Người ta nói rằng, Hổ Thuỷ Ba thường ăn thịt người nên làng Thuỷ Ba sinh ra cái nghề hiếm thấy trong thiên hạ: nghề bắt hổ. Bắt được hổ, tặng trâu cày Làng Thuỷ Ba (nay thuộc xã Vĩnh Thuỷ, huyện Vĩnh Linh, Quảng Trị) có địa hình hẻo lánh, lại nối liền với đại ngàn Trường Sơn nên là môi trường lý tưởng của thú rừng, nhất là hổ. Hồi xưa, ngày cũng như đêm, hổ tung hoành khắp làng. Người dân chỉ cần sơ suất là bị hổ vồ ngay. Không chỉ bắt người sống, những xác chết mới chôn cũng bị hổ bới lên, đưa về hang. Trong số những con hổ sinh sống ở Thuỷ Ba có một con hung hãn nhất, chỉ còn ba chân, chân kia bị bắn gãy. Đêm đến, con hổ này thường đi bằng hai chân lang thang dọc đường. Ranh mãnh hơn, hổ đến từng nhà, dùng đuôi gõ cửa, tưởng có người kêu, chủ nhà lò mò dậy mở cửa, hổ liền vồ ngay. Bị hổ hoành hành, người dân Thuỷ Ba đã hình thành nghề bắt hổ. Dụng cụ bắt hổ gồm lưới, cây đinh ba, giáo mác... Lưới săn hổ được làm bằng thân cây sót, mỗi cạnh mắt lưới rộng chừng 10 phân. Loại cây sót này có thân leo, mọc giữa rừng, trái nhỏ, hổ rất thích ăn. Thân sót được đưa về nhà, kết lại từng sợi to và đan thành lưới. Lưới dài đến 15m, cao trên 3m. Người điều hành công việc bắt hổ thường là già làng, có nhiều kinh nghiệm. Khi tiếng thanh la của già làng rung lên, tất cả già, trẻ, gái trai trong làng phải tập trung ở đầu rừng để làm lễ Thượng vong (cúng ông tổ nghề bắt hổ). Sau đó, mọi người bắt đầu bủa lưới xung quanh khu rừng có hổ trú ẩn. Lưới được bố trí theo hai phần, phần cố định và phần di động. Khu rừng có hổ được phát quang thành ba vòng tròn nhỏ dần, có người canh để phát hiện khi hổ chạy vào vòng trung tâm. Khi chuẩn bị xong xuôi, chiêng, trống bắt đầu trỗi lên, già làng hô lớn: Thuỷ Ba đứng dậy cho đều. Nghe tiếng ta reo hùm đứng dậy!. Tiếng của già làng vừa dứt, mọi người đồng thanh hô theo: Reo! Reo! Reo! Reo! Reo! Reo!. Thấy động, hổ bỏ chạy vào sâu trong vòng trung tâm. Lúc này người canh gác trên trục đường được phát quang hô to: Bớ dân làng Thuỷ Ba. Hổ đã rúc sang lùm rú thứ hai. Tức tốc, lưới cố định được nhổ lên, áp sát dần. Cứ thế, hổ bị dồn vào tận trung tâm. Phút quyết liệt giữa người và hổ bắt đầu. Lúc hổ nhảy đến đụng lưới săn, người cầm mác đâm ngay khiến hổ nhào về phía này, lộn sang phía khác vô cùng hung dữ. Cứ thế, hổ ngày càng bị thêm nhiều vết đâm, đến kiệt sức. Các tráng đinh lao vào đè cổ, đè bụng, trói mồm hổ rồi khiêng về làng. Mỗi lần bắt được hổ dữ, dân làng Thuỷ Ba được chính quyền cấp tỉnh lúc đó tặng một con trâu to, khoẻ. Hổ đi taxi.... Bây giờ hổ không còn lộng hành, gây tai hoạ cho dân nhưng giữa đại ngàn Trường Sơn vẫn còn không ít hổ sinh sống. Hổ đã trở thành tài sản quốc gia, cấm săn bắt trái phép. Thế mà, vẫn có không ít người từ nơi khác lén lút đến khu vực Trung Trường Sơn săn bắn. Bà T.T.L làm ăn trên đường Hồ Chí Minh kể lại chính bà đã mua hai con hổ bị mắc bẫy chết để nấu cao. Mỗi lạng cao hổ thứ thiệt giá đến 10 triệu đồng và khi nào cũng có khách đặt mua. Theo bà L, dọc dãy Trường Sơn có không ít người sống bằng nghề săn hổ trái phép. Ở đâu có hổ là ở đó có dấu chân của thợ săn. Bà kể, ngày đầu mới lên đây bà không dám mua hổ để nấu cao. Dần dà, vì lãi quá lớn nên nhiều lúc nhắm mắt làm liều. Hổ ở đâu mà nhiều thế trong khi các nhà động vật học bảo rất khó tìm thấy hổ sống giữa Trường Sơn? Tôi đặt câu hỏi với H, một tay chuyên buôn động vật hoang dã. H khẳng định, những tay săn hổ không bỏ sót một mét vuông của rừng Trường Sơn. Chúng thường giả dạng người đào vàng hoặc tìm phế liệu nên cơ quan chức năng khó phát hiện được. Khi đã lọt vào rừng thì chúng tàn sát động vật không thương tiếc. Nếu đặt bẫy trúng hổ thì tốt, không thì trúng gấu, nai, mang... Khi biết tôi muốn đi một chuyến để mục sở thị, H nói rằng lên đó mạng sống con người còn nhỏ hơn mạng hổ. Những tay săn hổ mà biết có người theo dõi thì mình không còn đường về đồng bằng. Khi săn được hổ, thợ săn rất tinh vi, chúng tìm cách che mắt lực lượng kiểm lâm bằng cách chở hổ bằng taxi hoặc ô tô bốn bánh. Cách đây chưa lâu, qua tin báo của quần chúng, kiểm lâm tỉnh Thừa Thiên - Huế phát hiện chiếc xe taxi chở một con hổ cái đang tìm đường chạy ra các tỉnh phía Bắc để tiêu thụ. Con hổ mắc bẫy bị thương ở chân, nhờ được cứu hộ kịp thời nên đã thoát chết. Sau đó tỉnh Thừa Thiên - Huế chuyển con hổ cho vườn thú Hà Nội nuôi dưỡng và nó đã sinh được 4 chú hổ con. Hiện nay, còn không biết bao nhiêu con hổ xấu số bị trúng bẫy của thợ săn rồi trở thành... cao hổ cốt để phục vụ thú ăn chơi của những người giàu sang thì đố ai mà biết được. http://tintuc.xalo.vn/00580416589/lang_bat_ho.html Ông cha ta thật oai hùng nhể ?
Mấy cái chuyện hổ thành tinh nó phóng đại quá mức chứ hổ mà siêu như thế thì con gọi bằng bố. Thường thì hổ được gọi là thành tinh vì nó thoát nạn nhiều lần rồi nên kinh nghiệm tránh bẫy, tránh lao...ngon hơn hổ thường, các cụ ngày xưa bắt mãi không được nên mới thêu dệt thêm chuyện cho li kỳ (có thể là để chữa thẹn với con cháu rằng tại con này siêu quá nên không bắt được )
mình là mình không ủng hổ bắt hổ náu cao tý nào bắt bán cho sở thú hay công viên gì đó, chứ nấu cao riết rồi sau này con cháu mình nó hỏi "hổ là con gì thế" thì trả lời thế nào
Nghe giang hồ đồn đại phục chân nguyên cao hổ cốt chính gốc Quảng Trị vào người trong vòng 3 canh giờ (tầm 6 tiếng) công lực sẽ tịnh tiến đến mức sướng hoài ko xuất nên nó mới bị săn dữ thế
Tớ kể cho các bạn chuyện thế này, hôm nổi hứng rồ rồ vào công viên Thủ Lệ chơi, lúc đi ngang cái chuồng kền kền con kền kền nó bay sồ ra gần lồng có 1 đám nhóc đí phía trước hô: Con đại bàng kìa!, mình đã thấy ngán rồi, sau đến chuồng hổ báo cái đoạn con hổ Đông Dương ấy nó có bờm có ông bố bế đứa con gái rồi chỉ vào nói: Con sư tử kìa con vẫy nó đi vẫy đi.........