[Zombie] Dying Breath

Thảo luận trong 'Văn Học' bắt đầu bởi forgiuse, 3/4/12.

  1. forgiuse

    forgiuse The Warrior of Light GameOver Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/7/08
    Bài viết:
    2,194
    Nơi ở:
    Another Reality
    Thể loại: Horror, Zombie, Action, Philosophy…
    Rating: 16+
    Tác giả: mình =="
    Nội dung: Một câu chuyện kể về Zombie Apocalypse, được viết bởi một người có cái nhìn Realist về sự vật.


    Prologue
    : Rắn già…


    Ánh lửa đỏ hiện thân trên đầu nến. Chúng chỉ đủ để thắp sáng căn hầm trú ẩn ngột ngạt, thiếu không khí, và thiếu cả sức sống. Thiếu tiếng người, thiếu đi những dấu vết chứng minh rằng có người ở trong đó.

    Nhưng vẫn còn một sinh vật đang ở bên trong. Một con người. Nhưng ông ta khó có thể nói là người được.

    Ông ta bất động, ông ta ngồi trên một cái ghế gỗ cũ kĩ. Ông không di chuyển, tai ông đã được bịt lại bởi hai chiếc tay nghe mà giới trẻ ngày ấy thường dùng để nghe nhạc. Nhưng ông không có một thứ máy xa xỉ trong thời điểm này để mà nghe chúng. Ô ng chỉ dùng nó để chặn lại thứ tạp âm, thứ rên rỉ của những kẻ xấu số không kịp thoát khỏi đại nạn ập lên Qủa Đất này.

    Tay ông lạnh cóng, lạnh vì những cơn mưa dai dẳng ở trên cao, tuồng hơi ẩm xuống dưới căn hầm ông đang trú ngụ, nhưng đó vẫn chưa phải là cái lạnh duy nhất. Cái lạnh của thâm tâm ông cũng đã hiện lên trên đôi tay đầy nếp nhăn ấy, đôi tay đang giữ khẩu súng AK-74. Chúng không còn là tay người, chỉ là tay của một tên sát nhân máu lạnh – một tên diệt xác sống, và cả người sống.

    Mắt ông lim dim, nửa mê nửa tỉnh. Nửa mê để giữ sức, còn nửa tỉnh để canh chừng căn phòng trống không lối thoát dưới lòng đất khỏi những con thây ma may mắn, hay là xui xẻo tìm được đường vào trong đây.

    Đợi được một phút, được năm phút…ông tiếp tục chờ đợi những bóng ma có thể, hoặc không thể đến nơi đây. Những bóng ma có hình hài, có bóng dáng, có xác thịt đang cư ngụ mặt đất…và những bóng ma khác nữa, những bóng ma bình thường, những bóng ma không thể nào làm hại thể xác con người bằng những cái cắn đớn đau, nhưng bằng những tiếng thét, những tiếng tru tréo, ám đi ám lại vào bộ óc của con người – bóng ma mang tên “hối hận”, tên là “tội lỗi”…hoặc nhiều cái tên khác nữa.

    Sau đó vài tiếng, ông già bỏ đi cái thế ngồi cứng đơ như tượng. Ông với tay lấy chai sốt cà chua đã gần đóng đặc, tu một ít rồi đóng nắp chai lại. Vị chua vốn chẳng có ngon lành gì, nhưng ít ra, cái nhăn mặt trên gương mặt ông là những gì còn sót lại để chứng minh ông từng là người. Những trò chứng minh sự sống của con người bằng cách làm tổn thương bản thân lúc này là ngu ngốc, cái lạnh sẽ giết chết một người với một vết thương hở còn nhanh hơn là cái cắn của một con thây ma.


    Mọi chuyện vẫn lặng lẽ…cho đến khi ông nghe thấy tiếng xe từ đằng xa. Khi tai con người được huấn luyện để tập trung vào những thứ tiếng đặc biệt trong môi trường vô âm, thì nó sẽ trở nên rất nhạy cảm. Giống như trong một đêm cúp điện, ta lấy máy nghe nhạc ra nghe khi không còn tạp âm nào nữa, rồi tắt đột ngọt. Dư âm còn lại của chiếc máy sẽ trở nên rõ rệt trong đầu hơn bao giờ hết.

    Tiếng xe khá nặng, có lẽ là xe tải. Nếu là xe tải thì phải là một nhóm những người sống sót. Thật ngu xuẩn, lũ thây ma không sử dụng mắt của chúng được, nhưng tai của chúng lại thính hơn bình thường. Chạy ầm ầm như thế chỉ tổ thét lên rằng: “Tao đang ở đây dọn sẵn tiệc BBQ cho bọn bay, đến mà ăn đi.”. Và còn đi trong đêm nữa, lũ người ngu ngốc.

    Đợi khoảng 5 phút, tiếng xe dừng lại, và thay vào đó là tiếng súng. Lượng thây ma ở đây tập trung rất đông, ông già ở cái hầm trong đây chỉ vì nó chứa một lượng lương thực vừa đủ cho vài tuần, chứ không thì ông đã không chọn nơi này làm nơi đóng đô của bản thân. Và đợi tầm 10 phút nữa, tiếng súng vẫn chưa dứt, nhưng có điều đã ít hơn, và ít dần, nhưng cũng nhiều nhất khoảng 7-8 đợt súng trong cùng một quỹ đạo. Chỉ là phỏng đoán, nhưng ông nghĩ trước khi bị tấn công, nhóm người sống sót đó có khoảng 10-15 người, giờ đây ít ra phải là 5-6.

    Như thế sẽ khiến mọi chuyện dễ dàng hơn…

    Cất tai nghe, ông già cầm khẩu AK-74 và một khẩu M24 với Silencer. Ông chọn súng không theo tiêu chuẩn uy lực, mà theo hiệu quả và độ thích nghi với môi trường của chúng. AK-74 dù có đất, đá, cát, bụi, nước…đổ vào trong, nó vẫn có thể bắn được bình thường nên hiển nhiên trở thành lựa chọn số 1 của ông già. Còn M24 chỉ đóng vai trò bắn từ xa, nhưng một khẩu súng bắn xa thì không nên quá kén chọn.

    Dắt theo mình một cái rựa chặt cây, ông từ từ, bước chậm rãi lên chiếc thang sắt. Ông chờ đợi nãy giờ vì mong sao cho lũ thây ma trên mặt đất gần ông bị thu hút bởi tiếng ồn và tới đó. Đúng như kế hoạch, đa số, nhưng không phải tất cả, đều đã đến nơi mà những kẻ xấu số cố thủ. Vẫn còn trên dưới 10 con. Ông phải cẩn thận.

    Nắp hầm làm bằng sắt, cần phải có nhiều kĩ năng để đắp chúng lại mà không gây tiếng động. Thật may, ông đã sống sót đủ lâu để biết những mánh cỏn con như thế. Sau khi đóng nắp xong, việc quan trọng giờ đây chính là: đến nơi của đám người sống sót mà không thu hút thây ma.

    Nghĩ lại việc này, ông liền nhớ tới thời chiến tranh Việt Nam. Nhớ lại những ngày mình bò trườn trong rừng rậm săn lính Mỹ, cũng với AK-47, cũng trong những bụi rậm ngày ấy và nhiều ngày mưa. Ông cùng đồng đội mình bủa ra tứ phương, chờ cho một thằng tóc vàng mắt xanh da trắng đạp phải bẫy gấu, bẫy tre hay lọt hố rồi xung phong ra bắn. Lần nào cũng vậy, trong Việt Cộng, ông là một dân quân ưu tú. Ông đã trở thành một bóng ma thật sự, bóng ma của rừng rậm.

    Và giờ ông là một bóng ma sống trong thế giới hoang tàn, xa xăm khỏi đất mẹ Việt Nam đã hơn 3 năm trời mà đứng trên đất Nga một thời làm bá chủ.

    Đeo AK-74 sau lưng, ông cầm thẳng trên tay khẩu M24 – quà tặng của một người chiến hữu khi đi Mỹ về. Ông bắt đầu trườn trong màn đêm. Bộ đồ rằng ri xám này rất hợp với những bụi cây xám đã héo tàn này, nhưng ông không mặc chúng để lừa thây sống, mà để lừa người sống.

    Ông không trườn nhanh, trái lại, ông di chuyển rất là chậm rãi. Cứ như từng bộ phận trong người ông di chuyển theo một thứ tự nhất định thay vì tất cả đều hoạt động cho ông già lớn tuổi này trườn. Từ ngón tay đi tới cổ tay, cổ tay tới vai, tới đầu, tới thân rồi mới tới chân.

    Hệt như một con rắn già đang cố tìm kiếm những con mồi cuối cùng.


    Phải tốn thêm cỡ 15 phút trườn bò, ông mới thoát ra khỏi tầm nghe của đám thây sống. Quan sát chúng đủ lâu là đủ để một tên lính già giẫm như ông phát hiện ra những tập tính của chúng, kể cả tầm nghe tối thiểu. Sau khi thoát được, ông mới chạy chậm rãi lên một quả đồi đối diện đường cái – nơi âm thanh của súng được phát ra.

    Tới được vị trí, ông liền trở thành một con thú săn mồi thực thụ. Mắt của ông chỉ còn tập trung vào nòng nhắm. Đôi chân đã trở nên bất động, cả thân người cũng vậy, chỉ còn đôi tay. Chúng chỉ có hai mục tiêu: giữ súng và bóp cò. Mắt ông trở thành đôi mắt của diều hâu: chỉ tập trung vào con mồi, không có gì khác biệt ngoài chúng.

    Bên ngoài đường cái, đúng là có một chiếc xe tải, nhưng giờ chỉ còn ba người còn sống sót. Một nhóm người sống sót điển hình trong một bộ phim: một chàng trai, một cô gái và một chàng trai khác. Họ là dân da trắng, có thể là người Nga. Nơi đó quá xa cho ông nghe thấy những gì họ nói, nhưng điều đó không quan trọng. Cả ba đang đứng trên nóc xe, tránh đi tầm với của đám thây ngu ngốc và đánh bật những cái thây đủ thông minh để tìm đường mò lên nóc xe. Cả đám người đó thật sự là ngu, họ cứ nghĩ đây là một bộ phim, với một mối tình tay ba giữa hai chàng lính và một ả tóc vàng ngực độn môi chề. Chúng cứ coi bản thân là Rambo, súng chúng cứ nã không ngừng với những hộp đạn đặt sẵn trên nóc, không biết rằng hành động đó chỉ tổ kéo thêm càng nhiều kẻ thù đến để ăn tiệc, với thành phần chính là lũ người thiểu não kia. Hãy thực tế đi, đám người hèn mọt, thế giới ngày nay không còn là một bộ phim, và cũng chẳng cần những tên anh hùng rơm như mấy người.

    Ông phải kết thúc trò hề này trước khi quá muộn.

    Tay ông bóp cò…mục tiêu của ông là ả đàn bà đang tru tréo ỏm tỏi cố khích cho đám đàn ông giải cứu nhanh gọn. Viên đạn bay thật là tuyệt, nó xuyên qua cả óc con nhỏ. Tốt, ít ra ông đã chứng minh con ả kia có não.

    Hai thằng còn lại bất ngờ vì đòn tấn công từ nơi tưởng như chẳng còn sự sống. Nòng giảm thanh đã có tác dụng. Nhưng viên đạn thì không, nó không ném được chút ít trí khôn nào cho hai thằng ngốc. Một thằng thì ôm xác con nhỏ mà khóc ỏm tỏi, thật phát ói. Còn thằng còn lại thì cứ bắn lung tung cố tìm cho ra kẻ chủ mưu. Chúng làm ông chỉ muốn phí đạn lên hai thằng ngốc.

    Ông lại bóp cò và bắn thằng Rambo. Một viên đạn ngay đầu thật tuyệt. Nó ngã xuống, tiện thể bắn nốt luôn cái thằng sến ôm xác người yêu. Thân nó dính đạn, nhưng khổ nỗi, nó ngã xuống dưới mặt đất chỉ để làm mồi cho thây sống. Thấy tội, ông cũng ban cho nó một phát ân huệ ngay đầu, trước khi trở thành tiệc buffet cho người chết.

    “Cuộc đi săn” kết thúc ở đây. Ông chỉ cần chờ đến sáng để bắt đầu thu gom nhu yếu phẩm trên xe.

    Đây…chính là hiện thực của thế giới chết này.
     
    Chỉnh sửa cuối: 3/4/12
    J_Carmine thích bài này.
  2. J_Carmine

    J_Carmine C O N T R A

    Tham gia ngày:
    16/4/11
    Bài viết:
    1,651
    Nơi ở:
    Vault 69
    Tiền bối forgiuse trước giờ nhận xét truyện zomb chứ chưa thấy viết bao giờ :-ss Quả thật khủng bố. Kiểu này lại có truyện để đợi rồi =,=
     
    forgiuse thích bài này.
  3. Get Backer

    Get Backer Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    5/4/09
    Bài viết:
    265
    Old Snake? :1cool_dribble: Làm mình liên tưởng đến 1 nhân vật già đời trong metal gear solid :8cool_matrix:

    Sẽ theo dõi truyện :8cool_matrix:
     
  4. J_Carmine

    J_Carmine C O N T R A

    Tham gia ngày:
    16/4/11
    Bài viết:
    1,651
    Nơi ở:
    Vault 69
    Một lỗi chính tả nhỏ.


    Đọc xong chương đầu. Dựng sẵn lều chờ chap tiếp. Thế là từ nay mình chờ tới 2 truyện #:-s
    Và đây là một cái review sến hàng dành cho những ai chỉ vào và đọc lướt.


    Góp ý một chút :
    Dòng AK chuẩn nhất giờ là AK74M rồi bác forgiuse. Linh hoạt hơn, được thiết kế loại báng chuẩn từ sau AK74 nhưng gấp lại được, và có nhiều bộ phận hỗ trợ giúp lắp thêm optics (hàng chuẩn chính gốc Nga thì có cả picatiny rail, như hệ thống RIS của M4). AK74M đã là standard issue assault rifle của quân đội Nga không lâu sau khi nó được sản xuất hàng loạt vào năm 1991. Một cái nữa là AK47 không dùng được đạn 5.45x39mm của dòng AK74 trở về sau, trong khi quân đội Nga đã thay thế phần lớn đạn 7.62x39mm cũ bằng 5.45x39mm, và loại mới này tất nhiên sẽ dễ tìm hơn trên đất Nga.

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 3/4/12
  5. Axetylen

    Axetylen C O N T R A

    Tham gia ngày:
    28/1/11
    Bài viết:
    1,840
    Nơi ở:
    Milky Way
    Ha ha, box dạo này rộ lên phong trào viết fic zom, mình mấy hôm tính đi một vòng đọc hết mà lười kinh khủng, 2 chap mới nhất của EOM, rồi chap của Basaf, rồi truyện mắt đỏ, giờ lại thêm 2 fic zom nữa.

    Well. cuối cùng thì cái ý tưởng đày đoạ một con người ở chân trời cuộc khải hoàn của cậu đã ra lò rồi nhỉ, mình sẽ tiếp tục theo dõi xem sao.

    (Thật ra mình xạo đó, chưa đọc nhưng 'hình như' đã xem qua cái phim mà cậu nói, có phải vào phút cuối thằng bé con đi theo một gia đình ra ngoài biển không. Cha nó dặn là luôn giữ theo khẩu súng bên mình, và đến càng gần chỗ có nước càng tốt...?)
     
  6. zitan181

    zitan181 T.E.T.Я.I.S

    Tham gia ngày:
    4/7/03
    Bài viết:
    507
    Hiện thực tàn khốc không để dành chỗ cho sự non nớt ....

    Đọc chap đầu dường như ông già đang cố gắng sống sót, tồn tại để tìm lại một thứ gì đó... Có thể sẽ hé lộ trong phần hồi tưởng chap sau chăng ??
     
  7. forgiuse

    forgiuse The Warrior of Light GameOver Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/7/08
    Bài viết:
    2,194
    Nơi ở:
    Another Reality
    @J: Mình không nghĩ là truyện này đáng được khen ngợi thế đâu :P. So với nhiều truyện khác thì mình vẫn chưa bằng :P. Nhưng dùng sao cũng cảm ơn về review ngắn :D. Về vụ AK-47, ban đầu mình định để cho nó là những gì ông già giữ lại từ thời chiến tranh, nhưng nếu như có vấn đề về đạn dược thì mình đổi lại thành 74 vậy :-?.
    Chắc cậu không biết nhưng những truyện đầu tiên mình viết là truyện zom đấy =)).
    @GB: Đúng là thế, hình tượng Old Snake trong MGS quá ấn tượng nên mình mới chọn OS làm nguyên mẫu cho ông già này và tên của Prologue, nhưng ông già này là rắn độc thật đấy, OS vẫn còn hiền từ chán :">.
    @Axe: Hà, sao cậu đoán hay thế. Đúng là phim đó =)), mình coi và thấy rất ấn tượng. Từ khúc mình xem thì chẳng có cái gì là threat ngoại trừ con người cả :P. Khúc người cha chết mình cũng mém khóc một tí :D
    @Zi: Vì hiện thực tàn khốc như thế nên mình mới quăng cái chữ Realist vào phần nội dung :p. Đa phần truyện zom ngày nay coi nhân vật chính là anh hùng diệt zom hết rồi, thế nên mình mới mong muốn thay đổi một chút :D
    Còn mục tiêu của ông già thì cậu xem xong sẽ rõ :">.
     
  8. Kong

    Kong Dragon Quest

    Tham gia ngày:
    7/4/06
    Bài viết:
    1,393
    Nơi ở:
    Hell
    Giết người để ra loot đồ về hả >:) ?

    Btw ra yahoo tí nhé for

    ---------- Post added at 02:26 ---------- Previous post was at 02:18 ----------

    Giết người để ra loot đồ về hả >:) ?

    Btw ra yahoo tí nhé for
     
  9. forgiuse

    forgiuse The Warrior of Light GameOver Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/7/08
    Bài viết:
    2,194
    Nơi ở:
    Another Reality
    Chapter 1: Thoát xác…


    Ông già tỉnh dậy trong lớp chăn hôi bẩn thỉu.

    Đã lâu rồi ông già mới có một giấc ngủ đầy đủ như thế. Chỉ những ngày có các cuộc săn như trên, ông mới được ngủ yên ổn trong khi sử dụng xác người để làm đồ ăn cho đám thây. Nghe thật vô nhân đạo, nhưng ông đã làm như thế này từ lâu, lâu lắm rồi, thậm chí trước khi đại dịch này xuất hiện.

    Tất cả rất đơn giản: để đồng đội bị thương ở lại làm mồi, chờ lính Mỹ tới bắt sống rồi nã đạn chết tất cả. Một trong những cách dựng bẫy với người sống làm mồi.

    Kể từ những thời khắc ấy, cái gọi là nhân tính không còn đáng được nói lên bởi một ai khi nói về ông. Thời điểm loạn lạc này đây chỉ là nơi giúp cho ông không còn bị mang tiếng bất nhân bằng những hành động đó nữa, ông chỉ làm những gì cần thiết để mà sống, thế là có một lí do để bắn người.

    Thế giới trở nên điên loạn, ông không biết rõ tại sao những thứ như thế này bắt đầu, chỉ biết mang máng rằng chính phủ Mỹ nghiên cứu vài loại thuốc chữa trị HIV-AIDS, nhưng lại làm cho nó bị biến dạng và trở thành một dịch bệnh toàn cầu, khiến cho người sống hoá điên, trở nên chết dần chết mòn rồi thành thây sống. Một năm, cả Châu Mỹ trở thành đất chết. Hai năm, Châu Phi chịu trận, rồi tới Châu Âu. Ba năm, Châu Á và Châu Úc trở thành những mảnh đất sống cuối cùng rơi vào tay người chết. Việc sử dụng bom Hạt nhân của các nước còn sở hữu lên mặt đất chỉ làm tình hình thêm tệ hơn. Giờ đây, sau năm năm kể từ ngày kẻ chết đầu tiên xuất hiện, Trái Đất đã trở thành một thế giới hoang tàn, vì bụi hạt nhân, vì thây ma, và vì những kẻ sẵn sàng làm tất cả để sống như lão già này.

    Ngẫm nghĩ về quá khứ thế là đủ, đã đến lúc ông phải đi lấy thành quả mình săn được trước khi một tên khốn nạn nào cưỡng đoạt chúng.

    Như mọi khi, ông lấy theo hai khẩu súng thân quen, nhưng ngoài ra, trên tay ông còn có một ống pháo hoa và một bịch thịt rừng bỏ trong bao bảo quản. Nó không được đông lạnh, nên chẳng thể nào trở thành thức ăn cho người, nhưng sẽ đóng vai trò rất tốt để làm mồi dụ thây sống.

    Ông già tự tin mở nắp hầm, nếu như đúng như tính toán của ông, thì đám thây ít ỏi gần đây đều đã bu lại chiếc xe đêm qua, và đúng như thế, quanh đây chỉ còn vài con lác nhác, đếm trên đầu ngón tay. Giết chúng bằng rựa không phải là khó với lão già này, nhưng máu của chúng sẽ bốc mùi rất hôi, cả bên ngoài lẫn trên dao nữa. Nguồn nước cách đây khá xa và ông không muốn nơi lấy nước duy nhất của mình dính máu của đám thây này vì rửa dao. Với lí do đó, ông lại trườn bò ra khỏi nơi này.


    Ông không đến thẳng chiếc xe vội, mà đến một nơi thân quen trên bản đồ nước Nga mà ông giữ. Chuyến phiêu lưu của ông bắt đầu từ Hà Nội, đi qua Lào, tới Tây Tạng rồi Kazakhstan. Chuyến hành trình không bờ bến của ông hiện tại đang tạm dừng ở gần Dãy Ural – nơi phân cách Châu Á – Âu.

    Địa điểm ông đánh dấu là những nơi phù hợp để sử dụng pháo hoa nhằm thu hút thây sống khỏi đường cái. Quan trọng không phải là ánh sáng của pháo, mà là âm thanh. Chúng sẽ thu hút đám thây lại trong lúc ông lấy hết những gì cần thiết từ xe của các con mồi. Giết chúng bằng cách đặt chất nổ hẹn giờ tại các địa điểm đó thì quá dễ, quan trọng là ông cần chúng – thây ma sẽ là một vũ khí đắc lực nếu như biết sử dụng.

    Nơi đóng dấu của ông là một khu vực trống trải, như thế sẽ dễ kiểm soát hơn là ở trong rừng. Sau khi bắn pháo và để thịt lại nhằm khiến lũ thây bận rộn một chút, ông chạy khỏi nơi đó bằng đường đi an toàn đã vạch sẵn, nhưng vẫn không quên giữ cảnh giác. Không có nơi an toàn, chỉ có nơi an toàn hơn – ông cứ tự nhủ câu nói đó như là mô-típ sống hiện tại của bản thân.


    Sau khi chạy khỏi nơi được đánh dấu, ông già bắt đầu đi thư thả để giữ sức, không chỉ vì lí do đó, ông không muốn mình trở nên mệt, tiếng thở hồng hộc của một một kẻ đang mệt mỏi rất dễ thu hút thây sống, cũng như nếu chạy, tiếng giày sẽ đóng vai trò tương tự như hơi thở. Quản lý âm thanh lúc này là một nhiệm vụ quan trọng, dù tốc độ giảm, ông vẫn phải đến được đường cái một cách an toàn.

    Chiếc xe tải đó nay đã trống vắng bóng người, kể cả bóng thây. Ông già vẫn chú tâm vào an toàn tuyệt đối hơn là những gì hiện ra trước mắt mình. Phải tốn những 15 phút kiểm tra xung quanh, ông mới dám đến gần thùng chứa của chiếc xe tải. Tay ông lăm lăm súng, vì cửa thùng hàng đã được mở, kiểu gì cũng có thể có thây sống trong đó. Ông không muốn bắn, nếu làm vậy sẽ rút ngắn thời gian để mà lấy nhu yếu phẩm, nhưng nếu không làm thì thời gian sống của ông cũng sẽ bị rút đi một cách tương tự.

    Lấy hết can đảm, ông mở cửa ra và giương súng.

    Bên trong hoàn toàn không có bóng dáng sinh vật sống. Tuyệt.

    Phải kiểm tra xung quanh và bên trong cho chắc chắn thêm lần nữa, ông già mới dám nhảy vào trong và kiểm tra trong đây có những gì.

    Đa phần là vũ khí, lương thực chỉ có nước đóng chai và thức ăn đóng hộp. Trong đây, chỉ có đạn cho loại súng ông dùng và mớ lương thực là đáng giá, còn mớ vũ khí chỉ có nước vất đi. Ông chỉ cần những gì mình cần, không thừa và không thiếu. Người chết vì đói không thể cầm vũ khí mà bắn được, và có bắn cũng chả có thể bắn hết toàn bộ dân số của Thế Giới chỉ với vài khẩu súng và đạn được. Cái bụng luôn luôn phải là ưu tiên đi đầu. Coi trọng vũ khí thế này chỉ đủ chứng minh cho sự ngốc nghếch của đám người trên xe.

    Trước tiên, ông bỏ túi số lượng đạn cần cho súng của mình. Ở đây có vài khẩu lục khá nhỏ gọn và tiện, một số có ống giảm thanh, nên ông lấy một cây, ít đạn rồi bỏ lại đống vũ khí phía sau. Giờ thì đến lượt mớ nhu yếu phẩm, ông có mang theo balo, chỗ này không quá nhiều nhưng khi bỏ hết vào cũng khiến lưng ông trở nên nặng trịch. Nếu như không phải từng trải qua những ngày tháng gian khổ tại đất rừng Phương Nam, thì một ông già đứng tuổi như ông sẽ chẳng thể nào vác nổi mớ này quá vài mét.

    Ngay khi vừa nhảy xuống dưới mặt đất thì ông nghe thấy tiếng động. Đó là tiếng tru tréo của đám thây sống, và tiếng thở hồng hộc điển hình cùng với tiếng cỏ cây bị đạp gãy của kẻ chạy trốn khỏi thợ săn mồi. Ngay lập tức, ông ném chiếc bao xuống gầm xe rồi lăn mình vào đó, thủ ngay khẩu M24 mà tìm cách định vị hướng âm thanh ở đâu. Nếu như ông nghe được chúng ở vị trí này thì nơi đó rất gần rồi. Ông phải giữ im lặng, không như thây ma, con người có thể định vị ông dễ dàng hơn đám người chết thiểu não.

    Từ trong rừng cây, một đứa con nít, không, một con bé trạc 10-11 tuổi chạy ra, tóc vàng, mắt xanh, dĩ nhiên đây là đất Nga thì đó phải là người Nga. Con bé bị khoảng ba con thây ma đuổi theo. Tốc độ của chúng rất là chậm, nhưng đó là với người đã trưởng thành, còn với con nít, đó là một tốc độ rất nhanh. Trong một cuộc chạy trốn với thây sống, sức chịu đựng mới là điểm quyết định, tốc độ chỉ là thứ yếu. Một người chạy quá nhanh nhưng khi hết sức vẫn có thể bị thây sống bắt được như thường. Một đứa trẻ không thể nào sở hữu sự dẻo dai của người trưởng thành được. Sự mệt mỏi đã xuất hiện rõ rệt trên mặt con bé, mồ hôi con bé chảy đầm đìa, kèm theo tâm lý sợ hãi. Nếu nó bỏ cuộc ngay, nó sẽ là mồi cho thây ma.

    Xung quanh con bé là một đồng trống, nó sẽ làm gì, nó sẽ phải chạy đi đâu, chạy hướng nào ? Chỉ cần nó không chạy về phía đường cái, chạy về phía chiếc xe tải nơi lão già này đang nấp, nó sẽ ổn nếu như thoát được. Nhưng nếu nó thật sự làm thế, ngón tay của lão già nấp bên dưới sẽ không tiếc một viên đạn ngay đầu, kể cả khi đó là một đứa bé. Sự an toàn của lão phải được đặt lên trên hết, một đứa bé chỉ đáng để làm gạch lót đường.

    Con bé tiếp tục chạy, nó vẫn cứ loay hoay tìm hướng đi, tìm đường đi, hoặc tìm một ai đó nhờ cứu giúp. Là ai, chứ không phải lão già này. Lão biết con tim mình đã trở nên lạnh giá, nên lão sẽ chẳng giúp con nhóc ấy mà phí đi vài viên đạn. Và khi con bé tìm được đường chạy, lão thầm mừng rỡ, vì lão không cần phải phí đạn, chứ không phải lão không cần giết con bé.

    Con bé chạy về hướng có bóng người, bóng người đó không phải là thây ma, nó khá linh hoạt, và nó cầm súng. Đó là con người, và khi người đó bước ra ngoài ánh sáng, bóng người đó trở thành một người phụ nữ. Có thể là mẹ của con bé con kia. Loại mẹ gì mà bỏ con trong thời khắc loạn lạc này ? Nhưng cô ta có trở về và giúp đỡ con mình, điều đó khiến cổ thoát khỏi vỏ đạn mà ông già này đã ngắm sẵn vào đầu cô ả.

    Người mẹ cầm súng lục, có vẻ cổ bắn không giỏi nên chỉ bắn vào chân cho đám thây gục lại để cứu con mình. Có điều, tiếng súng lục ấy to quá. Chúng sẽ thu hút đám thây tới đây mất, và lão già cần phải bảo toàn mật độ thây ma xung quanh vùng đất lão đang ở.

    Bất đắc dĩ, lão nã súng, nhưng vì lí do nào đó, lão đã đổi mục tiêu thường ngày của mình sang một thứ khác: từ con người sang thây ma. Phải, lão dùng súng bắn hạ ba cái thây còn lại trước sự ngỡ ngàng của hai mẹ con. Nếu lão bắn hạ cả hai thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn thế rất nhiều. Có thể là do hai mẹ con đó là một lũ ngu ngốc, nhưng thế gian này tồn tại nhiều loại người ngu ngốc khác nhau, và lão già không ghét loại ngu của người mẹ.

    Lão trườn ra khỏi gầm xe, cầm theo bao nhu yếu phầm rồi ra hiệu cho hai mẹ con chạy theo.
     
  10. J_Carmine

    J_Carmine C O N T R A

    Tham gia ngày:
    16/4/11
    Bài viết:
    1,651
    Nơi ở:
    Vault 69
    ^
    Mình thấy câu này ngôn từ hơi thô. Chuyển thành như thế này :
    Câu văn sẽ hay hơn.


    Đúng là ông già tuy phải sống chung với một thế giới chết dần chết mòn và phải cật lực đấu tranh mỗi ngày, những chi tiết nhỏ nhặt nhất cũng không được bỏ lỡ, cẩn trọng là trên hết, và sẵn sàng tiêu diệt bất kể là ai làm ảnh hưởng đến sự sống còn của lão nhưng nhân tính của một con người, dù tàn nhẫn cách mấy, vẫn không bao giờ biến mất.

    Nhưng mình phải nói là, Real thì Real, nhưng QUÁ Real sẽ khiến truyện mất hay. Mình biết đoạn phân tích suy nghĩ và hành động của ông già khi dõi theo cô bé là nhằm lột tả một cách rõ nét nhất cái cách mà thế giới buộc ông phải thay đổi, nhưng mình lại thấy đoạn này quá nặng nề và gượng ép. Realism cần được áp dụng khôn khéo mới thực sự hiệu quả. Quá lạm dụng thì không chỉ là cái hay về mặt văn phong, thậm chí ý nghĩa của truyện cũng bị thui chột.

    Góp ý một chút theo quan điểm cá nhân thôi nhé :)
     
  11. Get Backer

    Get Backer Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    5/4/09
    Bài viết:
    265
    Ồ, Mr Old Snake đã nảy sinh chút nhân từ:1cool_byebye: tuy nhiên k gì đảm bảo quý ngài sẽ không đưa 2 mẹ con ra làm lá chắn cho những trường hợp tiếp theo :2cool_misdoubt:

    Nhưng biết đâu quý ngài sẽ suy nghĩ lại nếu thấy bà mẹ còn ngon thì sao? :1cool_dribble:
     
  12. zitan181

    zitan181 T.E.T.Я.I.S

    Tham gia ngày:
    4/7/03
    Bài viết:
    507
    hình như phần này anh chủ thớt viết vội thì phải, không đc chỉnh chu như phần 1

    Old Snake làm mình liên hệ đến lão này :1cool_byebye:

    [​IMG]
     
  13. forgiuse

    forgiuse The Warrior of Light GameOver Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/7/08
    Bài viết:
    2,194
    Nơi ở:
    Another Reality
    @Zi: Ừm...đúng là mình viết khá vội, dù chương 1 mình cũng làm vội nhưng có vẻ khoảng cách khác xa nhau quá :-?. Chắc do vấn đề cảm hứng khơi mở một Project mới khiến người khác viết hay hơn chăng ? :P
    @Get: Làm ơn đi, ông này già rồi còn sức đâu nữa... =))
    @J: Nếu thế thì mình sẽ giảm đi cái real bớt, nhưng đôi khi real quá cũng là một điều hay đấy chứ :P. Với lại, ông già này là Idealist chứ ko phải là Realist đâu :P. Những chương sau sẽ nói thêm về việc này :D.
     
  14. J_Carmine

    J_Carmine C O N T R A

    Tham gia ngày:
    16/4/11
    Bài viết:
    1,651
    Nơi ở:
    Vault 69
    Nên lồng ghép vào truyện những đoạn nhìn từ góc nhìn của chính ông già, những đoạn suy nghĩ chẳng hạn. Như vậy mới làm nổi bật được tính cách và bản chất nhân vật. Lời dẫn truyện chỉ nên mang tính bao quát, và đưa ra quan điểm riêng của người viết đối với sự việc trong truyện chứ không nên khẳng định và nói thay nhân vật. Thêm các thành phần tính thái vào câu cũng là biện pháp tốt :)
     
  15. phanthieugia

    phanthieugia Moderator Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/4/08
    Bài viết:
    14,295
    =))

    P/s: Rất giống với một vài phim Mỹ mình từng xem
    Kiểu nhân vật lạnh lùng tàn nhẫn nhưng vẫn còn một chút nhân từ ^^
     

Chia sẻ trang này