Hoài niệm tuổi thơ Hoa sữa bây giờ còn rụng góc phố xưa Con đường nhỏ bàn chân ai còn bước Bạn thấy không trong dòng người xuôi ngược Một nụ cười ta có thế nhận ra nhau Có một lần mình đã hỏi về sau Liệu chúng ta có còn là bạn mãi? Cậu mỉm cười nhìn bông cỏ dại Bông cỏ dại cũng cười và cậu lại quay đi Tớ ước trên đời không còn chữ chia ly Để dòng thơ xanh cứ dài vô tận Để sóng biển ngàn năm không ân hận Khi con thuyền về ngủ bến chiều quê Có một lần tớ gặp giữa cơn mê Hàng cây sữa gục xuống đường xơ xác Những mắt lá ngọc xanh bàng bạc Bầy chim non ngơ ngẩn theo mùa Góc phố cũng buồn bởi vắng bước người khua Tớ chợt thấy mình khác ngày xưa nhiều quá Lòng vu vơ buồn những điều không tả Hiện tại thật gần nhưng quá khứ đã vội xa . (Hà Nội ) - - - Updated - - - Kỉ vật Người đàn ông ấy đã thản nhiên bỏ đi Một kỉ vật vô tình nằm lại Mẹ vượt biển một mình trong chuyến đi chiều ấy Dù sóng chồm lên, con mẹ vẫn vuông tròn. Bốn mươi năm qua mẹ lẫn lộn trong lòng Nỗi nhớ niềm đau không còn ranh giới nữa Nhớ là đau; đau nghĩa là đang nhớ Tiếng thở dài - dài theo vóc dáng con Mẹ hát trên môi, nước mắt chảy trong hồn Lời ru ngược, lời ru xuôi theo dòng kinh buồn bã Mồ côi cha ăn cơm với cá May cho con: không phải lót lá nằm! Bốn mươi năm những tưởng nỗi đau thầm Sẽ chìm lắng dưới dòng sông đen đúa Ai ngờ được suốt cuộc đời góa bụa Đến phút cuối cùng còn giữ mảnh tàn y Con nhận ra điều này sau phút mẹ ra đi Phút tẩm liệm, hiện hình trong chiếc rương nhỏ thó: Manh áo bạc người đàn ông nằm đó Trang trọng nằm ... giấu dưới chiếc áo the Mẹ khổ đến một đời, con choáng váng chỉ một giây: "Mẹ giữ nó làm gì, trời ơi là mẹ!" Lúc bỏ vô cỗ quan tài, chiếc áo ấy cứ run lên theo lời con khấn vái: Cầu mong đó là của người tình, Chứ không phải của ... bố con! (Nguyễn Thái Dương)
Người đàn ông ấy đã thản nhiên bỏ đi Một kỉ vật vô tình nằm lại Mẹ vượt biển một mình trong chuyến đi chiều ấy Dù sóng chồm lên, con mẹ vẫn vuông tròn. Bốn mươi năm qua mẹ lẫn lộn trong lòng Nỗi nhớ niềm đau không còn ranh giới nữa Nhớ là đau; đau nghĩa là đang nhớ Tiếng thở dài - dài theo vóc dáng con Mẹ hát trên môi, nước mắt chảy trong hồn Lời ru ngược, lời ru xuôi theo dòng kinh buồn bã Mồ côi cha ăn cơm với cá May cho con: không phải lót lá nằm! Bốn mươi năm những tưởng nỗi đau thầm Sẽ chìm lắng dưới dòng sông đen đúa Ai ngờ được suốt cuộc đời góa bụa Đến phút cuối cùng còn giữ mảnh tàn y Con nhận ra điều này sau phút mẹ ra đi Phút tẩm liệm, hiện hình trong chiếc rương nhỏ thó: Manh áo bạc người đàn ông nằm đó Trang trọng nằm ... giấu dưới chiếc áo the Mẹ khổ đến một đời, con choáng váng chỉ một giây: "Mẹ giữ nó làm gì, trời ơi là mẹ!" Lúc bỏ vô cỗ quan tài, chiếc áo ấy cứ run lên theo lời con khấn vái: Cầu mong đó là của người tình, Chứ không phải của ... bố con! (Nguyễn Thái Dương)
Ba đã dặn lòng mình Rằng phút hân hoan ấy Cái phút giây con đi về nhà khác Nơi không ba, không má, không em mình Không được buồn, không được nhớ, không nên… Không thì không, lòng không sao … không được! Chỗ con ngủ, giờ, em con đến thức Nó hôn vào hơi gối của chị Hai Má ngồi kia, hạt lệ má lăn dài Theo tấm ảnh con đang cười trên vách Cả nhà mình một niềm buồn rất thật Cứ như hồn đang ở tận nhà kia Rượu vu qui ba ngồi rót … đầm đìa Môi chưa nhắp mà lòng ba đã cạn Đêm đầu tiên xa con, ba bầu bạn Với bóng mình để thầm nguyện đến khuya Rằng những người dưng trong ngôi nhà chưa từng thân thuộc kia Đối với con, sẽ ruột rà yêu dấu Bởi con sống suốt tuổi thơ hồn hậu Thì theo chồng, con hạnh phúc – cố nhiên! Khuya thì khuya mà đêm hãy còn đêm Ai cũng thức, cách gì ba chợp mắt Nhà đã khác, may lòng con không khác: Điện thoại reo, cả nhà cuống lên … giành! Nguyễn Thái Dương
Em có về nghe lại tiếng sông đêm Chảy qua thời thanh niên nhiều khốn khổ Tình ta sống chưa một lần thấy đủ Khi bèo mây theo nước lũ trôi xa. Dẫu ngày kia em có trở lại nhà Dưới mái hiên xưa nấp mưa chiều bay vội Anh vẫn thấy mắt em nhìn chợt tối Đã biết buồn cho những lỡ làng xưa. Dẫu mười năm em bỏ xa phố chợ quê mùa Hoa cỏ xác xơ cũng muốn làm mặt lạ Nhưng tình anh vẫn nắng về trên bóng lá Cứ chập chờn lay động nỗi đau riêng. Em có về nghe lại tiếng sông đêm Có chút hương tươi nụ hôn vội vàng thời tuổi trẻ Chút tin yêu hồng hào quả tim chưa tàn phế Chút nhẫn tâm người ra đi không ngoảnh mặt bao giờ. Anh chẳng thể nói gì ngoài những chuyện bâng quơ Dẫu bây giờ em đã là góa phụ Dẫu muộn màng anh vẫn tin lòng em chưa cũ Khi bên sông anh nghe được tiếng gió thổi sang mùa. Em cứ về nhìn lại bến bờ xưa Dù để biết một lần tình ta chưa tắt hẳn Biết lòng anh đã nguôi ngoai thù hận Và hồn anh còn chảy mãi tiếng sông đêm… Quế Sơn
Chỉ giận hờn thôi đã hết mười năm... Rồi hiểu lầm, mất thêm mươi năm nữa! Nếu khi xưa đừng vội vàng khép cửa Đã chẳng xa nhau đến tận bây giờ Treo tấm gương lên phủi lớp bụi mờ Vẫn thấy chúng ta dại khờ năm cũ Cái bận chia tay bằng lòng lầm lỡ Đổi tình yêu cho hạnh phúc đời nhau Để hôm nay khi sắp sửa bạc đầu Mới hiểu được nửa đời ta đánh mất Kể̉ từ lúc góp trái tim chân thật Vào bão giông tan nát buổi xa người Một nửa này vẫn gọi nửa kia ơi! Chẳng mất nhau làm sao yêu nhau thế! Sao hiểu được trong long lanh giọt lệ Hai nửa nhìn ra chẳng thể lại chia lìa. (Ngô Tịnh Yên)
Đừng gặng hỏi em... Đừng gặng hỏi em về những điều rất thật, Như sau mưa nắng chợt ửng hồng Như sau gió bờ lau xanh nghiêng ngả, Như sau chiều trăng đến tìm sao. Đừng gặng hỏi em về những niềm đau, Đã im bặt từ độ mùa trôi theo cánh gió. Vai áo tả tơi đã sờn cơn run rẩy, Qua hết rồi những đêm rét không chăn. Đừng gặng hỏi em có còn nhớ hay chăng, Khi thuyền đã dần xa mà chân chưa vội bước. Trôi nặng nhọc giữa hai bờ lau lách, Buông một cuộc tình hờ hững đôi vai. Đừng gặng hỏi em về những ngày mai, Khi em hiểu ngày hôm nay bầu trời đã khác. Được gặp anh sau những mùa trăn trở, Nắng theo về trong gió nhẹ tình em. Đừng gặng hỏi em về "tình anh, em có biết?" Khi trái tim chưa bại những phút nồng. Khi biển sóng vẫn âm thầm vang hát, Nơi em, hoa nắng rủ sang mùa... (Ng. Tuyến)
Tiếng gà tuổi thơ Đêm tỉnh giấc nhớ một tiếng gà Những vòng chữ O lăn trong đời tôi mắc vào máu thịt Không trách, không hờn ngủ im thinh thít Chợt eo óc, chợt râm ran, ồn ã lăn dồn Đêm rả rích mưa dầm vây bủa mái tôn Gà bật thức cầm canh sau gốc mít Tôi nằm nghe, phiên dịch: "Dậy nấu cơm ! Dậy nấu cơm !… mẹ ơi !…" Ngoái nhìn dòng sông, bến nước, tôi đi Bỏ tiếng gà ở lại. Trăm suối ngàn sông, biền biệt bao năm ròng, xa ngái Tiếng gà gào khản cổ đêm sương ! Giờ chợt giật mình nhớ tiếng kêu đêm Tôi cầm dấu sắc, huyền lần theo những vòng chữ O lăn về tuổi nhỏ Tôi mắc nợ tiếng gà, gà có đòi đâu Nhưng suốt đời không trả nổi ! (Văn Triều)
Hoa Sữa (Tặng VUOTNGUC) Biết nói gì về hoa Sữa đây em Khi hoa lãng tử đã rụng đầy vai áo Lúc thơm thảo hoa đậu cùng thơm thảo Lúc phù du hoa dứt áo phù du... Hoa Sữa làm nên một nửa mùa thu Là tinh tuý của nắng mùa xuân - gió mùa đông và mưa rào mùa hạ Mỗi sáng mai thức dậy em thấy tình yêu bừng trên má Chính là hương hoa sữa vừa ghé thăm đêm qua. Hương thơm như níu lòng người đi xa Mười năm trời Hà Nội thức trong tôi có mùa hương hoa Sữa Những bông hoa mang hình chớp lửa Những cánh hoa trắng ngát lưng trời Nói thêm gì về hoa Sữa em ơi Hoa phát tán trong mắt người lúng liếng Đã bao lần soi bóng mình bên suối Lại nhớ về hàng cây hoa Sữa, đứng nghiêng nghiêng xoã tóc gội đầu... Bên hồ Thiền Quang có lần tôi và em cùng nắm tay nhau Cùng líu ríu bước chân chạy trốn cơn mưa đầu mùa hạ Hoa chạy phía sau hôn đầy tóc, đầy vai , đầy má Hoa chạy phía trước rạp mình làm thảm đón chân ta. Có một lần,lần ấy cũng đã xa Tôi vẫn nhớ và chắc em vẫn nhớ Ngày ấy cũng vào mùa hoa Sữa nở Trên chiếc thuyền con mình cùng ngắm Hồ Tây trong hoàng hôn mang mác đỏ Gió heo may se cả dáng em gầy Lần đầu tiên tôi dám nắm bàn tay Lần đầu tiên em để mình run rẩy Và con đường Thanh Niên chiều ấy Hương sữa về thơm ngát môi em... Nói thêm gì về hoa sữa đi em Ngày tôi về, những cánh hoa mỏng bay như chuồn chuồn bay thấp Mắt em giấu những cơn giông mọng nước Cặp môi xinh tắc nghẹn tiếng ru hời Và bàn tay chợt buông khỏi vành nôi Mình nhìn nhau một lời không dám hỏi.... Tôi đã đi qua mười mùa hoa đào - hoa xoan - hoa bưởi Tôi đã đi qua trăm loài hoa có tên và không tên Vẫn chỉ có hoa Sữa mới là hoa của tôi và em Giờ hoa lãng tử rụng đầy vai áo. Lúc thơm thảo , hoa đậu cùng thơm thảo Lúc phù du hoa dứt áo phù du. Trên vai tôi là một nửa mùa thu... Lương Ngọc An
QUÊ HƯƠNG Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ: "Ai bảo chăn trâu là khổ ?" Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao. Nhớ những ngày trốn học Đuổi bướm cầu ao Mẹ bắt được... Chưa đánh roi nào đã khóc Có cô bé nhà bên Nhìn tôi cười khúc khích... Cách mạng bùng lên Rồi kháng chiến trường kỳ Quê tôi đầy bóng giặc Từ biệt mẹ tôi đi Cô bé nhà bên (có ai ngờ!) Cũng vào du kích Hôm gặp tôi vẫn cười khúc khích Mắt đen tròn (thương thương quá đi thôi) Giữa cuộc hành quân không nói được một lời... Đơn vị đi qua tôi ngoái đầu nhìn lại Mưa đầy trời nhưng lòng tôi ấm mãi Hòa bình tôi trở về đây Với mái trường xưa, bãi mía, luống cày Lại gặp em Thẹn thùng nép sau cánh cửa Vẫn khúc khích cười khi tôi hỏi nhỏ - Chuyện chồng con... (khó nói lắm anh ơi)! Tôi nắm bàn tay nhỏ nhắn, ngậm ngùi Em để yên trong tay tôi nóng bỏng Hôm nay nhận được tin em Không tin được dù đó là sự thật Giặc bắn em rồi quăng mất xác Chỉ vì em là du kích, em ơi! Đau xé lòng anh chết nửa con người! Xưa yêu quê hương vì có chim, có bướm Có những ngày trốn học bị đòn, roi Nay yêu quê hương vì trong từng nắm đất Có một phần xương thịt của em tôi. (Giang Nam)
Gió cuốn đi tháng năm dài đằng đẵng Tình vẫn còn mà người chẳng thấy đâu Hận trời xanh vô tình nhắm mắt Chẳng chịu nghe, chịu hỏi, chịu trông. Mặc giông tố cuốn đi tình yêu chân thực Khiến ta cuồng si, khiến nàng đau khổ Mang trên vai gánh nặng tương tư Người anh hùng vương vấn bởi nặng chữ tình Nếu suốt đời buôn ba lặn lội Mà vẫn ko giữ được người tri kỉ hồng nhan Thì dù cho nắm được cả giang san Vẫn cảm thấy xót xa ân hận Muốn tỏ mặt anh tài Lòng muốn khóc mắt cũng không rơi lệ Rượu cạn rồi lại ngập nỗi nhớ thương Điều khó nhất trên đời là làm một trang nam tử Ý chí vững vàng mà tình cảm mênh mang...