[Sáng tác] Destiny

Thảo luận trong 'Văn Học' bắt đầu bởi Tikido, 7/1/12.

  1. Tikido

    Tikido T.E.T.Я.I.S

    Tham gia ngày:
    25/6/08
    Bài viết:
    595
    Giới thiệu sơ nét: Câu chuyện về số phận con người (Khoa học viễn tưởng, Fantasy)
    Tình trạng: Đang viết
    P/S: Truyện có nhiều chi tiết ảnh hưởng đến tôn giáo, mong các bạn thông cảm.
    Mục lục​

    [SPOIL]Chương 1
    Chương 2
    Chương 3
    Chương 4
    Chương 5
    Chương 6
    [/SPOIL]




    Destiny

    Chương 1: Giấc mơ
    [spoil] -Hộc...hộc.....

    Nam đang chạy trên đôi chân trần.Anh chạy thục mạng một cách điên dại mà thậm chí không hiểu lí do vì sao mình chạy. Theo sau là những đoạn đường quốc lộ tối tăm dưới bóng đèn đường vàng nghệ mờ ảo...

    -Hộc...hộc.....

    Những bóng đèn đường tắt dần...tắt dần. Nam đặt chân đến đâu, những ngọn đèn đường tắt dần đến đó, anh vẫn chạy...vẫn chạy. Nỗi kinh hoàng phía sau làm anh không thể ngừng lại.

    -Kịch, bụp.

    Vấp một hòn đá, thân hình to lớn của người thanh niên té vật ra đường lăn vài vòng. Những ánh đèn đã bỏ rơi anh, bóng tối bắt đầu bao trùm lấy anh. Nó càng gần hơn.....gần hơn....Bóng tối, bóng tối gọi tên anh.

    -Nam....

    Muốn chạy, nhưng bóng tối bao trùm lấy anh. Bóng tối níu chân anh, nắm lấy hai cánh tay anh. Anh la hét, gào thét trong nỗi kinh hoàng xung quanh anh. Không một tiếng động nào vang lên. Anh cố hết sức...không một tiếng động, cổ họng anh như bị bịt lại bởi một cuộn băng keo tởm lợm

    -Ư...ư....ơ........aaaaaaaa..................











    -Nam Nam! dậy đi con, mơ gì mà la dữ vậy.

    Mẹ anh khẽ lay người thanh niên đang nằm mớ ngủ ú ớ trên giường. Nam choàng dậy, mồ hôi nhễ nhại, đồng tử của co lại, hai tay nổi gân guốc như mới vừa trải qua một cuộc đấu vật với tử thần.

    -Thì ra là mơ...-Nam nghĩ thầm

    Giấc mơ kì lạ này, nó đã đeo bám suốt một quãng đời của anh. Từ khi sinh ra cho đến bây giờ. Tính luôn kể cả cái hồi anh mới 5 tuổi, và bây giờ là 25. Anh đã trãi qua 3 giấc mơ như thế này. Một cái lúc 5 tuổi, một cái năm 18 tuổi và một cái vừa nãy, 25 tuổi. Những giấc mơ đều là những trãi nghiệm kì lạ. Đặc biệt là anh nhớ rõ như in, không sai một chi tiết.

    -Thôi, sáng rồi ông tướng, dậy đi làm đi, lớn tồng ngồng rồi mà còn mớ ngủ la làng y như hồi nhỏ.-Mẹ anh nói, giọng hơi buồn cười.

    Nam bật tung mùng mền và đứng lên. Vương vai một cái rồi đánh răng ăn sáng, chuẩn bị đi làm..

    Vẫn như thường ngày, Nam cuốc bộ đến nơi làm việc. Nơi anh sống và cơ quan cách cũng không xa. Chỉ mất khoảng mười phút từ nhà đến cơ quan.

    Bước đi vội trong dòng người tấp nập vào buổi sáng. Anh nổi bật hẳn lên so với những người khác với chiều cao 1m95 và khuôn mặt hình chữ điền có thần thái rắn rỏi lạ thường.

    Diện một bộ complê vừa mới mua hôm trước. Nghề của anh cũng cần giao thiệp nhiều nên phải luôn có một vẻ ngoài dễ coi và đáng tin cậy, anh là một nhân viên tư vấn bất động sản.

    Trong mười phút ngắn ngủi, đầu óc của người thanh niên vẫn không ngừng hoạt động. Anh luôn có một suy nghĩ, một suy nghĩ luôn ám ảnh anh, đó là cái chết. Anh luôn khát khao muốn biết được rằng khi con người ta chết đi sẽ tàn lụi theo mây gió hay như niềm tin của người Châu Á, sẽ có một kiếp khác, một cơ hội làm người khác hoặc đó sẽ là một sự bắt đầu của một cuộc sống mới, cuộc sống khác như người Châu Âu thường nói.

    Đôi lúc, Nam nghĩ mình bị thần kinh vì những ý nghĩ như vậy. Nhưng anh biết rằng điều đó hoàn toàn sai. Chỉ đơn giản rằng có một sức mạnh nào đó đã khắc lên trí não anh một thói quen vô điều kiện bắt anh phải luôn suy nghĩ về nó, về cái chết, và về bóng tối, những thứ đáng sợ.

    Và có một điều đến bây giờ anh vẫn còn thắc mắc. Khi anh chưa ra trường, công ti đã săn đón anh, kí hợp đồng và một mức lương mà ai nhìn vào cũng phải kinh ngạc cho một sinh viên cho ra trường. Đến khi anh vừa đi làm, anh thăng tiến cực nhanh mà không gặp nhiều trở ngại. Điều thần bí là công ti của anh có vẻ rất nhàn nhạ và ít khách hàng nhưng lại luôn luôn rất giàu có. Cuộc sống của anh là những điều kì lạ nối tiếp nhau mà anh chẳng thể nào giải thích được.

    Công ti anh đã ngay trước mắt “Môi giới bất động sản Bằng An”, cái biểng to tổ bố mà không lẩn đi đâu được. Tiến vào chổ của mình, Nam tươi cười chào đồng nghiệp và mọi người một cách vui vẻ. Bỗng anh Tiến, thư kí của giám đốc thông báo trên loa.

    -Cậu Nguyễn Thành Nam ở phòng 17c lên văn phòng giám đốc, có việc gấp. Nhắc lại, cậu Nguyễn Thành Nam ở phòng 17c lên văn phòng giám đốc, có việc gấp.
    Nam nhận ra đó là mình.Anh đẩy ghế ra và tiến về hướng phòng của giám đốc mà không hề biết đây là một bước ngoặc của số phận.[/spoil]

    Chương 2:Định mệnh
    [spoil]
    -Thịch thịch thịch.- Tiếng gõ cửa của phòng giám đốc.

    -Mời cậu vào.- Giám đốc An từ tốn nói.

    -Két....kịch.-Nam đưa cánh tay rắn chắt của mình nắm lấy nắm đấm cửa, cố gắng vặn sao cho nhẹ nhàng hết sức có thể.

    Bước vào căn phòng của ngài giác đốc khả kính. Nam không quên chào ông:

    -Chào ông. Gọi cháu đến văn phòng của ông chắc phải có việc gấp lắm ạ.- Mọi người trong công ti thường gọi giám đốc bằng ông và xưng bằng cháu.

    Ông An là một người không có vẻ hẳn già nhưng cũng đã cao tuổi, gần bảy mươi, ông rất yêu quý mọi người và mọi người cũng rất quý mến ông.

    Ông An cười, vẫn cái giọng nói chắc nịch như biết hết tất cả của chàng trai trẻ này:

    -Ừm ừm phải, hà hà. Lúc nào cũng sổ sàng thế thì khách của tôi chạy mất hết đấy, anh bạn trẻ ạ. Đây, cậu ngồi xuống đây.

    Nam đỏ mặt ngại ngùng , cười gượng. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế bành đặt ngay chổ đối diện giám đốc.

    Ông An nghiêm mặt lại, đôi môi nở một nụ cười nhẹ. Vầng tráng ông nhăn nhăn, một bên chân mày hơi nhướn lên làm cho người giám đốc lớn tuổi toát ra một vẻ bí hiểm lạ thường.Ông nói.

    -Tôi biết từ khi vào làm công ti này, cậu đã thắc mắc rất nhiều việc.

    Mặt Nam chưa bất ngờ. Chỉ hơi ngạc nhiên, anh trả lại câu nói của ngài giám đốc một cách từ tốn.

    -Đúng, cháu có rất nhiều thắc mắc, ví dụ như vì sao công ti chúng ta giàu có như vậy mà rất ế ẩm. Thứ hai là công ti chúng ta không hề có trong danh sách những doanh nghiệp lớn mạnh dẫu tài sản có thể thuộc hàng nhất nhì cả nước.

    Ông An vẫn cười.

    -Đó không phải là tất cả. Tôi còn biết, cậu có những giấc mơ kì lạ....Những giấc mơ không thể giải thích được. Trong một giấc mơ, cậu đã thấy chiếc thập tự giá bằng bạc dính đầy máu.

    Nam bị bất ngờ và có phần xúc động. Trong giấc mơ lúc anh năm tuổi, một chiếc thập tự giá dính đầy máu đã đè chết mẹ anh, tất nhiên là trong mơ. Làm thế quái nào mà ông ta biết được??

    Thấy Nam có vẻ bối rối. Ông cười, từ tốn nói tiếp:

    -Đó là những mà tôi biết về cậu, bây giờ là những điều tôi sẽ nói cho cậu.

    Nam bồn chồn:

    -Làm sao mà....?

    Ông An giơ ngón tay trỏ lên, ra một dấu hiệu im lặng:

    -Trước khi tôi nói cho cậu những điều cậu muốn nghe, cậu nên biết trước ba điều.

    Ông giơ một ngón tay lên:

    -Thứ nhất, có cái gọi là ma thuật.

    Rồi đến ngón tay thứ hai:

    -Thứ hai, có cái gọi là thần thánh.

    Và cuối cùng là ba ngón tay:

    -Thứ ba, câu chuyện này hoàn toàn là thật.

    Nói rồi, ông đập mạnh cả bàn tay mình xuống mặt bàng. Từng vệt sáng tỏa ra từ tay ông như nhữ dòng điện xé tan không gian xung quanh. Gió thổi cuồn cuộn và đồ đạc trong phòng bay hỗn độn.Như bị nhấc bổng lên, Nam ngơ ngác, không giang xung quanh anh trắng dần, trắng dần. Khi cảm thấy buốt nhói ở tay, anh nhìn xuống và phát hiện ra cái bớt nhỏ hình chấm tròn ở bàn tay phải đang biến dạng, rỉ máu và chuyển sang hình thập tự giá đáng sợ.

    -Á...á........-Nam kêu lên hoảng loạn, mắt anh trắng xóa không thấy gì, tai anh ù lên, khó chịu.

    Bỗng một người nắm lấy tay và kéo anh lên. Bình tĩnh lại, anh dần dần nhận ra đó là cánh tay của ông An. Anh chống tay, đứng dậy, đối mặt với ông An. Không gian xung quanh vẫn trắng xóa, không còn căn phòng nào nữa. Chỉ có Nam và ông An đứng trên phông nền trắng xóa, không hiện hữu bất cứ thứ gì nữa.

    Khi Nam hoàn toàn đứng dậy, anh hỏi.

    -Đây là đâu?

    Ông An nói:

    -Đây là “thế giới tĩnh”, một phép thuật sơ đẳng. Tôi không muốn người khác có thể nghe được bất cứ thứ gì của cuộc nói chuyện giữa chúng ta nên phải thực hiện nó. Những điều tôi sắp nói cậu cũng phải nghe cho kĩ.

    Nam gật nhẹ đầu như muốn nói là “rõ rồi”. Ông An tiếp.

    -Tôi sẽ nói cho cậu biết sự thật về cái chết.

    Đồng tử của Nam co lại.Câu hỏi đã đi theo anh không biết bao nhiêu năm, sắp được giải đáp.

    -Có lúc nào cậu thắc mắc rằng khi chúng ta chết đi thì sẽ đi về đâu?

    Nam đáp.

    -Có, tôi luôn tự hỏi.

    Ông An tiếp.

    -Và có khi nào cậu luôn tự hỏi vì sao câu hỏi đó không chịu ra khỏi đầu cậu không??

    -Đúng là như vậy.- Nam trả lời một cách vội vã.

    -Vậy thì hãy nhìn lên tay cậu.

    Nam đưa tay lên, nhìn lại lần nữa, chiếc thập tự giá vẫn còn đó, máu vẫn rỉ ra, nhưng anh không cảm thấy đau nữa. Ông An cũng đưa tay lên, cũng một chiếc thập tự giá.

    -Chúng ta là những kẻ được chọn.

    Thấy Nam ngơ ngác, ông nói tiếp.

    -Cậu thắc mắc sau khi chết, chúng ta sẽ đến đâu? Đúng vậy, chúng ta sẽ đến thế giới của những thánh thần. Nhưng thế giới đó mới chính là địa ngục.

    Ông giơ bàn ra, sử dụng một phép thuật kì lạ tạo ra hình ảnh giữa không gian. Một người đàn ông đàn dần nuốt một thứ gì đó trong suốt và đục ngầu như khói thuốc lá.

    -Chúng ta, toàn thế giới này là thực phẩm của thánh thần.

    -Hình ảnh gì thế kia?-Nam thắc mắc

    -Một thiên thần.-Ông An trả lời như lặn giọng đi.

    Nam nhìn những hình đang xuất hiện trên tay ông An. Đó là người một cánh trắng, hắn mặc một loại áo chùng cổ xưa. Nhưng vì một lẽ nào đó mà khuôn mặt của hắn thật đáng sợ. Răng hắn thưa thớt như những chiếc đinh gỉ sét tua tủa ra trên hai hàm ướm đầy máu tươi. Mắt hắn trắng dã và nổi gân lên như những kẻ điên lâu ngày mới lành bệnh.

    -Một thiên thần?-Nam tiếp tục nói, giọng nghi hoặc.

    Ông An giơ hai tay ra như một người đang diễn thuyết, tiếp tục nói.

    -Thực phẩm của thánh thần không có nghĩa là họ sẽ ăn tươi nuốt sống chúng ta. Họ sẽ cứu rỗi linh hồn chúng ta, nhưng đó là sự “cứu rỗi” dối trá. Đấng “thượng đế” và những “thiên thần” của ngài sẽ nuốt chửng chúng ta, sẽ ăn tươi nuốt sống chúng ta như những hạt đậu mà chúng ta thường ăn. “Bọn chúng” đã tạo ra trái đất như một cánh đồng để nuôi sống chúng. Một cánh đồng đầy rẫy những đau khổ, tuyệt vọng, chiến tranh, bệnh tật và ganh ghét lẫn nhau của con người. Một cánh đồng để nuôi nấng những đau khổ vì những linh hồn đau khổ là những món đặc sản trong thế giới của chúng.

    Nam trơ mắt ra nhìn giám đốc của mình, không tưởng tượng nổi những lời ông nói, anh hiểu rằng đó hoàn toàn là sự thật. Ông An vẫn không ngừng.

    - Và chúng muốn chơi đùa với số mệnh của chúng ta, chúng muốn chúng ta kháng cự trong vô vọng nên đã chọn chúng ta, những “kẻ được chọn”. Chúng muốn chúng ta chiến đấu lại chúng vì chúng không thể chịu nổi sự bất bại của chủng tộc chúng, của những thánh thần. Nhưng chúng đã lầm, rồi mai đây, chúng ta sẽ nổi dậy và làm chủ được số phận.

    Nam vẫn chăm chú.

    -Và tôi cần nói với anh, anh cũng chính là “kẻ được chọn”. Công ti của chúng ta chỉ là một lớp vỏ ngụy trang của tổ chức. Tổ chức này liên kết trên toàn thế giới. Mục tiêu của chúng ta là tiêu diệt những thánh thần, những kẻ đang trêu đùa số phận của chúng ta. Tôi xin nói cho anh một điều, chỉ những người như chúng ta mới có thể sử dụng phép thuật, mới có đủ sức mạnh để đối đầu chúng. Tiêu diệt thiên thần lạc lối và bảo vệ người thân của chúng ta.

    -Thiên thần lạc lối?-Nam thắc mắc.

    -Đó chính là những kẻ lạc lối và thoát khỏi thiêng đường. Chắc hẳn anh đã từng nghe nghe đến những vụ mất tích không dấu vết. Chính là do bọn chúng thực hiện, bọn chúng đã bắt cóc con người và nuốt sống linh hồn của họ. Bọn man rợ.-Nói đến đây ông An bỗng xúc động.-Nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ họ. Nam! chúng ta phải bảo vệ những con người không có khả năng kháng cự.-Ông nắm hai tay Nam, lắc mạnh.-Hãy tham gia tổ chức, anh sẽ được đào tạo để chiến đấu. Hãy tin tôi, anh có thể sống một cuộc đời bình thường, nhưng nếu thập tự giá bị lộ, anh sẽ gặp nguy hiểm, người thân anh cũng vậy. Và tôi tin chắc rằng anh không muốn khi chết linh hồn của anh sẽ bị nuốt chửng bởi bọn man rợ.

    Nam bần thần, có định hình lại những điều mình vừa nghe.” Có thật là như thế không? Có thật là chúng ta chỉ là thức ăn không? Phải làm gì đây?” những dòng suy nghĩ chạy thật nhanh trong tâm trí anh.

    -Anh có thể suy nghĩ về việc tham gia tổ chức.-Ông An nói.-Bảy ngày có lẽ đủ cho anh, bảy ngày để suy nghĩ cho thấu đáo, chàng trai trẻ ạ.

    Nói rồi, ông An lại nắm chặt tay, đấm thẳng vào không gian trắng xóa vô định. Từ tay ông lại hiện lên những vết nức lan tỏa dần ra các phía. Không gian tĩnh đang dần sụp đổ.

    Nam mở mắt, anh dường như vừa trãi qua một giấc mộng dài. Nhưng những điều anh nghe thấy được vẫn rõ như ban ngày.

    -Bảy ngày nhé anh bạn trẻ.-Ông An cười nhẹ.-Thôi cậu quay về làm việc đi.

    Nam im lặng, cúi chào ông An rồi bước thẳng ra khỏi cửa. Anh vẫn cẩn thận đẩy cửa và đóng nhẹ lại rồi thoăn thoắt biến mất trên hành lang như một người vô hình. Vừa đi vừa suy nghĩ những điều mà anh cảm thấy thật khó để nghĩ.

    Khi Nam đi mất, ông An đẩy chiếc ghế ra, đứng dậy. Ông nhìn ra ngoài thành phố qua bức tường được làm bằng kính cường lực. Mắt nheo nheo, đăm chiêu nghĩ ngợi một điều gì đó thật xa xôi, mơ hồ....[/spoil]
     
    Chỉnh sửa cuối: 18/5/12
  2. phanthieugia

    phanthieugia Moderator Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/4/08
    Bài viết:
    14,295
    Mở đầu triển vọng lắm :x

    Đoạn hội thoại được cậu miêu tả rất tự nhiên
    Cố lên nhé \m/
     
  3. medassin

    medassin The Pride of Hiigara

    Tham gia ngày:
    13/3/09
    Bài viết:
    9,250
    Nơi ở:
    12 Casa, OF city
    Khởi đầu có vẻ hứa hẹn một câu chuyện án mạng siêu nhiên. Đột nhiên nghĩ đến X file :))

    Có vài góp ý nhỏ :)

    1. Post đầu truyện nên dẫn link để tiện đọc. Sách nào cũng phải có mục lục o|^_^|o

    2. Mỗi post 1 chap :::^^:::

    3. Để [spoil] đi chứ đừng để
     
  4. Tikido

    Tikido T.E.T.Я.I.S

    Tham gia ngày:
    25/6/08
    Bài viết:
    595
    Thank các bạn :D. Ngày mai mình bận thi một thời gian nên chắc truyện drop một thời gian T_T
     
  5. Axetylen

    Axetylen C O N T R A

    Tham gia ngày:
    28/1/11
    Bài viết:
    1,840
    Nơi ở:
    Milky Way
    Lol, tạm dừng thì gọi là delay hay pause chứ bạn, drop tức là bỏ luôn không viết nữa đấy.

    Chương 1 mở đầu theo mình là rất ổn, nhân vật thông thường nhưng có điềm lạ, chỉ là thời gian những giấc mơ cách xa nhau vậy, rất khó để nhớ bạn à, chẳng thể nào gọi là gắn với cuộc đời được. Chắc cậu không biết là mỗi giấc mơ ta có thể mơ đi mơ lại nhiều lần trong nhiều ngày đấy, đó còn chưa là gì mà anh này lại mơ đi mơ lại giấc mơ đó trong...mười mấy năm. Cái này hoàn toàn phải xem lại.

    Chương 2 thì ạch một cái trở thành người được chọn , văn phong thì ổn thỏa nhưng tình tiết thì hơi nhanh và gượng ép. Cái này đến mình còn không thở dc, sao anh Nam kia chịu nổi chứ?

    Dù gì, cũng mong chương tiếp theo, cố lên nhé bạn.
     
  6. Tikido

    Tikido T.E.T.Я.I.S

    Tham gia ngày:
    25/6/08
    Bài viết:
    595
    Chương 3: Tầng không gian thứ hai.

    [SPOIL]Trong vũ trụ tồn tại những số lượng tầng không gian vô hạn. Mỗi tầng không gian tương ứng với một thế giới. Mỗi thế giới tương ứng với những dạng sống và hoạt động khác nhau. Vì một lẽ nào đó mà chủng tộc thánh thần đã tạo ra một phép thuật đi xuyên qua được các tầng không gian và đến tầng không gian thứ 14. Đó chính là tầng không gian tồn tại trái đất.

    Thánh thần là một chủng tộc đặc biệt. Đúng như cái tên gọi, bọn chúng có thể sống bằng tinh thần, dạng sống của chúng hoàn toàn khác với tầng không giang thứ mười bốn. Chúng có thể sống hàng trăm năm, thậm chí hàng nghìn năm. Thánh thần có một khả năng thiên bẩm về phép thuật. Để củng cố khả năng ấy. Thánh thần cần tạo ra những “thuốc bổ tinh thần”, đó chính là những linh hồn. Khi thánh thần đặt chân lên trái đất, lúc đấy cây cỏ đã đầy đủ, muôn thú đã hình thành, đã xuất hiện sự sống. Nhưng những loài thú ấy không hề có cái “thần”, vô tri vô giác và sống theo bản năng sinh tồn. Điều đó làm những thánh thần bất mãn, bởi vì một điều rằng, những sinh vật như thế không hề có một “linh hồn”. Vì không có một “linh hồn”, nên đối với thánh thần, bọn chúng thật vô ích.

    Cuối cùng Thượng đế, đấng thủ lĩnh tối cao của những thánh thần đã đưa ra một quyết định, tạo ra một dạng sống có “thần” mà lại có “thú” bằng pháp thuật tối cao của chủng tộc. Từ lúc đó con người mới được tạo ra.

    Do muốn được tôn sùng, bọn chúng đã không quên thêu dệt vào trí não con người những câu chuyện về thánh thần, về ma quỷ. Để khi con người tạo ra những đền thờ, những miếu hiến tế thì bọn thiên thần vừa vui mừng nuốt chửng những linh hồn vừa cười trừ cho sự khờ khạo tuyệt đỉnh của loài người.

    Vũ trụ của những thánh thần không có cái gọi là chân không, không có cái gọi là nguyên tử, electron hay bất cứ sự hiện diện nào có thể gọi là vật chất. Chỉ có “thần” và “ảnh” là có thể tồn tại. Thần chính là tinh thần, là những linh hồn, những gì thuộc về phi vật chất. Còn ảnh có thể được coi là một loại bán vật chất, có thể tồn tại trong bất cứ tầng không gian nào, và ở mỗi tầng không gian khác nhau nó sẽ tự chuyển đổi thành những dạng khác nhau cho phù hợp.

    Ảnh có thể có những tính chất như vật chất trong tầng không gian thứ 14 bằng cách quy định bởi phép thuật. Thiên thần có phép thuật càng cao càng tạo ra được những ảnh có tính chất mạnh mẽ. Ví dụ như áo chùng của Thượng đế, đó chính một loại áo chùng có thể kháng được bất cứ phép thuật của bất cứ thiên thần hay pháp sư, chiến binh pháp thuật nào cấp thấp hơn. Trong lịch sử kháng chiến của loài người chỉ có một chiến binh pháp thuật có thể chạm vào tấm áo đó một lần duy nhất, rồi cuối cùng cũng bị chính ngài Thượng đế khả kính nuốt chửng.

    Tầng không gian thứ hai còn là một mặt phẳng vô định, được tạo bởi những “ảnh” có tính chất tương tự như đất ở tầng không gian thứ 14. Những công trình xây dựng của thánh thần có thể xây dựng nên nhờ tinh luyện loại ảnh này và sử dụng pháp thuật để định hình nên.

    Điểm yếu duy nhất của những thánh thần đó là chúng rất sợ những ảnh mang tính khoa học kĩ thuật. Bằng những tiến bộ của khoa học kĩ thuật, loài người đã tạo ra được những vũ khí hiện đại. Đến khi những thứ vũ khí ấy được cấu tạo lại bằng ảnh, sức mạnh của chúng sẽ tăng lên đáng kể do không bị giới hạn bởi những tính chất vật lý trong chiều không gian thứ 14.

    Đối với một chủng tộc chỉ sống bằng “thần” và “ảnh”, khoa học kĩ thuật là một điều khá đáng sợ. Cho đến gần đây, con người càng ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn nhờ chúng. Thượng đế đang dần dần nhận ra sai lầm của mình khi chơi đùa với con người. Hay hắn đang cười trừ và tiếp tục vui vẻ thưởng thức những “trò mèo” mà con người bày ra để chống cự trong vô vọng? Điều đó chẳng ai có thể biết được...[/SPOIL]

    ---------- Post added at 20:37 ---------- Previous post was at 20:35 ----------

    Thanks, bạn nhất xét rất có lý, mình sẽ cố rút kinh nghiệm :D. Duy việc mơ ba lần mình muốn tạo cho những giấc mơ có cái gì đó đặc biệt, không thể quên đi được dù chỉ là vài lần :D.
     
  7. forgiuse

    forgiuse The Warrior of Light GameOver Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/7/08
    Bài viết:
    2,194
    Nơi ở:
    Another Reality
    Chương 1 và 2 thì văn phong khá tốt, nhưng mình cũng nghĩ như Axe, tình tiết khá nhanh và gượng :P. Chương ba thì giải thích rõ về thánh thần hơn, nhưng nội nhưng gì cậu viết trong đó đủ để bỏ cái tag Khoa học viễn tưởng sang Fantasy luôn rồi đấy =)), dù cái hint về khoa học phía cuối có thể giúp trong việc định hình lại khoa học viễn tưởng cho truyện, nhưng mình nghĩ với phép thuật như thế thì chắc ko đc đâu =)).
     
  8. phanthieugia

    phanthieugia Moderator Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/4/08
    Bài viết:
    14,295
    Tớ thấy tốc độ viết thế là đc rồi, ko đến nỗi nhanh quá đâu :D
    Mà ngay từ khi đọc hai chap đầu thì tớ đã thấy truyện này nên dán mác fantasy chứ không phải khoa học viễn tưởng, chủ thớt à :D
     
  9. Tikido

    Tikido T.E.T.Я.I.S

    Tham gia ngày:
    25/6/08
    Bài viết:
    595
    Sau một thời gian pause vì việc học, mình xin viết trở lại +_+.
    Chương 4: Thiên thần....
    [SPOIL]
    Nam đang trên con đường trở về nhà mọi ngày, cũng giống như những ngày đi làm rất đỗi quen thuộc, anh cuốc bộ trên đôi chân quen thuộc. Điều khác biệt duy nhất đó chính là thay vì trở về từ công ti như thông thường, anh lại trở về từ quán bar của một người bạn thân.

    Anh có thói quen đi uống rượu và tâm sự với người bạn thân của mình khi cảm thấy bối rối, khó xử.Dù là một con người khá kín tiếng, nhưng Nam không hề sống khép kín, vì thế khi được nói chuyện với một ai đó Nam luôn cảm thấy thoải mái hơn, cảm thấy mọi rắc rối khó khăn của mình luôn không đến nỗi quá tệ.

    Nhưng cuộc sống của anh có những điều không được bình thường. Và những điều không được bình thường thì âu cũng đem lại những sự rắc rối, khó khăn cho chính chủ nhân của chúng.

    Gần đây nhất, đó chính là câu chuyện anh vừa nghe được sáng nay. Thật sự,nếu anh có muốn nói, anh cũng chẳng biết phải nói thế nào cho phải.Nếu nói ra, người bạn thân của anh, không cười thì cũng trở nê.... lo lắng và đưa anh đi bác sĩ tâm lý hay thần kinh, đại loại thế.

    Cho nên Nam trở về với tâm trạng rối như tơ vò.

    Chưa bao giờ anh cảm thấy rối bời như thế này.Thậm chí, có đôi lúc, Nam chỉ muốn nghĩ rằng những gì mình thấy chỉ đơn giản là ảo ảnh, một mưu mẹo hay kĩ xảo nào đó đã qua mắt mình. Nhưng khi nghĩ đến hình ảnh của ông An. Anh lại cảm thấy mình có lỗi khi nghi ngờ một con người khả kính như vậy. Anh không nghĩ rằng một người như ông An lại có thể lừa dối người khác.

    Và những hình ảnh đó nữa,chúng quá thật, quá thật để anh có thể từ chối sự hiện diện của chúng. Một không gian màu trắng xóa, những hình ảnh trên tay ông An, những đồ vật bay trong phòng,.... Ma thuật,ma thuật,.... tất cả chúng đều là thực sao?

    Nghĩ đến điều đó. Nam chợt bất thần nhất bàn tay phải của mình lên, xem lại một lần nữa. Vẫn chỉ là một cái đốm da sẫm màu như những cái bớt bình thường.

    -“Cái thập tự giá đi đâu rồi”? -Nam thắc mắc.

    Anh không hiểu một cái thập tự giá cùng những dòng máu đỏ tươi chảy ra từ nó nghĩa là gì. Nó mang ý nghĩa gì? Nó có tác dụng gì?

    Những điều đó anh chỉ biết được khi gia nhập vào tổ chức của ông An nói phải không?...

    Những suy nghĩ cứ lặp lại và lặp lại làm cho trí tò mò của anh bị kích động khiến một câu hỏi lại tiếp tục hiện lên trong tâm trí anh, một câu hỏi cuối cùng nhưng cũng là điều anh băn khoăn từ sáng đến giờ.

    -Vậy ta nên gia nhập tổ chức mà ông An nói không?Gia nhập, ta sẽ làm gì? Ta có nên quá vội vã khi chưa hiểu được chuyện này một cách chính xác?-Đó chính là những câu hỏi cứ chạy đi chạy lại trong trí óc Nam.

    Nhớ lại những lời ông An nói. Nếu anh sống một cuộc sống bình thường, sẽ có lúc những người thân của anh gặp nguy hiểm.

    Anh cảm thấy lo sợ, anh còn thậm chí không biết một “thiên thần lạc lối” là cái quái gì. Cho đến lúc này những điều anh biết về chúng chỉ là vài hình ảnh được chiếu trên tay ông An, vài lời nói của ông An.

    Bao nhiêu điều đấy làm anh luôn băn khoăn. Nếu anh gặp một “thiên thần lạc lối” thì chuyện gì sẽ xảy ra? Anh phải xử trí như thế nào?Phải bảo vệ người thân mình như thế nào? Ý nghĩ ấy làm Nam chợt rùng mình.

    Đang chìm trong dòng suy nghĩ tưởng chừng như không có hồi kết thì bỗng nhiên anh vấp phải một viên đá nhỏ giữa đường đi. Mất đà, Nam đi loạng choạng, nghiêng ngã một vài giây trước khi lấy lại thăng bằng. Bị lôi ra khỏi những dòng suy nghĩ dày đặc trong trí óc mình, Nam mới chợt nhận ra một điều.

    -Mình đang đi đâu thế này?- Nam tự hỏi.

    Xung quanh anh là một khu phố tối om, lạ hoắc. Nhà nào cũng đóng cửa, đèn đường thì thưa thớt cách vài ba chục mét mới có một cái mà lại còn mờ mờ, không rõ ràng. Khung cảnh im lặng và ảm đạm đến đáng sợ.

    Nam nhìn quanh, không hiểu trời xui đất khiến thế nào mà đôi chân khốn khổ lại đưa anh đến chổ này. Anh liền đưa cái đồng hồ điện tử trên tay lên, tay mò mò nút bật ánh sáng.

    -11:30PM.

    Giật mình

    “Mười một giờ”. Có thật không cơ? lúc anh đi về từ quán rượu mới chín giờ hơn một tí. Thời gian sao lại... trôi qua nhanh quá thể?

    Do vừa đi vừa mãi mê suy nghĩ, anh không biết mình lạc đường từ lúc nào. Vì thế, đứng ngó qua ngó lại mãi mà Nam chẳng tìm được hướng cũ để trở về nhà mình. Trời lại tối đen như mực nên mọi thứ chẳng ra đâu vào đâu. Nam vừa thở dài, vừa tức tối . Anh ngồi bệt xuống một cái ghế đá ven đường, vứt cặp táp sang một bên, xoa xoa tay trước không khí lạnh của trời khuya và không quên rút điện thoại trong túi ra, gọi cho mẹ để bà khỏi lo lắng.

    -Alo, mẹ đó hả

    -Alo, mày đó hả Nam.-Vẫn cái giọng hối hã quen thuộc của mẹ, đúng là mẹ nào con nấy.- Con với cái. Đi đâu sao giờ này chưa về? Có biết mẹ mày lo lắm không con?

    -Dạ, dạ. Tối nay con bận tí việc ở công ti. Có khi chẳng về được, vậy nên mẹ đừng chờ cửa con nhé. Con làm việc xong rồi ngủ lại công ti nốt, mẹ đừng lo.- Anh nói, trong lòng hơi cảm thấy áy náy với mẹ. Anh không dám nói là... đi lạc đường nên chưa thể về đến nhà. 25 tuổi đầu rồi còn gì...

    -Ừ, vậy thì mẹ đóng cửa đây. Tối ngủ ở công ti coi chừng lạnh đấy.

    -Dạ, con biết rồi ạ.

    Xong rồi mẹ anh dập máy. Nam cũng cất điện thoại vào túi. Anh vươn vai, ngáp một cái rõ dài, mắt lim dim.Ở cái khu đô thị nổi tiếng yên bình này, ngủ ngoài trời một hôm cũng chẳng đáng sợ gì cho cam.Cho nên, Nam quàng hai cánh tay của mình lên thành ghế đá, định bụng đánh một giấc ngon lành...

    Bất chợt có một ánh sáng trắng nhàn nhạt phát lên từ phía bên phải.Một ánh sáng diệu nhẹ, kì ảo.
    -Một ánh sáng dịu nhẹ vào ban đêm ư? -Nam tự hỏi, không khỏi tò mò trước điều kì lạ.

    Làm thế quái nào, giữa đêm khuya khoắt thế này.

    Một người đang ông to lớn, mặc chiếc áo chùng màu trắng là nguồn gốc của ánh sáng đó. Hắn ta có nước da trắng bóc tựa như đứa con gái mới lớn, trơn nhẵn, với mái tóc vàng óng mượt trông như những cọng chỉ vàng tinh xảo và có bước đi nhẹ nhàng như không.

    Nam nhìn hắn một khoảnh khắc, không hiểu chuyện gì. Tay anh nóng bỏng một cách kì lạ. Nhìn xuống, anh mới biết tay mình đang cháy một cách vô thức. Anh không cảm thấy đau đớn, trái lại, còn có một cái gì đó sôi sục trong lòng, khó chịu.

    Anh dần nhận ra, tên đàn ông quái gỡ đó cũng đang nhìn mình, với ánh mắt hiền từ đến lạ, hắn nhoẻn miệng cười, một nụ cười của thiên thần....

    Bỗng.... sắc mặt tên đàn ông đó biến dạng, nhăn nhúm lại như một tên bị động kinh lâu thiếu thuốc. Hắn lẩm bẩm trong miệng một thứ ngôn ngữ kì quặc rồi tự cười một mình để lộ ra hàm răng tua tủa thưa thớt rươm rướm máu .Mắt hắn bắt đầu trắng dã và nổi gân . Ánh sáng trắng xung quanh hắn bắt đầu có sắc đục đục và đen dần.

    Nam hồn siêu phách lạc trước cảnh tượng quái gỡ.

    Nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Từ sau lưng tên đàn ông đó dần lộ ra một thứ to lớn, phẩy phẩy. Nam nheo mắt lại cố nhìn rõ nó trong cái nguồn sáng duy nhất lại đang đục dần. Phải qua nhiều nỗ lực trong khoảnh khắc, cuối cùng anh mới phát hiện ra, đó là...là một đôi cánh?

    Một luồng ý nghĩ nhanh như cắt chạy qua trí não của anh, gợi cho anh nhớ toàn bộ sự kiện anh đã gặp từ sáng đến giờ. Khuôn mặt anh vã mồ hôi hột, mắt trợn ra kinh hãi. Đôi chân không quên bật ra khỏi chiếc ghế đá một cách nhanh chóng. Trong suy nghĩ của anh chỉ tồn tại bốn chữ.....











    -Thiên thần lạc lối.…............










    Trong một căn hộ nho nhỏ. Hay ít nhất là nó nhỏ so với những cái nhà xung quanh khu phố của những “ông này bà nọ” có máu mặt trong khu phố giàu sụ này. Một người đàn ông độc thân bước ra từ nhà bếp, tay cầm cốc cà phê, trên người mặc một bộ áo tắm. Ông đi về phía chiếc ghế bành quen thuộc của mình, tay xoa xoa cái khăn tắm còn hơi ẩm khi vừa từ nhà tắm ra. Tay lần mò tìm chiếc remote để mở TV.

    Bỗng, linh tính mách bảo ông sắp có chuyện gì đó.
    ..Hôm qua..

    *Tin khẩn*Hiện nay có một luồn tin không chính thức, bọn thiên thần đang tiến hành chiến dịch thanh trừng chiến binh loài ngoài*Tin khẩn*

    *Tin khẩn*Thông tin chưa được đính chính từ bộ chỉ huy*Tin khẩn*

    *Tin khẩn* Đóng dấu và kí tên: Adam De Meteor *Tin Khẩn*





    Vội vã vứt chiếc khăn tắm sang một bên, người đàn ông vội mặc chiếc áo khoác đen vào. Lao vội ra cánh cửa, ông biến mất cùng với âm thanh dập cửa....

    -Rầm....!


    …............[/SPOIL]

    Chương 5: Chạy....
    [SPOIL]Nam trốn chạy, trong vô thức, trong bóng tối kín đặt. Điều duy nhất làm cho anh có thể nhận thức được rằng cơ thể mình đang chuyển động đó chính là ngọn lửa đỏ rực đang cháy trên tay mình.

    Nam trốn chạy, chạy như những giấc mơ của mình, chạy khỏi thứ bóng tối dày đặc mà anh chưa bao giờ biết, đang đuổi theo mình. Anh ước gì anh có thể dập được thứ ánh sáng chết tiệt trên tay, nó làm cho tên thiên thần thấy được anh dù anh cố gắng lẩn trốn như thế nào

    Anh cố gắng chạy ra được đường lớn, với mong muốn rằng, hi vọng ai đó có thể giúp được mình.

    Nhưng.... khi ra được đường lớn, với những ánh đèn đường mờ ảo, với không khí vắng lặng đến lạnh người, anh bất giác nhận ra trong tiềm thức. “Giấc mơ?” , chuyện gì đang xảy ra, sao nó lại giống giấc mơ của anh vào đêm hôm qua?

    Nam hoảng sợ tột cùng khi nhận ra được điều đó. Giấc mơ của anh đã thành sự thật rồi...

    Nhưng anh vẫn không thể dừng lại, tên “thiên thần lạc lối” đang đuổi theo anh, không còn quá mười thước nữa. Anh phải chạy, chạy vì mạng sống của mình.

    -Kịch, bụp.....

    Nam lại ngã, khốn nạn với đôi giày và bộ đồ comple vướng víu này....

    Anh có gắng bường dậy, tay cố nâng cho thân hình đồ sộ của mình đứng lên. Nhưng....

    Muộn rồi, một luồng ánh sáng màu tối vô hình nắm lấy chân anh...

    Nó kéo Nam xền xệt, lôi anh trên mặt đường để đưa anh vào nơi mà ánh sáng đèn đường không thể chiếu vào được.Với sự kinh hãi tột cùng, anh bấu lấy mặt đường, cố gắng chống lại sức kéo của luồn ánh sáng đặc sệt màu tối kinh hoàng đó.

    Một cánh tay anh bật máu...

    Cánh tay đang cháy phừng phực còn lại tạo ra một vết cấu dài trên mặt đường...

    Một giọng cười kinh tởm đang phát ra trong đầu anh.

    -Hi...hi......khưa khưa khưa.

    Anh gào lên trong điên loạn tột cùng, thất thanh, như phá nát không gian:

    -Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa...........................



    Ánh sáng kéo anh mất hút vào bóng tối.[/SPOIL]
     
  10. Tikido

    Tikido T.E.T.Я.I.S

    Tham gia ngày:
    25/6/08
    Bài viết:
    595
    Chương 6: Người được chọn
    [SPOIL]…..
    …........

    Nam thấy cơ thể của mình nhẹ bỗng.....

    Anh đang ở đâu......

    Chuyện gì đã xảy ra.....

    Xung quanh anh là một không gian trắng xóa, không có màu sắc, đường chân trời.

    -Thế giới tĩnh ….?-Nam tự hỏi với đôi mắt mệt mõi. Đầu óc anh vẫn chưa tỉnh táo sau cuộc giằng co khốc liệt với tên thiên thần lạc lối đáng sợ.

    Nam cố lật người sang một bên, gắng sức đứng dậy . Cơ thể anh đang trong tình trạng đau nhứt một cách khó tả do cuộc chạy đua quá sức vừa rồi. Tay anh ôm cánh tay trái đang bị thương do bấu vào đường trong cuộc giằng co khi nãy. Cố đảo mắt nhìn quanh , anh không nhận ra đang có một con người cao lớn đứng ngay sau mình.

    -Con yêu quý của ta.- Một giọng trâm ấm,nhưng rất hiền từ, vang lên từ phía sau lưng anh.

    Nam quay lại, anh đụng mặt một con người cao lớn hơn mình một cái đầu, thân thể cường tráng bất chấp độ tuổi.Khuôn mặt ông có thần thái uy dũng ngất trời như không sợ gì cả. Trên người ông đang mặc một bộ giáp cổ to lớn, đồ sộ, giống như những bộ giáp của những chiến binh Sparta trong bộ phim 300 anh từng coi.

    Như một phản xạ, Nam giật lùi lại, tay đứng thủ theo tư thế của môn Karate. Hôm nay anh gặp đủ điều kì lạ rồi, và chắc điều này cũng sẽ chẳng hay ho gì , anh nghĩ vậy. Biết đâu được lão già kia đang chuẩn bị lao vào đập anh một trận tơi bời?

    Trái lại với ý nghĩ phòng thủ của Nam. Người đàn ông nở một nụ cười hiền từ đến lạ thường. Đến đỗi, nó sánh ngang với những nụ cười của các thánh nhân trong truyền thuyết. Nam gần như cảm nhận được tình yêu thương đầm ấm trong nụ cười của ông. Cầu mong đó không là nụ cười giả tạo của thiên thần lạc lối.

    Người đàn ông tiến tới, ôm choàng lấy Nam trong vòng tay chắc nịch của mình, lẫn sự ngỡ ngàng của anh khi gặp một người kì lạ.

    Người đàn ông nhìn Nam, cái nhìn của ông hiền từ, đầy lòng thương yêu,. Hai tay ông đặt lên vai Nam.

    -Tốt, đúng là một cậu trai mạnh mẽ.- Ông nói với giọng hài lòng.

    Nam hỏi bằng một giọng ngờ ngợ.

    -Xin lỗi... con và ông đã gặp bao giờ chưa ạ...?

    Người đàn ông với đầu tóc bạc trắng, dường như không để ý tới lời của Nam, ông nhìn những vết thương của anh, nói bằng một giọng tức giận, lẫn thương mến

    -Xem bọn khát máu ấy đã làm gì con này

    Nói rồi, ông đưa một cánh tay ra, làm một động tác kì lạ hướng vào cánh tay của Nam, miệng lẩm nhẩm một câu thần chú lạ.

    Bất thình lình, tay ông sáng rực lên, sau đó, anh cảm thấy hết đau hẳn, vết thương đã liền lại, cơ thể của anh như tràn đầy sinh lực .

    Sau đó, ông nhìn sâu vào mắt của Nam, nhìn sâu vào ngọn lửa nhiệt huyết tuổi trẻ trong lòng anh. Dường như, trong lòng ông lại rực cháy lên điều gì đó, mà chỉ có ông mới biết được.

    -Hãy nói cho ta tên của con.- Người đàn ông hỏi Nam.

    - Tên con là Nam.-

    Ngập ngừng , Nam nói tiếp.

    - Nhưng ông là ai, sao ông lại đưa con đến đây? Còn tên kia, tên thiên thần lạc lối đâu rồi?

    -Đây chỉ là Thế giới tĩnh trong tâm trí của con, mọi chuyện vẫn đang tiếp diễn.

    Nam nghe được, liền cảm thấy thất vọng . Anh không ngờ mình vẫn còn đang kẹt trong trận chiến, mà đúng hơn, là trận giằn co không cân sức với tên thiên thần lạc lối đáng sợ kia.

    Lặng một chút, ông tiếp tục nói.

    -Trong thế giới của con, ta là War, một trong bốn kị sĩ khải huyền...

    Thấy nét ngạc nhiên trên khuôn mặt của người thanh niên, ông tiếp tục.

    - Và trong thế giới của thiên thần, ta là Harvester, một kẻ đã chống lại thiên thần để giải gióng cho loài người ….nhưng có vẻ ta chưa thực hiện được điều đó.- Nói tới đây, ánh mắt, vần tráng của War hiện lên nỗi thống khổ vô hạn.

    Nam thắc mắc:

    -Theo như con biết, những kị sĩ khải huyền là bốn nhân vật chỉ xuất hiện trong ngày tận thế, sao ông lại có thể là người giúp đỡ loài người?

    War, cười nhạt:

    -....Đó là câu chuyện dài, con trai ạ.... Bọn chúng đã thêu dệt vào kinh thánh những điều bịa đặt.

    War ngưng một lát, rồi tiếp tục nói với giọng phấn chấn, cương quyết.

    -Cháu không chỉ là một người được chọn bình thường, con trai của ta ạ, con mang ý chí của ta, con mang ý chí một kị sĩ.- Ông cười. - Qua chuyến phiêu lưu này, co sẽ học được nhiều điều.

    -Hãy nhớ lời ta, con là vận mệnh của nhân loại, đừng bao giờ từ bỏ, đừng bao giờ trốn chạy.
    Hai người im lặng. Trong lòng Nam có một cảm giác kì lạ.



    -Khi định mệnh đến, ta và con sẽ gặp lại....



    Nói rồi, cơ thể War phát sáng. Từ từ tan biến dần, không gian trắng xung quanh anh cũng dần sụp đổ.

    Nam rơi vào cơn bất tỉnh một lần nữa.
    [/SPOIL]
     

Chia sẻ trang này