Tan tành giấc mơ chơi game chuyên nghiệp - st từ gamethủ.net

Thảo luận trong 'Starcraft' bắt đầu bởi [baby]theMask, 20/7/06.

  1. [baby]theMask

    [baby]theMask Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    29/5/06
    Bài viết:
    11
    rất đáng để những game thủ chúng ta suy nghĩ !!!! tui là 1 gamer warcraft , cũng máu me go pro lắm nhưng đọc bài này xong cũng suy nghĩ nhìu .


    http://gamethu.net/News/Chuyen-game/2006/07/3B9AD4F5/


    Tan tành giấc mơ chơi game chuyên nghiệp

    Daniel Francis Schreiber, được cả thế giới game chiến thuật biết đến dưới cái tên Rekrul, là một thanh niên mới chỉ ngoài 20 tuổi. Vốn được coi là game thủ StarCraft xuất sắc nhất nước Mỹ, Schreiber nuôi tham vọng lớn: Được chơi ở giải game chuyên nghiệp xứ Hàn.

    Nhưng khi đã đặt chân đến Cao Ly, Rekrul dần nhận ra cơ hội dành cho các game thủ StarCraft không mang quốc tịch Hàn, dù có giỏi đến đâu đi chăng nữa, vẫn gần như không có. Trước khi rời bỏ mơ ước để chuyển sang chơi poker kiếm sống, anh đã viết lại một lá thư - như một lời cảnh tỉnh với những người từng có chung chí hướng - kể vể quãng thời gian khắc nghiệt khi chơi game tại đất nước này:

    "Tháng 10/2003, tôi ra sân bay để trở về nhà khi giải đấu World Cyber Games kết thúc, qua cửa kính xe buýt, tôi nhìn thấy những tòa nhà chọc trời, cả một thành phố khổng lồ và những dãy núi nhấp nhô đằng xa. Đầu tôi lúc ấy bị thôi thúc bởi ý nghĩ: "Mình sẽ quay trở lại nơi này".

    Khoảng tháng 4/2004, tôi sống bình thường như bao sinh viên Mỹ khác, vào đại học Cincinnati và bắt đầu cuộc sống xa nhà. Thế giới của tôi hoàn toàn thay đổi. Một hôm, tôi nhận được tin nhắn từ một người bạn rằng đội game Hexatron tại Hàn Quốc đang để ngỏ một suất cho game thủ Protoss nước ngoài, nếu muốn tôi có thể thử.

    Dù lúc đó, tôi đã nghỉ StarCraft cả năm trời và chỉ tập trung vào bài poker nhưng cái máu chơi game chiến thuật vẫn chảy trong tôi và tôi biết rằng mình cần phải chớp lấy cơ hội này.

    Tôi nghỉ poker và bắt đầu tập lại StarCraft một cách nghiêm túc với hy vọng trở thành một game thủ chuyên nghiệp. Tất cả mọi thứ đều thuận lợi, tôi nhanh chóng lấy được visa và nhận được sự ủng hộ nhiệt tình từ phía cha mẹ (điều khiến tôi thực sự xúc động). Tôi gọi điện cho người quản lý của đội ở xứ sở nhân sâm và ngay lập tức được chấp thuận. Viễn cảnh chơi chuyên nghiệp đang mở ra trước mắt.

    Thế rồi một buổi chiều tôi thấy mình đang ngồi trên máy bay Boeing 747 với cặp mắt lim dim mơ về cái ngày được đối đầu với Slayers_Boxer trong những giải đấu lớn và tự hỏi không biết lần đầu tiên lên TV của mình sẽ như thế nào. Tôi mường tượng ra cuộc sống toàn màu hồng của một game thủ chuyên nghiệp với hàng nghìn fan hâm mộ vây quanh, theo chân mình từng bước và xin chụp ảnh cùng. Tôi háo hức chờ từng phút đến cái thời điểm được hòa nhập vào một nền văn hóa mới, một phong cách sống mới. Tương lai đem đến một cảm giác thực sự sảng khoái.

    Đặt chân xuống đất nước Nam Á, tôi bắt đầu làm quen với tất cả mọi người trong đội. Brian (biệt danh Assem) là một gã khiêm tốn và dè dặt nhưng đã được cả thế giới biết đến, gã này chỉ quan tâm đến việc của mình mà chẳng bao giờ để ý người khác đang làm gì. Peter (Legionnaire) - một kẻ mưu mô người Autralia luôn biết cách sử dụng các mánh khóe không chính thống trong khi chơi (game thủ Việt Nam cũng đã từng biết đến anh chàng này trong giải World Cyber Games 2005).

    Joel (Fester) cũng là một chàng trai mê tiệc tùng người Úc khác luôn biết cách làm cho cả đội phá lên cười. Jo-Jeon-Hyun (Gundam), game thủ chuyên nghiệp Hàn Quốc, người tập luyện hăng say nhất và cũng có kinh nghiệm nhất đội, Jeon-Hyun như một người anh trai lớn của tôi. Kim-Kab-Yung (Lovedom) tuy già nhất đội nhưng lại có tâm hồn trẻ trung hơn cả. Trong khi đó, An-Seok-Yeol (Siva) là một cậu chàng rất dè dặt nơi công cộng nhưng lại luôn là kẻ thích châm chọc và đùa vui với mọi người.

    Kim-Dong-Jin (ArtOfTerran) lù khù giống như một gã trong game Ninja rùa và thuộc một trong số ít những game thủ người Hàn có đức tính chăm chỉ. Don-Wook (Shinya) là một game thủ 100%. Don-Wook ít nói, nhưng khi mở miệng, anh là một người rất có ảnh hưởng trong toàn đội.

    Cuối cùng, không thể không kể đến Daniel Lee (SuperDaniel). Tay quản lý này là người thú vị nhất mà tôi gặp khi đến đây... trước đó tôi chưa bao giờ gặp gã nào "khẩu xà, tâm Phật" như anh, cái cách nói năng của SuperDaniel sẽ khiến nhiều người khó chịu nhưng sâu thẳm trong lòng, anh luôn quan tâm và muốn giúp đỡ mọi người.

    Tất cả đều rất năng động và đều có những đóng góp theo cách của mình cho toàn đội. Chúng tôi luyện tập, luyện tập và luyện tập. Có ai đó đã từng viết trên diễn đàn của các game thủ: "Tôi chắc chắn rằng Rekrul đến Hàn Quốc chỉ để cho vui và để lấp chỗ trống trong đội game ấy thôi chứ không hề có ý định trở thành game thủ chuyên nghiệp". Thậm chí người quản lý đội cũng từng nói: "Dan, tôi cảm thấy như thể cậu chỉ đến đây để vui vẻ với tiền quỹ của Hexatron thôi chứ không coi việc chơi game là nghiêm túc".

    Cả 2 đều sai, sai 100 %. Tôi làm tất cả mọi thứ một cách nghiêm chỉnh và tôi đến đây để trở thành nhà vô địch của StarLeague. Tất nhiên tôi thừa biết rằng cơ hội dành cho mình chỉ nhỉnh hơn con số không chút ít, nhưng lửa tham vọng vẫn cháy trong tôi. Trong cả một khoảng thời gian dài, mỗi ngày tôi chơi từ 15 đến 30 trận không nghỉ. Kỹ năng chiến đấu StarCraft của tôi được cải thiện rõ rệt.

    Tất cả những người chơi StarCraft đều hiểu rằng bất kỳ ai được tập luyện chăm chỉ với những game thủ chuyên nghiệp đều sẽ buộc-phải-tiến-bộ. Trước khi tới Hàn, tôi chỉ là một người chơi game bình thường, không luyện tập lắm đều đặn lắm, thường là chơi chỉ để cho vui. Nhưng bây giờ, tôi chơi không chỉ để giải trí mà còn để chơi giỏi. Tôi ít khi tham gia vào những đám tiệc tùng bởi, thứ nhất, tôi không có nhiều tiền và thứ 2, tôi muốn thành công với StarCraft.

    Và rồi mọi chuyện bắt đầu xấu đi.

    Tôi thua liên tiếp 2,3 giải khởi động đầu tiên của mình, thất bại 1-2 trước Ogogo ở OnGameNet, bị hạ 0-2 trước Reach trong vòng loại MBC và nhận ra rằng mình sẽ không thể nào chơi chuyên nghiệp nếu tôi không vô địch ở một giải đấu và mang danh hiệu "pro".

    Đó không phải là vấn đề quá lớn, bởi việc tôi thua đã được dự báo từ trước. Nhưng cùng lúc với thất bại (mang tính cọ xát học hỏi) của tôi, cả đội cũng không có một ai giành chiến thắng, không có lấy nổi một game thủ lọt qua nổi lượt đấu sàng lọc OnGameNet. Chỉ duy nhất Jinsu đi đến được giải MBC nhưng rồi phải chạm trán Boxer ngay từ lần ra quân đầu tiên và tất nhiên cũng sớm bị hạ gục.

    Dường như mọi yếu tố thất bại đều tụ hội lại trong đội. Lúc này tôi đã ở Hàn Quốc được hơn 3 tháng, Peter cũng chưa một lần được lên TV, Brian cũng chẳng khá hơn. Tưởng như tất cả đều sẽ nản lòng, nhưng chẳng ai có ý định rút lui cả. Vẫn còn đó những vòng sàng lọc mỗi tháng và giải OGN/MBC 3 tháng một lần.

    Tôi đã quen được với nền văn hóa mới và bắt đầu có bạn gái. Sai lầm chăng? Không. Nhưng ảnh hưởng đến việc chơi game? Có. Tôi thường xuyên trốn đi chơi hơn mặc dù người quản lý luôn áp đặt lịch luyện tập dày đặc ngay cả khi chẳng có giải đấu nào diễn ra cho chúng tôi trong suốt 3 tháng. Game không còn chiếm lĩnh tất cả quỹ thời gian của tôi nữa. Việc đi chơi với bạn gái đã khiến tôi dần trở nên thiếu thốn và cơn nghiện chơi poker kiếm tiền của tôi dần quay trở lại.

    "Elky, trả tớ 400 USD tiền poker đi!"

    Khi nghe được câu nói này, người quản lý của đội đã quyết định nghiêm cấm vĩnh viễn chúng tôi chơi bài trong căn nhà ấy. Trước đó, tất cả các thành viên trong đội và kể cả SuperDaniel cũng chơi poker rất nhiều.

    Nhưng, tôi còn có thể là gì khác hơn, tôi muốn ở lại nơi đây, tôi lại chẳng thể nào một sớm một chiều kiếm tiền nhờ StarCraft ngay cả khi có vượt qua được các vòng đấu loại đi chăng nữa. Tôi buộc phải trốn ra ngoài chơi bài dù biết rằng sẽ xao lãng việc luyện tập game. Nhưng như thế còn hơn là hết tiền và phải cuốn gói về nước sớm. Thế là cứ sau giờ tập tôi lại đi chơi bài. Tôi từng chơi bài khá tốt và kiếm được tiền trong quá khứ nhưng giờ đây mọi thứ hơi khác một chút.

    Tôi thay đổi cách chơi và không còn nhút nhát như trước nữa. Tôi kiếm được kha khá. Khi có nhiều tiền, tôi thậm chí còn đi chơi poker ngay trong thời gian tập, không phải chỉ vì tiền mà còn vì một lý do nào đó khác... tôi đã nghiện chơi bài trở lại.

    Rồi tôi bất chợt nhìn lại mình và ngẫm nghĩ về viễn cảnh thi đấu game chuyên nghiệp của bản thân.

    Đầu tiên, chơi game chuyên nghiệp không phải là ước mơ lớn trong đời như nhiều người lầm tưởng. Những thước phim quay lại các trận đánh lớn, những câu chuyện bạn được đọc, những tấm ảnh bạn được xem cùng một mớ linh tinh sau hậu trường thi đấu game đều có thể khiến bạn bị choáng ngợp. Đó cũng là ấn tượng của tôi trước khi đến đây và cũng là lý do thôi thúc hầu hết nhưng game thủ StarCraft không mang quốc tịch Hàn tham gia vào đấu trường chuyên nghiệp. Nhưng trên thực tế, chơi game không hoàn toàn là trào lưu thời thượng.

    SuperDaniel thường so sánh thi đấu game chuyên nghiệp với WWE - giải đấu vật nổi tiếng ở Mỹ. Cả 2 đều có rất nhiều fan hâm mộ cuồng nhiệt nhưng ngoài một số lượng nhất định đó ra, chẳng có ai khác quan tâm đến chúng. Đừng nghĩ rằng khi bước vào một quán bar ở Hàn Quốc, giới thiệu mình là một game thủ chuyên nghiệp, bạn có thể khiến cho các cô gái chú ý. Không hề.

    Hầu hết những người khi nghe tôi giới thiệu nghề nghiệp đều chỉ buông ra một tiếng dửng dưng"Thế hả?". Sẽ chẳng có ai làm như họ đang đứng cạnh một minh tinh màn bạc hay một vận động viên đoạt giải bowling. Sẽ chẳng có ai thèm để mắt đến bạn trừ phi bạn đã lên đến hạng quá cao cấp như Boxer, iloveoov, Reach, Yellow.


    Thứ hai, trở thành game thủ chuyên nghiệp khó hơn bạn tưởng rất nhiều. Người ta đã thay đổi thể thức để chỉ các game thủ mang mác chuyên nghiệp mới được chiến đấu trong những thử thách như MBC và OnGameNet (2 giải này trước đây là cơ hội để những tay nghiệp dư giành chỗ đứng và thứ hạng cao để có thể góp mặt thường xuyên hơn trong thế giới game kiếm tiền).

    Nếu bạn là một người mong muốn trở thành game thủ chuyên nghiệp tại Hàn Quốc thì con đường sẽ như thế này. Mỗi tháng, bạn sẽ phải tham dự một giải đấu với những kẻ nghiệp dư hàng top (đều là game thủ có trình độ rất cao). Khi giành được chiến thắng 5-0 trước 5 đối thủ và không thua trận nào, bạn sẽ được "trao tặng danh hiệu Pro" và giành quyền lọt vào những vòng đấu sơ khai của quá trình chuyên nghiệp.

    Tôi đã trải qua 5 lần thi liên tiếp như vậy trong 5 tháng và chưa bao giờ giành được đường đi cho mình. Chỉ cần thất bại 3 lần liền nhau đã khiến bạn khó có thể tập trung cho những giải đấu tiếp theo, rồi lúc đó, những vẻ đẹp khác của xứ sở này sẽ lôi kéo bạn. Điều này có vẻ không đúng với Peter và Brian, họ có niềm đam mê chơi game và họ khao khát thành công, nhưng cả 2 đều đã ở đây rất lâu rồi và họ chưa một lần có mặt ở những vòng đấu thử thách hoặc các giải cỡ nhỏ. Chưa một lần, dù đó mới chỉ là những bước đi đầu tiên của cả một chặng đường rất rất dài.

    Thậm chí dù đã một lần vượt qua được 5 đối thủ, cũng chưa có gì đảm bảo chắc chắn cho đường tiến của bạn. Để tự nâng hạng, bạn sẽ phải liên tục thắng, thắng và thắng. Nếu thất bại, bạn sẽ lại phải lao vào tập luyện, tập luyện. Nhưng cuộc sống không dễ dàng như vậy, đôi khi bạn cần nhìn lại, cần gói ghém đồ đạc và quay trở lại với cuộc sống thực trước khi già, sống trong nghèo đói và vô dụng bởi không được học hành tử tế.

    Thứ ba, không phải cứ chơi game chuyên nghiệp là sẽ kiếm được nhiều tiền. Chỉ có khoảng 20-30 game thủ của những team hàng đầu kiếm được kha khá, 10 người trong số đó gặt hái được rất nhiều. Nhưng trong đội Hexatron, tôi chỉ nhìn ra những mặt thiếu tích cực của cái gọi là "pro-gaming". Những gã Hàn Quốc ở đây, người trẻ nhất đã 21, người già nhất cũng đã 26. Họ vẫn chưa kiếm được cho mình đồng won nào. Họ cũng chẳng trở thành những game thủ chuyên nghiệp nổi tiếng. Họ không có kinh nghiệm công việc, chẳng được giáo dục. Việc duy nhất họ biết làm là thức dậy muộn, lười nhác và tập luyện StarCraft.

    Tôi ngồi lại và tự hỏi...điều gì sẽ đến sau khi họ rời bỏ StarCraft? Họ đều là những đứa trẻ thông minh nhưng họ sẽ làm được cái quái gì ở tuổi 25-29 khi không nghề, không nghiệp và không tiền? Phần lớn game thủ thuộc hầu hết các đội game ở đây đều nằm trong dạng này. StarCraft đã trở nên đơn giản hơn nhiều so với trước. Mọi người đều đi theo những tiêu chuẩn chiến thuật phổ biến. Tất nhiên vẫn còn chỗ cho những sáng tạo bởi đó là sự linh họat của trò chơi, nhưng cơ hội là quá ít để một game thủ có thể trở nên xuất sắc và kiếm được nhiều tiền.

    2 tháng trước, khi tôi nhận ra 3 yếu tố trên, tham vọng chơi game trong tôi bắt đầu xuống dốc. Bạn không thể thành công nếu không đam mê. Tuy nhiên, Hàn Quốc đã giúp tôi nhiều điều. Cách cư xử trong xã hội của tôi thay đổi tích cực hơn, tôi đã hòa nhập vào nền văn hóa nơi đây, đã học nói được ngôn ngữ của họ và gặp gỡ được những người mà tôi muốn giữ liên lạc cả đời. Quan trọng hơn cả là tôi đã tìm ra được định hướng của đời mình. Không chơi game chuyên nghiệp nữa không có nghĩa là tôi sẽ rời bỏ Hàn Quốc. Tôi may mắn còn có khả năng chơi poker để tự nuôi sống mình.

    Tôi sẽ ở lại thêm 1-2 năm nữa và lập kế hoạch chơi bài để kiếm đủ tiền đi học lại hoặc đầu tư vào cái gì đó, đồng thời tôi cũng lên thời gian biểu đi học tiếng Hàn 2 giờ một ngày và tiếp tục kiếm việc lao động chân tay để giữ cho thể lực được khỏe khoắn.

    Vậy là cuối cùng, tôi thực sự không còn quan tâm đến game chuyên nghiệp nữa. Trên thực tế tôi cũng đã thành công, sống hạnh phúc và có kế hoạch. Tôi muốn cảm ơn một vài người đã giúp tôi có cuộc sống mới. Tôi cũng muốn cảm ơn tất cả các thành viên trong đội. Đây là thời điểm đánh dấu sự kết thúc sự nghiệp chơi game chuyên nghiệp của tôi, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ từ bỏ StarCraft. Tôi không thể luyện tập nhiều được nữa nhưng sẽ cố gắng để được có mặt tại WCG.


    Cảm ơn vì đã đọc lá thư này,

    Dan"
     
  2. lina_angel

    lina_angel Alone In The Dark Darkness... Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    29/9/04
    Bài viết:
    2,258
    Nơi ở:
    DoTa of warcraft
    cái này tớ cũng đã đọc lâu rồi ,công nhận là rất hay ,cảm ơn bạn đã post lại ở đây .......
     
  3. phoenix_x

    phoenix_x Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    14/11/05
    Bài viết:
    12
    Đáng để các bạn suy nghĩ đấy,nhất là nền game VN chưa ptr lắm nên việc kiếm tiền nhờ game ở việt nam là không tưởng(chỉ trừ các GO bán đồ lấy tiêng thui).
     
  4. Mui_Ten_Bac

    Mui_Ten_Bac Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    18/2/06
    Bài viết:
    116
    :D Tui nghĩ game thủ như các vận động viên thể thao. Chỉ có 1 số ít trở thành ng nổi tiếng kiếm đc nhiều tiền.
    Các bạn hãy xem như bóng đã chẳng hạn, rất nhiều ng chơi bóng đá để rèn luyện thể lực, vui vẻ chứ số trở thành cầu thủ chuyên nghiệp ko nhiều, trở thành cầu thủ nổi tiếng càng ít. Chơi game cũng thế thôi.
     
  5. Solid_Vulture

    Solid_Vulture Legend of Zelda

    Tham gia ngày:
    21/10/03
    Bài viết:
    903
    Nơi ở:
    HCM
    Đúng thế ^^ cho dù biết rằng chúng ta khó có thể trở thành cầu thủ chuyên nghiệp nhưng chúng ta vẫn cứ đá bóng vì đam mê đó thôi ^^ . E-Sport cũng vậy , chúng ta chơi vì đam mê , chơi để khám phá , thử thách bản thân , so tài cùng với những người có cùng đam mê (cũng như các môn thể thao khác : football , chess v.v...) . Còn việc trở thành nổi tiếng và có thể kiếm dc tiền từ nó thì chỉ có 1 số ít người thôi :)
     
  6. minhvq89

    minhvq89 Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    22/7/06
    Bài viết:
    304
    Nơi ở:
    Box Speed - GVN
    híc
    chơi game cho vui thui chớ thành chuyên nghiệp làm rì ::( vì có muốn cũng không đc (nếu ta muốn thì ba mẹ và cả điều kiện nước ta cũng không cho phép do bị bắt buộc học nhìu wá ::()
     
  7. Lioncoeur

    Lioncoeur Fire in the hole!

    Tham gia ngày:
    5/5/03
    Bài viết:
    2,645
    Đá banh khác chơi game ở chỗ: đá banh thì hít thở khí trời, cơ thể khỏe mạnh, còn chơi game thì chả khỏe gì cả, ko cận là may lắm. Có điều chơi game thì ko sợ bị chấn thương phải giã từ đam mê. Và cuối cùng cả hai đều giống nhau một chỗ: Ngoài 30 là đã tới bên kia sự nghiệp, chuẩn bị về hưu :D
     

Chia sẻ trang này