Những cành đào trong ký ức Thuở ấy những cô học sinh bé nhỏ trường tôi, thường hay nhặt những trái mai chín rụng bên hè, tô lên mười đầu móng tay làm đỏm. Những trái mai anh đào Dalat khi chín, sắc tím đỏ thẫm, mọng nước cắn vào sẽ thấy một vị hơi đắng, thường khi rụng nhiều, bước chân qua đó dẫm lên, còn làm loang tím cả hò. Mùa thu năm ấy, khi tôi chuyển trường về Saigon là thời gian trước hết của thời trung học. Sân trường nơi đây nóng nực, thiếu hẳn những bóng cây và dạo đó trong sân trường không mấy ngày là thiếu vắng mùi lựu đạn cay bay vào lớp học. Đó là mùa của những đổi thay chính biến, mùa của lớp lớp sinh viên, học sinh thi nhau xuống đường bãi khóa… Sống trong vận hội mới, và có nhẽ nếp sống nơi đô hội cũng dần dần làm tôi bắt đầu quên đi màu hoa xứ Anh Đào từ dạo đó. Cho đến mãi ít năm sau, vào một hôm mùng một Tết, tôi đến chúc Tết một gia đình người bạn, thì chao ôi đó lần trước tiên tôi được mục kích ngay giữa phòng khách bày biện thật trọng thể một cành bích đào thật tươi thắm, đặt trong một chiếc bình sứ cổ, an vị giữa phòng. Bạn tôi cho biết: “Đây là bích đào Nhật Tân, do người quen trong Ủy Hội Quốc Tế Kiểm Soát Đình Chiến mới từ ngoài Hà Nội mang vào tặng.” Dạo ấy tôi chưa biết thưởng thức thế này vẻ đẹp của cành đào. Tôi nào đâu đã biết phân biệt thế nè đào kép, đào ta, đào phai ăn quả, đào ghép! Nào đâu đã biết cái đẹp của bích đào là phải từ thân gốc sần, chồi ra những cành nhánh gầy guộc, hay những cành đào thế, có dáng hiên ngang như thế người quân tử hoặc những cành đào già, da mốc như rêu cau. Nghe nói cành đào gọi là đẹp, đầu tiên phải còn tùy ở cái dáng, cái thế của nó. Phần gốc sần cho ta cảm giác về sự bền vững của nền móng, cái cốt cách sương kính của người quân tử, chẳng vậy mà người xưa đã nói: mai cốt cách, tuyết ý thức. Những cành, nhánh không nên xum xê quá nhiều, để tạo ra xúc cảm thảnh thơi., phóng khoáng. Lúc ấy tôi chỉ thấy cành bích đào kia sao mà rỡ ràng thế, một món quà quá hiếm lạ, đến từ nửa bên kia phần sơn hà, đang tưng bừng khoe sắc trong những hôm Tết nóng nực của miền Nam. Phải đợi cho mãi đến khi sang Nhật du học, mùa xuân đầu tiên năm đó, tôi mới thật sự được chiêm ngưỡng và biết thế nào hoa Anh Đào xứ Phù Tang. Hoa Anh Đào Nhật Bản đẹp thật! Chúng tôi là những kẻ du sinh, lần trước nhất lạc giữa rừng hoa. Anh Đào nở rộ khắp mọi nơi, từ những chốn đền đài cung điện, cho đến những công viên rộng bao la, những cánh rừng Anh Đào bạt ngàn toàn sắc một màu trắng chỉ hơi phơn phớt một chút sắc hồng, trông xa như những đám mây trắng nõn ửng hồng, rập rình nhẹ trôi theo từng làn gió xuân lướt trên những thảm cỏ xanh. “Sakura, sakura...” Cô giáo Nhật Ngữ đã dạy và tập cho chúng tôi cùng hát bài dân ca này. ước chừng những ai đã từng một thời là sinh viên du học Nhật Bản mà không nhớ mãi bài hát ấy. Âm điệu bài hát êm ả như sự hài hòa giữa con người và thiên nhiên, một xứ sở thật yên bình, đệm vào đấy tiếng đàn Samisen trầm bổng như quyện vào những động tác uyển chuyển của vũ điệu đón mừng Anh Đào nở mỗi độ đầu tháng Tư. Phải đi thưởng lãm hoa Anh Đào nở trong những dịp lễ hội Hanami như thế, mới thấy được dân tộc Nhật Bản yêu thích và sùng kính tượng trưng Sakura của xứ sở họ như thế nào. Và đấy cũng dịp nhân gian được ngắm nhìn những thiếu nữ Nhật Bản xúng xính trong những bộ Kimono cổ truyền lộng lẫy. Mầu sắc ranh con từ những chiếc áo Kimono sặc sỡ, trổi bên cạnh từng cánh rừng Anh Đào mông mênh, phơn phớt hồng như một giải lụa bập bồng, nhẹ trôi trên bầu trời xanh biếc. Bức tranh tự nhiên sinh động ấy với những nét chấm phá thật hài hòa tuyệt mỹ, đôi khi đây đó vài cơn gió nhẹ đưa về, làm hàng vạn cánh hoa Anh Đào lăm tăm nhẹ nhàng bay trong gió, như những hạt tuyết mỏng manh tựa tơ trời, đậu hờ trên vai áo mĩ nhân... “Tam thập niên tiền, nhị thập tam.” Thuở ấy chúng tôi và những buổi rạng đông của tuổi trẻ đã cùng nhau hăng say, ngạo nghễ xuất phát. bao lăm điều hay, nét đẹp nơi xứ người, đã tràn đến làm chúng tôi choáng ngộp và lưu lại trong tâm hồn tôi, kẻ du sinh, bao ấn tượng. Nhưng trong ký ức tôi, không phải mùa Anh Đào nào nơi xứ Phù Tang lúc nào cũng thuần tuý tươi sáng như mùa Xuân chứa chan hạnh phúc, không phải lúc nào cũng yên ả bên cạnh những thảm cỏ non còn in nhẹ dấu hài. Có một dạo tôi cũng đã qua những ngày nghỉ đông cùng cực, buốt giá nơi những công viên cần được trùng tu, khi ấy từng thảm cỏ đã thôi xanh, chung quanh chỉ còn lại toàn một màu vàng rạ héo úa. Tôi đã làm bạn với bao gốc cội Anh Đào. Hai bàn tay thư sinh của chàng du sinh xứ Việt lần hồi cũng biết coi ngó những cây anh đào, cũng biết khéo quấn từng lớp rơm bao phủ quanh thân cây, từng cành đào, dùng sợi dây thừng cuốn chặt lại, rồi lặng thầm nhắn nhủ: “Cuốn rơm cho khéo nhé, Giữ ấm buổi đông thì, Xuân về hoa hé nhụy…!” Xem thêm : Mặt thật cuộc đời Hoặc tại : https://baihocungdungcuocsong.blogspot.com