[Truyện] Truyện kì bí xóm trọ

Thảo luận trong 'Văn Học' bắt đầu bởi trâu con lon ton, 9/8/18.

  1. trâu con lon ton

    trâu con lon ton Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    3/7/15
    Bài viết:
    104
    Nơi ở:
    trên mặt đất :D
    truyện này do em viết, có thể trùng lặp với một số truyện khác trên mạng vì em cũng vay mượn nhiều. up 2 chap đầu, nếu có ai thì nhận xét cho em nhé
    Mọi chuyện rắc rối đều bắt nguồn từ những sai lầm !!!!

    CHAP 1: Con chó lửa

    Nhớ lại cái thời sinh viên, cảm xúc bồi hồi lại chợt hiện về, sinh viên VN không rượu chè thì cũng nghiện trò chơi điện tử, cái này thì không thể tránh khỏi được, xa nhà không ai quản thúc, cái sự nghiện ngập nó đến lúc nào chả hay. Xóm trọ tôi ở tính cả trai cả gái là 11 người. 11 người đến từ 11 nơi khác nhau, mỗi người một tính cách, một cách sống nhưng chúng tôi vẫn hoà nhập trong một xóm trọ, cùng giúp đỡ nhau trong đời sống thường ngày dù rằng cũng đôi khi giận hờn vu vơ vì một vấn đề chả ra đâu vào đâu. Sống xa nhà mọi thứ đương nhiên là thiếu thốn rất nhiều, luôn luôn phải suy nghĩ về việc chi tiêu sao cho hợp lý chứ không còn như hồi cấp 3 chỉ biết ăn biết học. Tôi chuyển vào xóm vào năm 2 đại học, 2 năm sau đó đủ để tôi và mọi người trong xóm trở lên gắn kết hơn và cũng hiểu nhau hơn. Năm 4 đại học, mấy đứa chúng tôi gồm: thằng Tiến, anh Quân, thằng Nguyên và tôi rủ nhau đi uống bia ở ngoài đường quốc lộ, nói về bia rượu thì thằng nào dân xây dựng cũng phải trải qua và chúng tôi cũng không ngoại lệ. Khi về thì thằng nào thằng nấy cũng ngà ngà say hết cả. Trước cửa xóm tôi có 1 cây sung khá to, ở dưới là mấy bụi nhót, cái cây sung này quả ăn khá là ngon, giòn, chúng tôi vẫn thường hay hái trộm những lúc buồn mồm hoặc chán chả có gì làm. Khi chuẩn bị về đến xóm trọ thì thằng Tiến đang đi đột nhiên dừng lại, thằng này cao, bị cận người hơi gầy. Tôi là thằng đi ngay sau nó, nó đứng sựng lại thế là tôi bị xô vào người nó, đang phê phê tí men nên tôi gắt lên:

    • Đang đi đứng lại là làm gì vậy mày, mót đái à??
    Giọng nó run run, chỉ tay về phía gốc cây sung:

    • Con...con… chó lửa !!!!
    Cả bọn đang cười đùa, nghe thấy nó nói thì im bặt, đứa nào đứa nấy hướng mắt về phía gốc cây sung. Tôi cũng bị cận, nhưng lại lười đeo kính, chắc chỉ có đi học tôi mới đeo, hôm đấy vì không đeo kính nên khi nhìn ra chỗ gốc sung hình ảnh hơi lờ mờ, nheo mắt mãi mới nhìn được, chỉ thấy có con gì nhìn như con chó, lông nó màu đỏ sẫm, ở trước cổ hình như có bờm như bờm sư tử ấy, cái đuôi thì đang phe phẩy, trông nó có vẻ như đang tìm kiếm cái gì đó. Lúc đấy tôi nhìn sang bên cạnh thì thấy ông Quân đang mắt chữ O mồm chữ A, còn thằng Nguyên cũng ngạc nhiên không kém. Thằng Nguyên bảo:

    • Để tao ra xem nó là cái giống gì !!
    Thằng này thì gầy cao hơn tôi một chút nhưng được cái khỏe và khá chắc chắn, nó bình thường đã gan rồi hôm nay lại thêm tí bia, có chút men nên lại càng bạo hơn. Nó tiến lại gần từ từ chậm rãi, tay thì đã cầm hòn gạch từ khi nào. Đột nhiên con chó hình như thấy động lên quay ngắt lại, miệng nó đầy rãi, răng trắng ởn nhọn hoắt, khuôn mặt nó giận dữ, miệng ghừ ghừ mấy tiếng. Nó láo liếc nhìn mấy thằng, bọn tôi ở phía sau cũng hơi hốt, thằng nào cũng cúi xuống thủ mỗi đứa một viên gạch. Đang lúc căng thẳng thì “bộp”, thì ra là thằng Nguyên ném viên gạch về phía con chó, viêm gạch bay đến nhưng con chó né được, quay qua thằng Nguyên nhìn càng dữ tợn hơn. Đột nhiên nó quay ra chỗ khác, miệng tru lên mấy hồi rồi vọt vào đám bụi nhót biến mất như chưa hề xuất hiện vậy. Cả bọn ngơ ngác nhìn nhau, chả đứa nào hiểu chuyện gì xảy ra cả. Nhưng sắc mặt thằng Tiến thì lại khác, mặtt nó như đang suy tư điều gì đấy có vẻ nghiêm trọng lắm. Tôi hỏi nó:

    • Có gì mà mặt mày nghiêm trọng vậy ?? Bộ có việc gì à??

    • Bọn mày có biết vì sao tao biết đấy là con chó lửa không?? - Nó quay ra hỏi cả bọn.

    • Sao sao ?? - Cả bọn nhao nhao.

    • Hồi trước khi tao còn bé, nghe mấy ông đi rừng kể hay gặp chó lửa, giống này thì hơi giống sư tử, có bờm, lông đỏ, khá dữ tợn, nó hay đi ăn xác chết, mấy ông còn kể giống này còn hay đi hít khí của xác chết, nghĩa là nơi nào có nhiều xác chết thì sẽ có mặt nó xuất hiện!!

    • Thế chả nhẽ dưới gốc cây sung toàn xác chết ?? - Tôi nói.

    • Tao cũng không biết, nhưng cái tao lo lắng là mấy ông ấy bảo gặp loài này rất độc, chỉ cần ngửi mùi quanh cơ thể nó thôi thì 1 tháng sau tự sinh bệnh mà chết, máu chuyển sang màu đen đặc như bùn, trào ra ngoài. Mấy ông đi rừng chỗ tao ai cũng phải mang đồng đen, cái này thì đặc biệt là chống được mọi độc thâm nhập vào cơ thể, mà cái này hiếm lắm.
    Thằng Tiến vừa đi vừa nói, chả mấy mà mấy đứa đã về đến phòng trọ, mấy thằng đi bộ mệt, lại vừa uống bia, về đến xóm là thằng nào thằng nấy tự giác về phòng lên giường đi ngủ, và cái chuyện mà thằng Tiến vừa kể thì ai cũng coi như là chuyện giải trí đêm khuya, nghe qua rồi quên. Nhưng nhìn mặt thằng Tiến tôi vẫn thấy nó đăm chiêu lắm, chắc nó sợ thật, thằng này hiền lành nhưng lại tin vào mấy cái tâm linh quá. Tôi lên giường đặt lưng xuống là ngủ luôn, sáng bật dậy thấy 4h sáng, cũng chả ngủ được nữa, ngồi xem mấy tin vớ vẩn rồi đi học. Thời gian cứ thế trôi đi cho đến rằm trung thu, năm ấy ngày âm lại trùng với ngày dương, tức là 15.9 dương là 15.8 âm. Cái sự trùng hợp này không biết là có ảnh hưởng gì không nhưng ngày hôm đấy là ngày mà 1 sự việc khủng khiếp đã xảy ra với tất cả con người ở trong xóm trọ tôi.



    CHAP 2: Có biến

    Hôm đấy trung thu nên cả xóm quyết định làm một bữa ăn ngọt, mọi thứ bánh kẹo đã chuẩn bị xong thì mới nhớ ra là chưa mua nước ngọt, cả xóm nhất trí cho đôi Cúc - Nguyên đi mua vì 2 đứa này đang tìm hiểu nhau cho nó đi mua cho tăng thêm phần khăng khít, biết đâu lại yêu nhau, đám cưới rồi sinh con đẻ cái. Quán tạp hóa gần nhất là ở trong làng, nghĩa là phải đi qua mấy cái ruộng, 1 bãi tha ma và 1 cái ao. Nàng đi cạnh chàng, gió thổi nàng lép vào chàng, quả thật là rất lãng mạn. Hơi lan man quá, thôi thì trở lại câu chuyện chính, sau khi thằng Nguyên và Cúc đi thì cả bọn bắt đầu rải chiếu và bày đồ ăn, tôi vẫn thói quen cũ, trêu “thím” Chi một cách nhiệt tình. Nói qua là vì sao tôi lại gọi Chi là thím trong khi tôi lớn hơn Chi 1 tuổi, cái này thì là vì lúc đầu vào xóm, bà này tự nhận là mình sinh năm 1986 thế là lúc ấy tôi buộc mồm gọi thím, từ lúc nào mà quen mồm thế là gọi luôn, tiện thể cũng có cái để trêu. Sau màn cấu véo đấm đá của bà thím thì tiếng bước chân ai chạy từ cổng vào thì ra là thằng Nguyên, nhìn nó có vẻ hốt hoảng. Thấy thằng Nguyên về một mình tôi cứ tưởng nó trêu con Cúc, tại thằng này cũng tính hay trêu như tôi. Nhưng không phải, vẻ mặt nó hớt hải, người ướt đẫm mồ hôi, nó chạy vào giữa xóm. Mấy thằng chúng tôi đang nói chuyện vui vẻ thì chạy ra hỏi xem có chuyện gì, tôi chạy ra đầu tiên hỏi:

    • Có chuyện gì mà mày chạy kinh vậy, cái Cúc đâu, trêu nó à ??

    • Trêu cái gì, tao đang đi tìm nó đây - Nó nói.

    • Đi cùng nhau mà đứa về đứa không thế này?? - anh Quân nói
    Ông Quân là người lớn tuổi nhất xóm nếu không tính đến mấy anh liên thông, ông này cũng hiền lành dễ trêu, ít nói, tạng người cũng gầy gầy nhưng chắc chắn, ông ấy cũng là một trong những đối tượng tôi thường xuyên trêu. Nghe ông Quân hỏi, thằng Nguyên cũng bình tĩnh kể lại câu chuyện. Nó bảo nó với cái Cúc đi được một đoạn đến chỗ cái ao, 2 đứa đang đi trò chuyện vui vẻ thì tự nhiên cái Cúc đi chậm lại, nó cũng cho là bình thường vì nghĩ chắc là con bé mỏi chân đi chậm lại, thế rồi bịch bộp, thằng Nguyên quay lại thì không thấy nó đâu, nó kể là đi lên trên rồi quay lại, đối diện là cái ao là ruộng ở giữa là đường, nó cũng tìm hết vì sợ cái Cúc ngã xuống ruộng. Nó kể lại mà tôi cũng thấy hơi vô lý là cái ao cách chỗ xóm tôi cũng gần, đi qua cây sung đi thêm 2 3 nhà nữa là đến, làm gì đến nỗi mỏi chân. Hỏi lại thằng Nguyên thì nó bảo cũng không để ý chỉ nghe thấy tiếng động quay lại thì không thấy con Cúc đâu nữa. Có một điều làm tôi lo sợ từ nãy đến giờ đó là bên cạnh cái ao có một con đường, con đường này dẫn vào cánh rừng keo cạnh cái ao, cánh rừng này tôi và mấy đứa đi ngang qua suốt nhưng chưa bao giờ đi sâu vào, nhỡ đâu con Cúc bị ai đó hay cái gì đó bắt đi. Tôi nói lại với mấy đứa trong xóm, bọn nó cũng cho là hợp lý, thằng Hiếu - thằng em ở cạnh phòng tôi, đang ngồi dưới chiều đứng dậy bảo:

    • Hay anh em mình chia nhau ra tìm, tìm không được thì quay về báo công an.

    • Anh nghĩ là nên vậy đấy, chứ giờ ngồi đây đoán mò khéo nó bị bán sang Trung Quốc hay có chuyện gì rồi cũng nên. - anh Quân bảo.
    Thế là cả bọn nhất trí phân công thành từng nhóm, nhóm đi quanh làng gồm tôi và ông Quân, nhóm đi vào rừng xem xét thì gồm thằng Nguyên, em họ nó thằng Trần Anh, thằng Hiếu và thằng Tiến, nhóm này đông vì trong rừng khá rộng mà cũng không biết trong đấy có gì, còn lại 3 đứa con gái và 2 thằng con trai: cái Huyền, cái Hương, thím Chi, thằng Tú và thằng Tây thì ở lại xóm, nếu Cúc về thì điện cho mọi người. Phân chia nhóm xong mỗi thằng cầm 1 cái đèn pin đi ra khỏi xóm thì thím Chi gọi với theo:

    • Tuấn Anh cho thím đi theo với.

    • Thím con gái, đi đêm sao được, ở nhà đợi tin đi. - Tôi nói

    • Con gái thì sao, đi tìm quanh làng thôi mà. Cho thím theo với, chỉ là tìm quanh làng có gì mà sợ.
    Nghe thím nói cũng có lý, đúng đúng thế là cho bà ấy đi theo cùng. Mà cũng hài nhóm thì toàn thằng gan mà nhóm mình thì 3 đứa nhát may sao là được phân tìm trong làng chứ phân tìm trong rừng thì chắc tôi xin 1 suất ở lại xóm. Đi vào làng tìm một vòng cũng chẳng thấy gì, vừa đi tôi vừa trêu thím Chi, bà này nhát còn hơn tôi, phim ma không dám xem, cơ mà được cái cứ cái gì tò mò thì bà ấy phải tìm hiểu bằng được, cái tính này thì mãi sau này tôi mới biết được. Sau màn đấm đá cấu véo quen thuộc khi tôi trêu bà ấy về cây tre tự nhiên đung đưa kèm theo mấy câu chuyện ma thì cũng đi được 1 vòng làng, kết quả thu hoạch là chả có gì. Ba đứa quyết định là quay trở lại xóm đợi nhóm kia quay về xem có kết quả gì không. Đi được một đoạn thì chuông điện thoại của anh Quân reo lên, chả biết ai gọi chỉ thấy ông Quân ừ ừ mấy câu rồi cúp máy, tôi hỏi:

    • Ai gọi thế anh, có chuyện gì à ?

    • Bọn kia bảo có chuyện, bảo nhóm mình ra bờ ao họp bàn.
    Thế là 3 bọn chúng tôi đi ra hướng bờ ao. Ở bờ ao đã thấy mấy thằng đứng ở đấy, sau khi tập hợp đầy đủ thằng Nguyên bắt đầu lên tiếng:

    • Bọn em vừa vào rừng, đi tìm ở ngoài thì không có gì cả nhưng khi tiến sâu vào thì thấy có một lối mòn có dấu chân người vẫn còn mới, bọn em không dám đi theo vì sợ đụng phải bọn buôn người mà trong tay không có gì thì chỉ có đường chết. Thế nên em có ý kiến là anh em cử 1 đứa về cầm gậy với dao ra, cả bọn tiến vào, có vũ khí trong tay thì cũng đối phó được.
    Cả bọn lúc ấy nghe xong đồng ý ngay, nghĩ lại hồi đấy cái quyết định đấy đúng thật là ngu xuẩn, phải chi lúc đấy báo công an thì đã không xảy ra nhiều chuyện mà mãi về sau này mỗi khi nghĩ lại tôi đều thấy rùng mình. Thằng Hiếu được giao nhiệm vụ về nhà lấy gậy với dao tiện thể đưa thím Chi về nhưng mà bà thím lại không chịu về, bà ấy cứ đòi đi vào rừng bằng được, bỏ mặc sự dọa dẫm khuyên bảo của mọi người. Làm sao chúng tôi có thể cho một đứa con gái đi cùng để vào rừng chứ, có mệnh hệ gì thì biết nói sao với gia đình. Nói mãi mà bà ấy vẫn cứ khăng khăng đòi đi, nói đến lúc mà thằng Hiếu mang đồ ra vẫn không thuyết phục được bà ấy. Cuối cùng cả bọn quyết định cho bà ấy đi cùng, cái quyết định ấy không biết là sai lầm hay chính xác nữa. Cả bọn thống nhất đội hình sẽ như sau: thằng Tiến cao cho đi trước cầm dao phát cây, có cái gì thì hô lên, tiếp đến là tôi, anh Quân, thím Chi, Nguyên, Trần Anh, cuối cùng là thằng Hiếu, tất cả 7 người kéo nhau tiến vào trong rừng. Lúc đầu thì đường đi khá rộng cảm thấy trong người thật thoải mái, gió nhẹ hiu hiu thổi, tiếng dế rồi côn trùng kêu hòa với màn đêm khiến cho con người như hòa mình với thiên nhiên vậy. Càng đi sâu vào trong ánh trăng không còn có thể soi sáng đường được nữa, con đường lúc này cũng bé dần, đi được tầm 10 phút thì con đường đất nhỏ có dấu chân hiện ra. Con đường đất in hình dấu chân người khá rõ, lún xuống rất sâu chứng tỏ là phải bê một vật gì nặng lắm, và rất có thể vật đấy là cái Cúc. Đứa nào cũng chung một suy nghĩ như vậy, cái bây giờ thắc mắc là ai hay cái gì đã bê con Cúc men theo đường này đi vào một nơi nào đó. Tôi hít một hơi thật sâu rồi nói:

    • Điểm danh lại xem đủ người chưa nào, có thể chúng ta sắp gặp một thứ nguy hiểm gì đấy.
    Chả hiểu sao lúc đấy tôi lại bình tĩnh như vậy, có thể là do đi đông người nên cũng đỡ sợ hơn. Cả bọn điểm danh, không thiếu một ai, cũng không thừa một ai. Thế rồi cả bọn men theo con đường đất theo dấu chân tiến sâu vào trong khu rừng. Đi được tầm 10 phút thì thấy đằng trước có một căn nhà ở giữa rừng, có hàng rào, có sân. Con đường đất dẫn đến căn nhà thì hết, dấu chân cũng dẫn đến cửa ngôi nhà thì biến mất. Căn nhà được làm bằng gỗ theo tôi thấy là cũng lâu rồi, nó gần giống như mấy căn nhà trong mấy bộ phim ma mà tôi hay xem, ô cửa kính thì mờ tịt chả nhìn thấy bên trong có gì, căn nhà tựa vào 1 quả đồi nhỏ, bên phải căn nhà có 1 cái giếng, bên trái có một lối mòn dẫn đi đâu thì chả ai biết được. Cả bọn lại ngồi xuống bàn bạc, điểm danh lại một lần nữa, không thừa ai nhưng lại thiếu, điểm đi điểm lại thì thiếu mất ông Quân. Cái ông này không biết là đi đâu mất rồi, ở cạnh căn nhà chưa biết bên trong là gì nên chả đứa nào dám gọi to chỉ dám cầm đèn rọi ra xung quanh xem ông ấy đâu, nhưng tuyệt nhiên không thấy gì cả. Trời ơi đi tìm người, giờ lại mất thêm một người nữa, đúng thật là không thể hiểu nổi. Chúng tôi vẫn đứng ngoài cổng chưa dám tiến sát vào ngôi nhà, vẫn rọi đèn pin đi khắp hướng tìm xem có 1 chút manh mối nào của ông Quân không nhưng vẫn như lần trước, không thấy gì cả. Đột nhiên cánh cửa của ngôi nhà hé mở, cánh cửa kêu kẹt kẹt một cái rồi hé ra chút ít, bên trong vẫn tối thui. Thằng Trần Anh nói:

    • Hay anh Quân vào khám xét ngôi nhà rồi, ông này mọi khi nhát như cáy mà hôm nay gan gớm, định anh hùng tả xung hữu đột một mình cứu mỹ nhân à?
    Tôi nghe thấy cũng hợp lý vì quả thực bây giờ chả có cách lý giải nào cho sự mất tích của ông Quân cả, một người đang đứng cùng cả nhóm tự nhiên mất tích thật là chả có cách nào để giải thích cả. Cả bọn nhất trí vẫn theo đội hình cũ tiến vào căn nhà. Đầu tiên là phải tìm ông Quân tiếp đến là cái Cúc. Thằng Tiến đi trước cầm con dao đẩy cánh cửa vào trong. Cánh cửa kêu lên kèn kẹt nghe mà rợn cả người, cả bọn lần lượt bước vào trong ngôi nhà mà không biết trong ngôi nhà cái gì đang đợi mình, người, ma, hay là cái giống gì khác. Tốt nhất là gặp người còn dễ đối phó chứ gặp ma quỷ thì chắc là bỏ mạng tại đây.
     
  2. trâu con lon ton

    trâu con lon ton Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    3/7/15
    Bài viết:
    104
    Nơi ở:
    trên mặt đất :D
    CHAP 3: Mất thêm một người nữa
    Cả bọn tiến vào căn nhà. Cầm đèn pin rọi xung quanh ngôi nhà, đầu tiên là phải xác định xem đồ đạc bố trí như thế nào đã. Cái phòng khách nơi tôi đang đứng rộng tầm 10 m2, ẩm thấp và đầy mạng nhện, bộ bàn ghế ở gần cửa đã mục nát chắc chỉ cần một tác động nhỏ thôi là nó vỡ vụn ra thành từng mảnh. Cạnh cửa ra vào là một cái gương được treo trên tường, dài tầm 1m rộng thì khoảng 30cm, cái gương cũng mờ tịt chỉ còn ở giữa là có thể soi được, mà nhìn cái gương trông nó cũng cổ quái đến lạ, tôi nhìn vào mà nổi hết cả da gà. Thím Chi mọi lần nhát ma mà hôm nay tợn trông thấy, bà ấy cầm đèn pin đi sâu vào trong ngôi nhà soi đủ mọi ngóc ngách, vẻ mặt chả tỏ vẻ gì là sợ hãi. Cái bản tính tò mò đúng là có một sức mạnh phi thường lấn át cả sự sợ hãi. Thím Chi bước ra giữa phòng soi đèn pin một vòng, chả thấy gì bất thường cả, chỉ là một ngôi nhà bình thường đã lâu không có người ở, bị bỏ hoang giữa khu rừng. Đột nhiên thím Chi rọi đèn pin vào chỗ góc trái của căn phòng rồi “Ơ” lên một tiếng, bước tới một bước thì kẹt kẹt rồi rầm, thím Chi thụt xuống sàn nhà. Cả bọn đang xem xét thì chạy đến tụm lại, rọi đèn pin xuống xem bà ấy có làm sao không. Thằng Hiếu gọi vọng xuống:
    Có sao không Chi??
    Hình như tớ bị trẹo chân rồi, ở dưới này có căn phòng nè.
    Cả bọn rọi đèn pin xuống, thấy bà ấy đang ngồi dậy, cầm đèn pin soi xung quanh thì đột nhiên thấy bà ấy “Á” lên một tiếng rồi ngất đi, từ đâu một bóng đen phi đến kéo bà ấy vào khoảng tối. Sự việc diễn ra quá nhanh, không ai kịp phản ứng gì cả, chỉ thấy cái bóng đen tay đầy lông lá, tóc thì che hết mặt. Thằng Hiếu nhòm xuống nói:
    Để em xuống xem sao, có thể đó chính là thủ phạm đã bắt cóc Cúc.
    Tôi ngăn nó lại rồi nói:
    Mày biết ở đấy có bao nhiêu người, địa hình như thế nào mà xuống, giờ mày xuống bị phục kích rồi lại bị bắt đi thì phải làm sao, vừa mới mất thêm một người giờ mày xuống mất thêm một người nữa, mà lại là thằng to khỏe nhất. Nếu ở dưới là một căn phòng thì chắc chắn phải có đường xuống, giờ việc quan trọng là phải tìm được đường xuống và xác định xem Chi bị bắt đi đâu và ai bắt.
    Cả bọn gật gù có vẻ như là đồng ý với ý kiến của tôi, tôi không hiểu sao lúc ấy mình lại bình tĩnh mà nói được những câu như thế, bây giờ nghĩ lại thấy lúc đấy tôi thật can đảm. Cả căn phòng thì đã soi xét kĩ hết rồi, chắc chắn đường xuống không nằm ở phòng khách, vậy thì đường xuống chỉ có thể nằm ở bếp hoặc hai phòng bên ngách. Vậy là có 3 nơi để tìm, dù đang gấp rút tìm kiếm nhưng cũng không thể chia lẻ ra tìm được, điều tốt nhất bây giờ là phải đi cùng nhau hỗ trợ cho nhau, địch ở chỗ tối ta ở chỗ sáng nếu có bị đánh úp thì nhiều người vẫn dễ đối phó hơn. Nghĩ là làm, tôi bảo mọi người đi cùng nhau tìm trong phòng bếp đầu tiên. Phòng bếp ở ngoài ngôi nhà, cách ngôi nhà tầm 2m, cả bọn rồng rắn nhau ra ngoài soi kĩ xung quanh nhưng chả có gì, chỉ toàn cỏ. Từ cửa sổ phòng bếp có thể nhìn thấy một con đường mòn dẫn đi đâu thì chịu, tôi nghĩ là dẫn ra bờ sông hay ao hồ gì đó. Soi kỹ trong bếp cũng chả có gì, chỉ có vài cái nồi thêm mấy cái bát, đũa đã lâu không sử dụng, trên nền đất hình như có vết máu khô chắc là giết thịt con gì đấy. Mãi sau này khi xâu chuỗi lại các sự việc tôi mới chợt nhận ra vết máu loang trên sàn ấy không phải của động vật và vì sao nó lại ở đấy. Trở lại với hiện tại, tìm dưới bếp không có nên cả bọn lại kéo nhau lên nhà. Bọn tôi nhất trí là vào căn phòng ở cạnh cửa ra vào trước, căn phòng này cũng như căn phòng cạnh nó đều không có cửa chỉ có một tẩm vải che đã rách nát từ lâu. Cái không khí bao trùm trong căn phòng lúc này nó cứ âm u, lạnh toát, gáy lúc nào cũng thấy lạnh còn tim thì thằng nào cũng đập như cái trống. Lúc đấy mà có cái gì thò ra thì chắc là tôi sẽ bỏ lại tất cả để chạy, kệ cái Cúc đi theo trai bị lạc, kệ anh Quân chả hiểu đi đâu, kệ bà thím Chi hậu đậu nhưng thật may mắn là không có cái gì bất thường cả. Cả bọn tiến vào căn phòng từng thằng từng thằng một, bước chân thằng nào cũng chắc chắn cẩn trọng, chậm rãi tiến vào căn phòng. Căn phòng khá bé, tầm 5m2 có một cái giường của trẻ con, tôi đoán chắc đây là phòng của trẻ con một phần vì cái giường một phần cũng vì ở giữa phòng có một con ngựa gỗ, trên tường treo một số bức ảnh có thể là chân dung của đứa trẻ đã từng ở căn phòng này, nhưng những bức ảnh này hình như đều là vẽ tay chứ không phải chụp lại, với lại theo thời gian nó cũng đã mục và tấm gương che ngoài đã mờ, chả còn nhìn rõ hình hài khuôn mặt của đứa bé ấy là ai nữa. Đứa bé đã chuyển đi, lớn lên hoặc nó đã chết chả ai biết được. Soi xét một hồi chả phát hiện ra gì cả, chỉ là những đồ đạc cũ kĩ đã lâu không ai động đến. Cả bọn tiu nghỉu đi ra ngoài, lúc ra tôi cũng soi đèn lại xem có tìm ra được cái gì không nhưng tuyệt nhiên không có gì cả. Vậy là chỉ còn một căn phòng ở cạnh, căn phòng này chắc là của bố mẹ đứa bé, chủ nhân của ngôi nhà. Cả bọn tiến vào, vẫn như cũ chầm chậm, từng bước từng bước một. Trong thâm tâm tôi mà, tôi nghĩ là cả bọn kia nữa bây giờ chỉ muốn cứu được tất cả mọi người và thoát khỏi đây thật nhanh, biết thế gọi cảnh sát cho lành, giờ vào đây rồi có muốn đi báo cảnh sát cũng khó, nói sao về sự mất tích của anh Quân với thím Chi đây. Cả bọn tiến vào trong phòng đúng như tôi dự đoán, phòng này là của một đôi vợ chồng, cái gối trên giường khâu 2 con chim bồ câu trên nền một trái tim đã cũ nhưng vẫn nhìn thấy được, chữ hỉ vẫn dán ở đầu giường đã rách nát và gần như rơi xuống nhưng vẫn có thể đoán ra được. Căn phòng rộng cũng gần bằng căn phòng kia, đồ đạc thì cũng không có nhiều, chỉ có một chiếc giường, 1 cái tủ quần áo cao cỡ 1m5, 1 cái tủ kính đựng đồ lưu niệm, trên mặt tủ có 1 bức ảnh chắc là ảnh 2 vợ chồng, đã mờ, cửa sổ ở phòng thì hướng ra chỗ cái giếng. Tìm một hồi vẫn chả phát hiện ra cái gì cả, chán nản cả bọn ngồi phịch xuống sàn. Thằng Nguyên thở dài, lắc đầu ngán ngẩm, chắc nó đang lo cho cái Cúc lắm đây. Tôi vẫn đứng, tay cầm đèn pin soi ra chỗ cái giếng, nhìn chằm chằm một lúc lâu, bây giờ mà có cái gì từ giếng ngoi lên như trong phim thì chắc lúc đấy đái ra quần mất. Nhưng nhìn một lúc chả có cái gì cả, lúc đó trong đầu tôi chợt lóe lên một suy nghĩ, có khi nào cái giếng là lối vào căn phòng ở dưới sàn không. Hay bây giờ ra bảo bọn kia kiếm sợi dây rồi trèo xuống cái lỗ ở giữa sàn, nhưng mà không được vừa rồi mình đã nói không được xuống cái lỗ ấy giờ lại bảo xuống thì khác nào câu trước đá câu sau tự vả vào mồm mình. Vậy là bây giờ chỉ còn cái giếng là khả nghi nhất, thế là tôi nói cho cả bọn suy nghĩ của mình về cái giếng, nghe xong thằng Hiếu đứng dậy nói:
    Em nghĩ cũng có khả năng có lối đi dưới giếng, bây giờ tìm hết rồi, chả phát hiện được gì, giờ còn mỗi cái giếng khả nghi nhất, tất cả anh em mình ra ngoài đấy kiểm tra xem thế nào, ngồi đây thờ dài cũng chả giải quyết được vấn đề gì. Cùng lắm nếu không tìm được gì thì cả bọn nhảy xuống cái lỗ ở dưới nhà.
    Nếu là cái giếng cạn chỉ để ngụy trang thì có khả năng đấy chính là lối vào mà chúng ta đang tìm, còn nếu có nước thì… - thằng Nguyên nói đến đây thì ngừng, giọng có vẻ như hết cách vậy.
    ….thì ta tìm lại trong nhà một lần nữa, đừng nản chí, chắc chắn sẽ tìm được lối vào, tao tin thế, thôi anh em sốc lại tinh thần nào, à điểm danh lại cái đã, không lại thiếu đứa nào nữa thì khổ. Còn việc nhảy xuống cái lỗ ở giữa nhà chỉ là phương án cuối cùng - tôi nói.
    1...2...3...4....5 !!!
    Vẫn đủ và không thiếu một ai, rồi bây giờ thì tiến ra cái giếng thôi - tôi nói và chỉ tay về phía cái giếng.
    Cả bọn lại rồng rắn nhau ra chỗ cái giếng, không biết địch ở dưới có biết ta bàn bạc không nghĩ lại thấy cứ ngu ngu kiểu gì ấy, bàn bạc hết thế chắc là lộ hết kế hoạch rồi, nhưng mà lúc đấy có nghĩ gì đâu chỉ nghĩ tìm được lối xuống tầng hầm là vui lắm rồi. Chỉ mong lúc ấy can đảm và quyết đoán hơn cả bọn nhảy xuống cái hố ở giữa phòng khách thì đã không gặp lắm chuyện về sau này.
    CHAP 4: Dấn thân vào nguy hiểm
    Tất cả mọi người kéo nhau ra chỗ cái giếng, soi xét xung quanh xem có gì không, vẫn tiếng côn trùng kêu, mấy con đom đóm thì lập lòe kèm theo đó là một màn đêm sâu thẳm, cỏ cây đung đưa trước gió, gió thì hiu hiu thổi như đùa nghịch với cỏ cây. Lúc này ai cũng thấm mệt, quá nhiều chuyện xảy ra liên tiếp, 2 người mất tích không rõ lý do, cái Cúc thì cũng chưa có manh mối gì cả. Đúng là việc tệ hại có thể xảy ra thì chắc chắn sẽ xảy ra và khi nó xảy ra thì chắc chắn xảy ra vào thời điểm tệ hại nhất, BAN ĐÊM. Ban đêm ở trong rừng, chả ai muốn điều ấy cả, tiếng mấy con cú cứ lâu lâu kêu lên làm cho tôi cảm thấy rợn tóc gáy, không biết giờ này thím Chi, Cúc, anh Quân như thế nào. Những câu hỏi chưa có lời giả đáp thêm cả cái cảnh vật kèm theo thật là muốn mệt óc. Chỗ cái giếng có một điều khác lạ đến bây giờ khi lại gần cái giếng tôi mới nhận ra là miệng giếng hình vuông xây bằng gạch chứ không phải hình tròn, trên miệng giếng không có gầu múc, cỏ thì mọc um tùm xung quanh che đi phần nào hình dạng của cái giếng. Thằng Nguyên đi nhanh nhất, nó lấy đèn pin soi xuống giếng rồi quay lại nhìn mọi người lắc đầu ngán ngẩm:
    Giếng vẫn còn nước, vậy là không phải rồi.
    Nó ngồi phịch xuống, tựa lưng vào thành giếng chán nản. Cả bọn chạy đến , 4 đứa soi đèn pin xuống, mặt nước giếng tĩnh lặng soi bóng 4 đứa, đứa nào đứa nấy nhìn nhau lắc đầu chán nản, bây giờ chắc chỉ còn mỗi cách là liều mình nhảy xuống cái hố giữa phòng khách mà thôi. Tôi nói suy nghĩ của mình cho mấy đứa, thằng Hiếu liền nói:
    Đấy, phải chi lúc đấy anh cho em nhảy xuống thì đâu mất công tìm từ nãy tới giờ, Chi không biết là bây giờ đang ở đâu nữa.
    Cả bọn quay đầu đi vào nhà. Không gian đang rộn ràng với tiếng côn trùng kêu, tiếng cú, tiếng lá cây bị gió thổi kêu xào xạc bỗng nhiên im bặt, gió ngừng thổi, không một tiếng động gì cả, không gian tĩnh mịch đến ghê người. Bất giác tôi cảm thấy lành lạnh, tóc gáy dựng hết lên, sống lưng lạnh buốt, tim lúc đấy đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trong đầu suy nghĩ toàn những chuyện ma quái đọc ở trên mạng. Lúc đấy chỉ dám đứng bất động, mắt láo liếc nhìn xung quanh, nhìn sang bọn kia đứa nào cũng như thế, không đứa nào dám cử động chỉ nhìn xung quanh, bây giờ mà trong màn đêm sâu thẳm kia có cái gì bay đến, không có chân, tóc xõa, lưỡi dài thì chắc là đứng tim tại đây mà chết hoặc là chạy bán mạng kệ cái bọn mất tích kia quá. Nhưng chả có gì cả, chỉ có tiếng trẻ em khóc vọng lên từ dưới giếng, tiếng khóc lúc đầu rất bé sau đó lớn dần rồi im bặt. Tôi lúc đấy rùng mình một phát rồi bình tĩnh trở lại, tiếng trẻ em khóc dưới giếng, sao có thể có chuyện như thế được. Quay qua nhìn cả bọn thì đứa nào đứa đấy cũng vã hết mồ hôi ra rồi, chắc là đứa nào cũng nghe thấy cái mình đã nghe. Tiếng khóc im bặt, không gian lại trở lại như lúc ban đầu như chưa có chuyện gì xảy ra cả. Thằng Hiếu có vẻ là thằng bình tĩnh nhất, thằng này sống ở rừng từ bé nên có thể mấy chuyện này nó cũng chả sợ gì mấy, nó quay người cầm đèn pin soi xuống dưới giếng một lúc rồi hô lên:
    Mọi người ra đây mà xem này. - Vừa nói nó vừa chỉ xuống cái giếng, hình như có phát hiện gì đó.
    Sau cơn thất kinh vừa rồi thì đứa nào bây giờ cũng đã trở lại bình thường, với lại đi đông nên cũng đỡ sợ hơn chứ mà đi một mình chắc chạy từ lâu rồi hoặc là đứng tim tại chỗ.
    Óc chó lại phát hiện gì đấy. - thằng Trần Anh bây giờ mới thấy lên tiếng, nó là em họ của thằng Nguyên, học thì lại cùng thằng Hiếu, 2 bọn nó suốt ngày cắn xé nhau, ở xóm tôi gọi thằng này là Tèo.
    Thằng Tèo trêu thằng Hiếu làm tôi thấy buồn cười, tôi nói với theo:
    Chắc lại tìm thấy một cái gì rất óc chó ấy mà.
    Nhưng mà cái thằng Hiếu tìm thật ra lại chả óc chó một chút nào, cực kỳ quan trọng. Cả bọn đi ra, thằng Hiếu nói:
    Anh Tuấn Anh nhìn này, chỗ thành giếng có phải có tấm gỗ không, chỗ trên mực nước một tí ý. - nó vừa nói vừa rọi đèn pin vào chỗ đấy.
    Tao cận gần 2 độ, nhìn thấy cái gì đâu mà, mà hình như đúng là có miếng gỗ thì phải - tôi vừa nói vừa nheo mắt hết cỡ.
    Đâu để tao xem cho - thằng Nguyên soi đèn pin xuống.
    Ừ đúng rồi đấy - nó nói.
    Lúc tiếng khóc tắt em ra xem thì thấy có cái bóng đen nhìn bé tí như thằng trẻ con chạy vụt vào thành giếng rồi biến mất, em thấy lạ nên soi đèn vào thử thì thấy có tấm gỗ, anh nhìn sang thành giếng đối diện mà xem, có thấy lạ không? - thằng Hiếu kể lại
    Tôi theo hướng đèn pin của nó nhìn sang thành giếng đối diện, quả thật là một phát hiện quan trọng, thành giếng bên này thì có viên gạch thụt vào có viên lại lồi ra, y như một chiếc cầu thang vậy, thật không thể tin nổi. Vậy là cũng chắc chắn được 80% cái giếng này chỉ là đồ ngụy trang cho một lối đi, và lối đi ấy có thể dẫn ra căn phòng ở dưới sàn nhà, mực nước ở giếng có thể lúc nào cũng chỉ như vậy, ai mà làm được cái này thì quả thật là quá thông minh. Cả bọn nhất trí sẽ xuống giếng, thằng Hiếu xung phong xuống trước. Thằng Hiếu tắt đèn pin đút vào trong túi quần rồi bắt đầu trèo xuống, nó trèo xuống gần chỗ mực nước thì nói vọng lên:
    Có cái cửa bằng gỗ này, em vào đây.
    Nói xong nó đưa chân sang đạp mạnh một cái, nghe như có tiếng cửa gỗ đập vào tường, rồi nó nhảy sang biến mất. Tiếng thằng Hiếu lại nói vọng lên:
    Mọi người xuống đây đi, dưới này có một con đường, tìm đúng rồi.
    Để em xuống trước - thằng Tèo xung phong
    Thế thì tao xuống sau thằng Tèo - tôi nói
    Tiếp theo là thằng Tiến rồi cuối cùng là tao - thằng Nguyên nói
    Cả bọn lần lượt theo sự phân công trèo xuống cái giếng, lúc trèo tôi cứ lo trượt tay ngã xuống hay viên gạch lâu ngày nó bong ra, rủi mà ngã xuống thì không biết sẽ ra sao nữa, chả biết là nước có sâu không mà chả biết dưới mặt nước kia nó là cái gì, tim cứ đập thình thịch, mà ở dưới này cũng lạnh nữa tay cứ run run. Đặt chân được lên nền đá sau cánh cửa đúng là thoải mái. Rọi đèn pin thì thấy 2 thằng cu đang đứng đợi, đường hầm được đào thành hình sau đó lấy gỗ chặn lại làm thành tường, theo thời gian gỗ cũng gần mục, chỉ sợ trần hầm có thể sập bất cứ lúc nào, hầm được thiết kế cao dần vào trong, lúc ở cửa thì thấp càng đi thì càng cao lên. Xem xét qua đường hầm này thì chả có gì đặc biệt, đợi mọi người xuống đông đủ, điểm danh một lần nữa rồi tất cả di chuyển về phía trước, không biết là cái gì đang đợi mình ở phía trước nhưng vẫn cứ phải xông pha thôi. Đi tầm 20m thì lại có một cái cửa, cái cửa này bằng gỗ, cửa hình như đã có ai mở từ trước chỉ khép hờ. Đẩy cánh cửa ra, một luồng hơi lạnh buốt thổi mạnh từ trong ra, cả bọn được một phen rùng mình. Nói về vũ khí cầm theo thì vất hết ở trên rồi, còn mỗi thằng Tiến cầm theo con dao, giờ mà có cái gì bất chợt nhảy ra thằng Hiếu đi đầu chắc chả xoay sở kịp. May là chả có gì cả, chỉ có tiếng mấy con chuột chạy ở dưới chân. Lúc đấy mà có ông Quân chắc ông ấy nhảy dựng lên rồi, ông này vốn tính sợ chuột mà, mà cũng lạ, không hiểu ông ấy đi đâu hay cũng bị bắt đi rồi, biến mất một cách thật là khó hiểu. Đang mải suy nghĩ thì thằng Hiếu quay đầu ra sau nói:
    Tiến, đưa tao con dao.
    Thằng Hiếu tay trái cầm đèn pin, tay phải cầm con dao tiến vào trong, nó to con đi đầu có vũ khí nên cũng đỡ sợ hơn. Cả bọn theo chân thằng Hiếu tiến vào, sau cánh cửa là một căn phòng rộng tầm 10m2, soi đèn pin lên trên đầu thì thấy cái lỗ mà thím Chi đã rơi xuống, vậy là chắc chắn đây chính là căn phòng ở dưới sàn nhà rồi, giờ chỉ là việc tìm xem thím Chi bị lôi đi đâu thôi. Soi đèn pin xuống sàn thì dấu vết lôi bị ngắt quãng chả xác định được là bị lôi đi đâu cả, chỗ cái lỗ cũng là chỗ thím Chi rơi xuống ngay gần cửa ra vào, phía đối diện cửa chỉ là bức tường được làm bằng gỗ. Chả có gì ở phía đối diện cả.
    Hai bên căn phòng, mỗi bên có 2 cánh cửa, giờ lại phải tìm từng cánh cửa một à, thật là mệt mỏi. Tự nhiên lúc đấy tôi thấy như có cái gì đang theo dõi nhất cử nhất động của cả bọn, cái cảm giác như có người theo dõi, quay lại thì không thấy gì cả, chỉ thấy cánh cửa ra vào mở toang, bên ngoài thì tối thui, nhìn sang hai bên, nhìn lên trần cũng chả thấy gì cả, kỳ lạ thật. Đang mải suy nghĩ thì cái cảm giác đó lại đến, lạnh sống lưng, dựng tóc gáy và kèm theo tiếng khóc trẻ em, nó như phát ra từ sau những cánh cửa kia. Cả bọn lại ngơ ngác nhìn nhau, mồ hôi lại vã ra, tim đập thình thịch. Quay ra chỗ thằng Hiếu đứng, thấy nó gồng mình lên rồi cầm dao chém loạn xạ, rồi nó chạy ra chỗ cánh cửa ở trên bên trái, đạp cửa chạy vào trong, tay vẫn chém loạn xạ vào không khí. Được một lúc thì tiếng khóc trẻ em lại tắt, không gian lại trở lại như lúc đầu, lúc này thì thằng nào cũng tái hết cả mặt vào rồi. Sợ là một phần phần nữa là vì những hành động mà thằng Hiếu vừa làm. Bất chợt lúc đấy lại nghĩ có lẽ nào thằng này chém phải trẻ em thật không nên tôi gọi mấy thằng chạy nhanh vào trong căn phòng mà thằng Hiếu vừa xông vào. Cả bọn vào trong, soi đèn pin xung quanh tìm thằng Hiếu, soi lên góc trên thì thấy thằng Hiếu đang quỳ trên nền nhà, tay buông thõng, miệng thở như bị hen suyễn vậy, mà hình như là lúc thở lúc không, lúc thì lại rít lên. Tôi gọi nó:
    Hiếu, Hiếu, mày bị làm sao thế??
    Nó vẫn không nói gì, bất chợt nó quay đầu ra, gương mặt nó lúc đấy làm tôi khiếp sợ, gương mặt ấy đến nay tôi vẫn nhớ rất rõ. Tóc nó bù xù, mắt nó chỉ còn lòng trắng, mạch máu ở mặt nổi hết lên trông thấy tợn, răng nó nhe ra, nước dãi chảy thòng lòng xuống dưới sàn. Nó bây giờ như một con người hoàn toàn khác vậy, cái vẻ mặt hiền lành khờ khờ lúc trước không còn nữa, cái vẻ mặt bây giờ như có một con quỷ nào đó đang trú ngụ trong nó vậy. Cả bọn hốt hoảng, tất cả mấy đứa chưa gặp trường hợp này bao giờ cả, chả ai biết phải xử lý ra sao, thằng Hiếu thì vẫn nhìn chằm chằm từng thằng một, bây giờ mà chỉ cử động nhẹ một cái thôi chắc là nó cầm con dao xông đến băm 4 thằng mất. Đột nhiên nó quay đầu vào trong, vẫn cái tiếng rít như người bị hen suyễn, tay trái nó vẫn cầm con dao, tay phải thì bỏ đèn pin ra vịn vào tường từ từ đứng dậy. Nó xoay người ra, 2 tay giờ đã nắm chặt cán dao. Nó lao đến chém cái phập, may sao cả bọn né được, nó chém trúng cánh cửa, con dao bị mắc ở đấy, cả bọn tản ra 2 bên, trên tay bây giờ chỉ còn cái đèn pin là vật phòng thân. Rồi nó rút con dao ra, lao đến chỗ cái thằng mà hay trêu nó nhất, thằng Tèo, chả biết có sự trùng hợp gì không mà nó chém thằng Tèo thấy tợn. May sao thằng Tèo người nhỏ con lại nhanh nhẹn nên cũng dễ né, nó vừa lùi vừa né thế rồi đột nhiên nó vấp phải cái gì đấy ngã lăn ra sàn, đèn pin rơi ra. Thằng Hiếu được nước lao tới toan chém một nhát chí mạng thì “bộp”, thằng Tiến chả biết kiếm được ở đâu thanh gỗ, nó lấy hết sức khua một vòng trúng lưng thằng Hiếu. Thằng Hiếu đang thế lao tới bị một lực mạnh đập theo thì ngã lăn ra sàn nằm ngay cạnh thằng Tèo, thằng Tèo hốt hoảng cầm đèn pin vọt sang một bên, thằng Tiến hô:
    Thằng này bị nhập rồi, anh em giữ nó rồi đập cho nó ngất đi, không là nó giết cả bọn.
    Nghĩ lại hồi đấy ngu vãi, nhỡ mà đập chết thằng bé thì chắc xong cả bọn. Thằng Nguyên từ đâu lao tới đá con dao ra một bên rồi ghì chặt thằng Hiếu xuống, nhưng thằng Hiếu là thằng khỏe nhất xóm, nó vùng vẫy để cố thoát ra, thằng Nguyên chắc cũng chả giữ được bao lâu, thằng Tèo cũng lao đến giữ cùng anh nó, thằng Tiến cũng lấy cây gỗ đập mấy phát rồi đè lên lưng ghì chặt thằng Hiếu xuống. Thằng Hiếu thấy có vẻ đuối, nó không vùng vẫy nữa, nhưng tiếng thở của nó vẫn phì lao động đường phố như bị hen suyễn, nước dãi thì văng khắp sàn nhà. Tôi xem xung quanh có cái gì không để vơ đại, may sao lại vớ được một cái bình gốm, tôi rón rén lại gần cả bọn, thằng Tiến hô lên:
    Lấy cái bình đập cho nó ngất đi Tuấn Anh.
    Bất chợt thằng Hiếu vùng lên hất văng cả 3 đứa ra, 3 đứa bị một lực cực mạnh đẩy lăn ra sàn, nó vùng dậy toan lao vào một trong 3 thằng thì tôi lao đến, đập một phát thật mạnh vào đầu nó, bình gồm vỡ vụn, bên trong có tro hay bụi lâu ngày hay sao mà bụi mù mịt, tôi chả nhìn thấy gì chỉ thấy uỵch một cái, dụi mắt khuay tay thì thấy thằng Hiếu đã đổ sụp xuống. Mấy đứa chúng tôi lại gần nó, đầu nó chảy máu, lúc đấy cứ ngỡ là đập vỡ đầu nó rồi, nó mà chết thì đúng thật là oan gia. May sao nó vẫn thở, thằng Tiến xé cái áo băng đầu cho nó rồi nó rút trong túi ra một miếng gì đen đen đeo vào cổ cho thằng Hiếu, nó bảo:
    Thằng này vào trong phòng chắc là bị quỷ nhập rồi, may mà tao có đem theo miếng đồng đen này, bé nhưng có võ đấy, đeo cái này vào thì không sợ gì nữa rồi, giờ anh em cố lôi thằng này ra ngoài cho thoáng, đợi nó tỉnh dậy hỏi xem có chuyện gì.
    May là thằng Tiến có am hiểu chút về chuyện này, không có nó lúc đấy chắc cả bọn đi đời hết rồi. Cả bọn hì hục mãi mới lôi được thằng Hiếu ra ngoài, thằng này nặng khiếp, con quỷ này khôn thật, nhập ngay thằng đô con nhất nhóm, nó mà nhập vào tôi chắc là bị đánh cho te tua rồi. Trước lúc ra ngoài tôi có nhìn lại căn phòng lần cuối, những mạnh vụn của bình gốm lẫn với tro và một thứ gì đó trắng trắng, lúc đấy cũng chỉ nhìn lướt qua không để ý cho lắm. Lôi thằng Hiếu ra đến ngoài thằng nào thằng nấy ngồi phịch xuống sàn thở hổn hển, không ngờ đi vào đây lại gặp phải cái chuyện quái gở này, bây giờ mà thêm đứa nào bị nhập nữa thì chắc là toi cả bọn. Thằng Tiến như hiểu điều tôi suy nghĩ, nó lôi trong túi ra một cái vòng được làm từ rất nhiều những hạt màu xanh ngọc bích, nó bỏ dây xỏ ra đưa cho mỗi đứa 1 hạt rồi bảo nắm chặt vào trong tay. Cả bọn làm theo, tôi thắc mắc:
    Làm thế này để làm gì vậy?
    Để trừ tà, tránh bị nhập. - thằng Tiến nói
    Mà sao mày biết thằng Hiếu bị nhập vậy? - tôi hỏi nó
    Lúc đầu tao cũng không nghĩ là nó bị nhập đâu, nhưng khi nhìn thấy mặt nó tao chắc chắn nó bị quỷ nhập rồi, lúc đầu cũng chả nghĩ ngợi gì đâu, may là nhớ ra có mang theo miếng đồng đen hồi trước mấy ông đi rừng cho nhà tao, cái này trừ tà kinh lắm.
    Tôi không hỏi thêm gì nữa, bây giờ tôi chỉ muốn tìm được bọn kia và thoát khỏi nơi này mà không phải gặp bất cứ một chuyện gì nữa, thế là hạnh phúc lắm rồi.
    CHAP 5: Manh mối
    Cả bọn ngồi tựa vào nhau, tôi nghĩ bây giờ cũng tầm 3,4h sáng rồi, hôm qua đi từ 9h tối, đi khỏi phòng trọ chắc cũng được 6 tiếng rồi, không biết bọn ở nhà thấy không về có gọi báo cảnh sát không, mà có báo chắc gì cảnh sát đã tìm được đến chỗ này. Đang ngồi nghĩ lung tung thì thằng Nguyên đứng dậy:
    Ngồi đây đợi cũng chả phải cách hay, 3 đứa kia mất tích cũng được mấy tiếng rồi, chả biết giờ sống chết thế nào, xới tung cái chỗ này mà cũng chả thấy ma quỷ hay người gì xuất hiện cả, bọn mày có thấy lạ không?
    Hay bây giờ để 1 thằng ở lại trông thằng Hiếu, 3 đứa còn lại lục các phòng xem sao. - tôi nói
    Đành vậy, thế thằng nào ở lại trông thằng Hiếu bây giờ, anh Tuấn Anh yếu nhất bọn để anh ấy ở lại có việc gì chắc đi cả 2, anh Nguyên với thằng Tiến là 2 người khỏe nhất đi cùng nhau sẽ tốt hơn, để em ở lại cho - thằng Tèo phát biểu
    Cũng hợp lý - thằng Tiến nhất trí.
    Vậy cứ theo như thế mà làm đi, tao với thằng Tiến, thằng Nguyên đi xem xét các phòng, nếu thấy bọn tao lâu quá không ra thì mày cầm khúc gỗ này xông vào, còn nếu thấy bọn tao hô chạy thì cố mà vác thằng Hiếu chạy ra khỏi chỗ này. - tôi nói rồi đưa cho nó khúc gỗ.
    Quay sang chỗ thằng Tiến, thằng Nguyên tôi nói:
    Tao đề nghị bây giờ mình vào cái phòng vừa nãy tìm con dao, với lại tao thấy trong phòng đấy có gì đó khả nghi, cái bình gốm bên trong nó chứa cái gì ấy.
    Nhất trí thôi!! - hai thằng đồng thanh.
    Ba thằng tiến vào căn phòng vừa nãy, cẩn trọng từng chút một mở cánh cửa ra. Soi đèn pin vào góc phòng nơi vị trí thằng Nguyên đá con dao lúc nãy. Con dao vẫn còn ở đấy, không có gì bất thường. Mảnh vỡ và tro đầy khắp sàn, lẫn trong đó là thứ gì đó trắng trắng. Mấy thằng ra chỗ con dao, con dao vẫn còn dính dãi của thằng Hiếu thấy mà ghê. Thằng Tiến cầm con dao lên lau qua vào quần rồi cầm chắc. Giờ mà đến lượt nó bị nhập nữa thì hết cách, đồng đen thì có mỗi một miếng mà cho thằng Hiếu rồi. Thằng Nguyên và tôi quay qua xem xét cái thứ màu trắng lẫn trong đống tro là cái thứ gì. Thằng Nguyên cầm cái vật trắng ấy lên, phủi bụi đi, soi đèn pin vào, hai thằng nhìn nhau mặt tái mét. Cái mà thằng Nguyên đang cầm là xương sườn của một đứa trẻ con. Cái gì vậy trời sao trong cái hũ lại có xương trẻ con hay là xương động vật. Phải chăng cái bình gốm chính là một cái tiểu đựng xương người. Thằng Nguyên đặt cái xương xuống sàn, đi xung quanh phòng khám xét, phát hiện được thêm 2 cái hũ tiểu nữa, đập ra thì có cả xương đầu, vậy là chắc chắn mấy cái tiểu này đựng xương trẻ con rồi, sao lại lắm trẻ con chết vậy, 3 cái 3 đứa, thật là kỳ quái. Tôi với thằng Nguyên bước ra khỏi phòng, thằng Tiến đi đằng sau, 2 đứa đều có chung một thắc mắc sao lại lắm trẻ con chết vậy. Thằng Nguyên đề nghị:
    Tìm xem căn phòng ở dưới có gì không?
    Cả 3 lại đi xuống mở cửa căn phòng ở dưới, thằng Tèo ngồi ngoài nhìn theo, thằng Tiến đi trước tay nắm chặt con dao đưa ra phía trước, có cái gì là chém luôn, bất kể là người hay ma. Thằng Tiến vào trước, rồi đến thằng Nguyên, tôi đi cuối cùng. Bên trong căn phòng tối thui, trên sàn có vết gì đấy nhìn không rõ, soi đèn pin vào các góc chả có gì cả. Điều kỳ lạ là ở giữa căn phòng có một cái bàn dài bằng đá, ở dưới có cái xô bằng sắt đã han rỉ. Hơi nghi ngờ về cái bàn này nhưng vẫn chưa rõ nó được dùng để làm gì. Cả 3 đứa lại soi về phía bên trái cánh cửa, cuối cùng cũng có chút manh mối về cái nơi này và vì sao có người lại xây nó. Phía bên trái cánh cửa là một cái bàn gỗ, ở trên là rất nhiều dao mổ. Cả lũ nhìn nhau, thằng nào thằng nấy chắc cũng hiểu được căn phòng và toàn bộ những căn phòng ở dưới này phục vụ cho việc gì. Nơi đây chính là một cái lò mổ trẻ em, dùng cho thí nghiệm hay buôn bán thì chịu nhưng có thể chắc chắn một điều, người xây lên cái khu này là một người cực giỏi về đào hầm, khu này đã bao năm nhưng vẫn chưa có dấu hiệu xuống cấp chỉ trừ trường hợp của thím Chi thì chắc là do sàn nhà đã quá cũ mà thím thì chắc là thừa cân nên mới tạo ra cái lỗ rơi xuống nơi này, chứ cứ tìm quanh ngôi nhà ở trên chắc chả bao giờ phát hiện ra cái chỗ này. Còn cái bóng đen bắt thím Chi đi thì có thể là một đứa trẻ còn xót lại hoặc là người làm ở dưới này vì một lý do nào đó mà khi chỗ này bị bỏ hoang đã bị nhốt lại ở đây. Vậy nó bắt cái Cúc đi làm gì nhỉ, mà bị nhốt thoát được ra ngoài sao không bỏ chỗ này mà đi, hay nó định mổ cái Cúc lấy nội tạng, cái này đúng là thật khó hiểu. Tự nhiên lại có cảm giác rùng mình, lạnh sống lưng chắc là tại vì những việc bọn ác nhân đã làm ở đây thật kinh tởm, vô nhân tính. Đột nhiên, có cái gì đó rung rung ở đùi, tiếng nhạc điện thoại rung lên, trời đất quên mất là có mang theo điện thoại, đưa tay vào túi quần rút điện thoại ra xem ai gọi, Hương gọi, liếc qua thì cũng 5h sáng rồi, chắc mấy đứa ở nhà thấy đi lâu quá không về nên gọi hay là cái Cúc đã về nhà. Tôi ấn nút rồi đưa lên nghe, chỉ vừa kịp “Alo” thì “Bíp”, trời ơi đúng là vận đen nối tiếp vận đen, điện thoại hết pin. Nói về cái chuyện mang điện thoại thì cả bọn trước khi đi có thống nhất với nhau là chỉ mang đi 2 cái điện thoại đểu nhất, nhưng pin trâu, 1 cái của tôi, 1 cái của anh Quân. Cái điện thoại của tôi trước khi đi còn một vạch pin, thường ngày thì một vạch pin tôi có nghe nhạc nguyên một ngày mới hết, không hiểu vì sao hôm nay nó lại sập nguồn được, phải chăng lại có bàn tay ma quỷ xen vào. Cất điện thoại vào trong túi, quay qua nhìn 2 thằng rồi chán nản thở dài. Thằng Nguyên thấy thế hỏi:
    Sao thế, ai gọi vậy, có chuyện gì à?
    Cái Hương gọi, nhưng mà chưa kịp nghe hay nói gì thì hết pin rồi, đen thật.
    Thôi, ra ngoài rồi tính tiếp, chỗ này ớn quá. - thằng Tiến nói.
    Ba thằng bước ra khỏi căn phòng, thằng Tèo hỏi:
    Có thu hoạch được gì không anh?
    Biết được nơi này dùng để làm gì thôi, chứ chưa tìm ra ai cả. - tôi nói.
    Rồi tôi kể cho mọi người nghe về những suy nghĩ của tôi, về cái bóng đen đã bắt thím Chi đi. Còn 2 phòng phía bên phải, chỉ mong không phải là một cái lò mổ hay một cái phòng chứa xác nữa, chỉ mong tìm được mọi người, thoát khỏi chỗ quỷ quái và vô nhân tính này, chỉ mong mấy đứa ở nhà báo công an khi không thể liên lạc, chỉ mong, chỉ mong mọi thứ tốt đẹp. Nhưng đấy là chỉ mong, còn cái vận đen thì vẫn cứ đến.
    CHAP 6: Tìm thấy người đầu tiên
    Còn 2 cái phòng nữa, mọi người quyết định là sẽ tìm phòng ở trên trước. Đang chuẩn bị đi thì thằng Hiếu cựa quậy, mắt nó mở to, miệng nó thở như lâu ngày không được thở vậy, rất nhanh và gấp. Cả bọn cũng hơi giật mình, tôi với 3 thằng né ra, thằng nào cũng trong thế thủ, không thể biết được là nó đã hoàn hồn chưa hay là vẫn bị nhập, thằng Tiến cầm chắc con dao, thằng Hiếu mà có biểu hiện lạ chắc nó chém luôn quá. Thằng Hiếu ngẩng đầu lên, tỏ vẻ ngạc nhiên:
    Mọi người làm gì mà nhìn em ghê vậy? Em làm gì à? Thằng Tiến mày định chém tao à .
    Cái mặt của nó ngô nghê, ngạc nhiên đến là hài, cuối cùng nó cũng tỉnh, may là nó tỉnh, chứ nó mà hôn mê sâu thì không biết là vác nó ra khỏi chỗ này kiểu gì, cuối cùng trong cái vận đen cũng có một cái được gọi là may mắn. Hỏi nó có nhớ gì không, nó bảo:
    Em chỉ nhớ là lúc xuống đây thấy lạnh lắm, rồi như có dòng điện chạy dọc sống lưng vậy, tự nhiên bất giác nhìn vào căn phòng phía trên kia, rồi em nghe thấy tiếng trẻ con khóc, rõ lắm. Em biết là ma rồi, định đưa dao ra chém cho đỡ ghét thì thấy 2 thằng trẻ con nó cứ đứng trước mặt trêu trêu mình, em vung dao lên chém rồi chạy vào trong phòng. Chả hiểu sao khi vào trong phòng cảm thấy người mình như nhẹ đi ấy, cảm giác như muốn ngủ, em nghĩ là chắc thiếu ngủ thôi, thế rồi em như không điều khiển được cơ thể mình nữa, thế là em chợp mắt, đến bây giờ mới tỉnh dậy. Mà lúc tỉnh dậy thấy cơ thể đau nhức hết, mà sao em lại bị băng ở đầu vậy, cái gì ở cổ em vậy?
    Nếu tao nói mày bị quỷ nhập, suýt chém chết cả bọn mày có tin không? - tôi nói.
    Thật thế ạ. - nó nói giọng tỉnh bơ.
    Thật chứ đùa à, còn cái vết ở trên đầu là do mày bị vấp ngã, may mà bất tỉnh đấy, thằng Tiến nó đeo cho mày cái vòng có đồng đen thì mới trục được con quỷ trong người mày ra đấy. - tôi nói.
    Tốt nhất là giấu cái vụ tôi đập đầu nó, nó mà biết không biết nó sẽ làm gì, tốt nhất là giấu chỉ mấy thằng biết thôi. Thằng Tèo vỗ vai thằng Hiếu nói:
    Đứng dậy khởi động xem đã khỏe chưa rồi tiếp tục tìm nào em. - giọng nó trêu trêu.
    Tao khỏe rồi, mày xem này. - thằng Hiếu vừa nói vừa đứng dậy, vặn qua vặn lại, đấm lên phía trước vài cái, chắc là nó cũng hồi phục rồi.
    Tốt, thế thì tiếp tục tìm kiếm thôi, mày khỏe lại là mừng rồi, không có mày cũng hốt. - tôi nói.
    Chưa tìm thấy ai hả anh, thế cái bóng đầy lông lá cũng chưa thấy à? - nó nói
    Chưa, chỉ biết nơi này được xây vì mục đích gì thôi, ma thì thấy chứ người thì chưa, chán thế đấy. - tôi nói.
    Thế cái hầm này dùng để làm gì vậy anh Tuấn Anh? - nó hỏi
    Mày bảo thằng Tèo kể cho, tao nói nhiều mỏi hết mồm rồi. - tôi nói kèm theo điệu bộ mệt mỏi.
    Từ đầu đến giờ tôi thấy chưa cái gì ra đâu vào với đâu cả, vẫn là những thắc mắc những suy nghĩ chưa có lời giải đáp. Chỉ mong sao trong 2 căn phòng kia là những giải đáp những thắc mắc của tôi, hoặc đơn giản nhất là mấy đứa xóm tôi là được. Cả bọn chỉnh đốn lại đội hình, vẫn công việc cũ, điểm danh, sao tôi thấy cái điểm danh này nhàm thật, cái trường hợp ông Quân mất tích là do ở trong một không gian rộng lớn còn chỗ này bé tí, mất ai thì cả bọn biết, cần gì điểm danh, nhưng mà thôi cẩn tắc vô áy náy, cứ làm theo đúng quy trình cho đỡ phải lo lắng. Thằng Tiến cầm dao đi trước, cả bọn đi sau, thằng Hiếu cầm theo khúc gỗ, khúc gỗ vừa nãy đánh vào nó, không biết nó có biết không. Cả bọn chầm chập tiến lại gần căn phòng. Cánh cửa mở ra, không có gì bất thường cả, cả bọn tiến vào trong. Cái thứ mà ai cũng cảm nhận được đầu tiên khi bước vào căn phòng này là mùi giấy để lâu ngày bị mốc. Chắc đây là phòng làm việc, không biết có lưu lại chút ít hồ sơ hay cái gì về nơi này không, sơ đồ các phòng cũng tốt lắm rồi. Soi xung quanh thì trong phòng có một bộ bàn ghế, trên bàn có cái đèn dầu cùng với vài tờ giấy, bên trái có cái giá sách chưa bị hư hại gì nhiều, vậy là nơi này bị bỏ hoang một cách đột ngột chứ không phải bị chuyển đi. Lục trong đống sách thì phát hiện được một cuốn nhật ký. Bên ngoài cuốn nhật ký chữ đã mờ chỉ còn đọc được mấy chữ: “T.T.C - Lính công binh”. Dòng đầu cuốn nhật ký viết:
    “Tôi là lính công binh tại chiến trường miền nam, sau giải phóng tôi giải ngũ, định rằng sẽ về quê lập gia đình, có con sống một cuộc sống an nhàn sau chiến tranh thì nào ngờ ở nhà đã không còn ai. Buồn bã tôi bỏ lên Thái Nguyên, làm ở nhà máy Gang thép. Tưởng rằng sẽ có được một cuộc sống bình thường, có vợ, sinh con nhưng thời gian trôi đi tôi đã quá cái tuổi lấy vợ, trên người lại thêm những vết thương chiến tranh hằn sâu trên khuôn mặt, chả ai muốn lấy tôi cả. Nhưng rồi trời cũng chiều lòng người, tôi cũng lấy được một cô vợ, cô ấy hơi điên điên, nhưng tốt tính, lại chịu khó, cô ấy ở với một người dì mắt đã kém và điếc, tôi hay sang giúp đỡ dì cháu cô ấy nên cô ấy mến tôi lắm, thấy tôi hỏi cưới là đồng ý, thế là tôi đón cô ấy và dì về nhà tôi”. Mấy trang tiếp theo chữ không còn đọc được nữa, tôi giở tiếp mấy trang nữa. Cả bọn lại chụm đầu vào đọc:
    “Cuối cùng vợ tôi cũng mang thai, cuộc sống này coi như thế là viên mãn, giờ chỉ còn việc chăm sóc cho vợ và nuôi dạy đứa trẻ, việc này thì tôi tin là vợ chồng tôi sẽ làm được. Rồi cái ngày ấy cũng đến, vợ tôi lâm bồn. Đứa con của tôi được sinh ra, đáng nhẽ tôi đã hạnh phúc nhưng nhìn đứa con, nó không được như bao đứa trẻ khác. Nó có tật ở chân, cơ thể thì gầy gò yếu ớt, một bên mắt thì chỉ toàn là lòng đen. Tôi buồn nhiều lắm, tôi uống rượu suốt ngày hôm đấy, tôi đã tự nhủ lòng mình rằng sẽ cố gắng nuôi dạy nó cho lên người, để nó được như bao đứa trẻ khác. Nhưng cuộc đời đúng là trêu ngươi con người, dân làng biết tin nhà tôi có em bé, họ sang xem, rồi họ đi về họ bàn tán, họ bảo con tôi là quỷ. Những lần đầu tôi còn cự cãi, giải thích, có cả đánh đấm, nhưng sau dần tôi buông xuôi mặc cho họ muốn nói gì thì nói. Nhưng vận đen vẫn chưa dứt khỏi tôi, 1 tháng sau tôi bị đuổi việc, giám đốc bảo tôi bị đuổi việc vì ăn cắp vật liệu, nhưng tôi có làm đâu, tôi bị vu oan. Tức giận tôi lại về nhà uống rượu, nhìn đứa con tôi lại càng buồn hơn. Rồi trong lúc túng quẫn nhất tôi đánh thằng con của ông trưởng làng gần chết vì nó dám trêu trọc tôi. Nó vào viện còn tôi bị đuổi khỏi làng”. Đến đây thì lại bị mất chữ, các trang tiếp theo thì cũng bị mối gặm hết rồi. Mấy thằng chán nản, tản ra xung quanh tìm kiếm xem có thứ gì không, một bản thiết kế căn hầm thì thật là tốt. Tôi thì vẫn cầm quyển nhật ký, giở vài trang còn đọc được:
    “Lần đầu làm cái chuyện vô nhân tính này, tay tôi có vẻ hơi run run. Bắt đầu mổ những đứa trẻ đầu tiên, không ngờ cũng dễ dàng”. Đọc đến đây tôi thấy thật tởm lợm, không ngờ một người lính khi bị dồn vào đường cùng, túng quẫn có thể làm một việc như vậy. Tôi gập quyển nhật ký lại, cũng gần hiểu hết được về nơi này, vì sao nó tồn tại và vì mục đích gì. Đang soi xét xung quanh thì thằng Tiến như phát hiện gì đó, nó gọi cả bọn ra chỗ giá sách. Thật may mắn, nó tìm được cái chúng tôi đang cần, một bản vẽ tay về toàn bộ căn phòng này, nét vẽ nguệch ngoạc nhưng cũng đủ để hiểu về cấu tạo của toàn bộ những căn phòng ở dưới này: 2 bên kia là phòng mổ và phòng xác còn hai bên này là phòng làm việc và phòng nhốt. Phòng nhốt à, chắc là nhốt trẻ em chờ đến lúc mổ xác. Có khi nào mấy đứa xóm mình bị nhốt trong đấy không nhỉ. Muốn giải đáp cái điều thắc mắc ấy thì giờ phải sang phòng dưới mới biết được. Tôi gọi cả bọn, mấy đứa lại kéo nhau sang căn phòng cuối cùng, điều hy vọng cuối cùng để tìm thấy mọi người. Mệt mỏi lê những bước chân ra khỏi căn phòng, nhìn ra căn phòng mổ, tưởng tượng cảnh 2 vợ chồng mổ xác những đứa trẻ thật là muốn nôn tại chỗ. Vẫn là thằng Tiến đi trước dẫn đầu, tay cầm con dao, tay cầm đèn pin tiến về phía căn phòng cuối cùng. Căn phòng này cái điều lạ lùng nó đã thể hiện ngay ở bên ngoài, cánh cửa bên ngoài căn phòng được làm bằng sắt, nhìn trông chắc chắn lắm, dày bao nhiêu thì tôi không biết. Cánh cửa cũng không nặng lắm, nhưng hình như đã rỉ sét từ lâu nên cả bọn phải dùng sức mãi mới mở ra được. Cánh cửa vừa mở ra bên trong đã vọng ra tiếng: ”Cứu, cứu với!!”. Giọng nói yếu ớt rồi tắt hẳn, giọng nói đó đích thị là của thím Chi rồi. Cả bọn lao vào, thím Chi nằm trong cái lồng sắt, người dựa vào thành lồng, mắt lờ đờ, môi thì khô khốc, chắc do mệt quá. Cả bọn chạy vào soi xét xung quanh, tôi thì lại gần cái lồng, có khóa, làm sao để mở bây giờ. Cái lồng sắt này cửa mở ở trên, được khóa lại bởi một cái khóa đã cũ. Thằng Tiến tiến lại bảo:
    Tuấn Anh tránh ra, để tao.
    Vừa nói nó vừa quay gáy dao lại, chém mạnh một phát xuống, cái khóa bung ra, cửa lồng mở ra, thằng Hiếu to con nhất nên bảo nó bế thím Chi ra ngoài. Đặt thím Chi xuống dưới đất thấy tình hình bà ấy có vẻ không ổn, môi thì khô khốc, thở thì chả ra hơi, mặt mũi thì tái nhợt đi. Tìm xung quanh phòng có 3 cái lồng sắt, mấy cái lồng chỉ to hơn bà thím Chi một chút, bên trong trống không. Thằng Hiếu cõng thím Chi lên, tôi cởi áo buộc bà ấy lại cho khỏi rơi, không đang trong cái thể trạng yếu ớt như thế này mà rơi xuống dưới đất thì chắc chỉ có thăng thiên. Cả bọn tiến ra ngoài, tôi đề nghị:
    Chỗ dưới này cũng tìm hết rồi, giờ chỉ còn mỗi đường là lên trên thôi, bên trên bây giờ chắc cũng 6-7h rồi, trời đã sáng cũng dễ hơn.
    Cả bọn nhất trí theo lỗi cũ tiến ra ngoài. Nhưng vận đen lại nối tiếp vận đen, cửa giếng đã bị ai bịp lại, thằng Nguyên leo lên đẩy cái tấm gỗ bịt trên miệng giếng, rồi nó lại trèo xuống lắc đầu:
    Nó đè cái gì lên rồi, nặng lắm không đẩy được.
    Thằng Hiếu đặt thím Chi xuống, leo lên đẩy thử cũng không được, rồi đến thằng Tiến, chả ai đẩy được. Thằng Hiếu cõng thêm thằng Tèo, hai đứa lên kết hợp cùng đẩy cũng không xê dịch được. Hết cách mấy đứa lại kéo nhau vào căn phòng bên trong. Giờ lối thoát ra duy nhất là cái lỗ thủng ở trên trần, cái lỗ mà thím Chi đã tạo ra. Cái trần cao 2m, mấy thằng bật cái là bám được lên, nhưng làm thế có vẻ hơi nguy hiểm, còn thím Chi nữa. Tôi đề nghị:
    Vào lấy cái lồng ra, thằng Hiếu mày đừng lên cái lồng ngó lên xem có gì không.
    Cả bọn nhất trí bê cái lồng sắt ra, cái lồng cũng nặng phết. Cái lồng được đặt xuống, thằng Hiếu đừng lên, nó từ từ ngó cái đầu lên, xem xét một hồi rồi cúi xuống:
    An toàn, không có gì cả, trời sáng rồi anh Tuấn Anh.
    Tốt, thằng Tèo thằng Hiếu lên trước đi rồi kéo Chi lên. - tôi nói.
    Thằng Hiếu trèo lên, rồi đến thằng Tèo, thằng Tiến bế thím Chi lên, 2 thằng ở trên thì cầm tay kéo thím Chi lên. Xong đến thằng Tiến, tôi lên tiếp ngay sau, vừa lên khỏi cái lỗ thằng Tèo đã trêu:
    Anh Tuấn Anh cẩn thận không sập sàn nhà thì toi.
    Mày lại còn trêu tao. - vừa nói tôi vừa cười.
    Thằng cuối cùng cũng đã trèo lên. Trời đã sáng, cảm giác thấy ánh sáng của mặt trời thật tuyệt. Có cảm giác gì đó ấm cúng, đã cứu được thím Chi, giờ chỉ còn cái Cúc và anh Quân không biết giờ đang ở phương nào.
     
    Chỉnh sửa cuối: 10/8/18
  3. trâu con lon ton

    trâu con lon ton Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    3/7/15
    Bài viết:
    104
    Nơi ở:
    trên mặt đất :D
    CHAP 7: Chạm trán
    Cả bọn ngồi tựa vào nhau, đón bình minh trong một khung cảnh thật chả dễ chịu chút nào. Ngôi nhà bao quanh toàn rừng cây, lại xây bằng gỗ, lâu không có ai ở nên cái cảm giác lành lạnh nó hằn sâu vào trong da. Tôi run lên mấy đợt, chợt nhận ra cái áo buộc thím Chi vẫn vất ở dưới hầm, lại phải chui xuống lấy sao, tôi thực tình không muốn xuống cái nơi quỷ quái ấy một chút nào nhưng mà lạnh quá, đánh liều vậy. Tôi bật đèn pin, đang định chui xuống thì thằng Hiếu nói:
    Anh đi đâu thế, có phát hiện gì à?
    Phát hiện cái gì, lạnh quá, xuống lấy cái áo lên, lúc vừa rồi mày tháo ra quên không cầm lên cho tao, hại tao giờ lại phải xuống. - tôi vừa nói vừa đi lại gần cái lỗ.
    Anh đeo cái vòng này vào cho đỡ sợ. - nó tháo cái vòng có miếng đồng đen trên cổ ra đưa cho tôi, không quên dặn dò: “Có gì thì hét to lên nhé!”
    Thằng này thế mà suy nghĩ thấu đáo phết, cứ tưởng nó khù khờ chả quan tâm đến chuyện gì. Tôi đeo cái vòng vào, vững dạ hơn được chút. Chui xuống dưới hầm, nhìn quanh một vòng xem có gì bất thường không, căn phòng vẫn vậy, soi đèn pin đến cái phòng mổ, cảm giác ghê rợn lại nổi lên. Nhảy xuống từ cái lồng sắt rồi vọt lẹ ra chỗ cái áo, cái áo kia rồi, lấy xong rồi vọt lẹ thôi, đầu óc cố gắng không nghĩ đến mấy chuyện ma quái. Sắp đến chỗ cái áo thì một luồng hơi lạnh thổi mạnh đến, tôi như bất động đứng yên tại chỗ, rồi từ đằng sau như có cái gì đang tiến đến, kèm theo đó như là tiếng guốc gỗ đi trên nền đất “Cộc cộc”. Tôi bất động mắt nhắm nghiền, mồ hôi vã ra như mưa, lúc vừa đi quên không cầm thêm con dao cứ tưởng có miếng đồng đen là đủ, quả này chắc toi rồi. Rồi đột nhiên không thấy tiếng cộc cộc nữa, tôi mở mắt ra, mắt căng ra hốt hoảng khi nhìn thấy phía trước mình là một bà lão, tóc đã bạc trắng, ánh mắt và khuôn mặt thật hiền từ, bà chống gậy, mặc bộ quần áo thời xưa, tôi nhìn bà mồm không nói được câu gì, tay chân thì bất động. Rồi đột nhiên giọng nói từ đâu vang lên, nó đập vào tường vách vang ra mọi phía: “Cho bà xin lại cuốn nhật ký!Nó thuộc về nơi này”. Tôi sực nhớ ra cuốn nhật ký của ông lính công binh, tôi định khi về sẽ mở cuốn nhật ký ra đọc để hiểu thêm mọi chuyện ở cái nơi này nhưng mà bây giờ có lẽ phải trả lại bà thôi. Tôi nhìn bà bằng ánh mắt ”vâng bà cứ lấy đi”. Bà lão như hiểu được điều tôi muốn nói, bà đi lại gần tôi, bà đi trông không có vẻ gì là mệt mỏi, dáng đi rất thoải mái không như những người già khác đi, bà tiến lại gần tôi tay đưa vào túi móc quyển nhật ký ra, rồi bà cười, điệu cười thật nhân hậu không có ác ý gì cả. Bà quay lưng rồi đi về phía hướng cái giếng, cái giếng bị lấp ở trên miệng rồi mà, bà đi đường ấy thì đi sao được, định nói cho bà biết mà không thể nói được. Rồi bà biến mất vào bóng tối, đột nhiên tôi cử động lại được, miệng thở hắt ra một hơi, với tay lấy cái áo rồi chạy một mạch leo lên cái lỗ nằm trên sàn thở hổn hển. Thằng Hiếu thấy thế liền lại gần hỏi:
    Có cái gì mà anh chạy ghê vậy, lại gặp ma à, hay gặp cái gì?
    Có cái gì đâu, có cơn gió lạnh thổi qua tao sợ quá thế là chạy ấy mà - tôi nói
    Anh Tuấn Anh nhát gan thật. - nó nói.
    Kệ tao. - tôi vừa nói vừa ngồi dậy.
    Thật sự là chả biết kể sao cho nó về cái vừa gặp cả, người hay ma tôi cũng chả biết, chỉ biết là cuốn nhật ký ở trong túi quần tôi không còn nữa. Bà lão nhìn độ 80 rồi mà vẫn trèo được xuống cái tầng hầm này thì quả thật là lạ. Thím Chi đột nhiên tỉnh lại, miệng kêu giọng yếu ớt: “Nước, nước”, mắt bà ấy lim dim, môi thì khô khốc. Tôi thấy thế chạy ra ngoài thấy có cái bể ở cạnh cái bếp, cầu trời là còn nước. Chạy nhanh ra chỗ cái bể, buổi sáng nên cũng không sợ ma quỷ cho lắm chỉ sợ có người núp ở đâu đánh lén thôi. May sao cái bể vẫn còn nước, mặc kệ là nước sạch hay bẩn tôi đưa cái áo xuống, nhúng cho thật ướt, cái áo vừa lấy lên chưa kịp mặc đã bị nhúng ướt, thôi thì chịu lạnh tí cũng được mà vừa nãy chạy thục mạng giờ vẫn thấy nóng nóng người. Cầm cái áo vào trong nhà, vắt cho kiệt nước trong cái áo cho thím Chi uống, được một lúc thì bà ấy cũng dần tỉnh lại. Tôi thở dài, thím Chi tỉnh lại cả bọn cũng đỡ lo hơn, hỏi thím ấy có nhớ ai đã bắt đi không thì thím bảo không nhớ rõ mặt, chỉ nhớ là lúc tỉnh lại thì thấy bị nhốt trong lồng, gọi chả ai thưa, lúc tỉnh lúc mê, rồi bà ấy thấy có ánh sáng ở ngoài cửa chỉ kịp kêu lên “Cứu cứu” rồi ngất đi tiếp, tỉnh lại thì như bây giờ. Tôi đề nghị:
    Bây giờ phải đưa Chi vào viện ngay.
    Tao không đi đâu, phải tìm được Cúc tao mới về, mà còn anh Quân nữa.
    Vậy để em với anh Tuấn Anh đưa Chi ra ngoài, em với anh Tuấn Anh đưa Chi vào viện rồi sẽ quay lại. - thằng Hiếu nói
    Thế thì hơi bị lâu đấy. - thằng Tèo nói.
    Vậy thì như thế này, tao với thằng Hiếu đưa thím Chi về xóm rồi gọi thêm người ra, bọn ở xóm sẽ đưa thím Chi đi viện, bây giờ về gọi công an thì rắc rối lắm. - tôi nói
    Cả bọn nhất trí theo kế hoạch tôi đưa ra. Thằng Hiếu cõng thím Chi lên, đang định đi ra ngoài cửa thì vận đen lại tới, sao mà nó có thể đen được đến thế cơ chứ. Vừa ra đến cửa thì mây đen kéo đến, trời lại tối thui, gió bắt đầu thổi mạnh dự là sẽ một cơn mưa to kéo đến. Đưa thím Chi về trong thời tiết thế này thật không hay ho chút nào, bà ấy thì đang yếu người, trời mưa đường lại trơn trượt, thật sự là không biết sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo nữa. Tôi với thằng Hiếu lại đi vào, đặt thím Chi xuống tôi lắc đầu nói:
    Trời sắp mưa, không đi được rồi.
    Cả bọn chỉ biết thở dài nhìn nhau. Giá như bây giờ cứu được cả cái Cúc với anh Quân thì có mưa chúng tôi cũng cố gắng đưa tất cả ra ngoài, nhưng mà mới chỉ cứu được một người không thể liều mạng để rồi lại mất thêm được nữa. Rồi cơn mưa cũng kéo đến, mưa trắng trời, sấm chớp thì giật liên hồi, căn nhà dột đôi chỗ, tôi lấy cái áo thấm từng giọt nước mưa rồi vắt cho thím Chi uống, cầm cự được tí nào hay tí đấy. Rồi đột nhiên thằng Tiến trong góc kêu lên một tiếng “A, tìm ra rồi”. Cả bọn giật mình quay ra. Thì ra trong lúc buồn buồn nó lôi mấy cái tờ thiết kế ra xem, thằng này học khá giỏi nên đọc bản vẽ không có gì là khó, nó lấy một tờ giấy đã cũ ra chỉ cho chúng tôi xem:
    Bọn mày xem này, tao nghĩ vẫn còn một tầng hầm nữa, cái tầng hầm này chắc để giữ cho nội tạng không bị hỏng, xung quanh cái tầng hầm này đều bố trí các bể nước để làm mát cộng thêm với khí hậu ở vùng rừng núi này nữa.
    Bể nước à, có một cái ở ngoài bếp đấy. - tôi nói.
    Thế thì chắc chắn rồi, tao nghĩ cái tầng hầm nằm ở dưới bếp, cái bể ở trên để bơm nước cho những bể ở dưới, nhưng điều quan trọng là lối vào cái hầm nằm ở đâu trên bản vẽ không có vẽ. - thằng Tiến tiếp lời.
    Tao nghĩ là trong bếp. - thằng Nguyên nói.
    Chợt nhớ lại thì trong bếp hình như có vết máu khô, vậy vết máu khô ấy là. Nghĩ đến thôi cũng thấy buồn nôn rồi. Tôi nói cho cả bọn về vết máu khô và về những điều tôi nghi vấn, cánh cửa để vào hầm chỉ có thể ở quanh đấy. Cả bọn nhất trí sẽ chia làm 2 nhóm, đợi trời bớt mưa sẽ vào trong bếp xem xét. Nhóm 1 sẽ có thằng Tèo, thằng Hiếu, 2 thằng đều bị thương nên cho ở lại với thím Chi. Nhóm 2 sẽ gồm tôi, thằng Nguyên, thằng Tiến 3 đứa vẫn lành lạnh chưa bị gì cả sẽ đi tìm lối vào hầm vì nhỡ đâu ở dưới căn hầm kia không chỉ có mỗi mình cái Cúc và anh Quân.
    Ngồi một lúc thì mưa tạnh, trời quang, nắng lại lên. Đúng là sau cơn mưa trời lại rạng, chỉ mong sau khi cứu được toàn bộ không ai phải ở lại cả. Trời tạnh mưa nhóm chúng tôi lên đường đi vào căn bếp, hy vọng để tìm thấy hai người còn lại chỉ còn mỗi nơi căn bếp mà thôi. Thằng Tiến đi trước cầm dao để đề phòng bất trắc, tôi với thằng Nguyên đi đằng sau. Vào căn bếp điều đầu tiên cả bọn tìm là vết máu khô ở trên sàn, bây giờ trời sáng mới để ý nền bếp đầy dấu chân, bị xéo qua xéo lại rất nhiều,có thể là dấu chân của bọn tôi đêm qua hoặc là dấu chân của ai khác nữa, vậy là hy vọng tìm thấy hai người kia là rất cao. Quanh vết máu khô hình như đất bị nhô lên, có vẻ cánh cửa vào căn hầm đây rồi, chỉ chưa biết được là bên trong có gì đang đợi mình không thôi. Lần mò dưới sàn thì cũng thấy được 2 cái móc sắt để mở nắp hầm, kéo cái nắp hầm lên cả 3 nhảy xuống. Cái hầm cũng không cao lắm, thằng Tiến gần chạm đầu. Cả 3 nhìn xung quanh, đúng là ở dưới đây lạnh thật, tôi còn cởi trần nữa chứ. Đang soi xét xung quanh thì đột nhiên thằng Nguyên bị một vật gì đó hình như là đầu xẻng đập mạnh vào ngực, nó bắn sang một bên nằm im đấy, tôi chưa kịp nhận ra cái gì thì có một bóng đen lao đến huých mạnh khiến tôi ngã nhào ra đằng sau. Thằng Tiến cầm dao xông đến chém cũng bị nó cho một xẻng nằm luôn. Tôi bò dậy thấy nó mặc một bộ quần áo bộ đội, tay cầm cái xẻng, trên vai là cái Cúc, đầu tóc thì bù xù, tay đầy lông lá, chính là nó rồi, thủ phạm gây ra mấy vụ bắt cóc. Tên này trông gầy gò mà khỏe lạ thường, nó vác theo cái Cúc mà nhảy vọt một cái đã lên khỏi mặt đất. Tôi gọi 2 thằng kia dậy tức tốc chui lên, khi lên chỉ nghe tiếng bịch một cái chạy ra thì thấy thằng Hiếu đang nằm trên sán, cái Cúc hình như bị ném sang một bên nằm bất động, thằng Tèo thì đang thủ cây gỗ, chân thì chảy máu đầm đìa, thím Chi thì đang cố nói cái gì đó. Quay ra ngoài cửa thì thấy tên quái nhân tay cầm xẻng, hình như là loại xẻng công binh có thể gập lại lớp sơn trên chiếc xẻng đã bong gần hết, hắn mặc một bộ quần áo bộ đội đã cũ, ống quần đã rách nát, tóc hắn phủ toàn bộ khuôn mặt chỉ để lộ một bên mắt chỉ toàn là lòng đen, đôi chân một bên đứng một bên co. Tôi biết hắn là ai rồi, hắn là đứa con của đôi vợ chồng, hắn vẫn sống vậy bố mẹ hắn đâu sao lại bỏ hắn ở đây một mình, cái này thì tôi chịu. Tôi đang mải suy nghĩ, đột nhiên tên quái nhân lao đến may là kịp nhận ra, tôi né sang một bên rồi lộn một vòng ra đến tận ngoài cửa. Tên quái nhân chém hụt, chân vướng vào cái Cúc thế là ngã nhoài phía trước. Hắn tức lắm đứng dậy đang định cho một xẻng vào cái Cúc thì từ đâu thằng Nguyên lao tới đưa lưng ra đỡ, thằng này lì thật, vừa ăn một xẻng vào ngực giờ lại ăn thêm một xẻng vào lưng thế mà vẫn trụ được. Nó vòng tay bảo vệ con Cúc. Tên quái nhân tức điên lên, hắn cầm xẻng vung loạn xạ, lúc đó trong đầu tôi nghĩ phải dụ tên này ra ngoài chứ ở trong không gian hẹp vung bừa vung bãi lại trúng ai thì khổ. Thế là tôi sờ vào túi vớ được cái điện thoại, cái điện thoại của tôi ném chó khéo còn chết chó ấy chứ, nghĩ là làm tôi ném thật mạnh về phía người hắn, hắn quay qua nhìn tôi, tay hắn nắm chặt cái xẻng lao đến chỗ tôi quyết ăn thua đủ. Tôi lúc ấy chỉ biết quay đầu phóng lẹ ra ngoài sân, chạy đến chỗ cái hàng rào, do đường đất lại vừa mới mưa xong đường trơn trượt khiến tôi ngã xuống, mông đau ê ẩm, quay lại thì thấy tên quái nhân đã đuổi đến nơi. Hắn vung mạnh cái xẻng xuống đất, đất với cỏ bắn đầy mặt, mắt mũi đầy bùn, chỉ nhìn thấy bóng hắn mờ mờ. Dụi lại mắt thì thấy hắn quay cái xẻng ngang ra đúng cạnh sắc nhất nhằm cổ tôi mà chém, lúc đấy chả biết làm gì đành nhắm mắt chờ chết thì “bốp” rồi nghe thấy tiếng thằng Tiến gọi to:
    Anh Quân!!
    CHAP 8: Kết thúc
    Tôi mở mắt ra thấy tên quái nhân đang ôm một bên sườn lùi lại phía sau, đằng xa xa đúng anh Quân rồi, anh đi đâu mà bây giờ mới về hả anh Quân. Tôi đứng dậy dựa vào hàng rào vui mừng không thể tả được. Cuối cùng thì tất cả cũng được đoàn tụ, việc cuối cùng bây giờ là xử lý tên quái nhân và thoát khỏi đây, thật là easy. Tên quái nhân lần này nhắm tới anh Quân, hắn gào lên rồi phi thật nhanh về phía anh Quân, anh Quân ném viên gạch thứ 2 về phía hắn, hắn lấy tay gạt mạnh một cái viên gạch bay sang một bên, tên này khỏe thật. Thằng Tiến dựa vào cửa tay cầm con dao ném về phía anh Quân, anh Quân cầm con dao lên tên quái nhân chém mạnh xuống, anh Quân đưa dao lên đỡ được, được đà đẩy văng cánh tay của tên quái nhân ra. Anh Quân được thế lao đến ôm bụng tên quái nhân đẩy hắn ngã xuống, anh Quân quay ngược con dao, dùng gáy dao đập mạnh vào tay tên quái nhân, tên quái nhân gào lên thả cái xẻng ra, anh Quân dùng tay ghì chặt cổ hắn. Tên quái nhân này thật khác người, vừa khỏe vừa nhanh lại vừa dẻo, hắn gập chân lại nhằm đúng bụng anh Quân mà đạp, anh Quân đâu ngờ rằng hắn có thể làm được như vậy nên ngã ra đằng sau lưng đập phải cái gì đó hình như là gạch. Pha đó khiến anh Quân ê ẩm cả người không thể cử động được, rồi tự nhiên hắn rút trong túi là một con dao gấp lao đến phía anh Quân. Tôi lúc đấy còn sức lực cuối cùng cố cầm viên gạch ném thật mạnh về phía tên quái nhân mong sao trúng. Viên gạch bay tới trúng ngay hông tên quái nhân, tên quái nhân khụy xuống, hắn lại quay qua nhìn tôi, lúc đó tôi nghĩ: “Lần này nghịch ngu rồi, hắn mà tiến lại gần thì mình chỉ có chết.”
    Tên quái nhân quay qua, lần này thì hắn quyết ăn thua đủ với tôi thật. Hắn lao nhanh đến chỗ tôi con dao đưa lên định đâm bổ xuống thì phập, hắn vấp phải cái gì đấy lao người về phía tôi, lúc đó bản năng sống của tôi trỗi dậy tôi né sang một bên nhanh như một cái máy, quay qua thì một cảnh tượng thật hãi hùng, cái cọc của hàng rào cắm xuyên qua cổ hắn, máu chảy lênh láng, hắn gục xuống và hắn chết. Tôi nằm luôn tại trận, ông Quân lại gần dìu tôi vào trong nhà. Thằng Nguyên đang chăm sóc cái Cúc, chân thằng Tèo đã được băng bó lại, thằng Hiếu đã tỉnh, thím Chi thì ngồi dựa vào tường, tôi thì nằm trên sàn, thằng Tiến thì ra hỏi chuyện ông Quân:
    Anh đi đâu thế, sao bây giờ mới quay lại?
    Anh có biết đâu, lúc mới đến căn nhà thấy có đứa trẻ con cứ kéo anh đi thế là anh đi theo, chả biết đi bao lâu, đột nhiên anh nghe thấy tiếng chuông điện thoại cái Hương gọi thế là anh tỉnh, nhìn thì thấy lúc ấy cũng 2h sáng rồi, cái Hương lúc đấy mà không gọi chắc anh ngã xuống sông rồi. Anh quay đầu chạy một mạch theo cái đường mòn, chạy đến sáng thì mưa to anh trú vào cái miếu ở dưới kia kìa, trời ngớt mưa chạy một lúc thì cái nhà hiện ra, đúng lúc ấy anh thấy thằng Tuấn Anh chạy từ cửa ra, cái tên vừa nãy đuổi theo, biết là điều chẳng lành lên anh vớ viên gạch chạy lại, thấy tên kia định chém thằng Tuấn Anh lên anh ném mạnh viên gạch về phía hắn, may mà trúng đấy nhé, không trúng thì thằng Tuấn Anh thành ma rồi.
    Cùng may anh không ném trúng em đấy. - tôi nói.
    Hề hề đừng lo, anh tính cả rồi. Ném trúng mày gạch cũng nảy ra thôi.
    Cả bọn ngồi kể lại mọi chuyện cho anh Quân nghe. Đến lúc mặt trời lên cao thì cả bọn quyết định lên đường, đi khỏi chỗ này. Mọi chuyện xảy ra cứ như một giấc mơ vậy. Bọn tôi theo con đường mòn lúc đầu vào mà đi, tôi quay lại nhìn ngôi nhà, ngôi nhà vẫn u ám lạnh lẽo, bất giác tôi nhìn thấy bà lão lúc trước tay bế đứa bé mỉm cười rồi biến mất. Cả bọn đi tầm 30 phút thì thấy có tiếng ai như tiếng mấy đứa Hương, Huyền đang gọi, mấy đứa mừng rơi nước mắt nói to: ”ở đây ở đây!”. Thì ra mấy đứa ở nhà thấy lâu quá không về liền gọi cảnh sát đi tìm nhưng tìm mãi cũng không thấy. Bọn tôi được cảnh sát đưa vào bệnh viện, đứa nào đứa nấy đều mệt nhoài riêng cái Cúc thì mấy ngày sau mới tỉnh lại, thằng Nguyên lúc nào cũng túc trực bên cạnh. Cái Cúc lúc tỉnh có kể lại: “Lúc đi mua nước nó đi chậm lại định chạy lên trêu thằng Nguyên thì có cái bóng đen lao đến bắt lấy nó rồi nó bất tỉnh, lúc tỉnh lại nó thấy đang ở cùng mấy đứa trẻ con. Nó chơi với bọn đấy rất vui đột nhiên có một đứa nói: bọn em không chơi nữa đâu, đến lúc chị phải đi rồi. Rồi bọn trẻ con biến mất, nó tỉnh lại và thấy mình đang ở trong bệnh viện”. Cả bọn chỉ biết thở dài. Đúng là trên đời có nhiều điều kì quặc, những điều trong ngôi nhà đấy có nhiều điều tôi vẫn chưa hiểu nhưng tôi không muốn nghĩ đến nữa. Sau vụ hôm đấy 1 tuần bọn tôi trở lại học như bình thường. Về phần thằng Nguyên và cái Cúc thì đương nhiên là tốt hơn rồi, bọn nó mến nhau hơn còn sau này có lên cơm cháo gì không thì tôi chịu, thím Chi thì tôi thấy đỡ nhát hơn từ sau vụ đấy tôi thấy bà ấy hòa đồng hơn nhiều, mấy thằng trong xóm cũng khăng khít hơn. Cuộc sống cứ tiếp tục trôi khi mà tất cả đều ra khỏi trường, mỗi người một công việc mỗi người một cuộc sống riêng ai cũng bận rộn nên cũng ít gặp nhau hơn dần dần chả ai còn liên lạc với nhau nữa nhưng những ký ức về ngày hôm đó tôi nghĩ rằng trong chúng tôi ai cũng nhớ cả, nhớ về cái thời sinh viên vui vẻ hát ca, cái thời liều lĩnh bồng bột, cái thời mà ai cũng muốn được trải nghiệm dù chỉ một lần.
    -Hết-
    Truyện chỉ là hư cấu, đừng có tin!!!
     

Chia sẻ trang này