Phước báu không phải là Định Tuệ

Thảo luận trong 'Các quảng cáo khác' bắt đầu bởi phukiennhat, 19/5/17.

  1. phukiennhat

    phukiennhat Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    1/2/16
    Bài viết:
    0
    Phước báu không phải là Định Tuệ

    Đại sư Bạch Ẩn nói:

    “Thường có một số người hay gom nhóp thật nhiều để có nếp sống xa hoa, cho sự trù mật của ngôi chùa sẽ làm tăng vẻ hào nhoáng cho việc giảng pháp.

    Chư vị tưởng có tài hùng biện, ăn nói trôi chảy là có trí óc, coi việc ăn ngon mặc đẹp là đồng với Phật đạo, xem vẻ đẹp quyến rũ và sự tự cao như những đức tính, và cho rằng lòng tin của giáo đồ đối với họ là dấu hiệu cho thấy họ đã giác ngộ được pháp Phật. Nhưng đáng buồn nhất là họ đem cái thân xác con người có được này ra làm nô lệ cho sự mưu cầu lợi danh chôn vùi Phật tánh vô thượng dưới những lớp bụi mộng ảo chồng chất…”
    Giải thích:

    Thiền sư Bạch Ẩn phân tách để thấy: Sự trù phú của một ngôi chùa, việc ăn nói lưu loát và lòng tin của Phật tử đối với một thiền giả, chưa hẳn đã là thứ biểu tượng cho việc thiền giả đó có đủ Định Tuệ. Đây nói CHƯA HẲN, vì những việc như thế có thể xảy ra với một vị có Định Tuệ nhưng vẫn có thể xảy ra nơi một vị không có Định Tuệ. Phân biệt như thế, để chúng ta hiểu phước báu và Định Tuệ không phải một. Có phước báu chưa hẳn đã có Định Tuệ. Có thể lấy việc ngày nay ở cõi tục để chứng tri: Người có thể xây mấy ngôi chùa chưa hẳn đã biết gì về giáo lý thiền, huống là hành thiền để nói là có Định Tuệ.

    Sự trù phú không phải là Định Tuệ

    Tăng ni nếu chẳng niệm Phật, thiền tọa v.v… mà chỉ lo tụ hội làm việc phước thiện như cứu trợ, cúng dường các chùa, các trường hạ, lo việc phật sự thì nghiệp báo của những việc đó là sự no ấm, môn đệ đông v.v… chứ không thể là Định Tuệ. Định Tuệ là cái quả của Chỉ Quán, của Niệm Phật Tam Muội v.v… không phải là cái quả phát sinh trực tiếp từ thí cúng dường.

    Phát tâm tu Phật một thời kì, đây nói tu Phật không nói tu phước, bỗng thấy mọi thứ chung quanh đổi thay: Từ ngôi nhà hay ngôi chùa cũ rích bỗng trở nên tráng lệ hoa lệ, tiền nong bắt đầu hanh thông v.v… thế là cái niệm tự túc nẩy sinh, cho đó là kết quả tu hành thành công của mình. Ừ, đó là do kết quả tu hành của mình, nhưng chỉ mới ở mặt phước đức, chưa hẳn là do định lực và trí não phát triển. Nếu mình lầm lẫm giữa hai việc này với nhau thì mình rơi vào chỗ mà Đại sư đã nói: “Coi việc ăn ngon mặc đẹp là đồng với Phật đạo”.

    Người tu phước thì không có gì để nói vì họ chỉ nhắm tới mặt phước báu. Khi phước báu đầy đủ, họ dừng trụ ở đó là chuyện cố nhiên. Còn mình tu Phật, mình đã khoát lên người chiếc áo của Như Lai thì “Trên cầu Phật đạo, dưới hóa độ chúng sinh.” Muốn cầu Phật đạo thì Định Tuệ phải có. Không có Định Tuệ thì không có Phật đạo. Bản thân mình đã không có Định Tuệ thì lấy gì để hóa độ chúng sinh hướng về Phật đạo?

    Không có Định Tuệ mà phước báu càng lớn thì có khi nguy hại càng nhiều. Bởi nó khiến mình chẳng thể dừng mà cũng không có ý muốn dừng. Mình bị cuốn phăng trong dòng phước báu bát ngát. tinh thần được sự tai hại của nó, chưa chắc đã thoát ra được, huống là không tinh thần, cứ nhập nhèm cái quả phước đức với Định Tuệ?

    Trong quá trình xây dựng thiền viện Trí Đức, thầy T.H. đã ra đi. Tôi không xúc tiếp nhiều với thầy nhưng vẫn nghe thầy là một người đáng nể trong việc phật sự cũng như tu học, thành nghe tin thầy mất, tôi không khỏi sửng sốt và đau đớn.

    Chết và sống là chuyện thường tình ở cõi trần. Không ai chịu nghĩa vụ về cái chết của ai được. Bởi con người là kẻ tạo nghiệp và thừa tự cái nghiệp mình tự gây tạo đó. Nhân duyên của thầy như thế thì việc xảy ra là như thế.

    Xây dựng Trí Đức cũng là việc phải làm, bởi thiền sinh càng ngày càng đông và phật tử cần có chỗ tu học. Mọi thứ là cần thiết, không có gì dôi. Việc làm và sự ra đi của thầy là cao quí. Nhưng không hiểu sao, cái chết ấy cứ xoáy mạnh vào tâm sự tôi như một lời nhấc: Làm phật sự, NẾU KHÔNG KHÉO cũng chính là đang chạy theo tướng bên ngoài. Chạy theo tướng bên ngoài thì giết chết tuệ mạng của người tu. Tuệ mạng của mình đã chết thì tuệ mạng chúng sinh hữu duyên với mình cũng không còn. Bởi lấy gì để hướng chúng sinh của mình về Phật đạo?

    Xem thêm tại : http://baihocdedoi.blogspot.com
     

Chia sẻ trang này