Câu Truyện Thứ Nhất: Cuộc Chiến Sinh tồn của các sinh vật huyền bí bên trong một Thành Phố kỳ lạ. Một truyện kiểu như X-Files nhưng nhân vật chính lại là các Mythical Creature Nhân vật: [spoil] Ren Macquarrie Race: Doppelganger. Age:?? Ngoại hình:mang complet nâu kèm mũ phớt nâu, mắt nâu và tóc nâu hơi dài đến cổ do…lười đi cắt. Cao tầm 1m8. Tính tình: lười biếng, hay đi trễ hẹn, kiết xu. Đôi lúc làm nhiều trò khác người. Không ngần ngại dùng các thủ đoạn moi tiền từ các băng đảng và các nhà tư bản, nhưng toàn dùng tiền cho bản thân. Tuy nhiên vẫn là một người biết quý trọng bạn bè, dù đôi lúc làm vài trò chơi khăm bằng cách giả dạng. Aligment:Chaotic Neutral. Nơi đặc trưng: căn hộ số 666 phố Baker. Inventory:một tờ giấy khi chú 7 dòng cũ kĩ, và một chiếc kèn harmonica cũ với dấu thập giá. Job: hành nghề tự do. Là một người bạn thân thuộc của Kai và Bruno.Ren sẵn sàng giúp đỡ cả hai nếu như anh thích hoặc việc đó có liên quan tới 7 dòng ghi trên tờ giấy của anh. Em gái anh – Rena Macquarrie mất trong một tai nạn giao thông sau khi “cô ấy” của Kai bị bắt cóc. Hành tung bí ẩn. Kai Race:werewolf Age:??? Tính cách:trầm tính, nhưng rất cô đơn. Nhân hậu, yêu thiên nhiên và ghét những gì con người làm với thiên nhiên. Mê phiêu lưu mạo hiểm, giỏi sống còn. Aligment:? Job:? Ngoại hình:một thanh niên cao to, mang áo gió màu xanh. (còn lại mình ko biết ). Inventory:? Nơi đặc trưng: sông Everest. Một người bạn của Ren Macquarrie. Có quen biết với Bruno Buccariatti và Stacy Ann Ferguson nhưng không quá thân thiết. Luôn đi tìm người con gái quan trọng nhất của anh do một kẻ lạ mặt bắt cóc. Bruno Buccariatti Race: Devil. Age: trên 100 tuổi. Tính cách: Có bề ngoại lạnh lùng nhưng khá đa cảm. Hiền lành, nhân hậu, đa cảm và dũng cảm. Biết cách giữ bình tĩnh trong tình thế khó khăn. Aligment:? Job:Chủ quán rượu Ngoại hình:Ghi nê trắng,Sơ mi đen,đôi bốt thì màu trắng,quần tây đen, mắt đen, tóc bạch kim.Cao hơn 1m8. Inventory: Vòng cổ, vòng tay và nhẫn bạc. Khăn tay đỏ do Stacy tặng Nơi đặc trưng: quán Satan’s Blood. Chủ quán rượu Satan’s Blood, nhưng lại thích làm một bartender để ngắm Stacy và các khách hàng của mình . Mang sức mạnh của loài quỷ đủ để hạ gục những kẻ đe dọa Satan’s Blood và những người tán tỉnh Stacy. Rất thích thú với con người, nhất là tầng lớp vô sản. Là bạn và người giao việc làm cho Ren. Có thân quen với Kai. Stacy Ann Ferguson Race:Vampire. Age: trên 100 tuổi Ngoại hình: da Trắng hồng, mắt hồng, tóc hồng.Mang váy đầm màu nắng, giày búp bê màu đen. Với kẹp tóc bằng bạc hình con bướm, khuyên tai hình con chuồn chuồn Tính cách: Trầm tính, ít nói, mạnh mẽ nhưng cũng rất giàu tình cảm. Là khách quen của Bruno kể từ khi anh ta mở quán rượu. Aligment:? Job:? Nơi đặc trưng: biệt thự ? Inventory:? Khách ruột của Bruno Buccariatii. Thích uống rượu màu đỏ hơn là máu. Là vampire nhưng thích ăn chay để phù hợp với cuộc sống con người. Có thân quen với Kai và Ren nhưng không quá thân thiết. Julien Dunan Race: Human - Người bảo vệ của Old Flower. Age: 27 Ngoại hình: châu á điển hình, trang phục màu đen, cao tầm 1m75, vẻ mặt khá ưa nhìn. Tính tình: bình tĩnh, tự tin, làm việc theo cảm tính, tuy nhiên anh vẫn có những lúc khá ngầu. Aligment:??? Nơi đặc trưng: khắp nơi trong thành phố Inventory: một cây súng bạc, một cuốn kinh có hình cây thập tự cùng nhiều đồ vật chuyên dụng khác Job: Kẻ bảo vệ Là một trong những kẻ bảo vệ của thành phố, thường xử quyết các sinh vật không phải con người dám vi phạm luật lệ, anh khá mạnh. Người Vô Hình Tên giả: hơi bị nhiều do không muốn liên luỵ người quen Tên thật: do dùng tên giả nhiều quá nên có lẽ đã quên luôn rồi Chủng tộc: người vô hình Ngoại hình: đầu đội mũ cao bồi cũ sờn, mang một chiếc áo khoác dài xám xỉn màu, quấn băng khắp thân Nghề nghiệp: Buôn bán thông tin Khả năng: -Tàng hình một phần, Tàng hình toàn phần (tốn năng lượng hơn), Rất nhanh nhẹn và nhanh trí để... trốn những kẻ truy lùng -Có trí nhớ cực dai để chưá tin tức cho việc buôn bán, nhưng một điều lạ là không thể nhớ nổi tên thật của mình Tính cách: trái với ngoại hình có vẻ lạnh lùng, gã rất thích bông đùa, và thường hù người khác bằng khả năng vô hình của mình. Luôn muốn nhớ lại tên thật của mình Nơi thường thấy: Quán rượu Santa's Blood, nơi hắn coi như nhà thứ 2 và yên tâm ngủ gật dưới sự bảo kê của ông chủ quán Bruno Gabriel Michael Judas Race : Angel Ngoại hình : Cao gầy mảnh khảnh, tóc trắng, một bộ quần áo mỏng màu trắng bên trong và trendcoat (áo măng tô dài) trắng ở bên ngoài. Duy nhất đôi mắt màu đen. Tính tình : Kỳ lạ quái gở, không thật sự thiên vị phe nào, nắm rõ mọi việc nhưng lười nhác ham chơi không làm những gì mình không thích. Alignment : Godly Neutral Khả năng : Mang sức mạnh của God, điều khiển được tất cả các phép thuật bao gồm cả những phép cấm của Quỷ Nơi đặc trưng : Ở mọi nơi, tuy nhiên thích đung đưa ngồi trên những nơi cheo leo Inventory : God's Presence chạm khắc trong linh hồn Job : Đi chơi lung tung chọc phá các thành phố Là một thiên thần ham chơi đang tò mò quan tâm đến vụ án của Ren và Kai, hỗ trợ bên nào mà hắn ta cảm thấy yếu thế hơn để có nhiều sự kiện xảy ra cho hắn xem Froxi Elesta Ace: ??? tuổi: ??? màu mắt: xanh dương, thích màu xanh dương luôn trang phục: thích mặc váy màu xanh dương nhưng do công việc nên thường xuyên mặc đồ người hầu( bruno chết tiệt ) Tính tình : bông đùa, lạnh lùng, cộc lốc Khả năng : Element Nơi đặc trưng : trú trong quán satan. Inventory : dây chuyền bruno tặng Job: phục vụ bàn Siegwelt "Doc" Orsebész Tên thật : Chưa rõ Race: Mutant - khả năng cụ thể chưa rõ Age : trên 70 Ngoại hình : Nhìn vẫn còn trẻ, tóc đen ngắn, đeo kính mặc áo sơ mi trắng, quần jean hoặc quần tây, khoác áo măng tô, mũ beret và găng tay da đen nếu đi ngoài đường. Tính tình : Quá khứ phức tạp, đau buồn, nhiều ẩn khuất chưa sáng tỏ. Sống độc thân và vẫn đang trong quá trình đi tìm hạnh phúc đích thực. Khá vui tính và dễ gần với phụ nữ và sinh vật huyền bí. Aligment : Chưa rõ Nơi đặc trưng: Phòng mạch tư nhân 113 phố Debren Inventory: Vali đồ nghề chữa bệnh, dao mổ trong túi áo măng tô. Trong vali có ngăn dưới chứa một khẩu súng trường, còn lại hai khẩu súng lục trong túi. Job: Bác sĩ đa khoa chữa trị cho cả con người và sinh vật huyền bí. [/spoil] Các thế giới song song [spoil] Thế giới nơi câu chuyện chính của Old Flower diễn ra: coi ở topic này Quán rượu Satan's blood Phụ việc của quỷ sứ Cuộc hành quân của những đoá hoa tàn Haley in Wonderland [/spoil] Một số thông tin khác về nơi diễn ra câu truyện [spoil]Lục địa Ashen Thông tin về các phân khu Phân cấp của giáo hội [/spoil] Theme Song của Truyện (chôm) http://www.youtube.com/watch?v=cLkQ4FHebls http://mp3.zing.vn/bai-hat/Sound-Of-Silence-Simon---Garfunkel/IWZBE8CZ.html
được đấy làm thử xem, khi nào rảnh cũng sẽ tham gia, h học bài đã, cái dog days down về rồi mà k kịp xem =.=
@all: doppelganger hình như là sinh vật có khã năng biến hình thì phải, nhưng mà nếu giữ lâu quá hình dạng biến hình thì nó sẽ quên mất hình dạng cũ và phải mang lốt kia suốt đời.(chế) -------- Ren hớt ha hớt hải chạy đến bờ sông, tuy từ xa đã thấy được dáng người quen thuộc nhưng hắn vẫn không dám chắc đó có phải là Kai hay không? Bởi vì do khả năng quá đặc biệt của mình, Ren trở nên không tin tưởng một con người qua hình dáng bên ngoài nữa. Kiểu như hay đi ăn cắp nên sợ gặp bà già. "Này...Kai...chờ có lâu không?" Người thanh niên mặc chiếc áo gió màu xanh kia vươn vai một cái, rồi đứng dậy, quay người lại nở một cụ cười hiền lành "Không lâu lắm...chỉ đủ thời gian cho cá cắn câu đến hơn nữa xô." "Aha ha ha, vẫn đỡ hơn lần trước nhỉ?" "Phải, lần trước mình câu cá đầy xô, chán quá đổ hết xuống dưới sông để câu lại từ đầu." "A..ha ha ha..."-giọng cười của Ren đứt quãng, hắn ta lại nhớ đến thành tích vô đối bắt người khác chờ mình. Ren lần này tuy có cải thiện được chút, nhưng hắn biết hắn vẫn sẽ chẳng kiếm được một người bạn nào nữa nếu như không bỏ đi hẳn tật xấu này. Riêng chỉ có Kai là hoàn toàn chịu đựng được tính tình của hắn, không phải anh ta là người siêu phàm hay đoại loại vậy, mà là vì anh ta đã vốn đơn độc một thân một mình một thời gian rất lâu trước khi gặp hắn. cho nên việc Ren đến trễ, hay không tới cũng chẳng làm anh bận tâm lắm. Kai lại lặng lẽ chụp hai con cá, mổ bụng chúng moi nội tạng để nướng như mọi khi, trong khi Ren đi tranh thủ rửa mặt cho mát mẻ. ------ Cả hai ngồi bên bờ sông, ngồi chờ cho 2 con cá đang nướng kia vàng lên, tranh thủ, Ren lôi từ trong túi áo ra một tờ báo "Cậu xem, lại có thêm một vụ án bí ẩn nữa nè, gia đình một tên tài phiệt keo kiệt bũn xỉn bị giết một cách thảm khốc. Cảnh sát không tìm được bất cứ dấu hiệu nào cho thấy hung thủ đã đột nhập vào nhà." "Vậy hung thủ là người trong nhà." "Nhưng cả gia đình đã bị giết chết hết." "Có thể là tai nạn, chết hàng loạt."-Kai nói, rồi lấy tay đảo con cá đang nướng một vòng. "Không, có vết đâm trên cơ thể nạn nhân rõ ràng mà."-Ren bực mình, tên Kai này đang giả ngu hay sao thế nhỉ? "Thì..." "Thì có nghĩa là...sự việc này chắc chắn do một sinh vật huyền bí gây ra." "Sinh vật huyền bí giết người cũng phải để lại dấu vết chứ.."-Kai nói-"Nếu không, thì hẳn là sinh vật đó..." "Sống bên trong nhà của họ"-Ren nói, lộ rỏ vẽ hứng thú-"Cậu có muốn đến đó xem thử không?" "Để làm gì?"-Kai ngạc nhiên-"Chúng ta đâu phải là cảnh sát." "Đừng giả bộ nữa, Kai. Không phải cậu cũng muốn tìm hiểu những chuyện này lắm sao? Biết đâu hung thủ trong vụ án này là kẻ đã bắt đi "Cô ấy"." Nghe thấy hai từ đó, sắc mặt của Kai bỗng chợt thay đổi. "Không đâu, tên đó là một kẻ xảo quyệt, hắn sẽ không gây án mà không khiến cho người ta tin đó là hành động của một con người." "Chúng ta không thể loại trừ bất cứ một khả năng nào, đúng không?"-Ren cười rồi vỗ vai Kai. "Ừm." "Quyết định vậy nhé, tối nay chúng ta sẽ tới đó." "Ren này...có chuyện tớ muốn nói với cậu"-Kai bỗng lặng người đi "Có chuyện gì?" "Cá của cậu khét rồi kìa." "Nooooooooooooooooooooo!" .....
Doppelganger là một kẻ giống hệt một người khác. Quan niệm thường là nếu mình gặp doppelganger của chính mình thì đấy là điềm báo cái chết. VD cậu ra đường mà thấy bạn nào trông y xì mình thì nên cẩn thận Anw nghe cũng hay đấy, nhưng mà tiến độ viết của tớ chậm lắm, chả biết có tham gia được ko ~~
^nah...chỉ cần bạn cố gắng đều đặn thì cũng không sao đâu . Cứ việc tham gia . Đây là cốt truyện sơ bộ dành cho bạn nào có hứng thú tham gia : Thành phố Old Flower là một thánh phố u buồn, chỉ có 3 loại thời tiết chính: mưa, u ám và tuyết rơi. . Hơn một nửa dân số thành phố là những sinh vật huyền bí sống trong lốt người để hòa nhập với xã hội. Các nhân vật chính sẽ là những loài những loài sinh vật như werewolf,vampire,devil…v..v… cố gắng sống để hòa nhập. Mỗi ngày là một câu chuyện của một người và cùng nhau tạo nên một cộng đồng quái lạ tại thành phố Old Flower .
Lời đầu tiên: chúc cho topic sớm sụp theo luật gvn (ý sâu xa đó nghen. Tốt lành lắm đấy. Đừng xuyên tạc nhé :P ) Lời thứ hai: Đề nghị axe, gia, hồng cô nương, forguise bàn luận công khai chứ đòi mọi người viết chung mà mọi tình tiết nhân vật, bối cảnh, cách viết đều vô trang cá nhân là sao là sao Lời thứ ba: vẫn chưa có ý định tham gia hay không vì vướng bận nhiều truyện quá Nhưng sẽ bắc ghế cổ vũ các bác Lời thứ tư: Nếu viết kiểu nói này thì không hay lắm. CHi bằng theo một idea med đã bàn với gia và một ý tưởng ai đó trong cái event Mỗi người sở hữu 1 khu vực nhất định( nhà, trường, công viên,...) và nhân vật chính(có thể share char nói lẫn nhau và cả khu vực sống). Thế là thành một truyện hoàn chỉnh với từng mẩu chuyện riêng lẻ từng cuộc sống hay gam màu khác nhau Lời thứ năm: Sao hôm nay med nhiều chuyện dữ Nếu chấp nhận lời thư tư thì med sẽ góp 1 nhân vật :P
^Về lời thứ 2 thì đợi thêm vài người post bài nữa thì mới có thể nói ra chi tiết đc chứ . Còn về lời thứ 4 thì mình cũng dự định làm như thế, ko biết những người kia nghĩ gì .Nhưng cơ bản là mình đồng ý với ý kiến của med .
Mọi người đồng ý thì med về nhà suy nghĩ đã Cho med list nhân vật đi. Đừng post trong kia nữa :( Dự tính 1 char nữ cực kì kì bí
Vậy là bệnh ảnh gương đấy, người bị bệnh về thần kinh hay nhìn thấy hình ảnh của mình trước khi phải nhập viện vì một biến chứng nào đấy về não. Thay Old Flower thành Lotus hay Acient Flower đi :-D Việc này không ảnh hưởng nhiều lắm, bàn tán như thế nào không quan trọng, việc mọi người viết thế nào mới quan trọng. Nếu có thể thảo luận về cốt truyện thì thay vì spoil ra ở đây thì thảo luận riêng vẫn hay hơn. Ừm, okie thui, dù sao chỉ mới khởi đầu thôi mà, có thể thay đổi nếu điều đo thựs sự thu hút mọi người. Nhưng đừng đặt ra quy tắc, quy củ nhé, điều đó sẽ mất đi tinh thần "tự do sáng tác" ^3^
done . ---------- Post added at 17:21 ---------- Previous post was at 16:37 ---------- Tiện thể, đây là profile của các NV cho những ai quan tâm . Me : Ren Macquarrie [spoil]Race: Doppelganger. Age:?? Ngoại hình:mang complet nâu kèm mũ phớt nâu, mắt nâu và tóc nâu hơi dài đến cổ do…lười đi cắt. Cao tầm 1m8. Tính tình: lười biếng, hay đi trễ hẹn, kiết xu. Đôi lúc làm nhiều trò khác người. Không ngần ngại dùng các thủ đoạn moi tiền từ các băng đảng và các nhà tư bản, nhưng toàn dùng tiền cho bản thân. Tuy nhiên vẫn là một người biết quý trọng bạn bè, dù đôi lúc làm vài trò chơi khăm bằng cách giả dạng. Aligment:Chaotic Neutral. Nơi đặc trưng: căn hộ số 666 phố Baker. Inventory:một tờ giấy khi chú 7 dòng cũ kĩ, và một chiếc kèn harmonica cũ với dấu thập giá. Job: hành nghề tự do. Là một người bạn thân thuộc của Kai và Bruno.Ren sẵn sàng giúp đỡ cả hai nếu như anh thích hoặc việc đó có liên quan tới 7 dòng ghi trên tờ giấy của anh. Em gái anh – Rena Macquarrie mất trong một tai nạn giao thông sau khi “cô ấy” của Kai bị bắt cóc. Hành tung bí ẩn.[/spoil] Axetylen: Kai [spoil]Race:werewolf Age:??? Tính cách:trầm tính, nhưng rất cô đơn. Nhân hậu, yêu thiên nhiên và ghét những gì con người làm với thiên nhiên. Mê phiêu lưu mạo hiểm, giỏi sống còn. Aligment:? Job:? Ngoại hình:một thanh niên cao to, mang áo gió màu xanh. (còn lại mình ko biết ). Inventory:? Nơi đặc trưng: sông Everest. Một người bạn của Ren Macquarrie. Có quen biết với Bruno Buccariatti và Stacy Ann Ferguson nhưng không quá thân thiết. Luôn đi tìm người con gái quan trọng nhất của anh do một kẻ lạ mặt bắt cóc. [/spoil] Phan thiếu gia : Bruno Buccariatti [spoil]Race: Devil. Age: trên 100 tuổi. Tính cách: Có bề ngoại lạnh lùng nhưng khá đa cảm. Hiền lành, nhân hậu, đa cảm và dũng cảm. Biết cách giữ bình tĩnh trong tình thế khó khăn. Aligment:? Job:Chủ quán rượu Ngoại hình:Ghi nê trắng,Sơ mi đen,đôi bốt thì màu trắng,quần tây đen, mắt đen, tóc bạch kim.Cao hơn 1m8. Inventory: Vòng cổ, vòng tay và nhẫn bạc. Khăn tay đỏ do Stacy tặng Nơi đặc trưng: quán Satan’s Blood. Chủ quán rượu Satan’s Blood, nhưng lại thích làm một bartender để ngắm Stacy và các khách hàng của mình . Mang sức mạnh của loài quỷ đủ để hạ gục những kẻ đe dọa Satan’s Blood và những người tán tỉnh Stacy. Rất thích thú với con người, nhất là tầng lớp vô sản. Là bạn và người giao việc làm cho Ren. Có thân quen với Kai.[/spoil] TCN: Stacy Ann Ferguson [spoil]Race:Vampire. Age: trên 100 tuổi Ngoại hình: da Trắng hồng, mắt hồng, tóc hồng.Mang váy đầm màu nắng, giày búp bê màu đen. Với kẹp tóc bằng bạc hình con bướm, khuyên tai hình con chuồn chuồn Tính cách: Trầm tính, ít nói, mạnh mẽ nhưng cũng rất giàu tình cảm. Là khách quen của Bruno kể từ khi anh ta mở quán rượu. Aligment:? Job:? Nơi đặc trưng: biệt thự ? Inventory:? Khách ruột của Bruno Buccariatii. Thích uống rượu màu đỏ hơn là máu. Là vampire nhưng thích ăn chay để phù hợp với cuộc sống con người. Có thân quen với Kai và Ren nhưng không quá thân thiết.[/spoil]
Kai và Ren đứng lặng trước toà dinh thự rộng lớn, nơi đã xảy ra vụ án mạng mà báo chí đã đưa tin đầy rẫy. Nơi trước kia vốn là khu vực mà hay diễn ra những bức tiệc tùng thâu đêm suốt sáng của những kẻ tai to mặt lớn trong thành phố. Nhưng vào lúc này đây, nó lại trở nên vô cùng u ám, mang một vẻ tang thương, chết chóc. Cánh cổng lớn trước dinh thự tuy mở toang, nhưng lại bị chắn bởi những hàng rào, dải băng và các cảnh sát, khiến cho kế hoạch đột nhập vào trong đó của Kai và Ren đang gặp chút khó khăn. "Cứ tưởng là nơi nào đó dễ đột nhập, không ngờ lại là 1 dinh thự lớn như vậy. Như vậy thì nếu không đi cửa chính thì cũng không còn của nào khác để vào cả."-Ren thở dài nói "Ừm." Ren biết, mỗi khi hắn không đạt được mục đích của mình bằng cách thông thường, thì đã đến lúc hắn dùng đến khả năng của mình. Hắn quyết định sẽ tự biến mình thành gã cảnh sát có mặt mũi bặm trợn, với cái sẹo dài trên mắt mà hắn đã thấy xuất hiện trên đài báo. Với cái cách ông ta hô hào các cảnh sát có mặt ở đó, Ren tin hẳn ông ta là kẻ có chức vụ không nhỏ trong ngành điều tra. Ren đã điều tra về gã đó và biết hắn là Gioan Baptiste, khắc tinh của tội phạm, biệt danh "báo đen", cấp bậc Thiếu Tá. Chỉ nhiêu đó thông tin cũng đủ để hắn làm một cái thẻ giả để tiện cho việc mạo danh lão ta. "Kai, cậu cũng chuẩn bị rồi chứ?"-Ren quay qua hỏi, cho dù hắn chuẩn bị kỹ đến đâu mà Kai không có thì công sức hắn bỏ ra cũng chẳng có nghĩa lý gì. "Rồi." "Đâu, đưa tớ xem thử." Kai chìa ra trước mặt của Ren tấm thẻ làm giả của anh, và lập tức nghe thấy tiếng la toáng lên "Lạy chúa, xấu quá, tớ chưa bao giờ thấy món đồ giả nào lại giống đồ giả như vậy." "Không cần phải quá trang hoàng. Hẳn những cảnh sát kia sẽ quên tớ ngay khi thấy cậu trong lốt của Gioan." "Mong là vậy."-Ren thở dài "Vậy thì đi thôi." ..... Kai cùng Ren trong lốt Gioan tiến lại gần hai cảnh sát đang đứng chặn ở cánh cổng dẫn vào dinh thự. họ lập tức nhận ra Gioan "giả" và làm động tác chào. "Thiếu Tá, sao giờ này ngài còn ở đây?" "À, tôi đến để xem xét hiện trường thêm một tí ấy mà."-Ren cười cười nói Ngay lập tức hắn bị Kai đá một cái vào chân "Cư xử cho giống Gioan một tí, nhớ là gã cảnh sát mặt sẹo ấy chưa tươi cười với cấp dưới của hắn bao giờ." Ren nhớ ra, hắn liền cười trừ "Ừ, nhưng cậu vẫn còn cách khác để nhắc mà phải không? Đâu cần phải đá mạnh như thế?" Ren bắt đầu đằng hắng, rồi sửa giọng của mình lại "Các anh đang hoạch hẹ tôi đấy à? Còn không mau mở dây để tôi đi vào đó?" "Xin trình thẻ của ngài, thưa Thiếu Tá."-Viên cảnh sát nói "Hừ, các anh biết rõ tôi là ai rồi mà, cần thẻ thiết chi?"-Ren gầm lên "Đó là quy tắc, thưa Thiếu Tá."-người cảnh sát đổ mồ hôi "Bố khỉ, quy với chả tắc, đây nè !"-Ren la lớn rồi lấy từ trong áo ra tấm thẻ giả của mình, cố gắng cầm nó làm sao cho hai gã kia chỉ thấy được tấm hình và vài dòng chữ "tự bạch" của bản thân. Đúng như Ren và Kai nghĩ, hai gã cảnh sát kia bị áp lực khá lớn từ cái lốt Gioan "giả" của Ren, nên chỉ xem một cách qua loa rồi cho hắn qua. "Này anh, còn thẻ của anh đâu?"-Kai bị một cảnh sát chặn lại khi cố bước theo Ren. "À..nó đây..."-Kai chầm chậm đút tay vào trong túi, chờ Ren "Các đồng chí có thôi cái trò phiền phức lôi thôi này không? Tôi mà trễ việc điều tra thì hai đồng chí sẽ bị lập biên bản ngay lập tức."-Ren nói lớn Kai lợi dụng hai người kia quay qua nhìn về phía Ren, anh đưa tấm thẻ lên, và khi hai người kia quay lại về phía anh, anh từ từ rút chiếc thẻ về giả bộ như đang cất lại vào túi, giữ khoảng cách vừa đủ để cho hai người đó chỉ thấy được tấm hình của anh, ngoài ra những dòng chữ trên thẻ đều chỉ thấy lí nhí. Nhưng vậy cũng đủ để cho hai cảnh sát kia tin Kai là người của họ, và họ nghiễm nhiên để anh đi qua. -------- Lúc này, Kai và Ren đã thành công trong việc đột nhập vào khu vực điều tra của cảnh sát, dù có hơi bị đau tim một tí. Và họ nhanh chóng nhận ra cảnh tượng trong toà nhà này còn khiến họ đau tim hơn, một hành lang rất dài sâu hút được trải thảm đỏ, rất nhiều ngã rẽ, cầu thang và phòng. Trong bóng tối, mọi thứ trông vô cùng quái dị và mờ ảo, những bức tranh chân dung treo tường nhìn trong bóng đêm chập chờn lại càng tăng thêm không khí rùng rợn cho nơi này, đủ khiến một gã nào đó tham gia cuộc thi gan dạ phải chùng chân. Tuy vậy, đã đến đây rồi mà chỉ vì những thứ này mà bỏ về thì những gì họ làm nãy giờ chả còn nghĩa lý gì nữa. "Đi đâu tiếp đây, Kai?"-Ren hỏi-"Hình như hiện trường vụ án là ở tầng trên." "Ừm, mau lên đó." Ren và Kai chậm rãi đi từng bước một lên những bậc thang hình cung nằm ở mép dinh thự, chúng rộng thênh thang và lại dài cô cùng, kết hợp với bóng tối hun hút chờ sẵn phía trước khiến cho họ cảm thấy như đang đi vào địa ngục mặc dù thực tế là họ đang đi lên. "Phòng nào?"-Kai hỏi "Tất cả"-Ren trả lời-"Tất cả thành viên trong nhà bị giết trong phòng riêng của họ, do đó phòng nào cũng có xác chết cả." "Chỉ sợ đội khám nghiệm tử thi đã đem xác đi hết rồi." "Không đâu, do có quá nhiều người chết nên họ không thể chứa tất cả trong một phòng thí nghiệm được, chắc hẳn vẫn còn vài cái ở đây." Cả hai tiếp tục tiến sâu về phía trong hành lang dài trên lầu, đi qua một căn phòng uống trà lớn tiện nghi, băng nốt qua đại sảnh nơi thường tổ chức tiệc tùng của nơi này, cuối cùng họ cũng tới được dãy phòng ngủ. Kai và Ren thấy một loạt những tử thi phủ khăn trắng đã được lôi ra ngoài và để nằm trước cửa phòng. Đó là cách mà bên khám nghiệm làm để tiện việc theo dõi và cũng để đánh dấu coi người nào ở phòng nào. Kai tiến tới gần một cái xác gần đó và giở khăn lên. Đó là xác một thiếu nữ, tóc nâu và da trắng, khuôn mặt bình thường, có lấm tấm tàn nhang. Cô mặc một bộ đồ ngủ, áo của bộ đồ dính đầy máu, vậy là cô bị tấn công trong lúc đang ngủ. "Dường như đây là một người hầu."-Kai nói-"Trông bộ dạng của cô ta không giống như một tiểu thư quyền quý lắm." "Người này cũng vậy"-Ren chỉ-"Tớ thấy đôi giày rẻ tiền của anh ta lòi ra do các cảnh sát trùm khăn lại không kỹ" Kai lại đến giở khăn của một tử thi khác, và lại thêm một người hầu nữa. "Dường như cảnh sát ưu tiên cho xác chủ nhà hơn. Thật là, đến lúc chết cũng còn phân biệt đối xử giàu hay nghèo."-Ren nói, giọng có vẻ bực mình Trong lúc đó, Kai ngồi xuống xem xét vết thương của các tử thi, anh thấy ai đó cũng chết do một vết đâm chí mạng, lạ ở chỗ dường như hung khí rất nhỏ, nó gây ra vết thương không sâu lắm, rất khó để có thể đe doạ tính mạng cho ai đó với chỉ một nhát đâm. Kai lại tiếp tục xem kỹ các vết thương, và anh thấy phần da thịt chỗ vết đâm của nạn nhân có dấu hiệu tím tái và nổi mạch máu lên da. "Là chất độc"-Kai bất ngờ kêu lên-"Những người này chết vì trúng độc, hung thủ đã dùng vũ khí tẩm độc đâm họ." Để củng cố cho giả thuyết của mình, Kai mở miệng của xác chết ra, và thấy có dấu hiệu trào dịch vị từ bao tử rồi đọng ở cổ họng. "Đúng là chết do trúng độc, nhưng hung thủ còn rạch vào cổ để nạn nhân không la được trong khi họ đang chết dần do chất độc phát tán. Kẻ này rất chuyên nghiệp và cũng rất tàn nhẫn." Ren nghe thấy những lời Kai nói liền xanh mặt, vậy ra họ đang đối phó với một kẻ giết người bệnh hoạn chứ không phải sinh vật huyền bí nào đó ư? "Điều lạ là với lượng chất độc hắn sử dụng cộng với lượng máu của nạn nhân vấy bẩn vào hắn. Thật khó tin nếu kẻ thủ ác có thể ra vào đây mà không để lại dấu vết nào."-Kai trầm ngâm "Chúng ta thử đi kiểm tra các cánh cửa của nhà này xem."-Ren gợi ý, hắn không muốn xem khám nghiệm tử thi nữa.. "Ừ"-Kai đồng tình và đứng dậy. Đột nhiên, Ren giật mình nhìn vào cánh cửa sổ phía cuối hành lang, cái thứ chết tiệt mà hắn không hề muốn thấy đã xuất hiện. Đó lá Ánh Trăng. ------ Ở bên ngoài dinh thự, hai viên cảnh sát nọ đang gật gà gật gù vì buồn ngủ thì bỗng nhiên bị đánh thức bởi một tiếng động lớn phát ra từ trong dinh thự. "Cậu có nghe thấy gì không?"-Một gã nói "Có! Đó...đó...là...tiếng chó sói tru..."
Julien Dunan có ngoại hình khá cân đối với mái tóc đen để xéo và khá dài, trên người trang phục thường là một cái áo khoác đen hai lớp, một cái quần Jean đen rộng cũng như một đôi giày đen nốt, nhà của hắn ở khu Baker, tuy nhiên thông thường hắn cũng hay đi vòng vòng thành phố không mục đích. Hiện tại hắn đang tiến nhanh tới cái nơi mà vừa phát ra tiếng tru kia. Hắn quả thật rất bất ngờ vì cái đám sinh vật kia lại dám lộ liễu như vậy, là một "kẻ bảo vệ" được trả lương đàng hoàng, dĩ nhiên hắn có nghĩa vụ phải ngăn chặn bọn này lại. Tiến tới một chút hắn nhận ra nơi mà mình đang tới, đó chính là cái dinh thự mà hôm trước báo vừa đưa tin kia, lúc trước do có kết luận sơ bộ là không phải do sinh vật huyền bí gây nên đâm ra hắn không hứng thú lắm, như bây giờ có lẽ cần xem xét lại. Ngoài cổng dinh thự là hai viên cảnh sát vẫn còn phân vân, có lẽ là không biết có nên đi vào hay không, Julien rút một khẩu súng bạc được trang trí khá tinh xảo ra, nạp đạn gây mê vào, cũng không cần nhắm đưa lên bắn liền hai phát rồi lướt vào trong biệt thự trước khi hai tên cảnh sát kia ngã xuống. Vào sân, hắn cảm nhận rõ rệt cái khí tức khủng bố kia, hẳn là một tên người sói cao cấp, liếc lên ánh trăng tròn, rất nhanh hắn hiểu lí do vì sao khí tức này lại mạnh như vậy. Tuy nhiên những tên tương tự bị hắn giết không hai chục thì cũng mười tám, vì vậy không có lí do gì để lùi bước cả, thay đạn bạc cho khẩu súng, hắn nhanh chóng bước vào biệt thự. Một cái biệt thự khá lớn và bài trí sang trọng, tuy vậy hiện tại nó rất âm u, nhanh chóng định vị cỗ khí tức kia, Julien bước lên lầu. Tuy nhiên vừa đi lên cầu thang thì cái khí tức chán ghét kia liền biến mất, mang theo nét ngạc nhiên, hắn lần mò theo những gì còn sót lại. Ren hiện tại đang khổ sở nâng cái thân hình nặng trịch của Kai lên, trên người Kai hiện tại có vài chỗ quần áo hơi rách rưới, là do hậu quả của lần biến hóa vừa rồi. Hắn nhận ra có ai đó đang tiến đến, vì vậy hắn mở đại một cánh cửa rồi tống Kai vào, sau đó trở lại hình dạng của Gioan, tiến tới cái xác làm bộ xem xét gì đó. Lúc này Julien cũng tiến tới. Cái Julien nhìn thấy không phải là một tên người sói như hắn nghĩ, ngược lại là một viên thanh tra ngoại hình thô kệch khá dữ dằn, thấy hắn, viên thanh tra quát: -Ngươi là ai, tại sao tự tiện bước vào khu vực cấm của cảnh sát? Khóe mắt Julien lóe lên một cái, giấu kĩ khẩu súng ra sau lưng, hắn nói: -Một tên doppleganger sao? Viên cảnh sát biểu lộ một nét khó hiểu, nhưng rồi hắn cũng hét lên: -Ngươi lảm nhảm gì ta không hiểu, bây giờ mau trả lời câu hỏi của ta, bằng không đừng trách. Nói xong viên thanh tra còn chuẩn bị rút súng ra. Chỉ thấy Julien rút ra một cuốn kinh dày cộm có hình một cây thập tự ở giữa, lẩm bẩm vài cái, nét mặt của viên thanh tra khi nhìn thấy thứ này cực kì biến sắc. Rồi một chùm sáng bùng lên từ cuốn sách chiếu thẳng tới viên thanh tra, không kịp tránh né, viên thanh tra chỉ còn cách đưa tay lên che mắt lại. Khi ánh sáng tắt đi, hiện lên trước mắt Julien là một thanh niên cả người màu nâu, quả nhiên chính là một tên Doppleganger, hắn nói: -Hì bình tĩnh nào "kẻ bảo vệ", tôi không có ác ý gì đâu, chỉ là tò mò về vụ án thôi. -Hừ, ngươi biết luật chứ? Giọng Julien khá bình thản, không nghiêm khắc cũng chẳng dễ dãi, giống như là thói quen vậy. -Dĩ nhiên là biết rồi, tôi đi ngay đây. Nói rồi tên kia cũng dần tiến về chỗ Julien, có lẽ định lách quá hắn đi xuống lầu, vẻ mặt vẫn là kiểu cười nịnh nọt. Cạch cạch, khẩu súng bạc của Julien chĩa thẳng vào đầu tên kia, khóe mắt tên doppleganger khẽ giật một cái. Julien hỏi, vẫn với cái giọng bình thản: -Ngươi thò tay vào túi quần làm gì vậy, hơn nữa đem tên người sói kia đi cùng đi. Doppleganger nọ cũng biết sở trường của mình không phải chiến đấu, vì vậy dưới ánh mắt giám sát như có như không của Julien, hắn nhanh chóng khiêng thêm một người nữa rồi lủi vào góc tối biến mất. Julien lẩm bẩm: -Coi như may cho các ngươi, tâm tình ta hôm nay khá tốt. Ren khiêng Kai ra ngoài dinh thự, sau đó liếc lại một cái, bĩu môi: -Khi không lại đụng một tên "bảo vệ", thật sự là cái ánh trăng chết tiệt mà. Julien Dunan [spoil] Race: Human - Người bảo vệ của Old Flower. Age: 27 Ngoại hình: châu á điển hình, trang phục màu đen, cao tầm 1m75, vẻ mặt khá ưa nhìn. Tính tình: bình tĩnh, tự tin, làm việc theo cảm tính, tuy nhiên anh vẫn có những lúc khá ngầu. Aligment:??? Nơi đặc trưng: khắp nơi trong thành phố Inventory: một cây súng bạc, một cuốn kinh có hình cây thập tự cùng nhiều đồ vật chuyên dụng khác Job: Kẻ bảo vệ Là một trong những kẻ bảo vệ của thành phố, thường xử quyết các sinh vật không phải con người dám vi phạm luật lệ, anh khá mạnh.[/spoil]
Tác giả: Tiểu Cô Nương Editor: Phan Thiếu Gia Đứng trước mặt tôi là là hai gã hộ pháp vô cùng khó chịu với áo ghi nê và quần jean màu xanh. Nhưng tôi không cần phải để ý nhiều cho lắm. Anh ấy sẽ lại ra tay thôi…… Trong lúc thưởng thức món rượu Martine yêu thích, tôi nhìn thấy hai gã hộ pháp lập tức khuỵu xuống khi Bruno bấu lấy đôi vai rộng của bọn chúng và từ từ ấn xuống. Bọn chúng rõ ràng trông to xác hơn Bruno nhưng bọn chúng lại đang bị anh ấy khống chế. Sức mạnh gì mà khủng khiếp thế này! Cứ như bị đá đè vậy………- Bọn chúng mặt đỏ gay vì cố gắng chống lại sức mạnh của anh Bruno nhưng không hề thành công tẹo nào. Mặc dù đã nhìn thấy nhiều lần nhưng tôi vẫn thấy thích thú về sức mạnh của Bruno. Bọn chúng dần dần quỳ mọp xuống như thể bị một áp lực khủng khiếp nào đó đè xuống vậy. Anh Bruno lạnh lùng nói: - Xin lỗi tiểu thư Stacy ngay! - Xin…..xin lỗi! Anh ấy liền thả hai tên hộ pháp ra. Bọn chúng lập tức đứng dậy và bỏ chạy ra khỏi quán rượu. Tôi tiếp tục thưởng thức món rượu cay cay nồng nồng: - Cám ơn anh, Bruno! Anh Bruno nói: - Đó là trách nhiệm của tôi mà! Khi lần đầu gặp nhau, tôi có ấn tượng rằng anh ấy khá lạnh lùng. Nhưng tôi bắt đầu thay đổi suy nghĩ đó khi anh ấy thường xuyên giúp tôi đánh hạ những tên thô lỗ trong quán rượu. Trong suốt một trăm năm qua, tôi chỉ đến uống rượu, nói chuyện vài câu rồi lặng lẽ ra về. Thật ra ở nhà tôi có một kho rượu vang đỏ đủ loại. Đó là tài sản do cha mẹ tôi để lại. Thật ra họ không phải là cha mẹ ruột của tôi. Nhưng họ đã cưu mang tôi khi tôi bị chính cha mẹ ruột của tôi xua đuổi. Chuyện đó xảy ra khi tôi bị một Ma Cà Rồng Bí Ẩn tấn công……… Cha mẹ nuôi của tôi vốn là những Ma Cà Rồng Ăn Chay làm Sát Thủ cho những kẻ thuộc Thế Giới Ngầm. Nhưng……bi kịch đã xảy ra. Họ đã mất mạng khi làm nhiệm vụ…… Cha mẹ nuôi vốn rất tốt với tôi. Họ đã huấn luyện tôi từ một Ma Cà Rồng luôn thèm khát uống máu trở thành một Ma Cà Rồng Ăn Chay đúng nghĩa. Sau nhiều năm rèn luyện, các loại rượu vang đỏ trở thành món mà tôi yêu thích. Thật là kỳ lạ phải không? Nhưng họ đã phát hiện ra rằng Ma Cà Rồng có thể tự nuôi dưỡng cơ thể mình bằng loại thức uống khác thay cho máu người. Nói chung loài Ma Cà Rồng chúng tôi không hẳn là giống như trên phim ảnh mà con người vẫn hay xem. Ma Cà Rồng chúng tôi có thể uống rượu mà không hề say. Cũng giống như con người uống nước lọc vậy. Những người ở Thế Giới Ngầm đã đến nhà và ngỏ ý muốn tôi trở thành Sát Thủ cho họ. Nhưng tôi đã từ chối. Bởi vì tôi rất ghét bạo lực. Đó là lý do mặc dù có sức mạnh nhưng tôi chưa bao giờ động thủ với những kẻ cứ tìm cách tán tỉnh tôi trong quán rượu. Mặc dù ở nhà có thừa đồ uống nhưng tôi thích đến đây hơn. Ở nhà buồn chán lắm. Thân làm Ma Cà Rồng thì không thể ra ngoài ánh sáng mặt trời. Từ khi cha mẹ mất tôi cảm thấy lạc lõng ở ngay trong chính nhà mình. Tôi không hề có bạn bè…….. Hàng ngày tôi đến đây chỉ là để kiếm một người bạn nói chuyện. Anh Bruno đã rất thân thiện với tôi. Anh ấy còn cho tôi nợ mỗi khi tôi quên cầm theo ví. Vì cả hai chúng tôi đều là người ít nói cho nên câu chuyện không bao giờ kéo dài được như ý muốn. Có lần anh ấy đã bị thương do bảo vệ tôi khỏi một tên quái vật hùng mạnh. Tôi đã tặng anh ấy chiếc khăn tay màu hồng của tôi như một sự biết ơn. Trong suốt một trăm năm qua, tôi vẫn tự hỏi mối quan hệ của chúng tôi là gì? Người yêu? Đương nhiên không! Bạn bè? Có lẽ gần như vậy………. Sau khi uống hết rượu, tôi thanh toán tiền: - Em về đây! Anh Bruno mỉm cười: - Ừ! Chúc em ngủ ngon! Mai quay lại nhé! Tôi gật đầu: - Vâng! Và cứ thế, đó là một buổi tối bình thường giữa hai chúng tôi. Tôi rất muốn nói gì đó nhưng lại không nói được. Anh Bruno dường như cũng cảm nhận được điều đó. Có lần anh ấy đã hỏi. Ánh mắt của anh ấy không lạnh lùng và cũng không thân thiện. Đó là ánh mắt tràn đầy sự thông cảm. Giống như cha mẹ nuôi của tôi vậy. - Hôm nay em có tâm sự gì hả, Stacy? Tôi vội tươi cười: - Không có gì đâu! Tôi rất muốn tâm sự với anh Bruno. Nhưng suốt một trăm năm nay, tôi đã chưa bao giờ nói ra được. Có lẽ do cái bản tính của tôi đã làm cho tôi cảm thấy rất ngượng khi nói ra. Tôi không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác........ Trong buổi đêm hôm đó, tôi lại trở về ngôi nhà lạnh lẽo của mình như thường lệ……….
Mình tham gia thử dc không. Viết về một nhân vật trung lập, nếu có sự cố gì không thể viết tiếp thì có thể coi như Villager A chứng kiến sự việc cũng dc [spoil] Hắn sống ở đây hơi bị lâu rồi, từ ngaỳ thấy người ta đặt viên gạch đầu tiên cách đây cả trăm năm để xây dựng cái thành phố Old Flower này, cái tên mà theo cách hắn gọi vui là “Hoa héo” Sống lâu thế bởi vì hắn, cũng như nhiều cư dân hiện thời ở đây, không thuộc về thế giới loài người, nơi mà những con người tuổi thọ hiếm khi đến một trăm tuổi sống với hoài bão khi còn trẻ và chết đi với tiếc nuối khi đã về già. Đúng thế, hắn không phải con người, dù hắn không có 3 đầu 6 tay hay là mọc sừng mọc đuôi như khá nhiều dân cư ở đây khi hiện nguyên hình. Nhìn hắn giống y chang một con người bình thường đang tà tà tiến về một nơi gọi là “nhà”. Nhiều người đi ngược chiều vội né xa khi phát hiện hắn đến gần, không phải vì gã tai tiếng đầy mình, mà chỉ vì đơn giản là vì họ ngại nhân dạng hắn. Cũng phải thôi, ai mà không giật mình khi thấy một kẻ quấn băng chi chít từ đầu đến chân, đội nón cao bồi nâu cũ sờn cùng với cái áo khoác xám dài thậm thượt kia chứ. Cứ như thể là xác ướp của một Pharaoh hồi sinh lạc loài giữa không gian và thời gian, như các bộ phim về xác ướp Ai Cập ấy. Dưới mắt trần của người trần, hắn chắc chắn phải bị phỏng rất nặng nên mới phải quấn băng chằng chịt như thế Chỉ có các sinh vật thuộc về thế giới bóng đêm, như ông chủ quán bar Satan’s Blood, người sở hữu cái quán mà hắn vừa mới đẩy cửa bước vào, biết hắn là ai. Những người mới lần đầu vào quán này sẽ không khỏi ngỡ ngàng khi thấy cánh cửa quán bỗng nhiên tự mở và cũng tự nhiên đóng lại. -“Lại làm cái trò cũ rích đó nữa à, hỡi anh chàng vô hình xấu trai kia?”, Bruno nói trong khi bận lau chùi một chai rươu vang đỏ bám đầy bụi, không buồn quay lại ngó người quen. “Ta đây chỉ sợ nếu mở băng ra thì khối cô sẽ ngất xỉu và những cậu con trai sẽ cắn lưỡi tự tử chết vì xấu hổ đấy”, tiếng ai đó cất lên trong không trung từ một chỗ mà rõ ràng không hề có ai. Rồi gã “xác ướp” bất thình lình hiện ra từ không khí ngay chỗ ghế xắp hàng thẳng tắp của quầy bar, khiến 1 cô gái có nét hơi giống mèo hoang ngồi ở ghế kế bên giật mình nhảy lùi thủ thế với móng vuốt mèo sắc lẻm trên những ngón tay. “Đừng sợ, khách quen đấy”, người chủ quán bar mang dòng máu của quỷ trấn an Cô gái người mèo thoáng bối rối gật đầu, lặng lẽ kiếm một cái ghế khác xa xa ở cuối quầy, tránh xa cái gã quái gở kia “Có ngày anh hù khách của tôi chạy hết đấy, đồ vô hình ba hoa”, ông cau cáu Bruno nói hoàn toàn chính xác. Gã không phải là xác ướp thời cổ đại được hồi sinh. Gã là người vô hình vô ảnh, khi cần thì chỉ có tiếng chân và tiếng nói của gã là hiện hữu. Không cần thiết phải “cuổng trời” như trong phim. “Càng hay. Những kẻ gan lì nhất luôn là những kẻ muốn mua những tin tức quý giá nhất mà lại”, gã nhếch mép, rồi búng tay cái chóc “Như mọi khi nhé” “Lại nước lọc pha đường?”, Bruno nhăn mặt, nhưng vẫn làm cho gã một ly, “Sao không bao giờ anh chịu gọi một thứ gì đó cho hợp với không khí một quán bar vậy trời?” “Kinh tế eo hẹp, ông bạn quỷ sứ à”, gã nhăm nhăm cái ống hút, rút lên từng miếng nước pha đường ngọt lờ lợ. Nhiêu đây cũng đủ để gã nhơi nhơi chỗ này cả buổi trời “Anh làm cái nghề hóng hớt, buôn dưa thế kia mà lại thiếu tiền à?”, ông quỷ chọc quê “Nói “hóng hớt, buôn dưa” nghe trần trụi quá. Phải gọi là người cung cấp thông tin chứ”, gã lại tàng hình, chưà lại mỗi cái ly nước với ống hút bay lơ lửng “Gì cũng được”, ông nhún vai, “Nhưng tôi không tin là anh thiếu tiền, trừ khi anh có bạn gái”. Nói rồi tự nhiên ông giật thót, ngó lại cái ghê mà cô nàng ma cà rồng Stacy hay ngồi. Hên quá, cô ta chưa tới. “Với những tin nhỏ lẻ thì kiếm chút tiền còm cũng tàm tạm”, gã lại hiện hình kế cô người mèo đã cố né gã ra, làm tóc cô dựng đứng cả lên. Cái tật khoái hù người khác đánh chết không chừa của gã lại tái phát nữa rồi “Nhưng còn những tin tức cỡ bự, thì ta đây lại thích một tin đổi một tin hơn”, gã tiếp tục, mặc kệ cô người mèo biến thành một con mèo đen rồi giận dữ bỏ đi “Lại một quý cô dễ thương tội nghiệp bị anh đuổi đi”, Bruno nhăn nhó, “Anh có tin là tôi phá thuật vô hình của anh không?” “Cứ tự nhiên, nhưng có lẽ anh không muốn thấy vẻ đẹp hút hồn của cơ thể ta đâu”, gã cười lớn thách thức. “Vậy thử một chọi một chơi không?” “Chơi, nhưng phải chấp ta cái 2 tay 2 chân với cái miệng" “Nhát cáy mà bày đặt”, ông giễu. “Nhát nhưng có võ chạy cũng đủ xài rồi”, gã vươn vai ngáp dài, để lộ cái lỗ đen trống hoác ở nơi lẽ ra phải là cổ họng, “Rảnh thì kêu ta dậy giùm sau 2 tiếng” “Ê ê, quán này không cần khách ngủ gật nhé, tên vô hình kia”, ông vội nói, nhưng quá muộn. Kẻ vô hình đã chìm sâu trong giấc ngủ trong tư thế ngủ ngồi, y như một khách quán bar ngồi trầm tư truyện đời. “Bộ ở nhà thiếu an toàn đến mức mà ngươi phải vào đây ngủ nhờ sao?”, Bruno thở dài, vì thân tâm ông biết một kẻ làm nghề bán tin tức quan trọng như gã dễ bị thành mục tiêu của những thế lực ngầm. Nếu không có khả năng tàng hình giúp hắn thoát hiểm thì có lẽ ông phải là người viếng mộ hắn chứ không phải hắn là người đến thăm quán ông. * ** Gã gật gà gật gù, tự mình tàng hình trong vô thức như một cách tự bảo vệ. Mắt gã gã mở ra rồi vì gã nghe tiếng người trò truyện giữa ông chủ quán bar và một ai đó tên Ren. Tiếc hùi hụi là hình như đã bỏ qua khúc hay mất rồi, nên chỉ còn cách ngó cậu thanh niên tên Ren chạy biến mất tiêu. Chả có gì làm ngoài nghe cô nàng ma cà rồng Stacy và ông chủ quán quỷ sứ cà kê dê ngỗng, gã toan tính ngủ tiếp thì nghe tiếng ai đó tán gái: “Chào người đẹp…hôm nay overnight với anh không…” “Đừng đi với thằng đó, đi với anh đi…” Liếc qua thì thấy 2 cha nội lạ hoắc nào đó đang tính “cua” cô Stacy, và câu trả lời của cô là: “Xin lỗi…nhưng cả hai tới số rồi…” Kiếm ngay góc khuất trong quán để tránh “tai bay vạ gió”, gã điềm nhiên chờ thưởng thức một màn phô diễn sức mạnh, dù là từ ma cà rồng Stacy hay quỷ sứ Bruno Có lẽ hắn đã mong chờ hơi quá đà, vì cuộc chiến diễn ra chóng vánh với chiêu “tay không ấn núi” quen thuộc mà Bruno hay xài để tống đi lũ quấy rối. Thế là hai gã không biết lượng sức kia vắt giò lên cổ mà chạy Dù sao thì đó cũng là một pha “quỷ hùng cứu ma nhân”, nên hắn tính vỗ tay tán thưởng thì nhác ngó thấy 2 người kia nhìn nhau hình như có tâm sự chồng chất nên liền thôi. Có thể hắn thích đùa, nhưng ít ra sự hài hước không làm óc hắn mất đi sự phân biệt giữa những lúc có thể đùa và những lúc tế nhị như cái bầu không khí phù màu hồng kia (hay là do cô nàng Stacy có mắt hồng, da hồng và tóc hồng nhỉ?) “Nàng và chàng” cứ nhìn nhau một lúc lâu, có lẽ cũng chán chê do không giãi bày được tâm sự chất chứa trong lòng, nên cô Stacy đành trả tiền rời khỏi quán, để ông chủ Bruno ngó ngoái theo với chút tiếc nuối. Tiếng leng keng của cái phong linh treo giữa phòng bị gió từ cánh cửa mở bởi Stacy sao tự nhiên nghe buồn ghê. Bruno đứng bần thần một lúc lâu thì gã hiện hình và vỗ vai: “Có gì thì nói ra, giữ trong lòng hại bao tử lắm nhóc con” “Nói ai nhóc con hả tên kia?”, ông chủ quán trả miếng, “Sợ ngươi còn nhỏ tuổi hơn ta nữa đấy, đồ vô hình” “Ồ, thất lễ, thất lễ, thưa đại quỷ vương Bruno”, gã nhếch mép cười, giả bộ cung kính. “Dẹp trò đó đi. Buôn bán mà gặp 10 tên khoái ngủ từ sáng đến tôí như anh chắc lỗ hết vốn quá”, ông ngó cái đồng hồ đã điểm 9 giờ tối. “Ờ, đã đuổi thì ta đây cũng xin về”, gã nhún vai rồi dượm bước tới cửa. Ly nước đường kia được đãi miễn phí, nhưng gã vẫn trả tiền bằng một… túi đường pha cà phê. Coi như đã thanh toán sòng phẳng “Ê, tên vô hình kia”, ông chủ gọi vói theo. “Có chi sai bảo, thưa quỷ vương”?, gã vờ khúm núm “Đừng có hóng hớt chuyện của cô Stacy đấy. Không thì đi chuẩn bị một lớp vải băng mới đi”. “Cám ơn vì đã gợi ý”, gã cười xỏ, rồi tàng hình chạy mất trước khi bị ném bới bất cứ thứ gì [/spoil] Kẻ bán tin vô danh vô hình [spoil] Tên giả: hơi bị nhiều do không muốn liên luỵ người quen Tên thật: do dùng tên giả nhiều quá nên có lẽ đã quên luôn rồi Chủng tộc: người vô hình Ngoại hình: đầu đội mũ cao bồi cũ sờn, mang một chiếc áo khoác dài xám xỉn màu, quấn băng khắp thân Nghề nghiệp: Buôn bán thông tin Khả năng: -Tàng hình một phần, Tàng hình toàn phần (tốn năng lượng hơn), Rất nhanh nhẹn và nhanh trí để... trốn những kẻ truy lùng -Có trí nhớ cực dai để chưá tin tức cho việc buôn bán, nhưng một điều lạ là không thể nhớ nổi tên thật của mình Tính cách: trái với ngoại hình có vẻ lạnh lùng, gã rất thích bông đùa, và thường hù người khác bằng khả năng vô hình của mình. Luôn muốn nhớ lại tên thật của mình Nơi thường thấy: Quán rượu Santa's Blood, nơi hắn coi như nhà thứ 2 và yên tâm ngủ gật dưới sự bảo kê của ông chủ quán Bruno [/spoil] P/S: Đúng là gã này có ngoại hình khá giống tên vô hình trong một truyện khác của mình, nhưng 2 người này khác nhau một trời một vực về tính cách và hành động ^^