Ở một nơi trống rỗng. Mọi thứ xung quanh bị phủ đầy bằng 1 thứ ánh sáng trắng bệch, nhân tạo và trần trụi. 2 tay bị trói, không cử động được, không thể vươn ra, dù chỉ để thử chạm vào thứ sáng trắng toát, bệnh hoạn này. Không lối thoát. Lời nói như bị nén chặt trong cuống họng, không tài nào phát ra không gian bên ngoài. Cảm giác tuyệt vọng… Hồi bé, anh thèm khát được gọi ai đó là bố. Với anh, cả thế giới này chỉ có mẹ. Một người phụ nữ tảo tần, lam lũ 1 mình nuôi lớn anh. Vượt qua khó nghèo, anh lớn lên trong sự yêu thương của mẹ. Nhưng anh thiếu một thứ, quá lớn, đến nỗi không thể hoàn thành cho anh 1 gia đình vẹn tròn. Mẹ chua xót, đắng nghét qua từng câu chữ, mẹ muốn anh biết, rằng chỉ có mẹ là đủ, là thế giớ tình thương của anh đã được lấp đầy, và mẹ yêu anh nhất, mẹ sẽ sống vì anh. Và trên hết, anh không cần phải có bố, phải, anh thực sự không cần phải có bố. Ngày từ tấm bé, anh đã hiểu rằng, nếu anh có vô tình hay hữu ý mà nhắc đến chữ này, anh sẽ bị mắng và thứ anh mơ hồ cảm nhận được từ mẹ, sẽ là 1 cái gì đó, thật ghê sợ, oán thù và cả sợ hãi. Và dù anh có chìm trong niềm yêu thương vô bờ bến của mẹ, thì trong anh, cảm giác được gọi 1 tiếng bố lúc nào cũng đau đáu, không nguôi. Mẹ anh thường bảo, anh không có bố từ khi lọt lòng. Ngay khi có ý thức, khi đi học, anh đã đón nhận những lời chọc ghẹo của bạn bè, những dị nghị của các bà lắm chuyện hàng xóm, rằng anh không có bố, là một đứa con hoang. Anh sống trong sự mặc cảm của 1 thằng mồ côi, không có bố. Nhìn chúng bạn được gọi bố, được vòi tiền, vòi đồ chơi, thì kể cả ngay trong suy nghĩ của 1 đứa trẻ, anh cũng cảm nhận được sự buồn tủi. Trong ký ưc lúc mờ lúc tỏ của anh về thời thơ ấu, anh cảm giác được là dường như, anh có bố, và người lúc nào cũng đang ở cạnh và bảo vệ anh. Anh đã không dám kể với mẹ thêm 1 lần nào nữa, sau khi nhận 1 trận đòn mà anh không thể tưởng được là mẹ sẽ dành cho anh, khi anh 1 lần từ trường và hoan hỉ nói với mẹ: mẹ ơi, hôm nay bố đã bảo vệ con. Rồi sau đó, mẹ lại ôm chấm anh mà khóc, dường như, mẹ đang sợ lắm. Anh tự nhủ: Không, sẽ không 1 lần nào nữa, anh kể với mẹ về bố. Và cũng từ đó, mẹ hay sợ. Khi đã lớn, đã nhân thức đầy đủ, thì với anh, những ký ức kiểu này về bố đã trở thành 1 cái gì đó nực cười, hình thành từ khát khao có bố trong 1 đứa trẻ mà thôi. Tự lâu rồi, anh chấp nhận, đời anh chỉ có mẹ. Và cứ như thế, cho đến 1 ngày, khi những chuyện đó xảy ra, khi anh dần hiểu ra được.… (còn tiếp)
Tác phẩm đầu tay của Blood đã ra đời Tôi thấy ông soi tác giả khác kỹ lắm Để xem ông viết ra sao? Mở đầu kịch tính đấy Tội nghiệp cậu bé :( Cảm giác không có bố luôn luôn chua xót............
Hà, cũng không đến nỗi quá chua xót như cậu tưởng đâu, chỉ khi nào 'bố' là nỗi ám ảnh của mẹ cho người con, hoặc 'bố' là nỗi ám ảnh của người con, nói cách khác là những việc khiến cho hình ảnh bố ngày xưa thường xuyên hiện về, mà theo dòng ký ức đáng lẹ đã quá nhạt nhoà đi rồi mới phải. Theo mở đầu, bố của nv có vẻ là một mối hiểm hoạ, hoặc chính là nỗi ám ảnh của người mẹ, một mực sợ hãi và khăng khăng việc không có bố chính là sai lầm đầu tiên của bà ta. Chúc tác phẩm làm ăn phát đạt nhé, trăng máu. À, nick của cậu làm mình nhớ đến cái vụ án này http://www.youtube.com/watch?v=tH4QRo4_P3w
Bạn bloodmoon không post tiếp à? Thật sự thì chương khởi đầu mới khơi mào nên mình chưa biết cmt gì. Có gì thì mọi người đã cmt rồi. Post tiếp một hai chap nữa đi bạn
Đọc có cảm giác nv chính bị tâm thần phân liệt. "Bố" là nhân cách thứ hai đi giết người. Hoặc có khi nhân cách thứ 2 là super hero cũng nên. Đón đọc.
Phù, mãi mới post tiếp được đoạn đầu Chap 1 …Phải thoát ra đuơc nơi này, nếu không mọi người sẽ gặp nguy hiểm… Hắn sẽ ko tha 1 ai, chắc chắn, sẽ không tha 1 ai cả…cái màu trắng bệnh hoạn này…Trời ơi, hắn quay lại rồi... Anh nhớ mang máng, hồi học tiểu học có 1 cậu bạn gần nhà, chuyên trêu trọc vì khiếm khuyết gia đình của anh, có lẽ tên là Truyền. Không, chắc chắn là Truyền rồi. Đó là 1 câu bạn lanh lẹ và vô cùng láu cá, lúc nào cũng muốn làm thủ lãnh. Vào ngày tốt nghiệp tiểu học, khi bạn bè ai cũng có bố và đến dự, thì anh chỉ có mẹ kề bên. Và khi thừa lúc mẹ anh nói chuyện với cô giáo, Huyền đã tiến gần đến anh tự khi nào: - thằng không bố, thằng con hoang, lêu lêu. Rồi những tiếng trêu chọc theo đó mà vang lên. Tiếng cười giòn tan của trẻ thơ hòa lẫn trong những lời cay độc không biết chúng học từ đâu. Từ bố mẹ, từ tv, hay chúng tự biết. Có lẽ không, không đời nào chúng tự biết được. Phải có đủ bố mẹ, chúng mới biết. Đúng, phải có đủ bố và mẹ. Anh vẫn đứng đó, ko khóc, hay thật ra là cắn môi thật mạnh để không bật ra tiếng khóc. Anh quen rồi. Và trong cái ngày ồn ào và náo nhiệt ấy, đầy tràn tiếng cười trẻ thơ, bong bóng và những lời chúc tụng của các bậc sinh thành dành cho những đứa con của nhau, thì ai lại để ý đến 1 nhóm trẻ trong 1 góc sân. Kệ, chúng đang chọc nhau, đang đùa giỡn đó mà. Để mặc chúng tôi, chà, lũ trẻ sao mà hiếu động quá, hoạt bát quá! Trong ký ức, 1 lần nữa, rất mơ hồ về tuổi thơ, của anh, mờ ảo 1 hình bóng to lớn xuất hiện, choáng hết tầm nhìn của anh, đừng chắn trước anh. Anh có lẽ đã òa khóc, nhưng anh ko nhớ rõ. Và, tiếng bố run rẩy, yếu ớt bật ra. Những tiếng bốp khô không khốc phát ra từ mấy cái tát. Có vẻ còn tệ hơn, là sự giận dữ ghê hồn. Lạ kỳ thay, không ai cản chiếc bóng kia, không ai để tâm, hoặc chỉ là những ánh mắt nhìn vội qua, rồi thôi. Tại sao họ lại tỏ như là ko biết, ko có gì.... Anh không nhớ rõ những gì xảy ra sau đó nữa. Từ đó, anh không còn gặp lại Truyền nữa. Cấp 2, cấp 3, cũng con đường đó, cũng khoảnh sân chơi chung đó, không còn thấy Truyền đâu cả. …Người đàn ông lầm lũi đứng trong mưa, dưới chân 1 đoạn dốc. Cái dáng lỏng khỏng làm người ta liên tưởng đến 1 cây sậy, với 1 bộ quần áo nhàu nhĩ vắt vội lên đấy. Bóng đèn đường soi rõ những giọt mưa đang quay cuồng, nhảy múa quay và đập vội xuống nền đất ướp nhẹp, đã bắt đầu xâm xấp nước. Gió rít từng cơn, rào rạt, thể hiện hết mình như 1 bạn nhảy hoàn hảo của cơn mưa, góp phần làm nên 1 dạ khúc gai người, trong 1 buổi dạ hội mưa rung rợn đầu tháng 8 của Đà Lạt. Con đường vắng lặng, không ai muốn ra ngoài vào giờ này cả. Lạnh, run rẩy, người đàn cho tay vào túi quần, lấy ra 1 quyển sổ đã bọc nilon. Còng lưng xuống chắn những giọt mưa hung tợn, ông nhẹ nhàng mở ra từng trang và dừng lại ở 1 bức ảnh được ép plastic, kẹp giữa 2 trang giấy. Đó là ảnh chụp mặt tiền của 1 tòa biệt thự to lớn, đẹp đẽ như 1 tòa lâu đài. Khoảnh sân be bé phía trước, có 1 chiếc xích đu cũng nhỏ xinh. Có cái gì đó không ổn đối với bức ảnh này, 1 cái gì đó. Người đàn ông lật bức ảnh lại. Phía sau bức ảnh, là 1 vài dòng chữ nguệch ngoạc như được viết rất vội, và 1 chuỗi số, khác hẳn những dòng chữ, được viết rất ngay ngắn, tròn vành: “1984”. Cất bức ảnh và quyển sổ vào túi, người đàn ông đứng thẳng người lên. Trên đầu đoạn dốc, là 1 tòa biệt thực rất to, đứng sừng sững và tối tăm như 1 khối mô hình được dấu trong 1 góc khuất của 1 cái gác xép cũ. Chỉ 1 chiếc đèn nhỏ leo lét ngay trước cổng vào được khóa kín bằng 1 chuỗi các sợ xích và khóa to tướng, là còn chú ý đến để hẩy ra những luồng sáng vào yếu ớt lên tòa nhà. Cây cối trong khoản sân của tòa biệt thự rung rắc theo từng nhịp khiêu vũ của gió và mưa. Những hình bóng cây, ịn vào hình khối của tòa biệt thự, mở mờ ảo ảo. Những cái cây đang thì thầm với nhau, thì thầm với tòa biệt thự. Cái xích đu khẽ khọt, ót ét…
Bloodmoon chuộng kiểu viết thần thần bí bí quá nhỉ, mình thực tình chỉ có thể cảm thấy một kẻ sát nhân cực kỳ kinh tởm cố gắng bảo vệ con trai của mình thôi. Không biết cái tát kia là cho 'anh' hay là cho cu Truyền, nhưng có thể thấy xác của cậu Truyền đã không bao giờ được tìm thấy. Như là quỷ dữ, như là bóng ma, con quái vật mang biệt danh 'bố' ấy sẽ đem đến cho người con trai những cơn ác mộng tăm tối đến dường nào? À, cậu định viết như vậy đến hết truyện sao? Truyện ngắn thì không sao, chứ dài thì đọc dễ bội thực lắm.
Ngửi thấy mùi SAW ở đây Phát biểu ý kiến. Nhưng ý kiến khá nguy hiểm nên cho vào spoil nhé [spoil]Tên sát nhân chỉ đơn giản là người cha đã thất lạc từ lâu của nhân vật chính hay khát khao của nhân vật chính đã vô tình tạo tác một kẻ sát nhân thần bí ? Hay là...nhân vật chính là một dạng người bị tâm thần phân liệt / đa nhân cách, chính mình đã dựng nên mọi chuyện nhưng không hề hay biết [/spoil] Hồi hộp quá bác Blood ạ. Đề nghị post tiếp ASAP !!