Hoàng hôn về, đem theo một ít u buồn vơ vẩn. Theo gió nam, chim nhạn bay từng đàn lẻ tẻ, đàn chim nhạn bay về trong khói sương chiều ảm đạm cánh mỏi chưa tìm được chỗ trú chân trong một ngày gió bạt mưa ngàn. Mưa đã tạnh, gió đã yên, những lá rụng đầy đường đang thở than với ánh dương tà còn sót lại. Cảnh tượng đượm màu hoang tàn và thảm thương. Ngồi bên song cửa, nàng Liên Hoa bâng khuâng nhìn trời với một mối u buồn vô cùng. Ðôi mắt nàng chạm phải cảnh tượng thê lương của buổi chiều vàng, cũng như lòng nàng chạm phải một cảnh đời oan trái. Vâng, cảnh đời oan trái quá! bao nhiêu là phỉnh phờ và bao lăm là dối gạt! Lòng nàng còn tươi thắm được không, khi đã bị gió mây u sầu phủ. Lòng người sâu độc và phũ phàng. Sắc nước hương trời mà làm chi, lâu đài vàng bạc có giá trị gì, khi lòng người phụ tình! Ngón đàn diệu huyền của nàng không còn khêu gợi được những mảnh tình vỡ lẽ. Người mà nàng vững chắc sẽ ngàn năm sum hợp, thì nay đã ghét bỏ nàng. Ðã bao lăm lần như thế, và cũng đã bao lăm lần những buổi chiều vàng tan tác về trên cảnh vật. tình ái trời đất! ái tình thương chỉ là xảo quyệt lâm thời. Tình yêu là gì? Nếu không phải là những cánh nhạn bay qua, chỉ để lại trên mặt hồ, trên trái tim nàng, những u buồn thất vọng? tình mong manh quá! Trái tim nàng dường như thắt lại. Ðời còn có nghĩa gì với một kiếp hồng nhan bạc mệnh như nàng? Cảnh vật đã nhuộm màu khuất tất. Ðêm xuống giữa cảnh vật và xuống giữa tâm hồn nàng. Nàng cảm thấy chơ vơ trống trải. Nàng mến tiếc thời xưa, thời mà nàng còn bé bỏng, sống trong tình thương không giới hạn của mẹ nàng. Tình mẹ thương con, nàng thấy rõ là một tình ái chân thật, bền vững. Ôi, mẹ nàng còn đâu nữa để an ủi nàng trong phút đau đớn này. Tìm đâu ra tình thương cao cả và đượm đà như tình mẹ yêu con. Nhưng mắt nàng vừa chạm phải một ánh sáng xa xôi. Ừ, trăng đã lên ánh sáng dịu hiền đã lan tràn trên cảnh vật. Nàng cố tìm trong trí tưởng và chắc rằng một tình thương bát ngát như ánh trăng nhân đức vẫn còn có ở đời này. Ðâu đó, người ta ca tụng tình thương. Phải rồi, tình thương của bậc giác ngộ ra đời, thấm nhuần muôn vật. Mắt nàng sáng lên, như nhìn thấy ngôi sao cứu tinh hiện lên ở chân trời ranh ma. Người đang tra tình thương cao rộng mênh mông, chính là bực giác ngộ, là Phật đà. Tình thương nhân thế mỏng mảnh, nhưng tình bác ái của đạo vàng vẫn trường cửu và mông mênh cao rộng. Nụ cười thế nhân phong phanh quá, nhưng nụ cười Ðức Phật còn mãi hồn hậu với quờ mọi loài. Nụ cười ấy có một cái gì giống với nụ cười mẹ yêu con thiết tha. Nàng thấy rõ: trú địa an tịnh là dưới ánh đạo vàng mà Ðức Phật còn đang tra khảo quanh Ngài. Nàng sẽ đến dưới tình thương Ðức Phật. Tìm được nơi nương dựa cho tâm hồn, nàng thấy lòng nàng êm tịnh. mai sau, nàng sẽ đến với tình thương cao cả của Ngài, và như đứa con thơ, nàng sẽ được an lành dưới nụ cười êm dịu của người mẹ hiền. Sáng hôm sau, trời mới cứng sương, Liên Hoa đã cấp xuất phát. Ðường về Cấp Cô Ðộc không xa nhưng nàng muốn đến nơi trước giờ ngọ nắng nung người. Nàng đi với một niềm tin tức ở Lòng Từ Bi không bến hạn của Ðức Thế Tôn. thái dương lên cao, trời đã bắt đầu nóng nực. Nàng Liên Hoa đi nhanh hơn để mau tới đích. Ðược hơn một nửa đường, thì mồ hôi đã thấm ướt áo nàng. Ghé vào một bóng cây to che rợp một hồ sen nước trong như gương, nàng ngồi nghỉ, nước hồ trong quá, nàng đứng lên lại gần vuốt mớ tóc lại để rửa mặt. Trích nguồn : https://songvuivasongkhoe.blogspot.com/2017/05/tinh-thuong.html Xem thêm : Sáng bình yên