[SPOIL]Đông tàn, xuân hết, hạ sang Ngàn năm vẫn thế tuần hoàn đấy thôi Cớ sao tiếc mãi khôn nguôi Phải vì hạ cuối để tôi gặp người? Ai đem ánh mắt nụ cười Đem duyên dáng ấy đặt nơi tim này Ai kia trong trắng tựa mây Cho ai thương nhớ hao gầy xác xơ Bóng ai lúc hiện lúc mờ Làm ai nửa tỉnh nửa mơ thất thường Cho bao nỗi nhớ nỗi thương Cho bao nhiêu nỗi vấn vương không tàn Hồng Phong sân vẫn nắng vàng Người xưa không thấy vội vàng tìm đâu Hẹn người trường tựu năm sau Cho tôi nói hết tình sâu trong lòng....[/SPOIL] Chẳng là hạ cuối rồi, chẳng biết khi nào được gặp lại em ấy... Thật tiếc là tới khi ra trường mình vẫn chẳng dám nói lòng mình cho em hiểu