Tình Trạng : Chưa Hoàn Tên truyện: Nơi những hồi ức đã đi qua Tác giả: toi_datungcan1aido Thể loại : Doc truyen tinh cam 18 Nguồn: 2T Thể loại: Một chút tâm trạng cho những người trẻ quen cô đơn Rating: all Lúc trước đã từng hỏi người ấy một câu rằng: ”Nếu như được quay trở lại, chúng ta có thể có sự lựa chọn khác được không?” “Không thể. Tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại. Dù thời gian có quay ngược trở lại, lúc đó chúng ta vẫn chỉ là những kẻ ngốc mà thôi, rốt cuộc kết quả cũng chỉ có một.” Quả đúng là vậy, chuyện gì đã qua mất rồi, kết quả sẽ không thể nào thay đổi được nữa, chỉ có điều có những lúc bâng khuâng trong cuộc đời, tôi vẫn luôn tự hỏi : “Tuổi trẻ của chúng ta đã trôi qua như thế nào? Anh giờ đang bên ai? Đã yêu ai rồi?” Chương 1: Nhật Ký Của Tôi “Đâu phải trang nhật ký nào cũng chỉ toàn những dòng chữ buồn đau.. Hãy mỉm cười đi.. và rồi... em sẽ thấy.. Nhất định sẽ còn những khoảng trống vui vẻ trong đó...” Đời người quả đúng như một nhành hoa dại, sáng nở tối tàn, chưa kịp tỏa hương khoe sắc thì đã vội vã lụi tàn. Cuộc đời chỉ cần chớp mắt vài cái thì những chuyện dù muốn dù không đã sớm trở thành hồi ức không cách nào thay đổi được rồi, tuổi thanh xuân rực rỡ quý giá vô cùng dù muốn, cũng không thể giữ lại cho riêng mình. Năm ấy tôi wap doc truyen online 18 tuổi, một mình lặng lẽ thu gom hành lý bắt chuyến tàu lên thành phố học, chỉ vì một lý do rất ấu trĩ: Mẹ tôi tái giá với người khác. Chắc hẳn ngày đó sau khi biết chuyện, mẹ tôi đã rất buồn. Tôi biết mẹ buồn, tôi cũng biết điều tôi đang làm là không đúng, nhưng nói thật ngày ấy đâu có suy nghĩ được nhiều đến thế. Chỉ biết hành động theo cảm tính để bản thân thấy thoải mái là được rồi. Mẹ tôi nói, con gái không nên học quá xa nhà như vậy, một thân một mình lưu lạc tới một nơi xa lạ, sẽ gặp rất nhiều rắc rối, nếu như dứt khoát bỏ đi rồi thì sau này đừng quay về nhà nữa. Rốt cuộc năm đó vẫn không bị lời đe dọa ấy làm cho nao núng, tôi dứt khoát xách quần áo ra khỏi nhà. Ngày trẻ, chúng ta đã từng có lúc ngu ngốc thế đấy, nhưng ít nhất cũng là một kẻ ngu dũng cảm, sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để làm cho được điều mình muốn. Sau khi trưởng thành, sẽ không thể nào còn lòng quả cảm này cho được. Nhưng 18 tuổi – cái tuổi mở màn cho một cuộc sống mới, tôi nào có thể tưởng tượng nổi cuộc sống sau cái tuổi 18 ấy lại xuất hiện nhiều sắc màu ảm đạm đến thế. Ngay cả chặng đường từ ga tàu để đi tới trường học cũng gian nan u ám vô cùng, tôi cũng không nhớ nổi đã phải thay bao nhiêu chặng xe bus, đi bộ biết bao nhiêu chặng đường để có thể tới được nơi cần tới nữa, chỉ biết khi tới được cổng trường, cả người đã ướt đẫm mỗ hôi, bụng đói mốc meo hò reo ầm ĩ rồi. Nghe nói, trường chúng tôi có kí túc xá dành cho sinh viên mới, nhưng tôi thật chưa nghĩ tới việc ký túc xá này lại có bề dầy lịch sử đến vậy. Khác hoàn toàn với những gì tôi đã từng tưởng tượng trước đó, kí túc xá trong mắt tôi hiện giờ là một dãy nhà ồn ã với những mảng rêu xanh trải dài trên nền tường vàng loang lổ cùng đám quần áo được treo lộn xộn bên ngoài ban công, trông thảm hại vô cùng. Vừa mới bước vào, đã cảm giác như có một luồng không khí rất ẩm mốc xộc thẳng vào đường thở, bất giác rùng mình hắt xì liên hồi, nước mũi chảy tùm lum, chưa kể đến cái oi nóng, ngột ngạt vô cùng ở bên trong mỗi phòng. Thật sự tôi sẽ phải là thành viên của tòa nhà cũ nát này trong suốt bốn năm tới sao? Mới nghĩ qua thôi, đã thấy đầu óc choáng váng vô cùng rồi, nhưng rốt cuộc cũng đâu thể còn sự lựa chọn khác chứ. Tôi tới đây với thân phận là một kẻ bị đuổi ra khỏi nhà cơ mà. - Vẫn chưa quen sao? - Tôi? Cậu đang nói với tôi sao? - Đúng vậy. Đang loay hoay lôi được đống quần áo từ trong vali ra vất lên giường thì có người nào đó bước đến vỗ nhẹ trên vai tôi. À, hóa ra là một cô bạn gái, dáng người hơi gầy, có vẻ là bạn cùng phòng sau này. Cô ấy nghiêng nghiêng đầu nhìn tôi rồi mỉm cười thân thiện. Nhưng quả thật bây giờ tôi đang cảm thấy rất khó chịu, cho nên cũng chẳng có tâm trạng muốn trò chuyện cùng ai đó. Tôi lạnh nhạt đáp lời. - À, có một chút. Chỉ một chút thôi á? Không, phải là hoàn toàn không quen mới đúng. Phải quen sao được khi mà thay vì được ở một mình một phòng thoải mái dễ chịu như ngày trước thì nay phải san sẻ chỗ ăn chỗ nằm cùng với nhiều người. Phải doc truyen ngan hay nhat quen làm sao được khi mà xung quanh ai cũng có ba hoặc mẹ sắp xếp đồ đạc, hỏi han, dặn dò từng chút từng chút một, còn tôi ngoài cái vali cũ kĩ bên cạnh làm bạn đồng hành ra thì còn có ai được nữa chứ. Thì ra trang đầu tiên của bài học trưởng thành mà chúng ta hiểu được lại có thể khác xa hoàn toàn so với những gì trước đó đã xảy ra như vậy, sống 18 năm trên đời, thì ra cảm giác tủi thân chính là như thế. Chua xót thật.