Người quản thủ thư viện thấy một ông tăng ngồi thiền trong thư viện một thời gian khá lâu. Fugai: Ông ta chẳng phải là tăng ư? Người quản thủ thư viện hỏi, “Tại sao ông không đọc kinh?” Fugai: Tôi muốn nói với ông tăng câu này, “Chẳng phải ông ngồi thiền sai chỗ rồi sao?” Tôi cũng muốn hỏi ông quản thủ thư viện ông muốn nói loại kinh gì? Ông tăng đáp, “Tôi không biết đọc.” Fugai: Thật là một người mù chữ dễ thương! Người quản thủ thư viện gợi ý, “Sao ông không hỏi người nào biết?” Fugai: Kìa, ông bị trượt rồi. Ông tăng đứng dậy, nhã nhặn hỏi, “Cái gì đây?” Fugai: Cây sồi độc! Người quản thủ thư viện im lặng. Fugai: Bắt chước giỏi! Genro: Ông tăng đứng và người quản thủ thư viện im lặng. Đây không phải là những quyển kinh viết rất hay sao? Đọc kinh đâu cần ánh sáng đặc biệt [Fugai: Cũng may có đủ ánh sáng để soi bóng tối]. Mỗi chữ chiếu rõ ràng. [Chẳng thể dịch được]. Đứng không chạm sách, [Tại sao phải giữ vật đã có?] Năm ngàn bộ kinh đọc trong chớp mắt. [Kinh gì mà không ai đọc được? Thầy tôi nói câu này chậm mất rồi.] Nguồn: Ông Tăng ngồi thiền Xem thêm: Chàng ngốc và bác thợ làm nhà Ông trưởng giả keo kiệt và cái bánh bột Không lửa nào mạnh như lửa tham ái Ta cùng với ngươi đều có tội Câu chuyện về Quạ Cú thù ghét nhau Tự huấn luyện mình mới đạt được cảnh giới Niết Bàn Bác đồ tể và sự tích về cây huyết dụ Sự tích chuyện kể về con chim tu hú Câu chuyện kể về sự tích con muỗi chích máu Tâm có định, ý mới sáng mới chứng được Ðạo