[Short fic -Fanfic] Margaret

Thảo luận trong 'Văn Học' bắt đầu bởi Axetylen, 12/10/11.

  1. Axetylen

    Axetylen C O N T R A

    Tham gia ngày:
    28/1/11
    Bài viết:
    1,840
    Nơi ở:
    Milky Way
    Tác giả : Axetylen
    Thể loại : chả biết nữa
    Rating : Teen
    Lời nói đầu:
    Cái này là...tổng hợp một loạt các fanfic của mình, nhưng viết theo lối truyện dài. Mọi người xem và ủng hộ mình với nhé.

    Bắt đầu sự kết thúc của tận cùng thứ đã khởi đầu​


    Mù mịt, mù mịt.
    Con đường phủ đầy sương mù, bị vùi lấp khỏi thế giới thực tại, tồn tại ở nơi mà mặt trời không bao giờ có thể dễ dàng đưa được những tia nắng của nó len lỏi vào trong. Lạnh lẽo và tĩnh mịch như bấy lâu, thị trấn màu trắng đứng lặng im, quan sát vật thể bé nhỏ lặng lẽ tiến vào sâu phía bên trong lòng của nó. Chiếc xe ngựa đang di chuyển đó dường như là thứ duy nhất cùng sống với những ngọn đèn hiu hắt, cố toả chút ánh sáng mong manh xuyên lớp màn trắng. Không vội vã, chiếc xe màu đen chạy thật chậm rãi, nhịp độ đều đặn như những chiếc đồng hồ, theo hướng đi của con đường mà từ từ tiến dần về phía trước.

    Những con phố này, những toà nhà này, thị trấn này…
    Dường như đã tồn tại ở đây từ rất lâu, đã đứng đây từ khi thế giới hiện đại của con người chưa bắt đầu. Nhìn vào mọi thứ chìm sâu dưới lớp sương mù, trầm mình bên dưới đáy bóng tối lạnh lẽo này, cứ như không phải được xây dựng bởi bàn tay của con người, mà có lẽ đến từ một thế giới khác.

    Mình có thể đến được thế giới thần tiên nào từ đây nhỉ?-Người ngồi bên trong xe chợt nghĩ.

    Đi bộ một mình bên ngoài con đường hơi sương mịt mù, không thể nhìn rõ bất cứ vật gì quả không phải là một ý hay. Nhưng ngồi bên trong chiếc buồng đằng sau chiếc xe ngựa này, an toàn và cách biệt, nhìn mọi vật xung quanh qua ô cửa nhỏ bên hông, với bức màn đen vén lên, khung cảnh bên ngoài đó trông thật lạ lùng đến thú vị, cảm giác như đang ở trên một chuyến xe đưa ta quay ngược về quá khứ.

    Bỏ lại những kiến trúc thầm lặng kia lại đằng sau, chiếc xe ngựa rẽ vào một nhánh khác của con đường dẫn ra xa thị trấn. Đón chào nó là một khu rừng có những hàng cây xen kẽ cùng một lối rẽ nhỏ, đường phố xung quanh bị thay thế bởi khung cảnh tĩnh lặng có màu xanh của cây cối khi chiếc xe tiến vào trong khu rừng. Hai bên ô cửa giờ chỉ thấy được những cành cây chạy thụt lùi ra phía sau, lâu lâu lại xuất hiện một cặp đèn đường toả ánh sáng mờ đục đứng đối diện nhau. Con đường bên dưới cùng một loại như ngoài thị trấn nhưng giờ nó là lối đi độc đạo duy nhất xuyên qua khu rừng.

    Chiếc xe cứ đi như thế một lúc lâu, khung cảnh xung quanh cứ lặp đi lặp lại, hết cây rồi lại đến đèn, người ngồi trong xe vẫn nghĩ rằng con đường này sẽ kéo dài đến vô tận. Nhưng thi thoảng bắt gặp được vài cột đèn hỏng thì người ấy mới thở phào biết rằng bản thân không lạc vào mê hồn trận nào cả. Đây, chẳng qua chỉ là một con đường dài, rất dài thôi.

    Nhưng con đường kỳ lạ này sẽ dẫn đến đâu? Cái nơi mà con người kia sắp đến là một nơi như thế nào mà lại toạ lạc ở cái chốn xa xăm, tăm tối này? Cả người ngồi trong xe cũng không biết được, nhưng anh ta có một cảm giác chắc chắn rằng, đích đến của mình sẽ không phải là một nơi nào đó quá tồi tệ.

    Những hàng cây hai bên chợt tách nhau ra xa, con đường đi rộng dần ra cho đến khi hai bên khu rừng nằm cách xa chiếc xe ngựa một khoảng đủ để thấy được bầu trời đêm mà không cần ngước lên. Phía trước mặt, nơi chiếc xe đang tiến đến, ẩn hiện trong bóng tối cùng lớp sương dày là một kiến trúc như biệt thự cổ to lớn, cấu trúc vẫn chưa định hình hoàn toàn trong mắt người đang đứng từ xa.

    Càng lại gần, hình ảnh về cái dinh thự đó cùng những thứ quanh nó lại càng rõ nét hơn, lớp hàng rào sắt bao bọc xung quanh với đầy dây leo quấn quanh cũng dần xuất hiện. Khoảng không gian tưởng chừng đang rộng lớn ra giờ lại bắt đầu nhỏ dần, nhưng rồi cũng chỉ đến một khoảng vừa đủ thì dừng. Người ngồi trong xe biết rằng nó sẽ cứ cố định như thế cho đến hết quãng đường còn lại, vì anh ta đã thấy được cái dinh thự cổ kính kia ở ngay trước mặt mình.

    Chiếc xe băng ngang qua một hàng dài những cái cây trái đỏ trước khi dừng lại ở trước cánh cổng cao lớn. Người đánh xe sau đó tất tả xuống ngựa, tiến lại phía buồng xe mở cửa, sau đó khẽ làm một động tác hơi cúi người, mời vị khách trên xe xuống. Một tiếng thở nhẹ từ bên trong xe, sau đó là vài tiếng bước chân lộp cộp gần phía cửa, cuối cùng thì người khách kia cũng tiến ra ngoài.

    Mất một lúc choáng váng vì ngồi xe quá lâu, người khách - một thanh niên ăn vận trang phục đen toàn thân - mới lấy lại thăng bằng để bước xuống xe cho trọn vẹn. Tiến lên một bước từ nơi vừa xuống, người thanh niên nhìn về phía con đường đã dẫn mình đến đây rồi khẽ thở dài. Sau khi duỗi người và xoay khớp cổ một chút, anh ta quay sang phía người đánh xe, dự định nói một tiếng cám ơn theo phép lịch sự.

    Nhưng vị khách bỗng ngưng cái ý định của mình lại, còn người anh ta định nói lời cám ơn lại bất giác đứng lùi về sau với vẻ dè chừng.

    Người khách nọ không ngờ kẻ đánh xe cho mình là một thằng nhóc chỉ thấp đến ngang ngực của anh ta, nó cũng ăn bận như bao kẻ đánh xe khác, áo khoác không tay xám bên ngoài sơ mi trắng, nhưng mái tóc trắng và đôi mắt màu hoàng kim của nó, có cho tiền cũng không ai tin nó thuộc cùng tầng lớp những người lao động. Liệu có đứa trẻ bôn ba làm lụng ngày qua ngày nào có thể có mái tóc và đôi mắt đẹp hiếm có như nó không? Thoáng chốc trong suy nghĩ, người khách đã nảy sinh ý định muốn chạm thử mái tóc của thằng bé, để xem một mái tóc màu bạch kim là như thế nào, rất may là ý định ấy đã không tồn tại lâu.

    Còn thằng bé đánh xe kia, việc gì nó lại tỏ ra ngạc nhiên như thế khi nhìn thấy vị khách của mình? Có lẽ vì ngoài vẻ lập dị toàn màu đen, người khách kia còn đeo thêm một chiếc mặt nạ trắng, che đi một phần khuôn mặt phía bên mắt trái. Như thế cũng đủ khiến cho thằng bé cảm thấy bất an, khi mà chỉ có mỗi mình nó và kẻ kia ở cái chốn không người này.

    Nếu tôi không phải là người đứng đắn, thì chắc cậu cũng không có cơ hội mà nhìn tôi sợ hãi đâu - người khách kia chợt nghĩ thầm rồi bật cười trong đầu. Biết ngoại hình của mình có vẻ đáng ngờ, anh ta quyết định không tiến lại gần thằng bé nữa, chỉ quay đi rồi nói.

    “Cám ơn, cậu bé !”

    Không có tiếng đáp lại, người khách chỉ cảm thấy như thằng bé kia đã quay đầu bỏ đi, tiếng giày cọ sát vào thanh nối con ngựa lúc nó leo lên xe anh nghe rõ mồn một. Tai của anh rất thính, cho nên thằng bé đang lẩm bẩm gì trong miệng anh cũng nghe được.

    “Việc quái gì phải cám ơn trịnh trọng như thế? Hắn là khách mà.”

    Rồi thằng bé đánh ngựa chạy đi, khi chiếc xe đi vụt ngang người khách, anh ta có thể cảm thấy một cái lườm từ kẻ vừa rời đi.
    Không cảm thấy buồn, cũng chẳng thấy vui, anh ta chỉ khẽ lắc đầu, tiến về phía cánh cổng và kéo chuông.


    “Anh là ai?”

    “Tôi là bác sĩ, tôi đến theo sự yêu cầu của bà Joheyn Gwen Feylin.”

    “Xin anh chờ cho một chút.”

    Người hầu kia nhìn kẻ vừa mới đến bằng một ánh mắt nghi hoặc, sau đó trở vào trong. Lát sau trở ra, anh ta dẫn theo là một người đàn ông trung niên cũng mặc đồ quản gia, ông ta trông cao lớn và có tóc bạc, người khách vừa đến có thể dùng con mắt chuyên môn của mình khẳng định ông ta không bạc đầu vì già, mà là vì tóc cùa ông ta có màu đó…chỉ thế thôi.

    “Ngài là bác sĩ Landlord phải không ạ?”

    “Vâng, là tôi.”

    “Cô chủ tôi đang chờ, xin mời ngài vào.”

    Hai người quản gia hợp sức mới kéo được cánh cổng trông có vẻ cũ kỹ, nhưng khi cánh cửa di chuyển lại không hề phát ra một tiếng động nào. Còn chưa có đủ thời gian để ngạc nhiên thì người khách đã được vị quản gia già dẫn vào bên trong vườn. Trên con đường băng xuyên qua khu vườn có rất nhiều hoa trồng ở xung quanh, không hiểu bằng cách nào mà chúng có thể sống khoẻ mạnh và khoe sắc ở một nơi thiếu thốn ánh sáng mặt trời như thế này?

    Như trước đó, chưa kịp có thời gian ngạc nhiên thì vị khách kia đã thấy mình đứng đối diện trước cánh cửa dẫn vào bên trong hành lang tối đen của toà nhà. Theo chân người quản gia, anh ta bắt gặp rất nhiều những thứ thú vị khác xung quanh con đường mà họ đi. Vị bác sĩ trẻ có thể thấy các loại bình cổ xưa trưng bày xung quanh những lối rẽ khác, anh rất muốn đến gần để kiểm tra và chạm thử vào chúng, nhưng rút cuộc vẫn phải miễn cưỡng bước đi mà không dám mở một yêu cầu khiếm nhã nào đó.

    Trong lúc bước lên những bậc thang trải thảm đỏ dẫn lên tầng trên, người khách lại chợt có ý định đặt câu hỏi về hệ thống chiếu sáng của dinh thự này, vì sao lại để nó tối tăm như vậy? Và khi vừa nhìn thấy những vòng sáng vàng rực rỡ phát ra từ những chiếc đèn chùm, anh ta lại tiếp tục im lặng.

    “Ngài hình như định hỏi tôi chuyện gì phải không ạ?”

    “Không…có gì đâu, xin đừng để ý.”

    Họ dừng lại ở dãy hàng lang cuối cùng, nơi chỉ có duy nhất một cánh cửa được chạm khắc cầu kỳ, dường như còn được trát vàng, người quản gia đưa tay gõ cửa, hai lần ngắn, một lần dài rồi đứng chờ. Bỗng, sau đó một lúc, chẳng cần đợi tiếng đáp lại, ông ta đã tự đẩy cửa mà đi vào.

    “Thế thì việc gõ cửa là nhằm mục đích gì?”-Người khách kia tự hỏi

    Cánh cửa mở hướng vào trong, vị quản gia đứng kế bên lối vào, cúi đầu kính cẩn, vị khách biết là ông ấy đang mời mình vào. Khẽ gồng mình để lấy thêm tự tin, anh ta bước về phía cửa, đi vào trong, không quên nói một tiếng cám ơn.

    Nhưng anh ta lại chợt nghe thấy có tiếng thì thầm

    “Sao tự dưng lại cảm ơn nhỉ?”

    Chẳng biết nên buồn hay vui, người khách tiến vào trong phòng, cùng lúc với khi tiếng cửa đóng lại sau lưng phát ra.
    Vị khách quan sát xung quanh, căn phòng không quá tối, nhưng phải mất một lúc thì mắt của anh ta mới quen dần với lượng ánh sáng xung quanh. Đó cũng là lúc mà anh ta thấy được ở chính giữa căn phòng, đang ngồi ở đó là một cô gái mảnh mai, tóc hơi ngả về cam. Cô ta ăn mặc như những con búp bê xinh đẹp mà các bé gái thường chơi, một vẻ đẹp thực sự có thể khiến cho con người ta ngỡ ngàng, nhưng đồng thời mang lại cảm giác bất an.

    Điều người thanh niên băn khoăn là cô gái đó đang làm gì? Trên chiếc ghế đó, cô ngồi hơi nghiêng người trông như đang ngủ, nhưng người kia không chắc điều đó, anh ta thấy đôi mắt cô gái dường như đang khép hờ, và nó đang nhìn thẳng vào anh, khiến cho anh cảm thấy hơi khó thở. Để tránh cho việc ánh nhìn đó khiến mình trở nên quá lúng túng, anh ta đành mở lời trước

    “Tôi đến rồi, thưa tiểu thư Feylin…liệu chúng ta có thể bàn ngay vào vấn đề của cô chứ?”

    Không hiểu sao anh ta lại nghĩ là cô gái sẽ không đáp lại lời mình, và rồi quả như thế thật, tiếp tục nhìn vị bác sĩ bằng ánh mắt đó, đôi môi cô gái vẫn không chút động đậy.
    Người thanh niên chợt tự vấn lại lòng mình, liệu anh đã có từng làm chuyện gì có lỗi với cô gái kia không? Hay với bất kỳ ai khác? Anh thực sự không thể nhớ được, cho dù có, quả thật rất khó để hiểu nó có liên kết thế nào với người trước mặt mình kia, người mà anh chỉ vừa gặp mặt có vài phút ngắn ngủi.

    Mãi suy nghĩ, vị bác sĩ trẻ tuổi kia không để ý là cô gái đã đứng dậy từ lúc nào, cô bước nhẹ nhàng từng bước gần đến anh ta. Trong lòng lo lắng vì hành động đó nhưng anh ta vẫn quyết định không di chuyển, anh chỉ sợ rằng nếu thực sự mình đã làm sai điều gì đó, một bước lùi sẽ làm cho vết thương lòng mình gây ra càng thêm nặng nề.
    Tiếng gót giày của cô gái ngày một rõ hơn, một hương thơm thoảng qua khi cô gái tiến đến rất gần trước mặt anh…Không biết phải làm gì cho đúng, anh ta chỉ còn biết nắm chặt quai túi xách và chờ đợi.

    Trước khi nhận ra điều gì đang xảy đến, vị bác sĩ trẻ đã thấy cổ mình đã bị ôm chặt lại bởi vòng tay của cô gái, anh giật người phản ứng khi cơ thể của cô gái chạm vào mình, anh đã đã định đẩy cô ta ra nhưng…không hiểu sao lại không thể làm được.

    “Tiểu thư…? Cô…”

    Anh thật sự cảm thấy rất khó xử trong tình huống này, lý do gì mà cô gái này lại hành động như vậy? Lý do gì?

    Dù cho có rất nhiều thắc mắc phát sinh cùng một lúc trong đầu mình, chúng dường như cũng không tồn tại được lâu. Mọi nghĩ suy sau đó chợt chỉ là hư không, nhường chỗ lại cho một cảm xúc kỳ lạ nào đó dâng trào lên trong giữa hai người bọn họ.

    Lạnh. Cô gái này lạnh quá.

    Là một bác sĩ, anh biết cô thực sự không lạnh như thế, mà chỉ là do thân nhiệt của cô thấp hơn so với nhiệt độ của anh và môi trường xung quanh. Nhưng dù là thế nào, nó cũng bắt đầu sinh ra một cảm giác quen thuộc, khiến cho anh chỉ muốn kéo cô vào trong lòng mình, sưởi ấm cho cô, không phải vì nghĩa vụ của một bác sĩ, mà là vì…anh không thể giải thích được lý do tại sao.

    Khẽ chạm những ngón tay vào mái tóc cô gái, anh nhẹ vuốt chúng, sau đó luồn bàn tay ra đằng sau tóc cô, áp vào một trong những vùng cơ thể ấm nhất của con người.

    "..."

    Thậm chí ở vùng da xung quanh cổ của cô gái này…anh ta cũng không cảm nhận được chút hơi ấm nào.

    Thực ra cô là ai? Cô gái kia?



    “Cậu vẫn như ngày nào, Bolt ạ. Mỗi khi ngồi tựa vào trong lòng cậu, mình đều cảm thấy thật ấm áp, không chỉ cơ thể mà còn cả con tim, tuyệt diệu còn hơn cả mặt trời…”

    “Cô là…ai?”

    Cô gái thả lỏng hai tay, sau đó bước lùi về sau nữa bước, khoảng cách rất ngắn, không đủ để hai người bọn họ thực sự tách nhau ra. Cô ngước lên, để cho anh có thể nhìn rõ gương mặt mình, đôi mắt màu ngọc bích của cô sâu thăm thẳm, tựa như có thể chạy xuyên thấu qua trái tim của người đối diện.

    “Cậu vẫn còn nhớ mình chứ, Bolt? Hãy nói là cậu vẫn còn nhớ mình đi.”

    Lời nói và ánh mắt cô gái ẩn chứa bên trong sự tha thiết.

    Nhưng cô gái kia…

    Thực sự…cô là ai?

    ----------

    Lại thêm một mùa thu nữa đã đi qua, mùa đông đang đến gần. Ở đây, cái nơi tách biệt và tăm tối này tôi cũng có thể cảm nhận thấy những đợt gió rất lạnh đang tràn về, chúng khẽ lùa qua các khe cửa, đi vào tận trong lớp chăn đệm ấm áp nhất. Không khí ở cái chốn mờ ảo phủ đầy sương mù này vốn đã rất lạnh lẽo, mùa đông kéo về chỉ khiến cho cuộc sống hàng ngày ở đây càng thêm khắc nghiệt.

    Nhưng bất chấp việc đó, bất chấp cả ngày hôm nay trời lạnh đến nỗi các ngón tay đã tê cứng cả lại, tôi vẫn ngồi vào bàn để viết nhật ký như mọi khi.

    Tôi đã không còn thói quen ghi ngày tháng cũng như nơi chốn ở đầu dòng mỗi trang nhật ký, vì tôi không thực sự rõ mình đang ở đâu, cũng như từ lâu đã quên mất việc coi ngày, đếm giờ.

    Có thể là do tôi đã quên mất cuộc sống trước kia của mình là như thế nào rồi…vâng…có lẽ là vậy.

    Tôi cũng không thể thực sự viết được gì nữa về mình, bản thân tôi đã sống ẩn dật một thời gian rất dài, tất cả những gì tôi phải làm trong thời gian đó chỉ là sống, cảm nhận cái lạnh và ao ước hơi ấm. Nhưng dù là thế tôi vẫn viết, lần này, tôi sẽ viết về những con người khác, không phải về bản thân mình nữa. Những người này, tôi không hề biết họ là ai, họ cũng không biết đến tôi, nhưng tôi vẫn thường gặp được họ trong những giấc mơ hàng đêm của mình.

    Không, đó không phải là mơ, tôi đã thấy những gì họ thấy qua đôi mắt của chính mình, nó chân thực đến nỗi có đôi lúc tôi đã quên mất bản thân mình là ai.

    Tôi…tôi không biết tại sao tôi lại gặp phải những chuyện như thế này? Tại sao lại là tôi ? Rất nhiều câu hỏi, nhưng lúc này lý do không quan trọng nữa rồi, chỉ có việc ghi chép lại chúng trước khi tôi lãng quên mới thực sự thiết yếu. Chắc chắn rằng mọi chuyện đã xảy ra, dù tốt hay xấu, nó vẫn mang một ý nghĩa nào đó gắn kết với cuộc đời của mình.

    Cũng giống như việc tôi đã gặp được cậu ấy vậy.

    Đây cũng là cách để tránh cho tôi mau quên đi những chuyện cũ và…phần nào đó, tôi mong muốn mọi người sẽ vẫn còn nhớ đến mình.

    Margaret Feylin.

     
    Chỉnh sửa cuối: 3/4/12
    bimbopro thích bài này.
  2. bimbopro

    bimbopro T.E.T.Я.I.S

    Tham gia ngày:
    23/10/10
    Bài viết:
    535
    Chẳng biết là ai:(.Một nhân vật cũ trong truyện của axetilen à. Mình vẫn chưa đọc hết nổi truyện box này :(

    1 thị trấn âm u, con đường âm u, 1 lâu đài âm u, những con người không biết đến tình cảm,cô gái lạnh lẽo, nghe cứ như vampire, nhưng chắc không phải

    Tả cảnh epic thật, chỉ 1 vài sự kiện cộng với đặc tả mà không hề thấy ngợp


    Không khí có vẻ u buồn quá, đoạn cuối có vẻ rất hàm ý nhưng mình khá mông lung khi cố hiểu đoạn này. Có lẽ phải đơi chap sau
     
  3. Axetylen

    Axetylen C O N T R A

    Tham gia ngày:
    28/1/11
    Bài viết:
    1,840
    Nơi ở:
    Milky Way
    Cám ơn nhiều, cái tên đó đúng là tên của 1 nhân vật cũ của mình, topic này chủ yếu mình không tập trung nói về cô, mà định chỉ dùng cô như là cầu nối đến các nhân vật khác mà mình muốn truyền tải.

    Về vụ tả thì...mình cũng không khá quá đâu, thực sự là nhờ vào cơn buồn ngủ lúc đang viết đã cho mình nhiều cảm hứng bất chợt và...tự nhiên nó như thế đó.

    Cám ơn đả ủng hộ.
     
  4. phanthieugia

    phanthieugia Moderator Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/4/08
    Bài viết:
    14,292
    Margaret Feylin.....
    Nghĩ hoài không ra :-?
    Gợi ý thêm đi, Axe :D
     
  5. Axetylen

    Axetylen C O N T R A

    Tham gia ngày:
    28/1/11
    Bài viết:
    1,840
    Nơi ở:
    Milky Way
    Hì hì

    [spoil]
    [/spoil]

    30 ký tự nữa, không thì nó không cho post
     
  6. phanthieugia

    phanthieugia Moderator Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/4/08
    Bài viết:
    14,292
    Nhớ ra rồi
    Thì ra là cái Nhật Ký Của Linh :-?
    Đây là nơi tổng hợp các fanfic của cậu hả? :D
     
  7. medassin

    medassin The Pride of Hiigara

    Tham gia ngày:
    13/3/09
    Bài viết:
    9,250
    Nơi ở:
    12 Casa, OF city
    Meo,

    Văn phong của atiso vẫn choáng ngợp như ngày nào :-o :-bd

    Vậy ra đây là serie về một con người với những giấc mơ về một thân phận mới chăng :-? Hy vọng sẽ không quá phức tạp và lê thê :D
     
  8. forgiuse

    forgiuse The Warrior of Light Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/7/08
    Bài viết:
    2,171
    Nơi ở:
    Another Reality
    Im...ba X_X. Cậu làm mình thấy hổ thẹn khi nhìn lại truyện của mình đấy Axe :((.
    Mình nghĩ cô gái kia chính là Margaret :P. Còn anh Chủ Đất là childhood friend lâu ngày không gặp của ẻm :-bd.
     
  9. Axetylen

    Axetylen C O N T R A

    Tham gia ngày:
    28/1/11
    Bài viết:
    1,840
    Nơi ở:
    Milky Way
    @For và med: CÁm ơn rất nhiều, mình cũng chỉ cố được đến đó thôi. Sẽ cố gắng nhiều hơn nữa về sau.

    @Gia: Topic này chủ yếu mình muốn viết những sequel hoặc prequel nhỏ về các câu chuyện đáng nhớ mà mình đã gặp trong các game. phim, visula novel hay truyện. Có thể sẽ hơi loạn tí xíu nhưng...cảm xúc vốn đã không theo một trình tự nào rồi, hì hì.

    Margaret chính là Linh, nhân vật chính trong Nhật Ký của Linh, đây là thời điểm rất nhiều năm sau của cô, chuyện gì đã xảy ra xen giữa hai thời điểm đó thì....sau này nói vậy.
     
  10. Axetylen

    Axetylen C O N T R A

    Tham gia ngày:
    28/1/11
    Bài viết:
    1,840
    Nơi ở:
    Milky Way
    A Witch's Tale​


    Đó là giấc mơ về một vùng đất xa xôi nào đó ngoài kia, nơi mà phép thuật tồn tại hiển nhiên giữa con người như không khí để thở, mọi đứa trẻ sinh ra đều muốn có ngày được trở thành phù thuỷ. Halloween trở thành chủ đề chính cho phong cách nhà cửa, đường phố, trang phục và lối sống của người dân nơi đây. Ngày ở thị trấn này luôn ngắn hơn đêm, khắp nơi bị bao phủ một lớp màu tăm tối huyền ảo, xen lẫn giữa khoảng tối ấy là những đốm sáng có màu cam nhẹ dịu, phát từ những ngọn đèn bí ngô mọc ven đường, cháy liên tục suốt ngày đêm. Dù mang trong mình vẻ lập dị thần bí, thị trấn lạ thường này vẫn toả ra một sức thu hút đến mê hoặc lòng người.

    Có một truyền thuyết giữa những phù thuỷ già sống tại đây, họ nói về một toà lâu đài ma quái nằm trên ngọn đồi nọ, bên trong toà lâu đài ấy có cất giấu một cuốn sách viết về những phép thuật cổ xưa, những cánh cổng xuyên không gian thời gian, dẫn đến những vương quốc thần tiên được cai trị bởi những vị công chúa xinh đẹp. Mà dẫn dắt, đứng đầu tất cả họ chính là nữ hoàng Alice. Tất cả chúng được canh giữ bởi một con ma cà rồng khát máu trên một ngàn năm tuổi. Truyền thuyết vẫn mãi là truyền thuyết, nhưng cái kho báu ấy cho đến nay vẫn chưa có ai đủ gan dạ xâm phạm cả.



    Nếu như vẫn còn nhớ mọi chuyện, có lẽ cô ấy đã cười ngất khi nghe đến đoạn con ma cà rồng kia rồi.

    ----------​

    Đã lâu lắm rồi kể từ cái thuở ấy, cái thuở mà mỗi tối ngả lưng xuống giường, tâm trí tôi lại bị lấp đầy những ký ức về cái đêm hôm đó.

    Đó là một đêm mùa đông lạnh lẽo, tuyết rơi dày đặc, phủ trắng xoá khu vực xung quanh cánh cổng một ngôi trường nọ - nơi một đứa bé gái nhỏ xíu đang đứng đơn độc, hai tay cô bé ôm chặt con gấu bông sờn cũ trong khi đôi chân ngập trong tuyết, miệng không ngừng rên rỉ những tiếng kêu yếu ớt gọi mẹ.

    Lạnh quá, mẹ ơi ! Mẹ đâu rồi ? Sao không quay lại đón con ?

    Cố gắng níu giữ chút hơi ấm nhỏ nhoi từ chiếc áo len mỏng manh, cô bé tiếp tục đứng đó chờ đợi, hy vọng người mẹ đã bỏ rơi mình tại nơi này sẽ quay lại để đón mình.
    Nhưng vào cái đêm hôm đó, cô đã phải đứng rất lâu, lâu đến nỗi dường như tuyết đã có thể chôn vùi cái hình hài nhỏ bé của cô, và những cơn buồn ngủ kéo đến đã có thể khiến cho đôi mắt cô bé nhắm lại vĩnh viễn.

    Tất cả điều đó đã có thể xảy ra, số phận đã có thể lấy đi mạng sống của sinh linh kia vào đêm đông khắc nghiệt đó, nếu như nơi này không phải là thị trấn của những điều kỷ diệu, nơi phép màu luôn xảy ra thật đúng lúc. Và chỉ riêng lần này, nó đã cứu thoát một sinh mệnh bé nhỏ khỏi bàn tay của thần chết.

    Không biết là đôi tay của ai đã cho cô bé kia có điểm tựa và hơi ấm suốt cả đêm lạnh dài đằng đẵng đó, chỉ biết khi cô bé mở mắt tỉnh giấc, bình minh đã hé dạng ở đằng xa chân trời, những tia nắng tuy yếu ớt nhưng vẫn đủ sức đem lại sức sống cho một ngày mới đến. Và rồi cánh cổng của ngôi trường kia bật mở, mang cuộc đời của cô bé bước sang một trang hoàn toàn mới.





    Tôi ngạc nhiên khi đã một thời gian dài rồi mình mới thấy lại giấc mơ về cái đêm hôm đó. Tôi nhìn thấy chính bản thân mình, chỉ là một dấu chấm nhỏ xíu giữa bốn bề tuyết phủ trắng tinh, quá lạnh để có thể khóc, để có thể cất tiếng gọi mẹ, chỉ lẩm bẩm chút âm thanh hỗn loạn bằng đôi môi khô ráp, cố gắng bật ra một lời nói nhỏ nhoi nào đó, thầm mong mẹ tôi có thể nghe thấy ở phương trời xa kia, và rồi bà ấy sẽ về lại bên cạnh tôi như mọi khi.

    Nhưng rút cuộc…đã chẳng có gì xảy ra cả. Cả thân hình yếu ớt của tôi đổ gục xuống nền tuyết, lạnh lẽo, tuyệt vọng, không một ai để nương tựa.

    Và trong giấc mơ đó, tôi tiến lại gần chính mình, đỡ chính tôi dậy và ôm chặt cô bé vào trong lòng của mình, dùng toàn bộ hơi ấm của tôi để san sẻ cho nó, dùng cánh tay của mình làm điểm tựa cho cô bé suốt cả một đêm dài, và cứ mỗi lần như vậy, hai má tôi lại ướt đẫm những giọt lệ không kiểm soát được.

    Tôi đã tự thương hại bản thân mình ư? Thật vậy sao?



    Phải mất đến vài phút đấu tranh ở giữa lưng chừng những giấc mơ và thực tại thì tôi mới có thể tỉnh giấc hoàn toàn. Lúc đó tôi cũng chợt nhận ra là mình đã nằm sát mép giường đến thế nào, gần đến nỗi có thể ngã xuống, nhưng tôi cũng biết là mình sẽ không bao giờ ngã được như là một thói quen vốn có.

    Ngước mắt nhìn lên trần nhà, tôi thấy nó mang một màu tối hơn hôm qua, vậy là trời đã sáng, những vệt nắng kéo dài hằn lên trên trần đang chứng minh cho điều đó. Khẽ quay sang nhìn gian phòng có diện tích khiêm tốn của mình, tôi tự thưởng cho bản thân một cái thở dài vào buổi sáng, mọi thứ…vẫn bừa bộn như đêm hôm qua.

    Tôi cũng không phải không đoán trước được điều này, việc đặt một đồng tiền và bánh mì trên bàn để dụ đám Leprechaun đến dọn dẹp đồ đạc vốn chỉ là lời đồn, chưa ai dám khẳng định là điều đó có thật. Bản thân tôi cũng chẳng tin, nhưng từ lúc không có một người bạn nào chung phòng đã lâu, sẽ chẳng mất gì nếu thử mà không thành công, phải không ? Không ?

    Dù sao thì, việc phó mặc cả đống bừa bộn tôi bày ra đêm qua cho lũ yêu tinh tưởng tượng đã dẫn đến một kết quả tất yếu : tôi phải tự tay dọn dẹp lại toàn bộ toàn bộ chúng vào ngày hôm nay.

    Tôi thực sự không lấy làm phiền lòng lắm về chuyện này đâu, thật đấy.

    Vì hôm nay là ngày cuối cùng mà tôi còn được ở căn phòng này rồi.

    Đưa hai chân nhẹ nhàng bước xuống giường, tôi xỏ đôi dép vải vào rồi đứng dậy, chầm chậm tiến về phía tủ đựng quần áo. Bên trong đó có một bộ đồ mà tôi đã chuẩn bị sẵn từ rất lâu, bộ váy đen tà dài, hở lưng cùng đôi găng tay phụ trang. Đó là bộ duy nhất vẫn còn được bọc trong lớp bao nhựa, sạch sẽ và thẳng thớm, là bộ duy nhất tôi vẫn chưa một lần mặc cho đến ngày hôm nay.

    Lý do bởi vì…hôm nay chính là ngày tốt nghiệp của tôi.

    Một khi đã vận vào bộ đồ này và bước đến tháp trung tâm để nhận lá cờ của một phù thuỷ đã tốt nghiệp, thì có nghĩa đó cũng là lúc tôi nói lời tạm biệt với nơi này, ngôi trường phù thuỷ cổ kính mà không biết từ khi nào tôi đã ngỡ nó như một phần thân thể của mình.
    Bản thân tôi cảm thấy gì hay như thế nào cũng không hoàn toàn rõ, có lẽ là một cảm giác xen lẫn giữa buồn và vui. Tôi đã làm tất cả những gì mình phải làm và kết quả là ngày hôm nay : một sự hài lòng, nhưng xen lẫn trong đó, là…sự trống rỗng.

    Có tiếng của ai đó cười đùa phía bên ngoài cửa phòng tôi, dường như là của những học viên khác đã dậy từ sáng sớm và đang tranh thủ chuyện trò giết thời gian. Là những người bạn lâu năm học chung tại nơi này, tình cảm của họ đã thân thiết như chị em ruột thịt, không lạ khi vào thời điểm gần cuối của đời học sinh này, họ cứ mãi quyến luyến với nhau bằng những câu chuyện lặp đi lặp lại.

    Phải…không lạ với bất cứ ai trừ tôi. Tôi không có một người bạn nào bên trong ngôi trường này cả, đã từ lâu lắm rồi.



    Vào cuối ngày hôm nay, khi mặt trời gần lặn, tất cả những học viên năm cuối bắt buộc phải dọn dẹp xong đồ đạc của mình để trả phòng lại cho trường, sau lễ tốt nghiệp, các giáo viên sẽ đến nhận lại chìa khoá phòng. Bởi lý do đó nên tôi tự thúc mình cần phải dọn dẹp phòng mình thật mau, ở thị trấn này trời luôn tối rất nhanh. Ngoài ra, tôi cũng không muốn thấy cái nơi mình gắn bó bao nhiêu năm trời trông quá luộm thuộm trong ngày cuối cùng này.

    Ngồi thần người ra một lúc trong khi lên kế hoạch sắp xếp lại căn phòng, tôi đảo mắt một vòng xung quanh, quan sát thật kỹ từng chi tiết nhỏ của nơi này. Vậy là…tôi đã ngủ, học bài, thức đêm ngắm sao, thử nghiệm bùa chú và trải qua biết bao nhiêu là kỷ niệm đời học trò ở nơi này suốt nhiều năm trời, tôi thật sự không muốn mình trông quá yểu điệu…nhưng chắc chắn rồi tôi sẽ nhớ nó lắm.

    Chợt nghĩ đến một thứ, tôi tiến đến gần cái bàn giữa phòng, dùng tay đẩy đống giấy tờ lung tung trên đó qua một bên, sau đó tìm cuốn sổ tay và lấy ra trong đó một tờ giấy cũ kỹ đã bị gấp làm tư. Một bức tranh, được vẽ tinh xảo như những bức ảnh chụp bằng máy, bên trong bức tranh đó là hai cô bé tuổi chỉ 11, 12, khuôn mặt vẫn còn hiện lên sự ngây thơ, tinh nghịch.

    Người có tóc vàng cột hai đuôi với đôi mắt tím kia chính là tôi, người còn lại, cô bé tóc ngang vai màu nâu, đôi mắt hổ phách cùng đôi tai mèo ấy…là bạn của tôi, bạn thân nhất của tôi. Tất nhiên là giờ đây cô ấy đã không còn ở đây nữa, vào một ngày như mọi ngày cách đây bốn năm, không biết lý do gì đã khiến cô ấy phải dọn hành lý rời khỏi ngôi trường này, để bắt đầu chuyến đi lâu dài đến một phương xa không xác định. Tôi không hề biết gì về việc cô ấy ra đi, cho đến khi quay trở về phòng và nhận ra…một sự cô độc, biết chắc rằng từ đây nó sẽ vây kín trái tim của mình, mãi mãi về sau.

    “Kitty! Cuối cùng thì mình cũng đã làm được rồi. Cậu có cảm thấy tự hào về mình không?”

    Cứ mỗi lần ngồi nhìn lại bức tranh vẽ hai đứa bọn tôi, những kỷ niệm ngày xưa cứ ồ ạt tràn về khiến tôi không kìm được nước mắt. Để rồi khi ngỡ ngàng nhận ra người bạn năm xưa ấy nay đã không còn bên cạnh mình, hai đứa nay đã cách nhau một khoảng trời xa vô tận, có thể sẽ không bao giờ gặp lại nhau…nghĩ đến đó, tôi muốn bật khóc thật to.

    Tôi chỉ muốn ôm chặt bức tranh ấy vào trong lòng mình, ngồi mãi mãi ở đó với những hồi ức xa xưa về hai chúng tôi, bỏ mặc thực tại tàn nhẫn ngoài kia. Tôi muốn bất chấp tất cả mọi thứ để làm vậy, dù trong lòng biết là mình không bao giờ có thể làm thế được.



    Lau nước mắt, tôi đứng dậy đi đến chỗ hành lý của mình và bỏ cuốn sổ tay có bức tranh vào đó, nó là vật đầu tiên mà tôi bắt buộc phải mang theo. Còn vật thứ nhì mà tôi cũng tự biết mình không bao giờ được phép bỏ ở lại, chính là ‘nó’.

    Tôi mở tủ quần áo lần nữa, kéo đống quần áo bừa bãi sang một bên, chỉ chú tâm đến một thứ nhỏ bé nằm yên lặng trong góc tủ : con búp bê đã gắn bó với tôi từ thuở ấu thơ, Dayna.

    “Dayna…”

    Tôi bất giác gọi tên của nó trong tiếng nấc khẽ mà không hiểu vì sao.

    Tại sao? Dù em đã gắn bó với chị từ rất lâu, từ lúc chị được sinh ra cho đến tận bây giờ, nhưng cũng không thể lý giải được nỗi xúc động này khi vừa nhìn thấy em. Chị có cảm tưởng rằng chúng ta đã trải qua rất nhiều chuyện gian khổ, thậm chí hiểm nguy cùng nhau, nó khiến hai chúng ta gắn kết lại với nhau như một…nhưng chị không thể nhớ rõ đó là chuyện gì hay dám chắc rằng nó có thật.

    Nhưng nếu toàn bộ những chuyện đó đều là ảo tưởng…thì cái cảm giác đau nhói trong tim này là như thế nào ? Không lẽ nó cũng là một trong số các ảo tưởng của chị ?


    Bây giờ, chỉ vào lúc này đây, tôi mới có dịp nhìn kỹ lại Dayna và chợt nhận ra: trên cổ nó đang đeo một sợi dây chuyền có mặt đá hình chóp màu hồng ngọc.

    Sợi dây này trông lạ mà quen, nếu tôi nhớ không lầm thì…hình như tôi đã từng giữ nó trước khi đeo cho Dayna. Đầu óc của tôi hoàn toàn không thể nhớ rõ tại sao nó lại ở trên cổ của mình hay từ khi nào tôi có nó. Chỉ biết rằng tôi đã mặc định coi nó là một vật rất quan trọng, cho nên cũng như Dayna, tôi đã cất kỹ nó vào ngăn tủ và vô tình quên bẵng nó đi trong một thời gian dài.

    Sau khi đã xếp cho Dayna một chỗ ngay ngắn trong va li, tôi cầm mặt chiếc dây chuyền kia, ngắm nhìn vẻ đẹp của viên đá nhẵn nhụi, sáng bóng hoàn hảo đó mà bất chợt quên mất thời gian trôi qua xung quanh mình.

    Mày đang làm gì thế, Liddell ? Không phải mày cần phải dọn dẹp lại căn phòng trước khi trời tối ư ? Sao lại phí thời gian đứng trầm ngâm một sợi dây chuyền vô chủ thế kia?

    Nghĩ một đằng là vậy nhưng tôi lại quyết định đi theo một nẻo, tạm bỏ công việc dọn dẹp chán ngán kia lại đằng sau, tôi muốn giành chút thời gian cuối cùng còn lại của ngày hôm nay để tìm hiểu về sợi dây chuyền này. Tự dưng có quyết định đột ngột như thế vì tôi có cảm giác…một khi đã rời khỏi đây rồi, tôi sẽ không bao giờ có cơ hội để biết được sự thật về những chuyện cứ khiến tôi buồn bã mãi.

    Dường như có một người nào đó rất quan trọng mà tôi cần phải gặp lại trước kia tôi đi.

    -----------​

    Không biết là do tự nhiên hay phép thuật mà ngày hôm nay mặt trời vẫn chưa thể thoát ra được những đám mây trắng trải dài, dường như cứ đứng im mãi một chỗ trên nền trời xanh biếc kia. Tôi bước đi dọc con đường vắng như mọi khi, những ngọn đèn bí ngô vẫn còn âm ỉ cháy trong sự u ám tĩnh mịch của buổi sáng không nắng, mang đến cảm giác như đêm qua nơi đây đã diễn ra lễ hội náo nhiệt nào đó, có cả ca hát và nhảy múa. Sự thật là những thứ như vậy ở đây cũng hiếm.

    Đi qua cái vòm đánh dấu giữa cổng sau ngôi trường và khu vực bên ngoài, tôi đi đều bước theo những lối rẽ quen thuộc, tìm đến cánh cổng dẫn vào trong ngôi đền của phù thuỷ già Babayaga - người duy nhất mà tôi cho là biết tất cả mọi chuyện kỳ lạ nếu chúng có xảy ra.

    Đây không phải là lần đầu tiên tôi đến thăm vị phù thuỷ này, nhưng nói về cái lần đầu gặp bà ấy, tôi cứ có cảm giác ngờ ngợ như mình đã biết bà ấy ở đâu đó rồi, lý do thì tôi không thể giải thích được. Nhưng tôi tìm thấy một cảm giác rất ấm áp khi ở đó, tôi muốn đến đó thường xuyên hơn dù không dám nói ra điều đó, Babayaga là một người kỳ quặc, nếu biết được thì bà sẽ cười vào mũi tôi mất.

    Đằng sau cánh cổng mà tôi mới bước vào là một nghĩa trang nhỏ với lẻ tẻ những bia mộ, chỉ một đoạn ngắn là đi qua được nó, tiếp đến là một cây cầu bắc qua một cái hồ lớn có chứa thứ chất lỏng màu xanh lè, đến tận bây giờ tôi vẫn không chắc thứ nước đó là gì và cũng không thực sự muốn biết.
    Con đường kết thúc ở giữa hồ, nơi một ngôi nhà nhỏ đặt trên nền cấu trúc gỗ kiên cố của chính cây cầu. Đó là nhà của Babayaga.

    Thật buồn cười cho một đứa như tôi, ngày cuối cùng ở trường không đi gặp mặt bạn bè, thầy cô chia tay mà lại rong ruổi ngoài phố để tìm hiểu về một thứ mà…tôi còn chẳng biết nó có liên quan đến mình hay không. Cái động lực thúc đẩy tôi làm chuyện đó, nó không mạnh mẽ nhưng không hiểu sao tôi vẫn không thể cưỡng lại được.

    Dù sao thì chuyện đó cũng không quá tệ, tiện thể đã tới đây rồi, tôi sẽ nói lời chào tạm biệt với Babayaga luôn, như thế cũng coi như là không uổng công.



    Ngôi nhà của Babayaga chỉ có đúng một phòng, nó có hình tròn và rất nhỏ, toàn bộ đồ đạc, dụng cụ ma thuật của bà ấy xếp trải đều lên kệ và sàn gỗ, chúng gần như chiếm toàn bộ không gian trong phòng. Cái bàn vắt ngang phân chia ranh giới giữa những món đồ kia và khu vực gần cánh cửa, trên tường và không gian xung quanh là những giá sách, những chân nến cứ cháy mãi đặt bên cạnh mấy cái sọ người đồ chơi.

    Mọi thứ thuộc về nơi này vẫn trông y như cũ suốt bao nhiêu năm qua, hoặc cũng có thể là…hàng trăm năm qua không chừng, chỉ có điều hôm nay…tôi không thấy Babayaga đâu cả.

    Có lẽ bà ấy đi vắng rồi, nhưng…tại sao lại đi vắng vào đúng lúc này, đúng ngày hôm nay chứ?
    Tôi ngồi phịch xuống quả bí ngô gần đó và chờ đợi, được một lúc thì tâm trí lại chìm đắm trong những suy nghĩ mông lung không điểm dừng.

    Khi đi rồi, mình sẽ nhớ, rất nhớ mọi thứ ở đây cho coi - tôi tự nhủ.



    Tôi không rõ mình đã ngồi đó và nhìn ra khoảng trời xanh bên ngoài kia trong bao lâu, tôi chỉ có thể nói là bản thân đã ngủ gật nhiều lần. Và trong những giấc mơ ngắn ấy, tôi thoáng thấy lại những hình ảnh về mảnh ký ức nào đó đã thất lạc của mình. Nhiều lúc, tôi vẫn nghĩ rằng mình hẳn đã quên đi những chuyện rất quan trọng, quan trọng đến nỗi…mọi thứ tôi trải qua suốt bốn năm kể từ khi Kitty ra đi cũng không bằng một góc những ký ức thất lạc đó.

    Nhưng dù nó quan trọng thế nào, giấc mơ của tôi, có lẽ nó nên chấm dứt ở đây là được rồi...Đã đến lúc tôi nên tỉnh dậy, bỏ tất cả những thứ nhạt nhoà đó lại đằng sau mà tiếp tục bước về phía trước thôi.

    Tôi đứng dậy, mỉm cười nhìn ngôi nhà của Babayaga một lần cuối cùng, trước khi rời khỏi đó và bước đi thật nhanh, không bao giờ ngoảnh mặt lại nữa.



    Tự lúc nào, tôi đã biết cách dối lòng mình giỏi như vậy?
     
    Chỉnh sửa cuối: 9/5/12
  11. bimbopro

    bimbopro T.E.T.Я.I.S

    Tham gia ngày:
    23/10/10
    Bài viết:
    535
    Thật sự thì......rất khó hiểu. Có lẽ mình đang bấn loạn với chuyện ai là người kể, ai thực sự đang mơ, cảm xúc đó của ai. giả thiết nối tiếp giả thiết

    Những dóng cảm xúc thật khó nắm bắt, rồi mính quyết định bỏ hẳn khỏi đầu chương trước chỉ để theo dõi chương này thôi

    Có lẽ vì nét nổi bật của câu chuyện là cảm xúc chứ không phải cốt truyện, nó u buồn, lặng lẽ, có vẻ khó tiếp cận

    Một thế giới phù thủy, nhưng lại có những điều kỳ lạ vượt hẳn phép thuật , lại làm mình nhức đầu thêm chút nữa

    Có lẽ mình nên dừng đoán mò, đơn giản là những cảm xúc ào ạt của một người với người bạn cũ

    Nó thực sự rất đẹp,và có vẻ hơi xa cách

    Chẳng có thể nhận xét gì về cốt truyện, vì thực sự mới chỉ là khởi đầu

    ( tại cách viết của cậu có vẻ nghệ thuật và u buồn quá làm cmt của mình cũng bị ảnh hưởng theo:( )
     
  12. forgiuse

    forgiuse The Warrior of Light Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/7/08
    Bài viết:
    2,171
    Nơi ở:
    Another Reality
    Nói thật là mình sẽ không hiểu gì nếu như Axe ko đưa mình nội dung game mà cậu ấy base, và mình tìm nó trên Google 8-}.
    Cốt truyện buồn thật đấy, và cái cách Axe đảo từ thật sang mơ cũng rất nghệ thuật. Kèm theo lời văn buồn bã nữa, đúng là...khó có ai có thể làm mình "mém khóc" như Axe :((.
     
  13. lehuutri123

    lehuutri123 Dragon Quest Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    5/3/07
    Bài viết:
    1,350
    thật sự là vẫn chưa hiểu lắm :|

    nhưng mà damn, cậu tạo không khí cho truyện thật là tốt, 1 màu u buồn từ đầu tới h, phải nói là đánh vào tâm trạng của ng` đ5oc rất dữ dội qua những câu nói về tâm trạng, những khung cảnh cậu mta, tất cả đều đưa ng` đọc vào 1 cách rất tự nhiên.

    và vì nó quá bí ẩn nên hiện tại mình chỉ có thể cmt đc bấy nhiêu
     
    bimbopro thích bài này.
  14. cowboyha

    cowboyha Unofficial Tactician Moderator

    Tham gia ngày:
    23/9/08
    Bài viết:
    10,168
    Nơi ở:
    Music World♫
    Chà, cũng hay quá nhỉ.

    Tổng hợp các fanfic theo lối truyện dài, tức là các side story phải không?
     
  15. Axetylen

    Axetylen C O N T R A

    Tham gia ngày:
    28/1/11
    Bài viết:
    1,840
    Nơi ở:
    Milky Way
    @bimbopro: thật vui vì cậu đã có những cảm xúc phần nào đó rất giống mình khi viết chap này. Khi viết về cảm xúc, về tâm lý thì sẽ không bao giờ dựng sẵn được cấu trúc của nó, chỉ có thể tuôn nó ra cho đến khi hết mạch thì ngừng thôi. Mọi người chắc hẳn đều trải qua rồi cảm giác này rồi, phải không?

    @for:giấc mơ vốn là một bí ẩn mãi mãi đối với tâm trí con người, cho dù chứng minh dưới góc nhìn thần kinh học chỉ là các hoạt động sóng điện rõ ràng thế nào, nó vẫn luôn luôn, luôn luôn bí ẩn...

    @Kagi: Ừm, mình dạo này cũng bắt đầu viết hơi bí ẩn hoài nhỉ? Nhưng nếu biết được qua cốt truyện của A Witch's Tale rồi thì nó cũng sẽ trông không lạ quá đâu. Có gì lát mình sẽ gửi cậu cái tóm tắt của nó, mong là...hì hì...

    @cowboyha: ừm, một số là sidestory, một số là viết về những hoàn cảnh trước hoặc sau khi xảy ra cốt truyện chính. Sau đó ghép nối chúng lại mối dây buộc là cô gái đầu truyện, ha ha, một kiểu tự sướng nhỉ?
     
    Chỉnh sửa cuối: 19/10/11
  16. cowboyha

    cowboyha Unofficial Tactician Moderator

    Tham gia ngày:
    23/9/08
    Bài viết:
    10,168
    Nơi ở:
    Music World♫
    Haha, mình cũng thế mà, đó là cách chúng ta kể thêm về những nhân vật mình yêu quý.

    Mình sẽ đọc tiếp, nhưng không biết mình có khả năng comment không, có gì mình sẽ nói riêng.
     
  17. Axetylen

    Axetylen C O N T R A

    Tham gia ngày:
    28/1/11
    Bài viết:
    1,840
    Nơi ở:
    Milky Way
    A Witch's Tale (2)

    Tôi đã bị trễ buổi lễ tốt nghiệp của mình, thật…thật là tai hại.
    Đừng hỏi lý do tại sao, vì tôi sẽ không muốn nói ra nó tí nào đâu.




    Thôi được rồi, chuyện là như vậy, sau khi rời khỏi cửa hàng của Babayaga với tâm trí còn thơ thẩn, tôi đã quyết định làm một chuyến đi dạo xung quanh thị trấn trong mà không hiểu tại sao, tôi cứ thế đi, theo bước chân mình dẫn dắt, từng bước, từng bước một đi xa hơn khỏi con đường dẫn về trường.

    Rất lâu sau khi tự để cho tâm trí mông lung của bản thân điều khiển đôi chân dẫn đến nơi nó muốn đến, tôi nhận ra mình đang ở một khu vực nào đó mình chưa bao giờ đặt chân đến. Dù lạ, nhưng không đến nỗi khiến tôi lạc đường. Thở dài tiếc rẻ cho khoảng thời gian đi đi lại lại vô ích, tôi quay gót bước về trường. Còn rất nhiều việc tôi cần phải làm khi về đó, dọn dẹp phòng, thu dọn hành lý, tắm rửa và thay đồ cho buổi lễ tốt nghiệp, nếu còn lang thang ngoài đây….tôi sẽ gặp rắc rối to mất.

    Thế là men theo con đường đã đưa mình đến đây, tôi quay trở về, lần này đi với một nhịp độ nhanh hơn, bước đi dứt khoát và không để ý đến mọi thứ xung quanh. Tôi đã cứ ngỡ là sẽ chẳng còn chuyện gì cản trở và khiến tôi phân tâm nữa, nhưng…

    Một đám đông.
    Lạ thật. Lạ thật đấy.
    Tôi không nhớ là có thấy bất cứ đám đông nào tụ tập ở đây vài tiếng trước, khi đang trên đường tới cái chốn vô định kia.
    Lạ thật đấy.

    Miệng tôi lẩm bẩm như thế nhưng chẳng hiểu sao lại không để ý lắm đến chuyện lạ hay không, tò mò với cái nhóm nhỏ người dân đang bu lại xem cái gì đó, tôi tiến lại gần và đưa mắt nhìn vào bên trong đám người đó.
    Ở chính giữa vòng tròn đó là một thằng hề nhỏ con, đeo chiếc mặt nạ cười hai màu trắng đen, đang đứng tung hứng những trái banh, rất nhiều banh. Tuy ấn tượng nhưng tôi không chắc là nó hay đến nỗi khiến mọi người xung quanh cứ vỗ tay liên tục như vậy.

    Như đọc được ý nghĩa của tôi, gã hề bỗng dưng ngừng tung hứng, hắn bắt những trái banh lại với kỹ thuật điêu luyện chưa từng có, rồi chỉ với một cái xoay lưng, khi hắn quay mặt lại thì toàn bộ banh đã biến mất, thay vào đó là những lá bài được trang trí rất đẹp.
    Tôi sau đó lập tức bị thu hút vào những trò ảo thuật lạ mắt của gã hề đó, hắn liên tục đưa tôi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, tuy thế tôi vẫn không vỗ tay tán thưởng hắn như những khán giả nhiệt tình kia. Sau cùng, kết thúc liên khúc trình diễn ấn tượng của mình, gã hề tay biến ra một bó hoa, tiến về phía tôi và cất tiếng

    “Xin tặng cô, Liddell nhỏ.”

    Ngập ngừng nhận lấy bó hoa, tôi đã định nói ‘cám ơn’ với hắn nếu như không giật mình nhận ra ‘Sao gã này lại biết tên mình?’

    “Tôi là một ảo thuật gia thưa cô, tôi có thể đoán mò ra mọi thứ.”

    Đoán mò ư? Đời nào lại thế. Có thể là gã này có khả năng đọc suy nghĩ của kẻ khác? Không…thể nào.

    Các khán giả xung quanh đột nhiên quay về phía tôi và vỗ tay chan chát khiến tôi giật mình lần nữa và…lần nữa. Tôi suýt tí đã la lên khi nhận ra toàn bộ những khán giả đứng xung quanh mình đều là…những con hình nhân.
    Như đã thoả mãn với màn hù doạ tôi vừa rồi, gã hề làm động tác ngả nón cúi chào như chính thức tuyên bố kết thúc. Đám hình nhân xung quanh lại tiếp tục vỗ tay tán thưởng, không hiểu sao trông thật thảm hại, cả tôi lẫn hắn.

    Rồi nhận ra thực tại của mình, tôi suýt nhảy dựng lên khi nhớ ra những thứ mình cần phải làm. Nhìn bầu trời đang tắt nắng dần mà trống ngực tôi đập liên hồi, trễ…trễ mất rồi.
    Việc tiếp theo, tôi chỉ biết ba chân bốn cẳng chạy nhanh thật nhanh về trường, trong khi phía sau lưng tôi vẫn còn vang lên tiếng vọng đều đều từ gánh xiếc.

    “Đó là toàn bộ chương trình của chúng tôi đêm nay. Jabberwocky và mèo Cheshire xin chân thành cám ơn các bạn vì đã đến xem buổi diễn, chúc tất cả các bạn một buổi tối tốt lành.”

    Tôi đáng nhẽ đã thốt lên ‘con mèo tím đó có làm được gì suýt buổi diễn đâu nhỉ?’ nhưng lại thôi, đó không phải là việc của tôi.

    [spoil]Jabberwocky và Chesire Cat

    [​IMG][/spoil]

    ----------

    “Á !”
    Tôi lại bị tuột giầy của mình, nó văng ra đằng sau một quãng, mất vài chục giây để quay lại nhặt nó lên và xỏ vào chân càng làm tôi thêm sốt ruột. Chết rồi, kỳ này tiêu thật rồi, Liddell ơi là Liddell.
    Trước khi tôi kịp quay trở lại đường chạy nước rút của mình, một vật to lớn đã xuất hiện bên cạnh tôi từ lúc nào, đó là một chiếc xe ngựa. Nhưng khác với các loại ở đây, chiếc xe này mang kiểu dáng Á Đông, có thể mô tả đơn giản như một chiếc kiệu có gắn hai bánh xe, dẫn đầu đằng trước là một con bạch mã với bộ lông tuyệt đẹp.

    “Liddell…Liddell ơi.”

    Hả? Hình như có ai đó vừa gọi tên tôi thì phải? Mất một lúc nhìn xung quanh, tôi chẳng thấy ai, để rồi sau đó chột dạ nhận ra tiếng gọi đó phát ra từ cỗ xe ngựa đậu chình ình bên cạnh mình kia.

    “Ai…ai đó?”

    “Lên xe đi, Liddell. Đoạn đường trở về trường của em còn xa lắm, không thể đi bộ được đâu.”

    “Tôi…tôi có thể đi nhờ sao?”

    “Tất nhiên rồi. Nào, đừng chần chờ nữa, mau leo lên xe đi.”

    Như nhặt được của rơi từ trời xuống, quên thắc mắc là tại sao người trong xe biết tên mình hay vân vân, tôi chỉ biết lập tức nhảy ngay lên xe.

    Khẽ vén tấm chăn êm ái che cửa sau xe và bước vào trong, tôi mò mẫm trong ánh nến tù mù tìm một chỗ trống để ngồi xuống. Mất một lúc, khi mắt đã quen dần với bóng tối trong xe, tôi mới có thể nhìn kỹ người đang ngồi đối diện mình, một thiếu nữ Châu Á xinh đẹp.
    Cái trang phục rườm rà chị ấy mặc trên người hình như được gọi là Kimono, không phải loại thông thường mà là loại dành cho các cô công chúa của hoàng tộc, hoạ tiết hình trúc trắng lẫn trong màu xanh lá. Mái tóc chị ấy dài và thẳng mượt đến đáng ghen tỵ, lại mang màu đen hiếm có, đằng sau đầu cài cây trâm vàng hình trăng lưỡi liềm. Với sắc đẹp khuynh thành như vậy, nếu cô gái kia sống vào thời phong kiến, chắc chắn sẽ có chiến tranh nổ ra, sẽ có máu đổ giữa các đế vương chỉ vì muốn lấy lòng chị ta.

    Sau khi tôi đã ổn định chỗ ngồi của mình được một lúc thì cô gái kia vỗ nhẹ vào thành xe như ra hiệu, lập tức sau đó xe chạy.
    Mất một lúc lâu kể từ khi xe bắt đầu lăn bánh, tôi vẫn chưa thể bắt chuyện được cô gái kia, mọi dự định hay mọi lời nói đã tính sẵn trong đầu không biết đã trôi tuột đi đâu mất. Thứ duy nhất tôi có thể làm là ngồi im lặng và cố tránh ánh mắt của cô gái kia. Việc được một người hoàn hảo hơn nhìn chằm chằm vào mình tạo ra cảm giác ngượng ngùng, khó chịu không thể tả.
    Nhưng khoảng im lặng vô hình đó cũng đã không thể kéo dài lâu hơn nữa

    “Liddell…em trông lớn hơn trước nhiều rồi nhỉ ?”

    Cô gái kia chủ động bắt chuyện với tôi trước, không hiểu sao tôi đã âm thầm đoán trước được chuyện này, chỉ đợi có thế, tôi nhanh chóng đáp lại.

    “Sao chị lại biết tên của em?”

    Đó không hẳn là một câu đáp, nhưng…sao cũng được, tôi không thể trò chuyện được với chị ta trong khi vẫn còn quá nhiều nghi vấn bên trong đầu như vậy.
    Cô gái tóc đen lại mỉm cười, lại nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến, và tự dưng từ cái ánh nhìn ấy tôi cảm thấy như mình đã làm chuyện gì đó sai trái.

    “Liddell, trông chị em có cảm thấy quen không? Như là đã từng gặp rồi ấy?”

    Cô gái ấy đáp lại câu hỏi của tôi cũng bằng một câu hỏi khác, tôi thấy khó chịu, nhưng lại không quá để tâm đến. Chúng tôi cứ như đang chơi trò mèo vờn chuột, cùng nhau chờ xem ai trong hai người sẽ chịu lên tiếng trả lời trước.
    Những suy nghĩ khác trong đầu tôi sau đó ẩn hiện rất chập chờn, dường như tôi chỉ còn có thể tập trung nghĩ về câu hỏi kia, tôi đã thua, nhưng tôi không bận tâm lắm mà chỉ cố gắng tìm ra câu trả lời của mình. Tôi nhìn về phía cô gái kia, không ngắm kỹ, xăm soi hay tìm kiếm thứ gì trên người…chỉ đơn giản là nhìn thẳng trực tiếp vào đôi mắt đen tuyền của chị ta.

    “Có cảm thấy…một chút.”

    Tôi trả lời, nhưng lại hướng ánh mắt mình đi nơi khác…thật khó tả được cái cảm giác bị ai đó đọc thấu tâm can mình chỉ cần nhìn vào mắt.
    Lấy tay áo dài đưa lên miệng, cô gái kia khẽ che nụ cười mỉm. Tôi có cảm giác như chị ta vừa nói với chính mình hai từ ‘ngay chóc’. Cũng có thể là do tôi tưởng tượng hơi quá

    Bất chợt, cô gái kia bỗng rời khỏi chỗ ngồi của mình, lồm cồm bò trong sự vướng víu của chiếc kimono đến gần chỗ tôi. Thấy tôi hoảng hốt, cô ấy khẽ đưa tay của mình đặt lên tay tôi như trấn an. Vẫn giữ nụ cười hiền hậu trên môi, cô ấy nói

    “Không cần phải vội đâu, Liddell, chị vẫn có thể chờ được mà, trước khi em nhớ ra lời hứa của chúng ta.”

    “Lời hứa?”

    Thật là tự ái khi mà cô gái này cứ nói với tôi những điều chỉ có cô ấy mới hiểu, nhưng tôi không muốn bất lịch sự cho nên sẽ không hét vào mặt chị ta ‘Dẹp đi, cóc hiểu gì cả !”.

    “Đó là lời hứa giữa hai chúng ta trước khi em rời khỏi Wonderland để trở về thế giới của mình. Tạm thời lúc này em chưa thể nhớ ra nhưng…chị chỉ muốn nói với em rằng : bất cứ khi nào, chị cũng sẵn sàng có mặt để thực hiện lời hứa của hai chúng ta, trước khi chị ra đi…”

    Tôi có cảm giác vừa nghe được tiếng khẽ nấc của cô gái trước mặt, nhưng dường như chị ấy vẫn đang cố giấu cảm xúc của mình bằng nụ cười hiền từ trên môi.
    Chiếc xe chợt dừng lại sau khoảng khắc đó, có vẻ như đã đến nơi, tôi tự nhủ mình cần nhảy ngay xuống xe và chạy ngay vào trong trường, thế nhưng…tôi vẫn ngồi im lặng trên xe, bàn tay bị nắm chặt bởi cô gái trước mặt, không thể cử động dù chỉ một chút.

    “Chị nói là em…cần thực hiện lời hứa gì đó…trước khi chị định đi đâu đó à?”

    Khuôn mặt cô gái hiện lên một nỗi buồn, đôi chân mày không xáo động nhưng nụ cười đã tắt, chầm chậm lùi về phía bên kia của xe, cô nói

    “Chị sắp phải trở về trời, có thể sẽ không bao giờ quay lại đây nữa.”

    Dù không hiểu điều đó có nghĩa là gì, tôi vẫn nghe như sét đánh ngang tai.



    Và thế là tôi đã bắt đầu một lời hứa mới.
    Tôi hứa với cô gái kia là sẽ thực hiện cho bằng được một lời hứa khác tôi ‘có thể’ đã lỡ hứa bất cứ khi nào tôi nhớ lại chuyện đó.

    Tôi thực sự không hiểu là mình vừa nói gì.

    Dù sao thì tôi cũng đã bước được xuống xe sau khi phí phạm rất nhiều thời gian chỉ để ngồi không. Chiếc xe chầm chậm lăn bánh rời đi, sực nhớ ra một chuyện, tôi gọi vội

    “Mà này chị ơi, tên của chị là gì vậy?”

    Đáp lại câu hỏi của tôi là một nụ cười tinh diệu, đẹp rạng ngời của cô gái kia. Và rồi…như một phản xạ nào đó, tôi chợt khựng người lại trong chốc lát, miệng bắt đầu lẩm bẩm

    “Ka…gu…ya.”

    Lạ…lạ thật đấy. Tôi biết tên của chị ta, thật sự có biết, nhưng…chị ấy đã nói với tôi đâu nhỉ ?

    [spoil]Công chúa Kaguya

    [​IMG][/spoil]

    ----------

    Tự rủa mình lại phí thời gian đứng tập đánh vần, tôi chạy thục mạng về phía cổng trường.
    Và...như chưa đủ xui xẻo, cái số phận và con đường lại bạc đãi tôi thêm lần nữa, tôi bị tuột giầy, và lần này còn được khuyến mãi thêm cú ngã sóng xoài ra mặt đất.

    “Chết…tiệt !”

    Ê ẩm cả mình mẩy, tôi thực sự muốn nàm ăn vạ luôn trên đất, nhưng…còn buổi lễ tốt nghiệp? Gượng đứng dậy, tôi cố lê về phía chiếc giày bị rớt đằng sau, định với tay nhặt nó thì đột nhiên đã có người khác tới và nhặt nó trước tôi.

    “Cái gì thế này? Giày của con gái sao? Sao trông chẳng có một chút nào gọi là nữ tính cả?”

    Nghe thế, tôi đã định giật lại chiếc giày lại và hét vào mặt cái kẻ kia một hơi cho hả cơn giận, nhưng rồi sau đó chợt nhận ra đó là một cậu con trai kỳ lạ với mái tóc xanh lá và…đôi tai thỏ, tay phải cầm cái ấm trà màu hồng có chứa con gì đó trông như chuột, tay trái thì cầm chiếc giày của tôi, vẻ mặt nhìn có vẻ khinh thường.

    “Cô luôn luôn như vậy, Liddell, luộm thuộm y chang bọn con trai, chẳng hiểu đó có phải là ưu điểm duy nhất của cô không?”

    “Không có ưu điểm, không có ưu điểm ! “

    Tôi giật bắn mình khi nghe con chuột nằm trong cái ấm trà nhại giọng cậu con trai kia. Suýt tí nữa đã không kiềm chế được mà giật lấy cái bình để giẫm cho nó móp méo luôn rồi.

    “Chúng ta…có quen nhau à?”

    “Hay quên cũng là một ưu điểm khác của cô nhỉ?”

    Tên kia trả lời với giọng châm chọc, nhưng lạ là tôi lại không muốn nổi giận, chỉ cảm thấy tò mò. Thêm hai tên quỷ quái nào thế này?
    Trước khi tôi kịp suy nghĩ gì thêm, gã con trai kia đã quăng chiếc giày về phía tôi, chụp được nó trong một thoáng bất ngờ, tôi định nói cám ơn thì gã kia lại lên tiếng

    “Chắc cô cũng muốn trễ hẹn là ưu điểm của mình luôn phải không?”

    Lời nói mỉa mai nhưng đầy ẩn ý, tôi chỉ kịp nhớ ra mục đích của mình và chạy đi ngay lập tức. Tự dưng trong lòng có cảm giác chẳng cần thiết phải cảm ơn hai tên kia làm gì.

    “March…Hare…và Do…Dormouse.”

    Cái gì? Nghiêm túc chứ, Liddell? Mày cũng biết luôn tên hai kẻ lập dị kia ư?

    [spoil]March Hare và Dormouse

    [​IMG][/spoil]

    ----------​

    ...

    ...

    Woaw…ấm quá.

    Nơi này là nơi nào? Tại sao lại yên bình và ấm áp như vậy?

    Hơi ấm này…nó như lan toả đến từng ngóc ngách, làm tan chảy con tim vốn đã bị đóng băng lạnh giá của tôi.

    Ấm quá !



    “Liddell…!”

    Có ai đó đang gọi tôi?

    “Con đã vất vả rất nhiều rồi. Hãy nghỉ ngơi một lát đi….”

    Người đang nói kia, bà là ai?

    “Có lẽ đã đến lúc con phải trở về rồi, Liddell.”

    Bà là ai? Sao tôi thấy giọng nói này rất quen.

    “Hãy trở lại với chúng ta, khi con đã trưởng thành nhé.”

    Khoan đã !

    “Tạm biệt, Liddell. Hẹn gặp lại !”

    Khoan…




    Tôi có cảm giác là bản thân đã quên mất những ký ức nào đó rất quan trọng với mình, đến nỗi tôi sẵn sàng dùng cả cuộc đời còn lại của mình để tìm ra nó.
    Vào một buổi tối kia, khi thức dậy với một giấc mơ không thể nhớ rõ trong đầu, tự dưng tôi chợt nghĩ đến một thứ.

    Ngoài kia, phía trên đỉnh ngọn tháp, là giấc mơ đang treo lơ lửng của tôi.
     
  18. bimbopro

    bimbopro T.E.T.Я.I.S

    Tham gia ngày:
    23/10/10
    Bài viết:
    535
    Nếu không đọc trước cốt truyện cuả cậu đưa, thì có lẽ giờ đây lại ngồi đoán già đoán non tiếp rồi

    Btw, chap này rất hay, cảm thấy sự vội vã, ngạc nhiên,bí hiểm qua từng tình huống. Tính cách các nhân vật cùng hình dáng được điểm qua bởi vài nét sơ xài nhưng phác họa được cả hình ảnh của họ

    Sao mình vẫn thấy sự ám ảnh nào đó trong từng câu văn của cậu, có lẽ những dòng suy nghĩ vốn đã khó hiểu rồi
     
  19. cowboyha

    cowboyha Unofficial Tactician Moderator

    Tham gia ngày:
    23/9/08
    Bài viết:
    10,168
    Nơi ở:
    Music World♫
    Mình thấy hình như bạn có dựa vào game cùng tên phải không?
     
  20. forgiuse

    forgiuse The Warrior of Light Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/7/08
    Bài viết:
    2,171
    Nơi ở:
    Another Reality
    Chap này đúng là nhiều bí ẩn đấy :-?. Có lẽ người chơi game này như Axe mới hiểu được :P. Mà mình nghĩ March Hare là Mad Hatter thì phải :-?, suy cho cùng chỉ có ông này mở tiệc trà tại đây thôi chứ có ai đâu 8-}.
    Cốt truyện của Axe thì gượm buồn, cốt truyện của game thì buồn cười, Nippon Ichi còn chờ gì nữa, sao ko rước Axe về dinh :">.
    Mà mình thấy Liddell của Axe lành tính hơn trong game nhiều đấy :P, dù mình ko biết Liddell...bá đạo thế nào trong game vì chưa chơi thử :P.
     

Chia sẻ trang này