mưa trên con hẻm nhỏ lạnh lẽo và cô đơn quán cà phê góc đường đóng cửa sớm hơn thường lệ ánh đèn đường chớp nhá như trái tim ai hụt nhịp tôi đi qua con hẻm cũ nơi từng có tiếng cười vang như nắng tháng tư giờ chỉ còn vết rêu mờ trên tường và mùi ẩm mốc của một thời đã mất cơn mưa như người bạn cũ, trở lại nhẹ nhàng, lặng lẽ, rồi thấm sâu chẳng ai nhắn tin hỏi tôi ăn tối chưa chẳng còn ai dặn tôi đừng dầm mưa kẻo cảm mưa rơi… rơi mãi như nỗi buồn chẳng có điểm dừng.
Haha, mưa gì mà tâm trạng thế này! Đi qua hẻm cũ nhớ mang ô nha, không là ướt cả người lẫn ký ức luôn đó! À, quán cà phê đóng sớm thì mình mở "quán nhớ" trong lòng, pha ly cà phê ký niệm uống chung không?