Mấy ngày nay rãnh rỗi không đánh gì được nên bây giwof gõ cái truyện cũ luôn Để nó móc meo hay bị chuột gặm không ổn lắm MAK Thể loại: phiêu lưu, kì ảo, chút tình cảm, ... Câu chuyện phiêu lưu qau rất nhiều vương quốc và thế giới khác nhau. Dự tính viết 7 phần nhưng phần 1 vẫn chưa xong QUYỂN I HÀNH TRÌNH KÍ ỨC -=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=- PHẦN 1 GIẤC MƠ, CÔ GÁI VÀ CÁNH CỬA -=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=- 1.GIẤC MƠ 2.HỒI TƯỞNG 3.QUÀ SINH NHẬT 4.BIẾN CỐ NGÀY SINH NHẬT 5.LÁ THƯ 6.TAI NẠN 7.XA CÁCH 8.MAK(1) 8.MAK(2) 9.NGĂN CẤM 10.TIN NHẮN 11.ĐIỀM BÁO(1) 11.ĐIỀM BÁO(2) 11.ĐIỀM BÁO(3) 12.PHỎNG ĐOÁN 13.CÁNH CỔNG 14.NƠI LẠ LÙNG 15.ĐẶC BIỆT -=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=- PHẦN 2 SANCAGLUDA – VÙNG ĐẤT PHÉP THUẬT 16.CÔ GÁI LẠ TRONG RỪNG 17.ĐÊM VẮNG 18.MỜ SÁNG 19.TẢNG BỘ 20.LỜI HỨA 21.LÀNG NORPOK 22.KHỞI HÀNH 23.CƠN MƯA 24.THÀNH PHỐ GRAM 25.KINH THÀNH OCELANTA 26.MANH MỐI 27.CÔNG CHÚA NUCEAN 28.THÂN PHẬN 29.DIỆN KIẾN 30.SOPHIA 31.TITIMATH VÀ XITA 32.MÓN QUÀ 33.TẬP KIẾM 34.BẮT NẠT 35.TIN TỨC 36.LÊN ĐƯỜNG 37.ĐƯỜNG XA 38.CẢNG FISALHA 39.LÊNH ĐÊNH 40.TRONG CƠN BÃO 41.CẬP BỜ 42.BÌNH LẶNG 43.CÔ BÉ ESMERAL 44.ESMERAL BÍ ẨN
Tác phẩm thứ ba của Med đã ra mắt Nói thật là nhiều khi dự tính viết dài nhưng để hoàn thành đc như dự tính mới là khó
CHAP 1 GIẤC MƠ [spoil] Tít … Tít … Tít … Nó nhỏm dậy với tay lấy chiếc đồng hồ đang kêu reo inh ỏi. màn hình dạ quang lóe sáng. 6h sáng. Nó lại nằm xuống giường. Gác tay lên trán nhìn trần nhà, nó nhắm mắt chờ giấc ngủ lại đến. 1 giây, 2 giây, 5 giây, 20 giây … -“Băng à, dậy ăn sáng rồi đến trường con” Giọng mẹ nó vang lên dưới lầu Nó mở mắt ra: “Dạ, con dậy rồi” 15 phút sau Băng bước nhanh ra đường, mẹ nó còn gọi với theo: “Tan học về ngay nhé con. Đừng la cà chơi game đó.” -“Dạ” Nó kéo dài giọng. Mẹ cứ làm như nó còn là đứa con nít ham chơi vậy. Nó đã là học sinh cấp 3 rồi. Dù chưa chính thức vì vẫn chưa tựu trường nhưng nó đã nghiễm nhiên là người lớn rồi. Sắp 16 tuổi rồi chứ đâu ít ỏi. Mãi suy nghĩ nó không để ý đến 1 giọng trong trẻo đang rượt theo nó nãy giờ. -“Băng ơi, chờ mình với.” Nó quay lại. một khuôn mặt xinh xắn hiện ra. -“Làm gì mà đi nhanh dữ vậy ? Rượt muốn chết luôn.” Bảo Anh nhăn nhó. -“Đi bình thường mà.” Nó cười; -”Tưởng cậu đi nãy giờ rồi.” “Mình chờ cậu mà” Bảo Anh nói.” Mà sao sáng này đi trễ thế ? Nướng à ?” Cô bạn nháy mắt. “À .. Ừ .. Thôi đi nhanh kẻo muộn” Nó lấp liếm. Bến xe buýt tập nập như mọi ngày. Đám học sinh nhớn nhác vừa nhìn giờ vứa nhìn đường đông ngẹt xe trông chờ chuyến xe buýt quen thuộc. Mấy người công nhân vẻ thành thơi, vài người đọc báo hay cầm cà phê trong cốc. Chắc họ đi làm muộn. Nó nghĩ. Chỉ có đám sinh viên nhởn nhơ, chẳng tỏ vẻ gì gấp gáp. Làm SV sướng thật. Băng tự nhủ. Phải chi bây giờ nó được như thế. Mà nó còn những 2 năm nữa cơ, lại không biết có qua nổi ĐH không mà mơ tưởng. Bất giác nó mỉm cười với ý tưởng đó. -“Này, cười gì thế ?” Bảo Anh không bỏ sót điều gì. -“Cười vu vơ thôi mà.” Nó cắt ngay suy nghĩ đang tồn tại trong đầu. -“Hôm nay cậu thế nào ấy. Là lạ lắm ! Cứ như có điều gì giấu mình vậy.” Bảo Anh nhíu mày. -“Làm sao mình giấu được cậu điều gì chứ ?” Băng cười cười. -“Thật không ?” Bảo Anh hỏi. -“Sao lại không ?” Nó gật đầu quả quyết. -“Thế năm ngoái ai làm gẫy cây hồng thủy tinh của mình rồi tảng lờ không biết ?” -“Ừ thì Băng làm. Nhưng sau đó cậu cũng biết và mình cũng xin lỗi rồi mà.” -“Thế cũng tính là cậu giấu mình đấy nhé.” Bảo Anh nheo mắt. -“Rồi rồi. Mình chịu thua đấy.” Nó nói. Nó chẳng bao giờ thắng được Bảo Anh trong những cuộc đấu khấu. Dường như cô bạn luôn có biệt tài làm nó á khẩu. Cô bạn luôn nhớ chi tiết những chuyện vụn vặt mà khi đưa ra thì nó cứng họng. Đôi lúc nói tự hỏi không biết cô bạn lấy đâu ra trí nhớ tuyệt với đó. -“Băng! Làm gì vậy ? Xe đến rồi kìa. Lại suy nghĩ vẩn vơ rồi.” Giọng Bảo Anh trách móc. Cô bạn nắm tay nó kéo lên xe bus. -“Cậu này cứ luôn để hồn trên mây. Có ngày cậu bay đi mất giờ.” Bảo Anh ngồi xuống cái ghế trống và ca cẩm. -“Ừ thì hồn mình có bao giờ ở đây đâu. Thế nên mới nhờ cậu giữ lại chứ.” Nó mỉm cười. -“Ai ở với cậu suốt đời mà giữ chứ. Kiếm bà xã rồi bảo bả giúp.” Bảo Anh thoáng hồng đôi má. -“Thì Anh cũng giữ giúp mình 2 năm nay đấy thôi.” Nó cười láu lỉnh. -“Thôi tỉnh đi ông. Đến trường rồi kìa.” Cô bạn nhanh chóng lái câu chuyện sang hướng khác; -“Ghé trạm bác tài ơi.” Cổng trường hiện ra làm nó chùng chân. Dòng học sinh tấp nập dồn qua cổng. Những tiếng gọi nhau í ới của lũ học sinh, tiếng phụ huynh đưa con, tiếng những gánh hàng rong làm huyên náo cả 1 đoạn đường. Giờ học gần đến khiến đám học sinh càng sốt sắng băng qua cổng vì sợ trễ giờ. Lại 1 ngày vất vả. Băng nghĩ và cùng Bảo Anh đi lên lầu về phòng 10A1, căn phòng mà nó không muốn vào chút nào. Mặc dù vậy nó vẫn không cự lại được cô bạn luôn đẩy nó sau lưng. -“Nhanh lên. Sắp vô học rồi.” -=-=-=-=-=-=- Tiết đầu tiên là môn Địa. Cô Chi bước vào, miệng tươi cười: -“Chào các em. Chúc buổi sáng tốt lành.” Cả lớp chào lại cô và lục tục ngồi xuống. Cô Chi xem tập mấy đứa bàn trước rồi cười với cả lớp: -“Các em lấy giấy làm kiểm tra nào ?” -“Hôm trước mới kiểm tra mà cô.” Cả lớp nhao nhao. Mặc dù Băng chắc chắn trong lớp nó chẳng đứa nào sợ kiểm tra nhưng hễ là học sinh thì nghe kiểm tra là lập tức phản đối. Cô Chi cũng biết rõ như nó. Cô cười: -“Hôm trước là hôm trước. Còn hôm nay là hôm nay. Lấy giấy ra nào các em.” Kiểm tra. Kiểm tra. Lúc nào cô Chi cũng kiểm tra. Bộ cô chấm bài không mệt mỏi hay sao ấy. Băng nhủ thầm. Bảo Anh cười tủm tỉm với nó. Cô nàng đâu sợ gì với trí nhớ của cô nàng. Trời ạ. Ước gì nó có phân nữa trí nhớ của cô bạn. -“Băng! Sao em còn chưa lấy giấy ra ?” -“Dạ. Em lấy ngay đây ạ.” Kiểm tra. Nó ghét kiểm tra. -=-=-=-=-=-=- Tiết 2 là điệp khúc quen thuộc của môn Sử. Đọc đọc chép chép. Chép chép ghi ghi. Cái vòng tuần hoàn không bao giừo dứt của Bộ. -=-=-=-=-=-=- Giờ chơi đến. Nó ra lan can nhìn xuống sân trường. Bất giác nó có ý nghĩ thật lạ lùng. -“Này, Băng làm gì đấy ?” Bảo Anh đập tay lên vai gọi nó. -“Ôi trời. Anh làm mình xém té lầu đây này.” Nó giật mình. -“Sao té được. Mình giữ chắc lắm.” Cô bạn cười; -“Mà sáng nay có chuyện gì mà dậy trễ thế ?” -“Đâu có gì.” Nó đáp. Nó không muốn kể cho Bảo Anh nghe giấc mơ của nó. -=-=-=-=-=-=- Hai tiết cuối là giờ kinh khủng với nó. Giờ của lão già hắc ám, thầy Toàn dạy Toán, đó tên gọi thân mật mà lớp nó ưu ái gọi lén sau lưng thầy Toàn. Nó còn chưa kể tới những cái tên như lão quái vật, thầy Snape, khủng bố, và còn nhiều nữa mà tụi bạn, không chỉ lớp nó mà bất cứ lớp nào có thầy Toàn dạy đặt cho. Sỡ dĩ tụi nó ưu ái ổng thế là vì cách dạy của ổng. Thầy toàn đúng là dạy hay nhưng cách phạt của ổng thật hắc ám không kém gì ông thầy Snape. Thầy Toàn thường cho bài tập về nhà và kiểm tra vào tiết sau và ổng không tha thứ cho bất cứ ai quên làm bài. Sai cũng được nhưng chỉ được phép 1,2 bài và tuyệt đối không bỏ bất cứ bài nào chưa làm. Nếu chưa làm hay sót bài thì hình phạt sẽ gấp đôi hoặc gấp ba cái thiếu sót đó. Thử tượng tượng với chừng 10 đến 20 bài toán ổng cho về mà sai sót 4,5 bài thì sao. Nghĩ tới là oải rồi. Chưa kể sẽ gấp 10 nếu ổng kiểm tra thấy lại sai vào tiết sau. Oạch. Đen còn hơn chứ hắc ám của ổng. -“Chào các em. Làm hết bài tập chứ hả ?” -“Dạ, rồi ạ.” -“Thế thì tôi kiểm tra nhé. Thiên Băng. Đem vở của em lên xem nào.” Chậc, sao xui dữ vậy kìa. Nó cầm vở đứng lên. Đám bạn trong lớp thở phào nhẹ nhõm vì đã có người hy sinh. Đường đi lên bàn giáo viên mà sao nó thấy như đi ra pháp trường. Thầy Toàn cầm vở nó xem xét. Nó quay xuống và thấy Bảo Anh cười khích lệ. -“Này sao em làm hai bài số 9 vậy ?” Thầy Toàn gọi. Giật mình nói nhìn lại. Bỏ xừ rồi. Hôm qua buồn ngủ mắt nhắm mở hay sao rồi. -“Dạ, em lộn thưa thầy.” -“Vậy thì 1 bài số 10 5 lần nhé.” Thầy Toàn lấy cây bút đỏ ghi vào tập nó; -“Sáng mai nộp cho tôi. Lấy vở học tiếp nào các em.” Nó lê bước về chỗ ngồi như phạm nhân vừa được tuyên án. Tụi trong lớp hí hửng vì vừa thoát được một trận bão. Sao nó ghét giờ Toán thế không biết. thầy Toàn giảng bài mới và sau đó lại ra một lô lốc bài tập. Còn những 1 tiết rưỡi nữa cơ. Nó cắm cúi làm bài. 1 bài. 2 bài. 3 bài… Những tia nắng nhảy múa trên tập nó. -=-=-=-=-=-=- -“Thưa công chúa, sao người lại buồn vậy ?” Cô tì nữ cất tiếng. -“Sao lại không buồn được. Lala ?” Một cô gái có khuôn mặt thanh tú đang ngồi trên một chiếc ghế nạm đá quí, đầu đội vương miện ngọc lấp lánh. Nó đang đứng trong một căn phòng lộng lẫy, những cây cột đá lấp lánh những viên ngọc, trần nhà thủy tinh với một viên ngọc xanh biếc khổng lồ, sàn lọt đá cẩm thạch sáng bóng. -“Ta quyết định rồi. Ta sẽ xin hội đồng tha tội cho câu ấy.” Cô công chúa mân mê váy áo. -“Không được đâu công chúa. Hắn là người nguy hiểm nhất thế giới. Hắn sẽ hủy diệt chúng ta.” Cô tì nữ can ngăn. -“Nhưng cậu ấy đã làm gì chứ ? Cậu ấy đã cứu ta, cứu cha, cứu vương quốc này. Còn chùng ta thì làm gì ? Bắt cậu ấy vì một lời nói … “ Cô công chúa im bặt -“Nhưng quá khứ..” Cô tì nữ lên tiếng. -“Ta biết quá khứ, Lala à. Nhưng ai chứng minh điều đó là đúng nữa. Ta sẽ xin vua cha tha cho cậu ấy. Dù gì cậu ấy cũng sắp là chồng của ta.” Cô công chúa đứng dậy. -“Nguy rồi, thưa công chúa.” Một cô tì nữ khác hớt hãi chạy vào. -“Sao ?” Công chúa hỏi giọng run run. -“Đã có quyết định. Họ sẽ tử hình anh ta.” Cô tì nữ rụt rè nói. -“Không.” Cô công chúa ngã xuống. -=-=-=-=-=-=- Và nó thấy gương mặt thầy Toàn nhìn nó. Nó nhìn quanh. Cả lớp đang nhìn nó chăm chăm. Khuôn mặt lo lắng của Bảo Anh đập vào mắt nó. -“Giỏi nhỉ. Đã không làm bài tập mà còn ngủ trong lớp. Em học hành thế hả ?” Thầy Toàn giận dữ. -“Dạ em..” Nó ấp úng. -“Tôi không hiểu tại sao người lỡ đễnh như em lại vào lớp chuyên toán này. Lẽ ra em nên qua lớp văn thì hơn. Sáng mai nộp tôi 10 lần nhé.” Thầy kết thúc phiên xử án. -“Vâng ạ.” Nó chấp nhận hình phạt. Đúng là ngày xui xẻo. Tất cả cũng chỉ vì mấy giấc mơ chết tiệt. -=-=-=-=-=-=- -“Cậu sao thế ?” Bảo Anh hỏi khi ngồi xuống chiếc ghế trống. -“Mình không sao.” Nó đáp hờ hững. -“Dạo này cậu lạ lắm. Cứ ngủ trong lớp suốt. Cậu bệnh à ?” Phải. Đây không phải lần đầu tiên nó ngủ gục trong lớp. 1 tháng nay tình trạng này đã xảy ra 2 lần, tính lần hôm nay là ba lần, và toàn là những giấc mơ kì quái. Không hiểu điều gì đang xảy ra cho cơ thể nó nữa. Thường nó học bài đến 11h là ngủ, 6h sáng là dậy, hôm nào mệt thì 4h dậy sớm, vậy là 7,8 tiếng cho một giấc ngủ bình thường không mộng mị. Vậy mà cứ đến trường là nó lại ngủ gục. Nó không hiểu tại sao nữa. -“Hôm nay xui quá. Ngủ trúng giờ hắc ám. Giờ ôm đống bài tập chắc rụng tay mất.” Nó than thở. -“Hay để mình phụ cho. Thầy không biết đâu.” Bảo Anh đề nghị. -“Thôi, để mình ráng làm vậy. Cũng may chiều nay nghỉ.” Nó từ chối. -“Ừ, cố gắng lên. Mà sắp tới sinh nhật cậu rồi. Cậu dự định gì chưa ?” Bảo Anh vui vẻ đổi đề tài. -“Năm nay mình không tổ chức sinh nhật.” Nó lắc đầu. -“Sao thế ? Năm ngoái cậu vẫn làm mà.” Bảo Anh ngạc nhiên. -“Mẹ nói tùy mình thôi. Nhưng Băng nghĩ mình đã 16t sắp trường thành rồi. Làm chi cho rầy rà tốn kém.” Nó cười. -“Ừ, thì thôi vậy.” Bảo Anh xịu xuống; -“Nhưng cậu có thể dự sinh nhật chung với mình hén. Chúng mình sẽ cùng thổi nến. Vui lắm đấy.” Bảo Anh tươi cười nhìn ra dòng xe cộ bên ngoài. Chắc cô bạn đang mường tượng ra buổi sinh nhật kia. Nó cũng lơ đễnh nhìn ra ngoài. Nó không muốn nói sự thật. Nhà Bảo Anh phải nói là cực giàu. Bố Bảo Anh là tổng giám đốc chi nhành của một tập đoàn toàn cầu. Thời gian ông ở nước ngoài và bên ngoài nhiều hơn ở trong gia đình. Nó cũng chỉ gặp ông ấy vài lần trong suốt 2 năm chơi với Bảo Anh. Còn mẹ Bảo Anh làm chủ một shop thời trang lớn ngay trung tâm thành phố chưa kể những chi nhánh lẻ tẻ, những căn hộ cho thuê đắt tiền. Bà cũng như ông thường xuyên ở ngoài. Cả căn biệt thự lớn chỉ dành cho Bảo Anh và dì Tám giúp việc. Bảo Anh quí dì Tám còn hơn cha mẹ cô ấy, những lúc ốm đau chỉ có bà Tám chăm sóc cô vì cha cô còn ở nước ngoài, mẹ cô đi lo bạn hàng. Chính vì thế tình cảm yêu thương của Bảo Anh dường như cho dì Tám cả, cô vẫn tôn trọng cha mẹ nhưng đã thu hẹp sự yêu thương của mình. Đó là tâm sự cô san sẻ cho nó. Nếu thiếu sự chỉ bảo cảu người đàn bà quê mua nhưng giàu tính thương thì giờ đây Bảo Anh đã là một cô tiểu thư xinh đẹp đỏng đảnh kiêu căng rồi. -“Lại mơ nữa. Đến trạm rồi kìa ông.” Bảo Anh thụi vào vai nó. -“Cho chúng cháu xuống trạm bác tài ơi.” Nó lật đật bổ ra của xuống. Hai đứa nó lại bước đi trên con đường xanh mát cây xanh dẫn về nhà. Một cơn gió ào thổi qua làm hàng cây rì rào như hát. Những chiếc lá xanh vàng buông cành theo gió tạo ra cơn mưa vàng rực. -“Đẹp quá!” Bảo Anh thốt lên và giơ tay bắt một chiếc lá vàng. -“Sinh nhật mình cậu phải đến đấy nhá.” Cô bạn ngước nhìn nó bằng đôi mắt đen sáng long lanh.” -“Ở. Mình sẽ đến.” [/spoil]
Ông thầy Toàn coi vậy còn kinh hơn cả thầy Snape . btw, có khả năng Băng chính là "cậu ấy" trong thế giới của Lala khi mơ .
Mình đọc mãi một lúc đến chỗ có chữ "...bà xã" mới rõ được Băng là cô hay chàng Miêu tả tốt quãng đời bình dị của các bạn học sinh cùng với những thầy cô thuộc phe Hắc Ám. Lớp có ông thầy Toàn dạy Toán thì quả thật cách dạy của ổng toàn là toán với toán, còn bà cô Địa có pháp danh Thích Kiểm Tra ==> Ôi, làm mình nhớ ông thầy Lý biệt danh Kim Mao Sư Vương hồi cấp 3 của mình quá, toàn áp dụng định luật trọng lực của Newton lên mu bàn tay các em quên làm bài với một cây thước gỗ Một giấc mơ trong một câu truyện luôn có ý nghĩa nào đó gắn với toàn bộ câu truyện. Thôi để mai đi mua bắp rang rồi bắc ghế ngồi xem tiếp
Full chap 1 CHAP 2 HỒI TƯỞNG [spoil] 9h tối, sau khi mệt rã rời với đống bài tập, Băng nằm vật ra giường. Ngước nhìn ra ngoài, những cái cây trong vườn nhà nó đang xào xạc theo gió. Nó nhắm mắt. So với Bảo Anh, gia đình nó hoàn toàn thua kém về khoản vật chất. Ba nó tuy không đi làm nhưng ông thường xuyên đi công tác xã hội ở quận huyện. Nói chung là đúng với câu tục ngữ “ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng” nhưng ba nói được sự nể trọng của rất nhiều người hàng xóm lẫn trong huyện. Nó rất tự hào về ba nó. Mẹ nó là người đàn bà phúc hậu và đảm đang, chăm lo cho gia đình, nuôi 3 chị em nó ăn học với quán bán hàng nhỏ. Anh của nó đã ra trường, làm cho 1 công ty xây dựng và đã ra HÀ Nội công tác. Anh là niềm tự hào của cha mẹ nó. Chị nó là cô giáo, đi dạy đã 6 năm, và là một cô giáo giỏi được bao học trò yêu mến. Tóm lại gia đình nó là một gai đình được bao người nhìn vào và ngưỡng mộ, không giàu vật chất nhưng lai làng tình cảm. Nhưng dạo gần đây nó luôn có cảm giác bất mãn với gia đình. HK 2 năm lớp 9, vì một điểm kém trong bài thi mà nó đã rớt hạng. 8 năm liền nó đều nằm trong top 3 vậy mà giờ nó đã lọt ra top 5. Ai cũng cho đó là chuyện nó học giỏi là hiển nhiên vì anh chị nó học rất giỏi. Nó phải bước theo con đường mà anh chị nó đã bước qua. Vậy mà giờ nó đã bước chệch. Ba mẹ nó buồn. Nó thì không. Đằng nào nó cũng hạng 4, vẫn có thưởng chỉ là không được ở sân trường thôi, vẫn hơn cả khối đứa. Nó không hiểu tại sao họ lại buồn. VÀ ki thi lớp 10 vừa qua, nó đã trượt ngôi trường chuyên của quận, cũng may nó đậu nguyện vọng 2 vào ngôi trường khác., vào 1 lớp chuyên A, và đó là lựa chọn của ba mẹ nó. BA mẹ nó thích nó làm kĩ sư như anh nó. Nó lại thích khối D hơn, cô dạy Văn lớp 9 đã khen nó rất có tâm hồn. Nhưng trường nó lại không có khối D nên nó chẳng có cách nào khác. Và nó đã vào 10A1. Trường nó không phải chuyên, cũng như bao ngồi trường khác. Trường có 12 lớp 10, lớp nào cũng như nhau, chẳng qua lớp này trội hơn 1 tí về phương diện khối A. Ban đầu nó đã nghĩ vậy. Nhưng sau 2 tháng học hè, nó nhận ra nó đã lầm. Lớp nó không chỉ học giỏi mà còn là một lớp cực đỉnh với cả đống tài năng. Chỗ nó là bàn giữa sát cửa sổ. Phía trước nó là Bảo, tay vợt cầu lông trẻ, từng đạt hạng 3 thành phố hội thi vừa rồi. Chếch sang trái là Kiên, tiền đạo, nghe nói đội bóng lớp nó năm ngoài đạt hạng nhất quận. Giữa lớp là nhóm “ Tứ bình” Mai Lan Cúc Trúc, nhóm này gắn bó từ năm lớp 7 văn nghệ vẽ vời đàn ca đủ cả. Sau lưng là Thủy Tiên, lớp phó văn thể mĩ, đàn hay hát giỏi. Nhiên, bạn thân nó, là cao thủ cờ. Cuối cùng là Hùng, lớp trưởng, 9 năm học sinh giỏi, giải nhất Toán quận. Dĩ nhiên còn vô khối đứa giấu giếm năng lực vì sợ gánh trách nhiệm. Những người như nó chắc chỉ độ một bàn tay. Nó mở mắt ra, trở mình nhìn vào tường. Hôm nay đã là 8/9, còn 3 ngày nữa là đến sinh nhật nó rồi. Sau đó 1 ngày là sinh nhật Bảo Anh. Năm nay phải tặng nhỏ gì đây. Bắt giác nó chú ý đến những dấu chấm hỏi đỏ trên tờ lịch. Nó đếm. 1..2..3.. Vậy là 3 lần rồi. 3 giấc mơ thật lạ lùng. Lần 1 là lần nó ngủ trong giờ văn, cũng may cô Hoa dạy Van rất thích nó nên bỏ qua. Lần đó nó thấy nó ở một khu rừng rộng, có một cái hồ lớn ở giữa, một người đàn ông ngồi câu cá trên một mỏm đá. Một đứa bé độ chừng 2,3t đang ngồi nghịch đất gần đó. Lúc đó nó nhìn quanh quất xem có gì giống với nơi nào nó từng xem không thì nghe thấy tiếng đứa bé nói: -“Bố ơi bố. Xem nè.” Nó quay lại. Ít nhất một khoảng rừng độ 5,6 cái cây nhỏ đã bị xới lên và bay lơ lửng trên mặt đắt. Tay thằng bé đưa ra trước đám cây đó như đang điều khiển nó. Ông bố vứt cần câu chạy bổ lại. -“Đặt chúng xuống đi con. Đừng làm như thế.” Ông dỗ dành. -“Sao vậy bố ?” Đứa bé con thắc mắc. Tay nó đưa lên đưa xuống và đám cây đó bay theo. -“Vì như thế làm chúng đau con à. Đặt chúng xuống đi con.” Ông bố nói. -“Dạ.” Đứa bé vâng lời và hạ đám cây đó xuống chỗ cũ. “Bíp Bíp” Tiếng kêu phát ra từ tay người bố, ông vội vã thu dọn đồ câu rồi bảo đứa bé: -“Về thôi con.” Rồi ông năm tay đứa bé đi khuất vào rừng. Lần thứ hai là lần kì quái nhất. Lần này xảy ra đã khá lâu. Độ chừng cả năm trước và nó vẫn nhớ rõ vì hình ảnh kì quái của nó. Nó đang đi trong một cái hành lan tròn dài, một quầng sáng nhợt bao quanh nó. Những bức trần tường vách hành lan màu đỏ sẫm như thịt, phập phồng theo từng bước chân nó. Nó đi hoài, đi mãi cho đến khi nó nhìn thấy ánh sáng cuối đường hành lan. Nó đi về phía ánh sáng. Càng đi ánh sáng càng lớn và rộng ra. Và một cảnh tượng kinh hãi hiện ra. RẮN. Có hàng trăm, hàng nghìn con rắn chen chúc trong một cái hang rộng tròn. Tiếng phì phì làm nó sợ hãi và điều khủng khiếp nhất làm nó kinh hãi là nó cũng đang đứng trong miệng 1 con rắn khổng lỗ. Chợt cái lưỡi đỏ chẻ của con rắn cuốn lấy nó rồi nhẹ đặt nó xuống giữa bãi đát ghê rợn nhung nhúc rắn đó. Lũ rắn dạt ra tránh chỗ cho nó đứng. Nó run rẩy nhưng tuyệt nhiên không con nào chạm vào nó, kể cả những con sọc rằn rì, vàng cam óng ánh, hay đỏ đậm. “Cháu bước lên đây đi.” Giọng nói vang lên trong đầu nó. Lên đâu cơ. Nó tự hỏi. Và lũ rắn dạt ra tạo thành một con đường dẫn đến chỗ cuối vách hang. Nó bước theo con đường đó, lũ rắn trườn theo sau và phía cuối đó là mỏm đá tựa như cái ngai hay bệ đá. Khi nó đến gần, nó thấy có một con rắn trên đó. Một con rắn vàng lấp lánh như trét kim tuyến. Con rắn ngóc đầu dậy và giọng nói lại vang lên. ”Đừng sợ. Chúng là thần dân của ta và chúng không hại cháu.” -“Ông là ai ?” Nó hỏi và cảm thấy mình ngớ ngẩn làm sao. ”Ta là Snakin, vua loài rắn, ta giao tiếp với cháu bằng ý nghĩ bởi vì cháu không hiểu tiếng nói của chủng tộc ta.” Con rắn tự xưng. -“Cháu đang ở đâu đây ?” ”Cháu đang ở trong mơ, một giấc mơ sống. Cháu ở đây vì cháu là một con người đặc biệt. Quyền năng cháu mang có thể thay đổi thế giới này. Vì thế ta mang cháu đến đây để cầu xin cháu một việc.” -“Sao cơ ? Cháu làm gì có quyền năng nào ? Chắc ông mới lộn người rồi.” Nso cảm thấy thật buồn cười. ”Cháu không có nhưng con người kia của cháu có. Bây giờ ta nói với cháu thì người ấy cũng hiểu và biết được. Ta không đến đó được nên đành mượn cháu mà thông đến người ấy thôi.” Con rắn tiếp tục nói. -“Cháu không hiểu gì cả ?” ”Bây giờ thì chưa nhưng sau này cháu sẽ hiểu. Thời gian không còn nhiều. Cháu hãy nghe ta nối. Ta có một người cháu gái bị lạc ở Sivamalu. Ta cầu xin cháu hãy mang cô gái ấy về giúp ta. Cháu làm ơn nhé.” -“Vậy là sao ạ ?” Nó lặp lại. Con rắn này điên rồi. Mà chắc nó cũng đang điên nốt. ”Vậy là xong. Cháu về đi. Cảm ơn cháu nhiều lắm.” Con rắn khổng lồ lại cuốn lấy nó bằng cái lưỡi và quẳng nó vào cái miệng khổng lồ trống hoác. Nó thét lên và rơi mãi, rơi mãi cho đến khi nó té khỏi giường. Lần đó nó đã nhận ra rằng. Giắc mơ đôi khi khiến người ta suy nghĩ. Thế nào là mơ, thế nào là thực. Mờ mà sao nó cảm thấy mùi tanh và nghe thấy tiếng rít của lũ rắn, cái cảm giác nhồn nhột, nham nhám khi bước trong mình con rắn, cái nhơm nhớp khi lưỡi con rắn cuốn lấy nó rất thực. Thực làm sao khi nó té xuống giường lại nhận ra mình đang mơ. Nó lại ngồi dậy, bước ra của sổ. Phòng Bảo Anh vẫn sáng đèn. Không biết cô bạn đang làm gì. Nó tắt đèn và chìm vào trong giấc ngủ. -=-=-=-=-=-=- Bảo Anh bước lại gần của sổ. Cậu ấy ngủ rồi. Cô bé bước lại bàn. Trang nhật kí vẫn còn đang viết dở. Con rồng chặn giấy đang nhìn cô bé. Đây là món quà sinh nhật nắm ngoài Băng tặng cô. Cô cầm nó lên xoay xoay rồi đặt xuống. Cô kéo hộc bàn lấy ra một cái hộp nhỏ cột nơ đỏ. Cô mở hộp lấy ra một sợi dây chuyền màu trắng. Mặt dây chuyền là một con rắn xanh sinh động. Cô nhìn con rắn chăm chú. Chắc hắn Băng sẽ rất thích. -“Cháu cười gì thế.” Giọng dì Tám vang lên. -“Dạ không. Cháu có cười gì đâu ạ.” Bảo Anh đỏ mặt luýnh quýnh nhét sợi dây vào hộp. -“Quà tặng bạn trai à ?” Dì Tám cười tủm tỉm. -“Đâu có.” Mặt Bảo Anh càng đỏ; -“Dì lên làm gì vậy ?” -“Bà chủ gọi điện bảo tôi pha cho cô ly sữa.” Dì Tám đặt ly sữa nóng lên bàn: -“Dặn cô học xong thì ngủ sớm. Đừng thức khuya.” -“Cám ơn dì. Cháu học xong rồi. Mẹ có nói chừng nào về không ạ ?” -“Bà bảo đang sắp xếp lại mớ hàng mới nhập.” Bảo Anh thở dài cầm ly sữa lên uống, cẩm nhận tình cảm ấm áp của dì Tám. -“Cháu đi ngủ đây. Cảm ơn dì nhé.” -“Ờ. Cô ngủ ngon.” Dì Tám khép cửa lại. Bảo Anh quay lại. Cô cất sợi dây chuyền vào hộp cản thận, cất luôn quyển nhật kí. Cô bước vào phòng vệ sinh làm vệ sinh sơ rồi thay bộ đầm ngủ dài màu hồng. Cô bước lên giường. Khẽ vuốt đầu con rồng chặn giấy, cô lẩm bẩm: -“Ngủ ngon Băng nhé.” Rồi Bảo Anh nhắm mắt thiếp đi. [/spoil]
Hơi thất vọng chút khi biết Băng là nam, vì hơi ngán thằng Nhân (-_-) Một buổi sáng, đi ngắm hoa trong vườn, mình bắt gặp 1 con sâu Hai đứa trèo lên xe mới nói tí xíu đã đòi xuống xe, bác tài phải hiền lắm mới không lật xe để nghiền cả hai :-p -------- Nhưng truyện mới này hay và dễ thương lắm, rất thích các đoạn có nhân vật Bảo Anh, hay đoạn đi sâu vào hoàn cảnh gia đình của 2 nv. btw, biểu hiện của Băng khá giống Nhân, không khéo... CÁI NÀY QUEN QUEN À NHÁ
Hai giấc mơ rời rạc nhỉ, hình như là ở hai thế giới khác nhau Mà bộ tính làm lớp học phiêu lưu hay sao mà ai trong lớp đều có sở trường riêng thế
CHAP 3 QUÀ SINH NHẬT [spoil] 11/9. Hôm nay là sinh nhật mình. Băng nhủ thầm. Nó thấy hôm nay thật dễ chịu. Người nó lâng lâng một cảm giác khó tả. Sáng nay nó vừa được cô Hoa khen bài luận văn mạch lạc giàu cảm xúc của nó. Cô đã đọc bài văn đó cho cả lớp nghe. Còn tụi bạn trong lớp thì nhìn nó bằng ánh mắt ghen tị lẫn ngưỡng mộ. Nếu có điều nó có thể tự hào trong cái tập thế siêu việt này thì đó là tài viết văn của nó. Từ nhỏ nó đã mê đọc sách. Nhà nó chất đầy sách. Hễ có tiền là nó lại la cà ở nhà sách hay tiệm sách cũ rồi tha về cơ man nào là sách. Truyện tranh, truyện chứ, nội văn, ngoại văn, đủ cả thể loại tình cảm, kiếm hiệp, phiêu lưu, điều tra, … Nó là con mọt sách chính hiệu. Chính vì thế vốn ngôn ngữ nó phong phú nên mới viết văn vượt trội hơn chúng bạn. Bảo Anh thường nhờ nó giảng lại những đoạn văn hay sửa những bài văn của cô bạn. Vì thế mà điểm văn của nhỏ ngày càng cao. Cũng vì thế nên nó mới được phép cầm tập sang nhà nhỏ học chung với cô bạn, bời vì cha mẹ nhỏ không thích con gái mình có bạn khác giới đến nhà.Dù gì nhỏ cũng là tiểu thư lá ngọc cành vàng. Tất nhiên Bảo Anh cũng có gia sư dạy kèm nhưng nhỏ bảo phải có bạn học chung thì động lực học tập mới cao và ba mẹ nhỏ cũng đồng ý việc này. -“Này tối qua nhà mình học nhé. 8h đấy.” Bảo Anh nói với nó khi vừa xuống xe bus. -“Chi vậy ?” Nó thắc mắc. Nó nhớ ngày mai đâu có học văn. -“Mình muốn nhờ cậu giảng lại bài văn buổi sáng đó mà.” Bảo Anh nói. -“Ừ. Tối mình qua.” Nó vui vẻ. -=-=-=-=-=-=- 7h30. Nó nhìn đồng hồ. Chắc Bảo Anh cũng ăn xong rồi. Đi thôi. Băng xuống cầu thang và thấy mẹ nó lui cui trong bếp. -“Mẹ. Con qua nhà Bảo Anh chút.” Nó xin phép. -“Đươc rồi. Con đi đi.” Mẹ nó quay lại. Sực nhớ, bà nói thêm: -“Băng nè, mẹ rất tiếc về buổi tiệc.” -“Không sao mà mẹ. Con lớn rồi mà.” -“Vậy chúc con sinh nhật vui vẻ nhé.” Mẹ nó cười mãn nguyện. -“Dạ. Cám ơn mẹ.” Nó đáp và lòng cũng thấy vui. Mẹ nó có quá nhiều mối lo rồi. Bớt được một mối lo cho mẹ cũng là một món quà tuyệt với cho nó. -=-=-=-=-=-=- Nhà Bảo Anh hôm nay khác hẳn mọi khi. Đèn trong vườn và ngoài cổng tắc hết. Nó đi qua cây cầu bắc qua hồ nước chính giữa sân mà cứ sợ hụt chân. Bảo Anh mở cửa đón nó. -“A! Cậu đến rồi. Mình cứ nghĩ cậu sẽ không đến chứ.” Cô bạn vui mừng. -“Có lần nào hẹn học mà mình quên đâu. Mà tập Bảo Anh đâu ?” Nó ngạc nhiên nhìn cái bàn trong phòng khách trống trơn. -“Hôm nay mình lên sân thượng học cho mát đi.” Bảo Anh cười. -“Sao kì vậy ? Mọi hôm vẫn học ở đây mà.” Băng cảm giác có cái gì là lạ. -“Cậu cứ lên đi. Mình đi lấy tập vở.” Cô bạn chạy biến lên lầu. Băng ngẩn ra. Rồi nó cũng theo cầu thang ngoài lên sân thượng. Dĩ nhiên bên trong vẫn có cầu thang nhưng nó chưa từng dám đi loanh quanh ở đó mà không có Bảo Anh đi cùng. Khi vào một ngôi nhà cực giàu bạn phải luôn chú ý những nơi bạn phải đi cẩn thận. Băng tiến ra ngồi ở cái bàn đá nhìn xuống khu vườn đầy hoa. Mùi hoa quỳnh và hoa lan trong khu vườn trên sân thượng ngào ngạt dễ chịu. Bên dưới kia, hoa hồng, lay ơn, cẩm chướng, cẩm tú cầu, còn rất nhiều loại nó không biết tên đang tỏa hương ngào ngạt. Nó cảm thấy hết sức dễ chịu và thư thái. Hồi nào đến giờ mỗi khi học chung nó toàn học trong phòng khách. Đi xa lắm cũng là vào bếp để dì Tám mới chè hay trái cây. Nó cũng không đi ra vườn vì Bảo Anh chưa bao giờ dẫn nó đi và nó cũng chẳng đòi hỏi chuyện đó. Mắc công người ta nói mình tò mò. Chợt, cả khu vườn sáng rực lên. Cả dưới đất lẫn trên sân thượng. Khu vườn trở nên lung linh và một giọng hát vang lên đằng sau nó: -“Happy Birthday to you. Happy Birthday to you. Happy Birthday Happy Birthday to you. Chúc Băng sinh nhật vui vẻ.” Bảo Anh xuất hiện ngay sau lưng nó. Cô bạn mặc chiếc váy đầm trắng tinh hở cổ, thắt nơ đỏ to, xinh như thiên thần. Với đôi má hồng hồng, cô bạn đang cầm trên tay một cái bánh kem nhỏ với hai cây nên cháy lập lòe. -“Cậu thổi nến đi.” Bảo Anh đặt cái bánh xuống và bảo nó. -“Bảo Anh làm mình bất ngờ quá. Mình … “ Nó lúng túng không biết phải nói sao. -“Có gì đâu. Chỉ là một cái bánh nhỏ mà. Thổi nến đi không mình giận à.” Bảo Anh cười rồi xua tay; -“Ý quên, cậu phải ước đi đã.” Băng nhắm mắt và ước. Điều ước này nó chỉ giữ cho riêng nó. Rồi nó thổi tắt nến. Khuôn mặt hồng của Bảo Anh nhìn nó thích thú khiến nó nghĩ đây chỉ là giấc mớ như những lần trước. -“Cậu cười gì thế ?” Nó hỏi. -“Có cười gì đâu.” Bảo Anh chối và lấy lại vẻ thường ngày. -“Có cười đàng hoàng.” Nó truy. -“Ờ. Đây cười đấy. Khuôn mặt cậu lúc ước mắc cười dễ sợ.” Bảo Anh che miệng cười khúc khích. -“Cậu này … “ Nó lúng túng. -“Thôi, ăn bánh đi.” Bảo Anh đề nghị. -“Ừ.” Băng đồng ý và lấy con dao cắt bánh làm ba theo gợi ý của Bảo Anh. 1 phần cho nó, phần khác cho Bảo Anh, phần còn lại … -“Để mình mang xuống cho dì Tám.” Cô bạn nói và thực hiện ngay. Băng chỉ biết lắc đầu vì sự nhạy bén của cô bạn. Lát sau Bảo Anh quay lại với một dĩa trái cây cắt sẵn và hai ly nước ngọt. -“Bảo Anh bày vẽ làm chi thế.” Nó trách. -“Bày vẽ gì đâu. Một buổi tiệc nhỏ cho bạn thân thôi mà. Phải tạ ơn sư phụ chứ. Cậu không vừa lòng sao ?” Bảo Anh đổi giọng nữa giận nữa đùa. -“Mình thích mà. Nhưng chỉ lần này thôi nghen. Lần sau mình sẻ tổ chức bù cho Bảo Anh.” Nó nói nhanh. -Mình sẽ chờ.” Bảo Anh cười sung sướng. Hai đứa nó vừa ngồi ăn vừa bàn chuyện. Những ngày lễ sắp tới, bạn bè, thầy cô, học hành, lẫn những dự định tương lai. -“Sau này Bảo Anh làm gì ? Sẽ theo nghiệp bố mẹ hả ?” Nó hỏi. -“Không. Mình sẽ … “ Cô bạn lắc đầu và nói; -“Băng nói trước đi.” -“Mình muốn thành nhà văn hoặc nghề nào có viết lách ấy.” Nó hồ hởi nói. -“Vậy mình sẽ chờ những quyển sách của cậu.” Bảo Anh cười thích thú. -“Mình sẽ bớt cho cậu 50%.” Nó vui vẻ nói. Băng chợt nhìn đông hồ. -“9h30 rồi. Mình phải về đây. Cảm ơn buổi tiệc nhé.” Nó dợm đứng dậy. -“Chưa đâu.” Bảo Anh nhanh nhẹn ấn nó xuống; -“Hôm nay còn một tiếc mục nữa.” -“Còn trò gì nữa ?” Nó ngơ ngác. -“Băng nhắm mắt lại đi. Khi mình cho phép mới được mở.” Bảo Anh cười tinh nghịch. -“Chi vậy ?” Nó thắc mắc. -“Cứ làm đi.” Bảo Anh hối thúc. Nó đành nhắm mắt lại. Mọi thứ trở nên tối hù. -“Xong chưa ?” Nó hỏi tò mò lẫn hồi hộp. -“Rồi. Mở mắt ra đi.” Bảo Anh nói. Băng mở mắt ra. Trên cái bàn đã là một cái hộp trắng có thắt nơ đỏ. -“Tặng mình à ?” Nó xúc động. Cô bạn thật chu đáo. -“Mở ra coi đi.” Băng mở ra. Bên trong là một sợi dây chuyền bạc với mặt đeo là một con rắn xanh sinh động. -“Đẹp thật.” Nó thốt lên. -“Cậu thích không ?” Bảo Anh hấp háy mắt. -“Đương nhiên rồi. Mình chưa bao giờ có sợi dây chuyền đẹp thế này.” -“Để mình đeo cho.” Bảo Anh cầm lấy sợi dây từ tay nó. Cô bạn đi ra sau lưng nó. Và vòng sợi dây qua cổ nó. Băng mân mê cái mặt dây chuyền. Bất chợt, Bảo Anh quàng tay ôm lấy cổ nó. Băng sững người. Một cảm giác lạ lùng lan khắp người nó. Mùi hương từ mái tóc hay là thân thể của Bảo Anh lan khắp người nó. Cô bạn không nói gì. Cả nó cũng vậy. Thời gian như chậm lại. Và nó ước gì nó sẽ chậm mãi như thế. -“Mẹ. Mẹ mới về ạ.” Nó giật mình. Bảo Anh đã rụt tay lại. Cô bạn bối rối nhìn về phía cửa trong nàh ra sân thượng. Nơi có một người đàn bà trẻ đẹp đang đứng đó. Đó là mẹ Bảo Anh. Chắc bà mới vừa về tới. -“Cháu chào bác.” Băng đứng dậy gật đầu chào. -“Ừ, chào các con. Các con đang học bài à ?” Giọng bà ấy ngọt ngào. Mặc dù với bộ đầm Bảo Anh đang mặc trên người, ai có thể nói tụi nó đang học bài chứ. -“Dạ … Dạ ..” Cả hai đứa tụi nó đều lúng túng. -“Vậy hai đứa học tiếp đi nhé.” Mẹ Bảo Anh vui vẻ nói; -Lát nữa con vào nói chuyện với mẹ chút nhé Bảo Anh.” Khi mẹ Bảo Anh đi khuất, Băng quay sang cô bạn: -“Trễ rồi. mình về đây.” -“Ừ, cậu về nha.” Bảo Anh chào nó. Nó thấy nét buồn phiền trên khuôn mặt của cô bạn. -=-=-=-=-=-=- Lát sau nằm trên giường, Băng mân mê cái mặt dây chuyền. Hành động của Bảo Anh là gì. Cảm xúc lạ lùng đó là thế nào. 16t, có phải nó vừa có những rung động đầu đới. [/spoil]
-“Băng nè, mẹ rất tiếc về buổi tiệc.” -“Không sao mà mẹ. Cái ngày này có đáng tự hào đếch gì đâu mà tổ chức.” --------- -“Vậy hai đứa học tiếp đi nhé.” Mẹ Bảo Anh vui vẻ nói-"Lát nữa con vào phòng mẹ rồi nằm sấp xuống nhé Bảo Anh.” ------------- Ôi trời, cái chap dễ thương quá, dễ thương quá X-3 Mình cũng giống như Băng, cứ muốn mọi chuyện kéo dài như thế này mãi, đừng có phiêu lưu viễn tưởng gì hết. Love it !!!!!
Cảm ơn vì con sâu Còn chuyện ngán Nhân hay Băng thì tùy mi thôi. Nhân vật chính của med ko phải cứ vô là sức mạnh như god dc Với lại hai med chỉ có 1 kiểu viết, Nhân với Băng khá giống là chuyện tất nhiên Về chuyện ông taùi xé thì có cần chi li miêu tả từng chặng ko :( Về chi tiết lớp học, câu này hai bạn phải cmt bên AW mới đúng Vì cái này viết trước AW, cái AW là copy đó Sau này nếu viết tới thì cái đêm ca nhạc cũng y chang Trên 2 cơ Cái này không chú trọng đời thường lắm mà tập trung vào fantasy chẳng qua lúc đầu nó như thế E là mi thất vọng MÀ cái câu mẹ Bảo Anh nói chẳng hợp gì hết
nói chung cũng phải phiêu lưu kịch tính âm mưu hấp dẫn thì mới fer chứ. Btw mình thích bảo an hơn bảo nghi, bảo nghi mà thêm 1 chút theo tuýp "mọi thứ đều như dự định của ta" thì .
Hi hi Bảo Anh bạo dạn ghê Chap này mình đọc sao có gì đó quen quen......nhưng dễ thương thật Ký tên: Kẹo Bông ^^
CHAP 4 BIẾN CỐ NGÀY SINH NHẬT [spoil] Băng bước nhanh ra khỏi nhà. Tay cầm hộp quà nó tiến về phía cái cổng lớn cuối con đường. Vườn nhà Bảo Anh hôm nay thật rực rỡ. Những ngọn đèn đủ màu sắc lung linh. Khách khứa đông đúc. Cả lớp nó đa phần đi gần hết. Phần lớn đứa khác là bạn cũ của Bảo Anh. -“Băng! Băng! Sao giờ mới tới mậy ?” Nó nhìn về phía tiếng kêu. Nhiên đang vẫy tay gọi nó. -“Tiệc sinh nhật lớn quá hén. Không ngờ nhà Bảo Anh giàu thế.” Nhiên nhận xét khi nó tiến lại gần. -“Dĩ nhiên. Ba mẹ Bảo Anh đều là ông lớn bà lớn mà. Đây lại là sinh nhật mừng bạn ấy 16t nữa.” Nó nói. -“Mày sướng thật.” Nhiên gật gù. -“Sao sướng ?” Nó thắc mắc. -“Đừng giả bộ. Bảo Anh chơi với mày suốt. Mày mà lọt vào nhà nó đúng là chuột sa hũ nếp rồi còn gì.“ Băng phải kiềm chế lắm mới không quát vào mặt Nhiên. Nó không ngờ Nhiên lại nghĩ thế. Mà cũng phải. Nó với Bảo Anh luôn luôn là một cặp. Đi cùng xe bus, học chung ở nhà, lại là hàng xóm nữa chứ. Chẳng trách thằng này nghĩ thế hay mọi đứa trong lớp đều nghĩ thế. -“Tụi tao chỉ là bạn bè thôi.” Nó nói; -“Chẳng có cặp kè gì hết.” Nhiên thấy vậy liền chuyển đề tài. Thằng này biết tính tự ái cao của nó. -“Mày biết mấy đứa kia không ?” Nhiên chỉ tay vào một đám đứng gần bụi hồng, có cả trai lẫn gái. -“Không. Sao vậy ?” -“Mấy đứa đó toàn bận đồ sang đẹp.” -“Chắc là con bạn bè làm ăn với bố mẹ Bảo Anh.” Nó đoán. -“Ờ, chắc vậy. Mà nhỏ kia xinh ác.” Nhiên chỉ tay về một hướng. Nó nhìn về phía tay Nhiên chỉ. Một cô gái với chiếc váy đầm vàng nhạt, mái tóc đen dày xõa tới ngang eo, khuôn mặt xinh như diễn viên Hàn Quốc, so với Bảo Anh cô gái này đẹp hơn nhiều. Bất chợt nó có cảm giác đã gặp cô gái này ở đâu đó. -“Bảo Anh ra kìa.” Nhiên vỗ vai nó. Nó quay lại nhìn. Bảo Anh hôm nay thật lộng lẫy. Hôm qua cô xinh xắn và thuần khiết như thiên thần. Hôm nay Bảo Anh diện một bộ váy đầm đỏ hở vai, găng tay màu đỏ, mái tóc đen xõa uốn lọn xoăn, đầu cô cài một chiếc vương miện bạc óng ánh. Hôm nay Bảo Anh là một cô công chúa kiêu sa. Bảo Anh khẽ cười giơ tay chào mọi người đang vỗ tay cuồng nhiệt. Chiếc bánh sinh nhật khổng lồ 16 tầng được bưng ra trong sự trầm trồ tán thưởng của mọi người. Khu vườn tắt đèn và bài hát chúc mừng sinh nhật lại vang lên. Khuôn mặt Bảo Anh rạng ngời hạnh phúc. Cô thổi nến và tiệc vui bắt đầu. Băng chọn cho mình vài món ăn rồi cầm đi. Hôm nay nhà Bảo Anh đãi tiệc đứng đúng kiểu nhà giàu. Các món Tây Tàu Ta mặn ngọt đủ cả. Mọi người tùy nghi chọn cho mình món họ thích. Nó đi thơ thẩn cách xa chỗ đám đông. Ra đến vườn hoa hôm qua, chỗ dàn hoa ngọc lan ngào ngạt, nó cảm thấy nơi này thật thư thái. Chợt nó nghe tiếng nói. Giọng Bảo Anh và có vẻ như thêm cha mẹ cô. Dường như cô cãi vã với cha mẹ. Nó nghe loáng thoáng tên nó trong cuộc cãi vã. Giọng Bảo Anh vọng ra: -“Con không thích như vậy. Ba mẹ không có quyền cấm cản con.” -“Sao con lại nói vậy ? Ba mẹ chỉ muốn tốt cho con.” Mẹ cô nói. -“Nhà bạn con không hợp với nhà mình. Con nghĩ lại đi.” Ba Bảo Anh nói. -“Nhưng Băng là bạn thân nhất của con. Bạn ấy giúp con nhiều lắm. Sao ba mẹ lại cấm con chơi với bạn ấy ?” Bảo Anh nói giọng giận dỗi. -“Bạn bè chơi chung học tập thì được. Nhưng ôm nhau như thế thì mẹ không chấp nhận.” -“Ôm nhau tí thì có sao đâu ạ. Mẹ không hiểu gì tụi con cả.” -“Con nói với mẹ con như thế hả ?” Ba Bảo Anh la lớn. Ông dằn mạnh từng tiếng: -“Ba nói cho con biết. Hoặc là không chơi chung với thằng đó nữa và ở lại VN. Không thì ba mẹ sẽ cho con đi du học. Ba không thích con trai gái. Và ba đã nói thì ba sẽ làm.” -“Nhưng…” Băng nghe có tiếng nấc nghẹn. -“Kìa ông, để từ từ con nó hiểu. Bảo Anh, con xuống với mọi người đi. Tan tiệc chúng ta sẽ nói tiếp.” Mẹ Bảo Anh can thiệp. Băng nghe tiếng Bảo Anh giận dỗi dậm chân đùng đùng ra khỏi phòng. Nó buồn bã đứng dậy. Ra đó là lý do sáng nay Bảo Anh lanh nhạt với nó. Cô không đi cùng xe bus với nó mà đi ô tô riêng, cũng chả trò chuyện với nó như mọi hôm. Băng thở dài và bước về phía buổi tiệc đang rộn rã. Từng cặp đang dắt nhau nhảy múa theo điệu nhạc. -“Băng ơi Băng.” Bảo Anh mừng rỡ khi thấy nó. Hơi ngần ngừ nhưng nó cũng tiến lại. -“Sao nãy giò không thấy cậu đâu vậy ?” Bảo Anh hỏi, mắt cô bạn hơi đỏ. -“À, lúc nãy hơi chóng mặt nên mình ngồi nghỉ ở đắng kia.” Nó chỉ bâng quơ, dĩ nhiên không phải chỗ dưới giàn hoa hồi nãy. -“Chúc Bảo Anh sinh nhật vui vẻ.” Nó đưa gói quà của mình cho Bảo Anh. -“Cám ơn cậu.” Bảo Anh vui mừng đón lấy món quà. Băng nhìn sang hướng khác và thấy ba Bảo Anh đang tiến lại cùng một người thanh niên trẻ. -“Bảo Anh! Con đi đâu vậy ? Ba mẹ tìm con nãy giờ.” -“Có chuyện gì vậy ba ?” Bảo Anh nhìn người thanh niên. -“Để ba giới thiệu. Đây là Khôi, con trai bạn thân của ba, cậu ấy đang điều hành một dự án ở VN. Các con làm quen đi.” Ba Bảo Anh hồ hởi giới thiệu, mắt không nhìn nó. -“Chào anh Khôi.” Bảo Anh chìa tay ra. -“Chào Bảo Anh. Không ngờ em đẹp thế này. Chúc em sinh nhật vui vẻ.” Khôi bắt tay cô bạn. -“Khôi giỏi lắm đấy. 24t đã được bố giao cho điều hành dự án rồi.” Ba Bảo Anh tiếp tục nói. -“Cũng bình thường mà bác.” Khôi cười; -“Ra nhảy với anh nghen.” Anh ta quay sang Bảo Anh mới. -“Em không biết nhảy.” Bảo Anh từ chối. -“Dễ lắm. Anh chỉ cho.” Khôi nắm tay Bảo Anh kéo đi và cô bạn cũng bước theo sau không hề miễn cưỡng. -“Gặp sau nhé Băng.” Cô còn nói lại với nó. -“Ừ, vui vẻ nha. Chào bác ạ.” Nó gật đầu chào ba Bảo Anh. Ba Bảo Anh quay mình đi mà không đáp lại nó. Băng cảm thấy bất mãn. Chẳng lẽ cứ lấy giàu nghèo mà so đo sao. Hay đó là thói quen của những gia đình giàu có ngồi trên kẻ khác. Lấy 1 ly cô ca, nó kiếm một chỗ có thể nhìn bữa tiệc ở khoảng cách xa. Đám đông vẫn cười đùa rộn rã. Bảo Anh đang khiêu vũ giữa trung tâm. Khuôn mặt vô cùng hào hứng tươi vui với bạn nhảy mới và đẹp trai. Hớp một ngụm cô ca nồng, bất giác Băng cảm thấy sự bức bối trong lòng. -“Anh đang ghen phải không ?” Giọng nói bất ngờ vang lên bên cạnh nó. Băng nhìn sang và thấy cô gái áo vàng đang ngồi cùng băng ghế của nó: -“Ghen gì đâu ? Bạn biết gì mà nói chứ ?” Nó chống chế. -“Em biết chứ.” Cô gái mỉm cười; -“Cô bạn mà anh thích đang cười tít mắt với người con trai khác, người ấy lại hơn anh về mọi mặt. Bạn trai nào thấy cảnh ấy mà không tức sao được.” -“Chuyện tôi liên quan gì đến bạn chứ.” Băng bực mình; -“Ừ, tôi ghen đấy. Thì sao ? Liên quan gì đến bạn chứ ?” -“Chẳng sao cả.” Cô gái bất thần lật bàn tay phải của nó lên; -“Thời điểm của anh vẫn chưa đến, Băng à. Rồi mọi người sẽ nể trọng anh.” -“Bạn nói lung tung gì thế ?” Nó rụt tay lại và thắc mắc; -“Mà làm sao bạn biết tên tôi ?” -“Băng! Mày đang làm gì vậy ?” Nhiên gọi và chạy tới chỗ nó. -“Tao mệt. Ngồi nghỉ một lát và trò chuyện bâng quơ ấy mà.” Nó đáp. -“Trò chuyện ? Với ai ?” Nhiên trố mắt. -“Thì với … “ Nó quay lại và thấy chỗ ghế trống. Cô gái áo vàng đã biến đâu mất. Nó đứng lên và quan sát đám đông. Vẫn không thấy bóng dáng cái áo vàng nó vừa trò chuyện. Nhiên sờ ta lên trán nó: -“Đâu có nóng mà sao mày bị hâm ?” -“Thằng vô duyên.” Băng bực gạc tay nó ra. -“Úi, tay mày bị sao thế ?” Nhiên kêu lên: Băng nhìn lại bàn tay phải nó. Máu đang chảy đầm đìa. Ly cô ca đã vỡ tan tành. Bây giờ nó mới thấy đau đau. -“Tao về trước đây.” Nó gạt Nhiên vẫn còn đang sửng sốt để chạy ra cổng. Dường như có tiếng văng vẳng Bảo Anh gọi nó. -=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=- Băng nhào vào phòng tắm. Nhanh đến nỗi chỉ kịp chào mẹ một tiếng. Nó xòe tay ra. Máu không chảy ra nữa mà có vẻ như chảy ngược lại vào trong một vết cắt vừa mới xuất hiện. Một lát sau tay nó đã bình thường. Chẳng có gì khác ngoài một vết cắt đỏ đậm bỗng nhiên xuất hiện trên ngấn thịt ngón cái bàn tay phải nó. Một vết cắt vuông vức thẳng tắp như một con chữ, một dấu hiệu. Nó bị gì thế này. Cô gái kia đã làm gì nó chăng. -“Băng nè. Con có bị làm sao không ?” Mẹ nó gõ cửa. -“Con không sao mẹ à.” Nó mở cẳ bước ra. -“Tại vừa về là con vào đó ngay. Bộ có chuyện gì hả con ?” -“Không có gì mẹ à. Chẳng qua con thấy mệt nên về sớm áy mà. Con đi ngủ đây.” Nó bước nhanh lên lầu. Bước vào phòng nó nhìn về phía nhà Bảo Anh. Âm nhạc vẫn vui nhộn. Nó ngước lên nhìn trời. Trăng sáng quá mà lại điểm vàng nữa. Lại vàng. Nó bị cô gái kia ám ảnh rồi sao. Băng nhìn lại bàn tay, vết cắt như mờ dần và biến mất. Quả là một đêm quái quỉ. Có lẽ nó nên đi ngủ sớm thôi. -=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=- Băng đi ngủ sớm và nó đã không quan sát kĩ. Chấm vàng trên mặt trăng đang lay động. Khi mây trôi đi, cô gái áo vàng hiện ra. Cô gái đứng giữa không trung lồng lộng gió, ở khoảng cách chỉ có chim với tới, nơi mà mọi người không thể biết có người đứng giữa bầu trời. Cô nhìn cửa sổ phòng Băng vừa tắt đèn nói: -“Anh ấy ngủ rồi.” -“Em có thấy không ?” Giọng một đứa con trai vang lên bên cạnh cô gái. Người này mờ ảo như sương khói. -“Có. Đúng là tên anh. Vậy ra đúng là anh ta.” -“Không phải cậu ta thì là ai. Em biết tên anh mà.” -“Sao tay anh ấy lại bị vậy ? Anh không quan tâm à ?” Cô gái lo lắng. -“Không sao đâu em. Đó chỉ là biến đổi ban đầu thôi.” Đứa con trai nói. -“Vậy còn những lần khác sao ? Sẽ dữ dội hơn à ? Anh đã nói anh ấy sẽ ổn ?” Cô gái kinh ngạc. -“Nó diễn ra sớm hơn anh nghĩ. Lẽ ra đến khi cậu ta 18t, sức mạnh phong ấn trong cậu ta mới bộc phát. Ai ngờ mới 16t, nó đã lăm le vượt ra rồi.” Đứa con trai chép miệng. -“Vậy khi nó bộc phát anh ấy sẽ chết sao ?” Cô gái kêu lên nhìn đứa con trai. -“Không! Chết thế nào được. Chúng ta sẽ làm từ từ cho cậu ấy hiểu. Huống chi giờ đã có Thanh bảo vệ cậu ấy. Em gặp Thanh không ?” “Có. Em có gặp.” Cô gái gật đầu. -“Thế thì em cứ an tâm. Cậu ta sẽ ổn thôi. Anh đảm bảo cậu ta sẽ không gặp gì đâu.” Đứa con trai khẳng định. -“Nhưng em vẫn thấy lo. Sao giờ chúng ta không kể cho anh ấy nghe mọi chuyện, để cả hai anh không gặp nguy hiểm.” Cô gái cắn môi. -“Chưa đến lúc em à. Chúng ta về thôi.” Đứa con trai bật ra một tiếng nói quái dị và cả hai biến mất. Xa phía dưới họ, bữa tiệc vẫn diễn ra rộn rã. [/spoil]
chap này khá, tuy nhiên nên xoáy sâu vào nội tâm Băng thêm chút nữa, làm cho hắn "băng" một chút. Có thể nói như Băng đứng dậy hít một hơi sâu, liếc cặp đôi chính giữa một cái, nhìn lại bàn tay đầy máu, gật đầu với Nhiên còn đang ngỡ ngàng rồi ra về, văng vẳng đâu đó có tiếng gọi của Bảo Anh. btw hy vọng Băng sau này sẽ ngầu hơn.
chap này khá, tuy nhiên nên xoáy sâu vào nội tâm Băng thêm chút nữa, làm cho hắn "băng" một chút. Có thể nói như Băng đứng dậy hít một hơi sâu, liếc cặp đôi chính giữa một cái, nhìn lại bàn tay đầy máu, gật đầu với Nhiên còn đang ngỡ ngàng rồi ra về, văng vẳng đâu đó có tiếng gọi của Bảo Anh. btw hy vọng Băng sau này sẽ ngầu hơn.
btw, mọi thứ đến giờ vẫn trong tầm kiểm soát của Nghi Cái đó là tình cảm chính mùi Quen là tất nhiên Ai chả thấy vậy Như thế bất cần đời quá. Băng làm thé khác gì nói: Để ròi tụi bây xem, ta sẽ hủy diệt cả thế giới tụi bây có