[Phóng sự dài kỳ - CAĐN]Sấm ngầm mại dong

Thảo luận trong 'Thư Giãn Express - Bản Tin Cuối Ngày' bắt đầu bởi Jaguar™, 20/3/12.

  1. Jaguar™

    Jaguar™ Sorrowful Farewell

    Tham gia ngày:
    8/4/06
    Bài viết:
    3,605
    Nơi ở:
    Đà Nẵng
    Kỳ 1: Kiều nữ sống bằng "bo"

    (Cadn.com.vn) - Hoạt động mại dâm trá hình tại Đà Nẵng đang diễn biến ngày càng phức tạp. Những phản ánh trong loạt bài dưới đây của chúng tôi mới phần nào thể hiện được những góc khuất của tệ nạn này.

    [TABLE="width: 20, align: center"]
    [TR]
    [TD="align: center"][​IMG][/TD]
    [/TR]
    [TR]
    [TD="align: center"] Oanh bảo làm nghề ngày đòi hỏi “đô” phải cao.[/TD]
    [/TR]
    [/TABLE]
    LUYỆN “ĐÔ”Ai đó khắt khe thì nhìn những cô gái làm nghề rót bia và nhậu cùng khách trong các cuộc vui không mấy thiện cảm. Nhưng đằng sau cái vẻ xinh xắn, ăn mặc mát mẻ, luôn luôn tươi cười ấy là câu chuyện của thân phận đầy nghiệt ngã.
    Cái tâm lý nhậu phải có em út ngồi bên “chăm sóc” đã trở nên phổ biến với nhiều “đệ tử Lưu Linh” thời nay. Vì thế, từ các “lò”, không ít kiều nữ được huấn luyện bài bản về kỹ năng ăn nhậu, chiều khách tới bến trước khi cung ứng cho các quán. Lãm - một tay chơi thứ thiệt đã dẫn tôi thâm nhập các “dịch vụ xả hơi” dạng này. Khi vừa vào quán S.T trên đường Hải Phòng (Đà Nẵng), thoáng liếc mắt, tay quản lý quán đã nhanh nhẹn dẫn chúng tôi ra hậu phòng. Dẫu chỉ có 2 người nhưng chúng tôi được bố trí phòng với hàng chục ghế. Tất nhiên, gã nhân viên có chủ ý sẵn, nên chỉ cần ngồi xuống ghế, chưa kịp kêu món thì được đặt thẳng vấn đề: “Để kêu 2 em xinh tươi phục vụ các anh nhé!”.

    Lãm rít một hơi thuốc, nói: “Chọn em được mắt một chút, đỡ mất công đổi”. 15 phút sau, một kiều nữ khuôn mặt khả ái, nước da trắng trẻo, mặc áo khoét sâu cổ để ngực lồ lộ bước vào. Thấy tôi có vẻ không mặn mà lắm, cô liền sà xuống đùi Lãm, chào bằng giọng Huế nhỏ nhẹ. Chừng hơn phút sau, một kiều nữ khác, mặc áo dài tím, nước da bánh mật, đầy vẻ quyến rũ tới “kèm cặp” tôi. Cô bảo mình tên Thùy, 22 tuổi, quê mãi Hậu Giang, còn đồng nghiệp, cũng trọ cùng phòng tên Oanh, ở Huế.

    Lúc đầu chưa đủ “tửu lượng”, cả hai nói chuyện có phần cầm chừng. Nhưng chỉ đến lon bia thứ ba, các kiều nữ mới trút hết vẻ ngoài dè dặt, chẳng cần ướm hỏi hay lựa lời, nói chuyện tự nhiên và “hoang” tới mức nếu tỉnh táo, phải dạn dĩ lắm người nghe mới không tái mặt. Chẳng hề gì, các kiều nữ thừa biết, đã vào đây, uống tới vài lon, có ông nào lại chẳng muốn nghe chuyện "hoang". Vì thế, “chích” vài ly, các kiều nữ không ngần ngại thể hiện kỹ năng “ngoại giao”. Lúc đầu bằng lời nói "hoang" để kéo khách vào thế giới của mình, để cuộc nhậu thêm vui vẻ, tự nhiên, sau đó thì chân tay, tất cả đều hoạt động không ngơi nghỉ. Được “rửa mắt”, “rửa tai”, bia thì sẵn đấy, các kiều nữ có đủ kỹ nghệ để “nâng lên hạ xuống”, khiến khách càng uống càng hăng.

    Oanh bảo, làm cái nghề nâng ly này, “đô” phải thật cao. Có khách đòi uống tay đôi cũng phải chiều. Một nguyên tắc bất di bất dịch là không được từ chối đề nghị của khách. Hầu như khách muốn gì, kiều nữ chỉ có một lựa chọn: vui vẻ chấp nhận. Có khách nhậu vài ly nổi máu “dê” liền thô thiển lật áo kiều nữ ra để xem rồi “bình loạn” về “khuôn trăng”, cười hô hố với nhau. Cũng không ít khách tay “giấu kỹ” đến mức ngồi uống bia cả buổi mà chẳng thấy nâng ly. Kiều nữ không chỉ phải chấp nhận mà luôn tỏ vẻ vui mừng, muốn được khách “quan tâm” kiểu đó. Bởi, chỉ một ánh mắt khó chịu, một câu càu nhàu, nét mặt nhăn nhó là khách có thể đuổi thẳng khỏi phòng và yêu cầu người khác.

    Lúc đó, kiều nữ không chỉ mất tiền “bo” mà còn bị quản lý quán “xạc” cho muối mặt. Oanh kể, thời gian đầu mới đi làm, ngửi thấy mùi bia rượu là rợn, nhưng do tính chất công việc nên phải luyện. Oanh và các kiều nữ khác cùng phòng trọ, đêm về mua 2 chai rượu để “luyện đô”. Uống một chai thì tất cả đã say, nhưng nếu dừng lại ở đó đi ngủ thì không lên “đô” được. Lại ráng, ráng cho tới khi không thể đưa ly lên miệng được nữa thì nằm ngủ tại chỗ. Bằng cách cứ cố, cố nữa như thế khoảng 7-10 lần, kiều nữ có đủ sức để ra “chiến trường” bia rượu.

    [TABLE="width: 20, align: center"]
    [TR]
    [TD][​IMG][/TD]
    [/TR]
    [TR]
    [TD="align: center"] Kiều nữ tại quán nhậu S.T.[/TD]
    [/TR]
    [/TABLE]
    KỸ NGHỆ MOI TIỀNThùy bảo làm nghề “đưa đường” trong những cuộc nhậu của khách, thu nhập chỉ từ tiền “bo”, ngoài ra không có một đồng nào khác từ quán. Tuy không trả tiền, nhưng chủ quán nắm “quyền sinh quyền sát”, ưng thì cho làm, ghét thì đuổi việc. Ở môi trường trên đe (nhà hàng) dưới búa (khách) nên đòi hỏi kiều nữ phải có những ngón nghề đặc biệt mới mong trụ lại dài dài. Với nhà hàng, kiều nữ phải cố gắng moi được càng nhiều hầu bao của khách càng tốt. Chẳng hạn ngoài món khách gọi, kiều nữ sẽ năn nỉ, giới thiệu và thể hiện mình muốn ăn thêm món này, món khác chủ yếu để được gọi thêm món giúp nhà hàng (tất nhiên là phải khéo, không thì khách lại nghĩ mình là hạng phàm ăn).

    Mồi bưng lên, nhìn món lươn xào miến bưng vào, nhiều tới mức tôi nói vui với Thùy: “Em ra xem quán còn bao nhiêu người phục vụ, kêu cả vào ăn mới hết được”. Tất nhiên, khi khách đã vào đây, chuyện ăn chỉ là phụ. Có khi cả buổi nhậu cũng chẳng động đũa tới món. Kiều nữ cũng có một nhiệm vụ quan trọng khác để “ghi điểm” với nhà hàng, đó là “xúc tác” cho khách uống càng nhiều càng tốt. Muốn thế, ngoài “đô” cao, các kiều nữ phải vận động linh hoạt nhiều yếu tố khác, từ lời ăn tiếng nói, cách ăn mặc mát mẻ, vẻ tươi cười nhiệt tình và cả “cử động” tay chân liên hồi. Khách đã vào nhậu, được phục vụ nhiệt tình thì khó lòng từ chối uống, và tất nhiên chuyện móc hầu bao chẳng có nhiều ý nghĩa nữa.

    Theo Thùy, ở quán S.T có khoảng 30 kiều nữ, chia ngày ra làm. Vào phiên, mỗi tối nếu may mắn có thể phục vụ được 2-3 bàn. Nếu bàn khách ngồi lâu, uống nhiều, chỉ được một bàn/tối, khi đó khách thường “bo” 200 ngàn đồng/kiều nữ. Nếu khách ngồi nhanh thì 100 ngàn đồng/kiều nữ. Nếu thuận buồm xuôi gió, kiếm được 200-300 ngàn đồng/tối, với kiều nữ coi như tạm đủ sống. Nhưng nếu xui quá, “đói” khách hoặc bị khách “tống” cổ ra ngoài, coi như kiều nữ đành sống nhờ bạn cùng phòng.
    Không chỉ ở quán S.T mà nhiều quán khác tại Đà Nẵng hiện nay cũng luôn có các kiều nữ sẵn sàng luyện “đô” để dìu khách “tới bờ tới bến”. Và cụng ly cũng đã trở thành cái nghề thời thượng với những cô gái có nhan sắc, uống tốt, chịu chơi.
    (còn nữa)
    Tổ P.VXH

    Nhậu xong, kiều nữ sẵn sàng cùng khách tìm khách sạn, nhà nghỉ để “đáp” nếu khách có nhu cầu, bằng không sẽ gợi ý khách tìm "bãi đáp".

    ---------- Post added at 22:38 ---------- Previous post was at 22:34 ----------

    Kỳ 2: Khi tàn cuộc nhậu

    (Cadn.com.vn) - Khi tàn cuộc nhậu, khách có yêu cầu, kiều nữ sẵn sàng đi “tăng hai” phục vụ từ A tới Z tại một khách sạn hay nhà nghỉ gần đó. Thậm chí, nhậu sắp tàn mà chưa thấy khách đề cập chuyện đi tiếp, kiều nữ sẽ mời chào và tiếp thị tận tình.

    Ngã giá

    Tại quán C.B. trên đường Nguyễn Tất Thành, tuy không có sẵn kiều nữ, nhưng khi khách có nhu cầu, chỉ một cuộc điện thoại chớp nhoáng, kiều nữ từ “lò” sẽ được điều tới. Nữ quản lý quán nói: “Ở quán không có, nhưng các anh thích, em gọi điện tụi nó tới. Coi như giúp các anh. Nếu hàng tuyển thì “bo” 2 trăm, còn trung bình thì 1 trăm. Anh chọn loại nào?”. Lãm bảo cho “hàng xịn”, nhưng phải nhanh. Nữ quản lý gật đầu rồi đi gọi điện. Nói là nhanh, nhưng chúng tôi cũng bị cho “leo cây” gần một tiếng đồng hồ. Sốt ruột, hơn 2 lần Lãm kêu phục vụ hỏi “hàng đâu” thì được trấn an, “anh chờ xíu, hai em sắp tới”.

    Gần tiếng sau, cửa phòng mở, bước vào là một kiều nữ chân dài, mặc quần Jean bó sát, ngắn đến mức không thể ngắn hơn. “Em ngồi được chứ?”. Thấy Lãm lưỡng lự, kiều nữ sà xuống bên tôi, vui vẻ bắt chuyện: “Thôi để em chiều chồng, chồng nhỉ?”. Tay rót bia, chân gác lên đùi khách, miệng liến thoắng:

    - Kẹt xe quá, em tới muộn, phạt 3 ly, ok chưa?

    - Ở Đà Nẵng làm gì có kẹt xe.

    - Là không có xe chở. Em nhận điện ở “lò” từ 8 giờ, bây giờ mới có xe chở tới.

    - Sao không sắm cái xe máy đi làm cho tiện?

    - Làm không đủ ăn, tiền đâu mà sắm xe anh, hay anh “bo” em đi!

    Kiều nữ giới thiệu tên Anh nhưng chỉ vài phút sau, khi đồng nghiệp tới gọi cô bằng tên Chín, vậy là lòi ngay chuyện nói xạo. Đồng nghiệp của Chín tên Hoa, giới thiệu quê mãi Cà Mau. Hoa có mái tóc dài ngang lưng, ăn nói nhẹ nhàng chứ không ào ào như Chín. Hoa bảo mình vừa phục vụ khách ở đường Cô Bắc xong thì nhận được điện thoại của chủ “lò” điều tới đây.
    [​IMG]
    Cô Hoa tại quán C.B...

    Với vẻ tự nhiên và xông xáo quá mức cần thiết của Chín, tôi không cần à ơi tán dóc, mà chỉ qua vài ly, vài câu chuyện hoang, tôi đặt thẳng vấn đề: “Nhậu tí rồi đi em nhỉ?”. “Ok thôi!”. “Giá bao nhiêu em?”. “Anh đi tàu nhanh hay qua đêm?”. “Tàu nhanh bao nhiêu, qua đêm bao nhiêu?”. “Qua đêm triệu hai, tàu nhanh 7 trăm”. “Gì mà đắt dữ vậy, tàu nhanh tới 7 trăm cơ à. Ở Hà Nội tụi anh đi cũng có 5 trăm”. “Giá chung vậy rồi. Tụi em đi về, cuối cùng cũng chẳng còn bao nhiêu”. “Sao lại chẳng bao nhiêu, ai lấy của em?”. “Phải nộp cho chủ lò, bảo kê, tiền xe, nhiều thứ lắm”.

    Theo Chín, đi mỗi bàn thế này, khi về lại phải nộp cho chủ “lò” 20 ngàn đồng. Lý do vì chủ “lò” có người bảo vệ, đưa đón, đồng thời bắt mối cho kiều nữ. Sau một hồi vừa nhậu, vừa đôi co giá cả, cuối cùng Chín và Hoa thống nhất đi “tàu nhanh” giá 5 trăm ngàn, chúng tôi lo tiền phòng. Khi thanh toán xong tiền nhậu còn dư 50 ngàn, Hoa gợi ý Lãm “bo” luôn cho nhân viên phục vụ. Vẫn chưa xong, khi đứng lên, Hoa nói tiếp: “Còn ở đây thì sao?”. Lãm bảo, cứ lên phòng rồi tính gộp lại. Hoa không đồng ý bảo ở đâu xong ở đó. Lãm rút 2 trăm ngàn “bo” rồi “nhổ neo” đi tìm “bãi đáp”.

    [​IMG]
    ...và lúc lên phòng khách sạn phục vụ khách.

    Tìm chốn “lên tiên”

    Ở quán S.T, sau khi đã nhậu ngà ngà, Lãm ngỏ lời muốn đi tiếp “tăng hai”. Oanh xuýt xoa tiếc hụi, bảo bình thường đã chiều khách tới bến, nhưng xui nỗi hôm nay đang kẹt. Tuy vậy, không để khách mất hứng, Thùy liền cho tôi số điện thoại, bảo cứ đến khách sạn hay nhà nghỉ nào rồi gọi, cô sẽ bảo 2 em tới phục vụ. Khi hỏi 2 em này ở đâu, có xinh không, Thùy bảo ở cùng xóm trọ, xinh cũng tương đối nhưng rất trẻ và nhiệt tình. Theo Oanh và Thùy, bình thường ở quán phục vụ tới 21 giờ là có thể nghỉ, sau đó khách có nhu cầu sẽ đi tiếp, nếu qua đêm giá khoảng 1,2 triệu đồng, còn “tàu nhanh” 6-7 trăm ngàn. Nếu chỉ sống chay nhờ tiền “bo” của khách nhậu thì rất khó, nên sẵn đã có “khúc dạo đầu” trong quán, khách cao hứng đòi đi tiếp, kiều nữ không ngần ngại “tăng gia sản xuất”.

    Quay lại quán C.B, Chín gợi ý, mình đi khách sạn cho an toàn. Lý do Chín phân tích, đi nhà nghỉ cũng mất 80 ngàn đồng cho một chuyến “tàu nhanh”, trong khi chỉ cần bỏ thêm 40-50 ngàn đồng là có phòng khách sạn, mùng mền sạch sẽ, lại có nước nóng lạnh tắm, mà cảm giác cũng thăng hoa hơn. Đặc biệt, ở khách sạn không lo bị “sờ gáy”, chứ ở nhà nghỉ, bị “chộp” lúc nào không hay. Bước ra khỏi quán, chẳng cần đi đâu xa, Lãm “chủ xị” chọn ngay khách sạn cạnh quán nhậu, vừa đỡ mất công kêu xe vừa đỡ phải trì hoãn niềm hứng khởi. Chín nhanh nhẹn tới tiếp tân kêu hai phòng trước, nhưng tiếp tân đòi chứng minh thư, cô bực mình chửi thề, bảo làm gì mà khó quá vậy. Mọi việc cũng được Lãm dàn xếp ổn thỏa trước khi gí chìa khóa vào tay tôi.

    Bước vào phòng, tôi đi tắm, và Chín cũng nhanh chóng trút bỏ xiêm y rồi mở vòi nước ào ào. Một lát, Chín bước ra với tấm khăn che thân, thúc giục tôi tắm nhanh. Rồi chẳng cần biết phản ứng của tôi, Chín tìm điều khiển tivi mở to tiếng, như vốn đã đầy kinh nghiệm để “tiếng động lạ” khỏi lọt ra ngoài.

    Chín bảo nhà mình ở Cẩm Phô, Hội An, mẹ buôn bán trái cây nên thường ra Đà Nẵng lấy hàng suốt. Sau Chín có em gái, nhưng lấy chồng tử tế chứ không làm nghề như cô. Để chứng minh lời mình nói, Chín đề nghị lúc nào rảnh rỗi, cô sẽ dẫn tôi về nhà ở Hội An chơi, nhưng không được ở qua đêm. Có lẽ trong mắt ba mẹ, Chín vẫn là cô gái làm nghề đàng hoàng. Vì một mối tình, cũng có thể vì ham tiền bạc hoặc một lý do nào đó mà Chín không muốn tiết lộ, cô đã sẩy chân vào làm “gái bán hoa”. Chín bảo, lúc đầu mình làm “đào” cho một “lò” ở đường Hải Phòng. Thấy làm “đào” thu nhập bấp bênh, vất vả, lại bị chủ “lò” ẵm hết tiền nên nghỉ, tách ra lập “lò” riêng. Nhưng chỉ được một thời gian thì bỏ, lý do vì không kêu được “đào”, lại cũng chẳng có duyên. Cùng đường, Chín quay lại làm “đào”, kiếm mỗi ngày vài trăm ngàn đồng tự lo cho bản thân. Theo Chín, ở Đà Nẵng có khoảng 5-7 “lò”, mỗi “lò” khoảng 30-40 “đào” chuyên cung cấp cho các quán nhậu, karaoke.

    Đã 23 giờ, tôi đưa cho Chín 5 trăm ngàn đồng trả công cô và hỏi: “Chắc giờ em về nghỉ chứ, hôm nay vậy cũng thu nhập đủ rồi”. Chín lắc đầu bảo bây giờ về “lò” rồi đi tiếp, lúc này mới là “giờ cao điểm”, khách yêu cầu quá trời, không có “đào” mà cung cấp ấy chứ. “Bãi đáp” tiếp theo mà Chín tiết lộ là một quán karaoke trên đường Nguyễn Chí Thanh. Vừa bước ra khỏi phòng, tôi nghe tiếng cãi vã từ phòng Lãm và Hoa phát ra. Chẳng là Lãm chê Hoa mặt cứ đăm đăm, bực bội quá không trả đủ 5 trăm ngàn đồng như thỏa thuận. Hoa nhất quyết không chịu, cô đòi đủ 5 trăm ngàn đồng, không cho Lãm rời khỏi phòng, bốc điện thoại gọi cho “chủ lò” điều người tới giúp. Lúc này, cái vẻ nhỏ nhẹ ban đầu của Hoa mà tôi cảm nhận được trong quán nhậu biến mất. Nhưng trong lời cãi vã to tiếng ấy, tôi vẫn nhìn thấy trong ánh mắt Hoa rớm lệ. Có lẽ vì lý do này, tôi đã “giải hòa” bằng cách thuận theo ý Hoa. Cầm tiền, Hoa và Chín mở lời cảm ơn. Cuộc gặp gỡ khép lại bằng “kỷ niệm” không mấy vui vẻ, nhưng Chín vẫn không quên dặn dò khách: “Khi nào có nhu cầu, cứ a-lô một tiếng”.

    Tôi cứ ám ảnh mãi ánh mắt rớm lệ của Hoa. Có gì đó ngậm ngùi và xót xa của phận người. Biết đâu, phía sau cái nghề không đẹp đẽ ấy là một gánh nặng ưu tư, một cuộc mưu sinh nghiệt ngã, một nỗi đớn đau thân phận? Khó biết lắm!

    Phóng sự: TỔ P.V XÃ HỘI
    (còn nữa)


    "Đã xưa rồi cái kiểu hát karaoke ôm. Hát bây giờ chỉ là cái cớ để khách và tiếp viên thỏa thuận giá cả trước khi tìm chốn “hành lạc""

    ---------- Post added at 22:40 ---------- Previous post was at 22:38 ----------

    Kỳ 3: Từ gái ôm thành… gái gọi

    (Cadn.com.vn) - Không “hành sự” tại quán karaoke, nhưng nếu khách muốn “hát” tiếp, nhân viên sẽ phục vụ nhiệt tình tại khách sạn hoặc nhà nghỉ. Từ hát tới “đi” bây giờ đã trở thành con đường quen thuộc với nhiều khách “ham của lạ”.

    HÁT RỒI “ĐI”


    Đã thành “mốt”, sau nhậu mà không hát hò có “tay vịn” ở một quán karaoke nào đó thì “quê một cục”. Mà đã hát, chẳng lẽ lại hát chay. Em út ăn mặc mát mẻ, thịt da lồ lộ, ăn nói nhỏ nhẹ, khuôn mặt vui tươi lại “tiếp thị” nhiệt tình, lẽ nào khách “ham của lạ” lại tiếc vài trăm ngàn đồng để từ chối một cuộc gọi điện ở một phòng khách sạn nào đó? Cái kiểu hát ôm và “múa may” bây giờ cũ rồi. Phòng hát chỉ là nơi dạo đầu, nơi xúc tác, tiếp thêm cảm hứng để khách “chọn mặt gửi vàng”. Em út phục vụ không được mắt thì đổi, đổi khi nào được thì hát hò vài câu, uống vài ly, thỏa thuận giá cả rồi tìm chốn giải “nỗi sầu riêng”.

    [TABLE="width: 20, align: center"]
    [TR]
    [TD="align: center"][​IMG]
    [/TD]
    [/TR]
    [TR]
    [TD="align: center"] Tuyền và Nhi tại karaoke Đ.H.

    [/TD]
    [/TR]
    [/TABLE]
    Tại quán karaoke Đ.H trên đường Lý Tự Trọng (Q. Hải Châu), có một đội ngũ em út hùng hậu, sẵn sàng phục vụ khách tới bến nếu có yêu cầu. Biết chúng tôi đi 2 người, nhân viên tiếp tân nhanh nhẹn sắp phòng, bật máy và không quên hỏi cái khoản “tay vịn”. Chẳng mấy chốc, 2 bóng hồng ăn vận mát mẻ xuất hiện trước cửa chờ ý kiến khách. Thấy Lãm gật đầu, 2 em liền sà vào. Qua dăm ba câu xã giao bằng giọng ngọt ngào, các em liền gác đùi, choàng vai, bật nắp bia và bấm bài hát mà không cần nhìn danh sách. Một em tự giới thiệu tên Mai, quê Nghệ An, đã vào làm ở đây 2 năm. Theo Mai, quán có 4 phòng hát (tầng 1, 2) với hơn 15 nhân viên phục vụ, tất cả nhân viên đều ở tầng trên của tòa nhà. Theo đó, cứ 1 phòng 4 người ở hằng tháng sẽ trả cho chủ quán 2 triệu đồng. Dù ở đây chủ quán không trả lương cho nhân viên phục vụ khách hát, nhưng vẫn có quyền điều nhân viên để phục vụ khách, đổi lại, nhân viên sẽ được khách “bo” từ 100 - 200 ngàn đồng/lần hát, có khi gặp may thì khách “bo” nhiều hơn.Một bóng hồng khác giới thiệu tên Tuyền. Tuyền có khuôn mặt không xinh xắn đến mê ly, thân hình cũng chẳng đến mức “chuẩn không cần chỉnh”, nhưng đổi lại cô có sức quyến rũ nhờ biết cách ăn mặc khêu gợi, bắt mắt. Trong khi Mai quấn quýt bên Lãm tỷ tê chuyện trò, chẳng uống cũng chẳng hát thì Tuyền cứ miệt mài hát coi như “đỡ đạn” thay Mai. Lâu lâu, Tuyền lại giục tôi hát và uống. Sau vài câu hỏi vu vơ mà chẳng biết Tuyền có trả lời thật lòng không, tôi rỉ vào tai Tuyền: “Tí đi khách sạn không em?”. Dù mắt không rời khỏi màn hình, nhưng Tuyền gật cái rụp. Thấy Tuyền ra giá 600 ngàn đồng một “cuốc tàu nhanh”, tiền phòng khách lo, tôi giả lơ, chê đắt. Tuyền cũng “giả nai” coi như không đếm xỉa tới đề nghị của tôi. Hát thêm vài bài, tôi chốt lại vấn đề giá cả, Tuyền đồng ý, cho số điện thoại, bảo ghé qua đường Lê Lợi, tới khách sạn nào thì gọi, Tuyền tới.

    Ra khỏi quán, chúng tôi phi xe sang đường Lê Lợi, tới trước một khách sạn, tôi bấm máy gọi Tuyền. Lấy cớ giá cao, tôi cố mè nheo, Tuyền đồng ý đi “tàu nhanh” giá 500 ngàn đồng và hỏi bạn tôi có đi không? Tôi bảo lại, bạn tôi có rủ, nhưng Mai từ chối. Tuyền bảo để cô kêu người khác cho. Chúng tôi thống nhất 2 người 1 triệu đồng. Tuyền nói lên phòng nào rồi gọi lại cho cô. Khoảng hơn 10 phút sau, thấy tôi không gọi lại, Tuyền liền gọi điện bảo tôi nhì nhằng quá, có “đi” không thì nói rõ ràng để Tuyền khỏi chờ, còn đi làm chỗ khác.

    [TABLE="width: 20, align: center"]
    [TR]
    [TD="align: center"][​IMG]
    [/TD]
    [/TR]
    [TR]
    [TD="align: center"] Nhi tại karaoke P.N bảo “đi tàu nhanh” giá 1,5 triệu đồng.

    [/TD]
    [/TR]
    [/TABLE]
    ĐÂU PHẢI HÀNG NGOÀI CHỢ
    Karaoke P.N từ lâu được dân chơi Đà thành rỉ tai nhau có nhiều “đào” xinh đẹp nhưng giá hơi “chát”. Chúng tôi kiểm nghiệm bằng cách yêu cầu đổi “đào” 2 lần. “Ba mì” (người đàn ông trạc 40 tuổi) mà nhân viên quán thường gọi đưa vào 2 em chân dài, da trắng, dáng chuẩn và mặc bộ đồ thiếu vải. Bình thường, như thế thì khách không còn muốn đổi, nhưng để kiểm nghiệm, Lãm vẫn lắc đầu, yêu cầu đổi. Quả thực, kiều nữ được đổi trông “nóng” hơn nhiều, tính tình cũng cởi mở, vui tươi hơn. Kiều nữ này tên Nhi, sau vài bài hát, vài câu thân mật, Nhi không ngần ngại thổ lộ chuyện nghề. Tôi hỏi, hát xong có “đi” với khách không, Nhi trả lời một cách nhẹ nhàng: “Nếu các anh có tiền...!”.

    Nhi tiếp, ở đây, sau khi hát, nếu khách có yêu cầu thì gần 30 nhân viên ở quán đều phục vụ chu đáo 100%, nhưng phải thuê khách sạn. Tuy vậy, giá không dễ chịu đâu nghe, đi tàu nhanh 1,5 triệu đồng, qua đêm thì 2-3 triệu đồng, khách phải thuê phòng. Khi tôi phàn nàn và so sánh tại sao giá đi khách ở đây lại cao hơn nhiều nơi khác thì Nhi cho biết, do P.N là thương hiệu karaoke VIP nhất của Đà Nẵng với thâm niên hoạt động phục vụ khách gần 20 năm, được điều hành bởi một ông chủ có tiếng, chuyên tuyển chọn em út công phu nên giá cao hơn nơi khác là điều tất nhiên... Nhi còn bật mí thêm, sự khác biệt của karaoke P.N so với các karaoke khác là bởi vì nơi đây khách Tây tập trung về rất đông vào dịp cuối tuần. Chuyện nhân viên quen “vui vẻ” theo túi tiền của khách cũng trở thành lệ.

    Kèm cặp Lãm là một em to lớn, dáng đậm, nói giọng miền Tây. Thấy chúng tôi than giá đắt đỏ quá, có bớt được không thì em bảo “có phải hàng hóa ngoài chợ đâu mà trả giá”. Giá “tàu nhanh” ở đây chung là vậy rồi. Thế rồi, em quay sang cầm micro hát “Em vốn mang thân con gái nhà nghèo. Thay cha mẹ già lo đàn em thơ…”.
    Không ít quán karaoke ở Đà Nẵng bây giờ em út phục vụ lúc hát chỉ là cơ hội để họ bắt mối, làm giá và cho số điện thoại. Có đủ loại, từ cấp cao (nhan sắc tỷ lệ thuận với túi tiền khách, có khi tới vài triệu đồng) tới cấp thường thường bậc trung, 5-7 trăm ngàn đồng. Nếu cấp cao thì thường được điều hành qua một “má mì”, với một công nghệ hoàn chỉnh, khép kín. Với cấp thường thường, các em có thể ở trọ tại quán hoặc thuê trọ một khu với nhau, khi có khách sẽ trực tiếp “đi” hoặc “se” bớt khách cho nhau.
    Phóng sự: TỔ P.V XÃ HỘI
    (còn nữa)

     
    Chỉnh sửa cuối: 20/3/12
  2. Kentsfield

    Kentsfield snake, snake, snaaaake

    Tham gia ngày:
    5/8/07
    Bài viết:
    8,238
    hội đà nẵng vào nhận người quen nào :">
     
  3. RickBe

    RickBe Thy Phương Nhi Thảo GameOver Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    5/11/06
    Bài viết:
    20,001
    Nơi ở:
    TP.HCM
    cám ơn report của NB, xin chân thành cám ơn.
     
  4. GreatSe7en

    GreatSe7en Donkey Kong Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    25/12/06
    Bài viết:
    381
    Nơi ở:
    Hà Nội
    dạo này báo chí có vẻ viết nhiều bài về vấn đề mại dâm nhỉ :-?
     
  5. lu-xu-bu

    lu-xu-bu Space Marine Doomguy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    20/7/10
    Bài viết:
    5,746
    Nơi ở:
    hcm
    nhà báo sướnggggggggggggggggggggggggggggggggg
     
  6. Darth_Vader

    Darth_Vader xin cái tít, về HP mình hậu tạ Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/4/07
    Bài viết:
    2,784
    Nơi ở:
    Hải Phòng
    Sắp vô Đà Nẵng làm :'> sẽ rp đầy đủ cho a e ;))
    p/s mà mãi mới thấy 1 nhà báo tới bến =))
     
  7. DarkForest

    DarkForest Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    20/4/08
    Bài viết:
    347
    Nơi ở:
    =.="...
    [​IMG]
    ký sự check hàng detected \m/
     
  8. LilyTrinh

    LilyTrinh Superman là số một. DC bất diệt! GVN CHAMPION ♞ Blade Knight ♞ Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    27/1/06
    Bài viết:
    16,650
  9. 010203

    010203 Mage lực điền ‍ ⚚ Mystic Mage ⚚ Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    20/3/07
    Bài viết:
    10,212
    PV báo CAĐN làm thật ăn thật nhé , ko có cái chuyện mệt hay bận việc nhé :1cool_byebye:
     
  10. zero7090

    zero7090 Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    9/9/11
    Bài viết:
    422
    mù mắt tôi rồi X_X
     
  11. mark00

    mark00 Donkey Kong GameOver

    Tham gia ngày:
    26/12/09
    Bài viết:
    403
    Nơi ở:
    Deep Sea
    nhà báo report chuẩn đó .:))
     
  12. buonnguquaday

    buonnguquaday Sonic the Hedgehog GameOver Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    6/1/12
    Bài viết:
    4,596
    Nơi ở:
    Hà Nội
    Đắt bỏ mợ đi được,
    muốn check and report vào mùa hè cứ Đồ Sơn thẳng tiến :2cool_misdoubt:
     
  13. songchetcunggame

    songchetcunggame Gaming Scholar of GVN Moderator

    Tham gia ngày:
    15/4/08
    Bài viết:
    3,173
    Nơi ở:
    L2F Sicko Academy
    Đồ Sơn thì ngoài Bắc đi dễ,

    Chứ trong miền Nam thì còn khối chỗ ngon lành khác để giải khuây mà, đâu phải mất công ra tận đó

    (chưa kể gu khác, rồi ngôn từ khác, khó mà ăn ý thoải mái)

    :">
     
  14. mrivan

    mrivan Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    18/6/09
    Bài viết:
    374
    hàng xấu mà đắt thế X_X
     
  15. bokem130

    bokem130 Persian Prince Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    30/7/08
    Bài viết:
    3,704
    ai đó kêu con luzi vào nhận hàng :-s
    đà nẵng toàn gà ko, biết éo gì mà nhận :-ss
     
  16. Bão...

    Bão... The Warrior of Light Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/11/09
    Bài viết:
    2,305
    Nơi ở:
    Hanoi, Vietnam
    [​IMG]
    Mẹ sề, thấy gớm X_X
     
  17. ham_vui242

    ham_vui242 T.E.T.Я.I.S Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    9/8/04
    Bài viết:
    668
    anh PV hỏi suông, đòi giảm giá vậy sao các em chịu.

    nếu bù lại làm các em sướng quá, chắc sẽ có được giảm giá tình cảm hay được free :D ^^
     
  18. BillGatesBoss

    BillGatesBoss Marcus Fenix, savior of Sera ⚔️ Dragon Knight ⚔️ Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    26/3/05
    Bài viết:
    15,682
    toàn hàng hết date, nhà báo ngu đi ký sự check hàng nhưng bị lừa tình, làm quả report fail lòi mắt =))
     
  19. Jaguar™

    Jaguar™ Sorrowful Farewell

    Tham gia ngày:
    8/4/06
    Bài viết:
    3,605
    Nơi ở:
    Đà Nẵng
  20. Sis

    Sis Đê tiện nhất xóm

    Tham gia ngày:
    18/5/04
    Bài viết:
    6,248
    Nơi ở:
    hell & heaven
    dù có fail thì cũng phải công nhận report đầy đủ thế này mới gọi là nhà báo chứ lỵ .. ko chơi với thể loại "hôm nay anh mệt..."
     

Chia sẻ trang này