Đã ba năm bỏ triều cống, vua Chiêm lại còn cho quân khuấy rối phương Nam. Thánh Tông bèn thân hành cầm quân thảo phạt, việc triều chính ỷ cho Nguyên Phi. Đã ba tháng ròng rã mà không hạ được thành, vua buồn bực trong lòng lắm, đứng ở không yên có ý muốn lui binh. Chế Củ biết quân Đại Việt nản lòng nên càng giữ thế thủ không ra đánh nhau, chiêu dụ quân binh: “Chúng ta có thành lũy vững, quân Nam đã suy kiệt rồi, cứ giữ vững thế này thì chúng phải rút lui thôi. Kẻ nào tự ý xuất quân sẽ dùng quân lệnh nghiêm trị!” Thánh Tông không biết làm sao đành hạ lệnh lui binh. Khi quân kéo về đến châu Cư Liên thì gặp sứ thần mang tấu chương từ Thăng Long đến. Vua bèn mở ra xem thì thấy tâu rằng: “… Nguyên Phi hết dạ lao động đường phố vua, giữ an nội trị từ trong cung cho đến ngoại triều, vỗ an đảng nghịch, huấn tập cung nhân… đều rất thuận thảo, cữ một lòng quy phục… Nguyên Phi đêm ngày cầu Phật-Bồ Tát gia hộ hoàng thượng chinh phục Chiêm Thành xong đặng khải hoàn…” Đọc xong tấu chương Thánh Tông ngồi thừ ra một lát rồi đứng lên cảm than: “Nguyên Phi là nữ giới mà xử việc nước giỏi như vậy, chẳng lẽ ta thân nam nhi mà để thua phụ nữ sao?” Nói xong hiệu triệu ba quân, cho người tuyên đọc tấu chương rồi đốc thúc quay trở lại quyết hạ thành cho bằng được. Lòng ba quân cũng hứng khởi và hào hứng lên vì thẹn thua chí đàn bà. Chế Củ không ngờ quân Nam quay trở lại bất thần không kịp chấn chỉnh quân nên thành bị hạ dễ dàng. Thánh Tông bắt sống ba vạn tù binh và cả toàn gia Chế Củ mang về Thăng Long. Vua chia tù binh cho các Vương và quan trong triều. Ngài Lý tăng lục cũng được cấp nô bộc từ số tù đọng này. Ngài tăng lục này uyên bác văn chương, thâm sâu Phật pháp và còn là một tay thi bá có tiếng của kinh đô. Một hôm ngài viết một đoản khúc thiền thi: “Bách niên nhất sát-na bách tính tại Sa-Bà Vạn pháp ư nhất niệm Tâm động nhập Phật-ma” Bài thơ còn dở dang ngài để đấy đi vào nội có việc đến khi về thì thấy ai sửa câu cuối thành: “Tâm lưu xuất Phật–ma” Bèn cả giận quát: “Kẻ nào cả gan dám sửa thơ ta?” Đám nô bộc sợ xanh mặt, riêng có một gã trung niên quỳ xuống thưa: “Thưa chủ nhân kẻ nô bộc này có tội, vì thấy ngài viết câu cuối không hợp lẽ. Phật hay ma cũng từ một tâm mà ra, không từ ngoài vào! bởi vậy dám mạo phạm sửa laị, mong chủ nhân lượng thứ.” Ngài tăng lục hết sức ngạc nhiên: “Ngươi cũng biết chữ, biết Phật pháp sao?” Y lại đáp: “Thưa chủ nhân, nô bộc tôi cũng biết chút chút.” Tăng lục lại gạn hỏi và đưa ra nhiều thử thách nhưng y đều đáp phân minh lưu loát. chung cuộc y thú vị rằng: “Tôi vốn là người Phương Bắc, thọ giáo thầy ở Triết Giang được ban cho pháp danh Thảo Đường. Mấy năm trước sang Chiêm Thành hoằng pháp rồi binh đao loạn lạc nên bị bắt làm tù binh cùng với quân Chiêm chứ thật tôi không phải người Chiêm.” Ngài tăng lục tức tốc cho thay quần áo, tắm gội rồi bảo: “Ngày mai tôi sẽ đưa ông vào triều ra mắt đại vương.” Y quỳ tạ ơn, vị tăng lục đỡ y dậy bảo: “Chúng tôi đều là người mộ Phật, việc ông bị bắt làm tù binh là ngoài ý muốn. Tôi hy vọng bệ hạ sẽ lưu dụng ông.” Hôm sau tăng lục dẫn y vào triều kiến vua: “Tâu bệ hạ, nhân trước kia thánh thượng ban cho một số nô bộc không ngờ trong ấy lại có một kẻ vốn là tăng hồn hậu phương Bắc. Y tri thức thâm uyên, thông suốt Phật điển, thi tứ phong lưu… Quả thật là ngọc lẩn trong cát đá. Nay thần dẫn y vào mong hoàng thượng thẩm tra lưu dụng kẻo phí uổng người tài.” Thánh Tông cũng kinh ngạc không kém bèn vời y lên thềm rồi buông y. Y đáp rất thành thực lại diễn đạt kiến văn tuyệt của mình. Vua thử vấn pháp thì y đáp như lý như pháp… Thánh Tông khôn cùng hoan hỷ sanh lòng yêu mến. Vua nói: “Trẫm thật không ngờ ngài lẫn trong đám nô bộc, âu cũng là nhân duyên gì đây. Trẫm trị quốc thương dân như con đẻ. Trẫm một lòng sùng đạo, hộ pháp hộ tăng. Hôm nay ngài lại đến đây trẫm xin bái ngài làm thầy mong ngài đừng từ chối.” Trích nguồn : https://phatphapvecuocsong.blogspot.com/2017/06/tu-no-boc-thanh-quoc-su.html Xem thêm : Thắng bại trong đời