cái tên Rogan Dungeon...nó là nhân vật original đầu tiên mà mình dùng để viết fic cho nên hay có thói quen đem dùng đi dùng lại ấy mà =))

    Và cái tên Rogan đặc biệt ở chỗ, truyện nào có Rogan thì chắc chắn sẽ có Satori :">

    Spring Song này thực sự là truyện Here No More viết lại đấy, dàn nhân vật gần như bê nguyên xi đem qua, có bỏ bớt vài người, ngoài ra thì toàn bộ cốt truyện đều đã thay đổi cả.

    Cám ơn đã cmt nhé :">
     
  7. forgiuse

    forgiuse The Warrior of Light Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/7/08
    Bài viết:
    2,168
    Nơi ở:
    Another Reality
    Đã cmt bên kia. Qua bên đây báo để cho cậu biết tiện thể cho truyện xôm tụ một tí :">.
     

Chia sẻ trang này