[Sáng Tác] Wings of Fate [Fantasy]

Thảo luận trong 'Văn Học' bắt đầu bởi _Great_Paladin_, 6/5/12.

  1. _Great_Paladin_

    _Great_Paladin_ snake, snake, snaaaake

    Tham gia ngày:
    24/1/08
    Bài viết:
    8,146
    Nơi ở:
    Ho Chi Minh City
    Hjc, chào các anh chị em. Lúc trước mình cũng có tập tành post mấy chap truyện science fiction trong này nhưng lại bỏ dở vì thiếu ý tưởng. Bây giờ lại có hứng bắt đầu lại với thể loại fantasy, đặng có thể uống sữa fristy mà tưởng tượng bay cao bay xa khỏi sợ hết ý tưởng ( chỉ sợ ko có kiên nhẫn để theo :)) ) Mong bà con ủng hộ.

    • Tên truyện: Wings of Fate
    • Thể loại: Fantasy
    • Nội dung: Thế giới có nguy cơ bị huỷ diệt trước cuộc chiến không hồi kết của thiên thần và ác quỷ. Để tránh thảm hoạ diệt vong cho cả hai phe, một hội đồng gồm những kẻ cầm đầu đã thoả hiệp để đưa ra một quyết định nhằm mở ra một chiều hướng mới cho cuộc chiến, với những cách thức hoàn toàn khác để phân thắng bại mà không huỷ diệt thế giới. Nhưng một thiểu số không khoan nhượng đã tạo nên một âm mưu khủng khiếp nhằm lật đổ hội đồng tối cao, âm mưu không thành này đã kéo theo một vết nhơ không thể xoá nhoà trong cả 2 phe thiện ác. Thế giới phải hứng chịu một lời nguyền khủng khiếp, như một vết sẹo không thể lành. Liệu đôi cánh thù hận có gây nên sự lầm than cho thế giới?

    Đặt gạch cái đã, không hiểu sao post bài dài là cứ bị service unavailable :((
     
  2. forgiuse

    forgiuse The Warrior of Light GameOver Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/7/08
    Bài viết:
    2,194
    Nơi ở:
    Another Reality
    Đặt gạch trước cho bác. Có gì post chương 1 sau post này rồi tổng hợp lại ở post đầu.
     
  3. _Great_Paladin_

    _Great_Paladin_ snake, snake, snaaaake

    Tham gia ngày:
    24/1/08
    Bài viết:
    8,146
    Nơi ở:
    Ho Chi Minh City
    Chương 1: Phán Quyết Định Mệnh

    Hơn 12 ngàn năm trước…

    Leoniel dọc theo hành lang lát đá cẩm thạch, phóng tầm mắt dọc theo con kênh xanh biếc đang nhẹ nhàng chia đôi Thung Lũng Vĩnh Hằng với những dòng chảy êm dịu. Ngước mắt nhìn bầu trời xanh, Leoniel rung nhẹ đôi cánh trắng đón lấy ánh mặt trời rực rỡ đang được toà lâu đài trắng ngọc phản chiếu thành hàng ngàn tia sáng bạch kim. Anh chợt mỉm cười khi một vòng tay mềm mại thình lình siết chặt quanh hông mình. Leoniel xoay người đón lấy vị hôn thê.

    -“Lilith, chàng hoàng tử của chúng ta đã ngủ rồi chăng?”

    -“Vâng, giấc ngủ của nó toả ra những luồng sáng xanh kì diệu, và hơi thở của nó khiến những quả cầu năng lượng tích tụ và chiếu sáng quanh nó. Leoniel, nó thật mạnh mẽ.”

    -“Anh biết, anh đã đặt tên con là Lucis Solus Basilicus ( The Only Prince of Light ), nó là duy nhất, là hoàng tử tối thượng của ánh sáng, con của chúng ta là báu vật của tạo hoá.”

    Leoniel tự hào mở rộng đôi cánh ôm lấy người vợ khác loài của mình. Chăm chú nhìn vào đôi mắt màu tím, đôi mắt sắc bén của loài rắn với tia nhìn quyến rũ luôn khiến cả người anh tê dại. Leoniel quyết định đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng anh buộc cô ấy phải thề với mình.

    -“Lilith, hãy hứa với anh rằng Lucis sẽ không bao giờ là một ác quỷ, và anh sẽ thề với sinh mạng của mình rằng nó cũng sẽ không bao giờ thuộc về thiên giới. Lucis Solus Basilicus sẽ là tạo vật vĩ đại hơn cả những thiên thần và ác quỷ vĩ đại nhất, anh thề.”
    Leoniel siết chặt tay vợ, và giọng anh đầy sự chân thành.

    -“Em sẽ đánh đổi linh hồn hèn mọn này của em để bảo vệ điều đó, Leoniel.”

    Lilith mơn man mái tóc vàng óng của chồng, rướn người đặt lên môi vị hôn phu một nụ hôn nồng đậm, và như thường lệ, Leoniel chưa bao giờ cưỡng lại được nụ hôn đó. Chàng thiên thần cảm thấy tim mình sắp nhảy khỏi lồng ngực, anh không thể nhớ được mình đã bao nhiêu lần trải quá cảm giác này, và dù có trải qua thêm bao nhiêu lần nữa, thì anh cũng không thể quen được với sự hấp dẫn của một nụ hôn đầy ma lực. Leoniel siết chặt thân thể kiều mỹ trong vòng tay, bộ giáp bạc khẽ leng keng theo từng cơn rùng mình đầy mê đắm.

    Leoniel chỉ choàng tỉnh khỏi giấc mơ khi một cơn đau đang xé toạc môi chàng. Bàng hoàng trước cái nghiến răng của Lilith, Leoniel chỉ còn thấy trong mắt vị hôn thê nỗi hoảng sợ. Ánh mắt màu tím quắc nhìn về phía sau lưng chàng thiên thần và bên tai anh chỉ còn tiếng nói nghèn nghẹt của nữ chúa rắn, giọng nói lanh lảnh như cắt vào thịt mà nàng chỉ dùng mỗi khi sắp lấy đi sinh mạng của một kẻ nào đó.

    -“Leoniel, chúng ta đã bị lừa!!!”

    Hoang mang cực độ, chàng thiên sứ trẻ tuổi hướng nhìn theo tia mắt phẫn nộ theo nghĩa đen của người vợ. Và anh chợt hiểu điều gì đang xảy ra khi hàng ngàn cụm bụi đen và những chùm ánh sáng nhợt nhạt đang định hình giữa không trung, thành hàng ngàn, có lẽ là hàng vạn thiên thần lẫn ác quỷ, ngay trên đầu họ.

    Một giọng nói đều đều vang vọng và pha chút buồn thảm đang gọi tên anh. Tổng lãnh thiên thần Michael đang vẫy nhẹ đôi cánh, bộ giáp vàng ông mặc chói chang tựa ánh mặt trời.

    -“Leoniel, tất nhiên anh biết lý do ta đến đây, và ta hy vọng anh sẽ chấp nhận lý do đó, dù đau đớn!” Michael nói với một chất giọng nhẹ nhàng chưa hề có ở ông.

    Leoniel lướt nhìn vị thượng cấp và vô số đồng đội, những thiên thần, sự thông cảm đang hiện rõ trên từng nét mặt, nhưng họ đang nắm chặt tay kiếm. Anh biết rằng mình sẽ không nhận được sự khoan nhượng. Lilith đã lên tiếng trước.

    -“Balazar, anh đã hứa với em rằng bọn em sẽ được an toàn và hạnh phúc bên nhau. Thiên đường và địa ngục không được phép can dự vào cuộc sống này. Lời hứa của một đại ác quỷ phải có hiệu lực đến khi hắn chết. Balazar!” Giọng nói và ánh mắt của nữ chúa rắn hướng về nhân vật đang đứng bên cạnh Michael, Balazar Của Ngai Vàng Thứ Chín, kẻ nắm giữ chín tầng địa ngục.

    Balazar ít khi xuất hiện, và rất ít kẻ biết được diện mạo thật của hắn, nhưng hôm nay một phán quyết của định mệnh khiến hắn phải lộ diện trước muôn ngàn thuộc hạ lẫn kẻ thù. Hắn khẽ lắc đầu làm đung đưa cặp sừng màu đồng, đôi mắt tên đại ác quỷ nhắm lại như muốn che giấu đi cảm xúc gì đó. Hắn hậm hực và nói những lời mà tất nhiên, rất khó xử:

    -“Lilith, một người anh sẽ luôn giữ lời hứa với em gái. Em và gã thiên thần kia sẽ được bên nhau mãi mãi cho dù ngọn lửa vĩnh cửu của địa ngục có phải vụt tắt đi chăng nữa. Nhưng sẽ chỉ có hai người, đứa trẻ sẽ phải chết! Em đã cảm nhận được sát khí từ đôi tay này, Lilith. Và anh sẽ không tự tha thứ khi phải dùng nó để làm đau chính em gái mình.” Hắn nói, và nắm chặt hai nắm đấm trước mặt.

    -“Đứa trẻ không thuộc về thế giới này, Leoniel. Nó lẽ ra không nên ra đời, và sự tồn tại của nó sẽ là một kết thúc sớm hơn cho cuộc chiến giữa thiên thần và ác quỷ. Ta đã nhìn thấy tương lai, khi cả con người và hai giống loài thần thánh bị tuyệt diệt, vũ trụ này sẽ chỉ còn một sức mạnh duy nhất. Khi một quyền lực đơn cực thống trị, sự cân bằng sẽ mất đi và mọi thế giới sẽ tan biến. Trao đứa trẻ cho ta, hoặc ta phải tự tay làm điều đó.” Michael miễn cưỡng nói ra những lời ấy khi đôi mắt màu máu của Balazar đang trừng trừng đầy man dại.

    -“Ngươi đã biết lựa chọn của chúng mà, Michael.” Balazar vẫy mạnh đôi cánh quỷ và thanh đao rực lửa vung lên.

    Leoniel nhìn Lilith, cô nắm chặt tay anh, cả hai cùng mỉm cười khi quay lưng lại hàng vạn thiên thần và ác quỷ đang lao xuống. Những đôi cánh che khuất ánh mặt trời… và khi tiếng khóc trẻ thơ cất lên sầu thảm, không gian bị đổ vụn và thời gian bị đứt rời. Thung Lũng Vĩnh Hằng chỉ còn là một khối hỗn mang…
     
    Chỉnh sửa cuối: 6/5/12
  4. forgiuse

    forgiuse The Warrior of Light GameOver Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/7/08
    Bài viết:
    2,194
    Nơi ở:
    Another Reality
    Nếu như thời gian của chương 1 cách xa như vậy, thì mình nghĩ nên để chương này là Prologue .
    Thường thì hôn phu-hôn thê chỉ được dùng khi đã đính ước nhưng chưa cưới mà ? :-?. Mình nghĩ cậu nên dùng nhân xứng khác giữa hai người này :D.
    Còn về hội thoại và cách dẫn dắt, chúng hoàn toàn mang chất Fantasy, điều đó thì tốt, nhưng với những ai không quen thì đọc sẽ rất khó, và kể cả tác giả nếu không biết cách cũng khó duy trì lối viết này về sau. Mình nghĩ cậu nên...bình thường hoá hội thoại và cách dẫn một chút :P. Thay đổi ở chương sau cũng dc,
    Ngoài ra thì cốt truyện mình ko dám nhận xét gì nhiều, vẫn ko biết liệu đứa bé kia có phải là nhân vật chính hay không :-? hoặc là trùm cuối =)).
     
  5. _Great_Paladin_

    _Great_Paladin_ snake, snake, snaaaake

    Tham gia ngày:
    24/1/08
    Bài viết:
    8,146
    Nơi ở:
    Ho Chi Minh City
    He he tiếp nhận ý kiến, cảm ơn bác đã bình luận. :1cool_byebye:

    Nên dùng gì thay hôn phu - hôn thê nhỉ? Phu nhân & Phu quân đc không?

    Đang lẹt đẹt chương 2 rồi ^^ :1cool_byebye:
     
  6. _Great_Paladin_

    _Great_Paladin_ snake, snake, snaaaake

    Tham gia ngày:
    24/1/08
    Bài viết:
    8,146
    Nơi ở:
    Ho Chi Minh City
    Chương 2: Mối liên kết.

    Thành Utopia, thủ phủ của vương quốc Altusolum đang trải qua một buổi sáng đầy nắng. Một ngày không mây và ánh mặt trời bỏng cháy, luôn lăm le thiêu đốt cho đen sạm đi bất kì làn da trắng trẻo nào. Elena nghĩ thế, đồng thời vuốt vuốt đôi tay trần khi đang cùng thằng Borcuse chạy thục mạng ngang qua quãng sân rộng của thư viện Zagora. Cốt đột Borcuse thì tin rằng một ngày như thế này sẽ chẳng thích hợp để làm gì cả, nhất là luyện tập phép thuật ngoài trời. Nó càng tin điều đó hơn khi bằng chứng là thầy giáo của chúng, ông già Maximus đã lặn đâu mất tăm.

    Thở hồng hộc khi bước vào sảnh chính của thư viện, Borcuse ngồi phệt xuống, dựa lưng vào bức tường cẩm thạch.-“Mát quá, đợi tí đã.”

    -“Lẹ lên đồ ngốc, rồi cậu sẽ bị ngất nếu cứ ngồi xuống ngay sau khi chạy đua ba dặm với mình như thế.” Elena chống nạnh, ưỡn ngực và thở bằng miệng, cố gắng hít lấy hít để cái không khí lành lạnh trong thư viện.

    -“Vào thôi, cược một chầu thịt nướng là ông già ở trong đó không?” Borcuse hí hửng.

    Sảnh chính của thư viện Zagora hình tròn với diện đường kính đến một dặm, có mái vòm cao cũng tương đương như thế. Bên dưới cái mái vòm ấy là một quang cảnh lộn xộn theo đúng nghĩa. Hàng ngàn kệ sách, dù bản thân mỗi cái rất ngăn nắp với những đầu sách thẳng hàng tăm tắp, toàn bộ chúng đều được sắp xếp không theo một thứ tự nào cả. Câu thần chú dùng để rẽ các kệ sách sang hai bên để lấy đường đi là thứ đầu tiên mà ai cũng phải học khi bước chân vào thư viện này. Elena đi trước, tay không ngừng vẫy những luồng sáng bạc kéo dạt những cái tủ ra hai phía. Còn Borcuse, nó nghĩ rằng mình sẽ chỉ cần động tay động chân 1 chút, đám tủ này sẽ bị bay mất luôn ấy chứ… Xa xa phía cuối sảnh, một cánh cửa âm tường nhỏ nhắn màu đỏ mận nổi bật hơn cả so với những cái khác, phòng đọc sách của Đại Pháp Quan…

    -“Ui daaaaaaa!!!! Khỉ thật!”

    Maximus giật mình khi một tiếng thét tưởng chừng như ba con bò đang rống dội thẳng vào tai lão, thằng Borcuse vừa đập đầu vào khung cửa, cái cửa quá thấp so với chiều cao của nó. Tiếng rống của ba con bò thực sự là thứ âm thanh không hay gì mấy cho buổi sáng muộn, nhất là sau một giấc ngủ mộng mị. Lão cử động và cảm nhận cơn tê bại ở cổ đang lan dần xuống vai, lần thứ ba trong tuần lão gục đầu trên bàn rồi ngủ quên đi mất. Đang tự hỏi cái quái gì kêu lớn như thế, Maximus cố thoát khỏi cơn mơ màng, những hình ảnh kì dị vẫn đọng trong đầu, che mờ mắt lão.

    -“Tệ thật, đã là đầu giờ trưa rồi! Mình lại trễ và lũ trẻ đang chờ.” Lão lầm bầm trong khi mắt vẫn díp lại bởi ánh nắng chói chang đang tràn ngập thư viện và rọi thẳng vào mắt.

    -“Không cần phải vội đâu thưa thầy! Tụi con đã ở đây rồi.” Tiếng con nhỏ Elena, Maximus nhận ra ngay trong khi hai tay vẫn dụi dụi đôi mắt, cảm giác ngáy ngủ vẫn chưa buông tha lão.

    -“Tốt thôi, tốt thôi. Với sự rộng lượng của các con, ta sẽ có chút thời gian chảy râu chứ. Các con biết đấy, được chảy râu là niềm vui mà bất cứ lão pháp sư già nua nào cũng phải có.” Lão nói trong khi cho tay vào túi lấy cái lược gỗ, khuôn mặt béo tròn và đôi mắt đen to lớn của thằng Borcuse đang hiện ra trước mắt.

    Maximus dùng lực kéo mạnh cái lược gỗ sồi đen bóng đang duỗi thẳng mớ râu bạc của lão trên nền chiếc áo thụng màu xanh xám. Đối với Maximus vĩ đại, điều lão ngại nhất là để người khác bắt gặp hình ảnh chòm râu bạc phơ đầy tự hào bị rối như đống bùi nhùi. Hơi nhăn mặt, lão phân trần với 2 đứa trẻ: -“Sao các con biết ta ở đây? Ta cầu xin một sự tha thứ vì đây là lần thứ ba ta trễ giờ lên lớp, tất nhiên, ta có thể giải thích được sự trễ nãi này.” Maximus dần lấy lại sự tỉnh táo.

    -“Bọn con chia nhau tìm thầy. Mà thưa thầy, con đoán thầy đang đọc dở một tài liệu xưa cũ nào đó, và nó đã làm thầy mất ngủ cả đêm?” Elena nói, ánh mắt hướng về một cuốn sách cũ kĩ trên bàn, tay đẩy thằng Borcuse ra sau và chiếm lấy chỗ đứng đối diện với Maximus. –“Tránh ra nào, chàng to xác!”

    -“Đúng và không đúng Elena, nhưng vẫn rất tài tình!” Maximus xác nhận. –“Con cứ nói tiếp những phán đoán của mình.”

    -“Ơ…và thầy có vẻ say mê cuốn sách ấy. Có ba đống tro tàn thuốc, một trong cái chén đồng ở đầu kia chiếc bàn dài, và hai đống ngay dưới chân thầy. Theo con nhớ thì một tẩu thuốc của thầy sẽ tàn trong thời gian hơn một giờ học. Vậy thầy đã ngồi đọc liên tục ba giờ hoặc hơn. Và không có thời gian để đổ tàn thuốc vào chén, hoặc có thể thầy cảm thấy lười...” Nó bỏ lửng câu nói và cười khúc khích, mắt vẫn nhìn cuốn sách cũ dày cộm những trang ố vàng màu thời gian.

    Maximus nói trong khi chòm râu và cả môi dưới đang bị cái lược kéo căng xuống khiến nụ cười của lão trông như mếu: -“Tuyệt lắm, khả năng quan sát và nhận xét luôn là thế mạnh của con. Và hôm nay trông con thật đẹp và mạnh mẽ với áo chẽn kỵ sĩ, Elena.” Lão khen tặng trong khi Elena đang lia mắt nhìn quanh xem mình có bỏ sót chi tiết nào không.

    Cô học trò cưng luôn cho lão có những giây phút tự hào. Maximus thấy được chính mình thời trẻ trong cô gái này. Elena the Windblower, thông minh và luôn thích đặt câu hỏi, rồi tự trả lời chúng. Sự tương đồng giữa một lão già bảy mươi và một cô nhóc vừa tròn mười bảy…

    -“Thế còn những cô cậu kia đâu? Thật xấu hổ khi để con phát hiện ra ta trong tình trạng ngáy ngủ, sao nào, con trai độc nhất của Bargant the Stormbreaker hùng mạnh? Các cậu bạn của con đâu?

    -“Con không thể nhớ hết được là bọn họ đã đi đâu thưa thầy… À, ừ có lẽ Adrian sẽ đến vườn hoa, George sẽ đến quán ăn của bà Donna…”

    Borcuse the Stormbreaker trả lời thành thật những gì nó nghĩ, nó giơ nắm tay với kích thước của một cái chày to bự lên ngang mặt và bắt đầu gãy gãy dưới cằm. Cái cằm bạnh và bộ tóc bù xù thực sự khiến nó trông giống một con sư tử đực của miền thảo nguyên. Chỉ mới mười bảy và là một thằng lực sĩ cuồn cuộn cơ bắp, thân hình nó to lớn lạ thường nhưng rất cân đối. Vô địch môn đấu vật toàn thủ đô, ở tuổi mười bảy, Borcuse từng chiến thắng nhiều thằng lớn tuổi hơn lẫn kinh nghiệm hơn nó, đơn giản là vì nó quá mạnh. Maximus rất quý Borcuse, không phải vì nó là con trai của “Binh quyền đại tướng Bargant”, quý tộc quyền lực nhất thành Utopia, một học viên chỉ nhận được lòng yêu quý của “Đại pháp quan Maximus” bởi chính lòng chân thành của học viên ấy.

    -“Ồ, Borcuse, con vừa nhắc đến thằng cháu Adrian của ta. Nó nghĩ rằng ta đến trễ vì bận ngắm hoa hay sao?

    -“Thưa thầy, cậu ấy bảo vườn hoa đang nở rộ, và Adrian sẽ mang một ít về trưng ở phòng học.” Elena giải thích, mặt nó đỏ lên.

    -“Ôi con gái của ta, vườn hoa không chỉ có hoa đẹp, mà có rất nhiều cô gái đẹp ở nhóm nữ công nữa. Con không sợ nó sẽ quên mất việc tìm ta hay sao?” Maximus biết tỏng chuyện tình cảm của hai đứa, và muốn chọc nó một tẹo.

    -“Thầy!!!”

    Đắc ý nhìn cô học trò cưng đang đỏ mặt, Maximus đứng dậy cho cây lược vào túi và nở một nụ cười trừ, lão nói: “Giờ có lẽ chúng ta nên tìm cái gì đó bỏ bụng, và trở về phòng học thôi.”

    Sải bước chầm chậm ra khỏi phòng đọc sách, Maximus chống nhẹ pháp trượng xuống nền gạch lát đá cẩm thạch tạo nên những thanh âm trong trẻo vang đều khắp sảnh chính của thư viện. Zagora không phải là một thư viện bình thường, nó là cái lớn nhất và duy nhất ở Utopia, một Truyền Pháp Thư Viện, nơi lưu giữ kho tàng phép thuật của quốc gia, mỗi nước chỉ có một cái như thế, chỉ dùng cho các pháp sư “cỡ lớn” làm việc và giảng dạy. “Cỡ lớn” ở đây tức là ít nhất phải được như Đại Pháp Quan Maximus the Elephas Đệ Tam Thập, một trong bảy pháp sư chấp chính của hội các Paladin, The Knights of Templar, hội của những hiệp sĩ dòng đền.

    Kể từ cuộc chiến cuối cùng thời cổ đại, các Linh Hồn Bị Bỏ Rơi ( Abandoned Spirit ) vẫn luôn quấy phá loài người. Nhân loại buộc phải học và phát triển các phép thuật cổ xưa và tự bảo vệ lấy mình. Maximus cùng bốn pháp sư tập sự của lão, kể cả người cháu ruột Adrian, họ đã và đang duy trì điều đó. Không dưới một lần, Maximus định rằng sẽ đưa cả bốn học trò vào một khoá học đặc biệt khắc nghiệt, huấn luyện cho chúng những kĩ năng tối cần thiết cho một cuộc chiến. Chúng sẽ sát cánh cùng các Paladin ở tiền tuyến, hay ít ra là để chúng bảo vệ được bản thân và gia đình cũng là tốt lắm rồi. Cuối cùng thì lão vẫn do dự trước quyết định ấy, bọn trẻ chỉ mới lớn. Sẽ tốt hơn nếu không cuốn chúng vào một vòng xoáy nghiệt ngã của định mệnh, mà gần đây, Maximus, với toàn bộ kiến thức và những bằng chứng xác thực nhất, đã chắn chắn rằng định mệnh ấy sẽ xảy ra.

    Elena đang chăm chú theo dõi từng chuyển động của người thầy, thậm chí ông ấy không hề nhúc nhích ngón tay út, mấy cái tủ tự động dạt ra theo từng bước chân người pháp sư.

    Khi cái tủ cuối cùng đã chịu nhường đường, bất ngờ thay cho ba thầy trò, Maximus giật nảy cả người khi suýt vấp phải thằng George đang nằm bẹp dưới sàn. Đè ngang hông nó là Adrian, đang bất tỉnh, lòng bàn tay nó dính chặt bởi một hòn đá ánh xanh trong suốt có những đường vân đỏ, những mạch máu xung quanh bàn tay Adrian đang nổi vần lên, tím ngắt. Elena lao đến Adrian, nắm lấy tay cậu, một luồng sáng tím thổi tung cô bé ra xa hơn một trăm bộ, đẩy ngã liền hai cái tủ.

    -“Borcuse! Bế George và Elena! Và đừng chạm vào hòn đá!!

    Maximus không thể che giấu nét mặt nghiêm trọng. Lão bế đứa cháu nội, chạy tức tốc về văn phòng riêng... Hòn đá xanh vẫn dính chặt vào tay Adrian.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6/5/12
  7. _Great_Paladin_

    _Great_Paladin_ snake, snake, snaaaake

    Tham gia ngày:
    24/1/08
    Bài viết:
    8,146
    Nơi ở:
    Ho Chi Minh City
    Chương 3: Thoả hiệp ngầm

    Vương quốc Orienus, ba trăm dặm về phía tây thủ đô Solaris, bên kia Rừng Tối…

    Gió thổi vạt áo choàng lông thú của gã bay phần phật, Kel’zhul đứng lặng đã lâu. Hắn chăm chăm nhìn xuống khoảng không đen ngòm của Crates - vực thẳm không đáy hay Vết Sẹo Của Thế Giới, nơi mười hai ngàn năm trước từng là Thung Lũng Vĩnh Hằng. Kel’zhul đang chờ một kẻ mà hắn không muốn gặp nhất ở Multus này, dù vậy hắn đang tức giận vì kẻ đó đã trễ hẹn. Crates đầy năng lượng hỗn tạp, không gian nơi này rất thiếu ổn định, đây đó xuất hiện những ảo ảnh kì dị và luồng hơi lạnh giá chất chứa lời nguyền đang cuộn lên từ đáy vực, sẵn sàng đông cứng bất cứ kẻ nào yếu gan. Một cuộc hẹn không mong đợi ở một nơi không mong đợi, khá khó chịu, dù là với một ác quỷ hai mươi ba ngàn tuổi. Một âm thanh nhỏ như tiếng đập cánh của một loài chim vang lên khe khẽ, Kel’zhul vén áo choàng, đón lấy một chiếc lông vũ to lớn màu đen nhè nhẹ rơi xuống. Đôi mắt vàng của quỷ dữ hằn lên những tia đỏ khi chiếc lông cháy rụi thành một nhúm muội than khét lẹt trong tay hắn.

    -“Trễ quá đấy, Gabriel.” Hắn rít qua kẽ răng, đôi môi mấp máy để lộ cặp răng nanh trắng nhợt.

    -“Cứ mắng đi, Kel’zhul. Có nhiều việc với lão vua già khiến ta phải bận tâm.” Giọng nữ lanh lảnh đến gai người buông xuống từ đâu đó trong không trung. Kel’zhul xoay cả người lại, hàng trăm chiếc lông vũ đang xoáy thành một cơn lốc đen đặc.

    -“Xin chào bạn già, đã lâu không gặp.” Gabriel nói giễu cợt khi đã hiện nguyên hình. Ả lẳng lơ với làn da trắng như tuyết đang lấp ló sau một dải lụa đen, và đôi cánh thiên thần, cũng đen nốt.

    -“Đã có một thời gian anh trai ta cũng say mê ngươi, Gab. Rất may là đôi vợ chồng xấu số dưới kia là một tấm gương tốt, phải không?” Hắn nói và vẫy tay về phía đáy vực.

    Gabriel nở một nụ cười nửa miệng, ả vẫy nhẹ đôi cánh trước khi biến ra sau lưng Kel’zhul với một cái ôm dịu dàng đủ làm mềm lòng bất cứ tên ác quỷ nào.
    -“Ngươi đã không còn đặc quyền được gọi ta như thế, Kelly, từ lâu lắm rồi. Nhưng anh vẫn nhớ em chứ phải không, cưng à?”

    -“Cuồng vọng! Ta sẽ không hạ thấp sự cao quý trước một Linh Hồn Bị Bỏ Rơi. Ngươi nên được nếm mùi đau khổ khi ta có thể bước đi ở Multus với chính thân thể của mình, khi dòng dõi tối cao của địa ngục được hưởng những gì lẽ ra họ đã được hưởng hàng ngàn năm trước. Ta sẽ không cần phải mượn thân xác của con người nữa, không bao giờ nữa. Những quý tộc của âm ti buộc phải hợp tác với giống loài của ngươi chỉ vì điều đó. Không hơn!” Với một sự tự hào quá khích, hắn gạt mạnh đôi tay ả và bước ra khỏi vòng tay của thiên thần sa đoạ.

    -“Và chúa tể của Ngai Vàng Thứ Chín đã sai ta đến đây để chuẩn bị cho ngày chinh phạt. Mau lên Gabriel, đưa cho ta hòn đá.” Hắn gằn giọng với kẻ từng là người tình của hắn, kẻ từng khiến lưỡi gươm của hắn chùn xuống.

    Gabriel đứng thẳng người và đôi cánh dang rộng, để lộ bộ ngực khiêu gợi đang lấm tấm những bông tuyết. Miệng ả lầm rầm một thứ ngôn ngữ hoàn toàn xa lạ với tên quỷ đối diện, trong khi ngón tay trỏ đang vẽ thành những vòng sáng trong không trung, ba vòng tròn đồng tâm màu xanh mờ ảo đang dần được lấp đầy bởi những kí tự cổ xưa.

    Ấn Chú Triệu Hồi tan biến khi một chuôi kiếm nạm lam ngọc trồi lên từ vòng tròn trong cùng, ả rút mạnh nó ra trước khi một tia chớp màu đen vụt tới cướp lấy nó. Một cảnh tượng đáng nhơ nhuốc đến nỗi cả hai loài thiên thần và ác quỷ sẽ không ngại nguyền rủa khi chứng kiến. Thanh Charmer xuyên lưỡi gươm sáng rực qua bụng Gabriel đúng lúc cái miệng nhớp nhúa của Kel’zhul cũng thô bạo dính chặt vào môi ả. Gabriel siết chặt lấy đôi vai gã tình nhân cũ, đôi cánh đen rung lên bần bật khi tay hắn thọc sâu vào trong dạ dày, ra sức tìm kiếm.

    Kel’zhul nắm chặt một viên ngọc đang toả ra ánh sáng xanh dương đầy ma lực, bàn tay hắn lạnh buốt. Khoé mắt tên ác quỷ giật giật khi nhìn thân thể mỏng manh đang run rẩy dưới chân hắn, hắn rút thanh gươm khỏi thân thể người tình cũ, vứt sang một bên.

    -“Xin lỗi Gabriel. Ta không thể ở đây lâu được, cơ thể con người không chịu nổi ma lực của Crates. Nàng sẽ được vui vẻ với ta sau.”

    -“Nụ hôn thật ngọt ngào, Kel’zhul.” Ả nói một cách khó nhọc, mắt ả lờ mờ nhận ra hình dáng Kel’zhul đã biến mất sau ánh lửa…và ngất đi trong khi vết thương đang liền lại. Gió thổi từng chiếc lông tơi tả cuốn xuống vực sâu không đáy....

    ______

    Chương 4 hứa hẹn sẽ lý giải nhiều hơn về cốt truyện :D
     

Chia sẻ trang này