Tên truyện: Mối Thù Linh Phiêu Tác giả: Lưu Tình Thể loại: Kiếm Hiệp Tình Duyên Kỳ Ảo Tình Trạng: Đang sáng tác Nguồn: Luutinh's Blog Giới thiệu truyện: Một tiểu thuyết sâu sắc về chữ tình, xen lẫn các yếu tố kỳ ảo trong thế giới kiếm hiệp tình duyên. Nhân vật trung tâm trong câu chuyện chính là tiểu thư một thời tên Hà Linh Phiêu. Mối thù của cô nương này ngày càng sâu đậm và đã dấn sâu, dấn thật sâu nhiều người vào câu chuyện để rồi cuối cùng... một đại bi kịch dành cho những người buộc phải tham gia và họ cũng không còn đường rút. Bên cạnh thiên thiên trường tình yêu này còn có các thiên trường tình yêu khác. Dẫn nhậpTình? Chỉ một chữ nhưng nó luôn là nỗi khổ tâm muôn đời của nhân loại. Dù thời nay hay thời xưa, “Tình“ luôn mang đến nhiều hệ lụy khác nhau, nó có thể đưa người ta lên tuốt đỉnh cao của sự hạnh phúc ngọt ngào, nhưng cũng trong một khắc sẽ dìm kẻ u mê xuống tận địa ngục không đáy. Giữa thế gian còn lắm thị phi, rất nhiều… rất nhiều người. Nam có nữ có, thiện có ác có, chính có tà có tất cả họ đều có quan điểm chung là cả đời đều đi tìm một chữ tình khắc khoải, trải qua bao mất mát do hệ lụy nó đem lại, cuối cùng quyết đấu sinh tử tại một nơi nào đó để kết thúc cho vẹn toàn chữ “Tình“, mà dù trong cuộc chiến đó có thắng hay thua, họ vẫn là kẻ khổ nhất thế gian! Thật giả không đùa? Biết bao nhiêu câu chuyện còn lưu truyền trong thiên hạ khắc ghi lại điều đó. Có một trang thanh niên lương thiện, sau tình yêu ước ao lớn thứ hai trong đời của anh ta là trở thành một đại hiệp uy danh để trừ gian diệt ác, cuối cùng chính bàn tay lại thấm đẫm máu biết bao người chỉ để rửa hận cho cô gái mình thương; có người vốn là đại ma đầu khét tiếng, qua một đêm cũng chỉ nhờ chữ “Tình” lại hiểu thấu sự u mê, giật mình tỉnh ngộ và từ đó làm biết bao chuyện lương thiện, vung kiếm chém biết bao nhiêu đại ma đầu từng là bằng hữu cốt để lấy công chuộc tội. Chữ “Tình“ là vậy đó, càn khôn là do nó, định mệnh đời người đều do nó quyết định cả. [luutinhblog.wordpress.com] Ngoài tình yêu ra, còn có biết bao nhiêu tình cảm thiêng liêng khác như tình huynh đệ, huynh muội, tỷ muội, tình cảm gia đình, những nỗi đau mất mát, những kiếp người thống khổ đều lần lượt tụ hội nguyên vẹn trong thế giới “kiếm hiệp tình duyên kỳ ảo“ này. Chương 1: Vô Tâm Cốc Vô Tâm. Chỉ ba từ nhưng đều làm cho các bậc am tường giang hồ trong thiên hạ phải lắc đầu e ngại. Điều gì khiến họ e ngại? Không phải vì đường ra lối vào chỉ có mỗi Cốc chủ biết; không phải Cốc chủ là một kẻ đại gian đại ác? Điều này không rõ. Chỉ biết rằng, nó là một nơi dễ vào nhưng khó ra, chuyện kể hễ cứ mười người theo Cốc chủ vào thì y như rằng, sau đó chỉ còn mỗi Cốc chủ trở ra và sự việc cứ thế, cứ tiếp diễn như thế mãi. Cũng chẳng hiểu rõ nốt Cốc chủ là người xấu hay tốt, chuyện gì đã xảy đến với những trang nam tử một đi không trở lại kia. Chỉ biết rằng bề ngoài Cốc chủ luôn tỏ ra hiệp nghĩa và độ lượng, các lý do đưa ra đều hợp đạo hợp nghĩa, tà chính ẩn giấu trong con người này, và các nạn nhân xấu số trên đều có duy nhất một điểm chung, không phân biệt già trẻ lớn bé: được cứu trước khi mất mạng dưới tay cừu nhân, một hành động có thể khiến họ phục tùng vô điều kiện và mang ơn mình suốt đời. *** Tận sâu bên trong. Lá đào rơi. “ Khạp khạp… khạp khạp khạp… khạp khạp “ Vô vàn tiếng nhai rau liên hồi của đàn “Dã Trư” và ánh mắt uất hận của một người đang nhìn chúng ăn. Người này dáng vóc thanh niên, tuổi tầm đôi mươi, đoan chắc đây không phải Cốc chủ mà chỉ là một người chịu ơn trong Cốc. [luutinhblog.wordpress.com] Chàng dường như đang mang trong mình một mối thù khắc cốt ghi tâm, một nhiệm vụ tuần hoàn nào đó? Cũng không cần biết đến cái tích “dễ vào khó ra”, Cốc chủ là người xấu hay tốt, nhưng anh luôn tin chắc rằng cái người đã cứu mạng và hứa dạy võ công cho mình thì sẽ không bao giờ làm hại mình. Chỉ cần phục được thù, chỉ cần người đó giữ lời cho dù có bắt anh ta nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, có phải đánh đổi mạng sống anh vẫn làm. Sau khi phát thệ và bái sư xong, Đoạn Vô Tình không ngờ sư phụ chỉ giao cho mình các việc lặt vặt như cơm nước, quét dọn, chăm sóc đàn gia súc vv…kèm các nhiệm vụ không tên khác, chứ chả bao giờ đoái hoài đến chuyện sẽ truyền thụ võ công. Lạ thay, hễ cứ mỗi lần nhắc đến chuyện đó là ông ta lại nghĩ ra nhiều cớ để phớt lờ và hành hạ, bắt ảnh phải từ bỏ ý định không tưởng đó. Thời khắc này đã là ba tháng trôi qua. Đợi cho đàn “ Dã Trư “ ăn xong, Vô Tình thu xếp mọi thứ và nhanh chóng chuyển sang việc quét lá khoảng sân quanh nhà. Cốc Vô Tâm nổi tiếng với loài danh hoa “Trường Đào” bốn mùa nở rộ quanh năm suốt tháng. Sở dĩ trong tên có chữ “trường” là vì chúng chúng không bao giờ chết, người ta đặt cho chúng chữ trường để chỉ sự trường sinh, hễ những gốc đại thụ già chết đi thì phần rễ chỗ đó lại đâm chồi lên các cây con khác nên có thể nói: đây là loài hoa bất tử. Vô Tình nhìn khắp khoảng sân rộng phủ kín lá đào rơi, nhưng sắc mặt chàng không hề tỏ ra nản chí, một tay một chổi chàng vẫn quét như đã bao lần quét nó suốt hơn ba tháng được cứu về đây. “ Tình nhi, sáng nay con đã quên cơm nước? “ Bất chợt có thanh âm đục đục vang lên, Vô Tình liền ngưng tay, ngước nhìn về phía người mới đến. Đó cũng không ai khác chính là sư phụ chàng, Cốc chủ “Vô Tâm”, tuổi tác ngoại lục tuần với mái đầu bạc trắng, thân người lùn nhưng võ công của người này là thứ anh luôn hằng mơ ước. “Vâng, con quên mất, thưa sư phụ.“ Cúi đầu cung kính đáp xong, Đoạn Vô Tình gác chổi bên một thân đào cạnh đó và chạy nhanh vào bếp để lo chuyện thức ăn sáng. Có biết đâu rằng, chỉ chờ chàng khuất bóng. Vị tiền bối này sau một hồi liếc mắt đã nâng tay điểm nhanh vào các thân đào quanh đó, khiến lá rơi xào xạc thêm và lấp chen vào những khoảng trống trên sân vừa mới được quét xong. Chưa dừng, lão còn phất thêm vài cái về phía đống củi gỗ chất cao ngất khiến chúng đổ rạp xuống, phá thêm một số luống đất trồng hoa màu cho chúng tan tác ra. Đây đều là những nhiệm vụ mà người đệ tử ấy phải làm trong ngày và ngầm gây khó khăn để tiện cớ phản bác yêu cầu học võ của chàng là điều lão muốn? Thật sự, người đội lốt tiên này có phải là quỷ ma? Mục đích chính của lão là gì? Thời gian trôi. Cuối cùng thức ăn sáng đã được dọn lên. Trong lúc sư phụ an tọa thưởng thức món ngon cũng là lúc người đệ tử phải trở về với công việc tuần hoàn thường ngày. Có điều, khi vừa mới bước ra khoảng sân trông thấy những lá đào rơi rụng nhiều hơn chàng cũng không lấy làm lạ vì nghĩ rằng: “lá đào rơi, không ngừng rơi”. Đống cũi gỗ bị đổ rạp và các luống hoa màu bị phá tan cũng nằm trong luồng suy nghĩ đổ lỗ cho thời tiết đó. Sau khi dọn dẹp các công việc đâu đã vào đấy, lần này khác hẳn các lần trước, chàng thử mạnh bạo đến gặp sư phụ để đề cập đến chuyện truyền thụ võ công xem sao. “Chuyện của con chắc sư phụ là người hiểu rõ nhất, đã hơn ba tháng trôi qua, con không thể cứ ở đây làm mãi nhưng công việc nhàm chán như thế này được. Khi cứu con về cốc này, sư phụ có hứa ‘chỉ cần ngươi làm tốt các công việc ta giao không sớm thì muộn tuyệt học cả đời của ta sẽ truyền thụ hết cho ngươi,’ lời nói ngày nào con luôn khắc ghi. Mong sư phụ giữ đúng lời mình đã hứa.” Kẻ ngồi vắt chân uống nước trên bàn chính là chủ Cốc- người giang hồ xưng là Vô Tâm Lão Quái, bình thản đáp: “cứ từ từ, không gấp không vội, lời đã hứa lão đây không hề quên, ngươi hãy cứ làm các công việc thường ngày cho thật tốt, khi thời cơ đến, tự giác ta sẽ truyền thụ ‘ Quái Tàn Đao Pháp’ cho ngươi.“ “Quái Tàn Đao Pháp?“ Chàng ta thốt lên. Sau ba phút tĩnh lặng giữa hai bên, biết không nên để sư phụ cáu giận như các lần trước, Vô Tình cúi đầu cáo lui và đi về phòng. Mọi chuyện vẫn cứ thế cho đến hết ba tháng sau- tức là đã sáu tháng trôi qua, nửa năm kể từ khi chàng được cứu về và làm các công việc nhàm chán không tên tại chốn đây. Đối với Đoạn Vô Tình, một kẻ cùng khổ đã mất tất cả như chàng, hai điều còn giữ lại được trong đời đó chính là: tình yêu và nghĩa huynh đệ. Nhưng cả hai thứ đó đều lần lượt mất, tất cả các bằng hữu trong “Huynh Đệ Hội” đều bị giết trước sự chạy trốn bất lực của chàng, sau đó cũng chính chàng lại là kẻ dẫm nát đi tình yêu đầu đời để nuôi dưỡng quyết tâm rửa mối huyết hải thâm thù này. Nhiều đêm nghĩ về cô gái ấy chàng lại khóc, nhưng khóc lóc có làm được gì, người đã xa rồi, cơn mê đã qua. Giờ chỉ còn mỗi chàng ở lại cùng với hỗi hận định mệnh. Suy đi nghĩ lại cuối cùng Vô Tình đã đi đến một quyết định long trời: đó chính là ngày mai gặp một phen nói rạch ròi mọi chuyện với Vô Tâm Lão Quái, nếu lão ta vẫn giữ nguyên quan điểm anh buộc phải ra đi. Và cuộc gặp gỡ rủi nhiều may ít đó đã diễn ra. tại khoảng sân được bao phủ xung quanh với vô vàn lá đào rơi. Vô Tình luôn là người chủ động lên tiếng trước: “sư phụ, sáu tháng làm việc đền đáp ơn cứu mạng với sư phụ đã trôi qua. Trước mối huyết hải thâm thù đệ tử không thể nào chờ đợi thêm được nữa. Mong sư phụ hãy truyền dạy võ công cho đệ tử.” “Khụ, vẫn chưa đến lúc, ngươi hãy đợi…” Lời đáp chưa xong, như đã chuẩn bị trước diễn biến Vô Tình bất chợt quỳ luôn xuống trước mặt lão kèm tràng nói khẩn thiết: “thỉnh sư phụ.“ Trước hành động khó hiểu này, ông ta có hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn tìm cách thoái thác: “quân tử trả thù mười năm không muộn, hấp tấp chỉ mau hỏng đại sự, lão đây vốn là sư phụ của ngươi tất chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta. Hãy đứng lên và chịu khó đợi thêm một thời gian nữa hẵng tính tiếp.“ “Đệ tử thật sự là không thể đợi thêm được nữa, đã biết bao nhiều lần sư phụ hứa thế rồi mọi chuyện đâu vẫn hoàn đó. Suốt những năm tháng lưu lại nơi đây, đệ tử rất cảm kích ơn sinh thành của sư phụ nhưng không đêm nào những giấc mộng kinh hoàng của thảm cảnh năm xưa khiến đệ tử được ngủ ngon. Một lần nữa, mong sư phụ hãy chấp thuận cho,“ nói đoạn anh lại hét to lặp lại thêm lần nữa với cảm xúc đau đớn vô cùng: “HÃY CHẤP THUẬN CHO,” vừa hét vừa dập đầu vào đất ba cái. Vài giây, rồi phải đến vài phút lâu trôi qua, người đệ tử vẫn quỳ gối, chỉ có lão sư phụ là đứng yên một chỗ khoanh tay với sắc mặt có nhiều biến đổi lạ thường. Mặt lão lúc nghiêm trang, lúc lại chuyển sang hung hiểm tà ác, có thể nói là chính đạo trắng đen cứ không ngừng biến đổi trong con người quái dị của kẻ khai lập ra nơi đây. Cuối cùng, như đã đi đến quyết định nào đó, lão liền hạ mắt nhìn trân trân vào người đang cúi gầm đầu mà hỏi: “ Tình nhi, nếu sư phụ vẫn quyết giữ quan điểm, con sẽ làm gì tiếp theo?” Câu này quả thực là điều Vô Tình không muốn nghe, nhưng cuộc gặp gỡ lần này chàng đã lên kế hoạch chi tiết hết các tình tiết sẽ xảy ra, lưỡng lự vài ba giây, cuối cùng ngẩng thẳng mặt lên cắn răng bạo miệng đáp: “xin sư phụ thông cảm, huyết hải thâm thù thời gian không thể chờ, con buộc lòng sẽ ra đi nhưng mãi không quên ơn cứu mạng của sư phụ.“ “Tình nhi, con hãy đứng lên.” Lời này do lão nhân đáp với âm vô cùng ngọt ngào, kèm nụ cười thương cảm. Trông vậy Vô Tình có vẻ như rất ngạc nhiên bởi những lần nóng giận cáu kỉnh trong quá khứ của sư phụ, nhưng điều đó cũng thoáng trôi nhanh bởi câu an ủi tiếp theo từ lão nhân: “con hãy quay lưng và đi thật nhanh, sư phụ không muốn chứng kiến cảnh chia ly yếu đuối giữa chúng ta.“ Lão chỉ có nói thế, âm cực ngọt ngào. Vô Tình cũng chỉ nghe vậy, biết hàm ý sư phụ nói gì, chàng bèn cúi xuống khấu đầu lạy ba lạy, hứa nếu sau khi tìm cách trả được thù, việc đầu tiên chàng làm sẽ là quay trở ngay lại đây để báo đáp ơn cứu mạng của lão đến suốt đời, cho đến lúc chết sẽ không bao giờ có ý đi đâu nữa. Nghe được thế lão nhân đâm ra cũng rất là vui mừng, nhưng trước sự chia ly đầy mất mát, lão chỉ còn biết ngoảnh mặt sang hướng khác để chờ người đệ tử yêu quý xem như con, dần dần rời xa trước mắt mình. Chuyện gì đến cũng đã đến, Vô Tình đã đứng dậy và vác bọc hành lý chuẩn bị sẵn quay lưng bước đi, Vô Tâm Lão Quái vẫn đứng bất động không nói năng gì. Cho đến khi chàng đã đi được một khoảng tương đối, lạ kỳ thay, bất ngờ lão âm thầm quay người nhìn lại với… một sắc mặt khác, một điệu cười khác, một con người khác. Hay đây chính là phần tà thứ hai trong con người quái dị của lão. Thuyết “Vô Tâm Cốc” dễ vào khó ra, lừa gạt tình cảm đoan chắc không phải là giả nếu điều bi thảm nhất sắp xảy đến tại đây. Ầm Một chưởng xé gió lao đến nhắm ngay vào lưng con mồi ngớ ngẩn đang tiến bước, khiến Vô Tình phải ngã rạp xuống đất thổ huyết. Đòn này tung ra cốt để đả thương thôi chứ không hề có ý lấy mạng, vì kẻ thủ ác muốn trước khi chết: nạn nhân của mình phải chịu sự hoảng loạn tột độ nhất mà hắn có thể gây ra. “ Á á… sư phụ…người???” Mặc kệ lời rên yếu ớt của người mình từng cố ý xem như con hôm nào, Lão quái tiếp tục vung thêm ba chưởng nữa về ba thân “Trường Đào Hoa” cổ thụ khiến chúng ngả rạp xuống, cành lá nằm chổng ngổn ngang, nhưng điều ghê sợ nhất hiện ra trước mắt Vô Tình chính là…??? Chàng nhìn như không còn dám tin mình mắt mình, tâm trạng từ khó hiểu đã chuyển sang hoảng loạn cực độ, lấp gấp thốt: “họ, họ đều là… là…” “Ha ha ha,” giọng cười Lão quái vang lên, tiếp: “ đúng vậy, đó đều là các hảo đệ tử đã không còn nghe theo lời ta, số phận của chúng và ngươi không khác nhau.” Vô Tình nghe xong đã choáng voáng, không ngờ những truyền thuyết ghê rợn về nơi đây đều là sự thật. Cốc chủ nơi đây- Vô Tâm Lão Quái chỉ là một dị nhân bệnh hoạn, thích đem chuyện lừa gạt tình cảm làm thú vui của riêng mình, lão diễn và dối rất thật khiến bất kỳ ai khi đã nghe là không thể không tin. Giờ chống mắt nhìn hàng chục bộ xương khô nằm vất vưởng trên ngọn các thân đào trước mắt, chàng cảm thấy chua xót vô cùng, khóe mắt cay cay lệ chợt tuôn. Chết ư? Chàng không hề cam tâm. Về phần lão quái, lão vẫn cười, tiếp tục giày vò tinh thần nạn nhân: “ha ha ha, giờ ngươi cảm thấy thế nào? Hãy cầu xin ta đi? Hãy lạy thêm ba lạy nữa và xin ta tha mạng đi, ha ha ha.” Cốc Vô Tâm, đúng như ý nghĩa của nó là một nơi “vô tâm,” tình người không hề tồn tại nơi đây. Thêm nữa Vô Tâm Lão Quái là dị nhân, càng cầu xin lão sẽ càng khoái trá, nhưng chỉ có duy nhất một điều là Vô Tình mãi không hiểu, bèn cắn răng hạ giận cất tiếng hỏi lão: “tại sao… tại sao lão lại gây nên những chuyện này? Gr…gr…” “Ngươi đang đau khổ ư? Ngươi hiện vẫn đang muốn sống để mong báo được huyết hải thâm thù phải không? Vậy đừng hỏi nữa, hãy quỳ xuống lại lão đây ba lạy nữa lão hứa sẽ truyền thụ hết võ công cho ngươi, ha ha ha.” Dù vẫn chưa nhận được câu trả lời chính thức, nhưng qua đó Vô Tình ngầm nhận ra rằng: dị nhân này thần kinh không được bình thường, cũng không biết quá khứ người này đã vấp phải biến cố tình cảm nào, nhưng trước mắt hiển hiện mục đích chính của lão là đem sự lừa gạt tình cảm thế gian ra làm trò đùa. Nhưng dù sao chàng cũng quyết không thể chết ở đây được, dù thật hay giả khi chưa có cách nào hơn chàng buộc phải theo ý lão. Vô Tình gắng gồng người quỳ lên, nhịn đau dập đầu xuống đất ba cái, vừa lạy vừa nói như nhẩm: “thỉnh sư phụ, thỉnh sư phụ, thỉnh sư phụ. “ “Ha ha ha ha ha ha ha…” [chemgiophong.forumvi.com] “Ngươi… ta liều với ngươi” biết rằng thêm một lần nữa mình lại bị lừa, Vô Tình vừa hét vừa gắng sức xông lên tung một đấm vào mồm cừu nhân thứ hai trong đời. Nhưng quả thực chênh lệch võ công là điều quyết đoán đến số phận của người tham trận, Vô Tình trước bị hành hạ tinh thần, nay lại bồi thêm khoản đau đớn thể xác, sống khổ còn hơn là chết. Sau khi đã tra tấn dã man con mồi xong, Lão quái đưa tay lên định giáng một chưởng xuống phế hết gân tay gân chân đối phương, nhưng sau vài giây lưỡng lự đã chuyển sang cách khác. Vút Thân Vô Tình được ném lên và cột chặt vào một thân đào ở tuốt trên cao. Mắt nhắm mắt mở chàng mơ hồ thấy dị nhân ấy vứt từ trong tay áo ra một cái lọ gì đó, có vô số con kiến đen tuyền to tướng bò ra và di chuyển. Sau đó chỉ còn nghe được những âm cười ghê rợn của kẻ thủ ác, rồi chàng ngất đi. ---------- Post added at 23:22 ---------- Previous post was at 23:11 ---------- Tên truyện: Mối Thù Linh Phiêu Tác giả: Lưu Tình Thể loại: Kiếm Hiệp Tình Duyên Kỳ Ảo Tình Trạng: Đang sáng tác Nguồn: Luutinh's Blog Chương 2: Người Ấy “Á á á á…,” xỉu cũng không xong. Đang ngất chàng buộc giật nẩy mình mà thét lên những âm thanh đau đớn đến cùng cực. Giờ bồi hồi tỉnh dậy, mới thấy khắp thân mình là những con kiến to tướng đang vừa bò vừa cắn. Cũng chả biết đây là giống quái vật nào, nhưng nỗi đau chúng gây nên đã khiến nạn nhân muốn chết sướng còn hơn là phải sống và tiếp tục chịu đựng. Chết ư? Một lần nữa cái chết hiển hiện và chàng không hề cam tâm. Vô Tình không thể chết trong cảnh này được, huyết hải thâm thù còn chưa trả được thì làm sao có thể chết, nếu chết đi biết nói sao với những oan hồn huynh đệ đã khuất nhằm duy trì mạng sống cho mình, điều họ mong chờ nhất chính là ngày chàng phục thù chứ không phải là bỏ mạng nơi đây. Điều này còn đau đớn hơn gấp trăm lần mà nỗi đau thân xác đang phải chịu đựng. Chàng suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng chàng nhận ra tất cả ý nghĩ hy vọng lóe lên chỉ là sự mơ tưởng. Vô Tâm Cốc dễ vào khó ra, ngoài chủ cốc thì tất cả người được đưa đến đây đều trong tình trạng bị bịt mắt hoặc ngất xỉu không một ai có thể an toàn trốn thoát khỏi nơi này cả. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc: đây chính là mồ chôn cho những kẻ như chàng. Tuyệt vọng! Hy vọng vụt tắt không còn gì, đầu óc Vô Tình giờ đây hoàn toàn mù mịt. Chàng chỉ còn biết nhớ, nhớ những quá khứ đã từng làm mình vui, nhớ lần cuối đến mối tình đầu gặp phải trong đời. Cô ấy tên là gì? Một cô gái có cái tên rất đẹp nhưng dường như chàng đang dần quên, chàng tạm thời chưa nhớ ra nhưng có một điều không thể tha thứ cho bản thân đó chính là: chính tay chàng đã làm tổn thương và bỏ rơi người ấy để chạy theo một mối thù xa tầm tay. [luutinhblog.wordpress.com] Nước mắt rơi. Có một chàng trai khốn khổ đã khóc như thế. Từng giọt nước mắt thấm mi cay tuôn dài xuống nền đất tạo thành một vũng ẩm của sự tiếc thương. *** Lá đào vẫn tiếp tục rơi. Thời gian bây giờ là bao lâu Vô Tình không biết. Ngoài những nỗi đau đớn cả về thể xác lẫn tâm hồn ra, bất chợt chàng cảm giác như thân thể mình đang từ từ hạ thấp dần xuống? Cố thử mở mắt ra, đã thấy đó đều là thật chứ chả phải mơ. Ở phía trước mặt dường như có một ai đó đang đứng quay lưng, tóc bạc hoa râm, thân khoác bộ y phục đậm màu sẫm, dáng dẻ cực oai phong, tay phải nắm thanh kiếm to tướng đen tuyền, tay trái dường đã không còn chỉ trơ ra lất phất vạt áo bay. “Huynh là ai? Chính huynh đã cứu tôi?” Vô Tình cố nói với giọng yếu ớt. Nghe đến đây người kia mới quay lưng lại nhìn thẳng xuống mắt chàng. Nhờ đó ta có thể chiêm ngưỡng được dung nhan của người này. Một khuôn mặt hễ bất kỳ ai trông thấy đều phải thốt lên hai từ “đại hiệp”, với phần tóc trước rẽ đôi và phía sau cột chặt lại theo kiểu đuôi gà. Không biết cao thủ này là ai? Vì sao lại lọt được vào “Vô Tâm Cốc”? Liệu người này có phải là đồng bọn của Lão quái không? Nhưng dù sao đã cứu chàng khỏi sự dày vò thân xác của lũ kiến, không đợi người đó đáp, Vô Tình nói thêm: “cảm ơn… huynh, khạc.” Lời chưa xong đã ho ra một ngụm máu tươi. Vứt “Uống đi.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên kèm lọ thuốc đã rơi xuống trước mặt Vô Tình, không suy nghĩ nhiều chàng run rẩy vớ lấy làm theo. “Ực.” “’Kiến đen bảy bảy bốn chín ngày’, không ngờ lão ta vẫn tàn độc như xưa,” người tóc bạc hoa râm nói tiếp vậy. Vô Tình sau khi uống xong viên hoàn đã cảm thấy thân thể bớt đau đớn, đầu óc thôi choáng voáng dần trở về trạng thái ổn định, chàng khúc mắt: “ huynh dường như không phải là đồng bọn của lão? Hay chăng huynh cũng mới vừa bị lừa vào đây? Dường như huynh rất am hiểu nơi này?” “Ha ha ha” chỉ còn thấy người đó cười khổ, rồi đột nhiên kèm theo đó là tràng căm hận, với hai hàm răng nghiến ken két: “ không ngờ số phận của ta và ngươi giống nhau đến vậy, ta cũng như ngươi, đều từng được lão cứu về đây, đều mang ơn lão và đều chung một lòng quyết trả thù lão.” “ Ta là Đoạn Loãng. Không dấu dếm gì, cách đây ba năm, ta tuy không được xếp vào hàng cao thủ nhưng cũng là một tay kiếm tài ba bất cứ kẻ xấu nào hễ khi chạm đến đều phải e dè. Có lần, trong lúc đánh nhau với một ma đầu gian ác tên Đại Ưng để cứu lấy bá tánh vô tội, do sơ ý nên đã thảm bại may được Vô Tâm Lão Quái đi ngang cứu mạng. “ “Sao? Rồi sao đó sao nữa?” Vô Tình ngạc nhiên thốt lên. Người áo sẫm tiếp: “những tưởng đó là ơn cứu mạng, nhưng cũng như các nạn nhân xấu số khác. Tất cả đều là kịch bản do lão già điên khùng này sắp đặt ngay từ đầu để dày vò tinh thần nạn nhân nhằm thõa dục tính trong con người lão. Khi trò đùa kết thúc cũng chính là lúc nạn nhân buộc phải chết một cách khó coi nhất.” Nói đoạn, quơ ngang trọng kiếm qua người Vô Tình. Cuồng lực được tạo ra mạnh đến nỗi cuốn văng hết tất cả lũ kiến đen bám trụ trên người chàng bay đi đâu mất tiêu. Bầm Lại thêm một kiếm nữa phả xuống mặt đất để kết thúc chúng. Người tóc hoa râm thu kiếm về, lại kể: “hình phạt ngươi đang phải gánh chịu chính là ‘kiến đen bảy bảy bốn chín ngày,’ kiến đen tuy loài vô độc, nhưng mục đích chính của chúng là dày vò và không ngừng tiêm chích dinh dưỡng qua đường lưỡi vào con mồi, khiến nạn nhân đau đớn cùng cực nhưng oán hận không thể chết ngay đi được. Và sau đúng bốn chín ngày, toàn bộ thân thể vật bị ký sinh sẽ đột ngột thối rữa ra. Đây cũng chính là nơi sinh sản đẻ trứng duy trì nòi giống lý tưởng của chúng.” “ Khốn kiếp! KHỐN KIẾPPP,” Vô Tình tức tối hét lớn lên. Nhưng sau đó lại chuyển hướng sang người cứu mạng mình mà khúc mắc: “ ân nhân, vậy huynh cũng đã từng bị lão dùng cực hình, sao có thể thoát ra được? Và bây giờ tại sao còn ở nơi đây? “ “Ha ha,” người tóc hoa râm cười, đáp: “ ta khác ngươi. Năm xưa để đối phó với ta, lão đã phế hết võ công trước khi áp dụng hình phạt ‘Tứ Chi Tách Rời’…” “Tứ chi tách rời? Có phải chặt hết gân chân tay?” Vô Tình hoảng hồn chen ngang. Người áo sẫm đáp: “đúng vậy. Nhưng rất may ngoài một tay bị mất đi, ta có cơ may chạy thoát do lúc ấy bệnh nhức đầu của lão bất ngờ tái phát, ta cứ chạy chạy mãi cho đến khi ngất xỉu mới biết là mình đã thoát từ khi nào không hay. Ta trở lại đây cốt để tính chuyện ân oán với lão, không ngờ lại gặp ngươi.” Nghe qua lời kể, Vô Tình cũng đã dần hiểu ra sự tình. Nhưng Vô Tâm Lão Quái ngoài võ công còn vô số những thủ đoạn không dễ gì đối phó. Nghĩ tới đó đâm ra lo lắng, định hỏi thêm nữa bỗng giật mình nghe thấy vô số âm “vụt” vang lên. Vụt, vụt, vụt Người áo sẫm cũng nghe thấy âm vang này. Rất nhanh, Đoạn Loãng lạnh lùng xoay người vung trọng kiếm lên đánh văng hai luồng đao khí, riêng luồng khí cuối cùng vận thêm lực trả vật hoàn cố chủ. Véooo… Kẻ ra tay chém lén chính là Vô Tâm Lão Quái. Thấy người lạ mặt này có thể dễ dàng hóa giải đao pháp và còn phản đòn như vậy, sắc mặt tức thì lộ lên vài nét biến. Lão nhanh chóng né sang một bên để né luồng đại đao. Nhưng nào xong, hết đòn này lại đến thế khác, một kiếm từ trên không đã được Đoạn Loãng giáng xuống ngay đầu địch thủ, Lão quái không nói không rằng vung đao lên đỡ. Kengg… Tiếng binh khí chạm nhau. Âm ghì rất nặng. Tiếp theo đó là… Kengggggggggggggggg…. Hai chân Vô Tâm Lão Quái đã luống sâu vào đất, biết nội công kẻ lạ mặt này thâm hậu, cũng chưa nhận ra hắn là ai, lão ta gắng chịu đựng và thốt lên: “ngươi thật ra là ai? Sao biết đường vào đây? Lão đây nào đâu có đắc tội gì với ngươi?” Đoạn Loãng đang tập trung hết toàn lực để đè kiếm chôn sống cừu nhân nên tuyệt nhiên không thể phát âm nào. “ Gr…gr….gr…” Hây Bầmmmmmmmmmmmmmmm Với thân pháp nhanh nhẹn, Vô Tâm Lão Quái đã kịp thu người lùi thật nhanh về đằng sau. Đó cũng chính là lúc vạt đất bị vỡ nát bởi luồng kiếm khí lạnh lùng. Biết gặp phải cao thủ có số má trong thiên hạ, cũng không cần phải hỏi thêm kẻ lạ mặt này là ai, giữ mạng sống là trên hết. Nghĩ vậy dị nhân thu đao quay lưng khinh công thật nhanh hòng tìm đường trốn. [chemgiophong.forumvi.com] Tất nhiên Đoạn Loãng nào để cho cừu nhân của mình thoát một cách dễ dàng, hắn đuổi theo ngay. Tất cả diễn biến đều được ghi nhận trong mắt Đoạn Vô Tình, chàng “ồ” lên thán phục kiếm nghệ cao thâm của ân nhân cứu mình. Nhưng đồng thời lại không đồng tình với hành động đuổi theo truy sát Vô Tâm Lão Quái, bởi ngoài võ công ra bản lĩnh chính của lão là dùng độc. Thuyết có lưu, Vô Tâm Lão Quái nổi tiếng trên giang hồ bởi có thể dùng thủ đoạn đả bại phần lớn các kiếm khách hàng đầu trên thiên hạ chắc không chỉ hư danh. Tâm lý bất an, Vô tình bèn chạy theo dấu vết để lại của hai người này. Nhưng khi đi tìm chưa được bao lâu, đã thấy Đoạn Loãng đang lao nhanh về phía mình với sắc mặt tím tái xanh mét. Vô Tình lo lắng hét lên: “Ân nhân. Huynh sao vậy?” “Lão thọ thương cũng không kém ta. Ta không yên tâm khi để ngươi lại nơi này. Theo ta.” nói đoạn, đã lao đến cắp lấy Vô Tình lướt thật nhanh về một phương nào đó.
Tên truyện: Mối Thù Linh Phiêu Tác giả: Lưu Tình Thể loại: Kiếm Hiệp Tình Duyên Kỳ Ảo Tình Trạng: Đang sáng tác Nguồn: Luutinh's Blog Chương 3: Thất Tình Kiếm Pháp Thời gian dần trôi. Trôi nhanh hơn những ngày thường. Bởi nơi đây hai kẻ cô đơn nhờ cơ duyên trời ban đã tìm thấy nhau, và cảm thấy rất hợp. Mặc dù tính cách hai người cơ bản đối lập, nhưng tình cảm dành cho nhau hoàn toàn tương đồng. Đoạn Loãng, sau khi cứu Vô Tình rời khỏi “Vô Tâm Cốc” đã di chuyển đến một hẻm núi hoang vu. Hắn quyết định dừng chân trị thương tại đây. Vốn bản chất lạnh lùng, phần đời còn lại quyết sống cô quạnh, nhưng khi tiếp xúc với một người phải nói là kiểu “nợ mang theo”, tâm lý hắn đã có những thay đổi nhất định. Vào một đêm khuya gió thổi lạnh buốt, bên đống lửa ấm áp. Cả hai tình cờ có một buổi tâm tư cùng nhau. Và chủ đề không ngoài gì hơn là thân phận của mỗi người. “Do hoàn cảnh bất hạnh, sống trong gia đình không có hạnh phúc, đệ đã bỏ nhà ra đi khi còn rất nhỏ. Sau đó phiêu bạt khắp nơi để kiếm sống, cho đến một năm về trước có lập nên “Huynh Đệ Hội” để quy tụ những huynh đệ có cùng thân phận cô độc như mình giúp đỡ lẫn nhau.” [luutinhblog.wordpress.com] Đoạn Loãng vẫn ngồi yên nghe, sắc mặt không biểu hiện cảm xúc nào. Vô Tình tiếp: “không ngờ ngay cả chuyện này cũng chả xong. Huynh đệ trong hội ai nấy đều tốt, nhưng do thói quen hành hiệp trượng nghĩa đã bị xem là tranh giành địa bàn với một hội lớn chuyên bảo kê ở đây, gọi là Hắc Ma Hội. Cuối cùng tất cả bằng hữu đều hi sinh, chỉ có mình đệ may mắn chạy thoát.” “Vì sao ngươi lạc vào Vô Tâm Cốc?“ Đoạn Loãng bình thản hỏi vậy. Vô Tình nhìn người này cười với vẻ hiền từ, sau đó như nhớ lại quá khứ khuôn mặt hắn đã trở nên đau khổ, buồn bã đáp: “đệ thật không xứng đáng tồn tại. Ngay cái đêm hôm bị một cao thủ bịt mặt của Hắc Ma Hội truy sát, may mắn sao đệ đã được một cô nương cứu mạng. Và cô gái ấy cũng chính là mối tình đầu tiên của đệ…” “Một cô gái sao có thể cứu mạng được ngươi?” Nghe Đoạn Loãng nói vậy. Vô Tình cười và giải tỏa hồ nghi: “ngay cả chuyện này đệ cũng không được rõ lắm. Chỉ biết rằng khi bắt gặp cô gái này, hắc y nhân bịt mặt kia bỗng nhiên có những biểu lộ hết sức kỳ quặc, hắn ngừng tay thu đao và quay mặt sang hướng khác, dường như không muốn để cho cô gái này nhận ra hành tung của mình. Hắn khinh công bỏ đi.” “Cô gái ấy. A, đệ nhớ ra rồi. Cô gái ấy tên là Liễu Thủy Nguyệt, trong mắt đệ đó chính là người đẹp nhất, tính tình hiền hậu đoan trang, cổ đã chăm sóc thương tích và tán dóc với đệ cả đêm trong ngôi miếu hoang nhưng…” lặng ngừng giây lát, Vô Tình thở dài: “ …nhưng cũng vì thế mà đệ đã quên mất và không còn ý chí trả thù, đêm hôm đó đệ đã cố ý làm tổn thương cô ấy, khiến cổ phải rời bỏ kẻ không tương lai như mình. Ngay sáng hôm sau lại thật ngốc khi đến bản danh của Hắc Ma Hội để trả thù. Kết quả là được Vô Tâm Lão Quái cứu rồi sau đó gặp huynh.” Đoạn Loãng nghe xong câu chuyện tình yêu lẫn thù hận của người này lại đâm ra buồn. Hắn dường như qua đó phần nào nhớ đến chuyện tình ái bi thảm của mình. Vô Tình dường như đã phát hiện ra bầu tâm trạng này, liền hối thúc: “đoạn huynh, còn huynh thì sao? Hãy kể câu chuyện của huynh?” Người tóc bạc hoa râm vẫn buồn bã và đâm ra trầm tư kinh niên. Sau đó chỉ buông dài một câu: “chuyện đã qua. Không nên khơi lại.” Một lát sau hỏi sang chuyện khác: “năm xưa rời khỏi Vô Tâm Cốc ta cũng như ngươi: khát khao trả thù. Có muốn học ‘Trọng Lực Kiếm Pháp’ không?” Vô Tình nghe vậy đâm nhớ ra thứ kiếm pháp mà người này đã dùng để đối phó với Vô Tâm Lão Quái, chàng mừng rỡ thốt lên: “thật chứ, ân nhân.” Đoạn Loãng chỉ gật đầu. Ném que củi đang cầm trong tay vào đống lửa đã tàn, hắn đứng dậy bỏ đi đâu đó. Vô Tình ngồi đợi lâu nhưng không thấy con người lạnh lùng này quay trở lại. Chàng tò mò và đi tìm thử xem, kết quả đã thấy hắn ngồi khóc khẽ bên cạnh một dòng suối, miệng luôn mồm lẩm nhẩm mãi câu: “Như Kính… Phạm Như Kính, ta có lỗi với nàng, là ta đã hại nàng. Như Kính… Phạm Như Kính…” *** Thời gian tiếp tục trôi. Dưới sự chỉ bảo tận tình của Đoạn Loãng. Vô Tình đã học được 5/7 thức của “Trọng Lực Kiếm Pháp.” Đó quả là một phép màu phi thường. Điều này đã được người áo sẫm ngạc nhiên rất nhiều, vì ngay đến hắn ta để làm được như vậy đã mất gần cả năm, trong khi người vận áo trắng đục này chỉ mất có hơn một tháng. Vút Tiếng xé gió vang lên, kèm hai từ: “chụp lấy.” Vô Tình ngoảnh mặt nhìn về hướng người mình xưng là huynh, đã thấy thanh kiếm đen tuyền to tướng lao đến rất gần. Chụp… hự..ự ự ự Mặc dù đã nắm được trọng kiếm nhưng sức nặng của nó là không phải nói đùa, đến cả ngàn cân, khiến kẻ chụp được cũng phải mất thăng bằng và cắm ngay xuống đất, miệng thở từng tràng hơi nặng nề: “hộc, hộc…” Miệng nhẻn cười trước cảnh này, Đoạn Loãng chỉ buông lấy một câu rồi bỏ đi: “trong vòng hai ngày hãy sử dụng nó cho thật linh hoạt. Sau đó ta sẽ đưa ngươi tới nơi này.” “Vâng, Đoạn huynh.” Hai ngày trôi qua. “ Ngươi khá lắm, có thể nắm được nó và vận dụng linh hoạt như thế này đã là kỳ tích. Năm xưa ta cũng chưa thể làm được nhiều việc như ngươi bây giờ.” Lại được khen, Vô Tình gãi gãi đầu cười ngại. Đoạn Loãng tiếp: “hai thức kiếm cuối, sao ngươi không rèn nốt. Đối với một kỳ tài võ học, ta không tin là không thể tiếp thu?” “Đệ đã cố, nhưng vẫn là không thể. Nhưng không sao, 5/7 thức của “Trọng Lực Kiếm Pháp” đủ để Vô Tình này trả thù và hành hiệp giang hồ rồi. Xin huynh yên tâm,” chàng tự tin đáp lại. Đoạn Loãng thấy vậy cơ hồ không nói gì, chỉ làm động tác giơ cánh tay duy nhất ra. Như hiểu ý, Vô Tình liền phóng “Huyền Kiếm” về phía chủ nhân đích thực của nó. Chụp. Lạ kỳ thay, đối với thanh kiếm trọng lượng lên tới ngàn cân này người tóc bạc chỉ quơ tay nhẹ nhàng chụp lấy. Sau đó vứt lên trời, phi thiên ngự kiếm lộn ngược người đâm kiếm hướng đất. Tốc độ rất nhanh, kiếm to là thế, nhưng khi lao đến rất gần đất bỗng tách ra hóa thành năm thanh kiếm ảo vung qua vung lại và cuối cùng thỏa hết sát thương xuống mặt đất. Ầm ầm ầm ầm ầm “Woa, hay quá,” Vô Tình thốt lên. “Đó là thức thứ sáu: ‘TÌNH TAY NĂM’,” Đoạn Loãng buồn bã đáp, nói thêm: “ta cũng không được rõ, nhưng thức kiếm này khiến ta nhớ đến cảnh năm người trai gái chung một tình yêu, cuối cùng đau khổ và vỡ tan như những hạt bụi đất này.” Vừa nói vừa hướng về phía hố sát thương tan tác trước mắt. Vô Tình nghe vậy dường như đã hiểu thấu luôn ý nghĩa của thức kiếm được xây dựng trên nguyên lý “thất tình’này. Chàng tạm dẹp khúc mắc, nói câu này trước: “Đoạn huynh, hãy thi triển thức kiếm cuối cùng.” “KẾt THÚC CUỘC…,” Đoạn Loãng hét lớn, tay nắm chặt trọng kiếm, dồn hết tất cả tình cảm ưu sầu vào đây. Kiếm nâng lên cao và dần hình thành quanh nó là một quang kiếm ảo cực lớn. “…TÌNH,” âm này xong toàn bộ lưỡi kiếm khổng lồ đã chém thẳng xuống một đường sáng lòa, làm nát tan luôn cả vách núi cao chơi vơi trước mắt. “Woa, thức kiếm cuối cùng uy lực quả phi thường, nhưng tại sao tên của nó là ‘KẾT THÚC CUỘC TÌNH’,” Vô Tình phấn khởi hỏi. [chemgiophong.forumvi.com] Đoạn Loãng buồn bã hồi lâu không đáp, chắc hắn lại nhớ đến kết thúc bi thảm mối tình đầu của mình và tất nhiên một phổ kiếm với toàn ý nghĩa thất tình sẽ luôn làm một người vốn thất tình đau đớn. Hồi lâu sau khi đã cố lấy lại được bình tĩnh, người áo sẫm đáp: “có thể duyên trời định.” “Duyên trời định?” Vô Tình ngạc nhiên, Đoạn Loãng gật gật đầu chấp nhận sự thật phũ phàng: “đúng vậy, sau khi rời khỏi Vô Tâm Cốc, tỉnh dậy ta thấy mình đang nằm trên một đỉnh núi cao ngất trời, ở đó có thể nhìn quanh khắp cảnh vật trên thế gian này. Rồi tình cờ ta phát hiện ra một cái động, bên trong có một cái xác khô và vò rượu, ta đã uống cạn vò rượu và bái lạy các xác đó làm sư phụ trước khi chôn cất. Sau đó tự mày mò học các thức của thứ kiếm pháp này được khắc công phu theo kiểu tượng hình trên vách động.” Vô Tình trố mắt: “có nơi đó thật sao?” Đoạn Loãng đáp: “ta vốn có ý định dẫn ngươi đến đó,” lời xong hắn đạp đá khinh công lên đỉnh một mạch. “Này này, đợi đệ với,” vừa hét, Vô tình cũng chóng đuổi theo. Bởi dĩ chàng ta muốn tìm hiểu nơi khai nguồn của thứ “Thất Tình Kiếm” này.