- Anh đang làm gì dạ ? Rảnh không ? - Anh ngồi làm dở chút công việc thôi, sao thế em ? - Tối mình gặp nhau không ? - Ừm được nè. Chúng tôi hẹn nhau ở một quán Pub nhỏ, không gian có phần sang trọng, náo nhiệt. Em là crush cũ của tôi, tôi nhớ mình đã từng nói thích em nhưng em từ chối, sau đó em có người yêu. Chuyện mới diễn ra cách đây khoảng hai tháng thôi. - Dạo này nhìn anh đẹp trai nhỉ. - Còn em với bạn trai thì sao ? Hẹn anh đi thế này anh ấy có ghen không ? - Em với anh ta chia tay rồi. Mặc dù không nói ra nhưng tôi có cảm giác như mình chỉ là một sự lựa chọn. Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, nếu người đang yên vui thì cuộc gặp gỡ này trở nên sai trái mất rồi. - Chắc em đang buồn lắm nhỉ ? - Hôm nay em không về nhà, lát em đi theo anh được không ? - Được. Rẽ vào nhà nghỉ khi cả hai đã ngà ngà say. Em bắt đầu có nhiều hành động thân mật hơn, ôm hôn tôi trong trạng thái dở khóc dở cười. Người đẩy tôi xuống giường, dùng chân kẹp tôi cứng ngắc. - Anh chỉ em cách quên một người đi. Không chịu nổi nữa, tôi gạt phăng em ra, nói với cái giọng hơi lớn tiếng: - Anh không biết cách để quên một người, nhưng cứ làm theo cách của em thì chắc chắn sẽ làm tổn thương những người tiếp theo. Chẳng ai trên đời này muốn là người thay thế cả. - Em xin lỗi - nói rồi người gục mặt xuống gường khóc. - Đừng xin lỗi anh, xin lỗi chính bản thân em ấy. Đóng cửa cái rầm bỏ lại em trong sự ngỡ ngàng, tôi cảm thấy mình ngầu đét. Ít ra tôi đã hành động đúng theo con tim mình mách bảo. - Ơ anh đi đâu đấy ? - Anh xuống gặp lễ tân hỏi chuyện. Nãy trong ngăn kéo không thấy bao cao su.