Anh yêu em ....

Thảo luận trong 'The Sims' bắt đầu bởi alixinhzai, 30/10/09.

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Yuna-FFX

    Yuna-FFX T.E.T.Я.I.S

    Tham gia ngày:
    4/2/03
    Bài viết:
    589
    Nơi ở:
    SUNSET city - SIMS 3
    :)

    câu truyện rất hay. (tình chỉ đẹp khi tình danh dở =(( )

    nhưng tớ lại tưởng tượng ra chi tiết là:

    tất cả các con gấu bông Jin đều có thư ở trong.
    những lá thư này là tình cảm chất chứa trong lòng Jin mà bấy lâu nay anh chưa đủ can đảm thổ lộ
     
  2. alixinhzai

    alixinhzai Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    16/2/06
    Bài viết:
    104
    Chi tiết này để người xem tưởng tượng hì hì ;;)
    Câu truyện đặc biệt ở phần kết mà bạn :)
     
  3. anhphuong208

    anhphuong208 Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    23/3/09
    Bài viết:
    438
    truyện hay..mình cũng thix những câu chuyện dang dở....nhưng sao nó ngắn wa' à:(:(:(
     
  4. alixinhzai

    alixinhzai Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    16/2/06
    Bài viết:
    104
    Hix....đó là tớ phát triển nhiều rồi.....Khuyến mại các bạn cốt truyện mà tớ dựa vào làm....


    Tôi có một người bạn trai.Tên anh ấy là Jin. Tôi luôn coi anh như một người bạn cho đến năm ngoái, khi chúng tôi cùng tham gia buổi đi chơi của câu lạc bộ, tôi nhận ra mình đã yêu anh.


    Trước khi buổi đi chơi kết thúc, tôi thú thật tình yêu của mình. Chẳng bao lâu sau, chúng tôi thành một đôi.


    Đối với tôi, anh là duy nhất. Còn đối với anh, có lẽ tôi chỉ như một trong số các cô gái kia thôi.


    “Anh muốn đi xem phim không?” - Tôi hỏi. “Anh không thể”. “Tại sao? Anh cần học bài hả?” - Nỗi thất vọng đang làm trái tim tôi quặn lại. “Không… Anh phải đi gặp một người bạn”.


    Anh luôn như thế. Anh gặp gỡ các cô gái trước mặt tôi, như thể chẳng có gì. Đối với anh, tôi chỉ là một người bạn gái. Từ “yêu” chỉ được nói ra từ miệng tôi. Từ khi biết anh, tôi chưa bao giờ được nghe anh nói “anh yêu em” trước.


    Với chúng tôi, chẳng có ngày lễ kỷ niệm nào. Từ ngày đầu tiên anh đã không nói điều gì, rồi cứ thế 100 ngày, 200 ngày... Hàng ngày, trước khi tạm biệt, anh chỉ đưa cho tôi một con búp bê, hàng ngày, chắc chắn thế. Tôi không biết tại sao.


    Rồi một ngày…

    “Jin, em…” - Tôi ngập ngừng.

    - “ Sao? Em cứ nói đi…”

    - “Em yêu anh”

    - “Em… Ừm, thôi cầm lấy con búp bê này và về nhà đi”.

    Đó là cách anh ấy lờ đi “ba từ” của tôi và đưa cho tôi con búp bê. Rồi anh biến mất. Những con búp bê tôi nhận được từ anh hàng ngày đã đầy ắp căn phòng.


    Rồi đến sinh nhật của tôi. Sáng sớm tỉnh dậy, tôi hình dung tới một bữa tiệc với anh, và chỉ ngồi trong phòng chờ anh gọi điện. Nhưng bữa trưa trôi qua, bữa tối trôi qua, rồi bầu trời tối đen… Anh vẫn không gọi.


    Tôi quá mệt mỏi, không còn có thể chờ đợi điện thoại thêm được nữa. Rồi khoảng 2 giờ sáng, bất chợt anh gọi điện cho tôi và đánh thức tôi dậy. Anh nói tôi ra khỏi nhà. Tôi cảm thấy thật vui và chạy ra ngoài đầy hạnh phúc.


    - “Jin!”

    - “Đây… Em cầm lấy đi…” - Lại nữa, lại một con búp bê nhỏ.

    - “Thế này là thế nào?”

    - “Hôm qua anh chưa đưa nó cho em, nên giờ anh đưa. Anh về đây, chào em”.

    - “Chờ đã! Chờ đã! Anh có biết hôm nay là ngày gì không?”

    - “Hôm nay?”

    Tôi cảm thấy rất buồn, tôi nghĩ rằng anh sẽ nhớ ngày sinh nhật của tôi. Anh quay người đi tiếp như thể không có gì xảy ra. Rồi tôi hét lên: “Chờ đã!”


    - “Em muốn nói gì sao?” - Jin hỏi.

    - “Hãy nói với em, nói với em anh yêu em…”

    - “Gì cơ?”

    - “Hãy nói cho em nghe” - Tôi giữ chặt lấy anh.

    Nhưng anh chỉ nói những lời lạnh lùng: “Anh không muốn nói những lời đó một cách quá dễ dàng, nếu em khát khao muốn nghe, hãy tìm người khác”.

    Rồi anh đi. Đôi chân tôi tê cóng. Tôi quỵ xuống đường. Anh không muốn nói yêu tôi dễ dàng. Có lẽ anh không phải là người phù hợp với tôi…


    Một tháng sau…

    Tôi đã lấy lại được tinh thần và đi học. Nhưng vết thương lòng tưởng sắp lắng xuống lại bị khơi lên. Tôi nhìn thấy anh trên phố, với cô gái khác. Trên khuôn mặt anh là nụ cười, cái mà anh chưa bao giờ cho tôi thấy, khi anh chạm vào con búp bê…


    Tôi chạy thẳng về nhà và nhìn vào những con búp bê trong phòng. Những giọt nước mắt rơi xuống. Tại sao anh lại đưa chúng cho tôi?


    Những con búp bê đó có lẽ là do những cô gái khác chọn. Cơn tức giận bùng lên, tôi ném chúng ra khắp nơi.


    Chợt điện thoại reo. Đó là anh. Anh nói tôi đi tới bến xe buýt gần nhà. Tôi cố gắng bình tĩnh và bước tới điểm hẹn. Tôi không ngừng nhắc nhở bản thân mình hãy quên anh ta đi, rằng tất cả rồi sẽ chấm dứt. Và anh xuất hiện trong tầm mắt tôi, hai tay đang ôm một con búp bê lớn.


    Jin nói: “Jo, anh nghĩ em đã tức giận, em vẫn đến sao?”.

    Tôi không thể ngăn mình ghét anh, ghét cái thái độ như không có chuyện gì xảy ra và còn trêu đùa nữa. Rồi, anh lại đưa con búp bê ra như vẫn làm.


    “ Em không cần nó” - Tôi lạnh lùng.

    - “Gì cơ? Tại sao?”.

    Tôi giật lấy con búp bê từ tay anh và ném xuống đường. “Em không cần con búp bê này, em không cần nó nữa. Em không muốn gặp lại một người như anh!”.

    Tất cả những lời từ sâu trong tôi cứ thế tuôn ra. Nhưng không như những lần khác, đôi mắt anh run run. “Anh xin lỗi” - Anh nói rất nhỏ. Rồi anh bước ra đường để nhặt con búp bê lên.


    - “Anh thật ngốc! Sao anh lại nhặt nó? Ném đi!”. Nhưng anh lờ tôi và đi tới chỗ con búp bê. Rồi tiếng còi inh ỏi, một chiếc xe tải lớn đang lao về phía anh.

    “Jin! Tránh ra! Tránh ra mau!” - Tôi hét lên. Nhưng anh không nghe thấy tôi, anh cúi xuống nhặt con búp bê. “Rầm!” - âm thanh thật khủng khiếp.

    Đó là cách anh ấy chia xa tôi. Đó là cách anh ấy ra đi mà thậm chí không mở mắt để nói với tôi một lời. Tôi đã sống từng ngày, từng ngày với cảm giác tội lỗi và nỗi buồn thắt ruột vì mất anh.

    2 tháng sau…

    Khi đã tạm lấy lại cân bằng, tôi bắt đầu để ý đến những con búp bê - món quà duy nhất anh để lại cho tôi kể từ ngày hai đứa bắt đầu hò hẹn. Tôi nhớ những ngày bên anh và bắt đầu đếm “một…hai…ba…” lần lượt từng con búp bê.


    “… Bốn trăm tám mươi tư, bốn trăm tám mươi lăm... ” Ấy là con số kết thúc. Tôi lại bắt đầu khóc, với một con búp bê trong tay tôi. Tôi ôm nó thật chặt, rồi bất ngờ…

    - “Anh yêu em, anh yêu em!” - Tôi giật mình, đánh rơi con búp bê xuống.

    - “Anh yêu em?” - Tôi nhặt con búp bê lên và ấn tay vào bụng nó.

    - “Anh yêu em, anh yêu em!” - Không thể nào! Tôi ấn vào bụng tất cả các con búp bê.

    - “Anh yêu em!”

    - “Anh yêu em!”

    - “Anh yêu em!”

    Những lời nói đó cứ phát ra không ngừng. Tại sao trước đây tôi không nhận ra? Rằng trái tim anh ấy luôn ở bên cạnh tôi, che chở tôi. Tại sao tôi đã không nhận ra anh yêu tôi nhiều như thế này!


    Tôi nhặt con búp bê ở dưới gầm giường và ấn tay vào bụng nó, đó là con búp bê cuối cùng, con búp bê đã bị rơi xuống đường. Máu của anh thấm lên nó. Giọng nói lại phát ra, giọng nói mà tôi nhớ da diết:


    “Jo, em biết hôm nay là ngày gì không? Mình đã yêu nhau 486 ngày. Em biết 486 là gì không? Anh không thể nói anh yêu em, bởi… bởi vì anh quá nhút nhát. Nếu em tha thứ và nhận lấy con búp bê này, anh sẽ nói rằng anh yêu em, mỗi ngày, cho tới khi anh chết. Jo, anh yêu em…”


    Những giọt nước mắt lại trào ra. Tại sao? Tôi hỏi trời, tại sao chỉ đến lúc này tôi mới nhận ra điều đó? Anh đã không thể ở bên tôi, nhưng anh đã yêu tôi cho tới phút cuối cùng....


    *** Co' nhug~ thu' mat di se~ ko bao gio co' lai dc,,chi~la` tim` kiem,,tim` kiem & mai~ la` ti`m kiem???...???...????

    Co nhu~ng thu' luon ben canh minh` minh` ko biet tra^n trong, den khi mat rui` thi ko bao gio con hoi han kip nua~. Cuoc doi` la the. Con nguoi la the
     
  5. duykim0705

    duykim0705 Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    12/7/03
    Bài viết:
    102
    Truện hay quá,em kia cứ ghen tức chi cho mệt =((
     
  6. ShyShi

    ShyShi Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    8/11/09
    Bài viết:
    6
    Nơi ở:
    trên trời
    con sim girl xinh gái quá ,tuy truyện này không phải do bạn sáng tác cốt truyện nhưng về phần vất vả dựng lên câu chuyện thì phải nói điểm 10 cho chất lượng ^^
     
  7. smouse96

    smouse96 Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    4/1/09
    Bài viết:
    95
    Nơi ở:
    Recycle Bin
    Truyện hay và xúc động quá :(( . Nó để lại ý nghĩa rất lớn. Mong bạn làm thêm nhưng truyện khác hay như thế này.
     
  8. thopong

    thopong Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    12/7/09
    Bài viết:
    174
    :(( khóc,khóc, bạn lấy nước mắt của tớ rồi. Haiz....rõ khổ, những anh chàng như Jin ko hiếm, rất đào hoa nhưng cũng rất hay ngại ngùng, cách sống rất phóng khoáng , hòa đồng nhưng với tình yêu của mình thì lại không biết bày tỏ, chỉ khổ cho những cô gái nào yêu nhửng anh chàng như vậy thì đau tim , mãi sống trong lo âu và nghi ngờ. mìnnh hiểu nỗi lòng của navy =((, trời ơi cái kết đau đứt ruột. :((. mÌnh có đọc câu chuyện gốc...đau lòng còn hơn ban nãy....ko bik là do cớ vì sao, cô gái lại ko bik con búp bê ấy có thu âm nhỉ , ko lẽ ko 1 lần cô ấy nghịch nó sao....lẽ ra, nhưng con búp bê ấy, sẽ là những món quà ngọt ngào mà các cô gái hằng mơ ước, thế mà...anh chàng cũng thật lãng mạng nhỉ. Trong tình yêu nay, biết thương ai , trách ai....nhưng yêu mà cứ lững lơ con cá vàng thì ai mà hỉu, yêu mà nghi ngờ thì chỉ khổ cho bản thân ...hic....tớ ko muốn yêu chút nào.
     
  9. alixinhzai

    alixinhzai Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    16/2/06
    Bài viết:
    104
    Thì tớ cũng thấy chi tiết con búp bê biết nói mà cô gái không phát hiện được ra thì hơi vô lý nên tớ mới thay vào là bức thư. Chuyện là chuyện thôi còn nhiều tình yêu đẹp lắm. Đang tìm kiếm cốt chuyện hay để làm tiết nè :)
     
  10. Juventino

    Juventino T.E.T.Я.I.S

    Tham gia ngày:
    4/11/09
    Bài viết:
    552
    Nơi ở:
    Delle Alpi
    truyện hay quá bạn ah :) nhân vật nữ đẹp & rất có hồn nữa. Tớ rất thích cách bạn tự sáng tạo nên những chi tiết theo ý mình ;) Ủng hộ bạn làm thêm truyện mới :D
     
  11. dark killer

    dark killer Donkey Kong Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/6/09
    Bài viết:
    397
    sao ko cho nam chính hồi sinh nhỉ nv oh my god ý làm típ cho có hậu nào
     
  12. Juventino

    Juventino T.E.T.Я.I.S

    Tham gia ngày:
    4/11/09
    Bài viết:
    552
    Nơi ở:
    Delle Alpi
    ^:)^ hồi sinh dậy thì còn gì là truyện nữa =.=
    Ngoài lề chút, con sim avatar của chủ thớt nhìn dễ thương quá :x
     
  13. Aubrey

    Aubrey Guest

    Tham gia ngày:
    5/12/09
    Bài viết:
    13
    Truyện kết thúc hay wá :(
    Câu chuyện thật ý nghĩa, đầy cảm xúc :)
     
  14. [L]y

    [L]y Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    10/6/09
    Bài viết:
    252
    Nơi ở:
    Đà Nẵng City :x
    Lần nào đọc xong truyện này mình cũng khóc.
    Truyện hay lắm bạn...cố gắng phát huy nhé...
     
  15. nguyenlong9118

    nguyenlong9118 Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    25/10/09
    Bài viết:
    277
    Nơi ở:
    HN
    Truyện đấy mình cũng đọc được ở 1 web khác, truyện tên là "Mình xin lỗi" :

    Xe dừng bến. Không vội vã, tôi xách hành lí chậm rãi bước xuống. Sau nhiều năm xa nhà, cảnh vật giờ đã thay đổi nhưng tôi vẫn nhận ra thành phố. Tôi không về nhà luôn mà đến một nơi. Nơi đó tôi có một người bạn, người bạn thân của tôi, một người bạn đã từng chịu đựng rất nhiều điều về tôi.

    Bước chân lặng lẽ dẫn tôi đến đó, nơi dòng chữ “HOÀNG TUYẾT MAI, 1993-2010 ” được khắc ngay ngắn trên tấm bia. Cơn gió đông ùa qua, buốt lạnh thấu xương như gợi lên trong tôi biết bao cảm xúc. Đặt những bông hoa mai xuống, tôi bồi hồi nhớ lại.







    Đó là khoảng thời gian giữa năm lớp 10. Hôm ấy lớp tôi có một thành viên mới. Một cô bạn xinh xắn khiến hầu hết đám con trai lớp tôi ồ lên.

    - Mình là Hoàng Tuyết Mai. Mong được các bạn giúp đỡ!

    Tôi giật mình. Tiếng giọng nói ngọt như ... nước cam ấy không thể lạc đi đâu được. Ngay khi cô bạn đang tìm chỗ ngồi thì tôi giơ cao tay :

    - Mai ! Mai !

    - Ơ, Dũng phải không ? Cô bạn ngạc nhiên không kém.

    Gần như ngay lập tức, mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi, nhất là lũ con trai (dĩ nhiên !).

    Tôi học với Mai từ hồi lớp sáu nhưng đến lớp 8 thì Mai phải chuyển trường vì gia đình vào miền Nam. Từ đấy, tôi không có liên lạc gì với Mai, nhưng trong tôi vẫn còn hình ảnh của cô bạn đáng yêu, thông minh. Hôm ấy, Mai đã thay đổi kiểu tóc nên mới đầu tôi không nhận ra ngay. Mai nói với tôi :

    - Gặp Dũng ở đây, mừng quá ! Tính Mai nhát nên sợ trường mới lắm !

    - Thế Mai ra Hà Nội lâu chưa ?

    - Mai cùng gia đình ra ngoài này được một tháng rồi. Vì công việc của bố mà gia đình Mai phải chuyển nhà suốt.



    Từ đó, tôi và Mai đi học về cùng nhau. Thỉnh thoảng chúng tôi còn đi chơi, đi xem phim. Nhưng dần dần, việc học cuốn chúng tôi theo, tôi chuẩn bị cho chuyến du học của mình, còn Mai bận rộn lo cho kì thi lấy học bổng sắp tới. Không biết có phải do học quá nhiều mà tôi thấy Mai gầy đi hẳn. Khuôn mặt xinh xắn của bạn không còn như trước nữa.



    Tết đến, tôi quyết định không động đến sách vở mấy ngày để thư giãn đầu óc. Tôi hẹn Mai sáng 27 Tết đi mua đào. Đợi mãi đến trưa mới thấy cô bạn đến, tôi sốt ruột hỏi :

    - Mai làm gì mà lâu thế ?

    - Mai xin lỗi, Mai có tí việc bận.

    Đó là lần đầu tiên Mai xin lỗi tôi. Nét mặt Mai thoáng buồn. Hôm đó chúng tôi đi chơi không được vui như những ngày thường.



    Hè năm ấy là sinh nhật tôi. Hôm đó bạn bè tới rất đông nhưng tôi vẫn không vui vì có một người không đến. Tôi đã chờ nhưng vẫn không thấy Mai đâu. Tôi gọi cho Mai rất nhiều lần nhưng không ai nhấc máy. Mãi đến khuya, tôi mới nhận được dòng tin nhắn "Chúc mừng sinh nhật Dũng. Mai xin lỗi vì Mai phải về quê". Tôi gọi lại nhưng chỉ có những âm báo đều đặn " số điện thoại quý vị vừa gọi hiện không liên lạc được... ". Đó là lần thứ hai cô ấy xin lỗi tôi.

    Từ đó, tôi thường xuyên nhận được từ Mai những lời xin lỗi. Những cuộc hẹn của chúng tôi lần lượt bị huỷ bỏ. Dù tôi có cố gắng gặng hỏi thì Mai vẫn chỉ có những câu trả lời cũ rích như bận, về quê, đón em. Đến một ngày, sau khi nhận được lời xin lỗi thứ 97, tôi gặp Mai nói thẳng :

    - Mình chán ngấy những lời xin lỗi rồi. Tại sao thế ?

    - Mình ... xin lỗi ! Mai chỉ nói thế rồi bước đi.

    Đó là lần thứ 98 tôi nhận được lời xin lỗi từ Mai.



    Cuối cùng thì ước mơ du học của tôi toại nguyện. Lấy được học bổng, tôi quyết định đi ngay, vì đã là năm lớp 12. Hôm làm tiệc chia tay, tôi đã rất mong Mai đến. Mai đã nghỉ học cả tuần nay mà tôi không sao liên lạc được. Tôi chỉ gửi tin nhắn cho Mai để báo tin cho bạn. Nhưng tới đêm, tôi nhận được dòng tin" Mai xin lỗi ! Mai phải làm một số việc. Chúc mừng Dũng !". . Đó là lần thứ 99 Mai xin lỗi tôi.

    Tôi thấy tự ái ghê gớm. Tôi không thèm bận tâm thật sự là vì sao Mai cứ luôn xin lỗi tôi như vậy, có điều gì xẩy ra với Mai hay không.



    Hôm tôi đi, mẹ Mai mang đến cho tôi một hộp quà, bảo là Mai gửi tặng. Tôi chỉ cảm ơn, cho nó vào vali rồi lên đường.



    Ở Singapore được hai tháng, tôi nhận được tin dữ. Mai đã mất. Tôi không tin vào điều đó. Gọi điện về nhà Mai, tôi nhận được tiếng nấc ngẹn ngào của mẹ Mai. Mai ra đi bởi căn bệnh máu trắng, tại sao tôi không biết ? Trong tôi trào lên nỗi ân hận. Tôi đã quá vô tâm và trẻ con. Đến cả món quà Mai tặng tôi trước khi sang đây tôi cũng chưa từng mở ra. Tôi bổ nhào đến vali, lấy hộp quà và xé tung ra. Những ngôi sao từ trong hộp đổ tràn ra. Một trăm ngôi sao được gấp cẩn thận bằng những tờ giấy màu. Tôi mở ra...



    Lần thứ nhất, Mai xin lỗi. Hôm đó khi chuẩn bị đi, Mai thấy mệt quá nên đành ngồi ở nhà nghỉ mãi, tận trưa mới thấy khá hơn.

    Lần thứ hai, Mai xin lỗi. Khi Mai định đi thì thấy đầu choáng váng, Mai phải nhờ bố dìu vào nhà.

    Lần thứ ba...

    ...

    Lần thứ chín tám...

    Lần thứ chín chín, Mai xin lỗi. Mai phải ở trong bệnh viện.

    Mai gấp 100 ngôi sao chúc Dũng may mắn. Đây là lần cuối cùng Mai xin lỗi Dũng.



    xxx



    Hôm nay tôi đứng đây, vẫn khóc nhiều như hôm tôi nhận được tin Mai qua đời. Tôi đã sai. Tôi đã quá vô tình. Một lỗi lầm tôi không thể sửa chữa được.

    Mai ơi, mình xin lỗi ...!
    .
    ___________Auto Merge________________

    .
    Mình còn 1 truyện khá hay, bạn tham khảo xem thế nào.

    Những Chiếc Bút Chì Màu

    [​IMG]

    Những chiếc bút màu từng là niềm mơ ước của Reo ngày nào, lại được tạo ra từ những giọt mồ hôi vất vả của người mẹ thân yêu (Ảnh: Blog 360 plus)

    Lúc nhỏ, nhà Reo nghèo lắm. Mẹ Reo thường đi bán xôi vò trước cổng trường cho lũ học trò, hay ra khu chợ nhà quê tự phát để bán. Reo rất thích vẽ, những lúc đi bán cùng mẹ Reo thường vòi mẹ mua cho một quyển tập tô mà thời ấy bán chỉ có 5000 đồng. Vì thiếu thốn quá, không mua được cho Reo, mẹ buồn, nhưng Reo nào có biết, Reo như bị cuốn hút vào quyển tập tô ấy. Rồi mẹ cũng mua được nó cho Reo. Thế là chiều nay nhà Reo sẽ không có thức ăn, nhưng Reo nào có quan tâm. Giá của nó bằng cả một ngày thức ăn của một gia đình trong cái xóm nghèo này của Reo.

    Ăn xong, chưa kịp rửa miệng Reo đã chạy khoe khắp lũ nhỏ trong xóm, thấy đứa nào cũng đòi xem, Reo càng hả hê. Reo đâu biết rằng cái quyển tập tô ấy là mơ ước của biết bao đứa trẻ nhà nghèo như Reo. Vậy mà Reo lại đòi mẹ mua cho bằng được.
    Hôm sau, Reo không theo mẹ ra chợ bán xôi nữa. Chẳng bù với trước kia, có hôm trời mưa to, mẹ không cho đi vì sợ Reo bệnh mà Reo cứ giảy nảy lên đòi theo cho bằng được. Giờ thì có quyển tập tô rồi, nó thu hút Reo hơn bất cứ thứ gì khác.

    Ở nhà, Reo cứ tô tô vẽ vẽ, thấy không có màu sắc gì cả Reo bèn lấy những ống màu thực phẩm của mẹ để trong chạn ra mà tô rồi đem ra nắng phơi. Lúc khô, xem lại chẳng có tí màu nào cả mà quyển tập tô thì nhăn nhúm vì bị ướt nước. "Chán thật, mình phải xin mẹ mua màu tô mới được!" Nghĩ vậy và Reo ra sân ngồi chờ mẹ.

    Mẹ về, xôi còn nhiều quá, Reo chẳng để ý đã vòi vĩnh:

    - Mẹ... ngày mai mẹ mua cho con màu tô, mẹ nhé!

    Mẹ ừ.

    Hôm sau, Reo cũng ở nhà chờ mẹ, mưa lớn quá làm sao mẹ về được đây! Sợ quá! Reo chạy đi tìm mẹ. Ra đến chợ, mẹ vẫn ngồi chỗ bán, ướt nhũn trong màn mưa bên thúng xôi ế còn nhiều quá. Reo gọi mẹ:

    - Mẹ! Mưa lớn quá chừng sao mẹ không về nhà đi!

    Mẹ nhìn Reo mắng:
    - Thằng này! Đi đâu vậy con, mẹ bán tí nữa mẹ về. Xem kìa, ướt hết cả người rồi, không khéo lại bệnh thì khổ!

    Rồi mẹ lấy chiếc áo đang khoác bên ngoài mà che cho Reo khỏi lạnh, hai mẹ con ngồi co ro trước cơn mưa nặng hạt. Lát sau, thấy tối, Reo bảo mẹ:

    - Mưa lớn quá, không ai mua xôi nữa đâu mình về đi mẹ ơi, mà sao hôm nay sao mẹ bán về trễ quá vậy mẹ?

    Mẹ nói:

    - Mấy hôm nay bán ế quá, mẹ định bán thêm một lúc nữa kiếm thêm ít tiền mua màu cho con vẽ, chắc bữa nay không mua được rồi, ngày mai mẹ mua cho con nhé!

    Nghe đến đây, tự nhiên Reo muốn khóc, Reo thương mẹ quá, Reo nói với mẹ: - Mẹ ơi, mình về đi, con không cần mua màu nữa đâu, mưa lớn lạnh lắm, mình về đi mẹ!

    Mẹ cười:

    - Ừ, về thì về, để mẹ dẹp cái đã!

    Tối đó, về Reo nằm gần mẹ thấy người mẹ nóng, mẹ sốt rồi. Reo đã khóc vì thương mẹ và ngủ lúc nào chẳng hay.

    Hôm sau thức dậy mẹ đã đi bán rồi. Chiều hôm đó mẹ về, thúng xôi còn ít. Trong thúng còn có một túi bút màu, mẹ lấy ra đưa cho Reo, Reo mừng quá, nhảy cẫng lên, mẹ nhìn Reo cười mà quên đi nỗi nhọc nhằn đang đè nặng đôi vai.
    Bây giờ Reo đã xa mẹ rồi, mẹ cũng đi nhưng lâu về hơn và lần về nào cũng có quà cho Reo cả. Những chiếc bút màu ngày nào cũng dần bị lãng quên cùng thời gian. Hôm nay dọn lại góc học tập, thấy những chiếc bút ấy, màu đã khô tự bao giờ nhưng vẫn còn đầy trong nó những tình yêu. Bỗng dưng Reo thấy nhớ mẹ quá!

    Nguồn : Blog 360 Plus - Yahoo
     
  16. alixinhzai

    alixinhzai Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    16/2/06
    Bài viết:
    104
    2 câu chuyện của bạn rất hay. Câu chuyện thứ 1 của bạn cũng tựa tựa như câu chuyện mà mình post ở trên. Nhưng nó được cái thực tế và logic hơn. Giá mà tớ được đọc sớm. Cám ơn nguyenlong9118 nhiều :)
     
  17. huthatu

    huthatu Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    15/2/07
    Bài viết:
    13
    Truyện buồn quá đọc xém khóc, cảm đọc nhất khi đọc xong bức thư là muốn khóc luôn :(. mà sao bạn có nhiều đồ để thay thế. Sim mình chỉ có mỗi 1 bộ bt, 1 bộ thể dục, 1 bộ dự tiệc... nói chung chỉ mỗi thứ 1 bộ thui mà. :|
     
  18. alixinhzai

    alixinhzai Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    16/2/06
    Bài viết:
    104
    Bạn mua tủ về là thay được quần áo mà.....thanks đã ủng hộ :)
     
  19. Hoang_giang

    Hoang_giang Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    27/5/03
    Bài viết:
    53
    truyện hay lắm bạn
    nhân vật cũng đẹp nữa :-*
     
  20. MinhBeo

    MinhBeo Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    23/8/03
    Bài viết:
    50
    óe @-)
    phần đầu xem hình còn đỡ, lúc sau đọc phê lòi mắt luôn
    có hình gán vào thì hay rồi ;))
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Chia sẻ trang này