Cái này mình thấy ở bên gamethu nên mình vác về đây cho mọi người đọc luôn.trong này mình cũng có sửa chữa đôi chút.Mong các bạn dừng nhầm là mình chỉ copy và paste của bên gamethu Bạn nào có ý kiến xin liên hệ thẳng với mình chứ đừng spam trên topic Mở đầu: Cuộc đời anh ta là một thanh gươm của niềm tin và tự hào. Cuộc đời anh ta tin vào lý tưởng của ánh sáng Để rồi Bị chính lý tưởng của mình phản bội Anh chiến đấu vì dân tộc của mình Nhưng những gì anh có chỉ là sự thờ ơ Anh bị bỏ rơi trong màn tuyết lạnh của vùng đất băng giá Thanh gươm gọi anh Nó gọi anh từ nơi sâu thẳm nhắt của linh hồn Nó nguyền rủa trái tim anh Để cho linh hồn anh ngủ quên trong nơi sâu thẳm băng giá Nhưng tại sao.... Anh bước đi trong vô vọng Anh tìm kiếm lý tưởng của riêng mình Anh tìm ra con đường đế vương của thế giới Nhưng tại sao... Tại sao anh lại đi vào con đường của lich king Tại sao anh không đi theo con đường của vua Terenas? Thanh gươm Frostmoure ... nó lạnh như cái tên của nó, lạnh lùng và tàn ác. Thanh gươm bị nguyền rủa mãi mãi run lên, nó phấn khích... những bông tuyết rơi như chịu một hấp lực, bám lấy nó, và trút hết năng lượng bao bọc lấy lưỡi gươm, và phát sáng lên tạo thành một màu xanh huyền ảo. Vị Death Knight đầu tiên, và là vị vua tối cao của The Scourge - the Lich king nhắm đôi mắt xanh ma quỷ ấy, như đang nhớ về những tiếng nói xa xăm... chốc lát, Arthas và vùng đất băng giá trở nên tỉnh lặng, trước khi... Năm bàn tay siết chặt cán gươm có hình sọ quỷ, chúc mũi xuống đất, đâm thẳng xuống nền băng giá phía dưới giải phóng một luồng năng lượng mạnh mẽ được chôn vùi nơi đây. Băng nứt thành những vệt dài, lồi lõm, cùng với lớp tuyết bay tung lên như một cơn bão cát sa mạc, dọn quang mặt đật, để lộ một sinh vật khổng lồ trú ẩn dưới lớp băng... Sinh vật ấy mở mắt, cặp mắt xanh biếc, thứ ánh sáng quái dị ấy, bỗng chốc khiến cho nó tỉnh giấc sau giấc ngủ dài. Lớp băng dầy đến vài mét bị những cái cánh xương xẩu của nó đâm thủng, cái đầu của nó đội nguyên cả tảng đá dày mà nhấc lên, dường như khôi lượng khổng lồ ấy không đáng để nó đếm xỉa tới, và nó cất tiếng gầm đâu tiên... Saphiron, vua của các loài rồng đã chết, và đã sống lại, tiếng gầm của nó báo hiệu cho cuộc chiến mới bắt đầu. Ở vùng đất xanh tươi vĩnh cửu của bộ tốc Night Elf, Furion giật mình tỉnh giấc. . ___________Auto Merge________________ . Phần một: Star fall Đã 5 năm trôi qua kể từ ngày đó. Lick king không thay đổi phương thức tấn công của mình, hắn lan tràn bệnh dịch tới khắp các châu lục. Quân số của the Scourge không ngừng tăng, trong khi Liên minh các bộ tộc chưa thể tìm được tiếng nói chung như thời kì Thrall-Jaina-Tyrande. Họ bị chia rẽ bởi việc phải chia sẻ quyền lực và lợi ích, những bang nhóm lẻ tẻ trở thành mồi ngon cho quân đội Scourge, thậm chí một số trong số họ bị Lick King thu phục và đầu quân dưới trướng hắn, Tiêu biểu nhất là Vo'Jin và Dazzle của tộc Troll. Căn bệnh xâm chiếm gần như toàn bộ châu lục, mỗi bước đi của nó cướp đi sinh mạng của những sinh vật yếu đuối và đưa chúng về với Lick king, trở thành một con rối để sai bảo dễ dàng... Những người Night Elf vẫn còn chủ quan trong men say chiến thắng của trận đấu với Archimode, không thể ngờ được rằng chính vùng đất thiêng của mình bị xâm hại. Đến lúc ấy, phải chăng đã quá muộn? Trong một căn phòng nhỏ nhưng sạch sẽ, mùi hoa Fiedbirth đượm căn phòng, những chiếc rèm cửa màu tím bạc như ánh trăng, như đôi mắt ấy... đôi mắt có lẽ sẽ không được nhìn thấy ngày mai nữa. Tất cả đối với cô có lẽ đã chấm hết kể từ ngày cô thua cuộc trong trận chiến với đạo binh Scourge của Doom, và mang về một căn bệnh quái ác khiến cô chết dần chết mòn. Không nhưng thế, có lẽ cô sẽ trở thành một trong số chúng.... không... cô tự dối mình. Cô ứa nước mắt... Cô sẽ trở thành một trong số chúng. Đôi mắt cô đã không nhìn thấy gì nữa rồi. Lời nguyền đã ăn sâu vào tim cô, chỉ có Lick king mới có thể rút lại lời nguyền đấy, nếu như hắn ngây thơ đến mức bỏ qua một pirest đầy sức mạnh của NE. Lúc đó, cố sẽ bị chính những người thân của mình... trừ khử. Bàn tay cô lạnh dần.... -Sẽ không sao đâu, Mirana-Magina nói với cô Không, nó ấm chứ? Vì nó được siết chắt bởi một bàn tay khác. Cô không thể nhìn rõ đó là ai, nhưng nó mang lại cho cô một chút gì đó niềm tin, cô nở một nụ cười trên môi, rồi nhắm mắt lại, khẽ chìm vào giấc ngủ yên bình... Bàn tay kia rời khỏi tay cô, giờ đã tím lại cùng một chất độc vô phương cứu chữa. Người đàn ông già với mái tóc xanh và bộ râu quen thuộc thở dài ngao ngán, ông chỉ biết nhắm mắt chấp nhận... -Cha? Cô ấy, liệu... Furion trả lời thẳng vào sự thật: -Magina, ta biết con rất yêu cô ấy. Nhưng sự thật là sự thật, cô ấy sẽ là một Scourge, chỉ trong vòng một đêm nữa thôi. Magina nghiến răng lại vì đau xót. Anh không thể làm gì được lúc này, anh cảm thấy bất lực... như ngày hôm ấy, lúc cô tâm sự với anh, rằng cô yêu... -Nếu vậy, tốt hơn hết là cho cô ta một cái chết yên bình ngay từ bây giờ Giọng nói lạnh băng của một người thứ ba...Giọng nói không hề có cảm xúc như thể hắn đã quá quen với việc này... Terroblade, người anh song sinh của Magina. Magina không nhìn được thêm nữa. Anh tức giận nắm lấy cổ áo của Terro, nhìn vào hắn với ánh mắt long lên vì giận... Nhưng cậu ta không kịp làm điều cậu ta nghỉ: -MAGINA!!! Giọng nói đanh thép của cha làm cắt ngang hành động của cậu con trai nóng tính ấy. Ông hạ giọng: -Thế là quá đủ rồi. Anh con .... nói rất đúng Terro cười khẩy.Hắn luôn có thái độ như vậy với magina.(Vì hắn sợ sau này, magina sẽ là 1 demon hunter suất sắc hơn hắn) Magina đờ người...Cậu ta luôn coi anh cậu là đích đến để rèn luyện, nhưng không phải là như thế này! Nếu một người ... không... một con quỷ vô tình thế này, thà rằng cậu không có một người anh. Tay cậu vẫn chưa buông khỏi cổ áo của Terro, mắt cầu đã bắt gặp luồng chớp đỏ lòm từ phía anh ta... -Em tức giận đủ chưa? Magia vẫn chưa có dậu hiệu buông tay, ngược lại còn siết chặt hơn... nhưng Terro nắm lại cổ tay của Magina, rồi crack một tiếng, bẻ ngược nó ra phía sau.... Hành động này làm cho chính Furion cũng bị bất ngờ. -Terro, con làm ... -Thằng nhóc ấy không sao đâu, nó chỉ bị sái tay tay tạm thời. Một tên yếu đuổi như thế không thể có tư cách bảo vệ người khác. Nói cùng lúc với làm, Terro đẩy Magina về phía góc phòng. Không thèm để lại một cái nhìn, Terro nhấc Mirana lên và cõng cô ra bìa rừng, không cần diễn giải, hai người còn lại thừa hiểu hắn đi đâu. Ngoài trời, những ngôi sao băng đang rơi trong đêm tối...
Phần 2: The Betrayer Terroblade-the Illusion warrior- được ví như một con quỷ máu lạnh của ánh sáng. Anh ta ít nói, và luôn hành động theo những gì anh ta cho là đúng, đôi lúc không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Nhưng tại sao... Mirana không còn được cõng trên lưng như lúc đầu. Cô được hai cánh tay thô cứng như thép, cố gắng một cách nhẹ nhàng nhất, ắm như một bông hoa sắp tàn. Anh chỉ có thể làm điều này với cô, khi không còn ai để ý, không còn ai nhìn thấy. Nhưng anh sợ... Anh sợ một chút hạnh phúc nhỏ nhoi, một ít cảm xúc sẽ in vào trong trái tim. Anh khóa kín chiếc hòm đựng cảm xúc của một Night Elf để rồi thể hiện ra ngoài là một bộ mặt chưa bao giờ có cảm xúc... một vị tướng, một thủ lĩnh,một demon hunter máu lạnh. Nhưng tại sao... Khu rừng đếm của vùng đất thiêng chưa bao giờ tĩnh lặng như đêm nay. Terroblade đặt Mirana đang thoi thóp thở xuống một gốc cây Field lớn, cố gắng để cho cô không tỉnh giấc. Những vệt màu tím đỏ đã lan ra khắp người cô... anh không chắc cô còn có thể sống được quá đêm nay không. Anh đưa tay lên trán cô, nó không nóng. Anh mỉm cười một lúc, không hiểu vì sao thứ ấy lại có thể xuất hiện trên khuôn mặt mình, nhưng bàn tay thô ráp ấy chưa rời khỏi khuôn mặt thuần khiết này... Anh thì thầm mấy câu không nghe rõ, dường như chỉ để nói với cô... "Xin lỗi cậu... Mirana..." Terro rút tay khỏi cô... anh vẫn nhìn cô như thế. -Ra đi... em trai Terro đột ngột đổi giọng, giọng nói của anh trở lại như lúc xưa, lạnh như băng. Anh vẫn không quay đầu lại, nhưng cách nói của anh giống như anh đang là người quan sát từ phía sau. -... Từ một góc tối, sau những lùm cây, Magina bước ra. Trông cậu ta lúc này không có vẻ giữ được bình tĩnh nữa, thật dễ để hiểu thanh Twin Blade trên tay cậu nhằm mục đích gì, nhưng Terro vẫn nói như không... -Em đến làm thay nhiệm vụ của anh? -... Tật nhiên là không. Đôi mắt rực lửa trong đêm nói lên điều đó. Terro thở dài nhìn cậu em trai của mình.... -Em sẽ không đi đến đâu, nếu như chỉ hành động theo tình cảm như vậy -Anh im đi. Chính anh mới là người bỏ cuộc. Làm sao anh biết cô ấy không thể cứu sống? Anh chưa hề nghĩ cách. đúng không. Giọng nói Magina cay đắng,đau khổ.... Không khí lạnh ban đêm không thể làm hạ hỏa cái đầu đấy. Cậu ta chưa bao giờ là một người kiên nhẫn, mà không ai có thể kiên nhẫn được trước ánh mắt của kẻ trước mắt kia. Terro đặt Mirana xuống, hai tay không cầm bất cứ thứ gì, anh đưa bàn tay lên, ra dấu thách thức... Đến lúc này... Magina lao tới, anh dồn hết tức giận vào trong lưỡi kiếm. Đầu anh lùng bùng, không còn điều gì khác ngoài việc phải cứu cho được Mirana lúc này, bất kể về sau thế nào. Đúng, anh đã từng hứa với cô ấy... anh sẽ luôn bảo vệ... "Bôp!" Tiếng động này không phải tiếng lưỡi gươm chém vào da thịt, mà đó là tiếng chạm nhau của lớp da trần. Bàn tay của Magina, chưa kịp chạm tới Terro, đã bị cánh tay cứng như thép kia giữ lại, nhanh và mạnh đến nối chính Magina còn không theo kịp quán tính của mình, bị Terro ném thẳng vào vách đá gần đấy. -Cá.... Có lẽ cậu định nói "cái gì", nhưng không kịp thốt ra. Ngay lúc cậu ngẩng lên và mấp máy môi, áp suất trong ngực cậu bị nén lại, và một cơn đau ập đến từ một cú va đập khác dữ dội hơn trước... Terro đứng ngay trước mặt cậu, bàn tay cứng như thép của anh lún vào ngực Magina, tạo nên một vết lõm đáng sợ, rõ ràng không có sự nương tay. -Ha... h..... Magina cảm thấy mằn mặn ở cổ họng, nó trào ra... một vũng máu đỏ lòm từ đó xộc thẳng lên miệng, phun thẳng ra ngoài. Chênh lệch sức mạnh quá rõ, Magina không thể làm gì được, cậu chờ đợi một cái gì đó, một đòn dứt điểm từ người anh trai. -Đồ ngu... mày mãi mãi chẳng làm gì nên hồn nếu chỉ biết đâm đầu vào chỗ chết. Đó là đòn dứt điểm của Terro. Lời nói đó như một mũi tên đâm xuyên qua tấm khiên niềm tin của Magina. Cậu khó nhọc đưa đôi mắt đang mờ dần lên, cậu thấy cái bóng to lớn của người anh trai mà cậu không thể vượt qua đang quay lưng lại với cậu... hắn tiến về chỗ Mirana, để dứt điểm công việc của hắn!!! -Terro!!! Cậu hét lên, nhưng không phát ra tiếng. Thân thể cậu ta không còn cử động theo ý muốn nữa. Cậu nguyền rủa đôi chân này, đôi tay này, nó quá yếu đuối... Cậu chỉ có thẻ nhìn... Terro đưa tay lên trán của Mirana lần nữa, gần đỏ đang nổi lên trên tay của anh, trước ánh mắt vô vọng của Magina... Chỉ chốc lát nữa thôi, hắn sẽ bóp nát đầu cô ấy! Nhưng Terro không làm gì thêm. Anh chỉ đứng dậy, không thèm để lại một cái nhìn về phía người em trai của mình, bước đi. -Anh... Magina cố gắng phát ra tiếng nói từa tựa như thế. -Anh định đi đâu? Terro dừng lại trong bóng đêm. Anh không quay lại, giọng nói anh vẫn lạnh, nhưng câu nói của anh rõ ràng hơn bao giờ hết -Magina, chăm sóc cô ấy... Terro để lại những lời ấy, anh khuất dần vào bóng đêm =================================== Trời đã sáng rồi, phải không? Magina mở mắt... cậu thấy ánh sáng đã tràn ngập căn phòng quen thuộc này. Căn phòng bằng gỗ được thiết kế như để đón nhận tất cả từ bên ngoài, gió, ánh sáng và hương hoa. Đầu óc vẫn mơ hồ, Magina ngồi dậy, nhưng cùng lúc đó, một cơn đau khủng khiếp trong lồng ngực như một quả bom phát nổ tại đó, khiến cho mắt anh hoa lên.... -Ha...a. Magina rên rỉ. Những kí ức của buổi tối hôm qua chợt quay trở lại, cùng lúc với vết thương trên ngực khiến cho cậu hét lên vì đau đớn... .... Và ngạc nhiên.... Cánh cửa mở ra, một người quen thuộc bước vào. Cậu biết... không... không chỉ biết người đấy... Mọi việc khiến cho cậu tưởng răng cậu chưa rời khỏi giấc mơ. Nhưng nếu mọi việc là sự thật... -Mirana? Cô gái khẽ gật đầu. Trông cô vẫn còn yếu lắm, nhưng không còn như đêm hôm trước. Cô đã thoát khỏi lời nguyền. Sau lưng cô, the Prophet, Furion bước vào: -Magina, con hãy kễ lại sự việc tối hôm qua! -Hãy để cho anh ấy nghỉ một lúc được không? Prophet? - Mirana nói giọng nửa như muốn khóc. Magina không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng cậu có linh cảm xấu về chuyện này. Cậu nói, nhưng trong đầu cậu đã có tình huống xấu nhất... -Cha? Furion nhìn thẳng vào con trai: -Theo tin báo, anh trai con, Terroblade, đã chính thức gia nhập binh đoàn Scourge vào đêm qua.Đúng không?Tại sao nó lại làm việc này? -Để cứu con.thưa the Prophet!-Mirana(hay miranda)nói.giọng như muốn khóc
sao không đóng bộ thành cái ebook rồi post lên cho anh em download về đọc cho nó dễ cứ xỉn tị một thế này chán lắm. mà kiểu gì Lich king viết thành lick king vậy
Frostmourne chứ nhỉ, Frostmouth hóa ra là mồm đóng băng à Mà thực tế Dota phần lớn lai lịch nhân vật là dựa trên thế giới Warcraft III (không kể mấy đồng chí do chế ra mới có ), mà War III thì ai cũng công nhận là cốt truyện nó quá hay, quá hoàn chỉnh rồi. Dẫu sao bác ấy cũng tốn công ngồi viết (hoặc copy ), cũng nên ủng hộ tí
Tiểu thuyết về war3 thì đọc rùi ! Tiểu thuyết về dota chắc đợi ban dịch xong đọc tiếp ! THANKS ! + REP cho
Cho bạn ấy dich nốt đi chứ, quăng tạ sớm thế Thú thất là cái này giống War 3 history hơn:(. Dota hơn 90 hero mỗi hero 1 tiểu sử mà tớ thấy bạn post toàn về arthas bên war3 melee mà trong dota nó là con Abbadon
tớ chỉ biết lich king hồi sinh nhờ achimode và thống trị lại thế giới war3 , trỗi dậy kỉ nguyên frozen throne , lúc trc' có đi cảnh custom nhưng lâu rồi chẳng nhớ nữa
cũng hay chứ nhiều truyện buồn cười như truyện về dday của anh nào viết đọc như tiểu thuyết tình cảm hàn quốc với kiếm hiệp của kim dung. vui phết. nhưng bạn nào học được cách viết văn của cổ long thì hay.
đọc thấy khá hài mà cũng có lý, con soul có cái sunder nên đổi máu cho mirana để mình lên bảng thay.......