40 năm trước tôi chính thức được khoác lên mình màu áo trắng tinh khiết của nghề Điều dưỡng. 40 năm là khoảng thời gian không dài với thời gian vũ trụ nhưng với đời người thì có khi nó chiếm đến hơn quá nửa. 40 năm là chuỗi ngày tôi trải qua bao nhiêu sóng gió, thăng trầm với đầu đủ cung bậc cảm xúc: vui, buồn, hạnh phúc, hy vọng, tuyệt vọng,… Tôi tin rằng, không chỉ riêng tôi mà bất cứ ai một khi đã khoác lên mình chiếc màu áo trắng tinh khôi kia đều luôn mong muốn cho bệnh nhân của mình mau chóng khỏi hoặc giảm bệnh tật, nhưng có những lúc điều đó lại ngược lại ý muốn của mình. Vì vậy nếu nếu chẳng may có những sai sót nào trong quá trình làm việc, rất mong những người ngoài ngành thông cảm cho chúng tôi. Xem thêm: Tâm sự của một người đàn ông có vợ làm Dược sĩ Đã xác định theo ngành Điều dưỡng chắc hẳn không một ai xác định là mình đang dạo vui trên con đường bằng phẳng. Điều dưỡng nói riêng và Y Dược nói chung là một con đường lắm chông gai và nhiều thử thách nhưng những mũi gai nhọn đó muôn hình vạn trạng và không phải lúc nào ta cũng nhìn thấy và tránh được. Chúng ta cứu được nghìn người không nhận được một lời khen ngợi, nhưng chỉ thất thoát trước một ca bệnh thôi thì cái giá mà chúng ta phải trả là rất đắt có khi thân bại danh liệt, hối hận suốt đời…. Khó khăn của những người hành nghề Điều dưỡng viên như chúng ta đến từ mọi phía: từ bệnh nhân, thân nhân, đồng nghiệp, chính quyền , người bên ngoài, lãnh đạo cơ quan cho đến bản thân. Chẳng thế mà có không ít người trong ngành phải bỏ nghề giữa chừng vì áp lực trong công việc quá lớn… Có thể nói những điều dưỡng nào nào còn có thể trụ vững đến ngày về hưu thật là đáng quý, đáng trân trọng. Xem thêm: Giảng viên Cao đẳng Dược chia sẻ kỹ năng thành công trong Nghề Dược Lời nhắn nhủ thế hệ đi sau Cuộc vui nào cũng có lúc tàn, buổi tiệc nào rồi cũng kết thúc dù sớm hay muộn thì mọi sự cũng sẽ đi đến hồi kết cho dù đó là nỗi đau hay niềm hạnh phúc. Chắc chắn không chỉ riêng tôi mà tất cả chúng ta những ai chọn ngành Y cũng sẽ mang cái dư âm của ngành cho đến cuối cuộc đời. Cuối cùng tôi khuyên các bạn trẻ đang và sẽ theo đuổi ngành nghề cao quý này bằng cách lập lại lời khuyên của Trousseau, “Các bạn có bổn phận làm vẻ vang cho nghề của các bạn, cũng như nhờ nghề đó mà các bạn được vẻ vang, một nghề đòi hỏi nhiều hi sinh, một nghề trong đó ngày và đêm của các bạn sẽ là ngày và đêm của người bệnh. Các bạn nên yên trí rằng các bạn gieo tận tâm mà sẽ chỉ gặt bội bạc. Các bạn sẽ phải gạt bỏ hết những thú vui đầm ấm của gia đình và thì giờ nghỉ ngơi sau một thời gian làm lụng vất vả. Các bạn không được sợ thối tha bẩn thỉu hoặc nguy hiểm, các bạn không được lùi bước trước cái chết khi cái chết đó xảy ra giữa những lúc nguy hiểm của nghề chúng ta, bởi chết như thế sẽ làm cho ai nấy khi nhắc đến tên bạn, phải tỏ lòng kính mến”. Nguồn: Tâm sự của một Điều dưỡng viên trước ngày nghỉ hưu