Hô hô, quả là cầu đc ước thấy Đang mong box có 1 tác phẩm kiểu magic school giờ đã thành hiện thực Cứ viết đi nhé, sẽ ủng hộ nhiệt liệt
Chương 01 [spoil] Cộc cạch. Cộc cạch. Xe ngựa xóc nảy trên con đường sỏi đá làm tôi tỉnh giấc. Trời đã khuya nhấp nhánh những vì sao. -“Tới chưa vậy cha?”, tôi dụi mắt rồi ngó ra ngoài khung cửa sổ. Tịt một màu đen với những cái bóng lờ mờ xếp dọc chân trời. Có thể là núi, cũng có thể là rừng. -“Con thức vừa đúng lúc đấy, con gái”, người đàn ông ngồi đối diện tôi xoa cằm. Ông để râu quai nón, thân hình to lớn so với kích cỡ thường thấy ở một nhà buôn. Như để chứng minh lời ông nói, cỗ xe ngựa bỗng ngưng xóc nảy kèm với tiếng hí nhẹ của ngựa. Đã đến nơi rồi. -“Cha nhất định không ghé thăm ngày nhập học của con sao?”, tôi nhìn đôi mắt hiền từ của cha, khấp khởi hy vọng. -“Không được, con gái à. Cha phải quay về ngay đêm nay mới kịp chuyến buôn”, ông thở dài. Rồi ông lục đục xách hành lí xuống xe giùm tôi. -“Trời khuya thế này. Ba không sợ kẻ xấu bắt cóc con gái cha sao?”, tôi xịu mặt, nhưng cũng phụ giúp cha. Hành lí không nhiều, chỉ để ít tiền tiêu vặt và vật dụng cá nhân. Loáng cái là xong. -“Nếu thế thật thì ta lo cho kẻ xấu đó hơn là lo cho con đấy, con gái à”, ông cười vang, và chỉ vào người gác cổng, lúc này đang bận chất vấn ông mã phu, “Cha sắp đặt hết rồi. Ông này sẽ đưa con đến tận nhà trọ của người quen.” Biết không thể năn nỉ gì một khi cha đã quyết, tôi quàng túi xách và xách một cái va-li bện rơm ở bên hông. Cha cúi xuống hôn lên má tôi, chào từ biệt: -“Học hành vui vẻ nhé, con gái” Tôi cũng hôn má đáp trả: -“Có dịp thì đến cha đến thăm con nhé” Ông gật đầu, rồi quay lại cỗ xe ngựa. Cộc cạch. Cộc cạch Tôi đứng đó nhìn cái bóng đen lầm lũi của cỗ xe đó đi xa dần, cho đến khi người gác cổng khều tôi. *** Trời hửng sáng. Tôi tỉnh giấc ở nhà trọ, vẫn thấy ê ẩm sau chuyến đi dài hôm qua. Đôi mắt của tôi phản đối và cứ muốn díp lại để tiếp tục giấc nồng, nhưng tôi biết là phải thức thôi. Trễ giờ ngày đầu tiên đi học nghe không hay ho gì cả. Rửa mặt. Chải răng. Chải chuốt tóc. Nếu có gì trong tôi giống con gái nhất, thì chắc chắn là việc tôi chịu bỏ thời gian để soi gương và chỉnh trang mái tóc của mình. Chải thẳng cái đầu ngủ bù xù trước, rồi lựa ra vài lọn tóc để tết những hột cườm lên. Rồi ngắm mình trong gương. Trước mặt tôi là một cô bé mắt nâu với tóc chấm vai đen nhánh với những lọn tóc đính hột cườm. Tôi gật gù hài lòng với kiểu tóc nữ tính nhưng vẫn mạnh mẽ này. Kiểu tóc này là từ trong một cuốn sách nói về tộc thổ dân nào đó (cha tôi luôn đem về ít sách làm quà cho tôi, dù tôi không dám nói với ông là tôi đa phần dùng chúng để gối đầu hoặc thay cục chặn giấy) Ngắm mình chán chê rồi thì tới công đoạn trang phục. Quần bó và áo sơ mi dài tay, vì tôi ghét váy. Thêm cái áo khoác vì ngoài trời còn mờ sương, rất lí tưởng để bị cảm. Phải lo xa vì tôi ko thích ý tưởng tới trường với một cái mũi thò lò. Ngắm mình lần cuối trong gương, tôi vớ vội túi hành trang rồi đi xuống. *** Buổi sáng tôi thật đơn giản với một cái sandwich kẹp thịt mua bên đường. Có thì giờ thì tôi thích thêm ít trứng ốp-la hơn, nhưng tôi không muốn phí thời gian. Có lẽ máu con buôn của cha đã ngấm vào tôi nên dù còn khoảng hai giờ nữa mới đến lễ tựu trường ở học viện Tam giác, tôi vẫn muốn tranh thủ thật sớm phòng hờ. Cẩn tắc vô áy náy mà. À hình như tôi mới nghĩ đến Học viện Tam giác? Nói cho gọn lại, thì đây là nơi để đi học. Học cái gì thì tôi chịu, nhưng rất nhiều người nổi tiếng đã từng theo học tại học viện này. Từ bác thợ đóng giày cho đến những anh hùng giết rồng cứu công chúa. Hầm bà lằng. Không hiểu sao cha tôi lại muốn tôi học ở đây khi mà rõ ràng tôi thích ở bên ông trên những chuyến buôn xa hơn (dù chưa bao giờ ông dẫn tôi đi cùng cả.) Còn tại sao nó có tên Học viện Tam giác? Có lẽ tại cái cổng nó hình tam giác chăng? Hay là toà nhà? Chút nữa đến nơi sẽ biết ngay thôi ấy mà. *** Tôi thức sớm, nhưng thiên hạ thức còn sớm hơn tôi. Mặt trời chưa ló dạng thì con đường dẫn đến học viện đã đông nườm nượp người. Tôi đoán đa phần là cư dân của thành phố này, nhưng cũng có nhiều người từ nơi khác đến, như tôi chẳng hạn. À mà nè, thành phố này tên là thành phố Vàng đấy, dù không có con đường lát gạch vàng nào cả. Không cần hỏi đường, chỉ cần xuôi theo dòng người là sẽ đến được học viện. Rẽ ở ngã tư vô danh nào đó, tôi thấy được ngôi trường mà mình sẽ gắn bó cho đến lúc ra trường. Nó không phải là một toà nhà hình tam giác, hay có cái cổng tam giác nào cả. Chỉ có một từ có thể diễn tả học việc Tam giác: quá đồ sộ (à nó là ba chữ, xin lỗi nhé). Nếu đem thành phố này cắt ra làm ba phần như miếng bánh, cái học viện này nghiễm nhiên chiếm một phần, và lăm le chiếm thêm một ít ở hai phần còn lại. To như một toà lâu đài to nhất, dù chưa bao giờ tôi thấy một toà lâu đài thực sự. Chỗ tôi đứng là triền dốc, nên có thể thấy rõ ba tháp canh uy nghi ở ba góc trường bao quanh một toà tháp cao đến nỗi như thách thức bầu trời. Phải nó chỉ có ba tháp canh ở ba góc thôi, vì cái trường này chỉ có ba góc tường. Nói cách khác, cả cái học viện này gói gọn trong một hình tam giác. Một hình tam giác khổng lồ. Từ triền dốc nhìn toà học viện như đang nâng đỡ bầu trời bình minh quả là một cảnh tượng tuyệt vời. Nếu được ngắm cảnh từ toà tháp chính giữa kia thì chắc chắn trên cả tuyệt vời. Nhưng khoan, trước khi tôi có cơ hội leo lên đó thì tôi phải nhập học trước đã. Tôi lục túi xách một hồi để kiểm tra Quả bóng Nhập học. Hơi kì khôi, nhưng quả thật đơn nhập học của tôi là một quả bóng bạc kì lạ, với tên tôi khắc chìm trên bề mặt quả bóng. Tôi ngắm nghía nó để chắc rằng mình không vớ phải quả bóng đồ chơi nào đó. Cha đã dặn rằng tuyệt đối không được đánh mất quả bóng cho đến khi giao nó lại cho học viện. Ngắm nghía chán chê, tôi tính bỏ vào túi lại thì có người thét thất thanh phía sau: -“Tránh ra. Tránh ra ngay” Tôi quay người lại, chỉ kịp thấy một cái xe củi to đùng đang hớn hở lao thẳng vào tôi như một con bò thấy vải đỏ. Phản xạ cứu tôi ngay trước khi tôi kịp nghĩ gì. Chỉ thấy thân hình tôi lao qua một bên, để lại phía sau chiếc xe tiếp tục lao xuống và gây hoảng loạn cho đám đông. Chỗ tôi lao vào lại là một vũng nước lạnh thấu xương, làm các vết trầy thêm xót xa. Nhưng trước khi tôi kịp nguyền rủa người chở củi thì phát hiện ra một sự thật kinh hoàng. Quả bóng bạc của tôi đang lăn đi! [/spoil]
Yup Thế là có một câu chuyện học viên trường mà thuật rồi. Rất là hào hứng đó teso À quên, chào mừng sự trở lại nhé Hy vọng dài lâu -------------------------------- Nhân vật mở đầu câu chuyện có vẻ như là một cô bé tinh nghịch và già dặn đúng style Haley luôn. Chờ xem chuyện gì xảy đến ? Liệu có thể là cảnh mỹ nhân cứu anh hùng
Lâu không viết nhưng văn phong của mi vẫn lợi hại như xưa Dẫn chuyện và đối thoại cực kỳ tự nhiên có pha chút dí dỏm đúng style TKH Lâu lắm rồi mới thấy 1 tác phẩm mà mainchar là nữ Cô gái này có vẻ lợi hại đây Ghét váy ư? Nàng thiệt là tomboy P/s: Mở đầu rất tốt, câu chuyện rất có triển vọng
Chào mừng ngươi trở lại :P. Ta cũng mong coi tiếp cái kia hơn, nhưng nếu ngươi có truyện mới thì ta vẫn sẵn sàng đọc :P. Về mở đầu thì tình tiết không nhiều nên ta cũng không nói gì. Không hiểu sao ta thấy có một vài bóng dáng của Harry Potter trong đây . Quả bóng bạc thì làm ta liên tưởng tới quả Snitch. Nói chung là ta chẳng biết nói gì nên nói đại mớ trên . Chỗ này ta không hiểu lắm .
^Lâu rồi ko gặp. Dạo này hết muốn spam yahoo ta rồi à Cái ngươi hỏi thì chỉ là lỗi chính tả thôi :P Còn về việc truyện ta có nét giống với HP hay những truyện học viện khác thì cũng phải đạo, vì ta học hỏi từ những truyện này mà :P
Quả bóng bạc làm med nghĩ tới quả cầu tiên tri, quả cầu gợi nhớ hay thứ gì đó bí ẩn. Còn câu for quote có vẻ như thiếu chữ :)
Chương 02 [spoil] -“Đứng lại! Đứng lại ngay!” Tôi hét to, dù lòng tự biết bảo một quả bóng tròn trịa đang tung tăng lăn xuống dốc thế kia đứng lại là một điều ngớ ngẩn. Nhưng biết đâu nó sẽ mọc chân mà bò lại phía tôi khi tôi nói thế thì sao? Lại thêm một hy vọng hão huyền trong cơn tuyệt vọng. Cuộc truy đuổi diễn ra hết sức khó khăn bởi dòng người ngược chiều. Không ít lần chân tôi phóng thoăn thoắt qua lại để né tránh những con người hoảng hốt khi thấy một cô gái lao thẳng vào họ như sói vồ mồi, nhưng vẫn không khỏi bị va quẹt đau điếng. Còn quả bóng chết tiệt kia thì vẫn ung dung mà lăn như vào chỗ không người. Nhảy nhót liên tục thế này trên một con dốc dài đầy người, thì sao sức con gái tôi chịu nổi – dù tôi tự tin là khỏe hơn đại đa số đám con gái khác đấy nhé. Chẳng mấy chốc tôi thở phì lao động đường phố và thấy cổ họng khô khốc. Có lẽ năng lượng từ miếng bánh sandwich bữa sáng đã bị tôi tiêu ráo rồi. Nhưng trước khi tôi kịp dùng sức tàn nguyền rủa bất cứ tên ngốc nào làm đơn nhập học của tôi tròn như một quả bóng thì nó dừng lại. Phải, nó đã dừng lại, may mắn không phải là do rơi xuống một ống cống nào đó. Đơn giản là nó chạm vách tường, và thế là hết lăn. Tôi tự cho phép mình có một vài giây để chiêm ngưỡng chiến thắng trước khi nhặt nó lên, dù đó không phải là điều hay ho gì để khoe. Ngày đầu tiên đi học, mình đã đánh rơi quả bóng nhập học, đuổi theo nó và nhặt lại được nó. Hết. Chiến tích lãng xẹt. Nhưng khi cúi xuống với tay ra thì nó nhảy! Phải, không hề đùa đâu. Đang an vị ở một hốc tường, tự nhiên nó nhảy qua chỗ khác. Lúc đầu tôi tưởng gió thổi, nhưng tôi chợt phát hiện ra là nó nhảy choi choi như ếch sau tôi vài lần ‘chụp ếch’ hụt. Và rồi nó nhảy qua vai tôi, tiến vào con hẻm sau lưng. Nếu có điều gì đó tệ hại hơn một quả bóng lăn xuống dốc, thì tôi xin tự tin trả lời là một quả bóng biết nhảy né khỏi những cú nắm chụp của bạn. Tôi ước sao mình đã đừng bao giờ lấy nó ra soi, nhưng giờ thì tôi phải bắt được nó cái đã. Một quả bóng dẻo, loại bọn con nít hay chơi, tưng tưng sao thì quả bóng đáng nguyền rủa kia cũng tưng tưng như thế, chỉ có điều nó tưng tưng ra xa tôi. Còn tôi thì chưa kịp lấy hơi từ cuộc rượt đuổi lần trước thì đã lại phải chạy bở hơi tai theo sau nó. Còn quả bóng thì cứ hết tưng qua trái rồi qua phải, nhưng hình như nó đang đợi tôi bắt nó. Hay nói nó muốn chọc quê tôi thì chính xác hơn, vì nhiều lần nó nhảy tại chỗ chờ tôi lại gần, rồi sau đó lại dạt ra xa ngay trước khi tôi kịp chụp nó. Tình thế trở nên vô vọng ngay khi nó bỗng nhảy qua phía bên kia của một bức vách bằng gỗ chất đầy thùng rỗng. Nếu nó mà đi luôn thì chắc chắn tôi sẽ mất dấu nó. Đó là điều tôi lo sợ khi đang đạp những cái thùng mà leo lên. Có lẽ do quá sợ nên khi đã leo đủ cao, tôi phóng qua bên kia bức vách luôn mà không nhìn phía dưới. Đó là sai lầm thứ hai trong ngày. Phía dưới chỗ tôi phóng xuống có người! Và tôi đang lao thẳng vào lưng người đó Phát hiện đột ngột này khiến tôi chới với, và nhắm mắt chờ đợi một cú va chạm đau nhất trong ngày. Liệu tôi sẽ gãy mấy cái xương? Liệu người tôi có phải đến trường với một cái chân bó bột không? Cha tôi mà biết sẽ lo phát ốm cho xem. Những điều khủng khiếp đó đã không xảy ra. Tôi cảm thấy mình đang bay. Phải, tôi bay trong vài giây, thấy không khí thốc vào bên trái như thể đã bay một vòng rồi tiếp tục lơ lửng trong tư thế nằm. Tôi mở mắt ra thì thấy một cậu con trai, và tôi cảm thấy mang tai nóng bừng. Đây không phải là lần đầu tôi gặp con trai, nhưng đây là lần đầu tiên một cậu con trai… bồng mình trên hai tay. -“Bỏ xuống. Bỏ tôi xuống ngay!”, tôi giẫy. Và cậu ta cúi xuống nghiêng một tay, và tôi nhanh chóng nhào ra khỏi vòng tay kia, rồi tay dựng lên vách mà thở. Đó giờ chỉ có cha tôi bồng tôi lên mỗi khi chơi trò ‘tàu bay giấy’, còn những đứa con trai khác đủ liều mà thử sờ tôi thì tôi tặng liền cho một đá. Nhưng nếu giờ đá cậu kia thì vô ơn quá. Hít sâu rồi thở ra. Đó là cách tôi lấy lại bình tĩnh, đồng thời cũng là để xóa đi gương mặt đỏ rần đến mang tai của mình mỗi khi mắc cỡ. Với đây cũng là dịp để tôi lấy lại chút hơi sau cuộc rượt đuổi kia. Mất một lúc lâu tôi mới thấy mặt hết nóng rần, rồi mới quay lại tiếp chuyện với người ta: -“Ừm… Cám ơn anh đã đỡ tôi” -“Không có chi”, anh ta nhún vai. Tôi liếc nhanh quan sát ân nhân. Cậu ta không chải tóc, cao hơn tôi chút đỉnh, nhưng gương mặt có vẻ chín chắn hơn mấy đứa con trai cùng lứa ở quê. Trang phục thì đơn giản một màu xám và cũ sờn, chỉ có một thứ nổi bật: cái khăn len quấn cổ sọc đen vàng. Tôi tính mở miệng nói gì đó, rồi chợt nhớ tại sao mình ở đây: -“Xin lỗi, nhưng tôi phải đi ngay”, tôi biết vậy là hơi khiếm nhã. Nhưng biết làm sao được khi quả bóng đáng nguyền rủa kia đang mất tăm mất biệt xó xỉnh nào đó. -“Không cần đi đâu”, trước khi tôi kịp phóng đi, cậu ta đưa ra một nắm đấm trước mặt tôi. Chả lẽ cậu ta muốn choảng nhau với tôi chắc? -“Nhìn bên trong ấy”, cậu ta chỉ vào nắm tay khi thấy tôi liếc xéo vì bị cản đường. Tôi nhìn, và thấy bên trong ló ra một quả cầu bạc. Quả bóng khắc tên tôi!. Hai tay tôi vội vàng chụp luôn nắm tay của cậu ta theo phản xạ. -“Ờ, cô làm ơn bỏ tay ra được không?”, cậu ta nhăn nhó khi bị tay bàn tôi bóp chặt, “Như thế này muốn đưa cho cô cũng không được” -“Xin lỗi”, tôi bỏ hai tay xuống. Ấn tượng của tôi về nắm tay của cậu là rất rắn chắc như đá và thô ráp. Không rõ cậu bị tôi bóp tay đau hơn, hay là hai tay tôi đau hơn khi bóp tay cậu. Nhưng tôi biết chắc một điều: nếu anh chàng này mà đánh nhau thì mười trận mặc định là thắng năm. -“Rồi, xòe hai bàn tay ra”, cậu bảo -“Hả?” -“Nó sẽ nhảy đi ngay khi vừa thoát khỏi tay tôi, nên chuẩn bị trước chắc ăn hơn”, cậu bình tĩnh giải thích. Có lý, và tôi làm theo ngay. Hai bàn tay tôi khúm lại với nhau, như thể đang hứng mưa hay xin xỏ gì đó. Việc chuyển giao ‘tù nhân’ nhanh chóng được thực hiện. Anh ta để hai tay đầy những nốt sần áp lên hai tay tôi và thả quả bóng xuống. Ngay lập tức tôi khép tay lại khi cảm giác mát lạnh của nó chạm vào da. Tôi vội bỏ nó vào túi xách, nhét vô cái xó sâu nhất trong góc túi để nó không bao giờ có cơ hội thoát ra nữa. Xong chuyện. -“Rồi, cảm ơn nhiều nha”, tôi nhìn cái túi với vẻ chiến thắng mãn nguyện. -“Cô cẩn thận đấy. Tôi thấy nhiều học trò đã và đang nhọc công tìm những quả bóng này”, anh cảnh báo. Ra không chỉ có mỗi mình phải chơi cút bắt với đơn nhập học. Không hiểu trò quái quỉ gì đang diễn ra đây? -“Còn cậu thì sao?”, tôi hỏi. Nhưng chưa kịp nhận câu trả lời thì tôi nghe tiếng chuông âm vang khắp nơi. Có lẽ là chuông khai giảng của học viện Tam Giác. Thôi chết, tôi mất quá nhiều thời gian cho quả bóng quái đản này rồi. Tôi quay qua tính chào từ biệt, nhưng anh ta đã không còn ở đó nữa. [/spoil]
Chap này vui quá Bắt đầu thấy khoái em mainchar rồi Lúc bt thì nam tính, lúc đỏ mặt là khoảnh khắc đáng yêu nhất
Lol, chap này vui cực kì Dường như phong cách dí dỏm của teso được phát huy triệt để và thú vị làm sao, nó thật vừa vặn với cô học trò này Không đến nỗi thẹn thùng, vẫn còn nói lời cảm ơn cho chàng trai vừa cứu mình Câu chuyện đúng phòng cách anime luôn Thắc mắc tí là đã hai chap rồi mà vẫn chưa biết được quí danh cô bé nhỡ
*Chạy vào mừng rỡ* *ôm ôm TKH* *lau nước mắt ngồi xuống* *nhìn comment của mọi người rồi gật đầu* Sorry vì chưa thể đọc sáng tác mới nhất của cậu ngay lúc này, nhưng mình hứa danh dự một người bạn là sẽ vào cho nhận xét ngay khi mình có thể. Giờ thì tạm biệt mọi người, mình out.
Em này trông có vẻ Tsundere quá . Thôi không sao, kiểu nào ngươi cũng làm cho em ấy ấn tượng hơn dạng tsundere tầm thường mà :P. Ta không muốn thấy một dạng nhân vật tsundere generic quá đâu đấy :P. Hôm nay là thứ 6 ngày 13...ngươi nắm bắt rất đúng tin thần của ngày đó trong này . Có điều...chưa nhập học nhưng câu chuyện đã kéo dài những 2 chương, ngươi có nghĩ như thế là hơi chậm ko ? .
Khổ thân nữ chính quá, bị quả bóng vần cho mệt lử Mình nghĩ chắc việc tóm được quả bóng này là một phần của bài kiểm tra "tiêu chuẩn nhập học"
Chương 03 [spoil] Chân tôi thoăn thoắt trên hành trình quay ra khỏi con hẻm, và tăng tốc khi thấy những cô cậu bé khác trạc tuổi tôi ở đầu hẻm đang hối hả chạy. Còn đông người ở ngoài thế này chứng tỏ là tôi vẫn chưa trễ lắm. Thấp thoáng đâu đó là một số bóng hình lúi cúi xuống đất với bộ mặt méo xẹo, mà tôi đoán là những nạn nhân khác của Quả bóng Nhập Học. Cũng may là việc cút bắt với quả bóng theo một cách nào đó đã giúp tôi lại gần trường hơn, chứ nếu nó mà leo ngược lên dốc thì... thôi tôi không muốn nghĩ tới đâu nào. Lúc nãy đứng trên triền dốc ngó xuống, tôi đã choáng ngợp với sự đồ sộ của học viện Tam Giác. Giờ khi đứng ngay trước cổng trường, tôi không thể không trầm trồ trước cánh cổng bề thế trang trí họa tiết hai thiên thần, một nam một nữ, giang hai tay như thể chào đón trên vòm cổng. Sống động đến mức tôi tưởng là họ sẽ bay xuống bắt tay tôi. Thêm tiếng chuông nữa kéo tôi khỏi cơn mơ màng, và tôi vội nương theo dòng học trò mà tiến tới. Từ chỗ tôi kiễng chân nhìn vào, có thể thấy lố nhố những bóng áo chùng xám viền đỏ. Đồng phục của trường ư? Thôi chết rồi, tôi không nhớ là mình được yêu cầu phải mặc đồng phục đến trường, và trường không gửi tôi cái áo nào cả ngoài một Quả bóng Nhập học biết nhảy choi choi. Liệu tôi có bị đuổi ra ngoafi vì lý do này không nhỉ? Nỗi lo của tôi hóa ra lại là lo hão. Vưa bước chân qua khỏi cổng là lập tức một cái áo chùng như thế hiện ra choàng lên người người tôi. Vừa khít và rất ấm áp trong thời tiết buổi sáng lành lạnh thế này. Và tôi cũng không còn thấy ướt do lúc nãy té vào vũng nước. Nhưng tôi quan tâm một điều khác hơn. Mắt tôi ngó xuống dưới và thở phào rằng bộ đồ của tôi vẫn còn nguyên vẹn. Chỉ có cái áo chùng là mới thôi. Không hay chút nào nếu trong một tích tắc, tôi bị lột trần và bị ép thay một bộ đồng phục nữ với váy! Tôi không ưa nổi váy do luôn bị lạnh chân và thật bất tiện khi cứ phải giữ chặt váy mỗi khi gió to. -“Alô, alô, một hai ba, thử giọng”, có tiếng ai đó phát ra bao trùm cả khu trường làm tôi hết hồn. -“Sắp tới giờ làm lễ khai giảng, mời tất cả các em học sinh ngừng lang thang và tập trung ở sân Tự do để làm lễ” Tôi không biết sân Tự do ở đâu cả, nhưng cứ theo bí quyết ‘nương theo dòng người" là xong. Dòng học sinh tiếp nối nhau đổ vào một khoảng sân rộng lớn hẹp ở đầu vào và trải ra rộng mênh mông. Ngay cả cái sân cũng hình tam giác, quả không hổ danh học viện Tam Giác. Có sẵn những cái ghế xếp gỗ trải dài ở hai bên con đường nhỏ dẫn đến một cái khán đài có bục phát biểu ở phía trước tòa tháp lớn nhất ở chính giữa học viện. Cái tháp mà tôi đã mong được leo lên ngắm xuống đấy, nhớ không? Không phải tất cả ghế đều trống. Tôi thấy nhiều người khác đã ngồi sẵn tại đó phân chia hàng theo thứ tự màu áo. Khác với cái áo chùng màu xám viên đỏ của tôi, hàng đầu mặc đỏ viền đen, hàng hai mặc tím viền trắng, và hàng sau cùng – cũng là hàng chói mắt nhất, xanh lá chuối viền vàng tươi. Tôi đoán họ là các anh chị khóa trên, và có một số người lớn đạo mạo, có lẽ là giám thị gì đó, đang đi chỉnh đốn lại ‘hàng ngũ’. Dòng học sinh bắt đầu chiếm lấy những cái ghế còn trống. Tôi chọn một cái ghế xếp gần hàng đầu vì muốn chiêm ngưỡng dung nhan của những người sẽ lên bục phát biểu. Còn một lý do khác nữa. Sẽ thật tai hại nếu sau này mình vô tình đá trúng chân thầy hiệu trưởng mà không biết thầy là ai! Phải mất một lúc để tất cả đều an tọa. Rảnh rỗi, tôi ngó quanh xem cái cậu giúp tôi có là học viên ở đây không. Và kết quả là không có hoặc tôi không thể tìm thấy câu ta giữa một rừng áo chùng thế này. Mọi người đều đang nói cười đùa giỡn với nhau. Tự nhiên tôi thấy cô đơn ghê. Ở đây thì chỉ có mỗi tôi quen tôi. Để phá bớt nỗi buồn ‘độc cô cầu bạn’ của mình, tôi bắt chuyện với cô gái ngồi cạnh. -“Chào bạn”, tôi cười thật tươi, và mong sẽ được đáp lại bằng một nụ cười. Nhưng cô bé thì giật bắn cả lên, quay qua nhìn tôi sợ sệt. Bộ tôi trông đáng sợ đến thế sao? -“Có… có việc gì… không ạ?”, cô lắp bắp hỏi. -“Ồ không có gì, chỉ là chào hỏi thôi”, tiếng ‘ạ’ của cô làm hứng thú làm quen của tôi tan biến theo mây khói. Và tôi lại quan sát những cuộc trò chuyện râm ran, cố tưởng tượng tôi là một trong những người tham gia với chúng. Tôi không phải buồn lâu lắm đâu. Thêm một tiếng chuông vang lên, có lẽ báo hiệu đến giờ làm lễ khai trường. Mọi tiếng ồn ào bỗng nhiên biến mất như thể có phép thuật, để lại một bầu không khí trang nghiêm. Từ trong tháp, tôi thấy các thầy cô với đủ màu áo chùng bước lên khán đài. Tôi cố đoán xem ai là hiệu trưởng, và phỏng đoán của tôi là cái cô có tuổi đang đội nón chóp phù thủy và áo chùng tím thẫm kia. Tôi đoán trật lất. Cũng như nhiều thầy cô khác, cô ấy ngồi chếch phía sau bục giảng trên những cái bàn dài với những cốc nước. Và rồi một người mặc áo vàng ánh kim bước thẳng lên bục phát biểu. Trái với những gì tôi tưởng tượng, thầy hiệu trưởng này không phải là một ông già hiền từ, có vẻ uyên thâm và có một chòm râu dài bạc phơ. Ngược lại, thầy trông rất trẻ, trẻ hơn cảnhững thầy cô phía sau thầy, với gọng kính bạc, mày râu nhẵn nhụi và mái tóc chải chuốt. ‘Tài không đợi tuổi’, liệu câu nói của cha tôi có đúng trong trường hợp này? -“Bây giờ mời các em trật tự để lắng nghe diễn văn”, giọng phát thanh nói. Đặt một xấp giấy dày cộm xuống, thầy bắt đầu đọc diễn văn với một chất giọng đều đều, không lên không xuống, cứ như thể thầy ấy biết tỏng ai mà thèm quan tâm tới những lời khoa trương như thế này. Để tỏ chút tôn trọng, tôi cũng ráng lắng nghe khúc đầu. Nhưng sau mười phút, tôi chịu không thấu cái cảnh gò bó, không được phép nói chuyện (dù tôi chả có ai để nói), phải lắng nghe lời phát biểu đều đều như ru ngủ này. Tất nhiên không phải chỉ có mình tôi. Nhiều người không kìm nổi cơn ngáp dài ngáp ngắn, thậm chí ngủ gật (và bị giám thị dựng dậy). Liệu cực hình này sẽ kéo dài trong bao lâu nữa đây? Mười phút nữa trôi qua, mà tôi có cảm giác mình đã phí phạm mất thêm mười năm của cuộc đời. Cộng với mười phút ban đầu thì tôi đã tổn thọ hai mươi năm. Chán không có gì làm, tôi quay qua ngắm cô gái mà lúc này tôi đã làm quen ‘hụt’. Cô gái đó nhỏ xíu như búp bê, với mái tóc nâu dài lượn sóng. Cái vẻ nhút nhát của cô làm tôi nghĩ đến những con hamster với hàng ria rung rinh, khi sợ chỉ dám đứng yên chịu trận chứ không thể chạy. Điều làm tôi ngạc nhiên là ánh mắt tim tím của cô nhìn chăm chú thầy hiệu trưởng, như thể đang nuốt từng lời. Giờ có lẽ tôi huơ tay trước mặt cô cũng không để ý đâu. Vẻ nghiêm túc và tôn trọng của cô bé (vì cô gái này bé xíu) làm tôi mải ngắm nhìn thán phục mà quên cả thời gian. Cũng tốt hơn là ngủ gật để rồi làm mục tiêu của giám thị. Bỗng nhiên chất giọng đều đều của thầy hiệu trưởng bỗng trở nên ngày một lớn hơn, hùng hồn hơn khiến toàn bộ sự quan tâm, trong đó có cả tôi, dồn lên bục giảng. -“…Tôi biết các em mệt mỏi, và tôi đây cũng đã mỏi mệt. Chốt lại tất cả, tôi xin trân trọng kết thúc bài diễn văn khai mạc dài lê thê này, và chính thức bắt đầu lễ Lựa Chọn cho tân học viên ! Xin gửi lời chúc đến cho học viên của Ba Tòa Tháp” Có tiếng vỗ tay từ cô bé cạnh tôi. Và như một cơn bão, những tiếng vỗ tay và reo hò lan ra khắp nơi, phá vỡ không khí nghiêm túc và buồn tẻ của lễ khai mạc. Tiếng chuông vang lên, đi kèm sau là lời chúc của thầy hiệu trưởng. Chúc các chiến binh tập sự quả cảm và nhiệt huyết, Sức Mạnh sẽ luôn theo từng bước chân của các bạn Chúc các học giả thông thái của tương lai, Trí Tuệ của các bạn sẽ không bao giờ bị người đời quên lãng Sức Mạnh và Trí Tuệ luôn cần sự dổi mới để theo kịp thời đại. Cho nên, chúc những ai đam mê khám phá sẽ không bao giờ thấy được biên giới của sự Sáng tạo Tiếng vỗ tay nhạt nhòa dần. Mới phút trước tôi còn đang ngồi ghế vỗ tay nhiệt tình, giò tôi bỗng thấy mình đang bồng bềnh trong bóng tối trải dài như vô tận. Tôi đáp xuống nhẹ nhàng trên hai chân, và có cảm giác các tân học viên khác cũng vừa mới ‘hạ cánh’ quanh tôi. Rồi những cây nến lưa tím phựt lên thành một con đường của bóng tối. Dưới ánh sáng tím lung linh ánh ma trơi, một người mặc áo chùng nâu trùm kín mặt. -“Chào mừng các tân học viên đến với gian phòng của sự Lựa chọn”, giọng phụ nữ cười the thé. [/spoil]
Buổi thuyết trình lúc khai giảng bao giờ cũng buồn ngủ nhỉ? Chuẩn bị đến buổi lễ phân loại rồi, đang mong Mà bổ sung beta reader vào post 1 hơi trễ đó nghen
Anime Ha ha --------------- Xem ra ai ai cũng chật vật với quả cầu nhảy nhót nhỉ Không biết tiêu chuẩn lựa chọn ntn, chắc là phân làm sức mạnh, trí tuệ, sáng tạo hả :) Mà xem ra cái anh chàng kia hoặc là giáo viên hoặc là đàn a rồi
Uhmmmmmm...Xem nào. Cả chương này ngoại trừ những đợt điểm nhấn như cô bé nhút nhát, lời kết thúc của thầy hiệu trưởng, khu vực phân loại và đoạn cuối ra. Phần còn lại hơi dài dòng...Ta nghĩ ngươi nên rút kinh nghiệm từ cái Ska'rat, đừng để câu chuyện trở nên dài dòng quá, cắt bớt vài đoạn miêu tả thừa thãi và thêm một vài điểm nhấn cho câu truyện nhiều hơn. Về miêu tả thì người giỏi rồi, ngươi chỉ việc tả những cái gì cần thiết phải tả và cắt bớt những đoạn còn lại. Cốt truyện cũng chỉ bắt đầu khởi sắc...các toà tháp cũng khá giống 4 nhà bên HP, ta mong có thêm một chút sự sáng tạo nào đó. Còn phân loại thì ta nghĩ ngươi có cách riêng thay vì mũ lựa chọn rồi . Mà nữ phù thuỷ áo tím ngươi tả không hiểu sao làm ta liên tưởng tới giáo sư McGonnagall . Ta chỉ nghĩ đc nhiêu đó thôi...
Chương 04 [spoil] Gian phòng của sự Lựa Chọn? Tôi nhớ thầy hiệu trưởng có nhắc đến lễ Lựa Chọn này nọ, nhưng là gì thì tôi chịu. -“Xin tự giới thiệu ta là Gate, người Canh giữ của sự Lựa chọn.”, người đàn bà bí ẩn the thé. Tôi thoáng thấy cái mũi khoằm dưới cái mũ chùm kia, “Chắc tụi bây đã biết là cái học việc Tam Giác này có ba tòa tháp, tượng trưng cho Sức Mạnh, Trí Tuệ và Sáng Tạo. Cái lễ này là để tìm ra xem tụi bây thuộc về cái tháp nào” Tiếng xì xầm rộ lên, và một đứa ra vẻ hiểu biết: -“Có phải là đội một cái mũ phép thuật lên đầu rồi nó sẽ phân loại mình vô Tháp không ạ?” -“Không, là đánh nhau với rồng! Chúng ta sẽ được thử xem tài năng của chúng ta thuộc về Tháp nào khi oánh nhau với một con rồng!”, một đứa khác tinh tướng. -“Bậy bạ hết sức. Là một mê cung với đủ mọi bẫy chết người, và chỉ một trong số ít chúng ta còn sống sót mà vào học!”, có tiếng phản đối. Những lời phỏng đoán về cách thức phân loại tiếp tục hòa lẫn với những tiếng la í ới kinh hãi. Nếu hỏi tôi phải thích cái nào, có lẽ tôi sẽ chọn việc chụp đầu mình bằng một cái mũ biết nói. Ít ra nghe nó khả thi hơn giết rồng và lang thang trong một mê cung chết chóc. “Tụi bây trật tự! Trật tự hết đi!”, bà Gate quát nghe như tiếng bảng đen cào xước làm tất cả phải bịt tai nhăn nhó. -“Nếu đứa nào trong tụi bây kiếm được một cái mũ kì diệu đến thế, ta sẽ cho nó làm người Canh giữ luôn. Giết rồng? Đào đâu ra lắm rồng cho tụi bây giết thế. Và còn mê cung tử thần nữa chứ. Đây là học viện Tam Giác, cóc phải là học viện Kinh Dị. Có đầu chỉ để cho người ta chặt làm bình hoa thôi hay sao mà nói năng không biết suy nghĩ thế hả? Rồi còn…” Cả đám chỉ biết câm nín nghe tiếng bà quát cho đến khi tất cả các phỏng đoán bị lôi ra trì chiết hết. Cuối cùng bà ta khàn khàn nói: -“Nói chung là lễ Lựa chọn này an toàn tuyệt đối. Việc của tụi bây là đi vào rồi lại đi ra”, bà chỉ vào phía sau. Giờ tôi mới để ý thấy một cánh cửa đá hoa cương hiện lừng lững phía xa xa trên những bậc thang trong suốt phản chiếu ánh nến tím. -“Gian phòng sau cánh cửa đó là phòng Lựa Chọn, hay ta thích gọi là Nhà kho Bảo bối hơn”, giọng bà bớt hằn học hơn khi vào vấn đề -“Bảo bối?” -“Rất nhiều Bảo bối do các vị anh hùng xưa sở hữu, trong đó có cũng có kha khá người xuất thân từ học viện này”, giọng bà có nét gì đó tự hào, “Việc tụi bây phải làm trong đó là lựa một món rồi đi ra. Hết” -“Thế trong đó có những Bảo bối gì thế? Kể đi bà Gate. Kể đi mà”, tụi nó nhao nhao -“Tụi bây bắt bà già này nhớ tên hàng ngàn món Bảo bối trong đó à?”, bà nhăn nhó, “Nhưng nói chung là có tất tần tật những gì mà các vị anh hùng xưa trong các truyền thuyết từng dùng” -“Kể cả kiếm giết rồng của các hiệp sĩ diệt rồng?” -“Hừ, lại giết rồng. Ừ thì chắc cũng có vài cây, nhưng tụi bây tự mà kiếm lấy, nếu tụi bây nhắm mình có thể lấy được”, một nụ cười bí hiểm nở trên môi bà ta Tiếng rì rầm lại vang lên, lần này lại kể về huyền thoại các chiến binh xông pha trận mạc đánh gục cả một đạo quân chỉ với một thanh kiếm hay các đại pháp sư hô phong hoán vũ với quyền trượng toàn năng. Đa số các cái tên ấy không tạo cho tôi được ấn tượng gì. Tôi có một mối bận tâm khác. Tôi bước lên hỏi: -“Bà nói là nếu chúng cháu có thể lấy được những Bảo bối. Thế có nghĩa là cũng có khả năng là chúng cháu sẽ không lấy được Bảo bối à?” Tôi có thể cảm thấy những ánh mắt soi mói quay về phía tôi. Liệu câu hỏi của tôi quá ngu ngốc chăng? Riêng bà Gate nhìn tôi một hồi lâu, rồi ngửa mặt cười một tràng thích thú: -“Cuối cùng thì cũng có đứa đủ sáng suốt để hỏi cái cần phải hỏi.” Rồi bà quay qua tôi, hỏi: -“Cháu tên gì?” -“Drya… Drya Strong ạ”, tôi hơi bất ngờ, nhưng vẫn trả lời. -“Ta sẽ cho cháu vinh dự được vào trong Nhà kho Bảo bối đầu tiên”, bà mặc kệ những tiếng ồn ào phản đối. Riêng tôi thấy khoái khoái cái vinh dự này. -“Tụi bây nghe đây: vào trong gian phòng Lựa chọn là để được lựa chọn cho việc kế thừa và phát huy tinh thần của các anh hùng xưa, và chính ý chí của họ trong từng món Bảo bối sẽ làm việc đó. Và họ có quyền không chọn bất cứ ai, cũng như có quyền cùng chọn một người. Ở trường hợp sau, dù ta không tin có ai trong tụi bây đủ hấp dẫn đến thế, thì chỉ được phép sở hữu duy nhất một Bảo bối” -“Thế còn những người không được ai chọn thì sao? Liệu họ có bị đuổi học không?” Câu hỏi đó khiến không khí căng thẳng hẳn lên, và nỗi lo lây lan qua tôi. Có tiếng thút thít. Ý nghĩ về kì vọng của cha gửi gắm vào tôi khi cho tôi vào học được đáp lại bằng thông báo con gái ông bị đuổi học thật đáng sợ. -“Đuổi tụi bây cho mang tiếng ăn chận tiền học phí à?”, tiếng thở phào nhẹ nhõm lan ra, “Không, những đứa mà không vượt qua kì thi sát hạch và không được lựa chọn thì sẽ mặc nhiên được đưa thẳng vào tháp Sáng Tạo” Ấn tượng của tôi, và có lẽ của phần lớn các cô cậu nhóc ở đây về tháp Sáng Tạo giờ đây là: nơi tập họp những người bỏ đi. -“Mà khoan, kì thi sát hạch là sao hả bà?” Bà ta chưa kịp trả lời thì đã có một giọng nói quen thuộc vang lên: -“Có phải là việc không để đánh mất những Quả bóng Nhập học cho đến lúc này, đúng không?” Tôi quay qua và tròn mắt khi nhận ra cái khăn quàng cổ sọc đen vàng đó. Vậy ra cậu ta là cũng là tân học viên của học viện này. Và giờ tôi mới hiểu tại sao quả bóng kia lại dở chứng hành xác tôi. -“Khá lắm cậu trai trẻ. Những ai không có quả bóng trong người sau lễ khai mạc thì sẽ không được đưa đến đây. Và cậu đã ở đây, có nghĩa là cậu đang giữ nó.” -“Không còn gì chính xác hơn. Và trường hợp bà muốn hỏi tên, thì tôi là Sting Trigger”, cậu ta giơ tay lên, cho thấy một quả bóng bạc đang cố giẫy giụa thoát thân trong một cái lưới bỏ táo nhỏ. Cậu giao lại nó cho bà Canh Giữ. -“Thú vị, cậu thú vị lắm”, rồi bà quay qua tôi, “Thế Drya, cháu cũng hãy đưa cho ta quả bóng đó” Cẩn thận lấy ra quả bóng bạc ở sâu trong góc túi, tôi đặt nó trên tay còn lại của bà. Và bất chợt bà nắm cả hai bàn tay lại, rồi mở ra sau một tiếng ‘rắc’. Hai quả bóng vỡ nát, và trên tay bà là hai tấm thẻ bạc viền hoa văn vàng. -“Thẻ học viên ưu đãi cho những ai vượt qua kì thi sát hạch. Đừng làm mất đấy”, bà trao lại hai tấm thẻ cho tôi và cậu con trai, mà giờ tôi mới biết tên là Sting. -“Ta luôn thích những người biết sử dụng đầu óc, và hôm nay lại có đến hai người. Thông thường thì ta chỉ cho từng người một vào phòng sau mỗi nửa phút, nhưng hôm nay ta phá lệ cho hai cháu vào một lượt” -“Như vậy là thiên vị! Bất công quá!”, tiếng phản đối dấy lên -“Nói nhiều nữa ta ghét ta đi là khỏi ai mở cửa cho tụi bây ra đấy”, và bị dập tắt rất nhanh chóng và hiệu quả. Bà dẫn chúng tôi bước lên những bậc thang trong suốt, mặc kệ những ánh mắt và tiếng xì xầm ghen tị bên dưới kia, tiến đến cánh cửa dẫn vào Nhà kho Bảo bối. Và khi bà đang bận rì rầm gì đó với cánh cửa, tôi quay qua Sting: -“Cảm ơn cậu nhé, Sting” -“Vì đã cứu cô một bàn thua trông thấy à, Drya từ-trên-trời-rơi-xuống?”, anh ta cười -“Đúng thế, và cậu châm chích y chang tên cậu”, tôi cũng cười theo. [/spoil]
1. Cuối cùng đã biết tên em main. Cái tên cũng thú vị đấy ^^ 2. Diễn biến và hội thoại vẫn mượt. Đọc chap này tự nhiên cảm nhận được cái không khí của những truyện kỳ ảo mà ta đã từng đọc 3. Diễn biến truyện tuy chậm nhưng nó khá phù hợp với tình hình truyện lúc này. Buổi lễ phân loại cần phải làm từ từ để gây ấn tượng, không nên đẩy nhanh tình tiết quá 4. Như vậy phải mất vài chap bao gồm phân loại, giới thiệu trường học bạn bè thầy cô môn học thì mới đến mạch chính. Từ từ mà thưởng thức thôi