Bài viết của tôi có thể hơi dài đối với một số bạn, xin lỗi vì phải kể lê thê thế này nhưng tôi muốn tâm sự với các bạn về mình, hy vọng sẽ được thông cảm và chia sẻ. "Đường thương đau đầy ải nhân gian, ai chưa qua chưa phải là người..." Đúng, và cuộc đời tôi cũng giống như lời bài hát đó, nhưng có thể nói tôi chưa từng gặp khó khăn trong tài chính, học tập và công việc. Thế nhưng trong chuyện tình cảm, tôi cảm thấy mình không bao giờ được trọn vẹn. 3 năm trước, tôi là sinh viên và dạy lớp AV buổi tối cho khối 12 nội trú một trường Dân Lập ở HCM, và lúc này tôi có để ý đến một người, tôi quan tâm nhiều đến bạn ấy và cũng đã thổ lộ thế nhưng sau 1 năm trời, kết quả là con số không. Rồi năm sau, tôi bỏ ngang việc học và bắt đầu đi làm, sau thất bại đầu tiên, tôi tự nhủ là : "Thôi kệ, mình cũng còn trẻ, sự nghiệp trước đã", nghĩ thế, tôi dặn lòng sẽ khoan nghĩ đến chuyện tình cảm. Rồi trong 1 lần đi công tác ở Đà Lạt, tôi có người bác làm Cha xứ ở Đơn Dương nên ban ngày sau khi xong việc thì tôi tranh thủ chạy về để giúp đỡ công việc nhà xứ, nhưng một lần nữa, tôi lại không làm chủ được con tim mình, tôi đã gặp một người khác, em rất đẹp, rất hiền và giỏi. Có thể nói những tháng ngày tiếp theo là quãng thời gian rất hạnh phúc mà lâu rồi tôi chưa cảm nhận được. Tiếp theo đó là những lần đi đi về về, những cuộc điện thoại vài giờ đồng hồ, những bức thư tay... Thế nhưng cuộc vui nào cũng đến lúc tàn, tôi phải về HCM để nhận việc khác và hai đứa cùng hứa là sẽ chờ nhau. Một năm sau, tôi lại lên, lần này không phải vì công việc mà là vì quá nhớ em, lần này, em cố tránh mặt tôi, tôi sợ em có người khác nhưng không dám nói. Và trong một lần, tôi và em ngồi lại với nhau, tôi bảo em cứ nói hết, tôi sẽ không trách em, và em nói... tôi chết lặng khi nghe : "Em sắp đi vào dòng tu", tôi không biết nói gì, lúc đó, tôi chỉ cố bình tĩnh để hỏi lại rằng vì sao em không nói với tôi, vì sao em lại suy nghĩ như vậy, em không trả lời những câu hỏi của tôi mà thay vào đó là "Mình chia tay đi, em không còn tình cảm với anh nữa". Tôi bỏ về HCM vào tối hôm đó, tôi không muốn kết thúc như vậy, nhưng tôi cũng tôn trọng quyết định của em mặc dù em làm tôi đau khổ lắm, tôi dằn vặt, suy nghĩ và luôn cầu mong rồi em sẽ suy nghĩ lại (vì theo tôi biết bên Công Giáo thì khi muốn đi thì phải qua lớp thử 2 năm, nếu cảm thấy không hợp thì có thể bỏ), nhưng rồi tôi mất liên lạc với gia đình em, với em, mọi hy vọng đều tan biến, tôi luôn cố gắng để không quên em, nhưng những lúc đó tôi thấy rất buồn, nhưng tôi nghĩ "mình còn cả một tương lai phía trước, nếu tôi và em có duyên nợ thì sẽ gặp lại, bây giờ có đau buồn thì chỉ thiệt cho mình thôi..." "...Đời ai không một lần, quen biết rồi thương yêu nhau rồi lại xa..." Lại một năm nữa trôi qua, tôi đã sống rất vui vẻ, không phải suy nghĩ về ai vì không muốn phải đau khổ một lần nữa. Nhưng... Một lần tôi ghé ngang shop của một người cô, lúc đó có một nhân viên tưởng tôi là khách hàng và hỏi tôi cần mua gì, khi nghe giọng nói đó, tôi cảm thấy lòng mình cứ sao sao ấy và tôi không để ý đến xung quanh nữa, người tôi đơ ra cứ như là... Rồi tôi giật mình khi nghe tiếng của cô gọi, tôi chào em và đi. Sau hôm đó, cứ rãnh là tôi chạy qua shop chỉ để nhìn thấy người ấy, tôi cứ thích nhìn em như thế. Trước đây tôi đã phải khổ vì tình cảm quá nhiều rồi nên lần này tôi kiên quyết sẽ không để chuyện đó lặp lại, nhưng trong tôi luôn có một động lực thúc đẩy mình phải nói chuyện với em, thật sự thì tôi rất muốn, nhưng tôi không thể. Rồi một lần, khi đến giờ nhân viên về, mọi người về hết còn em về cuối cùng để kiểm tra mọi thứ thì trời bắt đầu mưa, tôi hỏi em tại sao không về, em đợi người đến đón àh thì em cười và trả lời rằng em đi bộ và ko mang áo mưa theo, thế rồi với tính ga lăng, tôi ngỏ lời xin được đưa em về vì trời cũng đã tối mà mưa thì càng lúc càng lớn, em đồng ý, tôi chở đến gần nơi em ở trọ thì em muốn xuống vì sợ các chị không đồng ý, tôi đưa áo mưa cho em và đội đầu trần quay về. Hôm sau, tôi lại đến, lần này bắt chuyện trước, em cảm ơn tôi. Từ đó, tôi và em nói chuyện với nhau nhiều hơn. Em cũng khá hài hước, tôi thì ít nói nên hay bị em chọc. Rồi tôi có được số phone của em, ban đầu tôi chỉ nhắn tin hỏi thăm đơn giản, rồi độ dài và nội dung của tin nhắn cũng khác hơn. Tôi chỉ mong đc đọc tin nhắn của em mỗi tối trước khi đi ngủ và đánh thức tôi dậy vào buổi sáng. Và tôi đã không giữ được lời hứa... Ngày kia, tôi nói với em là tôi mến em, em chỉ cười, tối hôm đó em hẹn tôi qua chỗ em, em muốn tôi đưa em đi dạo cho mát, trên đường đi em hỏi tôi rất nhiều, em hỏi tôi vì sao tôi lại muốn quen em, em bảo rằng em không xứng đáng với tôi, rằng em không muốn làm cô bé lọ lem, nhưng tôi nói với em rằng đối với tôi thì tình cảm không có chỗ cho suy nghĩ đó, và cả ba mẹ tôi cũng nghĩ thế nên tôi bảo em đừng nghĩ như vậy. Lúc về khi chuẩn bị ngủ, em nhắn tin cho tôi, em nói rằng em không thể ngủ được vì nhớ tôi, tôi vui lắm, em mang lại cho tôi cảm giác mà tưởng chừng tôi đã quên lâu rồi. Em nói rằng em cũng mến tôi, nhưng em ngại gia đình tôi không chấp nhận em, em cần thời gian để suy nghĩ về chuyện này. Đến ngày hôm qua, tôi nhận được tin em xin nghĩ vài ngày để về Vũng Tàu, nhưng tôi nghe phong phanh từ cô rằng em muốn nghỉ luôn để tiếp tục việc học mà em còn dang dở. Tôi cảm thấy hụt hẫng, lần này mọi chuyện xảy ra quá nhanh, em có gọi điện và nói rằng nếu như tôi thật sự mến em thì hãy chờ 2 tháng nữa. Hai tháng, lại phải chờ sao? Cuộc đời bắt tôi chờ đợi hoài vậy sao, hiện giờ tôi đang rất lo lắng, sợ rằng sự chờ đợi của tôi sẽ trở thành vô ích, tôi không muốn phải đau khổ một lần nữa, tôi sợ lắm rồi...
thất bại nhiều sợ là đúng rồi, nhưng cứ làm theo những gì con tim mách bảo.... 2 tháng chưa là gì cả, ko thể nói là ít nhưng cũng ko dài.Xa mặt thì cách lòng, bạn hãy cứ tin vào tình yêu và giữ liên lạc đều đều, thỉnh thoảng rỗi thì vào đó chơi 1-2 ngày..... có trải qua nhiều lần thất bại thì khi có dc thành công mới quí trọng:P theo như những gì bạn kể thì ẻm ấy có ý thật sự với bạn rồi đấy, và muốn quay lại việc học là muốn làm lại cuộc đời, chúc mừng:)
Con người cái quý nhất là cảm xúc , có cảm xúc mới cảm nhận được thất bại hay là thành công để hoàn thiện mình , sau bao nhiêu ngày bác trải qua thì hai tháng chắc cũng không là gì đâu nhỉ ??? Đôi lúc có nhiều chuyện mình không thể làm được , nó hoàn toàn không phụ thuộc về phạm vi một người có thể làm và tình yêu là như thế , phải có 2 người ... PS : Sao bác không đi tìm em nó nhỉ , Vũng Tàu cũng ko xa , chỉ về thăm 1 bữa rồi lên , tạo thêm niềm tin cho em nó cũng hem khó nhỉ nếu bác quý thật lòng
2 tháng,cũng ngắn mà tớ phải chờ người yêu 1 năm và tớ có quen 1 đứa phải chờ người yêu dài cả cổ ra(khoảng thời gian khá shock,ko tiện nói ) 2 tháng của bác chưa gọi là dài lắm đâu,cố gắng vậy còn nếu không cứ đi tìm nó luôn
Cứ xuống, rồi gọi cho her, ko lẽ người ta trốn ông đến nỗi xuống tận nơi mà ko ra đón. Xuống đi, rồi cho her biết không tìm dc her, đêm lang thang ngoài biển và đợi....con gái dễ động lòng lắm
Đừng có nản Xuống VT đi. Em ý sẽ cảm động lắm đấy ^^ Qua mỗi thất bại phải mạnh mẽ hơn chứ ko được nản chí, buông xuôi.
Đến ngã ba Bà Rịa ghé ăn bánh canh Long Hương rồi ra cổng đứng gọi em nói anh đang tìm em, anh lạnh và đói lắm, nói cho anh biết em đang ở đâu để anh đi tìm một chút hơi ấm trong phút giây cuối đời (khà khà khà). Vũng Tàu nơi bắt nguồn của mọi rắc rối. Hôm qua mới ngoài ấy về, đi chung với một cô bé dễ thương quá nhưng thấy em còn teen quá nên dặn lòng cho qua!!!
Có thể em cảm thấy anh Slus quá tốt, gia đình cũng khá nên ko muốn mình kém cỏi. Cô ấy đang cố gắng học tiếp để được xứng đáng chăng
Trong tình yêu không có chử " Chờ Đợi " đâu bạn, xa mặt cách lòng thôi Trừ khi trên thế gian này bạn là người con trai duy nhất, còn không hãy đi tìm tình yêu trước mắt , đừng chờ đợi
Nếu anh bạn chủ topic là đàn ông đích thực thì hãy nhanh tay nhanh chân nắm giữ lấy tình yêu của mình đi. Thấy sign của tôi ko, vậy mà giờ rục rịch muốn yêu tiếp rồi đấy, đến khi nào gặp đúng một nửa kia của mình mới thôi! Xuống Vũng Tàu chơi và tâm sự hết nỗi lòng ra. Cô gái này có vẻ yêu cậu thật lòng đấy, cố gắng gìn giữ!
Thật tuyệt , nếu cô ấy bỏ vệc để đi học thì quá tốt , tốt nhất anh kô nên gặp cô ấy , nếu gặp cô ấy sẽ thêm áp lực cho việc học kô tốt . Anh cứ âm thầm tìm người bạn nào của cô ấy để hỏi về cô ấy , nếu có khó khăn gì cứ âm thầm mà giúp đỡ , gặp chỉ khiến cô ấy thêm áp lực và gành nặng thôi . Em chưa có người yêu , nhưng em vừa thi đh hiểu lắm những cái thứ áp lực quái quỷ này . Đây là ý kiến cá nhân !
Cảm ơn các cậu nhiều. Tối qua tót xuống VT, ko biết nhà, phone cho her mãi ko đc, chạy vòng vòng rồi phone lại lần nữa thì anh của her mượn máy đi chơi, ngại hỏi nên đành về lại. Sáng nay nhận đc tn của her, bảo mình là đồ khờ, lần sau đừng làm vậy nữa rồi nói ngày mai lên TP lại, mừng quá , mà hình như her biết mình xuống hay sao ấy. Nói chung là giờ mình thấy vui rồi, cảm ơn các cậu nhiều, hy vọng lần này ko như mấy lần trước.