Tản mạn về GAME

Thảo luận trong 'Resident Evil Fans Club' bắt đầu bởi Eternal Infinity, 12/10/08.

  1. Eternal Infinity

    Eternal Infinity Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    16/8/04
    Bài viết:
    309
    Cách đây vài ngày, trong lúc lướt qua các forum cũ kỹ trên gamevn, tôi thử vào profile của chính mình để xem lại các bài viết cách đây 2 – 3 năm và những gì tôi đọc được đã khiến tôi suy ngẫm rất nhiều. Tôi nhớ lại rất nhiều điều, về những việc tôi đã làm, những người tôi đã gặp và trên hết, đó là về những game tôi đã chơi.

    Tôi chính thức bước chân vào gamevn vào năm 2003, với nickname BlackRain nhưng trước đó thì tôi đã có “thâm niên” chơi game từ hồi 5 tuổi (tức là trước cả lúc bước vào lớp 1 học đánh vần và viết chữ). Cách đó khoảng 2 năm, tức là năm 2001 – năm tôi lên lớp 8 - là thời gian tôi được một người bạn giới thiệu trò chơi Resident Evil 2. Trước đó thì tôi đã có chơi qua một vài game PS1 nhưng không hứng thú lắm (chủ yếu là các game song đấu đơn giản), “cơn nghiện” của tôi lúc đó (và hầu như là của tất cả mọi người) là game Counter Strike. Nhưng tại địa phương của tôi, game này dần dần nhường chỗ cho Battle Realm, mà tôi thì không hứng thú với game dàn trận – chiến thuật cho lắm. Tôi bắt đầu chuyển hẳn sang PS1, mở đầu bằng trò chơi Chocobo Racing. Trong lớp học của tôi không có nhiều người biết chơi PS (hầu hết đều chơi PC hoặc các trò “dân dã” khác như bida, đá banh, thậm chí đá gà…). Vào đầu năm học, tôi lân la làm quen và biết được một anh bạn tên Định rất “ghiền” trò chơi Final Fantasy XIII. Chúng tôi nhanh chóng kết thân với nhau và sau đó lại làm quen với một anh bạn khác tên Khoa cũng thuộc loại “nghiện” RPG. Anh bạn Khoa này là một học sinh “ngoại hạng” về Anh ngữ (lấy bằng C từ hồi lớp 6, 7 gì đó). Tôi và Định xem anh bạn mới này là “master” của nhóm vì trình độ hiểu biết về các game của cậu ấy vượt xa chúng tôi vào thời điểm đó. Bộ ba chúng tôi thân thiết với nhau cho đến tận bây giờ.

    Trong những lần “hội thảo” về game, tôi thường nhắc đến một trò chơi kinh dị mà tôi đã từng được xem người khác chơi năm tôi lên 9 (tức là năm 1998), đó chính là Resident Evil 2. Một điều trùng hợp là cậu của Định cũng là một fan của RE nên sau đó tôi đã được cho mượn bộ đĩa RE2. Trước đó thì tôi cũng đã vài lần chơi RE3 trên PC và ngay từ lần đầu tiên chơi trò chơi này thì trong tôi đã nảy sinh một thứ cảm giác rất lạ. Nó không chỉ đơn thuần là sự sợ hãi mà giống như một sợi dây vô hình liên kết giữa hiện thực và ảo tưởng, giữa hiện tại và tương lai. Tôi không thể lý giải được vì sao nhưng tôi vẫn luôn ngờ ngợ có một điều gì đó tương tự trong game sẽ xảy ra trong tương lai và tôi rất muốn biết nó là cái gì, giống như hành trình tìm kiếm và đánh thức một ký ức nào đó đã ngủ vùi từ rất lâu trong tâm trí của chính mình. Tôi quyết định chơi tiếp RE2 sau khi đã hoàn thành RE3 và sau đó là các bản RE khác. Cho đến nay thì RE vẫn là một trò chơi để lại cho tôi ấn tượng đặc biệt nhất.

    Song song với RE, tôi chơi khá nhiều các game khác, như: Final Fantasy, Chrono, Legend of the Dragoons, Star Ocean, Valkyrie Profile, Parasite Eve, Dino Chrisis, Fatal Frame, Castle Vania, Onimusha, Devil May Cry, Chaos Legion, Megaman X… Tôi không đơn thuần chơi game để giải trí mà tôi thật sự hòa mình vào thế giới game, cảm nhận tâm trạng của nhân vật trong game. Tôi vẫn còn nhớ, lần đầu tiên chơi Final Fantasy IX (game RPG đầu tiên mà tôi chơi), tôi có cảm giác như mình đã hoàn toàn bước sang một thế giới khác. Tôi cảm thấy như mình vừa có thêm những người bạn mới và cái ranh giới mong manh giữa hiện thực và ảo tưởng trong tâm trí tôi ngày càng mờ nhạt.

    Khi chơi game, tôi luôn cố gắng đọc hết lời thoại của từng nhân vật để hiểu được tâm tư của họ cũng như để nắm bắt cốt truyện. Lâu dần, thói quen ấy khiến tôi cảm thấy như mình đang được đón chào ở thế giới ảo, và tôi cảm nhận những nhân vật trong game như những người bạn thực thụ, bằng xương bằng thịt. Tôi vẫn nhớ như in từng địa danh trong từng game tôi đã chơi và các sự kiện xảy ra ở đó. Mỗi khi nhớ về chúng thì trong lòng tôi lại dâng lên một cảm giác bồi hồi giống hệt như mình đã từng sống ở đó một thời gian dài. Cảm giác đó có lẽ cũng tựa như cảm giác xa quê nhớ nhà của những người tha phương.

    Một điều cũng rất quan trọng đối với tôi, đó là những người mà tôi quen biết ở tiệm game. Tiệm game mà tôi chơi là một tiệm khá nhỏ, nằm sâu trong một con hẻm trên đường Tăng Bạt Hổ Q.Bình Thạnh. Chúng tôi thường chơi game theo phong trào (thường gọi là “luyện công”), có lúc thì tất cả cùng chơi RE, có lúc thì tất cả cùng chơi Fantasy. Chúng tôi thân thiết nhau như bạn học cùng lớp (chúng tôi gọi nhau là “chiến hữu”). Tôi nhớ rất rõ về anh bạn đầu tiên mà tôi tiếp xúc, biệt danh của anh ta là “Tý sâm”, vì mẹ anh ta bán nước sâm ngoài chợ. Anh ta là người “thầy” đầu tiên dạy tôi những “kỹ thuật” chơi RE và cũng chính anh ta là người truyền cho tôi niềm đam mê game kinh dị. Những người khác gồm có: “Tèo cận”, “Say bomberman” (“nổ” mọi lúc mọi nơi), “Liêm Tonberry” (nhìn mặt ko giống con GF Tonberry trong FFXII ko ăn tiền), bộ đôi “Lắc – Cu” (rất ghiền trò Chrono Cross - “Quả lắc thời gian”), “football team: Hùng, Tin, Thành”, “Độ” (chơi “độ” bất cứ trò gì, từ Rockman cho đến Dino Crisis)… Tuy đa phần họ đều là người có học thức thấp nhưng thật sự họ là những người rất chí tình và đáng quý hơn cả là họ luôn chủ động tìm kiếm một công việc lao động để phụ giúp gia đình. Bà chủ tiệm game tên Oanh nên tôi thường gọi tiệm game nơi tôi chơi là “nhà bà Oanh”. Tính đến nay thì tôi đã lui tới “nhà bà Oanh” được hơn 7 năm trời rồi và số lần “chơi thiếu” thì… vô số kể (nhưng mà có trả đàng hoàng nha).

    Tôi biết, đến một lúc nào đó, “nhà bà Oanh” sẽ ngưng “hoạt động”, nhưng đối với tôi thì những ngày tháng “luyện công” ở nơi đó sẽ là một kỷ niệm không bao giờ phai. Giờ đây, những “chiến hữu” ngày xưa đã không còn lui tới “nhà bà Oanh” nữa, có người đã bắt đầu vật lộn với những ngày tháng mưu sinh, có những người đã thay đổi, thay đổi rất nhiều (tôi biết được vài người trong số họ thường tụ tập hút chích ở các con hẻm vắng) nhưng mỗi khi nhớ đến họ, tôi vẫn xem họ như những người bạn chí thân và tôi vẫn luôn mong muốn được một lần cùng họ ngồi “luyện công” như những ngày xa xưa. Chính bà Oanh cũng không quên những gương mặt đã từng ghé qua tiệm game của bà ta. Đôi lúc quán vắng, chỉ có mình tôi cô độc “luyện công” một game RPG mới toanh nào đó (hiện giờ tôi đang chơi Mana-Khemia nhưng cái cảm giác hồ hởi của ngày nào đã vơi đi ít nhiều), tôi lại nhắc về những “chiến hữu” ngày xưa với bà Oanh và thật ngạc nhiên là bà ta cũng không hề quên bất kỳ ai trong số họ. Thời gian vẫn lặng lẽ trôi đi, không biết có còn “chiến hữu” nào nhớ đến tôi không?

    Có những buổi tối trống trải, tôi mở lại những bài soundtrack nghe, trong đầu mường tượng ra hình ảnh những nhân vật game ngày nào và nhớ lại cái cảm giác phấn khích mỗi khi bắt đầu “luyện” một tựa game mới - giống như tôi đang thực sự dấn thân vào một cuộc phiêu lưu đầy bất ngờ và thú vị. Thời gian trôi đi nhanh quá, đã hơn 5 năm rồi tôi không động vào các game cũ đã chơi qua nữa và cho dù rất muốn chơi lại nhưng cái cảm giác phấn khích cũng không còn như xưa. Đôi lúc tôi cảm thấy gamer cũng như một lữ khách độc bộ trên con đường dài, ngoảnh lại nhìn quãng đường phía sau, muốn trở gót quay lại những nẻo đường xưa nhưng không tài nào tìm được những người bạn đồng hành nữa. Dù các nhân vật game không bao giờ thay đổi, nhưng sao những hình ảnh ấy bây giờ đã quá xa vời. Tôi đã thử chơi lại Fantasy IX không dưới 7 lần nhưng cũng không bao giờ tìm lại được cái cảm giác như lần chơi đầu tiên. Tôi nhận ra một điều, khi chúng ta thực sự dành nhiều tình cảm cho game, thì cũng đồng nghĩa với việc chúng ta đã đồng nhất thế giới game và thế giới thực, mà thế giới thực giống như một dòng sông trôi một chiều lặng lẽ, cho dẫu chúng ta có gắng sức đến đâu cũng không bao giờ có thể bơi ngược dòng để tìm về thượng nguồn của con sông được. Ngược lại, mỗi chúng ta như một chiếc lá trên mặt nước, lênh đênh phiêu bạt, lúc hợp lúc tan. Nhưng cho dù có hay không - một cơ hội để tương phùng - thì trong lòng tôi, những người bạn “ảo” luôn luôn chiếm một vị trí bất di bất dịch.

    Giờ đây tôi đã 20 tuổi, vẫn còn rất trẻ, nhưng cũng đủ để tôi cảm nhận được một hành trình dài mà mình đã vượt qua. Tôi vẫn lui tới “nhà ba Oanh” mỗi chiều Chủ Nhật, vẫn lên gamevn mỗi tuần, đôi lúc chỉ để làm khách. Nhiều thứ đã đổi thay, bản thân tôi cũng thay đổi nhiều. Tôi đã qua thời mộng mơ. Giờ đây, khi nhìn lại mọi thứ, tôi nhận ra game gắn liền với tuổi thơ và tuổi niên thiếu của tôi. Với tôi, nó không khác gì một thế giới cổ tích đẹp lộng lẫy trong trí tưởng tượng của mỗi đứa trẻ, cũng không khác gì một ngôi trường với vô vàn bạn bè, buồn vui, kỷ niệm… Nếu không chơi game, có lẽ giờ đây tôi đã trở thành một con người hoàn toàn khác.

    Nhiều người cho rằng game chỉ là một hình thức giải trí hay thậm chí có những cái nhìn rất tiêu cực về game. Theo tôi, nếu soi xét kỹ lưỡng, ta có thể thấy được game cũng là một nghệ thuật, cũng giống như thơ văn, âm nhạc, hội họa (ngoại trừ một số game “đi quá giới hạn”)… Nó cũng có thể khuấy động tâm hồn chúng ta, cũng để lại cho chúng ta nhiều cảm xúc. Tôi không cổ xúy cho những người “nghiện” game đến mức quên ăn, quên ngủ, quên công việc… nhưng trong một chừng mực cho phép, đối với chúng ta – những gamer – thì game là một thế giới riêng, một chốn riêng tư, bất khả xâm phạm, để chúng ta cất giữ những ước mơ cháy bỏng nhất, những cảm xúc chân thật nhất, và là nơi để chúng ta gửi gắm những kỳ vọng về một thế giới tốt đẹp hơn, hoàn hảo hơn.

    Xã hội dường như ngày càng trở nên nghiệt ngã. Con người luôn mưu cầu hạnh phúc nhưng cuộc đời giống như một vòng xoáy vô tận biến chúng ta thành những cỗ máy vô tri và vô cảm. Đã từ rất lâu rồi, cũng không biết từ lúc nào, tôi trở thành một kẻ cô độc và lầm lũi. Nhưng mỗi khi nhớ về những người bạn đồng hành thuở nào thì tôi lại nhận ra một điều: tâm hồn tôi vẫn không hề khô héo. Và có lẽ, sẽ chẳng bao giờ tôi tìm được những người bạn tuyệt vời như thế nữa.
     
  2. Brother_Crush

    Brother_Crush ✣✣✣ Xiaolonista✣✣✣ Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    22/8/05
    Bài viết:
    6,754
    Bravo Bravo :hug:

    Lâu lắm rồi Brother mới đọc được một cái tản mạn hay như thế này.

    Thời gian tôi chơi game không nhiều lắm, chỉ khoảng gần 12 năm( năm nay 19 :D sắp tới 20 oài :D ). Trước khi chơi game tôi cũng chỉ chơi 1 số thứ ... cà tàng con nít. Game bắt đầu ảnh hưởng đến tôi vào năm tôi 14 tuổi. Lúc ấy ở nơi tôi phong trào game mới bắt đầu rầm rộ lên.

    Game đầu tiên mà tôi chơi không phải là Re mà là Tenchu. Cũng chơi game, tôi cũng quen được những người bạn cùng chung sở thích và chung tính cách.

    Hiện nay game mà tôi yêu thích nhất vẫn là Re, sau đến là Tenchu. Cái cảm giác lần đầu tôi chơi Re3 thật khó tả, như bước vào một cái thế giới âm u nào đó. Cái chết của nhân vật đến bất cứ lúc nào, những canh rượt đuổi với Nemesis( lúc đó gọi là thằng mặt thẹo :| )... và khi tôi hoàn thành Re3. Cái cảm giác lần đầu tiên mình hoàn thành một trò chơi thật là thú vị và tôi vẫn nhớ mãi cái cảm giác đó. Sau đó tôi lần lượt tìm những phiên bản khác của Re và bây giờ đây vẫn đang say mê dòng game này. Dần dà những game tôi chơi cũng gọi là vừa...Tôi giới thiệu với các bạn của tôi, với chiến hữu cùng tôi chơi. Nhớ những ngày 2 thằng ngồi cùng với nhau luyện DW4,5 Cùng nhau chơi Lord of Beast, chơi Re, Fantasy, DMC... Chơi xong xuôi thì lại ngồi nói dóc, có nhiều chuyện để nói, những dự tính khi chơi game.

    Thật nhớ những ngày cùng nhau chơi CT, War, Bat.

    Trong các "chiến hữu" mà tôi quen bây giờ chỉ còn trụ lại được một người được tôi gọi cái tên thân mật là" Đại ka ", một người anh, chỉ dạy tôi" Kưa gái"( không phải chơi game :> ). Các chiến hữu của tôi cũng đã mỗi người một hướng, cũng chẳng biết họ có nhớ đến tôi không. Nhưng tôi cũng biết rằng, khi đã xem người khác là bạn, thì hãy nhớ đến những gì đã làm cho nhau.

    Nơi tụ tập của chúng tôi là một quán trên con đường rộng lớn gần nhà tôi. Ở nơi ấy nhiều chuyện kỉ niệm xảy ra, chính game đã mang chúng tôi tới với nhau. Đặc biệt là những khóa huấn luyện hậu luyện game là " Nhậu ".
    Thời đó tôi có biết uống rượu bia là gì đâu( hiện nay uống 3 ly rượu là té rồi vẫn hơn lúc đó), cũng bắt đầu tụ tập lại, đại ka tôi đãi, mua mồi nhậu + rượu về cả đám anh em 5-6 người cùng ... ăn mồi =)) Khi uống ly vô tê tê là bắt đầu nói chuyện về game, về gái. Về khoản game tôi là Master ở khu đó(nhưng là noob ở khu khác =)) ), về khoản gái đại ka tôi là chùm (cả huyện). Đại ka chỉ tôi cách kưa gái " chảnh " tôi chỉ lại đại ka mấy mẹo để chơi game. Thời ấy cũng áp dụng được với vài em( mà chúng nó toàn giang hồ không chơi được 1 tháng là ớn bỏ mịe,đi chơi với nó đâu dám đi đường cái ).

    Thời gian ngày càng trôi. Game như đã ăn vào máu thịt tôi, và nó cũng như là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi. Nó làm tôi hoan hỉ, cảm động( Tenchu2, Re2, FFX ), những bài học tôi rút ra từ game cũng là khá nhiều.


    Giờ đây tôi đã không còn ở nhà nữa, tôi xa nhà để học, cũng ra đường, cũng cố gắng nhìn nhận cuộc sống xung quanh mình. Tôi nhận ra mình bây giờ rất ít nói(nhưng tôi không hề thiếu bạn). Hôm qua tôi để tập trong lớp, khi vào lật tập ra có một dòng chữ: Tính lù đù, tính lầm lì, tính ngốc nghếch, ác cái lợi dụng :|Nét chữ chỉ có thể là chữ của con gái( trong lớp chỉ có 5 ông con trai còn nhiu gái mà kéo nhau đi uống nước cả rồi), chẳng lẽ người ta có ác cảm với tôi như thế, đã hơn nửa năm rồi tôi chưa hề yêu thích một cô bé nào nữa. Có lẽ tôi bây giờ cảm giác khiến người ta sợ hơn là muốn gần tôi. Con người trong tôi vẫn như vậy, vẫn linh động, suy nghĩ.

    Những game tôi chơi đã như đi vào dĩ vãng và tôi cũng nhớ mãi về những game đó. Dù cái cảm giác chơi lại nó chẳng như lúc trước nữa. Vì vậy có những game tôi còn giữ lại đĩa gốc, tôi vẫn không chơi lại. Tôi muốn nó vẫn mãi nằm trong lòng tôi, vẫn in sâu trong kí ức của tôi. Tôi muốn giữ mãi hình ảnh và cảm giác đó. Nó sẽ không phai mờ.
     
  3. Babycat

    Babycat Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    8/12/02
    Bài viết:
    274
    Nơi ở:
    Middle of somewhere
    Đọc cảm nhận về game của 2 bạn làm mình chợt nhớ đến thời xa xưa lúc mới tiếp cận game... Tiện đây nói 1 chút về cảm nghĩ của mình luôn! :D

    Mình đến với game cũng từ lâu lắm rồi, từ hồi lớp 6, chơi những game nho nhỏ thời nintendo như hái nấm, rambo... Lớn lên xí nữa, lớp 10, trong 1 dịp sinh nhật, nhỏ bạn (cũng đam mê game ko kém mình) dắt đi mua đĩa làm quà tặng, nó giới thiệu Resident Evil 2, và mua luôn 2 đĩa Leon + Claire cho mình nói: "Chơi đi, cảm giác mạnh đó nha!" Đem về nhà chơi thử, đúng là cảm giác mạnh... Sau đó làm quen với các thể loại game khác như Final Fantasy, StarCraft, Warcraft, Diablo và ko quên tìm những thể loại cũ như Dino Crisis, Tomb Raider... Đâm ra nghiện game... Ngày nào cũng chơi, ko chơi thấy ngứa ngáy tay chân, đã có 1 thời gian tưởng chừng ăn game - ngủ game ko thể dứt ra được... Nhất là trong những ngày hè, sáng ngủ dậy ngồi chơi game đến khuya!

    Đứng trước ngưỡng cửa thi đại học, buộc lòng phải từ bỏ game. Giống y 1 cơn nghiện thuốc, ban đầu thật khó khăn vật vã, nhưng dần cũng quen. Giờ đây, ko phải học nữa, đã ra đi làm rồi, nhận thấy mình đã trưởng thành, tuy vẫn còn mê game nhiều nhưng đã có thể làm chủ được ý thích của bản thân. Đôi khi công việc ở cty căng thẳng, bực bội ai, khó chịu chuyện gì, về nhà đắm mình vào game chỉ để giải tỏa được stress và relax tinh thần! (Đặc biệt khi bực bội chơi mấy game chặt-và-chém như Devils May Cry, Chaos of Legend thì giải tỏa được nhiều nhiều lắm! :D)

    Dù sao thì game mà mình thích nhất vẫn là RE vì đó là loạt game kinh dị đầu tiên mà mình tiếp cận...
     
  4. Eternal Infinity

    Eternal Infinity Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    16/8/04
    Bài viết:
    309
    Có một lần tôi vô tình đọc được một đoạn epilouge của RE1 Remake được viết bởi chính đội ngũ làm game. Tôi ko nhớ chính xác từng câu chữ nhưng đại ý của đoạn epilouge đó là lời cảm ơn của tập thể nhân viên Capcom gửi đến người chơi và họ nói rằng: "Chúng tôi tin rằng game không chỉ là một sản phẩm thương mại". Tôi rất ngạc nhiên bởi vì từ rất lâu nay tôi vẫn cho rằng người ta làm game trước tiên là để thu lợi nhuận. Như vậy chúng ta có thể thấy, ko chỉ người chơi, mà cả người sản xuất cũng đặt rất nhiều kỳ vọng, tâm huyết vào game. Tôi vẫn nung nấu ý định viết một lá thư cảm ơn gửi đến website của Capcom và tôi sẽ thực hiện điều đó một ngày gần đây.

    Trong bối cảnh hiện nay, game giống như một sợi dây liên kết tâm hồn của mỗi con người trên toàn thế giới, bất kể ngôn ngữ, bất kể màu da. Có lẽ 10, 20 năm nữa, những tựa game như RE, Devil May Cry, Silent Hill, Fantasy... sẽ được nhắc đến như một những trang sử thi của công nghệ game. Và chúng ta tự hào đã trở thành một phần của những trang sử đó.
     
  5. BảyBòBấtBại

    BảyBòBấtBại Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    29/7/08
    Bài viết:
    73
    Híc, bài tản mạn quá hay, quá truyền cảm, nói rất đúng tâm trạng của hầu hết dân game lành mạnh (PS là lành mạnh, còn võ lâm và các game " cày ruộng " khác là ko lành )

    Tôi cũng có 1 thời và cảm giác giống như thế ( khi chơi PS valkyrie..) cũng tìm hiểu từng lời nói của nhân vật để hiểu thêm tính cách và tâm tư của nhân vật, và dĩ nhiên, người nào có cùng sở thích game với mình họ nhận ra mình cũng thích thì họ sẽ rất quý mình. Nói tóm lại, ngoài bạn bè ở trường lớp , xóm thôn ra, tôi còn có loại bạn khác: đó là bạn game...

    Tất nhiên khi nghe cụm từ " bạn game" người lớn sẽ ko ủng hộ vì nghĩ " bạn game thì chỉ nói chuyện game và chơi game " chứ đâu biết rằng game là 1 sở thích để làm chủ đề tâm sự với bạn.

    Tiếc rằng, ở việt nam, ko phải như nước ngoài, những mối quan hệ còn phân biệt về lĩnh vực, môi trường..v..v..., tôi ko có điều kiện để kết thân với bạn game hơn, giữa tôi bà bạn game còn nhiều khách sáo, không thể nói rõ được, cho đến khi lớn thì mọi chuyện đã khác... nhưng dù sao tôi cũng ko thể quên những giây phút chơi vui vẻ cùng với bạn game
     
  6. _TVL_

    _TVL_ Space Marine Doomguy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    6/4/08
    Bài viết:
    5,985
    Tớ ko giỏi viết văn , nhưng rất giỏi viết lời nhận xét :

    "Bài viết các cậu rất hay và đầy cảm xúc , nhưng xin lưu ý 1 điều nhỏ và cũng là điều lớn nhất : Tập trung vào chuyên môn dùm " 8-}
     
  7. BảyBòBấtBại

    BảyBòBấtBại Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    29/7/08
    Bài viết:
    73
    Ủa , chuyên môn gì, tui khôg hiểu, bạn nói ai tập trung>??/
     
  8. _TVL_

    _TVL_ Space Marine Doomguy Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    6/4/08
    Bài viết:
    5,985
    đây là box RE .
     
  9. HellxFire

    HellxFire Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    23/3/07
    Bài viết:
    485
    cảm súc riêng của dân box re cứ để ở box cũng được mà .

    Bài viết hay quá , sau này có con tôi vẫn cho nó chơi game vì game cũng lấy đí của tôi nhiều nhưng cũng dậy tôi nhiều thứ .
     
  10. _Great_Paladin_

    _Great_Paladin_ snake, snake, snaaaake

    Tham gia ngày:
    24/1/08
    Bài viết:
    8,146
    Nơi ở:
    Ho Chi Minh City
    ko cho thì nó cũng trốn đi chơi mà, sao phải xoắn, cứ cho nó chơi ở nhà ( để nó ko đi bậy) vậy thì tốt hơn
     
  11. HellxFire

    HellxFire Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    23/3/07
    Bài viết:
    485
    Game lấy đi của bạn nhiều nhưng có lúc bạn sẽ nhận ra nó cũng cho bạn rất nhiều bài học

    tính ra trong Y/H của mình toàn 1 đống bạn chơi game :))

    :D và s.n nào cũng nhận được 1 đống sms chúc mừng :)
     
  12. achilles_n.1

    achilles_n.1 C O N T R A

    Tham gia ngày:
    18/8/06
    Bài viết:
    1,523
    Nơi ở:
    Ở đằng kia
    ôi, thằng này coi vậy mà sến quá :D . nhưng đọc cũng thấy vui, mà giờ mày sao rồi black rain ? đi làm or còn đi học ?
     
  13. NobodyRoxas

    NobodyRoxas Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    25/8/08
    Bài viết:
    162
    Hãy xem cảm nhận về game của tui , dở đừng chê nhá : :'>
    Lúc học lớp 2 , anh em được mẹ chở vào quán PS1 , Nes và Snes để chơi . Chơi trò nào cũng mê ... Hồi đó chưa biết gì cả . Lâu lâu mẹ chở lên cơ quan chơi , và lần đầu tiền rờ vào máy vi tính và đã đc rờ vào trò đánh bài và Bomberman . Hồi đó cái máy vi tính quả là ngộ , hồi đó cái màn hình bé xíu .
    Học lớp 5 , anh em lên cơ quan bố chơi , cũng là lần đầu tiên chạm đến cái máy tính kể từ khi lên thành phố , bố mở mario lên chơi , nhưng lại thích mấy cái biểu tượng của Win 98 hơn .
    Năm lớp 6 , chơi game Lan lần đầu tiên . Anh em đc 1 anh con của bác cùng cơ quan dẫn đi chơi . Game đầu tiên là game Counter Strike . Chơi phát anh em đều ghiền .
    7 , đc bố dẫn tới trung tâm học máy tính , và cũng lần đầu tiên thấy các anh lớn chơi FF I trên Snes . THế là chép vào đĩa mềm đem về chơi thử . Trò chán phèo , lại khó nữa :( . Tôi đâu biết rằng lúc đó mình sai ... và sau này mê li .
    Đến năm lớp 8 , anh em tách ra làm 2 lối game riêng , anh tui thì theo dàn trận . Còn tôi thì chơi RPG . Đó cũng là năm lần đầu tiên chơi Final Fantasy VIII trên PC do bạn cho mượn . Các lần trước chỉ là toàn chơi Pokemon red , blue , yellow . Nhìn Quejacolt và Shiva ra đòn đẹp tuyệt . Hồi đó đọc hướng dẫn của Ruby trên các đĩa Emulator .
    9 , là chơi hết Pkm ruby , shaphire ... và cuối cùng là bản Emerald . Hoàn thành FF I , FF II . FF VIII và FF IX .
    10 , chơi FFTA , ghiền , chơi liền 108 tiếng chưa hoàn thành 300 nhiệm vụ , nản :( . Tiếp tục chơi lại và cứ mỗi lần là hơn 100 tiếng :( .
    11 , biết chơi Re do bạn bày . lần đầu chơi Re 2 , phát run ... :( . Cuối năm 11 , bạn rủ đi mua re 4 trên PC chơi phá đảo dễ dàng . Dễ :( .
    12 , chăm lo học hành chả biết game là gì nữa ...
     
  14. †_Pikachu_†

    †_Pikachu_† Legend of Zelda Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    14/9/07
    Bài viết:
    983
    Ông Eternal Infinity thi ĐH khối D được rồi đấy, viết văn hay lắm, tại tui lười đọc, nên chỉ đọc mỗi bài của ông Eternal Infinity thôi, mấy bài dưới chưa đọc. Mấy bài dưới chưa đọc nhưng nhìn loáng quá thấy có cảm giác đề cập game nhiều hơn là cảm xúc nên tui không thích.
     
  15. Eternal Infinity

    Eternal Infinity Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    16/8/04
    Bài viết:
    309
    Ủa? Achilles là ai vậy?

    to Pikachu: tui đang học công nghệ tin đây bạn. Box Re lâu rồi cũng ko có gì để bàn luận nên tui kiếm đại cái gì đó viết cho vui.
     
  16. Tyrant 076

    Tyrant 076 KỲ THỦ CỜ VÂY CHAMPION ⚜ Duel Master ⚜ Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/8/06
    Bài viết:
    15,009
    Nơi ở:
    Nha Trang
    có lẽ so với mọi người thì tôi chơi game là muộn nhất (năm lớp 7) và game đầu tiên tôi chơi chính là RE 2, nguyên nhân cũng thật buồn cười, tôi bị thằng bạn chê là nhát gan( vì một lần vô nhà nó thấy một anh đang chơi RE 2, và tôi suýt tí nữa là bỏ chạy khi thấy mặt lão William đang thăm tù thàng Ben, về nhà vẫn còn bị ám ảnh), thế là tự ái nổi lên, tui quyết chơi cho kì được trò này. lúc đầu chết lên chết xuống vì tay còn run khi chơi! nhưng chỉ sau 1 tuần, tôi đã thực sự đắm chìm trong thế giới RE, và thế mấy tháng sau đó, hễ tui tới nhà thằng bạn thì câu đầu tiên nó hỏi là '' RE tiếp hả mậy?''
    tôi đã cố gắng hoàn thành tất cả cái game RE ra trên hệ máy PS 1 , 2. ghiền tới mức hễ gặp tui là tụi nhỏ trong quán mừng hết sức vì sắp được coi phim ma, và tụi nó cũng cho tui 1 cái nickname mới nghe hết sức thô sơ: "anh Zom"(1 lần tui giải thích cho tụi nó mấy con trong game là zombie)
    tốc độ ra game của Capcom ko thể thõa mãn được cơn ghiền game của tui (sau khi cày nát băng RE 4 thì tui ko còn game RE gì để chơi nữa), tui bắt đầu lân la theo SE với các dòng game FF nhưng điều đó ko thể đem lại cho tôi cái cảm giác khi đang chơi RE nữa. tôi rất nhớ cái cảm giác bí đường, chạy đi chạy lại trong sở cảnh sát ở RE 2 rồi bất ngờ bị bay đầu bởi 1 con Licker. Hay cái cảm giác đầy căng thẳng lo sợ bị gặp Ne khi đi qua cái khu phố trong RE3, âm thanh kì bí trong RE 1 và nhất là RE CVX với một cốt truyện tuyệt vời và cảm động, hay như những pha hành đọng tuyệt vời trong RE 4... tất cả đã vào dĩ vãng( vì khi hoàn thành game rồi thì đâu thấy bí đường hay ghê rợn như lúc đầu nữa).
    lên lớp 10, được bác Nobody Roxas giới thiệu, tôi làm quen với các game RPD và Pokemon, tuy chúng cũng hay nhưng ko thể bằng RE, đối với tôi RE mãi là trò chơi hay nhất đã đưa tôi vào thế giới game
     
  17. ba_con_gau

    ba_con_gau Fire in the hole!

    Tham gia ngày:
    2/6/06
    Bài viết:
    2,535
    Nơi ở:
    Balamb Garden
    bạn à game RPG chứ không phải RPD đâu bạn :D, cảm giác RE lả zach rùi, FF chỉ là chơi để hiểu cốt truyện và tận hưởng cái đẹp thui chứ cảm giác thì làm gì bằng được RE :D.
     
  18. kiem_si_may_man

    kiem_si_may_man Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    5/2/04
    Bài viết:
    12
    Một bài cảm nhận rất hay và rất đáng để đọc.

    Ngày trước con nít lớn lên cùng những mẩu chuyện cổ tích. Còn mình lớn lên cùng những mảng màu sắc của game. Game không phải chỉ là một thế giới ảo tưởng. Nó gửi gắm những khía cạnh, diễn đạt những cảm xúc mà trong cuộc sống mơ hồ không diễn tả được. Nhớ cái cảm giác chạy lạc trên thảo nguyên Esthar mênh mông; hay cảm giác trống rỗng trên khoang tàu Ragnarok giữa không gian; cảm giác cô độc khi tay cầm súng chạy giữa thành phố Raccoon, nghe chính bước chân mình vọng lại giữa hành lang.

    Cuộc sống muôn màu. Có những khoảnh khắc trong game ta thấy cảm xúc thật của chính mình, để rồi nhìn mọi thứ khác đi một tí. Nhưng khi thế giới của game chạm vào cuộc sống thật, cũng là khi phải nhìn nhận rằng có những thứ không thể níu kéo lại được. Ta có thể nghĩ về những suy nghĩ của 4 năm trước nhưng không thể nghĩ cùng một kiểu như 4 năm về trước.

    Game tuyệt với nhất không phải những gì người chơi đạt được mà là những gì nó để lại nơi người chơi. Eternal Infinity có những quan điểm rất sâu sắc. Bạn đã dùng nó để viết lên một bài viết rất hay và để lại nhiều cảm xúc. Cảm ơn bạn về những suy nghĩ bất chợt trong lúc đang lang thang trên Internet như thế này.
     
  19. Hatcatvodanh22

    Hatcatvodanh22 Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    29/4/08
    Bài viết:
    482
    Dạ, em không phải dân chơi RE nhưng hôm nay lang thang và thấy cái topic này nên mò vào.
    Game. Em không nhớ nổi là em chơi game từ lúc nào chỉ nhớ là khi bé tẹo anh trai chơi game nên cùng chơi với anh, dần dần thói quen chơi game ngấm vào máu. Game PC đầu tiên em chơi là CS sau này là the sims, GTA:VC,SA; thật ra em cũng chưa chơi game kinh dị bao giờ một mặt vì sợ mặt khác vì vẫn phải cố tránh xa game vì lúc này em vẫn đang ôn thi, nếu chơi một game nào đó rất dễ lên cơn nghiện và bỏ bê chuyện ôn thi, thế đây. Cho tới bây giờ thì game ấn tượng nhất với em là Hitman, em bắt đầu chơi hitman3 vào cái thời mà em nghĩ là đời em coi như xong chẳng có ý nghĩa chẳng còn mục đích sống, vậy đó thứ đó là thứ đồng cảm duy nhất của em và game vào lúc đó, sống mà chẳng biết mình sống vì cài gì, em hỏi mọi người và hầu hết câu trả lời là vì cha mẹ nhưng em không thể nào nhận ra điều đó, em vẫn cứ nghĩ cs không có em là tốt nhất. Và vậy đó khi đó với em là sống xem cái gì đang đợi em ở phía trước. Đến bây giờ đã hiểu em nên sống vì cái gì...
    Nói chung là thế ạ. :D
     
  20. Nemesis_II

    Nemesis_II Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    1/4/06
    Bài viết:
    249
    Nơi ở:
    21/3 hai Bà Trưng
    Hè hè !
    _Mình vẫn còn nhớ 3 4 thằng chau đầu vào 1 cái màng hình TV để... mò đường.có nhiều khi ... tối mình chạy ra Quan Điện tử (Ngày xưa nó gọi mấy cái tụ như thế) chỉ để xem các chiến hủ đã mò RE3 đến đâu rồi .
    _Sau khi giải xong các chiên hửu lại chia ca ra chơi để giải 9 lần lấy 9 bức tranh ... mà chả hiểu ý nghĩa của n1o là cái gì .
    _ Kể cũng hay :hug:
    _ Lúc đó chơi Game như 1 nhưu cầu về giao típ về tìm hiểu những cái mới hơn đơn thuần là "nghiện ngập" và giải trí.
    _ Sau Re123 ... nhiều năm sau mình chơi Re4 tại gia
    mất đi nhièu cái cảm giác hứng thú ngày nào . ko có ai chơi chung, ko dc xem 1 người nào đó chơi, ko có ai xem mìn hchơi, ko bik bàn luận về "kĩ thuật" với ai .
    Bí thì lên xem bản hướng dẩn ...
    Mò dc gì hay th2i lên đây Pót bài ! cũng chả bik khoe với ai !

    Hi vong 1 ngày nào đó lại dc ngồi tụ lại chơi RE5 :x
     

Chia sẻ trang này