Trong bàn ăn, không lúc nào rắc rối bằng gắp cá. Ưu tiên khi gắp đồ ăn là nhanh, gọn, lẹ, và chừa nhiều đồ cho các bậc trường bối. Nhưng với cá thì không phải lúc nào cũng làm được. Có những con chiên lên, da rất dai, dùng đũa thì rất vất vả mới lấy ra dc, có khi còn để lại cái dĩa toàn vụn thịt, xấu hổ vô cùng, còn muốn dễ thì phải bỏ da lại, trong khi đó là phần ngon nhất . Cách giải quyết chỉ có dùng muỗng để xắn, hay người nhà thấy thì lấy đũa giữ cá để mình kéo. Những con cá chiên giòn loại nhỏ, thì thường dùng đũa bẻ đôi giữa thân rồi gắp. Cá kho thì dễ hơn, vì thường có sẵn muỗng đó để chan nước, luôn tiện xắn miếng cá. Cá canh tưởng dễ, nhưng cũng có vấn đề miếng da, muốn lấy da thì ko thể nhanh được, có lúc kéo kéo sứt mẹ cả miếng da thế là mình ăn hết da luôn . Đấy là vấn đề cá với mình, các bác có vấn đề vơi món gì ko?
Đối với cá lóc thì chừa phần ruột lại cho bà, còn lại xử sao cũng đc, nhà mình ai cũng dễ tính nên cũng thoải mái khi ăn uống hay làm những việc khác, trừ khi có đám tiệc thì ý tứ xíu, hoặc ra nhà sau ôm tô ăn thoải mái.
Rắc rối trên bàn ăn: làm tình trên đó rất dễ sập bàn. Đùa chứ, nếu gặp cá: dùng muỗng hoặc đầu đũa, vận chặt kình lực, chuyển khí vào đầu ngón tay, biến đầu đũa thành lưỡi kiếm, tập trung lực tại điểm đốt cuối xuơng sống cổ của con cá. 1 hit lìa đầu cá, gắp gọn gàng cái đầu lên chén mà ngoạm. Còn phần thân thì ai xử sao makeno :3 Cá nào có phần ruột/ bong bóng/ trứng cá thì còn động đũa vào nó lần 2 Vấn đề lớn nhất của ta trên bàn ăn: món ngon luôn để quá xa
Làm sao phải lằng nhằng thế, như nhà mình cá nào khó gỡ thì 1 người đứng ra xắn tay gỡ miếng cá sẵn ra (tất nhiên là vẫn cố gắng tránh không làm thịt cá bị vụn), sau đó thì cả nhà ai ăn miếng nào thì gắp, ez. - - - Updated - - - Làm sao phải lằng nhằng thế, như nhà mình cá nào khó gỡ thì 1 người đứng ra xắn tay gỡ miếng cá sẵn ra (tất nhiên là vẫn cố gắng tránh không làm thịt cá bị vụn), sau đó thì cả nhà ai ăn miếng nào thì gắp, ez.
công nhận, đi ăn hàng quán mà gọi món cá là mình cực ngại, cả mấy món gà vịt nữa, toàn phải dùng tay, còn dùng đũa thì cực kỳ cực khổ trong việc gỡ xương các loại.
Mình ở miền Tây đi về quê nhậu, giổ quải lên bàn nhậu có cái trò đấu giá bằng rượu. Như con gà thì thịt thà cứ gắp bình thường chứ mấy món đặc biệt như đầu, giò, cánh, cẳng, gan, mề, phao câu mà thò đũa gắp thì có ông kêu liền "gắp miếng đó 2 ly mày" không xơi thì nhường lại ổng xơi ổng làm 2 ly. Ai mạnh đô trả cao hơn thì quốc, đặc biệt có cái phao câu chả bao giờ có giá dưới 4 ly.
Thật ra ăn dùng tay ở nhà hàng cũng bình thường, quan trọng là làm sao cho nó nhã một chút chứ đừng gặm rồi mút chùn chụt. ^ Tếu vậy, mà mình ko hảo phao câu nên ko ham.
Có cái topic này chia sẽ rút kinh nghiệm cũng tốt , vấn đề của mình là hầu hết bạn bè mình đi ăn cùng thì 5 thằng có tới 3 thằng khi ăn miệng cứ phát ra âm thanh chóp chép . nghe rất là khó chịu , trong khi đó lúc ăn có cả con gái , mà có ai thì cũng thế thôi , ở nhà thì sao cũng đc , ra đường thì nên giữ ý những chuyện ăn uống
đi ăn đám cưới cũng gặp nhiều vụ mắc cười... món đã nướng, nấu cho đã rồi còn khách sáo ( bàn lạ chưa quen nhau) đến khi ta gắp cho bx lia lịa thì bắt đầu vào tiệc cả bàn cho nên đi ăn mà chậm là Đói
Ăn ở trong nhà thì thoải mái, chỉ cần giữ lễ 1 chút với bậc trưởng thượng như cha mẹ, ông bà. Cũng nên nhường anh chị em chút ít, đặc biệt nên nhường anh rể, chị dâu vì đối tượng này thường có cảm giác bị thất thế, ai đối xử tốt 1 chút sẽ rất biết ơn, vì vậy sẽ là đồng minh rất lợi hại Nhà có khách thì đương nhiên nên nhường món ngon cho khách, khách đến có lúc chứ chẳng phải ăn đời ở kiếp nên nhường họ 1 2 buổi chả có vấn đề gì. NGHIÊM CẤM VIỆC LẤY ĐŨA MÌNH ĐANG ĂN MÀ GẮP THỨC ĂN CHO NGƯỜI KHÁC, TỞM ĐÍU CHỊU NỔI ! Người được gắp cho cảm thấy gớm nhưng vì phép lịch sự mà vẫn phải méo mồm nhét thức ăn vào miệng, bữa ăn thế là chỉ còn thủ tục, chẳng còn chút ngon lành. Cho dù không ưa vị khách đó cũng không nên xài trick này Đi dự tiệc thì làm ơn tâm niệm là đi ăn thủ tục, chứ không phải ăn cho đã cái lỗ mồm (ta nói là cái lỗ mồm, tên nào nói trẹo thành cái lỗ khác thì ráng chịu ). Cho nên ăn nhẹ, gắp khẽ. Chịu khó xin thêm đôi đũa, cái muỗng để cho mọi người gắp chung, và cũng để gắp thức ăn nhường cho người khác. Gặp nào món nào ngon hạp ý khó kềm lòng, dễ nổi thú tính thì tuỳ tôn giáo mà niệm Phật hoặc A-men hoặc thánh A-la, làm chủ được chính mình mới là quan trọng chứ không phải cái ăn. Muốn ăn cho đã thì dịp kahác tự bỏ tiền túi ăn 1 mình cho đã, tha hồ thể hiện thú tính Còn đi ăn với bọn bạn thân, có thể gọi nhau là chó này đĩ nọ mà không cầm ghế phang nhau thì xoã nhiệt tình đi