Arsenal season 2022 - 2023: FC Buông

Thảo luận trong 'Thể thao' bắt đầu bởi Majima Gorō, 25/5/22.

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Prestty

    Prestty Donkey Kong Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    2/11/06
    Bài viết:
    406
    Kinh nghiệm nhiều năm theo dõi Arsenal là mấy thằng bảo tao fan A, tao theo dõi A, bạn tao đá cho A ... là thường cuối mùa nó sẽ sang đội khác !haha
     
  2. quangdeptrai89

    quangdeptrai89 T.E.T.Я.I.S Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    17/5/08
    Bài viết:
    687
    Mùa đông vô địch = lối chơi khoa học, bài vỡ rõ ràng. Hi vọng, sau WC các em nó vẫn giữ đc phong độ để chạy Marathon của mùa boxing.
     
  3. Mir[U]ka

    Mir[U]ka Red, Pokémon champion Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    5/9/05
    Bài viết:
    7,448
    Hi vọng lúc diễn ra WC thì Arteta train đuoẹc đám backup để có thể tăng chiều sâu đội hình lên, mấy ông như Viera Nelson mấy trận gần đây được vào thử sức cũng chẳng có theo bài vở gì nhiều. Còn đám đi WC chỉ lo mỗi Partey, hi vọng anh lành lặn trở về !choang
     
  4. Mir[U]ka

    Mir[U]ka Red, Pokémon champion Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    5/9/05
    Bài viết:
    7,448
    upload_2022-11-16_9-14-12.png

    Here we go, i am going to Real Madrid =))
     
    Chỉnh sửa cuối: 16/11/22
  5. Majima Gorō

    Majima Gorō Idol of Box 50 GVN CHAMPION ♞ Blade Knight ♞ GVN Dalit

    Tham gia ngày:
    18/12/18
    Bài viết:
    23,553
    Nơi ở:
    神室町
    Các hlv online bảo Martin nhà mình lởm hơn các WF khác của Brazil !bung2

    Martinelly !bung2


    20221116_122400.jpg
     
  6. norulesvn

    norulesvn C O N T R A Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    31/5/08
    Bài viết:
    1,662
    Messi???
     
  7. Mir[U]ka

    Mir[U]ka Red, Pokémon champion Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    5/9/05
    Bài viết:
    7,448
    Ở hành tinh khác rồi, anh tự định nghĩa lối chơi chứ anh không chơi theo lối chơi nào cả
     
  8. Majima Gorō

    Majima Gorō Idol of Box 50 GVN CHAMPION ♞ Blade Knight ♞ GVN Dalit

    Tham gia ngày:
    18/12/18
    Bài viết:
    23,553
    Nơi ở:
    神室町
    Messi ở một cái đảo riêng rồi, còn đang nói là cháu Martinelly có mặt ở trong cái đảo double threat kìa, kéo bóng và chuyền đều trên mức khá, thế mà các hlv online bảo cháu nó ko xứng đáng lên tuyển, không bằng những cái tên khác đá cánh của Brazil còn chả có tên trong bảng này (trừ hai thằng Vini và Neymar ăn cơm tuyển đều đều)
     
  9. Mir[U]ka

    Mir[U]ka Red, Pokémon champion Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    5/9/05
    Bài viết:
    7,448
    Lần đầu tham gia WC thì thường chỉ vào đá ở những trận đã định đoạt số phận rồi hoặc đội chính chấn thương, làm nhân tố gây đột biến chắc cũng được
     
  10. Majima Gorō

    Majima Gorō Idol of Box 50 GVN CHAMPION ♞ Blade Knight ♞ GVN Dalit

    Tham gia ngày:
    18/12/18
    Bài viết:
    23,553
    Nơi ở:
    神室町
    Cháu nó còn trẻ, cho đá nghịch tí cũng đc, giữ sức về quẩy EPL giùm Arsenal là đc :))
     
    zantan thích bài này.
  11. norulesvn

    norulesvn C O N T R A Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    31/5/08
    Bài viết:
    1,662
    Đọc được từ trang 1886 của Fan Arsenal
    TRƯỚC ĐÓ THÌ NGƯỜI ĐẠI DIỆN CỦA KU NÀY CŨNG ĐÃ LÊN TIẾNG SHARKTAR BỊ NGÁO GIÁ
     
  12. Majima Gorō

    Majima Gorō Idol of Box 50 GVN CHAMPION ♞ Blade Knight ♞ GVN Dalit

    Tham gia ngày:
    18/12/18
    Bài viết:
    23,553
    Nơi ở:
    神室町
    100 củ mua được hẳn 2 vị trí backup cực ngon từ các giải hàng đầu chứ ngu gì mua hàng Ukraine
     
  13. Mir[U]ka

    Mir[U]ka Red, Pokémon champion Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    5/9/05
    Bài viết:
    7,448
    Giận dỗi chuẩn bị ra đi Free thôi vì đã thả thính trước đó gòi :D
     
  14. norulesvn

    norulesvn C O N T R A Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    31/5/08
    Bài viết:
    1,662
    còn thời hạn HĐ đến 2025 lận bác
     
  15. Mir[U]ka

    Mir[U]ka Red, Pokémon champion Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    5/9/05
    Bài viết:
    7,448
    Trốn tập, lên gặp phóng viên chửi clb chửi hlv chửi fan nhé, clb đã phản bội tôi =))
     
  16. TvS_Xử Nử

    TvS_Xử Nử Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    21/2/20
    Bài viết:
    133
    Thằng này phải 1 2 năm nữa nếu vẫn giữ phong độ cao thì mới chuyển đi được

    Ukr k có trong EU nên bọn Serie A với La Liga nó k bao giờ mua đâu. Chỉ có đến Đức hoặc Anh thôi.

    Nói chung số CLB phù hợp với thằng này đếm trên đầu ngón tay.
     
  17. goldenrain

    goldenrain Fire in the hole! Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    22/3/05
    Bài viết:
    2,793
    Nơi ở:
    Đâu chả được
    Bê qua đây tại không phù hợp với định hướng nhà chung
    Sau vòng đấu thứ 16 thì số điểm của nhà pháo năm nay đã tiệm cận số điểm của MC năm ngoái, điều đặc biệt là chúng ta chỉ đấu có 14 trận.
     
  18. Majima Gorō

    Majima Gorō Idol of Box 50 GVN CHAMPION ♞ Blade Knight ♞ GVN Dalit

    Tham gia ngày:
    18/12/18
    Bài viết:
    23,553
    Nơi ở:
    神室町
    Bài dịch hay, share anh em bài pv của Martin:

    GỬI ĐẾN HAI GIA ĐÌNH CỦA TÔI

    Trong vài tuần vừa qua, tôi dường như đã phát rồ mất rồi.

    Chẳng cần phải che đậy gì cả. Có tên trong danh sách sơ bộ của đội tuyển Brazil cho World Cup sẽ khiến bạn như vậy đấy. Chúng ta ai cũng biết Tite mới là người sẽ chọn 26 cái tên chính thức phải không? Thế nên đáng lý ra, bạn cần phải giữ bình tĩnh và chờ đợi một tiếng chuông điện thoại.

    Nhưng tôi thì lại không ngừng tính toán. Đầu óc lúc nào cũng quay cuồng. “Ông ấy sẽ triệu tập bao nhiêu tiền đạo đây?”

    Ai đang sẵn sàng? Liệu ông ấy có cần mình không?

    Ông ấy có chọn mình không?

    Ôi trời, thật sự mệt mỏi. Nhiều lúc tôi có cảm tưởng rằng mình sắp lôi phấn với bảng ra, đếm từng cầu thủ một, tính toán mọi tác nhân liên quan rồi ấy chứ.

    Để rồi khi Tite gọi điện, tôi đã ngập tràn cảm xúc. Anh chẳng hình dung nổi đâu... Tôi cứ ngỡ như mình đang sống ở một thế giới kỳ ảo song song ấy. Tôi nợ quá nhiều người, đặc biệt là gia đình mình. Nhưng để bắt đầu, tôi muốn gửi lời cám ơn đến gia đình thứ hai của tôi – Arsenal – bởi vì không có mọi người, sẽ chẳng có điều gì xảy ra cả.

    Tạ ơn Chúa đã đưa tôi đến với Arsenal. Tôi thật sự tin rằng mọi thứ diễn ra đều có lý do của nó cả, và tôi hạnh phúc biết bao khi ở đây. Ngẫm lại chuyện cũ cũng buồn cười vì giờ này, tôi đã có thể đang ngồi ở một nơi rất khác rồi.

    Bạn biết đấy, tôi từng có tên trong một dự án của Manchester United. Tôi đã đến thử việc ở đó vài lần và thậm chí còn được gặp gỡ nhiều cầu thủ đội một nữa. Khi 17 tuổi, tôi đã có buổi tập cuối cùng tại đó và trở lại Brazil, chờ đợi những diễn biến mới.

    Rồi một ngày, bố gọi tôi vào phòng khách. Ông đã nói chuyện với người đại diện của tôi và... ờ thì, United đã lắc đầu.

    Không phải chỉ là “Không phải năm nay.”

    Mà là, “Không, chúng tôi không muốn cậu ấy. Không một chút nào cả.”

    Nói thật lòng thì lúc đó cả người tôi cứ run bần bật. Họ đã quan sát tôi được nhiều lần rồi, và tôi chắc mẩm mọi thứ sẽ tốt đẹp, anh biết đấy.

    Vài tuần sau đó, tôi lại có một cơ hội thử việc khác, tại Barcelona. Tôi đã ở đó 15 ngày. Họ cũng chẳng muốn tôi. Mọi chuyện có dễ dàng hơn một chút vì dù gì đi nữa, tôi cũng chỉ có một cơ hội để thể hiện thôi. Nhưng mà...

    Tôi còn nhớ hai bố con đã ngồi lại với nhau và tự hỏi, “Giờ chúng ta phải làm gì đây?”

    Bạn sẽ không thể thực sự hiểu được câu chuyện của tôi nếu không biết về bố tôi, Joao. Ông ấy dốc hết mọi thứ vào sự nghiệp của tôi chẳng khác gì chính bản thân tôi cả. Khi còn là một thằng nhóc sáu tuổi, bố đã quyết định đưa tôi đến thử việc tại Corinthians. Chỉ để chắc chắn bạn nắm được tình hình, đây là một trong những đội bóng lớn nhất Brazil. Ai lại có thể làm chuyện như thế chứ? Ông ấy đã luôn muốn trở thành một cầu thủ chuyên nghiệp, thế nhưng ước mơ không thành hiện thực, và giờ ông muốn truyền ngọn đuốc lại cho tôi. Những ông bố khác thường đọc truyện cổ tích cho các cậu con của mình trước khi đi ngủ. Còn bố tôi thì, “Khi con lên sáu, bố sẽ dẫn con đến... “

    Hahaha. Ông ấy còn chẳng biết liệu con mình có đủ giỏi không nữa ấy chứ. Tất cả những gì hai bố con làm là chơi bóng ở một cái sân tồi tàn gần nhà tại Guarulhos, Sao Paulo. Khung thành còn chẳng có lưới. Ông thường cõng tôi trên lưng, và khi đến nơi, lần nào tôi cũng phấn khích, “Bố, tập rê bóng thôi! Chơi bóng thôi!”

    Còn ông thì, “Không không. Hôm nay chúng ta tiếp tục luyện chân trái của con.”

    Chân trái!!! Tôi còn chưa được sáu tuổi đầu nữa! Ông rất nghiêm túc. Ông làm thủ môn, thảy quả bóng cho tôi và tôi thì cứ sút và sút và sút và sút.

    Mười cú... một trăm cú... một ngàn cú...

    Ôi trời, lần nào tôi cũng than vãn hết. “Thôi nào bố... “ Thật là phiền toái quá đi!

    Anh biết đấy, tôi chỉ muốn vui vẻ thôi mà. Tôi chẳng có đi loanh quanh và gào rống rằng mình sẽ trở thành một cầu thủ chuyên nghiệp. Ý là có thể mỗi khi xem World Cup, tôi có mơ ước về điều đó. Khi mà tường nhà bạn được vẽ cờ đội tuyển, khi mà bạn có tới 15 gia đình ngồi quây quần trong sân, khi mà chiếc TV bắt đầu bật lên, nào là bong bóng, pháo hoa, còi xe inh ỏi, nào là mấy đứa nhóc họ hàng chạy loạn trên cầu thang, còn ông chú thì đang nướng thịt... sao mà bạn không thể [mơ trở thành cầu thủ chuyên nghiệp] chứ? Bạn dõi theo Selecao và chắc chắn sẽ nghĩ trong đầu, “Thử tưởng tượng một ngày mình khoác lên mình chiếc áo đó ở World Cup xem.”

    Nhưng đúng thật thì hầu hết những gì tôi nghĩ về là bóng đá mà thôi. Mẹ tôi, Elizabete, nói tôi là “một thằng khùng chạy loạn khắp nơi.” Khi tôi lên 10 hay 11 gì đấy, tôi đã được chơi bóng tại Corinthians, ở trường và một vài đội bóng cấp thấp khác nơi bố có bạn. Đôi khi tôi đá tới ba trận một ngày. Bố mẹ phải bỏ cả cuối tuần chỉ để đưa đón con mình. Họ đã hy sinh quá nhiều thứ, hiếm khi được sống cuộc đời của riêng mình.

    Nhưng nếu tôi đá tệ thì sao? Ôi trời... mấy chuyến xe về nhà hôm đó sẽ dài dằng dặc cho mà xem.

    Ờ thì bố tôi nói nhiều lắm. Ông thường nói rằng tôi chỉ có 10% tiềm năng của ông thôi. “Có phim ảnh gì đâu, sao mà mày phản bác gì được.” Có vẻ ông là một cầu thủ chạy rất nhiều, thế nên tôi được thừa hưởng điều đó. Ông thường bảo, “Có những ngày con chơi không tốt, quả bóng cứ bật khỏi chân con cả mét, nhưng nếu con cố chạy, con vẫn sẽ có thể mang lại điều gì đó cho cả đội.” Đó là một bài học hay. Tôi luôn lắng nghe ông.

    Nhưng mà lúc nào ông ấy cũng nói đi nói lại mấy thứ như vậy ấy. Nếu cả gia đình đến xem tôi đá ở mấy nơi như Mogi Mirim, chuyến xe về sẽ tốn tận hai giờ đồng hồ. Và ông ấy thì cứ nói không ngừng.

    Ông không bao giờ la hét hay chửi thề. Thường là lặp đi lặp lại những thứ tiểu tiết.

    “Gabriel nè, ở cái tình huống đó, lẽ ra con nên làm thế này này, thế kia này...”

    Và tôi tự biết mình thi đấu tốt hay không! Tôi luôn buồn bã về chuyện ấy. Không cần ai phải nhắc tôi cả.

    “Quá ẩu, Gabriel, quá ẩu...”

    Oài! Đôi khi tôi phải giả vờ ngủ cơ đấy. Mà ông thì cứ tiếp tục, tiếp tục. Và rồi sau một tiếng, im lặng. Sự im lặng tuyệt vời, hoàn hảo... cho đến khi mẹ bắt đầu.

    “Gabriel à, con sút chẳng có tí lực gì cả. Con phải vung chân mạnh hơn chứ.”

    “Ôi trời ơi mẹ à!!! Con còn chưa nghe đủ hay sao vậy hả??”

    Có lần tôi nói thẳng với ông, “Này bố, sao trận nào bố cũng như vậy hết vậy.” Ông sẽ giải thích rằng ông làm thế vì muốn tốt cho tôi. Thế nhưng lần kế tiếp, tôi cũng lại dỗi mà thôi, hahaha.

    Khi tôi lên 14, ông kiếm được một công việc mới ở Itu, thế nên tôi buộc phải rời Corinthians. Ngày hôm đó, tôi khóc rất nhiều. Rồi tôi cũng gia nhập Ituano, một đội bóng nhỏ hơn nhiều, nhưng vào lúc ấy, tôi đã lần đầu tiên nhận ra rằng mình thực sực có thể trở thành một cầu thủ. Tôi đã có một người đại diện, Rafael, chúng tôi vẫn gắn bó tới bây giờ. Nhưng bố thì nói rằng cần có một kế hoạch B. Mẹ thậm chí còn muốn tôi vào đại học cơ. Bây giờ vẫn vậy.

    Còn phần tôi thì chẳng biết học cái gì cả... Mọi hy vọng đều dồn cả vào kết hoạch A.

    Nhiều năm sau, 2018, United nói rằng họ không muốn tôi. May mắn thay, ngay sau đó, tôi đã thi đấu rất tốt tại Copinha – giải đấu trẻ nổi tiếng của Sao Paolo. Những đề nghị mới lần lượt gõ cửa. Khi Rafael nói rằng Arsenal có hứng thú, tôi chẳng cần phải nghĩ một giây nào. Tôi hỏi ý kiến bố.

    “Đến London thôi.”

    Quyết định sáng suốt nhất trong cuộc đời chúng tôi.

    Khi cập bến London vào năm 2019. Tôi chẳng biết gì cả. Thậm chí đến ngủ còn chẳng được. Bố mẹ và Rafael ở cùng tôi trong giai đoạn đầu, nhưng đôi khi tôi cũng phải ngủ một mình ở nhà... Tôi chưa bao giờ làm vậy được. Khi còn là một thằng nhóc, tôi luôn ngủ cùng bố mẹ vì cả nhà chỉ có một phòng ngủ thôi. Khi chuyển đến Itu, tôi càng sợ ngủ một mình nữa. Kể cả bây giờ, trong nhà lúc nào cũng phải có người. Có lần phải ở một mình, tôi đã nói chuyện cả đêm với bạn gái qua điện thoại. Đây không phải chuyện đùa đâu. Kể cả ban ngày đi nữa tôi cũng không thích ở một mình.

    Tôi cũng chẳng biết lái xe nữa. Bạn cần phải biết nói tiếng Anh mới thi bằng lái được, và khi đã bắt đầu thành thục tiếng, đại dịch ập đến và mọi kì thi đều bị hoãn. Hai năm trời tôi phải đi nhờ xe hay Ubers. Bạn biết ai cứu đời tôi không? Emi Martinez. Một anh chàng tuyệt vời! Anh sống cách nhà tôi có 10 phút thôi à, thế nên lần nào anh cũng tiện đường đón tôi đến sân tập cũng như Emirates. Thỉnh thoảng chúng tôi còn cho Dani Ceballos đi nhờ xe cơ. Emi luôn cố giúp mọi người. Có lần tôi còn đón năm mới ở nhà anh ấy cùng gia đình anh nữa cơ.

    Tôi cũng nhận được nhiều giúp đỡ từ David Luiz, thêm một anh chàng tuyệt hảo nữa. Nếu không có những người như vậy, có lẽ chuyến hành trình này sẽ còn khó khăn hơn gấp bội.

    Tôi học tiếng Anh ba lần một tuần. Tôi thường xem phim cùng bạn gái. Tôi yêu cô ấy, nhưng ôi trời, đôi khi cổ làm tôi điên đầu! Dù đến từ Rio, cổ luôn muốn xem phim Tiếng Anh, còn tôi ấy hả, Bồ Đào Nha.

    Cô cứ phàn nàn, “Anh đang học tiếng Anh mà cứ thích xem lồng tiếng là sao??” Nhưng khi đã quen với tiếng Bồ Đào Nha rồi, nghe tiếng Anh cứ quái dị thế nào ấy.

    Thỉnh thoảng, cổ cho phép chúng tôi xem một bộ phim bằng tiếng Bồ, nhưng sẽ phàn nàn rằng, “Anh biết không, đây còn chẳng phải giọng thật của diễn viên.”

    “Phải mà, anh nghe giọng này quen lắm.”

    “Không phải giọng thật! Giọng thật là bằng tiếng Anh cơ. Họ có nói tiếng Bồ Đào Nha đâu!”

    Tôi cũng được mẹ giúp nữa, mặc dù là về những thứ khác. Cái đêm trước ngày tôi ghi bàn thắng ấy tại Stamford Bridge, tôi hỏi bà, “Ngày mai con sẽ ghi bàn. Thế con nên ăn mừng thế nào nhỉ?”

    “Thôi làm phiền mẹ đi, thằng nhóc này. Mẹ đang nấu ăn!” Hahaha.

    “Thế này thì sao hả mẹ?” Tôi nói, khoanh tay lại.

    “Nó đó.”

    Nhưng thời khắc tôi cần sự trợ giúp nhiều nhất là khi dính chấn thương đầu gối hè 2020. Tôi đang tập luyện như thường thì cảm thấy đau nhói. Bác sĩ bảo tôi đã làm tổn thương sụn rồi.

    Năm tháng ngồi ngoài.

    Tôi đã rơi nước mắt. Thật không thể tin được. Tôi đã từng bị rạn cổ chân một lần rồi, nhưng lần này là tận nửa năm không được làm điều mình thích. Tôi còn không được dồn lực lên chân nữa chứ. Nhưng rốt cuộc thì sau một tuần, tôi đã vực mình dậy được, “Thôi nào, khóc lóc giải quyết được gì nữa đâu. Tiến về phía trước thôi.”

    Tôi đã cải thiện tiếng Anh rất nhiều trong giai đoạn này. Làm việc cùng bác sĩ vật lý trị liệu Jordan đồng nghĩa với việc không có tí phiên dịch gì hết á. Không có lựa chọn lồng tiếng như trên tivi. Chúng tôi dành rất nhiều ngày bên nhau, và tôi cảm thấy cực kì đau đớn, cả về thể xác lẫn tinh thần. Nhưng đồng thời, nó cũng giúp tôi trưởng thành nhanh chóng, và tôi cũng hiểu hơn về cơ thể, tâm trí mình và ờ thì, động từ trong tiếng Anh nữa.

    Sau một tháng, chân tôi đã có thể chịu lực. Một chiến thắng lớn.

    Không lâu sau, đầu gối đã có thể cong hơn một chút. Một thắng lợi khác.

    Tháng 12, tôi trở lại. Thế chuyện gì xảy ra tiếp? Chấn thương, một lần nữa!! Ngay trong lần ra sân đầu tiên, thủ thành của Man City, Zack Steffen lao vào tôi. Tôi lăn lộn trong đau đớn và phải rời sân. Tất nhiên là phải lo lắng rồi. May thay mọi thứ không nghiêm trọng. Vài tuần sau, tôi lẽ ra đã ra sân từ đầu trước Newcastle, nhưng lật cổ chân khi đang khởi động. Một tuần ngồi ngoài nữa. Đúng thiệt là chuyện không có suôn sẻ lắm.

    Mikel lúc nào cũng đối xử tử tế với tôi. Khi không được đá nhiều ở mùa trước, tôi đã gõ cửa văn phòng của anh và anh đảm bảo rằng cơ hội sẽ đến. Bạn biết đấy, tôi luôn muốn đá tất cả các trận. Kể cả khi rời sân trước Forest hôm trước, tôi cũng thầm nghĩ rằng, “Ai dà, mình muốn ghi thêm bàn nữa cơ mà...” Nhưng chúng tôi có rất nhiều trận đấu. Tôi hiểu điều đó.

    Tôi rất vui vì đã nắm lấy cơ hội của mình. Tôi thật sự yêu đội bóng này. Mọi người như một đại gia đình vậy. Ai cũng tôn trọng lẫn nhau cả. Nếu có cơ hội xem chúng tôi đá tập, bạn sẽ hiểu vì sao cả đội đang thi đấu tốt đến vậy. Bởi vì ngay cả trong một bài tập chuyền bóng, không một ai muốn thua cả. Chúng tôi chưa đánh rơi điểm nào trên sân nhà, bởi vì bầu không khí ở đây chưa bao giờ tuyệt diệu đến vậy cả. Đối thủ lúc nào cũng cảm nhận được áp lực của Emirates.

    Và tôi đảm bảo với bạn, khi đang đuổi theo trái bóng, khi đã thấy mệt đến thở không ra hơi rồi, khi muốn bỏ cuộc lắm rồi... và 60000 CDV đang hát vang trên khắp khán đài... bạn sẽ đoạt được trái bóng đó. Nguồn năng lượng được lan tỏa thật không thể tin được.

    Bạn có còn nhớ khi Saliba phản lưới nhà vào tháng tám trước Leicester không? Cậu ấy quay về vị trí với một khuôn mặt tối sầm lại, và có lẽ nhiều CDV khác đã bắt đầu la ó rồi đấy...

    Nhưng các CDV của chúng ta thì lại khích lệ. Họ hát vang tên cậu ấy. Cứ như thể họ đang nhắn nhủ rằng, “Chúng tôi luôn bên các cậu dù bất cứ điều gì xảy ra đi nữa.”

    Hai phút sau, chúng tôi ghi bàn.

    Đấy chính là Arsenal.

    Chúng tôi sẽ tiếp tục nỗ lực vì chiến thắng trong từng trận, bởi vì đây là thứ đội bóng này cần làm. Arsenal không phải là đội bóng “kiếm điểm”.

    Arsenal không phải là đội bóng giành top 4.

    Arsenal là danh hiệu. Là Premier League. Là Champions League.

    Đó là thứ các fan hâm mộ xứng đáng có.

    Tất nhiên tôi cũng không có quên đi giấc mơ World Cup của mình. Khi Tite triệu tập tôi lần đầu tiên vào tháng ba, tôi đã không nói nên lời. Ông gửi một tin nhắn và thề rằng tôi đã đọc đi đọc lại lời đáp của mình đến 20 lần ấy. Tôi sợ viết bậy bạ gì đó khiến ông phật lòng.

    Trận ra mắt của tôi là ở thánh đường Maracana... Như một giấc mơ có thật vậy. Tôi còn nhớ khi bước chân vào phòng thay đồ và thấy chiếc áo vàng xanh. MARTINELLI.

    Tôi chụp ảnh cho bố mẹ. Ông đáp, “Tuyệt lắm nhóc.”

    Nhưng tôi biết ông xúc động hơn thế rất nhiều. Khi nói chuyện, ông xém chút nữa đã bật khóc rồi.

    Thế nên khi có tên trong đội hình dự World Cup vào tuần trước, cảm giác huyền diệu ấy lại chảy trong tôi một lần nữa. Lần này, khi cả gia đình tụ tập trong sân, tôi sẽ xuất hiện trên màn hình tivi. Chúng tôi sẽ mang về nhà chiếc cúp thứ sáu, Chúa sẽ tiếp thêm sức mạnh cho chúng tôi...

    Hai bố con giờ đã có những cuộc trò chuyện nhẹ nhàng hơn nhiều. Ông thích nhắc lại quá khứ. Tôi đã ghi được năm bàn rồi – hai là từ cái chân trái. Sau mỗi bàn, ông đều gọi cho tôi.

    “Còn nhớ lần bố con mình ra sân tập sút bằng chân trái và con thì cứ càm ràm suốt không? Sáng mắt chưa? Giờ thì mọi thứ đều đáng giá rồi đó!”

    Biết nói gì bây giờ?

    Ông ấy cũng có ý đúng .

    -/-
    Nguồn: theplayerstribune
     
  19. Mir[U]ka

    Mir[U]ka Red, Pokémon champion Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    5/9/05
    Bài viết:
    7,448
    Hình như Ode bị thương rồi, dm ko đc đá WC thì cho ngừơi ta nghĩ dùm cái ở đó tối ngày đá xã giao
     
  20. Sheva2nd

    Sheva2nd Legend of Zelda Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    11/10/09
    Bài viết:
    1,108
    Nơi ở:
    Đbrr Cave
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Chia sẻ trang này