Tiếng thở của những cơn mưa Trong màn mưa trắng xóa, ba tôi bước ra sừng sững. Ông đứng giữa sân mặc cái áo tơi ống màu xanh chai cũ nát. Nước theo cái áo mưa chảy ròng ròng xuống đôi chân gân guốc của ông... Mặt ba tôi đẫm nước, xâu cá trên tay ông cũng đẫm nước... Ông chẳng nói chẳng rằng, chỉ đứng thở, tiếng thở của ông hòa vào âm thanh của những cơn mưa… Ba tôi có nếp đi bắt cá đồng mùa lũ. Người miền Trung nào ở đồng cũng có nỗi ham mê ấy bởi đất nghèo chỉ cho con người chút ơn huệ rút cuộc khi trời ơi đất hỡi trút hận vào những cơn mưa. Mỗi khi mưa về, ba tôi thường ra đồng từ sáng sớm. Ông săm soi từng gốc mạ, từng chỗ tháo nước… cứ như thế gần trưa ông mới về. Ông ít nói, mà có nói thì cũng chỉ thầm thào với má tôi để lây qua bà cái nhìn lo âu và những tiếng thở dài héo queo… Cũng có lúc ba tôi vui, mặt mày ông tươi tắn, xâu cá đồng xách trên tay uốn éo theo nhịp bước, ông cười hể hả nói oang oang, xối nước ào ào ngoài giếng. Đó là lúc ông đem về dăm ba con cá tràu đen trũi quẫy cái bụng đầy trứng, chục con cá rô vàng ngậy, vài con lươn to đùng thấy đã mắt. Bữa cơm nóng với món cá đồng nướng thơm chấm mắm gừng, tô lươn vàng sả ớt um chuối hường bẻ ngoài vườn, đĩa rau luộc mắm nêm cay điếng lưỡi luôn kéo cả gia đình ngồi lại bên nhau. Sau này đi làm rồi tôi tìm mãi nhưng chưa thấy món ăn nào ngon bằng những món ấy. Tôi xa cha mẹ, xa quê, tôi tìm mãi hương vị của ngày thơ dại nhưng “cái ngày ấy” đã đẩy trong kí ức bóng gió chỉ để lại trong tôi nỗi nhớ duy nhất: hơi thở của những cơn mưa buồn bã… Từ khi chúng tôi đứa đi làm đứa đi học xa, bố mẹ tôi sống lần hồi với những cơn mưa miền Trung trắng đất tối trời… những cơn mưa làm ông bà héo dần theo năm tháng... bố mẹ tôi đi theo chúng hấp tấp... Má tôi mất đầu mùa mưa. Ba tôi cứ mỗi lần thắp nhang cho má lại đứng cạnh bàn thờ thầm thào rất lâu, có lẽ ông nói với bà về những cơn lũ, những cánh đồng thất bát, những năm tháng bí của vùng đất nghèo nàn bậc nhất này… Ông thở dài… tiếng thở lại hòa vào nhịp mưa… Khi nhớ má tôi chẳng thể cầm lòng được nữa, ba ra đi giữa mùa mưa... Ông đi hấp tấp, khi tôi hay tin về đến nhà thì ba tôi không còn nói được lời nào. Ông lặng lẽ nằm đó, mày mặt vẫn hồng hào, chỉ có đôi tay ướt nước mưa lạnh cóng. Tôi cầm tay ba, nước mưa từ lúc nào đã lặng lẽ ướt đầm mắt tôi…. Tôi ngồi canh ba tôi thay các chị. Ông vẫn thở đều đều, mắt nhắm nghiền như chìm vào giấc ngủ say... Tôi mơ hồ nghe tiếng thở của ba tôi rền rĩ như bước chân lang thang của cơn mưa sắp bước đi xa... Sau này tiếng thở khò khè ấy ám ảnh tôi mãi… bây chừ, mỗi khi ngồi lặng dưới mưa, tôi lại mơ về ngôi nhà cũ, thấy ba tôi đứng giữa sân, trong màn mưa tháng mười trắng xóa... Và tiếng thở của Người vẫn còn đó... tiếng thở đều đều nhưng rền rĩ như tiếng bước chân của cơn mưa bóng gió... Xem thêm : Tuổi thơ Sài Gòn Mắt em buồn mênh mông Từng bậc sớm mai Hoặc tại : http://phatphapbaodung.blogspot.com/