Truyền thuyết CHAOS AGE ( Bình Minh Chiến Tranh )

Thảo luận trong 'Thảo luận chung' bắt đầu bởi Thir13en, 7/4/06.

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Thir13en

    Thir13en Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    15/1/06
    Bài viết:
    340
    Truyện của CHAOS AGE khá là hay ! Mời thưởng thức ...

    -------------------------------------------------

    Chương I : SÓNG TRIỀU THỊNH NỘ


    Truyền thuyết kể rằng, khi ánh sáng của sự sống bao trùm thế gian thì cuộc chiến không khoan nhượng giữa sóng biển và núi cao đã bắt đầu...


    ....
    Họ đứng đối diện, mắt nhìn nhau không chớp.
    Xung quanh hai người là một khung cảnh hỗn độn, rối loạn, những chiến binh của cả hai phe đang lăn xả vào nhau bất kể sống chết. Tiếng gào rú rống rít của loài Thuồng Luồng vang vọng cả vùng thượng lưu khi nó bị một Thạch Nhân đâm xuyên suốt người. Tiếng gươm đao, giáo mác chạm nhau chói tai, xen lẫn vào tiếng đá đổ, tiếng dòng sông Ia-mađo ầm ầm kích động. Phía trên đầu họ, bầu trời cuồn cuộn toàn mây đen, những Tinh Linh Gió và Sét lao vào nhau quyết sinh tử. Ánh sáng nhập nhoạng, sát khí xung thiên khiến máu huyết các chiến binh trồi sụt phấn khích, càng điên cuồng hơn khi trút sức mạnh vào những đường kiếm kinh hoàng xả xuống đối phương.
    Một người là Lang Biang - chiến binh thần thánh, vị thần núi trị vì cao nguyên. Người kia là Yang Dak - vị thần tối cao của các đại dương. Họ đã là anh em, và giờ đây đang đối diện nhau trên chiến trường.

    Tiếng nói nhừa nhựa đầy cao ngạo của Yang Dak cất lên oang oang giữa trận tiền:
    “Đầu hàng đi Lang Biang, ngươi đâu còn cơ hội nào nữa, hay ngươi muốn ta tận diệt cả giống nòi của ngươi ?”
    Im lặng. Lang Biang không đáp lại bằng lời, thần chỉ chậm rãi giơ cao cánh tay trái, tức thì mặt đất rung chuyển. Cơn chấn động tạo ra những vết nứt dài, lan ra tứ phía, rồi vươn tới quanh Yang Dak. Vết nứt vươn nhanh như một ma trảo, quân binh hai bên lập tức lui lại. Rồi vết nứt tựa một mạng nhện khổng lồ chụp tới Yang Dak, hất tung đất đá và cát bụi lên không trung. Nhưng vị thần biển thậm chí chẳng hề biến sắc mặt, y chỉ khẽ hé một nụ cười khinh miệt, rồi gõ nhẹ cây quyền trượng pha lê xuống mặt đất. Tức thì, cơn địa chấn đột ngột dừng lại, và từ các vết nứt, bảy cột nước ngũ sắc phun lên. Yang Dak lại múa quyền trượng thành hình một vòng tròn, hoá bảy cột nước nhập lại thành một khối thuỷ cầu ở giữa tầng không. Thuỷ cầu cuộn xoáy giữa không khí chết chóc đầy ngạo nghễ.
    Đôi mắt lạnh lẽo của Yang Dak đá sang Lang Biang với vẻ thâm hiểm đầy đe doạ. Làm bộ nhún vai bỡn cợt, y cười khẩy.
    “Vậy ra… đó là lựa chọn của ngươi sao, người anh em?”
    Lang Biang nắm chặt thanh kiếm, lãnh đạm hỏi lại:
    “Chúng ta là anh em sao? Có thể ngươi nghĩ thế, nhưng ta không có người anh em nào phản lại Cha cả! Ngươi là kẻ phản đồ, Dak ạ…”
    Yang Dak thay đổi ngay giọng điệu bỡn cợt, đôi mắt hắn nheo lại, nhưng giọng điệu vẫn chừa ra chỗ cho sự thân mật giả tạo.
    “Ndu đã ra đi từ lâu rồi, mấy nghìn năm qua Cha đâu có đoái hoài gì đến chúng ta ?! Thế gian này đã đổi thay đổi rất, rất nhiều rồi Lang Biang ạ, cả ta và ngươi cũng đều đã khác xưa… Thế gian này cần có một vị chúa tể khác, và ta là kẻ thích hợp.”
    Cả chiến trường dừng hẳn lại, im bặt trong khi hai vị thần đang nói. Hai bên đều chờ đợi lệnh của chủ nhân, hoặc giả, đang ngóng đợi kết thúc của cuộc đối đầu giữa hai vị thần cuối cùng còn sót lại trên thế giới.
    Sau một hồi im lặng, Lang Biang mới cất tiếng
    “Ngươi nói đúng,… chúng ta đã thay đổi.”
    “Nếu ngươi đã hiểu…”
    “Không!!!” Lang Biang ngắt lời, giọng buồn buồn nhưng quyết liệt “Ta chỉ hiểu là chúng ta đều đã thay đổi, ngươi không còn là Dak của ngày xưa nữa, và ta cũng không phải là người anh em thủa trước của ngươi,… bây giờ chúng ta là kẻ thù! Ngươi đừng hòng trông chờ ở ta bất cứ điều gì!”
    Gương mặt Yang Dak tối sầm lại, lòng tự ái của một vị thần bị tổn thương là điều có thể khiến cả đất trời đổi sắc. Y lập tức vứt bỏ ngay sự thân tình giả tạo mà gằn giọng đe nạt:
    “Lang Biang, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng! Ta không cần cái mảnh cao nguyên bẩn thỉu này của ngươi, hãy giao ra nguyên thần của Ndu. Bằng không, ngươi thừa hiểu ta sẽ làm gì! Ta sẽ khiến tất cả các sinh linh trên thế gian này phải than khóc, oán hận ngươi vì quyết định ngày hôm nay!”
    Cùng với sự giận dữ ngày càng sôi sục bên trong trái tim thần biển, cả bầu không khí trở nên ngột ngạt, dòng sông Ia-mađo cũng dậy lên những đợt sóng dữ dội. Trên bầu trời, hàng đợt gió rít, gào rú điên cuồng. Không khí sặc mùi chết chóc, có cái gì đó chỉ chực bùng nổ ra. Mọi con mắt đều đổ dồn về phía Lang Biang.
    Ánh mắt của thần vẫn cương nghị, tuy rằng trong đó bao nhiêu đau đớn và mâu thuẫn đang giằng xé. Một giọt nước mắt lăn dài trên gượng mặt của vị thần dũng mãnh.
    Và rồi, Lang Biang nâng cao mũi kiếm, lặng lẽ chĩa thẳng về phía Yang Dak...
    ….
    Đã hơn một nghìn năm kể từ ngày đó, thần Lang Biang hy sinh dưới tay Yang Dak, nhưng chính Yang Dak cũng không thoát khỏi lời nguyền của ngài, mãi mãi mất đi năng lực thần thánh, để rồi đành cam tâm trở thành một vị vua biển cả, tuy rằng vẫn bất tử với thời gian nhưng không còn có thể đi mây về gió, khuấy đảo trời đất như xưa nữa.Y luôn căm hận và nguyền rủa Sơn Tộc chúng ta, nhưng lực bất tòng tâm mà chịu ôm hận một mình. Cũng từ đó đến nay, Sơn Tộc vẫn ấp ủ dòng máu thần thánh mà Lang Biang đã để lại, đã sáu đời Sơn Vương anh dũng dẫn dắt dân ta, lập nên những chiến công hiển hách, tiễu trừ yêu quái, đẩy lui Chạ Tộc, khiến cho danh tiếng của Lang Biang được lưu truyền mãi mãi…

    Bình Minh Chiến Tranh - Chương I, phần 2

    Đêm đã khuya nhưng tiếng kể chuyện trưởng lão Đam Pắc-Quây vẫn đều đều, nhẹ nhàng bên ngọn lửa lúc này đã bốc cao bằng nửa thân cây mười người ôm. Giọng kể của lão lúc trầm hùng, khi sâu lặng, lúc lại du dương như tiếng suối ngàn rừng thẳm. Xung quanh lão, người đứng người ngồi lặng lẽ, ngây ra, như đã bị câu chuyện chinh phục hoàn toàn. Trong số họ, Sơn Nhân cũng có, người Thiên Lạc cũng có, tất thảy đều im lặng, lắng nghe từng lời, tâm hồn của họ hẳn đã được gắn kết làm một trong dòng chảy của câu chuyện.
    Ta bước ra khỏi đám người ấy, khẽ bước về phía Cây Mnol. Một vài người thấy ta thì vội lui lại, kính cẩn nhường lối. Ta bước đi mà lòng đầy những ý nghĩ mông lung.

    Ta là Lang Biang đời thứ sáu, kế thừa trong mình dòng máu thần thánh của Thần Núi. Mọi người gọi ta là Lang Biang, như gọi bất kì đời vua Sơn Tộc nào trước đó. Chúng ta sống ở miền cao nguyên rộng lớn, trên những ngọn núi, những cành cây to, trong sự bảo hộ của linh hồn thần Lang Biang.

    Bước ra khỏi đám đông, ta vừa đi vừa ngẫm nghĩ. Cuộc chiến không cân sức vừa qua đã khiến Thiên Lạc Tộc thương vong quá nhiều. Yang Dak gần như đã tàn phá tất cả làng mạc của người Thiên Lạc, nhấn chìm ruộng vườn, nhà cửa của họ trong bọt nước. Đã lâu rồi ta không thấy hắn điên cuồng như thế, không ngờ chỉ vì một cuộc cầu hôn bất thành mà kết cục của những con người miền dưới lại thành ra khốn khổ. Đôi khi, ta không khỏi thán phục sự bất khuất của họ, nhưng cho dù thế nào, chống lại Yang Dak trong khi sức cô thế cô như vậy thì không nên chút nào. Nhiều lúc ta tự hỏi, phải chăng chính là vì Thiên Linh mà ta cứu người Thiên Lạc khỏi trận đại hồng thuỷ, hay chỉ đơn giản vì một vài giây phút máu hiệp nghĩa nổi lên trong ta? Quả thực, ta rất coi trọng nàng, thậm chí ngưỡng mộ, vì trên thế gian này hiếm có được người con gái nào lại tài trí, kiên cường và dũng mãnh như nàng. Đứng trước nàng, dường như bất cứ gã đàn ông nào cũng trở nên hèn kém. Ta vẫn còn nhớ rất rõ hình ảnh Thiên Linh múa trường đao trên lưng ngựa, chém bay đầu ba võ tướng của Chạ Tộc cách đây hai năm. Nàng được coi là thần hộ mệnh của người Thiên Lạc, là người con gái mà Ndu giáng sinh theo lời sấm truyền cổ xưa.
    Mải nghĩ, ta đã đến bên Cây Mnol tự lúc nào.
    Cây Mnol là cây thần của bộ tộc ta, tượng trưng cho sự bất diệt của dòng máu Lang Biang, và cũng là nơi cư trú của cả dân ta mỗi khi gặp hoạ hoạn. Cây cao vạn trượng, chạm đến cả mây mù; thân cây lớn đến nỗi trăm người ôm không xuể, có rất nhiều hốc, lỗ tự nhiên đủ rộng cho Sơn Nhân ở. Cành lá luôn xanh tốt, nở ra nhiều loại hoa quả nuôi sống dân ta mỗi khi cấp bách. Cây như Lang Biang nâng đỡ, mà đôi khi cũng như một bà mẹ hiền của bộ tộc. Giờ đây, người Sơn Tộc sẽ nhường chỗ ở dưới đất cho người Thiên Lạc, dời vào trong Cây Mnol vì họ không thể sống trong cây được.
    Ta dừng lại trước một nhánh rễ khổng lồ của Cây, không hiểu sao ta lại do dự vào lúc này. Trên bầu trời đêm lặng gió, một vài đám mây trắng nổi lên, vô thân mà cũng thật tự do, cứ mặc tình mà trôi nổi. Ở đằng xa, ngọn lửa trại chợt bốc cao, chắc hẳn câu chuyện của Đam Pắc-Quây đã đến đoạn cao trào.
    Ta khẽ thở dài, bước lên rễ Cây, chui vào hốc cây thấp nhất. Ở đó có Hổ Yêu- thuộc hạ của ta đang chờ sẵn. Bên cạnh đó, trong một hốc nhỏ ngang tầm bụng người Sơn Tộc là một cô gái Thiên Lạc tóc dài, mặc chiến bào màu nhung vàng, nằm bất động.
    “Thưa Lang Biang.” Hổ Yêu cúi người hành lễ.
    “Công chúa có gì khác không?”
    “Thưa không, nhưng nàng có nói mê,... có nhắc đến Yang Dak, thưa Lang Biang.”
    “Ta biết rồi, thế bao giờ nàng sẽ tỉnh?”
    Hổ Yêu tỏ ra hơi bối rối, mụ khẽ lắc đầu: “Hổ không chắc, nàng ấy có thể tỉnh chỉ ngay ngày mai, nhưng ...cũng có thể sẽ chẳng bao giờ tỉnh được. Hổ đã cố thử dùng tư tưởng gọi dậy tư tưởng của nàng... nhưng hình như... có cái gì đó ngăn cản bùa phép của Hổ... không hẳn là một lá bùa khác, nhưng nó đầy ma lực. Xin Lang Biang...”
    Ta đưa tay ngắt lời Hổ Yêu: “Ta không trách ngươi, quyền năng của Yang Dak hiển nhiên ngươi không thể nắm bắt được.”
    “Dạ.”
    “Việc ở đây cứ để ta, ngươi ra ngoài đi!”
    “Vâng, thưa Lang Biang.”
    Nói rồi, Hổ Yêu biến mất sau một cái phất tay. Trong khối hốc Cây chỉ còn lại ta và nàng công chúa người Thiên Lạc.
    Bất động, tóc tai rối nùi rũ rượi, hai mắt nhắm nghiền, Thiên Linh bây giờ khác hắn với những gì mà ta vẫn biết về nàng. Vẫn khuôn mặt thanh tú trắng trẻo ngày xưa, nhưng lại thiếu sức sống đến tội nghiệp. Trông nàng lúc này thật nhỏ bé bên trong bộ chiến bào rách rưới. Đành biết nàng đã phải khổ chiến, đã phải vật lộn đối đầu với Yang Dak để bảo vệ bộ tộc và chính mình. Vậy nhưng điều đó là không đủ để chiến thắng hắn. Nàng có thể rất dũng mãnh, bách chiến bách thắng trước lũ quái vật và Chạ Tộc, nhưng đứng trước một kẻ đã từng là thần linh thì quả là quá sức, nhất là đối với một cô gái. Bao chiến binh thiện nghệ, tài ba còn phải chìm xác dưới biển sâu, ngay cả Lang Biang đệ nhị - vị anh hùng xuất chúng nhất của Sơn Tộc tự cổ chí kim còn không thể đánh bại Yang Dak, nữa là con người bình thường. Nhìn Thiên Linh, ta cảm thấy xót thương nàng vô hạn. Giờ đây, ta không thể để nàng cứ nằm đó mãi, sứ mệnh của một Lang Biang là chống lại Yang Dak, và ta sẽ không để cho Yang Dak làm hại người con gái này.

    Không biết từ lúc nào mà ta đã nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Thiên Linh mà đặt lên ngực mình. Bàn tay ấy tuy bé nhỏ mà chai sạn, mang theo bao chiến tích lừng lẫy. Ta hít một hơi dài, thả lỏng tư tưởng mình để hoà vào với nàng. Nhưng quả thực, dường như có một cái gì đó vô hình, mạnh mẽ đứng chắn sự kết nối. Nó giống như một bức tường thành khổng lồ vững chắc ngăn cản bất cứ nguồn sức mạnh nào tìm đường đến với nàng. Ta sững sờ khi thấy bên kia bức tường là những mảnh kí ức rời rạc của Thiên Linh, chúng chỉ còn được liên kết với nhau bởi những dòng tư tưởng yếu ớt vô lực. Tinh thần của Thiên Linh đang tranh đấu quyết liệt với một bóng ma vô hình đang nhăm nhe huỷ hoại linh hồn nàng. Ý niệm của nàng tuy mạnh mẽ, nhưng càng lúc càng yếu đi, vì bóng ma ấy cứ khoét sâu vào những kỉ niệm đau buồn trong cuộc đời nàng, khuyếch đại chúng lên, giáng những đòn chí mạng vào sự phòng vệ của nàng. Thiên Linh dần kiệt quệ, nhưng ta vẫn thấy ở nàng sự kiên cường, thà chết chứ quyết không chịu đầu hàng. Đó đã là bản tính, nhưng điều ấy càng khiến bóng ma kia thêm điên cuồng, tấn công nàng ngày càng dữ dội hơn. Ta mình sục sôi lên vì tức giận, liền tập trung tất cả sức lực nội tâm của mình để phá vỡ bức tường chắn lối. Bị tấn công mạnh mẽ, bức tường ấy cuộn lại, vây bọc lấy ta. Vòng vây ngày càng thu lại, muốn bóp nghẹt ý chí của ta. Lửa giận bùng lên, dường như ngay cả linh hồn Lang Biang cũng giận dữ, gọng kiềm ấy liền biến mất. Thế giới tư tưởng của nàng hiển hiện trước mắt ta, nhoè nhoẹt, mơ hồ và yếu ớt, tưởng như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
    Ngay khi vòng giam hãm ý chí biến mất, tư tưởng của Thiên Linh ập đến, nhập vào với ta. Từ nàng, ta “nhìn” thấy kí ức của nàng. Ta choáng ngợp trước hàng nghìn hàng vạn hình ảnh liên tục hiển hiện; ta thấy sự bao la của những cánh đồng thảo nguyên rộng lớn; sự trong mát của nước hồ Tây và cả sự kì vọng, thương yêu của người Thiên Lạc dành cho nàng. Ta còn thấy cả trái tim trong sáng không tì vết của nàng đang run lên vì những nỗi đau bị đục khoét. Không chậm trễ, tư tưởng của ta len lỏi vào bên trong kí ức của nàng, tìm đến một quầng tối bên trong sâu thẳm tâm hồn.
    Ngay khi tiếp xúc với quầng tối ấy, quang cảnh xung quanh thay đổi, không còn là bối cảnh của tư tưởng bên trong nàng, mà trở thành một bối cảnh thực. Đôi chân ta chạm phải mặt đất nhầy nhụa, đầy bùn lầy. Cách đó không xa, có vài chục xác người nằm la liệt trên mặt đất, máu và bùn quyện với nhau, loang lổ ghê người. Ta đã ở trong một khu rừng chết, nơi đâu đó trong kí ức của Thiên Linh. Nhưng nàng đang ở đâu? Ta nhìn theo những ánh đuốc nhập nhoạng đằng xa, nhưng rồi lại nhận thấy đó chỉ là những đốm lửa ma trơi.
    Một tia sáng nhá lên. Theo phản xạ, ta quay phắt lại, lui liền ba bước về phía sau.
    Một giọng phụ nữ lạnh lẽo, trơn tru, hiểm ác cất lên trong sương đêm lạnh lẽo.
    “Ta đợi ngươi đã lâu lắm rồi.”
    Phía bên kia hàng cây đã chết khô, một Chạ đang đứng trên một gò cao chất đầy xương trắng, ngạo nghễ nhìn hai con người đang bất lực bên dưới. Mụ ta có nước da xám xịt, đôi mắt sáng rực hung hiểm, toàn thân giấu kín trong bộ lông Sói Núi. Khuôn mặt mụ toát ra vẻ ma quái và độc địa mà không phải Chạ nào cũng có được. Đôi khi mụ mờ nhạt, lúc lại hiển hiện rõ ràng. Tất cả tạo cho người khác một cảm giác mụ không thật sự tồn tại ở thời điểm này, nhưng khi khác lại sinh động đến quá mức bình thường. Mụ nhìn hai người bên dưới rồi lạnh lùng trỏ một ngón tay về phía người phụ nữ đang cố bảo bọc đứa con gái của mình. Ánh mắt người phụ nữ long lên kiêu hãnh, không hề tỏ ra sợ hãi. Một tia sáng xanh loé lên, xuyên ra ngực và hất văng bà xuống đám bùn.
    “Không!!!”
    Ảo ảnh của Thiên Linh hét lên, cùng với tiếng hét vang lên trong tư tưởng của nàng. Quang cảnh ấy bỗng chốc vỡ tan tành như một tấm kính bị đập nát. Có cái gì đó bên trong nàng đã bài xích mọi sự can thiệp từ bên ngoài vào trong tư tưởng. Một nguồn sức mạnh đẩy ta ra khỏi thế giới của nàng. Gần như là vụ nổ khai sinh ra vũ trụ, ta thấy các mảnh kí ức của nàng sáng rực lên cùng các dòng tư tưởng, và một bóng người khổng lồ chói loà hiện ra, gom tất cả các mảnh tư tưởng rời rạc ráp lại thành một. Tư tưởng của nàng không ngừng mạnh hơn, không hề giống như bất kì con người nào. Không hiểu do đâu mà ý chí của ta lại buông lỏng, đón nhận ánh sáng từ người khổng lồ ấy sinh ra. Tư tưởng của ông ta tiếp cận với ta, lớn... lớn đến vô cùng, đến mức ta cảm thấy mình trở nên bé nhỏ như một chú hoẵng con đang ngước nhìn lên dòng thác thần thoại ĐămBri. Lạ thay, ta không hề sợ hãi, mà cảm nhận được sự vỗ về, cảm thấy như ông ấy chính là ta, mà ta cũng là một phần của ông ấy… Giây phút ấy, những lời ông nhắn nhủ rót vào tai ta, tiếng nói ngân vang như tiếng chiêng từ xa vạn dặm mà vẫn rõ ràng, sâu sắc...

    Ta giao phó người con gái này cho con, hãy bảo vệ nàng như bảo vệ dân của con, như ta đã yêu thương và bảo bọc thế gian này… Khi nào con cần sự giúp đỡ, hãy tìm đến bên núi Linh Sơn. Cô gái này cần có con, và con cũng cần có nàng... Hãy nhớ kĩ lời ta dặn...núi Linh Sơn... khi nào hai con cùng đường... hãy gọi tên ta...

    Cả cơ thể ta ngây ngất trong cảm giác mình được khai sinh ra lần thứ hai trong đời. Và ta khẽ nói: “Vâng, thưa Cha.”.
    Rồi ngay sau đó, tất cả chìm vào trong ánh sáng. Ta vẫn còn cảm thấy sự vĩ đại của người khổng lồ ấy in đậm trong trí óc, cho đến khi hoàn toàn thoát khỏi tư tưởng của Thiên Linh, trở về với thực tại.
    Trước mắt ta, Thiên Linh đã tỉnh lại, đôi mắt nàng mở to, hai hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt xinh đẹp của người nữ tướng dũng mãnh…
     
  2. Thir13en

    Thir13en Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    15/1/06
    Bài viết:
    340
    ( to be continue...)

    Bình Minh Chiến Tranh - Chương I, phần 3

    Lời sấm xưa để lại phán rằng: khi Ndu giáng sinh người con thứ ba của người, những cuộc chiến đẫm máu sẽ vĩnh viễn kết thúc.

    Đã bốn ngày kể từ ngày cử hành tang lễ cho những người đã hy sinh của Thiên Lạc Tộc, ta vẫn chưa có dịp nào để nói chuyện riêng với Thiên Linh. Nàng luôn tất bật với công việc của một thủ lĩnh bộ tộc. Nàng giúp dân mình dựng nhà, kiếm thức ăn, và tập trung một đội quân nhỏ dưới quyền của nàng. Vì cơn đại hồng thuỷ vừa qua đã cuốn đi không ít những chiến binh của nàng, nên đội quân mới hình thành chỉ có vỏn vẹn hai trăm người. Nhưng ta thấy bên trong con người nàng là một quyết tâm ghê gớm. Trước tất cả mọi người, nàng đã thề rằng sẽ đem quân về lấy lại mảnh đất của bộ tộc để an ủi vong linh của những người đã khuất. Hận thù có lẽ đã khiến nàng thay đổi, trở nên ít nói và lạnh lùng hơn trước đây. Và thậm chí ta còn không thấy nàng khóc tại lễ tang, như thể là nàng đã khóc lần cuối cùng trước mặt ta ở cái hốc Cây Mnol ấy.

    Khi chiều tà, ta ngồi trên một nhánh lớn của Cây, lãng đãng nhìn theo những đám mây trôi trên bầu trời và ngắm những ngôi sao mới mọc ở cuối chân trời. Khoảng cỡ độ một ngọn núi cao bên dưới, rừng cây trùng trùng chen nhau đứng, để lộ ra có đúng một bãi đất dưới gốc Cây. Ta thấy có vài ngôi nhà mới dựng, vài đám lửa mà người Thiên Lạc đốt lên để nấu thức ăn. Từ trên chỗ ta ngồi có thể nhìn bao quát cảnh vật, nhưng ta cũng có thể nhìn rõ từng chi tiết bên dưới, từng cây kiếm mà các chiến binh Thiên Lạc đan lau chùi, nhưng không thấy Thiên Linh đâu cả. Không biết tại sao ta lại chú ý đến nàng như vậy, dù cho trước đây chúng ta đã có quen biết, và thậm chí là cha ta, Lang Biang đệ ngũ đã hỏi cưới nàng cho ta, nhưng nàng cũng từ chối. Khi ấy nàng mới mười sáu tuổi, ương ngạnh không kém gì bây giờ, đã nhất quyết không chịu cưới chồng. Còn bây giờ, nàng đã đôi mươi, lại gánh trên vai xây dựng lại bộ tộc và trả thù cho đồng bào. Liệu nàng có từ chối một cuộc hôn nhân để giữ lấy vị trí cho bộ tộc của mình không?
    Bất giác ta tư lự, ta đã được Người giao trọng trách bảo vệ cuộc đời của Thiên Linh, nhưng ta ko biết nàng có nghe thấy những gì ông nói không ? Nhưng dù có thế nào, một Lang Biang không bao giờ bỏ mặc người Thiên Lạc, nhất là khi Sơn Tộc và họ có cùng kẻ địch. Ta tin rằng mình có đủ sức mạnh và khả năng.
    Một cơn gió thoảng qua, và có tiếng đại bàng rít lên trong ráng chiều. Trưởng lão Đam Pắc-Quây cưỡi đại bàng trắng lao vút từ dưới lên, liệng quanh Cây Mnol. Khi thấy ta, ông ấy cúi chào trên lưng đại bàng và nói: “Công chúa người Thiên Lạc muốn gặp ngài dưới gốc Cây, thưa Lang Biang.”
    Ta cảm thấy phấn khích lạ lùng khi nghe câu nói ấy. Ta nhìn xuống và thấy đằng xa bên dưới là Thiên Linh đang đứng đợi trong bộ chiến bào màu trắng. Nàng luôn luôn đẹp khi mặc chiến bào.
    Đam Pắc-Quây hỏi lớn khi con đại bàng của ông chao cánh qua một tán lá bên dưới ta: “Người có gặp nàng ấy không ?”

    Cười với vị trưởng lão, ta nói “Có chứ, Đam Pắc-Quây, ta sẽ xuống đó trước lão nữa kia!”
    Pắc-Quây cười, nhe ra hàm răng chỉ còn lại một nửa.
    Ta lao người vào khoảng không, thả mình rơi xuống mặt đất.

    Lang Biang đệ lục xuất hiện, chàng bước đến bên ta, giọng mạnh mẽ như tiếng kồng mà dân của chàng vẫn đánh mỗi khi đêm về.
    “Nàng đến gặp ta có việc gì ?”
    Nhìn thẳng vào mắt chàng, ta nói thẳng không hề e ngại: “Ta muốn Thiên Lạc Tộc và Sơn Tộc kết đồng minh cùng chống lại Yang Dak! Ý Lang Biang thế nào?”
    Lang Biang không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng chàng nhìn ta khá lạ, ta phớt lờ ánh mắt ấy, nói tiếp:
    “Yang Dak đã nhấn chìm làng mạc, giết rất nhiều người của chúng ta, còn với dân tộc của chàng thì hắn đã là kẻ thù truyền kiếp từ hàng ngàn năm nay rồi, việc chúng ta liên minh tiêu diệt hắn có lẽ không có gì quá đáng chứ ?! ...Hay chàng nghi ngờ khả năng của dân tộc ta?”
    Lang Biang lắc đầu. “Ta chẳng nghi ngờ gì cả, trước khi trận đại hồng thuỷ xảy ra, chính mắt ta đã thấy người Thiên Lạc tiêu diệt cả một đội quân hùng hậu của hắn. Ta tin ở người của nàng.”
    “Tốt, bây giờ chàng hãy kiểm tra khả năng của ta!” Ta nói quả quyết.
    Không để Lang Biang kịp nói, ta tuốt kiếm, đâm thẳng về phía chàng.
    Dù bị bất ngờ nhưng Lang Biang vẫn nhẹ nhàng lách người tránh dễ dàng. Chàng lùi lại, rút cây đoản kiếm sau lưng ra, trên môi nở ra nụ cười - cái kiểu cười của một chiến binh khi gặp được đối thủ.
    Ta tấn công liên tục, nhưng Lang Biang vẫn gạt đỡ được hết. Chàng quả là một tay kiếm cự phách, quá nhanh nhẹn và khéo léo! Hầu hết những đường kiếm của ta đều không thể khiến chàng phải lùi bước. Lang Biang phòng thủ phần thân trên quá tốt, ta liền chuyển sang tấn công phần hạ bàn. Mũi kiếm uyển chuyển như một con rắn nhắm thẳng xuống ống quyển của chàng. Có lẽ do đã đoán trước được nên chàng nhún người nhảy vọt lên cao, qua đầu ta. Ta không buông tha, đường kiếm chưa đi hết đã biến chiêu, chĩa lên trên, chuyển đà thành thế kình thiên. Nhưng dù ở trên không, mười phương sơ hở, nhưng Lang Biang vẫn chặn được.
    “Nàng khiến ta bất ngờ đấy, ta chưa gặp một đối thủ nào linh hoạt như vậy!”
    Lang Biang cười hưng phấn, cái kiểu cười của một chiến binh gặp được đối thủ xứng tầm. Ta không ngạc nhiên, bởi ta biết mình cũng là chiến binh số một của người Thiên Lạc.
    “Chàng vẫn chưa tấn công ta, hãy để cho ta có một trận đấu công bằng đi!” Ta nói, đoạn rút ra một cây đoản kiếm khác. Đối đầu với chàng, không có cách nào khác là phải dùng song kiếm.
    Lang Biang gật đầu, và nhanh như chớp chàng đã áp sát ta, tung ra những đường kiếm mạnh mẽ và đầy biến hoá. Miễn cưỡng lắm, nhờ có song kiếm mà ta có thể chống trả, nhưng vẫn bị đẩy lui liên tục. Song kiếm sử ra các kiếm chiêu, thế và lực đan chéo nhau, thủ vững như thành trì. Mải tấn công, chàng để lộ ra sơ hở ở chân, ta liền quét chân làm chàng mất thăng bằng, và tấn thẳng vào những chỗ hiểm. Lang Biang không hề nao núng, bình tĩnh tung kiếm và giáp cổ tay phá giải. Đấu pháp của chàng cũng thật lạ lùng, không tấn công vào các chỗ yếu của đối phương mà lại đánh trực diện vào đúng thế tiến, chẳng hề ngần ngại so bì cương nhu. Thân thủ của chàng như đang múa, một điệu múa mê người mà cũng tràn đầy sức mạnh, khiến ta như bị cuốn vào đó. Những điểm yếu lộ ra của chàng dường như là cố tình để đối thủ sa bẫy, bị rối loạn đấu pháp mà phụ thuộc vào nhịp tấn công của chàng. Chúng ta cuốn vào nhau, kiếm chạm kiếm liên tục, những chiêu thế ngày càng hiểm và mạnh mẽ, nhưng không ai bị thương cả. Có nhiều lúc, ta và chàng chỉ cách nhau đúng một sợi tóc, ánh sáng ban chiều yếu ớt chiếu rọi và mắt chàng sinh động vô cùng, vì từ vị trí bị động, ta đã giành lại thế cân bằng. Điệu kiếm vũ mà chúng ta đang thi ra không còn là của riêng chàng nữa mà còn có cả ta góp phần vào, đầy hưng phấn và nóng bỏng. Kiếm tề kiếm, dần dần còn không va chạm vào nhau, mà uyển chuyển, quyện hoà thành một. Những dải lụa trắng trên bộ tang phục của ta tung bay, cuốn theo những đường kiếm đầy uy lực.
    Cùng nhịp điệu, ta còn có thể cảm nhận được cái tâm của Lang Biang, tư tưởng mạnh mẽ như thác nguồn của chàng đang tràn ngập qua ta. Các dòng kí ức của ta và của chàng đan xen, ồ ạt chảy qua nhau khiến ta nhớ lại những chuyện đã xảy ra, nhớ đến cuộc chiến chỉ mới bắt đầu. Trước mắt ta hiển hiện lên hình ảnh biển xanh dậy sóng vào cái ngày định mệnh ấy…

    … Bờ biển lồng lộng gió, những con sóng giận dữ cuồn cuộn đổ vào bờ, thuỷ triều ngày một dâng cao hơn.
    Chỉ mới một tuần trước, khi mà ta chém đầu Ngư Tinh, con quái vật đã ăn thịt hơn mười người của bộ tộc của ta bên bờ biển Đông, vua cha đã khuyến cáo ta phải đem đồ cống nạp đến bờ biển để tạ lỗi với vua Thuỷ Tề. Ta không đồng ý nhưng cuối cùng cũng phải đi. Với ta, công việc này chán chết. Tại sao giết chết một con quái vật hại người rồi lại phải đi tạ lỗi? Ta không tin vua Thuỷ Tề Yang Dak có thể bắt tội ta về chuyện đó. Mà cho dù ông ta làm vậy, ta cũng mặc kệ, ta chỉ làm chuyện mà ta cho là đúng.
    Một tên lính trẻ hồi hộp nhắc nhở ta: “Thưa công chúa, đã đến giờ rồi…Chúng ta làm lễ ngay chứ?”
    “Được, các ngươi cứ làm đi.” Ta đáp, chẳng buồn biết mấy ông thầy cúng sẽ làm những gì. Chỉ thấy họ cứ lầm rầm, rồi nhảy nhót linh tinh, rồi ném một cái sừng trâu xuống biển, sau đó lại khấn vái...
    Buổi lễ diễn ra chậm rì bên bờ đá, mãi đến khi gần tối mới xong. Ta uể oải nhắc toán lính ra về thì bỗng sóng triều dâng lên thành một cột nước cao chừng bảy, tám trượng ở ngay phía trên chúng ta. Rồi phía trên cột nước đó, có một người xuất hiện. Người đó- chắc hẳn không phải là con người- có mái tóc sáng óng ánh, dài, mượt như nước, khuôn mặt khá cương nghị và đầy uy quyền, thân thể to cao vạm vỡ, khoác một bộ áo vảy rồng chấm gót, càng tạo ra cảm giác phi phàm. Nhưng thật lạ, ta đã cảm thấy không ưa hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên. Từ kẻ đó toát ra một vẻ thâm sâu khó lường và sự phản trắc hiện diện. Hắn cũng nhìn chằm chằm vào ta, con mắt đen lạnh lẽo đầy soi mói. Bất giác ta rút kiếm. Tiếng kiếm tuốt vỏ khiến toán lính giật mình, vội xông lên phía trước đứng chắn trước. Kẻ mới đến thấy vậy thì cười ruồi đầy khinh miệt. Ta bình tĩnh cất tiếng hỏi, mặc dù đã biết câu trả lời:
    “Ngươi là ai?”
    Yang Dak lại cười, cái điệu cười nhừa nhựa đầy ghê rợn.
    “Ta là ai ư?! Hãy xem xem nàng có đủ tư cách hỏi không đã.”
    Vừa dứt lời, hai tên thuỷ quái lao vọt từ dưới mặt nước lên, nhanh như chớp vung đinh ba tấn công ta. Tên lính đứng trước mặt ta luống cuống vấp chân phải vào chân trái, ngã chổng kềnh. Gã thuỷ quái đầu tiên trông giống như một con hải mã khổng lồ có tay chân đen đủi đập cái đinh ba xuống đầu; cùng lúc, gã còn lại đâm vũ khí vào bụng ta. Chuyển động của chúng khá nhanh so với người bình thường, nhưng với ta thì vẫn quá chậm. Một đường kiếm tung ra, ta đã hất văng tên thứ nhất cùng cái đầu của hắn. Tên thứ hai giật mình khựng lại, và cũng không thoát khỏi số phận với một lưỡi kiếm xuyên qua họng. Chúng vật vã, lăn lộn, rồi tan ra thành nước.
    Ta ngước nhìn vua Thuỷ Tề, bản tánh không chịu thua bất kì ai của ta trỗi dậy, không biết lúc đó ta trông như thế nào, nhưng chắc là đầy thách thức. Ấy vậy mà Yang Dak chẳng hề tỏ ra bực tức, nhưng hắn cũng không cười nữa.
    “Chẳng trách nàng lại giết được con thú cưng của ta. Tên nàng là gì, từ đâu tới?”
    “Ta là Thiên Linh, công chúa Thiên Lạc Tộc.” Ta đáp cộc lốc, khó chịu vì cái cách hỏi của hắn.
    Yang Dak gật gù, tỏ vẻ thích thú không hề giấu giếm. Ta cảm thấy ánh mắt của hắn đang phân tích từng sợi tóc, một cảm giác lạnh sống lưng làm ta rùng mình khi ánh mắt ta và hắn đụng nhau. Trong đôi mắt hắn là cả sự lạnh lẽo của băng hà lẫn sức mạnh bao la của biển. Trước cái nhìn của hắn, không hiểu sao ta thấy mình vô lực, không thể động cựa tay chân. Sức mạnh đôi mắt ấy cố chế phục ta, bắt ta quỳ gục xuống.
    “Thú vị đây. Nàng không giống một kẻ điên cuồng dám chống lại ta. Có vẻ đó là cá tính của một chiến binh.”
    Ta im lặng, áp lực của hắn mới chỉ giảm đi đôi chút, nhưng thế thôi cũng đã đủ khiến ta mệt nhoài rồi. Đoạn Yang Dak đổi kiểu, nheo mắt, gương mặt giãn ra, nhưng nụ cười của hắn không đi lên nổi đến đôi mắt , nó chỉ biểu hiện một sự man trá và mưu mô.
    “Thôi được, chuyện Ngư Tinh ta bỏ qua cho Thiên Lạc Tộc. Nhưng bù lại, ta cần một người như nàng.” Hắn dửng dưng nói, chẳng hề chừa ra nửa phần cho ta phản đối. “Ngày mai ta sẽ phái sứ giả đến gặp Lạc Vương, ta muốn hắn tiếp đón người của ta ở bờ sông Thanh Thuỷ. Hãy về báo lại như vậy!”
    Ta kinh ngạc, hắn nói như thể đang gia ơn cho người khác vậy! Nhưng ta chưa kịp phản ứng gì thì hắn đã hoá thành nước và cùng tan biến với cột nước ban nãy. Sóng biển đang cuộn trào chợt bình lặng, nhanh đến bất ngờ...

    Cả tộc Thiên Lạc đón nhận tin này với sự xôn xao khác thường. Người thì sợ hãi, kẻ thì nghi hoặc, họ lo rằng sẽ có một lời tuyên chiến được đưa ra. Chỉ có mấy gã thương nhân là hồ hởi hi vọng, và một số người khác khá lạc quan tin rằng sứ giả của vua Thủy Tề sẽ mang tin vui đến. Có một số người còn thức đến tận đêm để bàn tán, rồi hỏi dò tin tức trong nhà Rông nữa. Cuối cùng, không biết thêm được gì, họ đành về nhà ngủ và chờ cho đến hôm sau - khi sứ giả của vua Thủy Tề đến. Chỉ có ta và vua cha biết rằng tin đó có thể là gì.
    Hắn nói cần ta và nếu ta từ chối, điều quá rõ ràng là hắn sẽ gây chiến. Không biết tại sao, nhưng ta lại giấu cha chuyện ánh mắt đáng sợ của Yang Dak. Ta sợ người sẽ bắt ta phải cưới hắn.
    “Ý con ra sao?” Cha hỏi khi ta vừa kể hết chuyện cho người. Từ khi biết Yang Dak xuất hiện, cha đã thấp thỏm không yên.
    Ta nhìn cha. Đôi mắt hiền từ trên khuôn mặt già nua của người đang dõi theo ta. Người đã nuối nấng ta gần hai mươi năm nay rồi, nên người biết rất rõ tính ta và không bao giờ ép ta làm điều mà ta không muốn. Chắc hẳn người đã biết ý ta rồi, nhưng vẫn hỏi. Nếu đồng ý, ta sẽ có thể giữ lấy hòa bình cho bộ tộc, và có thể có được cuộc sống bất tử, nhưng bị mất đi tự do; ngược lại, nếu ta cự tuyệt Yang Dak thì đó sẽ bị coi là hành động khiêu khích, khơi mào cho một cuộc chiến mà không ai muốn. Cha hỏi ta cũng chỉ để ta cân nhắc thiệt hơn rồi quyết định.
    “Cha hiểu ý con, con không muốn trở thành người của vua Thủy Tề, nhưng con có hiểu những gì ẩn giấu sau chuyện này không?” Giọng cha vẫn bình tĩnh như mỗi khi bàn bạc chuyện đại sự. Người là vua của bộ tộc, một người từng trải, thấu hiểu mọi sự, khác hẳn với ta vốn ương ngạnh, bộp chộp.
    “Dạ, hắn muốn có con, nếu không thì chắc hắn sẽ gây hấn, nhưng con không muốn… Xin cha chỉ dạy…”
    Cha nhìn ta cười trìu mến: “Đã bao nhiêu năm rồi con mới chịu hỏi ta khi có chuyện cần quyết định vậy?”
    Ta nhe răng cười với cha. Ở bên người thì lúc nào ta cũng chỉ là một đứa trẻ hư mà thôi, chẳng giống khi ở trên lưng ngựa, ai cũng hỏi ý kiến ta.
    Cha khẽ vuốt tóc ta rồi nói:
    “Những gì con thấy chỉ là an nguy của bộ tộc thôi, Thiên Linh ạ. Con hãy nhìn ra xa hơn. Yang Dak đã dòm ngó cả thế gian từ mấy nghìn năm nay rồi, cái hắn muốn không chỉ có con mà còn là cả mảnh đất của Thiên Lạc Tộc nữa kia. Như vậy thì hắn sẽ chẳng phải tốn mũi tên nào mà vẫn bành trướng được quyền lực. Mưu mô của hắn thâm sâu hơn bề ngoài mà con có thể nhìn thấy…”
    “… Yang Dak đã từng là một vị thần, tuy đã mất đi hầu hết quyền năng, nhưng hắn cũng vẫn cứ mạnh hơn bất cứ ai trên đời này. Hắn luôn muốn trở lại núi thánh Linh Sơn để lấy lại sức mạnh của mình… nhưng bị ngăn cản bởi Sơn Tộc. Họ và Thủy Tộc của hắn là kẻ thù không đội trời chung… con còn nhớ Lang Biang đời thứ sáu chứ? Cái người mà con từ hôn trước đây ấy…”
    “Con nhớ, nhưng sao ạ?”
    “Còn sao nữa ?!” Cha ta mắng đùa “Lần ấy ta đã phải muối mặt vì con,…các đời Lang Biang đều có quan hệ tốt với Thiên Lạc Tộc, thế mà con lại từ chối họ. Nếu con chịu nghe lời thì hôm nay đâu có phải lựa chọn. Mà lẽ dĩ nhiên, dù sao thì Yang Dak vẫn cứ muốn tiêu diệt chúng ta, lấy bàn đạp để đánh lên miền cao nguyên của Sơn Tộc. Hắn đã ẩn thân dưỡng sức nuôi quân bao nhiêu ngàn năm nay rồi, chắc hẳn đây là thời cơ mà hắn luôn đợi…”
    “Cha! Chúng ta có thể đánh lại hắn không?!”
    “…Ta không biết, điểm mấu chốt là ở Yang Dak, nếu hắn không còn chút sức mạnh nào đối với tự nhiên thì chúng ta có thể bắt hắn phải đem quân về biển. Tất nhiên… đó là trong trường hợp hắn gây chiến, còn nếu không phải đấu với Thủy Tộc thì vẫn hơn… chẳng ai trong chúng ta mong có chiến tranh cả. Với lại, ta chẳng bao giờ muốn giao con cho hắn, hắn sẽ dùng con làm con tin để khống chế cả bộ tộc.”
    “Con đâu có yếu ớt như vậy ?! Nếu hắn muốn giữ con làm con tin, con sẽ…”
    “Con sẽ làm gì ?” Cha ôn tồn. Người luôn biết cách làm ta phải dừng lại mỗi khi ta đang hăng lên. “Ngày mai khi sứ giả đến, ta sẽ từ chối hắn. Có thể sẽ phải giao chiến, nhưng nếu ta chứng minh được sức mạnh của mình ngay từ đầu thì hắn sẽ phải chùn chân. Con sẽ không phải đi đâu cả và cứ thoải mái lấy chồng theo ý con.”
    Ta sung sướng ôm chầm lấy cha khiến người súyt ngã lăn ra. Bên ngoài có tiếng trống báo canh văng vẳng …

    Bình Minh Chiến Tranh - Chương I, phần 4

    Ta im lặng cảm nhận dòng chảy kí ức của Thiên Linh. Chưa Kí ức này thì kí ức khác hiện về, nối tiếp nhau, rõ ràng hơn bao giờ hết. Ta cũng cảm thấy mùi chiến trường nồng nặc khói lửa trên trận chiến mà Lạc Vương đã e ngại. Mảnh kí ức về trận chiến ấy ùa vào trong tâm tưởng ta, hiển thị vô cùng thật …

    …Từng đợt, từng đợt sóng triều đổ vào bờ mang theo đám binh tôm tướng cá ngày càng đông, hết lớp này đến lớp khác. Cả một bờ cát trắng nhuộm màu máu, nhầy nhụa bởi những chất dịch từ xác lũ thủy quái. Đội quân của Thiên Lạc Tộc đang thắng thế, các chiến binh của họ liên tục tiêu diệt lũ binh tướng Thuỷ Tộc. Nhưng đó chỉ là cái thắng thế nhất thời, bởi sức mạnh của Thuỷ Tộc không nằm ở lũ binh tướng này mà là ở bọn quái vật biển khủng khiếp. Các chiến binh của Thiên Linh rất mạnh mẽ, nhưng chắc chắn họ không đánh lại lũ thuỷ quái ấy. Ta có cảm tưởng là Yang Dak đang chơi trò mèo vờn chuột, để cho họ thấy sức mạnh tuyệt đối của hắn. Hắn muốn người Thiên Lạc cảm thấy họ có thể chiến thắng, để rồi phải sụp đổ hoàn toàn trước quyền sinh sát của hắn. Người Thiên Lạc chưa từng đối đầu với hắn, đương nhiên không thể biết rõ những gì hắn nghĩ …
    Thiên Linh xông pha giữa chiến trường, hai tay nắm chắc vũ khí. Nàng như một con sư tử dũng mãnh lao vào giữa bầy linh cẩu, mỗi khi giơ vuốt lên là có kẻ vong mạng. Quanh nàng, ánh kiếm loang loáng, kẻ địch ngã như ngả rạ. Quân Thủy Tộc xông vào liên tục, một tên trước vừa lăn kềnh ra, hai, ba tên khác đã ập tới. Dù thế, chúng vẫn không thể đụng tới nàng. Ta nhận thấy đôi mắt Thiên Linh rực sáng, dữ dằn như mắt chim ưng; khuôn mặt và vóc dáng của nàng tạo ra cảm giác chết người. Các đòn tấn công và phòng ngự của nàng dứt khoát, không hoa mỹ như đang giao đấu với ta mà lạnh lùng và hiểm ác, quyết giết ngay kẻ địch.
    Nhìn cảnh ấy, ta nói một mình trong tư tưởng: “Khi nào chiến đấu nàng cũng vậy sao ?”
    “Không. Nhưng từ giờ trở đi ta sẽ như vậy!”
    Giọng nàng nghe xa xăm truyền đến ta, không quyết liệt mà thoáng chút buồn bã. Khi nói chuyện với nhau bằng tư tưởng không ai có thể nói dối, lúc này là lúc mà nàng thành thực nhất với ta. Tư tưởng của nàng ở mọi nơi, chỉ cho ta thấy kí ức của mình. Trận chiến kia bây giờ lại mờ nhạt thành sương khói. Hai dòng tư tưởng bỗng chảy chậm lại.
    “Tại sao nàng lại cho ta xem kí ức của nàng?” Ta lặng lẽ hỏi.
    “Ta muốn chàng biết là ta tin chàng, và ta muốn cùng chàng chống lại hắn.”
    Không gian tư tưởng chợt sáng loà, và rồi hiển hiện lên một quang cảnh khác trong kí ức của nàng.
    Đội quân Thiên Lạc Tộc đang co cụm lại đằng sau những chiến tuyến, số lượng chỉ còn lại một nửa. Trên những gương mặt vốn tràn đầy tự tin của họ giờ đây lại là nỗi sợ hãi và sự mệt mỏi.
    Phía trước họ là cả một đội quân kinh hoàng với lũ quái vật biển khổng lồ đủ để san bằng mấy quả núi. Ta thấy trong đó có những con Thuồng Luồng, Rồng biển mà khi xưa cha vẫn kể, thấy cả bọn những Tinh Linh Nước khổng lồ hung hãn. Đội quân ấy đông nghịt, kín cả thảo nguyên rộng lớn, thế nhưng hàng đàn hàng đống những con Rùa Quỷ vẫn tràn lên khỏi bờ sông Thanh Thủy. Chỉ cần nhìn qua là biết kết cục của cuộc chiến sẽ như thế nào rồi, người Thiên Lạc quá bất lợi, họ không thể chống lại một lực lượng như.
    “Ta đã không lường trước được sức mạnh của Yang Dak lại lớn đến như vậy…Tất cả các chiến binh của dân tộc ta đều bất lực trước hắn.”
    Gương mặt ác độc của Yang Dak dần hiển hiện. Hắn đang đứng ở trên đầu một con Rồng khổng lồ, ngạo nghễ nhìn xuống cảnh tan hoang bên dưới rồi cười man rợ. Dưới mặt đất, Thiên Linh đang vật lộn khổ chiến với khoảng hai mươi con Quỷ Biển, dáng vẻ như sắp kiệt sức. Những toán quân khác của Thiên Lạc Tộc tan tác khắp nơi, bị giáp công mọi mặt. Giọng Yang Dak rền vang khắp vùng thảo nguyên:
    “Hãy nhìn đi, hỡi loài người hèn mọn. Hãy xem đó như hậu quả của những kẻ nào dám chống lại ta-vị thần vĩ đại nhất thế gian này! Từ nay, cả biển cả và thế gian này từ giờ về sau sẽ do ta làm chủ. Thiên Lạc Tộc các ngươi từ nay sẽ là nô lệ cho ta. Đừng có vọng tưởng sẽ có kẻ giải thoát cho các ngươi! Rồi cả Sơn Tộc sẽ bị san bằng, ta sẽ cho kẻ nào trung thành nhất một cuộc sống bất tử!!!”
    Bản tính của Yang Dak là vậy, hắn vừa dùng sức mạnh để ép buộc, vừa lấy lợi lộc ra mua chuộc lòng tham của kẻ khác.
    “Đừng hòng! Quân độc ác!!! Chúng ta không bao giờ khuất phục tên bạo chúa như ngươi!” Thiên Linh hét lên căm phẫn, đôi mắt rực lửa căm thù, hoang dã đến đáng sợ khi nhìn thẳng vào Yang Dak. Nhưng hắn thậm chí chẳng nhìn nàng bằng nửa con mắt.
    “Im đi, công chúa, ta sẽ cho nàng sống để cung phụng ta, nếu không thì nàng đừng trách ta vô tình. Trên đời này chẳng có mấy người được ta để ý đến, nàng đừng nghĩ ta sẽ xuống nước lần nữa vì nàng!” Giọng lưỡi hắn đầy uy quyền và đe doạ, nhưng ta thừa hiểu chúng chẳng có ý nghĩa gì đối với một Thiên Linh đang giận dữ đến điên cuồng. Ta có thể nhìn thấy cánh tay nàng run lên vì tức giận, gương mặt đằng đằng sát khí.
    Thiên Linh hét lớn, chém phăng đầu một con Quỷ cản đường rồi lao như một mũi tên về phía Yang Dak. Trút căm hờn,cuồng nộ vào thanh kiếm, nàng chém xả xuống đầu kẻ thù. Yang Dak nhẹ nhàng gạt văng đường kiếm ấy, đổi giọng lạnh lẽo:
    “Đồ đàn bà ngu ngốc! Nàng cũng chỉ như những kẻ tầm thường khác…”
    Chưa dứt lời, thanh đoản kiếm còn lại của Thiên Linh đã cắm phập vào bắp tay phải của hắn. Nàng đã tận dụng thời cơ một cách tài tình, chơi đòn lừa ngoạn mục khiến Yang Dak trở tay không kịp. Ngay cả khi lửa giận ngút đầu, nàng vẫn có thể khiến người khác phải kinh ngạc!
    “Yang Dak! Ngươi chịu chết đi!!!” Thiên Linh gầm lên trước sự ngỡ ngàng của Yang Dak, nàng vận sức rạch một đường dài trên cánh tay hắn. Vết thương bị rách toạc ra, Yang Dak rú lên đau đớn.

    “… Khi ấy ta đã kiệt lực rồi, chỉ muốn làm cho hắn càng đau đớn càng tốt, rồi đến đâu thì đến. Ta muốn hắn phải trả một cái giá đắt hơn, nhưng không thể…”

    Yang Dak giận dữ điên cuồng, tát Thiên Linh văng xuống đất. Hắn gào thét, giận dữ, rút thanh đoản kiếm ra bóp vụn. Trông hắn không còn vẻ trịch thượng tự tin khi nãy nữa mà đã hoàn toàn mất tự chủ. Đôi mắt hắn rực lên một ánh đỏ chết chóc.
    “Được lắm!!! Ta sẽ giết! TA SẼ GIẾT! TA SẼ GIẾT HẾT!!! TA NGUYỀN RỦA CÁC NGƯƠI!”
    Phụ hoạ cho cơn thịnh nộ đau đớn của Yang Dak, cả bầu trời cũng đổi sắc, bầy thuỷ quái cũng ngỏng cổ lên trời rên rỉ. Những âm thanh ma quái gào rít, rồi mặt đất rung chuyển…

    Mảnh kí ức của Thiên Linh dần mờ đi, dù thế ta vẫn thấy cơn đại hồng thuỷ khủng khiếp ập đến, nhấn chìm tất cả trong bọt nước. Rất lâu sau đó, Thiên Linh im lặng, rồi nàng tách tư tưởng khỏi ta,thoát ra thế giới thực.

    Thiên Linh đứng trước mặt ta, hai thanh kiếm đã hạ xuống, đôi mắt nàng nhìn ta, chờ đợi. Giọng nàng dứt khoát, mạnh mẽ.
    “Ta đã chứng minh cho chàng thấy lòng thành và khả năng của ta rồi, bây giờ hãy cho ta một câu trả lời đi, Lang Biang!”
    Nhìn nàng lúc này, ta tự hỏi liệu đó có phải là nàng công chúa mà ta đã từng quen biết không... Nàng đã không còn bồng bột nữa, mà đã chững chạc hơn nhiều rồi... Ta bèn đáp lại ánh mắt thúc giục của nàng.
    “Nàng không cần phải hỏi, Thiên Lạc và Sơn Tộc sẽ cùng chung vai sát cánh tiêu diệt Yang Dak. Đó là điều mà ta vẫn mong mỏi.”
    Thiên Linh cười nhẹ, nụ cười ấy khiến ta cũng thấy thư thái hơn. Tuy rằng không biết sau này còn nhiều dịp cười như thế này nữa không, nhưng ta linh cảm rằng mình sẽ có được nhiều hơn là một đồng minh.

    Chúng ta đã quyết định tương lai của thời đại này mà chẳng phải suy tính nhiều.
    Một cuộc chiến mới sắp bắt đầu.


    Hết chương I. (còn tiếp)
     
  3. công chúa

    công chúa Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    14/8/05
    Bài viết:
    315
    ko có screen à ,tui xem cái trang web mà tìm mãi ko thấy 1 cái screen nào
    tuy nhiên chẳng game nào trong năm nay có thể đọ được với sro được ,pity he he
     
  4. Thir13en

    Thir13en Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    15/1/06
    Bài viết:
    340
  5. AnnyKusch

    AnnyKusch Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    9/9/03
    Bài viết:
    330
    Nơi ở:
    Singapore
    really , girl ? try Wow , lineage , ff11 , guildwar ...... and think again :)) !
     
  6. Thir13en

    Thir13en Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    15/1/06
    Bài viết:
    340
    lolz ac ac đây là box truyện để relax muh` mấy pác phá hết của em rồi còn ji` chán VaiHang hahaha =))
     
  7. công chúa

    công chúa Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    14/8/05
    Bài viết:
    315
    nhìn cái bảng bầu chọn cho game oline hay nhất 2006 là chết liền à ,sro bỏ sa mấy cái game khác 1 khoảng xa ,gw ư ,em chẳng biết đó là game nào cả và ko chỉ riêng em ko biết như vậy thôi đâu
    ff11:quá tốn kém và quá đắt đỏ để chơi game
    line age :cấu hình đòi hỏi quá cao
     
  8. polizeboss

    polizeboss Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    6/8/05
    Bài viết:
    253
    Nơi ở:
    Ng` đến từ TrieuChau
    Ý kiến cá nhân :

    Truyện đọc tương đối hay chắc là truyện cổ tích. Tuy rất ủng hộ game made in VN nhưng ..... chơi Chaos Age đúng 5 phút là .... delete ...... chắc do mới chơi thấy cảnh chán + kô có ai hít .... (lúc down về chơi : 23h30 - thể loại game đối kháng giống rakion?!) đi vòng vòng rồi nhãy xuống hồ nước lặn ..... lặn riết ..... qua đời lun.

    Hi vọng game made in VN sẽ thay đổi đồ họa 3D tệ nhất cũng được như KHAN hay PTV (thấy góc cạnh hơi nhiều nhưng vẫn chơi hay) tốt hơn thì như Lineage hay vài game 3D nổi tiếng khác (việc này thì có lẽ hiện tại chưa thể). Game đối kháng như rakion thì ....tuyệt (với fan của rakion <<- ai ghét thì .... zzz dùm).

    Thanks
    P.B
     
  9. tengi

    tengi Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    30/6/05
    Bài viết:
    84
    hay lằm đó bạn ah cố gắng nữa nha bạn , mà ko biết khi nào mới chơi được game này nữa ta để coi gamevn làm thế nào hohoho , mong nó ra lắm #>:) #>:) #>:) #>:)
     
  10. garfield87

    garfield87 Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    15/12/05
    Bài viết:
    43
    gớm, hình của hà my sao được hâm mộ thế nhỉ, phải về hỏi lại nó mới được :| :|
     
  11. công chúa

    công chúa Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    14/8/05
    Bài viết:
    315
    ặc ặc sao ông biết cái chữ kí của tui là ảnh con hà my ,bộ ông có quen với nó à
    còn về vụ game chaoage: khó có cơ hội để nhiều người chơi game này lắm
     
  12. leon_sh

    leon_sh Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    10/1/05
    Bài viết:
    45
    lol, em công chúa hoa lá cành nói chuyện mắc cười quá, dựa vào cái vote ở gamevn này mà đánh giá. Em thích chơi SR thì có ai cấm, nhưng đừng bao giờ nói đó là best game,,ok?
     
  13. Chipp

    Chipp Mega Man

    Tham gia ngày:
    12/8/04
    Bài viết:
    3,353
    Nơi ở:
    Kamuy
    Ôi giời ơi, tôi chết rồi :|
    Game Chaos Age bàn nhiều quá rồi, bàn chi nữa cho nó mệt T___T. Để chờ nó ra đi đã. Mà cái demo, nó tên là "Vãi Hàng" thật à :|. Hay là "Vai Hang". Trời!
     
  14. công chúa

    công chúa Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    14/8/05
    Bài viết:
    315
    công nhận cái demo của nó vãi hàng thật ,nhìn cứ như là phim hoạt hình vậy ,đúng là vãi hàng^_^
     
  15. ImmortalQueen

    ImmortalQueen C O N T R A

    Tham gia ngày:
    8/7/05
    Bài viết:
    1,639
    Nơi ở:
    Oop ! Read Only
    _ :| Nếu nói như công chúa thì đừng ai chơi FF11 vì nó quá đắt đỏ, đừng ai chơi l2 vì nó đòi cấu hình cao, đừng ai chơi GW vì "công chúa" không biết GW là gì sao >"<
    _ Không phải dạy đời nha, đưng hiểu lầm, nhưng đánh giá game thì ngoài việc thích hay kô thích, phải khách quan tí.
    _ Công chúa thích game gì đâu có nghĩa là nó hay nhất -_-', nói thế công chúa là bà chúa rồi, muốn gì thì bắt người khác theo sao :p.
    _ SO đánh rất đẹp, IQ - fan của l2, luôn trung thành với l2, phải công nhận điều đó, dù hơi tiếc ^_^. Nhưng chi tiết tí thì l2 vẫn đẹp :D, đánh thì hơi chán tí thôi :p.
     
  16. AnnyKusch

    AnnyKusch Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    9/9/03
    Bài viết:
    330
    Nơi ở:
    Singapore
    ko bít guildwar là gi ? ok , www.guildwar.com ->check it out !
    Lineage cấu hình quá cao ? Nếu máy e chơi SRO ngon lành mà ko chơi được LA thì đúng là chuyện lạ
    FF11 quá đắt đỏ ? Hầu như tất cả game online nổi tiếng trên thế giới hiện nay đều phải đóng phí hàng tháng , ff11 cũng vậy , vltk còn phải đóng phí nữa là :))
     
  17. yugioh123

    yugioh123 Mario & Luigi Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    3/8/04
    Bài viết:
    868
    Nơi ở:
    (.)(.)
    chính xác là 100% các game online mà do các ông lớn làm đều thu phí, VD như PrisTale, FF11, WoW, City of Heroes....... trừ GW thì mỗi thu tiền key thôi

    SRO chư thể liêt vào hạng great như phần lớn các game trên đc, tuy nhiên ta thấy nó hay vì hợp với phong cách Á Đông ^_____^
     
  18. eragonVI

    eragonVI Glory

    Tham gia ngày:
    11/2/05
    Bài viết:
    2,068
    Nơi ở:
    ABM Telecom
    ....
    To công chúa bạn thất đấy mạc dù tôi cũng là 1 fan của Sro nhưng không bao giờ tôi bênh vực nó một cách quá đàng ^^ bạn không biết guildwar là gì vậy mời bạn vào đây www.mmorpg.com đây là bảng xếp hạng 10 game hay nhất thế giới hiện nay :)

    bạn nói câu hình l2 quá nạng vâng thưa bạn đó chỉ là trước kia thôi bây giờ không thiều gì máy xin
    nếu máy của bạn chơi ngon lành SRO thi cũng chơi ngon lành L2 tôi chơi thử trên 1 cái may card man hinh 128 , Ram 256 , pen 4 3kz chơi l2 long 2 acc ngon lành chỉ có điều chày nhanh và liên tục thì thỉnh thoảng nó giật . nhưng tôi chuyển sang chơi SRO để cấu hình thấp nhất :( giật tung người lúc vào chợ vậy bạn có thể so sanh cấu hình của 2 cái :D
    Sro được phát triển với hệ thông SK dựa trên l2 ^^ và khi xuất hiện đã lôi kheo không it Fan l2 vô điều này không ai fur nhận cả :)
    nói 1 thôi 1 hồi từ nãy giờ cuối cùng chả hiểu gì ^^ tôi chỉ muốn nhác bạn là khi yêu thích 1 cài gì đó thì ta cần bảo vệ nó nhưng bảo vệ đùng mức không thái quá và chịu khó tiếp thu ý kiến của người khac ok ? ^^
     
  19. yugioh123

    yugioh123 Mario & Luigi Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    3/8/04
    Bài viết:
    868
    Nơi ở:
    (.)(.)
    nhắc thêm là nếu bạn bị giật thì có lẽ do 2 lý do:

    1. cấu hình yếu
    2. đường truyền ko tốt

    mà từ khi chơi FF11 và GW tôi thấy ko lag là sao nhỉ, có lẽ còn do server mạnh yếu nữa, Billizard hiện nay có khoảng hơn 80 máy chủ.......(vãi)
     
  20. FanofFan

    FanofFan Legend of Zelda

    Tham gia ngày:
    7/6/02
    Bài viết:
    1,187
    Nơi ở:
    Northern Sea
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Chia sẻ trang này